Từ trong rừng rậm ở phía nam bộc phát một loạt tiếng hò hét, hơn bốn ngàn kỵ binh quân Đường chạy ra khỏi rừng rậm, nhằm thẳng hướng đoàn xe chở lương thực xông tới.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán của y, quân Đường dùng kế điệu hổ ly sơn. Lai Hộ Nhi cũng lập tức hạ lệnh:
-Cung tiễn bày trận, bắn quân địch!
Đội ngũ lương thực lập tức dừng lại, đám dân phu sợ tới mức đều trốn vào bên trong xe chở lương. Quân Tùy bắt đầu phản kích, sáu ngàn kỵ binh sắp thành ba hàng, giương cung cài tên, một trận mưa tên che trời phủ đất vọt về phía kỵ binh quân Đường. Tên rơi như mưa, kỵ binh quân Đường người ngã ngựa đổ thành một mảnh.
Lai Hộ Nhi thấy thế tấn công của quân Đường khá hung mãnh, chỉ dựa vào cung tên thì không có cách nào ngăn chúng lại. Y liền vung chiến đao lên, hạ lệnh lần nữa:
-Dừng bắn tên, xông lên nghênh chiến!
Giết..! Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy la lớn, trường mâu hướng về phía kỵ binh quân Tùy lao đi. Một đội hơn mười ngàn kỵ binh ác chiến sườn dốc thoai thoải dài đến vài dặm. Lúc này trời còn chưa hoàn toàn về đêm, trong ánh sáng mờ mờ, song phương vẫn có thể phân biệt rõ đâu là địch, đâu là bạn.
Chiến mã hí dài, tiếng kêu la rung trời. Rất nhanh liền có hai đội kỵ binh hơn mười ngàn người của quân Tùy từ tiền quân và hậu quân chạy đến, từ hai phía trái phải giáp công quân Đường. Mặc dù sức chiến đấu của đội kỵ binh quân Đường này rất hùng mạnh, nhưng dù sao người ít, liên tục bị quân Tùy đông gấp mấy lần mình quần chiến, quân Đường chết thê thảm và nghiêm trọng, nhân số càng đánh càng ít.
Lưu Hoằng Cơ thấy đại cục đã định, y gấp gáp hô to:
-Hướng nam phá vây!
Y suất lĩnh hơn hai ngàn kỵ binh còn lại nhằm hướng nam phá vây, ý đồ chạy trốn vào trong rừng. Nhưng Lai Hộ Nhi là loại người lão luyện nhường nào, y sớm đã có dự liệu quân Đường chỉ có thể trốn vào trong rừng rậm, y sẽ không tiếp tục cho quân Đường một cơ hội bỏ trốn, sớm đã điều ba ngàn kỵ binh chặn ở hướng nam, ngăn không cho kỵ binh quân Đường bỏ trốn.
Khi quân của Lưu Hoằng Cơ chỉ còn lại mấy trăm người, rốt cục cũng mở được một con đường máu chạy về cánh rừng ở phía nam, nhưng y chưa kịp vui mừng thì đã có hàng ngàn mũi tên đen nhánh bay đến đón tiếp y. Trận mưa tên vô cùng lợi hại lập tức lấy đi mạng sống của mấy trăm quân Đường.
Một tiếng mõ vang lên, ba ngàn mũi nỏ đồng thời phóng ra, tên bay dày đặc như mưa rào trong gió bão bay về phía mấy trăm người đang định bỏ trốn. Lúc này Lưu Hoằng Cơ mới phát hiện con đường chạy vào rừng đã bị một đội quân vây quanh. Y trơ mắt nhìn trận mưa tên dày đặc đang bay về phía mình, muốn tránh cũng không được. Lưu Hoằng Cơ quát to một tiếng, nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng:
-Thằng nhóc con, muốn đấu với lão phu, còn non và xanh lắm!
…
...
Nếu như nói Lai Hộ Nhi tiêu diệt đám kỵ binh quân Đường đánh lén đội vận chuyển lương thực chỉ là một loại phòng ngự, bảo vệ đường vận chuyển lương thực được thông suốt, trên phương diện chiến lược không tạo ra sự ảnh hưởng lớn nào.
Vậy thì hành trình của Trình Giảo Kim ở đạo Đồng Quan, sớm hơn quân Tùy ở phía đông một bước đã làm chấn động toàn bộ đại cục, hơn nữa còn sinh ra tính quyết định ảnh hưởng đến toàn bộ chủ lực của quân Lý Thế Dân ở Thiển Thủy Nguyên.
Trình Giao Kim hạ quyết tâm phải là người đầu tiên tiến vào Quan Trung. Khi y dẫn mười ngàn quân đến huyện Đồng Quan, lại vô tình chiếm được một tin tình báo ngoài ý muốn, một đội quân Đường cũng có mười ngàn người đang tiến về phía huyện Đồng Quan, còn cách huyện Đồng Quan ba mươi dặm.
Tin này đột nhiên tới khiến cho Trình Giảo Kim sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Y lập tức hạ lệnh cho quân Tùy tiến vào huyện Đồng Quan, tu sửa thành trì chuẩn bị nghênh chiến quân Đường.
Huyện Đồng Quan là một tòa huyện nhỏ, chu vi không quá mười dặm, thành cao có một trượng tám thước, cũng không có sông đào bảo vệ thành, thành cũng không có ý nghĩa phòng ngự gì. Trình Giảo Kim đứng trên đầu thành, chăm chú nhìn đám viện quân của quân Đường ở phía xa xa. Y đã nhìn thấy một đội quân Đường đang chạy về phía huyện thành, chỉ còn cách huyện thành hơn mười dặm.
Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ quái chính là tốc độ của đội quân này rất chậm. Chẳng lẽ bọn chúng đã biết huyện Đồng Quan bị quân mình chiếm lĩnh nên mới chậm rãi hành quân như vậy?
Đúng lúc này, Tiêu Diên Niên dẫn vài tên thám báo cưỡi ngựa chạy vội tới, đứng dưới thành hô to:
-Trình Tướng quân!
Qua sự việc Tiêu Diên Niên chiếm đoạt Ngô Công Lĩnh nhưng lại không tranh công với Trình Giảo Kim là đủ để Trình Giảo Kim tỏ thái độ tốt hơn một chút với y, lời nói cũng không còn dữ tợn và ác liệt như trước, cũng thường lộ chút tươi cười. Trình Giảo Kim hỏi:
-Phát hiện điều gì?
-Khải bẩm Trình Tướng quân, đội quân Đường này đều là tân binh, đội ngũ không đều, quân dung không chỉnh tề, thể lực cũng không đảm bảo. Phần lớn đã mệt mỏi, tinh lực cạn kiệt. Ty chức đề nghị không nên cho bọn chúng cơ hội nghỉ ngơi, lập tức đón đầu tiêu diệt.
Trình Giảo Kim chớp chớp đôi mắt nhỏ, như vậy được không? Phải biết rằng với tính cách của y, trước tiên là trốn tránh, chưa từng có cái gì gọi là ý tưởng đón đầu tiêu diệt, y có chút do dự.
Tiêu Diên Niên nhận ra Trình Giảo Kim đang do dự, càng hiểu được tâm tư của Trình Giảo Kim. Tiêu Diên Niên lại hô lớn:
-Trình Tướng quan, đây là cơ hội lập công lớn. Đánh bại đội quân này, chúng ta có thể dẫn đầu áp sát Quan Trung. Oai danh của Trình Tướng quân sẽ vang khắp thiên hạ, là cơ hội được phong tước Quốc công, mong Tướng quân hãy nắm lấy.
-Phong tước Quốc công!
Bốn chữ này đúng là đã đả kích tinh thần của Trình Giảo Kim. Đây là cơ hội cuối cùng của y, nếu không nắm lấy, vậy cả đời chỉ có thể làm một Huyện công.
-Con mẹ nó, sống hay chết cũng phải đánh cuộc một phen!
Trình Giảo Kim hạ quyết tâm, quay đầu ra lệnh:
-Chỉnh quân ra khỏi thành, theo ta đón đầu tiêu diệt quân Đường!
Mười ngàn viện quân đó là do quân Đường mới chiêu mộ vài ngày trước. Mục đích của Lý Thế Dân là chiêu mộ đám tân binh này để đi thủ thành, sau khi trải qua huấn luyện sẽ đưa đến hỗ trợ đạo Đồng Quan và mặt trận phía đông, không ngờ Lý Nguyên Cát thuyết phục được phụ thân, lấy đi bốn mươi ngàn quân thủ thành.
Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải phái tân binh đến trợ giúp hai địa phương. Mặc dù y cũng biết, đám tân binh này không hề có chút ý nghĩa gì, nhưng dù sao cũng khiến tâm trạng của y được an ủi một chút.
Mười ngàn tân binh từ Trường An chạy một mạch đến đây, sớm đã rơi vào trạng thái mỏi mệt và kiệt sức. Mắt thấy sắp đến huyện Đồng Quan, đại đa số mọi người đã không chạy nổi nữa rồi. Thậm chí còn có không ít người quỳ rạp trên mặt đất, không bao giờ muốn đứng lên nữa.
Đám tân binh này hành quân rất chậm, đi hai ngày mới đến đạo Đồng Quan, vừa đúng lúc gặp thoáng qua đội quân của Ân Khai Sơn vừa rời đi.
Chủ tướng quân Đường suất lĩnh mười ngàn tân binh này là Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ. đại bại ở Ba Thục, đóng giả làm thương nhân trốn về Trường An, bị Lý Uyên chửi mắng một trận, bãi bỏ tước vị Vĩnh An Vương của y, giáng chức làm Tả Kiêu Vệ Tướng quân.
Tâm tình của Lý Hiếu Cơ không tốt, tính tình cũng cực kỳ tàn bạo, dọc đường đi không ngừng chửi mắng đám tân binh này, kẻ nào không nghe lập tức bị y cho binh lính dùng roi đánh đập.
-Các ngươi là đám phế vật vô dụng. Các ngươi đang đi đánh giặc, không phải đi ngắm cảnh. Đứng lên!
Lý Hiếu Cơ một bên mắng to, một bên dùng roi quất vào mấy tên binh lính đang quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Lúc này, một gã thân binh cưỡi ngựa chạy như bay tới:
-Vương gia!
Gã thân binh có chút hoảng sợ nói:
-Thuộc hạ phát hiện huyện Đồng Quan có bóng dáng quân Tùy.
-Cái gì?
Lý Hiếu Cơ chấn động nắm chặt hai tay, y nhìn về phía huyện Đồng Quan cách đó vài dặm, cũng không nhận ra điều gì khác thường.
Đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng trống trận dồn dập. Tiếng trống to như sấm, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng cờ xí rợp trời, tiếng hò reo phát ra từ bốn phương tám hướng.
Lý Hiếu Cơ cả kinh, roi ngựa rời tay rơi xuống đất. Binh lực phải là mấy chục ngàn người mới có thể tạo ra thanh thế cỡ này. Phía trước bụi bay mù mịt, một đội kỵ binh ngàn người đang nhằm phía này đánh tới.
Lính Đường vô cùng hoảng sợ, đều lùi về phía sau. Lý Hiếu Cơ vung đao hô to:
-Ổn định! Xông lên nghênh chiến!
Năm ngàn kỵ binh quân Tùy thế như sét đánh, giống một thanh chiến đao sắc bén bổ thẳng vào đầu quân Đường. Trên chiến trường, bụi bay mù mịt, đất cát tràn ngập, không ít lính Đường còn chưa kịp phản ứng, nên đánh hay nên trốn thì kỵ binh quân Tùy đã giết thẳng vào trung quân của quân Đường.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám tân binh trong tình trạng kiệt sức sợ đến vỡ mật. Rất nhiều người trong số đó mấy ngày trước vẫn còn là nông dân, vác cày vác cuốc ra ruộng hoặc là tiểu thương nhân, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, mới đến Trường An, được phát một bộ khôi giáp nặng nề. Nhiều người còn chưa biết cách mặc khôi giáp, càng chưa nói đến vấn đề huấn luyện.
Cảnh tượng giết chóc thảm thiết xuất hiện trên chiến trường. Trong nháy mắt, đám tân binh quân Đường đã hỏng rồi, mười ngàn quân quay đầu bỏ trốn. Mặc dù bọn họ đã lâm vào tình trạng kiệt sức, nhưng vào lúc sinh mạng bị uy hiếp, tiềm năng trong cơ thể được kích phát, giúp cho bọn họ có chút sức lực chạy trốn. Phía sau xô đẩy, dẫm đạp lên nhau, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng khắp vùng quê.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán của y, quân Đường dùng kế điệu hổ ly sơn. Lai Hộ Nhi cũng lập tức hạ lệnh:
-Cung tiễn bày trận, bắn quân địch!
Đội ngũ lương thực lập tức dừng lại, đám dân phu sợ tới mức đều trốn vào bên trong xe chở lương. Quân Tùy bắt đầu phản kích, sáu ngàn kỵ binh sắp thành ba hàng, giương cung cài tên, một trận mưa tên che trời phủ đất vọt về phía kỵ binh quân Đường. Tên rơi như mưa, kỵ binh quân Đường người ngã ngựa đổ thành một mảnh.
Lai Hộ Nhi thấy thế tấn công của quân Đường khá hung mãnh, chỉ dựa vào cung tên thì không có cách nào ngăn chúng lại. Y liền vung chiến đao lên, hạ lệnh lần nữa:
-Dừng bắn tên, xông lên nghênh chiến!
Giết..! Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy la lớn, trường mâu hướng về phía kỵ binh quân Tùy lao đi. Một đội hơn mười ngàn kỵ binh ác chiến sườn dốc thoai thoải dài đến vài dặm. Lúc này trời còn chưa hoàn toàn về đêm, trong ánh sáng mờ mờ, song phương vẫn có thể phân biệt rõ đâu là địch, đâu là bạn.
Chiến mã hí dài, tiếng kêu la rung trời. Rất nhanh liền có hai đội kỵ binh hơn mười ngàn người của quân Tùy từ tiền quân và hậu quân chạy đến, từ hai phía trái phải giáp công quân Đường. Mặc dù sức chiến đấu của đội kỵ binh quân Đường này rất hùng mạnh, nhưng dù sao người ít, liên tục bị quân Tùy đông gấp mấy lần mình quần chiến, quân Đường chết thê thảm và nghiêm trọng, nhân số càng đánh càng ít.
Lưu Hoằng Cơ thấy đại cục đã định, y gấp gáp hô to:
-Hướng nam phá vây!
Y suất lĩnh hơn hai ngàn kỵ binh còn lại nhằm hướng nam phá vây, ý đồ chạy trốn vào trong rừng. Nhưng Lai Hộ Nhi là loại người lão luyện nhường nào, y sớm đã có dự liệu quân Đường chỉ có thể trốn vào trong rừng rậm, y sẽ không tiếp tục cho quân Đường một cơ hội bỏ trốn, sớm đã điều ba ngàn kỵ binh chặn ở hướng nam, ngăn không cho kỵ binh quân Đường bỏ trốn.
Khi quân của Lưu Hoằng Cơ chỉ còn lại mấy trăm người, rốt cục cũng mở được một con đường máu chạy về cánh rừng ở phía nam, nhưng y chưa kịp vui mừng thì đã có hàng ngàn mũi tên đen nhánh bay đến đón tiếp y. Trận mưa tên vô cùng lợi hại lập tức lấy đi mạng sống của mấy trăm quân Đường.
Một tiếng mõ vang lên, ba ngàn mũi nỏ đồng thời phóng ra, tên bay dày đặc như mưa rào trong gió bão bay về phía mấy trăm người đang định bỏ trốn. Lúc này Lưu Hoằng Cơ mới phát hiện con đường chạy vào rừng đã bị một đội quân vây quanh. Y trơ mắt nhìn trận mưa tên dày đặc đang bay về phía mình, muốn tránh cũng không được. Lưu Hoằng Cơ quát to một tiếng, nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng:
-Thằng nhóc con, muốn đấu với lão phu, còn non và xanh lắm!
…
...
Nếu như nói Lai Hộ Nhi tiêu diệt đám kỵ binh quân Đường đánh lén đội vận chuyển lương thực chỉ là một loại phòng ngự, bảo vệ đường vận chuyển lương thực được thông suốt, trên phương diện chiến lược không tạo ra sự ảnh hưởng lớn nào.
Vậy thì hành trình của Trình Giảo Kim ở đạo Đồng Quan, sớm hơn quân Tùy ở phía đông một bước đã làm chấn động toàn bộ đại cục, hơn nữa còn sinh ra tính quyết định ảnh hưởng đến toàn bộ chủ lực của quân Lý Thế Dân ở Thiển Thủy Nguyên.
Trình Giao Kim hạ quyết tâm phải là người đầu tiên tiến vào Quan Trung. Khi y dẫn mười ngàn quân đến huyện Đồng Quan, lại vô tình chiếm được một tin tình báo ngoài ý muốn, một đội quân Đường cũng có mười ngàn người đang tiến về phía huyện Đồng Quan, còn cách huyện Đồng Quan ba mươi dặm.
Tin này đột nhiên tới khiến cho Trình Giảo Kim sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Y lập tức hạ lệnh cho quân Tùy tiến vào huyện Đồng Quan, tu sửa thành trì chuẩn bị nghênh chiến quân Đường.
Huyện Đồng Quan là một tòa huyện nhỏ, chu vi không quá mười dặm, thành cao có một trượng tám thước, cũng không có sông đào bảo vệ thành, thành cũng không có ý nghĩa phòng ngự gì. Trình Giảo Kim đứng trên đầu thành, chăm chú nhìn đám viện quân của quân Đường ở phía xa xa. Y đã nhìn thấy một đội quân Đường đang chạy về phía huyện thành, chỉ còn cách huyện thành hơn mười dặm.
Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ quái chính là tốc độ của đội quân này rất chậm. Chẳng lẽ bọn chúng đã biết huyện Đồng Quan bị quân mình chiếm lĩnh nên mới chậm rãi hành quân như vậy?
Đúng lúc này, Tiêu Diên Niên dẫn vài tên thám báo cưỡi ngựa chạy vội tới, đứng dưới thành hô to:
-Trình Tướng quân!
Qua sự việc Tiêu Diên Niên chiếm đoạt Ngô Công Lĩnh nhưng lại không tranh công với Trình Giảo Kim là đủ để Trình Giảo Kim tỏ thái độ tốt hơn một chút với y, lời nói cũng không còn dữ tợn và ác liệt như trước, cũng thường lộ chút tươi cười. Trình Giảo Kim hỏi:
-Phát hiện điều gì?
-Khải bẩm Trình Tướng quân, đội quân Đường này đều là tân binh, đội ngũ không đều, quân dung không chỉnh tề, thể lực cũng không đảm bảo. Phần lớn đã mệt mỏi, tinh lực cạn kiệt. Ty chức đề nghị không nên cho bọn chúng cơ hội nghỉ ngơi, lập tức đón đầu tiêu diệt.
Trình Giảo Kim chớp chớp đôi mắt nhỏ, như vậy được không? Phải biết rằng với tính cách của y, trước tiên là trốn tránh, chưa từng có cái gì gọi là ý tưởng đón đầu tiêu diệt, y có chút do dự.
Tiêu Diên Niên nhận ra Trình Giảo Kim đang do dự, càng hiểu được tâm tư của Trình Giảo Kim. Tiêu Diên Niên lại hô lớn:
-Trình Tướng quan, đây là cơ hội lập công lớn. Đánh bại đội quân này, chúng ta có thể dẫn đầu áp sát Quan Trung. Oai danh của Trình Tướng quân sẽ vang khắp thiên hạ, là cơ hội được phong tước Quốc công, mong Tướng quân hãy nắm lấy.
-Phong tước Quốc công!
Bốn chữ này đúng là đã đả kích tinh thần của Trình Giảo Kim. Đây là cơ hội cuối cùng của y, nếu không nắm lấy, vậy cả đời chỉ có thể làm một Huyện công.
-Con mẹ nó, sống hay chết cũng phải đánh cuộc một phen!
Trình Giảo Kim hạ quyết tâm, quay đầu ra lệnh:
-Chỉnh quân ra khỏi thành, theo ta đón đầu tiêu diệt quân Đường!
Mười ngàn viện quân đó là do quân Đường mới chiêu mộ vài ngày trước. Mục đích của Lý Thế Dân là chiêu mộ đám tân binh này để đi thủ thành, sau khi trải qua huấn luyện sẽ đưa đến hỗ trợ đạo Đồng Quan và mặt trận phía đông, không ngờ Lý Nguyên Cát thuyết phục được phụ thân, lấy đi bốn mươi ngàn quân thủ thành.
Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải phái tân binh đến trợ giúp hai địa phương. Mặc dù y cũng biết, đám tân binh này không hề có chút ý nghĩa gì, nhưng dù sao cũng khiến tâm trạng của y được an ủi một chút.
Mười ngàn tân binh từ Trường An chạy một mạch đến đây, sớm đã rơi vào trạng thái mỏi mệt và kiệt sức. Mắt thấy sắp đến huyện Đồng Quan, đại đa số mọi người đã không chạy nổi nữa rồi. Thậm chí còn có không ít người quỳ rạp trên mặt đất, không bao giờ muốn đứng lên nữa.
Đám tân binh này hành quân rất chậm, đi hai ngày mới đến đạo Đồng Quan, vừa đúng lúc gặp thoáng qua đội quân của Ân Khai Sơn vừa rời đi.
Chủ tướng quân Đường suất lĩnh mười ngàn tân binh này là Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ. đại bại ở Ba Thục, đóng giả làm thương nhân trốn về Trường An, bị Lý Uyên chửi mắng một trận, bãi bỏ tước vị Vĩnh An Vương của y, giáng chức làm Tả Kiêu Vệ Tướng quân.
Tâm tình của Lý Hiếu Cơ không tốt, tính tình cũng cực kỳ tàn bạo, dọc đường đi không ngừng chửi mắng đám tân binh này, kẻ nào không nghe lập tức bị y cho binh lính dùng roi đánh đập.
-Các ngươi là đám phế vật vô dụng. Các ngươi đang đi đánh giặc, không phải đi ngắm cảnh. Đứng lên!
Lý Hiếu Cơ một bên mắng to, một bên dùng roi quất vào mấy tên binh lính đang quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Lúc này, một gã thân binh cưỡi ngựa chạy như bay tới:
-Vương gia!
Gã thân binh có chút hoảng sợ nói:
-Thuộc hạ phát hiện huyện Đồng Quan có bóng dáng quân Tùy.
-Cái gì?
Lý Hiếu Cơ chấn động nắm chặt hai tay, y nhìn về phía huyện Đồng Quan cách đó vài dặm, cũng không nhận ra điều gì khác thường.
Đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng trống trận dồn dập. Tiếng trống to như sấm, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng cờ xí rợp trời, tiếng hò reo phát ra từ bốn phương tám hướng.
Lý Hiếu Cơ cả kinh, roi ngựa rời tay rơi xuống đất. Binh lực phải là mấy chục ngàn người mới có thể tạo ra thanh thế cỡ này. Phía trước bụi bay mù mịt, một đội kỵ binh ngàn người đang nhằm phía này đánh tới.
Lính Đường vô cùng hoảng sợ, đều lùi về phía sau. Lý Hiếu Cơ vung đao hô to:
-Ổn định! Xông lên nghênh chiến!
Năm ngàn kỵ binh quân Tùy thế như sét đánh, giống một thanh chiến đao sắc bén bổ thẳng vào đầu quân Đường. Trên chiến trường, bụi bay mù mịt, đất cát tràn ngập, không ít lính Đường còn chưa kịp phản ứng, nên đánh hay nên trốn thì kỵ binh quân Tùy đã giết thẳng vào trung quân của quân Đường.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám tân binh trong tình trạng kiệt sức sợ đến vỡ mật. Rất nhiều người trong số đó mấy ngày trước vẫn còn là nông dân, vác cày vác cuốc ra ruộng hoặc là tiểu thương nhân, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, mới đến Trường An, được phát một bộ khôi giáp nặng nề. Nhiều người còn chưa biết cách mặc khôi giáp, càng chưa nói đến vấn đề huấn luyện.
Cảnh tượng giết chóc thảm thiết xuất hiện trên chiến trường. Trong nháy mắt, đám tân binh quân Đường đã hỏng rồi, mười ngàn quân quay đầu bỏ trốn. Mặc dù bọn họ đã lâm vào tình trạng kiệt sức, nhưng vào lúc sinh mạng bị uy hiếp, tiềm năng trong cơ thể được kích phát, giúp cho bọn họ có chút sức lực chạy trốn. Phía sau xô đẩy, dẫm đạp lên nhau, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng khắp vùng quê.
Danh sách chương