Nam cung dạ phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng thon dài của Mặc phong,rõ ràng là gặp rồi,người có dung mạo ấn tượng như thế lại không tài nào nhớ ra nên cảm thấy rất rối rắm bức bối.Dạ phong vừa khoanh tay,đầu nghiêng lên vòm trời nặn óc ngẫm nghĩ,chân lại bước đều lẽ dĩ nhiên không để ý thấy cái cây trình ình phía trước,rất tự nhiên húc vào cái rầm.

Tiếng động lớn khiến mọi người lập tức dừng bước quay lại nhìn,U liên lon ton bước tới,thân thiết đỡ Dạ phong,khuôn mặt khả ái tươi cươi,hàm răng trắng đều lại cắn chặt,từ đấy âm thanh nho nhỏ thốt ra.

-ai da,đại ca của muội,ca hẳn không sao chứ?đi đứng phải nhìn thẳng phía trước,ai lại vênh mặt lên trời,nhìn xiên xẹo làm gì rồi khổ thân chưa?Nếu mà để đại tẩu,nhị tẩu,tam tẩu,tứ tẩu hay tin,không phải sẽ nháo một trận kinh thiên lên sao? Dạ phong u một cục trên trán,đầy đầu là sao bay vòng vòng,một tay bưng mặt,một tay xua xua.U liên vẫn đầy mặt là biểu hiện vui vẻ,tay đập đập lên vòm ngực gầy nhom mỏng lép phủi bụi dùm hắn,sau đó chỉnh chỉnh 2 vạt áo.Người phía xa chỉ nhìn thấy màn huynh đệ tình thâm rất chi là quan tâm lo lắng.

-muội cảnh cáo ca,Mặc phong nhất định sẽ là tướng công tương lai của muội,không phải là người ca nên ngắm nhìn đến quên trời đất.

-ôi trời,U liên,muội nghĩ lan man quá rồi,đại ca là cảm thấy quen mặt nhưng nhất thời chưa có nhớ ra lên lâm vào trầm tư thôi.Với lại đẹp thế nhưng là nam nhân thì đại ca nhiều lắm cũng chỉ có thể thưởng thức bằng mắt,muội không cần phải để phòng đại ca.

-thật?

U liên không tin tưởng lắm vấn lại,nàng biết rõ bản chất phong lưu thành tính của Dạ phong,mỗi lần đi xa không mang nữ nhân kiều diễm bên cạnh thì lúc về thể nào cũng kèm theo một thôn nữ yểu điệu mỹ miều.Đại ca nàng trông bề ngoài rõ là đạo mạo đoan chính,nhìn thế nào cũng thấy cốt cách thi nhân văn nhược,nào ngờ lại không thích luận bàn thi từ ca phú,chỉ thích nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.Haizz,uổng cho ông trời ban bộ mặt quân tử,rõ là lừa người.

Dạ phong cười nhẹ,đã lấy lại phong độ,ổn định bước đi.

-lừa muội làm gì!

U liên cũng cười cười sóng bước theo bên,đáp trả.
-từ nhỏ tới giờ,đây chính là câu nói đại ca thích dùng với muội nhất,lừa muội là truyện như cơm bữa,muội cũng không ngốc tới mức đến bây giờ còn để bị ca lừa.

Dạ phong vẫn cười hết sức thoải mái dễ chịu.
-ta nói,không ngờ muội lại nghi kỵ đại ca tới vậy.Hồi đó còn nhỏ,trêu muội cho vui thôi,lớn rồi,lừa muội làm gì!

Gia đình nhà Nam cung sẽ ở lại đây một đêm nên tối nay huynh đệ Trần thị sẽ sang phòng phụ mẫu ngủ cùng,phòng trống đó sẽ dành cho Cẩm lệ chi và U liên.Mặc vân ở chung phòng với Hải đường ban đầu nàng ta nhất quyết không muốn ngủ cùng giường,không phải là thái độ kỳ thị ghét bỏ gì mà giống như nếu làm thế là một sự bất kính .

Hải đường cười cười,cái gì mà bất kính chứ?thật không thể hiểu nổi người cổ đại.
-Vân cô nương,ta là Hải đường,không nên coi ta là thánh nữ,ta chỉ là nữ nhân bình thường…nàng hãy xem ta là bằng hữu có được không?

Mặc vân khẽ cười.
-ta đương nhiên coi nàng là bằng hữu,chỉ là ta không quen chung giường,cứ để ta nằm dưới đất không sao cả.

-đương nhiên có sao,thời tiết lạnh thế này ta sao để nàng làm vậy được.Mặc vân cô nương,không cần từ chối nữa,nếu nàng không nghe theo thì ta cũng sẽ ngủ dưới đất cùng nàng luôn.

Nói đến vậy cuối cùng Mặc vân cũng nhượng bộ,còn về 2 tên nam nhân ngủ phòng bên thì không được suôn sẻ lắm.Mặc phong và Dạ phong nhìn nhìn cái giường nho nhỏ rồi liếc mắt nhìn nhau sau đó ra bàn ngồi xuống.Dạ phong cười hiền lành,trắng trợn nói.

-thật may là trời lạnh,giường có chật một chút ngủ chung càng ấm.

Mặc phong mặt không chút độ ấm,ánh mắt chiếu tới càng lạnh như băng tuyết khiến nụ cười thân thiện của Nam cung Dạ phong tức thì tắt ngấm,thận trọng mở miệng.

-Cùng là nam nhân,bất đắc dĩ phải ngủ chung cũng là chuyện thường tình thôi mà…tại hạ sẽ không quá để tâm tiểu tiết đó.

-ta để tâm.
Mặc phong không nhanh không chậm thốt ra,ánh mắt ném tới càng giống lưỡi đao khiến người nghe giật mình thất kinh.

Nam cung Dạ phong giọng điệu vẫn cố thân thiện .
-à,tại hạ thể chất vốn hay đau ốm,thật sự phải chiếu cố cơ thể này một chút.

-thì sao?
Mặc phong lạnh lùng thốt thêm.
-ta không quan tâm.

Nam cung Dạ phong nhìn mặt đẹp của Mặc phong mà tâm tư rối rắm,nghiêng đầu nhíu nhíu mày rồi đột nhiên đập tay vang dội,gương mặt tươi cười hớn hở ,nói như reo vui.

-nhớ ra rồi,nhớ ra rồi.Mặc phong huynh,nhận ra ta không?là ta nè,ta chính là đứa nhỏ đã chỉ đường giúp huynh…

Mặc phong chỉ trưng ra bộ mặt đang bị làm phiền,Dạ phong thấy vậy cũng không giảm bớt niềm vui,tiếp tục nói nói.

-cách đây 10 năm,phải rồi chính là 10 năm trước,lúc đó ta mới khoảng 13 theo phụ thân tới thăm Mộc lão sư tổ,lúc còn cách nửa ngày đường thì bánh xe ngựa bị trục trặc phải dừng lại sửa…sau đó huynh xuất hiện…

Mặc phong đành miễn cưỡng cố gắng nhớ lại…

-sao?nhớ ra chưa?huynh đã dừng lại hỏi ta đường tới Bách lý đào viên,ta đã rất nhiệt tình chỉ đường giúp huynh đó…

Mặc phong chẳng vui vẻ gì vẫn phải tiếp tục nhớ nhớ…Dạ phong lại cười càng thoải mái.

-đầu tiên ta bảo huynh gặp ngã 3 đường thì rẽ phải,tiếp đó rẽ trái,rẽ trái rồi rẽ phải…
Nam cung Dạ phong nói đến đó dừng lại để cười,2 hàng lông mày của Mặc phong chỉ nhăn lại khó chịu.

-huynh đi cái kiểu gì một lúc sau lại gặp tới hỏi đường,ta rất cẩn thận hỏi huynh đã đi như thế nào,huynh trả lời thế nào bây giờ còn nhớ ra không?

Nam cung Dạ phong hỏi thì hỏi vậy,nhìn biểu tình của Mặc phong chẳng hứng thú gì,tự trả lời.

-huynh nói gặp ngã 3 đầu tiên thì rẽ trái,sau đó rẽ trái,rẽ trái rồi tiếp tục rẽ trái…thật là buồn cười không chịu nổi,ha ha ha…

Mặc phong lại chiếu ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng tới,Dạ phong cũng rất thức thời nín cười thái quá,chỉnh lại giọng điệu,nói.

-ta vẫn rất cẩn thận nhắc đi dặn lại bảo huynh đầu tiên rẽ phải,thứ 2 rẽ trái,thứ 3 rẽ trái cuối cùng mới rẽ phải…

Nam cung dạ phong nhìn nhìn Mặc phong sau đó đập bàn,tiếp tục vừa ôm bụng cười chảy cả nước mắt vừa nói chen vào.

-một lát sau vẫn thấy huynh lò dò xuất hiện tới hỏi đường,ta thật tình bái phục trình độ xác định phương hướng của huynh,có một đoạn ngắn ngủi vậy mà cũng lạc tới lạc lui mấy lần.Thật không hiểu sao người thân lại dám cho huynh ra ngoài,chắc hành trình huynh tới được Bách lý đào viên hẳn vô cùng gian nan cùng kỳ thú đi.Nói thật đi,lần đó huynh đã mất thời gian bao lâu để hoàn thành chuyến công tác đó vậy?

Mặc phong nhíu chặt cặp lông mày,môi cũng mím lại hiển nhiên là nhớ ra rồi.Hắn lạnh lùng phất tay áo đứng lên,phán.

-một là ngủ dưới đất,hai là muốn đi đâu thì đi.

-ớ,sao có thể chứ?này dù gì thì đây cũng gần coi như nhà của ta?

-thì sao?vốn chủ nhà nhường phòng cho khách là điều hiển nhiên.

Mặc phong vẫn diện vô biểu tình nói một cách cao ngạo bướng bỉnh,khuôn mặt khuynh thành từ trên cao nhìn xuống Nam cung Dạ phong khiến y đột nhiên cảm thấy như bị đuối lý.Dạ phong ngẩn ra nhìn một lúc mới yếu ớt chống đối.

-hơ,ở đâu ra cái đạo lý đó?

-kia có cái truờng kỷ,ngươi sẽ nằm đó.

Mặc phong khẽ liếc mắt về phía cái ghế dài kê gần cửa sổ,hơi cười nhếch mép,có cảm giác như mèo đang nhìn chuột,hắn nói như vậy là hạ lệnh không phải hỏi ý.Nam cung Dạ phong vô thức gật nhẹ đầu.

-tốt!

Mặc phong hài lòng rời đi,Nam cung Dạ phong mới định thần trở lại,lắc đầu cười trừ cuối cùng cũng đứng lên rời phòng,khi bước ra khoảng sân rộng lớn thì nhìn thấy bóng hình một nữ nhân thấp thoáng trong vườn đào thụ.

Hải đường thơ thẩn dạo bước trong vườn phấn hồng,những cành đào gầy guộc,khẳng khiu vươn mình bám víu với những cây hoa thụ xung quanh,đan xen với nhau như một tấm màn giăng vào khoảng không khiến người ta như bị trầm mê mà lạc bước.

Nàng lại đứng nhìn đến thất thần,trong đầu tự động tua lại ký ức cái tối người ta luyện đao.Hình ảnh đó như thể đã ăn sâu trong não,không cách gì xóa bỏ.Hải đường lắc lắc đầu như thể muốn tống khứhồi ức cứ ám ảnh nàng suốt mấy tháng qua.

Người đó lúc thì mang lại cảm giác gần gũi thân thuộc như thể trước kia đã từng có cảm xúc như vậy rồi,lúc lại lạnh lùng xa cách như thể 2 người vốn thuộc về hai thế giới khác biệt…

Những cánh phấn đào bay bay khắp trời đêm,gió như bị đối phương thu hút,vũ tới khiến cánh hoa vây xung quanh.Trong đất trời như chỉ có mỹ cảnh đó là hiện hữu…tồn tại nhức nhối trong tiềm thức.

Hải đường biết rằng,khi nàng đứng nhìnngươi ta đến mất hồn như thế thì coi như tâm bị lấy mất rồi …thế nhưng mà…yêu dễ dàng vậy sao?dễ dàng bị cuốn hút thì có dễ dàng rời bỏ không?Nàng lại lắc lắc đầu sau đó liền ôm lấy cái cây gần nhất dựa cái trán của mình vào,ngậm ngùi ngẫm nghĩ.

Tuyệt đối không thể tha thứ cho cái tên đã cướp đi nụ hôn đầu đời của bản thân đã thế còn bị người ta làm lơ.Tên Hồng y đó,nhất định phải đòi đủ cả vốn lẫn lãi.Hừ,muốn đụng chạm liền đụng chạm,muốn rời xa liền mất tăm mất dạng,món nợ này…nhất định sẽ truy tới cùng.

-Hải đường cô nương,Hải đường cô nương.

Tiếng của Nam cung Dạ phong bất thình lình vang lên phía sau khiến Hải đường giật nảy mình hốt hoảng quay lại rồi cười ngượng ngạo.

-ha ha,Nam cung thiếu gia,có chuyện gì vậy?

-có chuyện gì đó là cô nương mới đúng,cô nương sao lại ôm cây thân thiết tới mức ta đã gọi mấy lần mới lôi được cô nương hoàn hồn?

-vậy sao?đâu có,ta chỉ là thấy cây đẹp quá lên ngắm lâu một chút.

Nam cung Dạ phong nghe vậy cũng tự động ngước nhìn cái cây như bộ xương khô trổ lưa thưa từng chùm hoa mỏng manh bé bỏng.Hải đường liếc mắt nhìn lại cái cây rồi nhanh chóng bỏ đi.

Trong khi ấy,ở một vườn cây cảnh của phủ lớn kinh đô Đông quốc,một nam nhân cao quý đang cầm trên tay thanh hắc kim cổ đao mà vũ một cách nhẹ như không.Xung quanh đất trời như rộng mở và thoáng đãng,những cái cây lớn đứng lẻ loi đang trút lá héo úa,đám cây bụi cũng lưa thưa trơ trọi mà ngủ đông quên khoe sắc với vạn vật.

Chỉ có con người cao lớn mà trầm tĩnh như biển sâu kia là đang vận động một cách mải mê,đao và người như hòa làm một cùng tiến cùng công,cùng lùi cùng thủ.

Thanh hắc kim cổ đao có chuôi hình đầu rồng được trạm trổ vô cùng sắc nét,sống động,miệng ngậm một viên ngọc lớn sáng bóng màu lục,bên trong hình như có nước lay động,còn có cả côn trùng,dân gian gọi là ngọc tủy,chỉ một viên cũng là giá liên thành.

Hai con mắt là 2 viên hồng ngọc đỏ như máu tươi lại rực sáng rất linh khí,bao là thân vảy uốn lượn kéo dài tới hết mũi là đuôi,bốn cái chân sắc móng đặt trên bốn đámmây,một dòng chữ cổ nhỏ Hắc long nha khắc lên lưỡi đao,chủ nhân của nó không ai khác chính là giáo chủ của Huyết Hải giáo, Thiên nguyên.

Đao khí xé gió lao đi oanh tạc mọi chướng ngoại vật,bất chấp vật đó mong manh như phiến lá úa vàng,từng đám lá đang nằm im lìm ngoan ngoãn trên mặt đất ẩm ướt đều bị đại phong vô tình cuốn lên cao rồi tan tác thành những mảnh vụn,bay lác đác trong không gian giá buốt.

Mắt xao động khi khẽ liếc lập tức nhìn thấy trên mặt đất điều không tưởng,Hắc long nha thế như vũ bão lao đi uy lực khủng bố xẻ đôi cây gỗ bất hạnh đứng ngay trước đường mũi đao tiến tới.Thiên nguyên lăng không mấy vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống mặt đất…nhìn chằm chằm đám lá khô bằng cách nào đó lại xếp thành chữ Hải đường khiến gương mặt lạnh lẽo của Thiên nguyên ẩn ẩn tức giận.

Chàng tiện tay vung đường đao,gió lao tới cuốn đám lá bay đi tứ tung,trên mặt đất trống trơn,chẳng vương lại chút dấu vết …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện