Không ngờ một người đột nhiên cười lên, lạnh lùng nói:
- Mèo khóc chuột, giả từ bi đến mức này, ta xem như phục các người rồi.
Người lên tiếng là Đường Phi Ngư.
Mái tóc rối của hắn tung bay, bay tung trong mây mù trời chiều.
Trong hoàng hôn ráng chiều và tóc rối tung bay, ánh mắt của hắn vẫn rất lạnh, rất ác, rất xấu cũng rất độc.
- Ai là mèo? Mễ Thương Khung cố ý hỏi:
- Ai là chuột?
- Người chết chính là chuột.
Đường tam thiếu gia ôm ngực:
- Người khóc đương nhiên là mèo.
Cao Tiểu Thượng nhìn sang Phương Ứng Khán, Phương Ứng Khán cũng nhìn sang Cao Tiểu Thượng.
Cuối cùng vẫn là Phương Ứng Khán lên tiếng trước:
- Ngươi nói nghĩa phụ của ta là chuột, không sợ sét đánh sao? Y mặc dù đã chết, nhưng đừng quên người ủng hộ y rất nhiều, bè đảng phe cánh cũng rất nhiều.
Ngực của Đường Phi Ngư cũng nhuốm máu, rực rỡ như hoa, vẫn kinh tâm trong trời chiều:
- Ta không sợ. Y đã tan xương nát thịt, hơn nữa còn là bị bè đảng phe cánh và người ủng hộ y giết chết, ta có gì phải sợ? Ta cười là vì các người đã ám sát y, cần gì phải làm bộ làm tịch, cố ý chảy vài giọt nước mắt cá sấu để lừa mình dối người, đúng là buồn nôn.
Cao Tiểu Thượng cười cười nói với Phương Ứng Khán:
- Hắn đang nói ta.
Phương Ứng Khán lạnh nhạt nói:
- Hắn đang nói chúng ta.
Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
- Một con hao tử, một con lão thử, ta nói cả hai, cũng mắng cả hai.
Cao Tiểu Thượng nói:
- Nhưng vừa rồi ngươi cũng tham gia giết cự hiệp.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Ta giết y, là vì ta đã ăm cơm tại Tập đoàn Hữu Kiều, người khác bảo ta làm gì thì ta làm đó, bảo ta giết ai thì ta giết người đó. Huống hồ tham gia giết nhân vật như Phương cự hiệp, đương nhiên là cơ hội để ta biểu dương tên tuổi, cũng là vinh quang của ta. Ta không giống các người, uổng công cự hiệp tín nhiệm và coi trọng, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy hãm hại y. Ta thấy y đúng là chết không nhắm mắt. Y không phải chết bởi kẻ địch, mà là chết trong tay người nhà.
Nhậm Oán hỏi một câu khiêu khích:
- Vậy ngươi muốn báo thù cho Phương cự hiệp?
Đường Phi Ngư đột nhiên cười lên, trong tiếng cười lời nói vẫn lạnh giá thâm trầm:
- Báo thù cho y? Tại sao? Ta vốn cũng muốn giết y. Một vị cự hiệp giống như y, đã sớm leo lên vi trí của thần rồi. Nhưng y vẫn cứ minh mẫn, còn muốn quản chuyện, can gián thiên tử đừng nên hoang dâm hại nước, dâng tấu hoàng đế loại trừ gian nịnh, lại thỉnh cầu cấm quân tăng cường thao luyện, còn kiến nghị đại tướng và quân đội nên chung sống nhiều hơn, nắm giữ quyền lực quyết định. Cứ như vậy, những kẻ vơ vét của dân, bao gồm cả những kẻ bòn rút quân phí đều muốn giết y. Nếu như y là đại hiệp khác, chỉ lo tranh danh đoạt lợi trong võ lâm, đánh lôi đài làm minh chủ, Thục Trung Đường môn chúng ta cũng sẽ mặc kệ y. Hoặc y sớm một chút tuyên bố rút lui về hưu, rửa tay chậu vàng, chúng ta tôn y làm Tam Công tế rượu cũng được. Nhưng y lại lãnh đạo lục lâm, hợp nhất võ lâm, làm chuyện này chuyện kia, luôn vì nước tận trung, vì dân trừ hại. Nếu người của Đường gia bảo chúng ta không sớm giúp đỡ các người diệt trừ y, e rằng chậm một chút y sẽ tới san bằng họ Đường chúng ta rồi. Ban đầu ta cũng không hiểu, tại sao trong hành động giết cự hiệp này tiểu hầu gia lại muốn ta động thủ với y trước, hơn nữa còn nói rõ sẽ không truy cứu, cứ ra tay không sao, hóa ra là trong kế có kế. Nếu như không có biến hóa trước trận, đánh lận con đen như vậy, Phương cự hiệp cũng không đến nỗi rơi vào trong bẫy, hoa mắt chóng mặt, cuối cùng trúng kế.
Tiểu Xuyên Sơn nghe đến đây, một mặt còn chưa tỉnh hồn, một mặt đang lau chùi thịt vụn, một mặt không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
- Đến bây giờ chúng ta vẫn không rõ, tại sao trong kế hoạch này tiểu hầu gia lại hạ lệnh chúng ta xuất thủ với ngài, hơn nữa ra tay càng nặng càng tốt.
Cao Tiểu Thượng nói:
- Đây gọi là đánh lừa tai mắt.
Mễ Thương Khung nói tiếp:
- Phương cự hiệp không phải là kẻ hồ đồ, cho dù y không đề phòng tiểu hầu gia giết mình, cũng sẽ phòng bị Đường tam thiếu gia và chúng ta. Cho nên một khi các người ra tay với Phương tiểu hầu gia, y sẽ cho rằng chúng ta hợp mưu giết cha con bọn họ. Y sẽ nóng lòng cứu con, không tiếc dốc hết toàn lực trợ giúp tiểu hầu gia, như vậy tiểu hầu gia mới có thể động thủ thành công. Mà các ngươi sau khi tập kích, lại quay sang tấn công Phương cự hiệp, như vậy mới có cơ hội.
Phương Ứng Khán không hề hổ thẹn, còn gật đầu bổ sung:
- Cho nên các ngươi xuất thủ với ta, ra tay phải nặng, bởi vì nghĩa phụ không phải là một người dễ mắc lừa.
Dáng vẻ của Thắng Ngọc Cường hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vô cùng cảm thán, lúc này mới nói:
- Tiểu hầu gia đúng là nhìn rõ vạn dặm, cao thâm khó lường. Ban đầu hạ lệnh cho chúng tôi không cần để ý, cứ việc hạ thủ, tôi thật sự không rõ nguyên nhân, chỉ có kinh hãi. Bây giờ mới biết tuyệt diệu ở đâu, cao thâm nơi nào, đúng là lạc hậu thật.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Đã dùng kế độc như thế, mưu sâu như vậy, cần gì phải mèo khóc chuột giả từ bi.
Phương Ứng Khán chỉ lạnh nhạt nói:
- Ta cũng có tình cảm cha con với y…
Đường Phi Ngư một câu “giết” tiếp:
- Vậy mà ngươi lại giết y?
Phương Ứng Khán cười nhạt nói:
- Bây giờ ta giết y, y vẫn còn nổi danh, mọi người vẫn sẽ nhớ đến y. Nếu bây giờ không giết y, y sẽ cản đường chúng ta, cũng cản đường mọi người. Có ngày y già cả rồi, hồ đồ rồi, mê muội rồi, tầm thường rồi, vẫn cứ già mà không chết, khi đó có ai không ghét y? Có ai không hận y? Bây giờ ta giết y, còn nhớ đến y, cũng sẽ thường thường cảm kích y, hối hận vì mình ra tay quá độc ác. Cự hiệp như y vẫn nên chết sớm thì hơn.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Nói như vậy, ngươi giết y là thành toàn cho y. Ngươi đúng là hiếu thảo thật.
Phương Ứng Khán không hề hoài nghi về bản thân, nói:
- Ít nhất, cái chết của y có thể khiến hiệp danh không đổ.
Đường Phi Ngư cười như không cười:
- Vậy ngươi đúng là lòng dạ vĩ nhân, chu toàn chuyện tốt.
- Ngươi đừng bi phẫn vì người chết.
Phương Ứng Khán cũng thản nhiên tiếp nhận, chỉ thêm một câu:
- Người vĩ đại không chỉ là ta, mà còn có hắn.
- Mèo khóc chuột, giả từ bi đến mức này, ta xem như phục các người rồi.
Người lên tiếng là Đường Phi Ngư.
Mái tóc rối của hắn tung bay, bay tung trong mây mù trời chiều.
Trong hoàng hôn ráng chiều và tóc rối tung bay, ánh mắt của hắn vẫn rất lạnh, rất ác, rất xấu cũng rất độc.
- Ai là mèo? Mễ Thương Khung cố ý hỏi:
- Ai là chuột?
- Người chết chính là chuột.
Đường tam thiếu gia ôm ngực:
- Người khóc đương nhiên là mèo.
Cao Tiểu Thượng nhìn sang Phương Ứng Khán, Phương Ứng Khán cũng nhìn sang Cao Tiểu Thượng.
Cuối cùng vẫn là Phương Ứng Khán lên tiếng trước:
- Ngươi nói nghĩa phụ của ta là chuột, không sợ sét đánh sao? Y mặc dù đã chết, nhưng đừng quên người ủng hộ y rất nhiều, bè đảng phe cánh cũng rất nhiều.
Ngực của Đường Phi Ngư cũng nhuốm máu, rực rỡ như hoa, vẫn kinh tâm trong trời chiều:
- Ta không sợ. Y đã tan xương nát thịt, hơn nữa còn là bị bè đảng phe cánh và người ủng hộ y giết chết, ta có gì phải sợ? Ta cười là vì các người đã ám sát y, cần gì phải làm bộ làm tịch, cố ý chảy vài giọt nước mắt cá sấu để lừa mình dối người, đúng là buồn nôn.
Cao Tiểu Thượng cười cười nói với Phương Ứng Khán:
- Hắn đang nói ta.
Phương Ứng Khán lạnh nhạt nói:
- Hắn đang nói chúng ta.
Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
- Một con hao tử, một con lão thử, ta nói cả hai, cũng mắng cả hai.
Cao Tiểu Thượng nói:
- Nhưng vừa rồi ngươi cũng tham gia giết cự hiệp.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Ta giết y, là vì ta đã ăm cơm tại Tập đoàn Hữu Kiều, người khác bảo ta làm gì thì ta làm đó, bảo ta giết ai thì ta giết người đó. Huống hồ tham gia giết nhân vật như Phương cự hiệp, đương nhiên là cơ hội để ta biểu dương tên tuổi, cũng là vinh quang của ta. Ta không giống các người, uổng công cự hiệp tín nhiệm và coi trọng, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy hãm hại y. Ta thấy y đúng là chết không nhắm mắt. Y không phải chết bởi kẻ địch, mà là chết trong tay người nhà.
Nhậm Oán hỏi một câu khiêu khích:
- Vậy ngươi muốn báo thù cho Phương cự hiệp?
Đường Phi Ngư đột nhiên cười lên, trong tiếng cười lời nói vẫn lạnh giá thâm trầm:
- Báo thù cho y? Tại sao? Ta vốn cũng muốn giết y. Một vị cự hiệp giống như y, đã sớm leo lên vi trí của thần rồi. Nhưng y vẫn cứ minh mẫn, còn muốn quản chuyện, can gián thiên tử đừng nên hoang dâm hại nước, dâng tấu hoàng đế loại trừ gian nịnh, lại thỉnh cầu cấm quân tăng cường thao luyện, còn kiến nghị đại tướng và quân đội nên chung sống nhiều hơn, nắm giữ quyền lực quyết định. Cứ như vậy, những kẻ vơ vét của dân, bao gồm cả những kẻ bòn rút quân phí đều muốn giết y. Nếu như y là đại hiệp khác, chỉ lo tranh danh đoạt lợi trong võ lâm, đánh lôi đài làm minh chủ, Thục Trung Đường môn chúng ta cũng sẽ mặc kệ y. Hoặc y sớm một chút tuyên bố rút lui về hưu, rửa tay chậu vàng, chúng ta tôn y làm Tam Công tế rượu cũng được. Nhưng y lại lãnh đạo lục lâm, hợp nhất võ lâm, làm chuyện này chuyện kia, luôn vì nước tận trung, vì dân trừ hại. Nếu người của Đường gia bảo chúng ta không sớm giúp đỡ các người diệt trừ y, e rằng chậm một chút y sẽ tới san bằng họ Đường chúng ta rồi. Ban đầu ta cũng không hiểu, tại sao trong hành động giết cự hiệp này tiểu hầu gia lại muốn ta động thủ với y trước, hơn nữa còn nói rõ sẽ không truy cứu, cứ ra tay không sao, hóa ra là trong kế có kế. Nếu như không có biến hóa trước trận, đánh lận con đen như vậy, Phương cự hiệp cũng không đến nỗi rơi vào trong bẫy, hoa mắt chóng mặt, cuối cùng trúng kế.
Tiểu Xuyên Sơn nghe đến đây, một mặt còn chưa tỉnh hồn, một mặt đang lau chùi thịt vụn, một mặt không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
- Đến bây giờ chúng ta vẫn không rõ, tại sao trong kế hoạch này tiểu hầu gia lại hạ lệnh chúng ta xuất thủ với ngài, hơn nữa ra tay càng nặng càng tốt.
Cao Tiểu Thượng nói:
- Đây gọi là đánh lừa tai mắt.
Mễ Thương Khung nói tiếp:
- Phương cự hiệp không phải là kẻ hồ đồ, cho dù y không đề phòng tiểu hầu gia giết mình, cũng sẽ phòng bị Đường tam thiếu gia và chúng ta. Cho nên một khi các người ra tay với Phương tiểu hầu gia, y sẽ cho rằng chúng ta hợp mưu giết cha con bọn họ. Y sẽ nóng lòng cứu con, không tiếc dốc hết toàn lực trợ giúp tiểu hầu gia, như vậy tiểu hầu gia mới có thể động thủ thành công. Mà các ngươi sau khi tập kích, lại quay sang tấn công Phương cự hiệp, như vậy mới có cơ hội.
Phương Ứng Khán không hề hổ thẹn, còn gật đầu bổ sung:
- Cho nên các ngươi xuất thủ với ta, ra tay phải nặng, bởi vì nghĩa phụ không phải là một người dễ mắc lừa.
Dáng vẻ của Thắng Ngọc Cường hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vô cùng cảm thán, lúc này mới nói:
- Tiểu hầu gia đúng là nhìn rõ vạn dặm, cao thâm khó lường. Ban đầu hạ lệnh cho chúng tôi không cần để ý, cứ việc hạ thủ, tôi thật sự không rõ nguyên nhân, chỉ có kinh hãi. Bây giờ mới biết tuyệt diệu ở đâu, cao thâm nơi nào, đúng là lạc hậu thật.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Đã dùng kế độc như thế, mưu sâu như vậy, cần gì phải mèo khóc chuột giả từ bi.
Phương Ứng Khán chỉ lạnh nhạt nói:
- Ta cũng có tình cảm cha con với y…
Đường Phi Ngư một câu “giết” tiếp:
- Vậy mà ngươi lại giết y?
Phương Ứng Khán cười nhạt nói:
- Bây giờ ta giết y, y vẫn còn nổi danh, mọi người vẫn sẽ nhớ đến y. Nếu bây giờ không giết y, y sẽ cản đường chúng ta, cũng cản đường mọi người. Có ngày y già cả rồi, hồ đồ rồi, mê muội rồi, tầm thường rồi, vẫn cứ già mà không chết, khi đó có ai không ghét y? Có ai không hận y? Bây giờ ta giết y, còn nhớ đến y, cũng sẽ thường thường cảm kích y, hối hận vì mình ra tay quá độc ác. Cự hiệp như y vẫn nên chết sớm thì hơn.
Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
- Nói như vậy, ngươi giết y là thành toàn cho y. Ngươi đúng là hiếu thảo thật.
Phương Ứng Khán không hề hoài nghi về bản thân, nói:
- Ít nhất, cái chết của y có thể khiến hiệp danh không đổ.
Đường Phi Ngư cười như không cười:
- Vậy ngươi đúng là lòng dạ vĩ nhân, chu toàn chuyện tốt.
- Ngươi đừng bi phẫn vì người chết.
Phương Ứng Khán cũng thản nhiên tiếp nhận, chỉ thêm một câu:
- Người vĩ đại không chỉ là ta, mà còn có hắn.
Danh sách chương