Thiên Hạ

Chương 701 - Hành Tung Hồ Mã

gacsach.com

Trường thành phía cực bắc của Hà Bắc đạo kéo dài mài vào đến Âm Sơn. Đều thuộc đất quản hạch đô hộ phủ Thiền Vu của Đại Đường. Vào thời Đại Đường mới kiến quốc, triều đình cho xây ba toàn thành thụ hàng tại phía nam Âm Sơn, đối kháng Đột Quyết, nhung cùng với việc Đông Đột Quyết bị diệt vong, càng ngày càng nhiều người Đột Quyết đi về miền nam nương nhờ Đại Đường. Vương triều Đại Đường bèn hạ quyết sách trọng đại, an trí nhưng người Đột Quyết tự đến này về thảo nguyên rộng lớn phía bắc Trường Thành, phía nam Ảm Sơn.

Sau thời trung Đường, cùng với binh phủ bại hoại, triều đình khó mà chịu đựng nổi quân phí chi tiêu khổng lồ, việc khống chế quân Đường thực tế dần dần co lại về phía nam, Thiền Vu đô hộ phủ về danh nghĩa cũng trờ thành lãnh thồ do Đại Đường khống chế, ba tòa thành chịu hàng không còn có quân đội trú thủ. Phòng Ngự của quân Đường lại rút về tuyến Hoàng Hà và trường thành.

Còn người Đột Quyết đến nương nhờ Đại Đường trên danh nghĩa gọi hoàng đế Đường triều là thiên khả hàn, nhung thực tế họ vẫn tự lập tự hạch, không chịu khống chế của Đường triều, ngược lại, họ lại kính An Lộc Sơn và Sử Tư Minh như thần linh, để rồi sau này họ trờ thành chủ lực trong An Sử chi loạn.

Nhung do Sử Tư Minh đã quá sớm chia rẽ cùng An Lộc Sơn, khiến người ủng hộ của hai phái quân phiệt Hà Bắc đã lộ rõ dung mạo, An Lộc Sơn được Khiết Đơn ủng hộ, còn người ủng hộ Sử Tư Minh lại chủ yếu là người Đột Quyết đã đến Đường triều, họ xung Sử Tư Minh là nhị thánh, xuất lương xuất binh, ủng hộ Sử Tư Minh xung hùng tại Hà Bắc.

Nhung trên đời này không có gì là không có giá của nó, người Đột Quyết đà đến

Đường triều này ủng hộ Sử Tư Minh cũng chi vì muốn chiếm Hà Bắc trù phú và đông dân, khi Đại Đường cường thịnh họ sẽ tự khoát lên minh tấm da cừu, vờ thành những con cừu non hiền lành, nhung một khi Đường triều suy yếu, họ sẽ lột bỏ lớp da cừu, để lộ nanh vuốt ghê tởm của mình...

Đầu tháng tư, Lý Khánh An đích thân dẫn mười lăm vạn kỵ binh quân Đường đến thảo nguyên mênh mông. Lý Khánh An đã từng trải trăm trận, cũng đã từng giao tranh nhiều lẩn cùng người Hồi Hột, nếu như chi là muốn đánh người Hồi Hột thì cũng đơn giản, phái một đội kỵ binh tinh nhuệ đi sâu vào phúc địa thào nguyên, thế nào cũng sẽ có gặt hái, nhung nếu muốn triệt đế diệt vong Hồi Hột, thì phải áp dụng trận địa chiến, từng bước tính toán.

Nhung nếu như thế thì tuyến cung ứng của hậu cẩn quân Đường sẽ có phần quá dài, rất dễ bị kỵ binh Hồi Hột đột kích, cho nên Lý Khánh An quyết định áp dụng cách của người Thồ Phồn, xây dựng điểm chu cấp, đại quân đi đến đâu thì sẽ dựng điểm chu cấp tại đấy.

Điểm chu cấp đầu tiên mà Lý Khánh An chọn là Hắc Thành, nằm ở phía nam Thanh Sơn, cũng chính là Hô Hòa Hạo Đặc ngày nay, nó vốn dĩ là một tiếu trấn thảo nguyên, là trạm chu cấp và sờ gác của tuần tra Đại Đường tại vùng Âm Sơn, nhưng cùng với việc số người Đột Quyết đến Đường càng lúc càng đông, tòa tiêu thành này cũng mất đi tác dụng quân sự của nó, trờ thành một tụ điểm của bọn thương nhân.

Lượng lớn các loại vật phẩm như trà, muối, sắt, tơ tằm, vải vóc, lương thực... Tò Đại Đường đều tụ tập tại đây, dù cho Đường triều mấy năm trước đã thực thi cấm vận mậu dịch nghiêm ngặt với Hồi Hột, nhung buôn lậu trong cành nội Hà Bắc vẫn rất ư gay gắt, lệnh cấm của triều đình căn bàn không quản nổi Hà Bắc, ngoài các vật tư chiến lược như sắt và lương thực mà Hà Bắc cũng hiếm hoi ra, các loại hàng hóa hàng ngày như trà, muối, tơ tằm, vài vóc... Đã tràn vào thảo nguyên lượng lớn qua con đường buôn lậu hoặc mậu dịch.

Thương mậu của Hắc Thành vẫn sôi động, Hắc Thành không to, tường thành chu vi chi có ba dặm, tường thành cao một trượng, thào nguyên xây thành chủ yếu là để chống lại bọn sói, vì thế thưởng tường thành thưởng sẽ không cao, trong thành nội có

Chừng ba trăm mấy hộ dân khẩu, trong đó có bốn đến năm mươi thương tiệm cố định. Nơi đây cũng có thể xem là trung tâm thương nghiệp của thảo nguyên, trong thành nội khách điếm, tửu tử. Sòng bạc, kỹ viện đều có đầy đủ. Mỗi ngày đều chen chúc dân du mục từ khắp noi thảo nguyên đến đây. Họ đến bán da cừu, thuốc để mua một ít thiết yếu phẩm như trà, muối quay về. Nếu trong tay có tiền dư dả, tất nhiên cũng phải ghé tửu tứ thanh lâu. Do nguồn khách dồi dào khiến các cửa hiệu nơi đây đều làm ăn phát đạt.

Nhung sáng sớm hôm nay cả Hắc Thành như bị bao trùm trong sự hoảng sợ, đại bộ phận cửa hiệu đều không mờ cửa. Nhà nhà hộ hộ đều thấp thỏm lo sợ, đã có dân du mục đưa tin quân Đường bắc tiến đến đây. Chiều tối hôm qua quân Đường chù lực đà đi đến cách đây ngoài năm mươi dặm.

Trong con phố chính của Hắc Thành có một tửu tử gọi là Yến Nhiên Cư, đó là tửu tử lớn nhất của năm tửu tử trong thành, do một người Hán mờ, hắn có mười mấy tên giúp việc đều đến từ Sóc Châu.

Tên người Hán này họ Đào, là người Sóc Châu Hà Đông, hắn sống ở Hắc Thành đà ba mươi năm, tính tình hiền lành, thưởng tiếp tế giúp đờ người nghèo đơn côi, cộng thêm bản thân hắn lại biết chút y thuật, thưởng dân du mục bị bệnh gì hắn đều vui vè giúp đờ. Mấy mươi năm qua đi, dân du mục trong vòng mấy trăm dặm không ai không biết hắn. Không kính nể hắn. Mọi người đều gọi hắn là Đào lào đa, tửu tứ của hắn cũng đắt khách nhất, mỗi ngày đều ngồi đây dân du mục từ các nơi đến. Thậm chí còn có mục dân từ ngoài ngàn dặm đến đây.

Mới sáng sớm Yến Nhiên Cư tửu tử đà ngồi đầy người, ước chừng có vài trăm người, chen chúc ngồi khắp cả tửu tử, thậm chí có bàn bốn người mà chen đến mười mấy người, nam nữ già trẻ đều có. Nhưng người khách này đều là thương nhân và cư dân trong thành, họ không phải đến để uống rượu, mà đến để tỵ nạn. Đấy là cách nghĩ trong tiềm thức, quân Đường đến đây, chi có nơi của người Hán mới an toàn.

Không chi Yến Nhiên Cư, một khách điếm người Hán mờ khác và các cửa hiệu người Hán giờ đều chen đầy người Đột Quyết đến tỵ nạn.

Trong tiểu thành này giờ rất ư vắng lặng. Chi có trong tửu tử là còn chút náo nhiệt, đâu đâu toàn tiếng xôn xao bàn luận. Lúc này, ngoài phố lớn bồng vọng đến tiếng bước chân vội vã, tiếng vang như sấm, nghe chừng chí ít có mấy trăm con ngựa, trong khách điếm bỗng chốc im phăng phất, nữ nhân thì ôm chặt con vào lòng, sắc mặt mọi người lộ rõ sự sợ hãi. Quẩn Đường đã vào thành rồi.

Chưởng quỹ Đào lào đa vè mặt có chút phức tạp, trông chừng tâm sự trùng trùng, hắn bước nhanh đến cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài, một mắt hắn đã người ra một đội binh sĩ quân Đường chừng vài chục người đương đi về phía tửu tứ của hắn. Sợ quá hắn hốt hoảng lùi ra sau hai bước.

“Binh! Binh!” Tiếng gõ cửa vang lên, chi nghe bên ngoài có người cao giọng hô: “Mờ cửa!”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ vô cùng, chưởng quỹ Đào lão đa đi lên kéo chốt cửa. Cửa lập tức bị đấy ra cái ầm, mấy mươi binh sĩ quân Đường cùng bước nhanh vào tửu tứ.

“Hóa ra đều trốn hết vào đây!”

Hiệu úy quân Đường đi đầu đáo mắt nhìn quanh mọi người trong nhà, lạnh tanh nói: “Các ngươi sợ chứ? Sợ quân Đường ăn thịt các ngươi sao? Hừ! Mấy trăm người các ngươi còn không đủ cho quân Đường nhét kè răng nữa là!”

Hấn bỗng cao giọng nói: “Phụng khẩu dụ của tướng quân, Hắc Thành đã bị quân Đường trưng dụng, tất cả mọi người đều tạm thời phải dời ra ngoài thành ở!”

Hấn tuyên bố mệnh lệnh xong. Thấy không có ai phán hồi, không khỏi trùng mắt. “Có nghe hiểu lời ta không đấy?”

Đào lão đa vội đi lên chấp tay nói: “Quân gia, họ đều là người Đột Quyết, không nghe hiểu tiếng Hán.”

Hiệu úy thế mới hiểu ra, bèn nói với Đào lão đa: “Vậy ngươi chuyển lời lại cho họ!”

Đào lão đa lại cẩn trọng xác định lại: “Ý của quân gia là không giết họ, chi là dọn ra ngoài thành thôi ư?”

“Đúng thế! Thượng tưởng quân không muốn giết họ, nhung bọn ta cẩn Hắc Thành, nên để họ lập tức dọn ra ngoài thành, họ có thể mang theo đồ của mình đi. Nhung trong vòng nửa canh giờ nhất thiết phải dọn xong, bắt đầu tính giờ từ bây giờ, ai vượt quá thời gian cho phép sẽ bị xử lý như gian tế!”

Đào lão đa vội vã dùng tiếng Đột Quyết chuyển lại ý của hiệu úy cho mọi người, trong vìm tử bỗng chốc loạn cả lên, mỗi người đều tranh nhau xông ra khỏi tửu tử, phóng vội về nhà và cửa hiệu của minh, trong vòng nửa canh giờ ai cũng muốn tranh thủ có thể mang nhiều tài sản đi hơn.

Lúc này, hiệu úy mới quay đầu hỏi Đào lão đa: “Ngươi chính là Đào Nghĩa ư?”

Đào lão đa gật gật đầu, Đào Nghĩa là tên hắn đà ba mươi mấy năm không dùng, hắn rút từ trong lòng ra một tấm đồng bài đưa cho hiệu úy, hiệu úy cân thận ngắm nghía một hồi mới nói: “Ngươi đi theo ta!”

Hai người họ cùng ra khỏi tửu tứ leo lên lưng ngựa đi về hướng ngoại thành.

Trên thảo nguyên ngoài Hắc Thành, mười lăm vạn quân Đường đương đóng trại, đây sẽ là quân trại kéo dài mười mấy dặm, một số thử xe cộ cồng kềnh quân Đường không mang theo, như các loại vũ khí công thành và hàng rào chẳng hạn, quân Đường lẩn này đã dùng cách thức trạm gác thay thế, ngoài rìa liên doanh này đà cho dựng hai mươi mấy tòa trạm gác.

Trong đại doanh mọi người đều loay hoay bận bịu công việc, binh sĩ có người dựng trại, kè cho ngựa ăn, có người dựng bếp nấu cơm. Không khí rất ư náo nhiệt sôi động. Đào lào đà đà xuống ngựa đi theo hiệu úy đi về phía đại doanh trong quân.

Đào lão đa trên giấy tờ quê quán là người Sóc Châu Hà Đông nhung thực tế hắn là một người Hán Toái Hiệp. Lúc ba tuổi, phụ thân hắn đà bị Hán Đường hội phái đi, cả nhà cùng dọn đến Thái Nguyên Hà Đông, trờ thành một thành viên của Hán Đường Hội Hà Đông. Cùng với việc mậu dịch biên giới ngày càng hung thịnh, phụ thân hắn lại được phái đến Sóc Châu mời thương hăng. Từ đó hộ tịch cả nhà mới dởi đến Sóc Châu.

Vào năm hai mươi tuổi hắn đã thay tên đồi họ đi đến Hắc Thành, cưới vợ đẻ con tại nơi này, chớp mắt đã ba mươi mấy năm qua đi, dù hắn đà xa rời Đường triều, nhung hắn vẫn là thành viên của Hán Đường Hội, hàng năm đều định kỳ báo cáo tình hình với Hán Đường Hội Thái Nguyên. Và giao bảy phần lợi nhuận của minh cho Hán Đường Hội.

Mãi đến mấy năm trước Hán Đường Hội Hà Đông đồi tên thành tình báo đường Hà Đông, hắn cũng thay đôi thân phận, được nhận một hiệu bài mới, trờ thành một thành viên của tình báo đường Đại Đường, phụ trách thu tập tình báo của người Đột Quyết vùng Âm Sơn.

Hai người họ đi đến gần đại trướng của Lý Khánh An thi bị thân binh cản lại. Hiệu úy vội đi lên nói: “Đây là thành viên tình báo đường Hắc Thành, thượng tướng quân muốn gặp hắn.”

Nghe xong, mấy thân binh đi lên rà soát khắp người Đào Nghĩa cẩn thận rồi mới thả hắn vào.

Trong soái trướng, Lý Khánh An đương cùng các tướng lĩnh chù chốt như phó tướng Lý Thịnh, và đại tưởng Lôi Vạn Xuân, Hạ Lâu Dư Nhuận, Mã Lân, hành quân tư mã Tân Vân Kinh thương thảo quân tình trước sa bàn.

Từ sau khi ra khỏi trường thành, bọn họ đã nhất lộ hành quân mấy trăm dặm trên thào nguyên mà không gặp phải bộ lạc người Đột Quyết nào, và còn có tàn quân của Sử Tư Minh, họ đều phảng phất như bốc hơi biến mất trên thào nguyên này.

Mãi đến ngày hôm qua tuần tra của họ mới bắt được mấy mươi tên dân Đột Quyết đến Hắc Thành buôn bán, từ trong miệng của họ được biết, bộ lạc của họ đã trốn vào Ảm Sơn, nhung họ chi là một tiểu bộ lạc, không có đi theo quân đội của Sử Tư Minh, quân đội của Sử Tư Minh thực chất đã đi đâu họ đều không biết.

Lý Khánh An dùng cán gỗ chi vào Âm Sơn nói: “Hiện tại có ba khá năng một là Sử Tư Minh đã vượt qua Âm Sơn, trốn về phía phúc địa Mạc Bắc, đi tập hợp cùng quân Hồi Hột, một khả năng khác là họ sẽ trốn ở đâu đó của Âm Sơn, ngồi nhìn chúng ta đánh nhau với quân Hồi Hột, và còn một khả năng nữa là họ đang trốn về phía đông hoặc tây, thậm chí có thề là vòng ra sau lưng chúng ta, đợi thời cơ đánh về Hà Bắc.”

Nói đến đây, Lý Khánh An đào nhìn mọi người một vòng, thấy sắc mặt ai ai cũng nghiêm trọng, bèn biết họ lo lắng nhất là gì, lại cười nói: “Trong đó có mấy khả năng, ta quan tâm nhất là liệu Sử Tư Minh có trốn đến Bắc Đinh không, đó kỳ thực cũng là điều ta lo lắng nhất.”

Ánh mắt Lý Khánh An nhìn về phía Lôi Vạn Xuân, hòi hắn: “Lôi tướng quân, ngươi từng từ Bắc Đình phóng ngựa đến Cư Diên Hải, lại từ Cư Diên Hải trờ lại Sóc Châu, ta hòi ngươi, hành trình này mất bao nhiêu thời gian?”

Lôi Vạn Xuân đứng dậy nói: “Hồi bẩm thượng tướng quân, từ đây cách Bắc Đình vạn dặm. Nếu ngựa không đứng vó cũng phải mất một tháng, nhất lộ là thảo nguyên vạn dặm. Mùa này cũng có thê cho phép, từ lộ trình và khí hậu mà nói không phải là không thể, nhung vấn đề lớn nhất của Sử Tư Minh là lương thực chu cấp, hắn có mười mấy vạn đại quân, muốn dẫn mười mấy vạn đại quân phóng thẳng đến Bắc Đình cơ hồ không thể thực hiện. Hơn nữa mười mấy vạn Hồ binh Đột Quyết này còn dẫn theo gia quyến, trừ khi hắn có thể nói động được tất cả bộ lạc Đột Quyết đều đồng ý đi theo hắn dởi về phía tây, cho nên ty chức cho rằng khả năng hắn trốn về Bắc Đình không lớn.”

Lý Khánh An khoát khoát tay, để hắn ngồi xuống, hắn lại nói với mọi người: “Dù cho khả năng không lớn, nhung vẫn có thê xảy ra, cho nên ta đà lệnh Đoàn Tú Thực phái năm ngàn kỵ binh tuần tra trên thảo nguyên, một khi phát hiện sẽ lập tức bẩm báo với ta. Điểm này ta cũng nói Để mọi người yên tâm, kỳ thực bản thân ta cho rằng khả năng ập trờ lại Hà Bắc không lớn. Nguyên nhân chính là vấn đề lương thực. Giết về Hà Bắc hắn chính là tự tìm đường chết, chi có hai khá năng có thề xảy ra, vượt qua Âm Sơn đi nương nhờ người Hồi Hột, hoặc trốn trong chỗ nào đó của Âm Sơn. Ngoài ra còn có một manh mối quan trọng mọi người đường quên, đó là mười mấy vạn quân đội của Sử Tư Minh do mười sáu bộ lạc người Đột Quyết tổ thành, chứ không phải một mình Sử Tư Minh nói là được. Các quyết định trọng đại của hắn đều phải được mười sáu thù lĩnh của bộ lạc đồng ỷ.”

Lý Thịnh bên cạnh cười phá lên, "Ý của thượng tướng quân là nói quân đội của Sử Tư Minh vượt qua Âm Sơn, khả năng đến nương nhờ người Hồi Hột cũng không lớn,

Đúng chứ?"

Lý Khánh An cười cười gật đầu. “Chính là như thế. Có lẽ Sử Tư Minh muốn đi, nhung người Đột Quyết trong quân đội của hắn cHứa chắc muốn đi.”

Lúc này, ngoài đại trướng có tiếng bẩm báo vang lên: "Thượng tướng quân. Đào

Nghĩa Hắc Thành đã được dẫn đến." "Để hắn vào đây!"

Lý Khánh An cười nói với mọi người: “Chúng ta có đoán thế nào cũng toàn là đoán, hay cử nghe ỷ kiến của tinh báo đường là tốt nhất!”

Chi một chốc sau, cửa rèm được vén lên, thân binh dẫn Đào Nghĩa đi vào, Đào Nghĩa tuy là thành viên của tình báo đường, nhung hắn đà sống ba mươi mấy năm trên thảo nguyên, chẳng khác gì bình dân khác, hẳn đi lên trước quỳ xuống hai chân khấu đầu hành lễ với Lý Khánh An. “Đào Nghĩa tham kiến Triệu vương điện hạ!”

Lý Khánh An thấy hắn râu tóc đều bạc phơ, chắc đà quá tuổi lục tuần, bèn vội đi lên đờ hẳn dậy nói: “Không phải đa lê, mời dậy!”

Đờ hắn đứng dậy xong Lý Khánh An lại quay sang giới thiệu với mọi người: “VỊ Đào công này là người Toái Hiệp, đà sống tại Hãc Thành ba mươi năm* là thành viên của Hán Đường Hội trước đây.”

Hán Đường Hồi trong quân An Tây đã chẳng phái bí mật gì mọi người đều nghe nói hắn là người Toái Hiệp, bèn thấy có thêm vài phần thân thuộc, đều cười cười chấp tay chào hắn. Đào Nghĩa trông khá lúng tung trong đại trướng toàn đại tướng. Lý Khánh An cũng không làm khó dễ gi hắn. Chi cười nói: “Bọn ta đương tháo luận hướng đi của đại quân Sử Tư Minh, Đào công không biết có thề cung cấp thêm chút thông tin cho bọn ta không?”

Nói xong hắn bèn đưa cán gỗ cho Đào Nghĩ, Đào Nghĩa đi đến trước sa bàn. Hắn lẩn đầu tiên nhìn thấy bản đồ loại này, thờ thẫn một hồi mới từ từ phản ứng kịp, “Á, hóa ra đây là Âm Sơn sao. Ồ! Còn đây là Thanh Sơn, đây nhất định là Hắc Thành rồi.”

Hắn đà tìm ra Hắc Thành được làm bằng gồ, lại cẩn thận quan sát xung quanh. Lý

Khánh An cũng không hối thúc, hắn biết thích nghi với sa bàn cũng cẩn thời gian, có điều nếu như Đào Nghĩa không mờ miệng phủ nhận ngay nói rõ hắn có một ít manh mối, trong lòng Lý Khánh An cũng có thêm vài phân hi vọng.

Đào Nghĩa đã dẩn quen với sa bàn, hắn từ từ bình tĩnh lại, nói với mọi người: “Trong tửu tử của ta có rất nhiều người Đột Quyết từ bốn phía, chừng ba hôm trước có một đám người Đột Quyết đến Hắc Thành mua trà và muối đã đến tửu tử của ta, ta có nghe họ cằn nhằn, ước chừng đó chính là quân đội của Sử Tư Minh.”

Manh mối của Đào Nghĩ khiến quân quan trong cả đại trướng cùng phấn khởi, Lý Thịnh vội hỏi: “Mấy người Đột Quyết đó từ đâu đến?”

Đào Nghĩa cười nói: “Bọn người này ta lẩn đầu tiên gặp, ta cũng có nói chuyện một hồi với họ, họ đều là người Đột Quyết của Đồng La bộ. Sau khi Đồng La bộ và A Bố Tư bộ kết họp, đại bộ phận đều bị A Bố Tư dẫn đi phương bắc, chi còn lại một tiêu bộ phận phân bố tại ư Châu trờ về bắc. Họ nói có rất nhiều bộ lạc cùng trốn về phía đông, có mấy mươi vạn người, có Bộc cốt, Đồng La, Tư Kết. Kết quả nội bộ họ xảy ra mâu thuẫn tại Cừu Thập Cừu tuyền. Đồng La và Tư Kết đều không nguyện đi về phía bắc, cuối cùng là quân đội và Bộc cốt bộ đi về phía bắc Âm Sơn.”

Lý Khánh An và Lý Thịnh nhìn nhau, lời này của Đào Nghĩa đã đưa ra hai thông tin, một là Sử Tư Minh đã rạng nứt với quân Đột Quyết, một tin còn lại là thời gian vẫn cHứa bao lâu, có lề do người Đột Quyết tập họp đà tốn quá nhiều thời gian mà ra.

Lý Khánh An lại cẩn thận quan sát sa bàn Đào Nghĩa dùng cán gỗ chi vào dày màu xanh phía đông, “Đây là Cửu Thập Cừu tuyền, kỳ thực được tổ thành từ rất nhiều hồ nhỏ, cách nơi chúng ta bây giờ đang đứng chừng hai trăm dặm.”

Lý Khánh An gật gật đầu. Đồng La và Tư Kết có thể giao cho quân đội của Lý Quang Bật xử lý, mục đích của họ là đuổi theo quân đội của Sử Tư Minh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện