Dương Nguyên Khánh đi ra lều, vỗ vỗ chiến mã, cười với Trình Giảo Kim:
-Lần này cướp Đồng Quan đạo, càn quét Quan Trung, ngươi lập được đại công, con ngựa này thưởng cho ngươi.
Nếu là ngày thường, Trình Giảo Kim nhất định hoan hô một tiếng, nhảy lên ngựa, nhưng hôm nay gã không muốn, gã liếc nhìn chiến mã một cái. Mặc dù gã trong lòng rất muốn con ngựa Ô Truy này, nhưng trong lòng gã còn có thứ đồ muốn hơn. Gã cuối đầu, nhỏ tiếng:
-Điện hạ, con ngựa này ty chức không cần, có thể thường cho tướng sĩ khác, có thể phong ty chức tước vị gì không?
Dương Nguyên Khánh không kìm được nổi cười, hóa ra tiểu tử này muốn được tước vị.
Hắn gật đầu, khẽ cười nói:
-Ngươi lập được công tích, tước vị có thể thăng một bậc, phong quận công. Nhưng năm sau ta định bảo Lý Tĩnh đi diệt Cao Ly, ngươi cũng có thể theo y đến Cao Ly tác chiến. Chỉ cần ngươi có thể lập công tích ở Cao Ly, ta sẽ phong ngươi là Lỗ quốc công.
Trình Giảo Kim vui mừng khôn xiết, gã nhanh chóng quên lời nói lúc nãy của mình, nhận lấy dây cương, vỗ vỗ mặt của con ngựa, cười không khép miệng:
-Ban thưởng của Điện hạ, ty chức sao dám không cần, chỉ là... Điện hạ làm sao biết ty chức thích con ngựa này?
Vây thành Trường An đã qua gần mười ngày, quân Tùy trước sau không có phát động thế công. Từ lúc bắt đầu, Dương Nguyên Khánh liền không có định công thành, triều Đường đã đại thế đã mất, quân Đường đã không có hy vọng gì. Có lẽ vừa bắt đầu bọn họ còn có chút mờ mịt, nhưng theo thời gian dầnrôi, bọn họ chỉ sẽ càng ngày càng tuyệt vọng...
Buổi sáng ngày thứ mười, ngoài tường thành bốn phía đông, tây, nam, bắc Trường An, khắp nơi xuất hiện mười cỗ máy bắn đá cực lớn. Máy bắn đá loại lớn dài tới hai trượng năm tấc, được mấy chục con bò kéo, ầm ầm thẳng tiến về hướng tường thành.
Binh lính đầu thành nhất thời khẩn trương lên. Tang tang chuông cảnh báo gõ vang, binh lính quân Đường sớm đã bị giày vò đến kiệt sức lại chạy lên đầu thành, giương cung lắp tên, trong lòng thấp thỏm bất an nhìn máy bắn đá dần dần tới gần.
-Chuẩn bị nỏ sàn!
Đoàn Đức Thao lớn tiếng quát to, từng cỗ nỏ sàn lắp trên lỗ châu mai, nhắm ngay máy bắn đá ngoài mấy trăm bước.
-Bắn!
Tùng tùng tiếng trống vang lên, trên ngàn nỏ sàn trên đầu thành đồng thời phóng ra. Mũi tên dài chi chít bắn về phía máy bắn đá. sức lực mạnh mẽ, bắn lên giá gồ chát chát vang lên, không ngừng có bò kéo đầy bị trúng tên, ngã trên vũng máu.
Máy bắn đá loại lớn ngoài ba trăm dặm dừng lại, từng cỗ máy bắn đá do mấy trăm binh lính kéo, cán tay dài tới mấy trượng bị kéo cúi xuống, mấy tên binh lính quân Tùy bõ túi da hình tròn vào trong máy bắn đá.
-Bắn!
Mười mấy quả cầu da lớn liên tục ném mạnh lên đầu thành Trường An. Trong không trung, quả cầu vỡ ra, từng tấm truyền đơn rải khắp nơi rơi xuống, bay lả tả bị gió thổi vào trong thành. Binh lính quân Đường trên đầu thành cũng dừng bắn, ngơ ngác nhìn trên trời nhẹ nhàng rớt xuống những mảnh giấy. Rất nhiều binh lính thừa dịp quan quân không để ý, nhặt một tờ nhét vào trong ngực.
-Không cho phép cất giấu riêng, tất cả truyền đơn nộp lên trên!
Đoàn Đức Thao cưỡi ngựa trên đầu thành quát to, nhưng không lâu sau y cũng đành tuyệt vọng. Quân Tùy lại tiếp tục ném mạnh, trên không cả thành trì phiêu đãng mành giấy, có hơn mấy trăm ngàn tờ...
Gia tộc Độc Cô ở trong thành Trường An bày ra hai mươi bốn lều cháo lớn, cả đêm không ngừng phát cháo cho dân đói Trường An, làm rất nhiều nhà nghèo không còn lương thực, gia đình vốn đã tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng. Mỗi ngày đám người không ngừng xếp hàng thật dài trước lều cháo, nhận cửu tế của gia tộc Độc Cô.
Chỉ trước cửa lớn chợ Lợi Nhân bày ba lều cháo, mỗi ngày đều có mấy ngàn người chạy đến xếp hàng nhận cháo. Giữa trưa, một chiếc xe ngựa dưới hộ vệ của mấy tên kỵ sĩ chậm rãi dừng trước cổng chợ Lợi Nhân. Cửa xe mở ra. Lý Kiến Thành mặc sắc phục người bình thường từ trong xe ngựa đi ra.
Chỉ thời gian mười ngày, Lý Kiến Thành liền gầy yếu hẳn. Trong triều đình kêu gọi thỉnh cầu đầu hàng liên tiếp không ngừng, gia tăng áp lực rất lớn cho y. Y cũng dần dần có chút tuyệt vọng, hôm nay y đặc biệt cải trang vi hành, tìm hiểu tình hình dân gian.
Xa xa, y nhìn thấy ba thùng cháo cực lớn, bên thùng cháo cắm một lá cờ lớn. bên trên viết “Độc Cô giúp cháo”. Bốn chữ lớn này, gia tộc Độc Cô không ngờ dùng tất cả lương thực để cửu tế bình dân, điều này làm Lý Kiến Thành trong lòng thầm thở dài một hơi.
Y biết rõ dụng ý gia tộc Độc Cô là gì, lại không có cách nào chi trách bọn họ. Gia tộc Độc Cô tuy không có tham dự triều thần bức cung, nhưng tất cả việc làm của y. lại so với bức cung càng đả kích trong lòng Lý Kiến Thành.
Lúc này đang giữa trưa, trước ba lều cháo dòng người mãnh liệt. Mấy ngàn bần dân từ bốn phương tám hướng chạy tới xếp thành hàng thật dài trước thùng cháo.
Lý Kiến Thành cũng xếp vào trong hàng, mấy tên thị vệ muốn ngăn cản, lại bị y khoát tay, đuổi đi chỗ khác. Trong hàng tiếng người hỗn tạp, gần như đều đang tranh luận một chuyện. Lý Kiến Thành lúc này mới phát hiện trên tay mỗi người đều đang cầm một tờ giấy màu sắc rực rờ.
-Vị lão bá này, tờ giấy này là gì?
Lý Kiến Thành hiếu kỳ hòi một lão già bên cạnh.
-Ha ha! Đây là truyền đơn sáng nay quân Tùy ném vào thành, bên trên có mười ba điều hứa, làm người ta mong chờ!
Lý Kiến Thành trong lòng kinh ngạc, mượn tờ đơn xem xem, ở giữa viết một hàng chừ lớn “thư vương triều Đại Tùy cáo với quân dân Trường An” tiếp theo lại là mười ba điều hứa. Điều đầu tiên chính là hứa thực hành quân điền chế ở Quan Trung, giống như Hà Đông Hà Bắc, đinh nam được đất trăm mẫu, đinh nữ được đất tám mươi mẫu.
Điều thứ hai hứa thực hành thuế thấp ít lao dịch, cùng dân nghỉ ngơi dường sức. Điều ba là quan viên triều Đường tất cả không nhắc đến chuyện cũ, toàn bộ đặc xá. Thứ tư là hứa không giết Lý Đường tôn thất, không giết Lý Kiến Thành y. Điều thử năm là triều Tùy định đô Trường An, khôi phục phồn vinh Trường An, nhanh chóng đánh tan Tây Đột Quyết, khôi phục con đường tơ lụa. Thử sáu là mở kho phát lương, hứa giảm giá lương thực tới dưới trăm văn một đấu gạo.
Hầu như mỗi điều đều có tính châm chích, rất có thể đánh động lòng người, nhìn thấy Lý Kiến Thành trong lòng phát lạnh từng trận.
Người già cười nói:
-Thành thật mà nói, Trường An trên dưới đều mong đợi quân Tùy vào thành, khôi phục lại phồn vinh lúc Khai Hoàng thịnh thế. Triều Đường này nhanh chóng kết thúc thôi! Thật sự làm người ta có chút mệt mỏi.
-Đúng rồi!
Một người người phụ nừ bên cạnh căm giận nói:
-Nhất định sắp xong đời rồi, còn mặt dày mày dạn, ở trên có ý gì, từng ngày kéo xuống. Lý Kiến Thành không phải tự xung là yêu dân như con sao? Nếu ông ta thật sự yêu dân, vậy nên thuận theo ý dân, chấm dứt chiến tranh, đừng tự tàn sát nhau nữa.
-Sắp tới vụ thu hoạch hè rồi, nhưng cửa thành đóng, lúa mì ngoài thành làm sao bây giờ?
-Nhà cậu hai ta ở quận Giáng, trong nhà có một trăm năm mươi mẫu đất, còn chia dê bò, đầy phòng mới, triều Đường ở Quan Trung mấy năm, cho chúng ta cái gì, rắm cũng không có!
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, nghe thấy Lý Kiến Thành trong lòng trầm trọng vô cùng. Y cũng không nán lại đây nữa, rời khỏi đội quân. Lúc này y đã không có tâm tư thị sát thị trường nữa, thở thật dài một tiếng, nói với các thị vệ:
-Về cung thôi!
Lý Kiến Thành về tới Đông cung, vừa vào thư phòng của mình, một tên hoạn quan liền tiến lên bẩm báo:
-Bệ hạ, Tiêu tướng quốc và Trần tướng quốc cầu kiến.
-Tuyên bọn họ vào.
Không bao lâu, Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt vội vàng đến, sắc mặt ngưng trọng, tiến lên khom người thi lễ:
-Tham kiến Bệ hạ!
-Xảy ra chuyện gì sao?
Lý Kiến Thành bình tĩnh hỏi, khoảng thời gian này y trải qua quá nhiều chuyện, đã có chút chết lặng.
Trần Thúc Đạt tiến lên nói:
-Khởi bẩm Bệ hạ, Đậu Quỹ, Bùi Tịch và Phong Đức Di ba người suất lĩnh bá quan tập thể từ chức, tống cộng có một trăm năm mươi sáu quan viên đệ đơn từ chức.
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng, tổng cộng cả triều mới không tới một trăm bảy mươi người, thì có một trăm năm mươi sáu người muốn từ chức sao?
Ylại hỏi Tiêu Vũ:
-Tiêu tướng quốc cũng là đến vì chuyện này sao?
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bệ hạ. vừa nãy Sài phò mã truyền đến tin tức, thành tây xảy ra nội chiến, hơn ngàn binh lính muốn mở thành đầu hàng, bị Sài phò mã kịp thời ngăn lại.
Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, chắp tay đi tới trước cửa sổ, y ngẩng đầu ngưng nhìn mây trắng lửng lờ trên bầu trời. Lòng dân, lòng thần, lòng quân đã mất, Đại Đường cứ như vậy kết thúc sao?
-Hai vị tướng quốc!
Lý Kiến Thành chậm rãi nói:
-Trẫm định mờ thành đầu hàng.
Trần Thúc Đạt và Tiêu Vũ nhìn nhau, hai người cũng không có phản đối, kỳ thật bọn họ cũng là muốn khuyên Lý Kiến Thành đầu hàng. Quân Tùy đã phát động thế công tâm lý hùng mạnh, không chừng tối nay sẽ có quân đội bất ngờ làm phản đầu hàng. Ngoại trừ Đoàn Đức Thao và Trường Tôn Thuận Đức ra, các quân quan phía dưới đều không thể nguyện trung thành với triều Đường nữa. Lòng dân, lòng quân đã mất, nhất định sẽ có quân quan đầu hàng hiến thành. So với việc bị quân Tùy công phá thành trì, chi bằng đàm phán đầu hàng, được một chút ưu thế chính trị.
Tiêu Vũ khom người nói:
-Bệ hạ, thần tình nguyện làm sứ giả đi doanh Tùy đàm phán với Dương Nguyên Khánh.
Lý Kiến Thành gật đầu, lấy ra một tấm kim bài cho y:
-Khanh có thế toàn quyền thay trẫm đi đàm phán với quân Tùy.
Cửa Kim Quang thành tây từ từ mở ra, Tiêu Vũ dẫn hai tên thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, đi về hướng đại doanh quân Tùy. Trên thành hơn mười ngàn binh lính chăm chú nhìn y, bọn họ đều rõ, đây là muốn đàm phán với quân Tùy.
Tiêu Vũ đi tới trước doanh Tùy, cao giọng hô to:
-Ta là Tiêu Vũ tướng quốc Đại Đường, phụng lệnh của Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường đến gặp Sở vương Điện hạ, xin thông báo giúp ta.
Bọn binh lính chạy đi bẩm báo, không bao lâu, cửa doanh mở ra, một đội thân binh của Dương Nguyên Khánh từ trong doanh chạy ra, Giáo úy dẫn đầu chắp tay nói:
-Sở vương Điện hạ cho mời, mời Tiêu tướng quốc theo chúng tôi.
Tiêu Vũ hít sâu một hơi, theo bọn họ vào doanh. Y dọc theo đường cái chậm rãi đi, hai bên canh phòng nghiêm ngặt, từng đội binh lính quân Tùy cầm thương đeo cung, lạnh lùng nhìn y. Mãi tới trước lều lớn quân trung, mấy tên thân binh tiến lên trước lục soát người, dẫn y vào lều lớn.
Trong lều lớn chỉ có một minh Dương Nguyên Khánh đang chắp tay sau lung đứng trước sa bàn. Tấm sa bàn này là sa bàn thiên hạ, dài rộng năm trượng, gần như chiếm cử một nữa lều lớn. Tiêu Vũ đi lên khom lung thi lễ:
-Tham kiến Sở vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, khẽ cười nói:
-Tiêu tướng quốc miễn lễ, hy vọng thân binh của ta không có vô lễ với tướng quốc.
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bọn họ không có vô lễ.
Dương Nguyên Khánh cười cười, lại nói:
-Ta nói cho Tiêu tướng quốc một tin tốt trước! Thuộc hạ của ta là đại tướng Tô Định Phương suất lĩnh sáu chục ngàn liên quân công phá nha trướng Tây Đột Quyết, trảm địch hơn bốn chục ngàn người. Xạ Quỹ Khả Hàn bị Tô Định Phương tự tay chém đầu, bắt được hơn năm trăm người quý tộc Đột Quyết. Thế nào, đây là tin tức tốt không?
Tiêu Vũ trên mặt lộ ra nụ cười chua xót:
-Đây là tin tức tốt, là một người Hán, ta rất vui mừng.
-Tiêu tướng quốc có thể nói lời này, đủ thấy lòng dạ rộng lớn. Nhưng còn tin xấu, Đoạn Chí Hoằng đã suất quân đầu hàng quân Tùy rồi, hy vọng tin tức này không đả kích lớn Tiêu tướng quốc.
Tiêu Vũ cắn môi một cái. đây vốn là một lợi ích y đến đàm phán, có thể để quân Ba Thục đầu hàng, nhưng lợi ích này bây giờ lại biến mất, y hít sau một hơi:
-Điện hạ, chúng ta hãy nói chuyện từ nay về sau nhé! Làm sao giải quyết khốn cục trước mắt?
-Tiêu tướng quốc cho rằng còn có yếu tất gì nói sao?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một chồng thư ném trước mặt y, thản nhiên nói:
-Đây là thư nguyện trung thành của mười bốn Lang tướng thủ thành các phía, đều là dùng tên bắn xuống thành, trong đó có tám người tỏ ý muốn hôm nay hiến thành đầu hàng. Nói thật, ta hoàn toàn có thể không gặp ngươi.
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mê muội một trận, hồi sau mới cố hết sức nói:
-Được rồi! Chúng tôi chi có một yêu cầu, xin cho Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường tôn nghiêm cuối cùng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Đóng chặt kho phủ, bảo Tổn tài liệu. Chỉ cần Lý Kiến Thành có thể làm được cái này... ta có thể cho y uy nghiêm cuối cùng, y cũng không cần ra thành đầu hàng.
-Vậy điện hạ xử trí ông ấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một bức thư giao cho y:
-Đây là thư viết tay của ta, ngươi giao cho y. Ta phong y làm Đường quốc công, dẫn người nhà của y đi huyện Đường dưỡng lão đi!
Cửa Minh Đức Trường An chậm rãi mở ra, một trăm ngàn quân Tùy xếp thành hàng tiến vào Trường An. Cùng theo đó tiếng chuông cung Thái Cực nặng nề vang lên, nghĩa là kết thúc một thời đại.
-Lần này cướp Đồng Quan đạo, càn quét Quan Trung, ngươi lập được đại công, con ngựa này thưởng cho ngươi.
Nếu là ngày thường, Trình Giảo Kim nhất định hoan hô một tiếng, nhảy lên ngựa, nhưng hôm nay gã không muốn, gã liếc nhìn chiến mã một cái. Mặc dù gã trong lòng rất muốn con ngựa Ô Truy này, nhưng trong lòng gã còn có thứ đồ muốn hơn. Gã cuối đầu, nhỏ tiếng:
-Điện hạ, con ngựa này ty chức không cần, có thể thường cho tướng sĩ khác, có thể phong ty chức tước vị gì không?
Dương Nguyên Khánh không kìm được nổi cười, hóa ra tiểu tử này muốn được tước vị.
Hắn gật đầu, khẽ cười nói:
-Ngươi lập được công tích, tước vị có thể thăng một bậc, phong quận công. Nhưng năm sau ta định bảo Lý Tĩnh đi diệt Cao Ly, ngươi cũng có thể theo y đến Cao Ly tác chiến. Chỉ cần ngươi có thể lập công tích ở Cao Ly, ta sẽ phong ngươi là Lỗ quốc công.
Trình Giảo Kim vui mừng khôn xiết, gã nhanh chóng quên lời nói lúc nãy của mình, nhận lấy dây cương, vỗ vỗ mặt của con ngựa, cười không khép miệng:
-Ban thưởng của Điện hạ, ty chức sao dám không cần, chỉ là... Điện hạ làm sao biết ty chức thích con ngựa này?
Vây thành Trường An đã qua gần mười ngày, quân Tùy trước sau không có phát động thế công. Từ lúc bắt đầu, Dương Nguyên Khánh liền không có định công thành, triều Đường đã đại thế đã mất, quân Đường đã không có hy vọng gì. Có lẽ vừa bắt đầu bọn họ còn có chút mờ mịt, nhưng theo thời gian dầnrôi, bọn họ chỉ sẽ càng ngày càng tuyệt vọng...
Buổi sáng ngày thứ mười, ngoài tường thành bốn phía đông, tây, nam, bắc Trường An, khắp nơi xuất hiện mười cỗ máy bắn đá cực lớn. Máy bắn đá loại lớn dài tới hai trượng năm tấc, được mấy chục con bò kéo, ầm ầm thẳng tiến về hướng tường thành.
Binh lính đầu thành nhất thời khẩn trương lên. Tang tang chuông cảnh báo gõ vang, binh lính quân Đường sớm đã bị giày vò đến kiệt sức lại chạy lên đầu thành, giương cung lắp tên, trong lòng thấp thỏm bất an nhìn máy bắn đá dần dần tới gần.
-Chuẩn bị nỏ sàn!
Đoàn Đức Thao lớn tiếng quát to, từng cỗ nỏ sàn lắp trên lỗ châu mai, nhắm ngay máy bắn đá ngoài mấy trăm bước.
-Bắn!
Tùng tùng tiếng trống vang lên, trên ngàn nỏ sàn trên đầu thành đồng thời phóng ra. Mũi tên dài chi chít bắn về phía máy bắn đá. sức lực mạnh mẽ, bắn lên giá gồ chát chát vang lên, không ngừng có bò kéo đầy bị trúng tên, ngã trên vũng máu.
Máy bắn đá loại lớn ngoài ba trăm dặm dừng lại, từng cỗ máy bắn đá do mấy trăm binh lính kéo, cán tay dài tới mấy trượng bị kéo cúi xuống, mấy tên binh lính quân Tùy bõ túi da hình tròn vào trong máy bắn đá.
-Bắn!
Mười mấy quả cầu da lớn liên tục ném mạnh lên đầu thành Trường An. Trong không trung, quả cầu vỡ ra, từng tấm truyền đơn rải khắp nơi rơi xuống, bay lả tả bị gió thổi vào trong thành. Binh lính quân Đường trên đầu thành cũng dừng bắn, ngơ ngác nhìn trên trời nhẹ nhàng rớt xuống những mảnh giấy. Rất nhiều binh lính thừa dịp quan quân không để ý, nhặt một tờ nhét vào trong ngực.
-Không cho phép cất giấu riêng, tất cả truyền đơn nộp lên trên!
Đoàn Đức Thao cưỡi ngựa trên đầu thành quát to, nhưng không lâu sau y cũng đành tuyệt vọng. Quân Tùy lại tiếp tục ném mạnh, trên không cả thành trì phiêu đãng mành giấy, có hơn mấy trăm ngàn tờ...
Gia tộc Độc Cô ở trong thành Trường An bày ra hai mươi bốn lều cháo lớn, cả đêm không ngừng phát cháo cho dân đói Trường An, làm rất nhiều nhà nghèo không còn lương thực, gia đình vốn đã tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng. Mỗi ngày đám người không ngừng xếp hàng thật dài trước lều cháo, nhận cửu tế của gia tộc Độc Cô.
Chỉ trước cửa lớn chợ Lợi Nhân bày ba lều cháo, mỗi ngày đều có mấy ngàn người chạy đến xếp hàng nhận cháo. Giữa trưa, một chiếc xe ngựa dưới hộ vệ của mấy tên kỵ sĩ chậm rãi dừng trước cổng chợ Lợi Nhân. Cửa xe mở ra. Lý Kiến Thành mặc sắc phục người bình thường từ trong xe ngựa đi ra.
Chỉ thời gian mười ngày, Lý Kiến Thành liền gầy yếu hẳn. Trong triều đình kêu gọi thỉnh cầu đầu hàng liên tiếp không ngừng, gia tăng áp lực rất lớn cho y. Y cũng dần dần có chút tuyệt vọng, hôm nay y đặc biệt cải trang vi hành, tìm hiểu tình hình dân gian.
Xa xa, y nhìn thấy ba thùng cháo cực lớn, bên thùng cháo cắm một lá cờ lớn. bên trên viết “Độc Cô giúp cháo”. Bốn chữ lớn này, gia tộc Độc Cô không ngờ dùng tất cả lương thực để cửu tế bình dân, điều này làm Lý Kiến Thành trong lòng thầm thở dài một hơi.
Y biết rõ dụng ý gia tộc Độc Cô là gì, lại không có cách nào chi trách bọn họ. Gia tộc Độc Cô tuy không có tham dự triều thần bức cung, nhưng tất cả việc làm của y. lại so với bức cung càng đả kích trong lòng Lý Kiến Thành.
Lúc này đang giữa trưa, trước ba lều cháo dòng người mãnh liệt. Mấy ngàn bần dân từ bốn phương tám hướng chạy tới xếp thành hàng thật dài trước thùng cháo.
Lý Kiến Thành cũng xếp vào trong hàng, mấy tên thị vệ muốn ngăn cản, lại bị y khoát tay, đuổi đi chỗ khác. Trong hàng tiếng người hỗn tạp, gần như đều đang tranh luận một chuyện. Lý Kiến Thành lúc này mới phát hiện trên tay mỗi người đều đang cầm một tờ giấy màu sắc rực rờ.
-Vị lão bá này, tờ giấy này là gì?
Lý Kiến Thành hiếu kỳ hòi một lão già bên cạnh.
-Ha ha! Đây là truyền đơn sáng nay quân Tùy ném vào thành, bên trên có mười ba điều hứa, làm người ta mong chờ!
Lý Kiến Thành trong lòng kinh ngạc, mượn tờ đơn xem xem, ở giữa viết một hàng chừ lớn “thư vương triều Đại Tùy cáo với quân dân Trường An” tiếp theo lại là mười ba điều hứa. Điều đầu tiên chính là hứa thực hành quân điền chế ở Quan Trung, giống như Hà Đông Hà Bắc, đinh nam được đất trăm mẫu, đinh nữ được đất tám mươi mẫu.
Điều thứ hai hứa thực hành thuế thấp ít lao dịch, cùng dân nghỉ ngơi dường sức. Điều ba là quan viên triều Đường tất cả không nhắc đến chuyện cũ, toàn bộ đặc xá. Thứ tư là hứa không giết Lý Đường tôn thất, không giết Lý Kiến Thành y. Điều thử năm là triều Tùy định đô Trường An, khôi phục phồn vinh Trường An, nhanh chóng đánh tan Tây Đột Quyết, khôi phục con đường tơ lụa. Thử sáu là mở kho phát lương, hứa giảm giá lương thực tới dưới trăm văn một đấu gạo.
Hầu như mỗi điều đều có tính châm chích, rất có thể đánh động lòng người, nhìn thấy Lý Kiến Thành trong lòng phát lạnh từng trận.
Người già cười nói:
-Thành thật mà nói, Trường An trên dưới đều mong đợi quân Tùy vào thành, khôi phục lại phồn vinh lúc Khai Hoàng thịnh thế. Triều Đường này nhanh chóng kết thúc thôi! Thật sự làm người ta có chút mệt mỏi.
-Đúng rồi!
Một người người phụ nừ bên cạnh căm giận nói:
-Nhất định sắp xong đời rồi, còn mặt dày mày dạn, ở trên có ý gì, từng ngày kéo xuống. Lý Kiến Thành không phải tự xung là yêu dân như con sao? Nếu ông ta thật sự yêu dân, vậy nên thuận theo ý dân, chấm dứt chiến tranh, đừng tự tàn sát nhau nữa.
-Sắp tới vụ thu hoạch hè rồi, nhưng cửa thành đóng, lúa mì ngoài thành làm sao bây giờ?
-Nhà cậu hai ta ở quận Giáng, trong nhà có một trăm năm mươi mẫu đất, còn chia dê bò, đầy phòng mới, triều Đường ở Quan Trung mấy năm, cho chúng ta cái gì, rắm cũng không có!
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, nghe thấy Lý Kiến Thành trong lòng trầm trọng vô cùng. Y cũng không nán lại đây nữa, rời khỏi đội quân. Lúc này y đã không có tâm tư thị sát thị trường nữa, thở thật dài một tiếng, nói với các thị vệ:
-Về cung thôi!
Lý Kiến Thành về tới Đông cung, vừa vào thư phòng của mình, một tên hoạn quan liền tiến lên bẩm báo:
-Bệ hạ, Tiêu tướng quốc và Trần tướng quốc cầu kiến.
-Tuyên bọn họ vào.
Không bao lâu, Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt vội vàng đến, sắc mặt ngưng trọng, tiến lên khom người thi lễ:
-Tham kiến Bệ hạ!
-Xảy ra chuyện gì sao?
Lý Kiến Thành bình tĩnh hỏi, khoảng thời gian này y trải qua quá nhiều chuyện, đã có chút chết lặng.
Trần Thúc Đạt tiến lên nói:
-Khởi bẩm Bệ hạ, Đậu Quỹ, Bùi Tịch và Phong Đức Di ba người suất lĩnh bá quan tập thể từ chức, tống cộng có một trăm năm mươi sáu quan viên đệ đơn từ chức.
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng, tổng cộng cả triều mới không tới một trăm bảy mươi người, thì có một trăm năm mươi sáu người muốn từ chức sao?
Ylại hỏi Tiêu Vũ:
-Tiêu tướng quốc cũng là đến vì chuyện này sao?
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bệ hạ. vừa nãy Sài phò mã truyền đến tin tức, thành tây xảy ra nội chiến, hơn ngàn binh lính muốn mở thành đầu hàng, bị Sài phò mã kịp thời ngăn lại.
Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, chắp tay đi tới trước cửa sổ, y ngẩng đầu ngưng nhìn mây trắng lửng lờ trên bầu trời. Lòng dân, lòng thần, lòng quân đã mất, Đại Đường cứ như vậy kết thúc sao?
-Hai vị tướng quốc!
Lý Kiến Thành chậm rãi nói:
-Trẫm định mờ thành đầu hàng.
Trần Thúc Đạt và Tiêu Vũ nhìn nhau, hai người cũng không có phản đối, kỳ thật bọn họ cũng là muốn khuyên Lý Kiến Thành đầu hàng. Quân Tùy đã phát động thế công tâm lý hùng mạnh, không chừng tối nay sẽ có quân đội bất ngờ làm phản đầu hàng. Ngoại trừ Đoàn Đức Thao và Trường Tôn Thuận Đức ra, các quân quan phía dưới đều không thể nguyện trung thành với triều Đường nữa. Lòng dân, lòng quân đã mất, nhất định sẽ có quân quan đầu hàng hiến thành. So với việc bị quân Tùy công phá thành trì, chi bằng đàm phán đầu hàng, được một chút ưu thế chính trị.
Tiêu Vũ khom người nói:
-Bệ hạ, thần tình nguyện làm sứ giả đi doanh Tùy đàm phán với Dương Nguyên Khánh.
Lý Kiến Thành gật đầu, lấy ra một tấm kim bài cho y:
-Khanh có thế toàn quyền thay trẫm đi đàm phán với quân Tùy.
Cửa Kim Quang thành tây từ từ mở ra, Tiêu Vũ dẫn hai tên thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, đi về hướng đại doanh quân Tùy. Trên thành hơn mười ngàn binh lính chăm chú nhìn y, bọn họ đều rõ, đây là muốn đàm phán với quân Tùy.
Tiêu Vũ đi tới trước doanh Tùy, cao giọng hô to:
-Ta là Tiêu Vũ tướng quốc Đại Đường, phụng lệnh của Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường đến gặp Sở vương Điện hạ, xin thông báo giúp ta.
Bọn binh lính chạy đi bẩm báo, không bao lâu, cửa doanh mở ra, một đội thân binh của Dương Nguyên Khánh từ trong doanh chạy ra, Giáo úy dẫn đầu chắp tay nói:
-Sở vương Điện hạ cho mời, mời Tiêu tướng quốc theo chúng tôi.
Tiêu Vũ hít sâu một hơi, theo bọn họ vào doanh. Y dọc theo đường cái chậm rãi đi, hai bên canh phòng nghiêm ngặt, từng đội binh lính quân Tùy cầm thương đeo cung, lạnh lùng nhìn y. Mãi tới trước lều lớn quân trung, mấy tên thân binh tiến lên trước lục soát người, dẫn y vào lều lớn.
Trong lều lớn chỉ có một minh Dương Nguyên Khánh đang chắp tay sau lung đứng trước sa bàn. Tấm sa bàn này là sa bàn thiên hạ, dài rộng năm trượng, gần như chiếm cử một nữa lều lớn. Tiêu Vũ đi lên khom lung thi lễ:
-Tham kiến Sở vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, khẽ cười nói:
-Tiêu tướng quốc miễn lễ, hy vọng thân binh của ta không có vô lễ với tướng quốc.
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bọn họ không có vô lễ.
Dương Nguyên Khánh cười cười, lại nói:
-Ta nói cho Tiêu tướng quốc một tin tốt trước! Thuộc hạ của ta là đại tướng Tô Định Phương suất lĩnh sáu chục ngàn liên quân công phá nha trướng Tây Đột Quyết, trảm địch hơn bốn chục ngàn người. Xạ Quỹ Khả Hàn bị Tô Định Phương tự tay chém đầu, bắt được hơn năm trăm người quý tộc Đột Quyết. Thế nào, đây là tin tức tốt không?
Tiêu Vũ trên mặt lộ ra nụ cười chua xót:
-Đây là tin tức tốt, là một người Hán, ta rất vui mừng.
-Tiêu tướng quốc có thể nói lời này, đủ thấy lòng dạ rộng lớn. Nhưng còn tin xấu, Đoạn Chí Hoằng đã suất quân đầu hàng quân Tùy rồi, hy vọng tin tức này không đả kích lớn Tiêu tướng quốc.
Tiêu Vũ cắn môi một cái. đây vốn là một lợi ích y đến đàm phán, có thể để quân Ba Thục đầu hàng, nhưng lợi ích này bây giờ lại biến mất, y hít sau một hơi:
-Điện hạ, chúng ta hãy nói chuyện từ nay về sau nhé! Làm sao giải quyết khốn cục trước mắt?
-Tiêu tướng quốc cho rằng còn có yếu tất gì nói sao?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một chồng thư ném trước mặt y, thản nhiên nói:
-Đây là thư nguyện trung thành của mười bốn Lang tướng thủ thành các phía, đều là dùng tên bắn xuống thành, trong đó có tám người tỏ ý muốn hôm nay hiến thành đầu hàng. Nói thật, ta hoàn toàn có thể không gặp ngươi.
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mê muội một trận, hồi sau mới cố hết sức nói:
-Được rồi! Chúng tôi chi có một yêu cầu, xin cho Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường tôn nghiêm cuối cùng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Đóng chặt kho phủ, bảo Tổn tài liệu. Chỉ cần Lý Kiến Thành có thể làm được cái này... ta có thể cho y uy nghiêm cuối cùng, y cũng không cần ra thành đầu hàng.
-Vậy điện hạ xử trí ông ấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một bức thư giao cho y:
-Đây là thư viết tay của ta, ngươi giao cho y. Ta phong y làm Đường quốc công, dẫn người nhà của y đi huyện Đường dưỡng lão đi!
Cửa Minh Đức Trường An chậm rãi mở ra, một trăm ngàn quân Tùy xếp thành hàng tiến vào Trường An. Cùng theo đó tiếng chuông cung Thái Cực nặng nề vang lên, nghĩa là kết thúc một thời đại.
Danh sách chương