Tử kỳ cứ mở trừng trừng đôi mắt tí hin mà nhìn nhìn Hải đường, chủ nhân đối với vị cô nương này dường như cũng chẳng có nhiều tình ý gì đặc biệt cho nên ban đầu mới phái Mặc Vân đưa nàng ta tới Bắc kỳ. Bây giờ Mặc Vân kia lại còn to gan dẫn về Đông kinh, còn đưa vào tận cửa vương phủ, nàng ta rõ ràng là muốn xem phản ứng biến hóa vốn hiếm hoi ít ỏi của chủ nhân ra sao .
Hắn thì không có ý kiến gì, ai làm chủ mẫu trong mắt Tử Kỳ cùng lắm giống như có thêm một nô tỳ cao cấp lượn như cá vàng bên cạnh chủ nhân thôi. Nhưng mà Hải đường cô nương này thì có chút chút khác, không thể xem nàng ta như hàng hạ phẩm thế được, đám trưởng lão kia dám sẽ băm vằm hắn viên thành bột cho gà ăn lắm. Mà bản thân hắn ngay từ lúc đầu gặp cũng rất tự giác lộ một phần cung kính với Hải Đường, cái này hẳn là dư trấn do thánh nữ qua cố để lại.
Mặc phong buồn bã nhìn Hải đường, hàng lông mi của hắn rũ xuống,như một cái bóng mờ che đi ánh sáng trong mắt, khiến đôi mắt đẹp thường ngày trong trẻo mà lạnh nhạt giờ lại tràn ngập bi thương. Hải đường vô thức nhìn đến, trong lòng như có dòng điện chạy vào tim,cảm giác ngột ngạt khó thở.
Trước giờ thỉnh thoảng Mặc Phong vẫn hay nhìn nàng với biểu tình vừa ôn nhu ấm áp lại vừa buồn bã mất mát. Mỗi lần như thế, dường như tâm trạng của Mặc Phong lại ảnh hưởng tới làm nàng cũng chẳng thể vui vẻ nhếch mép cười vô tâm vô phế được.
Hải đường có cảm giác vừa bài xích vừa cuốn hút với người này, thật sự rất khó hiểu, như thể đã từng quen biết từ lâu lắm rồi với Mặc Phong. Từ rất lâu về trước đã kết giao với người này rồi trở thành bạn bè rồi trở thành…trở thành? Nhưng mà …người này đã từng làm tổn thương ai đó, rồi cũng tự làm tổn thương chính bản thân…
Nội tâm của Mặc Phong kỳ thực như trăm tơ ngàn mối quện vào nhau, bề ngoài thể hiện thong dong điềm đạm làm cho nàng ảo tưởng có thể nhìn thấu lại hóa ra chẳng hiểu chút nào cả…Hắn dùng ánh mắt không thể rơi lệ ,đau thương quanh quẩn ngập tràn, khiến người ta không biết phải làm sao đối mặt .
Nàng không đủ cam đảm nhìn lâu cũng không nỡ nhìn lâu…tưạ như nhìn nhiều thêm một chút chỉ là sự dày vò bế tắc cho cả hai mà thôi…Rất nhiều lần Hải đường muốn tới bên hắn, vỗ vai nói một câu gì đó để tâm trạng hắn khả quan hơn, nhưng nàng cứ đứng chôn chân một chỗ đắn đo lưỡng lự hồi lâu rồi lại tặc lưỡi bàn lùi.
Hải đường nghĩ tới Hồng y…một hồi lâu sau mới lạnh lùng mở miệng vấn Tử Kỳ.
-lấy ai cũng được…hắn một chút thật cũng không bận tâm ? Không đợi ai hồi đáp nàng, Hải đường mắt lạnh lại quay sang vấn tiếp Mặc Vân.
-nếu đã thế tại sao lại phải cầu viện ta? Chọn đại một nữ nhân trong đám thiên kim lá ngọc cành vàng xếp hàng tới tuyển phi, tin chắc đều phù hợp hơn hẳn ta…Vậy Mặc Vân, rốt cuộc vì sao lại nhất thiết là ta?
Mặc vân được hỏi đơ ra nửa ngày cũng không hé nổi một câu. Hải Đường lạnh nhạt vấn thêm.
-chủ mẫu tương lai gia thế hiển hách,địa vị cao quý là thế,luận khí chất luận tài sắc đều là nữ nhân cực phẩm vạn người ngưỡng vọng…vậy Mặc Vân, vì sao bọn họ không được?
-chủ nhân các ngươi nếu đã không có ý kiến gì, phận làm thuộc hạ lại ngang nhiên ở sau lưng sai sử xắp đặt ý khác…là Vô Danh quá dung túng các người? Hay các ngươi không coi chủ nhân mình ra gì?
-ta vốn chỉ muốn tới đây chơi bời…hắn cho rằng đây không phải vấn đề phiền hà rắc rối…vậy hà cớ gì ta lại lao đầu vào can thiệp ?
Một loạt câu hỏi thẳng thừng dứt khoát ném ra khiến cả 3 không ai đáp trả được, không phải họ không biết câu trả lời, chỉ là một lời khó nói rõ ràng, hơn nữa, chuyện này vẫn lên để chính chủ tự khai, có một số chuyện đúng là không nên quá phận.
Nàng lại đưa mắt nhàn nhạt mà lãnh ngạo nhìn một lượt,có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời Hải đường tỏ chút khí thế bức người của kẻ bề trên nhưng cực kỳ tự nhiên.
-chuyện này…tốt nhất các ngươi lên hỏi qua ý hắn đi đã.
Cuối cùng nàng mở đường chốt lại, ý tứ rất rõ ràng, không phải là cự tuyệt, chỉ là chuyện này nên có sự cho phép của Vô Danh.
Nàng đương nhiên trăm lần vạn lần gật đầu đồng ý gả cho người ta, nhưng đối phương thì sao? Có thể với đám nữ nhân xa lạ kia tên Hồng y xem như hoa dại mọc ven đường, mà nàng thì không khéo bị người ta coi là sỏi đá trướng mắt, trực tiếp vung chân hất nàng văng ra xa ngàn dặm.
Cho nên nàng muốn đám Mặc Vân này đánh tiếng cho Hồng Y trước đã, kỳ thực, nếu tên đó phản đối, Hải đường cũng sẽ dày mặt mà uy hiếp người ta. Về phần thị uy thế nào với một kẻ đứng đầu 3 vạn Hắc Phong Kỳ, nàng trước mắt chưa có nghĩ ra, từ từ rồi thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi.
Mặc Vân nhìn Hải đường hồi lâu, trong đầu nghiền ngẫm rất kỹ.
Bởi vì chủ nhân là muốn Hải đường cô nương di cư tới Bắc quốc, thế mà nàng lại dẫn về Đông kinh,chính là Vô Danh không có muốn nhìn thấy nàng ta nhưng Mặc Vân lại âm thầm lên kế hoạch sau lưng người, kiểu gì cũng bị trách phạt một trận…nhưng dù sao cũng đưa tới tận cửa rồi,trách phạt cùng lắm cũng chỉ mất mặt một chút.
Chủ ý này Mặc Vân đã vạch kế hoạch ngay sau khi hay tin Cảnh Đế tổ chức lễ tuyển phi cho Minh Đạo vương, hoàng đế thì hoàng đế chứ, tưởng việc gì cũng có thể quản đấy,chuyện thành thân của chủ tử nếu không được sự đồng ý ngầm của đám trưởng lão ,đừng nói là chui vào ổ chăn ấm , nội việc đặt chân vào đông viện của chủ tử đã là bất khả thi.
Cho nên chuyện này Mặc Vân truyền thư bằng đại ưng tiết lộ cơ sự một chút cho Huyết Mộc để hắn từ Mạc Bắc chạy tới Thục Ba, gây sức ép lên lão bằng hữu Trương Nghi, để lão nhận biểu muội của hắn làm nghĩa nữ khi mà mặt mũi còn chẳng được nhìn. Xong việc liền cử ẩn vệ hỏa tốc ngày đêm cưỡi ngựa tới Bách Lý Đào viên trao đồ, cùng lời nhắn .
“sinh thần của chủ nhân sắp tới, ta nhất định sẽ đến xem mặt chủ mẫu tương lai”.
Nhắc tới tiệc sinh thần của Vô Danh,mắt đẹp Mặc Vân lại lấp lánh như mặt nước phản chiếu nắng trời. Đám trưởng lão còn lại nhất định sẽ tới tham dự,từ ngày thánh nữ ra đi,bọn họ cũng phân chia tứ tán, mỗi năm cũng chỉ tụ họp một lần duy nhất vào ngày trọng đại đó. Năm nay, nhất định sẽ đặc biệt nháo loạn ,nàng thật mong mỏi đợi chờ.
Mặc phong trầm ngâm đầy tâm sự từ đầu câu chuyện không tham gia lời nào, giờ đột ngột lên tiếng.
-Hải Đường cô nương,chúng ta sẽ thưa chuyện với chủ nhân…Người,nhất định sẽ đồng thuận chuyện này thôi…
Cả 3 người còn lại đồng thời đem ánh mắt đều chiếu lên người mỹ nam tử thanh y ngồi nghiêm chỉnh đoan chính như ngọc khắc lại như có như không tản mát ra ngạo cốt u lãnh .
Hải đường thở nhẹ một hơi dài,nam nhân này, bề ngoài hầu như lúc nào cũng cố khoác vẻ mặt bình thản vô ưu như mây trôi nước chảy, như mặt hồ đêm thu bên trên óng ánh dát nguyệt quang,phía dưới mặt nước lại âm trầm cô tịch, ngoài nhiệt độ nước lạnh lẽo tận cốt tủy khiến người khác bất tri bất giác bi ai,không còn gì hết, như thể một hồ chết.
Hải đường nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, mâu quang đã trong veo như dòng suối nhẹ nhàng uyển chuyển ,soi rõ đám đá cuội nằm an phận ngàn năm trong lòng.
Nàng nhàn nhạt nói với Tử Kỳ.
-đồ ăn của quý phủ hẳn rất ngon,vậy trưa nay Tử Kỳ đại nhân định chiêu đãi ta món gì?
-có nấu ngon thế nào cũng chẳng bằng trù nghệ của vị cao nhân kia, chẳng biết Hải đường cô nương đã thưởng thức qua chưa?
Hải đường quay ra cười với Mặc Vân như chưa từng có khúc mắc gì hết .Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao phải giả trang để đến một nơi toàn người quen. Mặc Vân kia ngay từ đầu đã lập kế hoạch gả nàng đi, tìm cho nàng một thân phận giả không phải để vào tham quan một cách đường đường chính chính, mà là tranh đấu với đám nữ nhân nơi hậu viên kia dành lấy chức vương phi bao người thèm dỏ dãi.
Có điều nàng vẫn không tài nào hiểu được, cứ coi như là vì giống dung mạo thanh y thánh mà đám thuộc hạ của Hồng Y đặt hết phiếu ủng hộ, có lẽ trong mắt bọn họ cái bóng của thánh nữ quá lớn nên mọi nữ nhân khác đều không thể so sánh nổi. Nhưng Hải Đường chỉ được cái bỏ bọc ,còn bên trong thì rỗng tuếch, một chút năng lực xuất chúng cũng không có, chẳng biết phải mang tài cán gì ra thi thố. Chẳng lẽ lại thi uống rượu ?
Đúng lúc đó, một nam nhân ngoài cửa tiến tới,nâng tay thi lễ với Mặc Vân rồi Mặc Phong, sau đó quay về phía Mặc Vân bẩm báo, là thuộc hạ của nàng ta.
-trưởng lão, sáng nay thuộc hạ tìm tới quán ăn Dao Quang,được biết quán đã đổi chủ, phu thê Trần gia đã đi khỏi Đông kinh được một tuần nay rồi…
Hải đường nghe thế liền hơi dướn người ra nghe ngóng. Trùng hợp vậy sao? Đương lúc muốn tìm hiểu lại chạy mất tiêu rồi.
-hỏi vị lão bản mới ,chỉ biết Lan Chi phu nhân kia muốn về quê nhà ẩn cư nên chuyển nhượng lại quán khá rẻ. Quán trước giờ làm ăn tốt nên lão ta rất hí hửng trao tiền cũng như tỏ ra hỏi thăm ân cần, có điều lão thấy vị Lan lão bản thần sắc lạnh nhạt không giống thường ngày ôn nhu còn rất kiệm lời, cũng không tiết lộ nhiều, đại khái về Thanh Khâu thăm người thân đang ốm đau…
Mặc vân gật nhẹ tiếp nhận thông tin ,Hải Đường nhíu mày,thế này ,đương sự chạy rồi, phải đuổi theo à? Nhưng đã chạy mất những một tuần rồi mà Trình thị kia dường như chẳng hề hay biết, thiết nghĩ nàng ta còn lưu luyến chồng cũ tới vậy thì hẳn phải thường xuyên cập nhật thông tin mới phải…hay là do bọn họ đi quá âm thầm lặng lẽ…
Tên thuộc hạ không nhanh không chậm lại bổ sung thêm.
-trưởng lão…còn một chuyện phập phần kỳ quái hơn cả…thuộc hạ đã trở lại nhà Trình thị,vốn muốn hỏi chút tin tức …chẳng ngờ Trình thị kia lại hóa điên…
Hải đường không ghìm được kinh ngạc quay ra nhìn Mặc Vân, thật sự ngoài ý,đang yên đang lành, rõ ràng tối đó còn nói năng bình thường, sao mới qua một đêm lại thành ra điên rồi? Sao mà cũng biết lựa đúng lúc lên cơn điên loạn vậy?
Sau khi bẩm báo sự vụ xong gã bước ra sau chút tỏ ý đã hết, Mặc Vân khoát tay cho thuộc hạ lui đi rồi quay sang nói với Hải Đường.
-sáng mai chúng ta đi thăm Trình thị kia,được chứ?
Hải đường cũng định bụng như thế nên thoải mái ưng thuận. Bấy giờ Tử Kỳ kia mới xoa xoa cái cằm râu ria đang mọc lởm chởm, chắc hắn ta đang tính nuôi chúng, mở miệng phát biểu.
-Dao Quang quán sao? Nơi đó cũng có tiếng là đồ ăn vừa ngon vừa rẻ…tuy nhiên ta từng tới đó ăn một lần…chất lượng lại không được như mong đợi…nhưng nhìn xung quanh, toàn là dân thường tới ăn, cũng xem như đông khách…
Hải Đường cảm thấy có gì đó lóe lên,lập tức chộp lấy.
-ý huynh là …đồ ăn tuy không ngon…nhưng vẫn đông người tới?
Hắn ngật nhẹ xác nhận.
-có thể do không hợp khẩu vị…còn đám dân đó vì ham rẻ nên kéo tới ủng hộ…
Hải Đường nhíu nhíu mày.
-vậy huynh biết gì về lão bản Lan Chi kia không?
Hắn lắc nhẹ.
-trong ấn tượng của ta lần đó tới ăn ,vị lão bản ấy đứng ở vị trí trưởng quầy ,vừa gẩy bàn tính vừa niềm nở nói dăm ba câu chào hỏi khách quen ,khuôn mặt thanh tú tính cách ôn hòa hiền dịu, rất được lòng người…coi như nàng chính là điểm nhấn thu hút khách nữa đi…về phần xuất xứ, đại khái chỉ biết thân gái dặm trường từ vùng xa xôi phía bắc tới, phụ mẫu mất sớm, họ hàng chê bai nên bỏ xứ lưu lạc tới kinh đô…
-một cô nương đẹp người đẹp nết như thế…lại cướp trượng phu người khác?…
Mặc Vân phát biểu cảm tưởng, Hải Đường nghĩ nghĩ, ban đầu vì sao nàng ta lại đồng ý cưới một nam nhân lớn tuổi hơn mình rất nhiều, còn cực kỳ xấu xí? Không phải vì tiền của thì chẳng lẽ lại vì thật tâm cảm động trước tấm chân tình? Nếu thế chính là phiên bản người đẹp và quái vật thời cổ đại rồi. Còn không thì cũng chỉ như bao cô gái ỷ mình có chút vốn liếng nhan sắc,muốn hưởng cuộc sống an nhàn mà không phải lao động vất vả, cặp với lão nhà giàu để được chu cấp tiền bạc.
Thử đặt địa vị nàng vào cô nương đó xem,nếu nàng có nhan sắc lại cộng tài ăn nói khóe léo,chắc chắn tiêu chí thẩm mỹ đối với người yêu cũng sẽ cao một chút.Nhưng nếu chọn được bạn trai anh tuấn mà kinh tế lại eo hẹp thì sao? Trừ phi nàng đang trong tình trạng thiếu thốn vật chất, ví như cần một khoản tiền lớn để trang trải học phí hoặc viện phí cho người nhà, buộc lòng ngả vào vòng tay một lão già bụng bự đầu hói đáng tuổi cha chú.
Thế, cô nương đó cha mẹ mất rồi, người thân xa lánh, còn ai nữa khiến nàng ta bận tâm ngoài bản thân?
Còn nữa, sau một thời gian ngắn thì lão chồng té cầu thang mà chết, này là xui xẻo không có phúc hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, hay là có người vô tình, cố ý giàn dựng?
Đang buôn bán đắt đỏ, vì sao lại vội vã bán rẻ quán rồi lặng lẽ rời khỏi kinh đô?
Đặc biệt là Trình thị kia trúng độc trúng tà gì mà qua một đêm trở thành kẻ điên? Con mất, chồng bỏ giờ lại còn dở dở ương ương thế này…có phải số mệnh đã quá bi đát rồi không?
-có chuyện gì mà mọi người lại đột nhiên dò la tin tức của lão bản cũ của Dao Quang quán?
Tử Kỳ thắc mắc, nhìn hai cái nữ nhân, Hải Đường đang lơ đãng suy tính lên chưa chú ý, Mặc Vân tóm tắt sơ qua vấn đề cho hắn hiểu. Nghe xong câu chuyện Tử Kỳ gật gù, đúc kết.
-người thì bỏ đi đã lâu, người thì hóa điên…ta thấy, hay là thôi đi…
Hải Đường uể oải đáp.
-có gì mai tới xem xét tình trạng nàng ta thế nào đã…
Tử Kỳ đứng lên, nói với mọi người.
-mọi người hẳn đói rồi, vậy có nhã hứng đi ăn tạm bữa cơm đạm bạc của vương phủ không?
Hải đường cười cười, đáp lời ngay.
-đi chứ, xem xem, thức ăn của quan lớn ngon cỡ nào mà ai cũng muốn trèo cao.
Tử Kỳ chỉ cười cười rồi như sực nhớ ra điều gì, nói với Mặc Phong.
-phải rồi, chủ nhân sáng nay có căn dặn, khi nào Phong trưởng lão tới thì đi gặp người.
Mặc Phong chầm chậm đứng lên, khu điện thờ đó…Hắn cười rất nhẹ, khóe môi hơi nhấc lên rồi biến mất,một tia ấm áp trong mắt cũng tan biến như thể bị gió đông cuốn phăng đi,khôi phục lại vẻ lãnh ngạo mà trầm lặng.
-bây giờ ta sắp xếp phòng ngủ cho huynh …huynh ở cạnh phòng Dạ trưởng lão…không có vấn đề gì chứ?
Tử kỳ giả bộ hỏi, Mặc Phong lạnh nhạt nhìn hắn,dù hắn có không muốn thì có thể xếp đi chỗ nào đây? Về Thanh Nhã viện được không ? Thôi đi, làm thế chỉ khiến tên hồ ly kia được dịp cười chế giễu.
Thấy Mặc Phong trầm ngâm, Tử Kỳ tự động bỏ qua,bước tiếp mấy bước quay lại nói, dặn dò thêm.
-chiều nay ta đi đón Dạ trưởng lão, huynh tới khu điện thờ gọi chủ nhân dậy…
Mặc phong gật gật sau đó bước ra khỏi phòng, Hải Đường và Mặc Vân cũng tự động bám theo .
Bọn Hải Đường đi ngược lại con đường cũ, lần này không hiểu sao lại chạm mặt rất nhiều cô nương như hoa như mộng đi trở về, chắc tới giờ cơm trưa nên họ cũng kéo nhau đi thành các tốp nhỏ .
Một đám tiểu thư khuê các dung mạo như chim sa cá lặn là thế mà từ xa nhìn thấy Mặc Phong đều nhất loạt dừng lại trợn mắt há mồm như cực kỳ bị kinh diễm,thậm chí khi hắn đã lướt qua rồi vẫn luyến tiếc có những cái cổ tự động di chuyển theo mãi cho đến khi bóng dáng thanh y khuất sau những tàng câymới sực tỉnh cơn mộng mị.
Hải Đường chép miệng thầm nghĩ, cái đám nữ nhân không có định lực,mới nhìn đại soái ca một chút mà đã chảy nước dớt nước dãi đầy mồm, sau này thường xuyên đụng mặt hắn, có khi nào lại cắm sừng tên Hồng y kia, đêm xuân hồng hạnh xuất tường?
Thế này,tên Hồng y đó có vị thuộc hạ xếp vào loại cực phẩm nhân gian,thảo nào nhìn đám mỹ nữ đối với con mắt người đời đã là đúng chuẩn người đẹp, nhưng nếu mà đem so sánh với Mặc Phong. Chậc, quả nhiên y như cỏ dại cho trâu ngặm lại ví với hoa tướng thược dược, không thấy thuận mắt, không nổi hứng thú, không có ý thu nạp là phải.
Hải Đường chăm chăm nhìn dáng lưng thẳng tắp như cây ngọc đón gió, hắn cứ lặng lẽ tiêu sái đi đường của hắn, không ngó trái nhìn phải, đầu thẳng phía trước, chân bước đều thong dong, như thể không vướng ưu tư, không màng thế sự.
Tuy nhiên, qua chuyện vừa rồi, nàng mơ hồ cảm thấy tâm trạng biến hóa của hắn dường như sâu hơn một tầng.
Là hắn tự động trìm dần trong chính nội tâm của bản thân,là cam tâm là tình nguyện không cần ai giải thoát ,khiến nàng vô thức cảm thấy như chính bản thân mình phải chăng đã bỏ sót điều gì đó ,hoặc lỡ làm gì đó tổn thương hắn?
Cũng có thể Hải Đường đã quá nhạy cảm, nàng lắc nhẹ cái đầu ,gió vờn tới thổi tung mái tóc ngắn chấm vai…
Hắn thì không có ý kiến gì, ai làm chủ mẫu trong mắt Tử Kỳ cùng lắm giống như có thêm một nô tỳ cao cấp lượn như cá vàng bên cạnh chủ nhân thôi. Nhưng mà Hải đường cô nương này thì có chút chút khác, không thể xem nàng ta như hàng hạ phẩm thế được, đám trưởng lão kia dám sẽ băm vằm hắn viên thành bột cho gà ăn lắm. Mà bản thân hắn ngay từ lúc đầu gặp cũng rất tự giác lộ một phần cung kính với Hải Đường, cái này hẳn là dư trấn do thánh nữ qua cố để lại.
Mặc phong buồn bã nhìn Hải đường, hàng lông mi của hắn rũ xuống,như một cái bóng mờ che đi ánh sáng trong mắt, khiến đôi mắt đẹp thường ngày trong trẻo mà lạnh nhạt giờ lại tràn ngập bi thương. Hải đường vô thức nhìn đến, trong lòng như có dòng điện chạy vào tim,cảm giác ngột ngạt khó thở.
Trước giờ thỉnh thoảng Mặc Phong vẫn hay nhìn nàng với biểu tình vừa ôn nhu ấm áp lại vừa buồn bã mất mát. Mỗi lần như thế, dường như tâm trạng của Mặc Phong lại ảnh hưởng tới làm nàng cũng chẳng thể vui vẻ nhếch mép cười vô tâm vô phế được.
Hải đường có cảm giác vừa bài xích vừa cuốn hút với người này, thật sự rất khó hiểu, như thể đã từng quen biết từ lâu lắm rồi với Mặc Phong. Từ rất lâu về trước đã kết giao với người này rồi trở thành bạn bè rồi trở thành…trở thành? Nhưng mà …người này đã từng làm tổn thương ai đó, rồi cũng tự làm tổn thương chính bản thân…
Nội tâm của Mặc Phong kỳ thực như trăm tơ ngàn mối quện vào nhau, bề ngoài thể hiện thong dong điềm đạm làm cho nàng ảo tưởng có thể nhìn thấu lại hóa ra chẳng hiểu chút nào cả…Hắn dùng ánh mắt không thể rơi lệ ,đau thương quanh quẩn ngập tràn, khiến người ta không biết phải làm sao đối mặt .
Nàng không đủ cam đảm nhìn lâu cũng không nỡ nhìn lâu…tưạ như nhìn nhiều thêm một chút chỉ là sự dày vò bế tắc cho cả hai mà thôi…Rất nhiều lần Hải đường muốn tới bên hắn, vỗ vai nói một câu gì đó để tâm trạng hắn khả quan hơn, nhưng nàng cứ đứng chôn chân một chỗ đắn đo lưỡng lự hồi lâu rồi lại tặc lưỡi bàn lùi.
Hải đường nghĩ tới Hồng y…một hồi lâu sau mới lạnh lùng mở miệng vấn Tử Kỳ.
-lấy ai cũng được…hắn một chút thật cũng không bận tâm ? Không đợi ai hồi đáp nàng, Hải đường mắt lạnh lại quay sang vấn tiếp Mặc Vân.
-nếu đã thế tại sao lại phải cầu viện ta? Chọn đại một nữ nhân trong đám thiên kim lá ngọc cành vàng xếp hàng tới tuyển phi, tin chắc đều phù hợp hơn hẳn ta…Vậy Mặc Vân, rốt cuộc vì sao lại nhất thiết là ta?
Mặc vân được hỏi đơ ra nửa ngày cũng không hé nổi một câu. Hải Đường lạnh nhạt vấn thêm.
-chủ mẫu tương lai gia thế hiển hách,địa vị cao quý là thế,luận khí chất luận tài sắc đều là nữ nhân cực phẩm vạn người ngưỡng vọng…vậy Mặc Vân, vì sao bọn họ không được?
-chủ nhân các ngươi nếu đã không có ý kiến gì, phận làm thuộc hạ lại ngang nhiên ở sau lưng sai sử xắp đặt ý khác…là Vô Danh quá dung túng các người? Hay các ngươi không coi chủ nhân mình ra gì?
-ta vốn chỉ muốn tới đây chơi bời…hắn cho rằng đây không phải vấn đề phiền hà rắc rối…vậy hà cớ gì ta lại lao đầu vào can thiệp ?
Một loạt câu hỏi thẳng thừng dứt khoát ném ra khiến cả 3 không ai đáp trả được, không phải họ không biết câu trả lời, chỉ là một lời khó nói rõ ràng, hơn nữa, chuyện này vẫn lên để chính chủ tự khai, có một số chuyện đúng là không nên quá phận.
Nàng lại đưa mắt nhàn nhạt mà lãnh ngạo nhìn một lượt,có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời Hải đường tỏ chút khí thế bức người của kẻ bề trên nhưng cực kỳ tự nhiên.
-chuyện này…tốt nhất các ngươi lên hỏi qua ý hắn đi đã.
Cuối cùng nàng mở đường chốt lại, ý tứ rất rõ ràng, không phải là cự tuyệt, chỉ là chuyện này nên có sự cho phép của Vô Danh.
Nàng đương nhiên trăm lần vạn lần gật đầu đồng ý gả cho người ta, nhưng đối phương thì sao? Có thể với đám nữ nhân xa lạ kia tên Hồng y xem như hoa dại mọc ven đường, mà nàng thì không khéo bị người ta coi là sỏi đá trướng mắt, trực tiếp vung chân hất nàng văng ra xa ngàn dặm.
Cho nên nàng muốn đám Mặc Vân này đánh tiếng cho Hồng Y trước đã, kỳ thực, nếu tên đó phản đối, Hải đường cũng sẽ dày mặt mà uy hiếp người ta. Về phần thị uy thế nào với một kẻ đứng đầu 3 vạn Hắc Phong Kỳ, nàng trước mắt chưa có nghĩ ra, từ từ rồi thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi.
Mặc Vân nhìn Hải đường hồi lâu, trong đầu nghiền ngẫm rất kỹ.
Bởi vì chủ nhân là muốn Hải đường cô nương di cư tới Bắc quốc, thế mà nàng lại dẫn về Đông kinh,chính là Vô Danh không có muốn nhìn thấy nàng ta nhưng Mặc Vân lại âm thầm lên kế hoạch sau lưng người, kiểu gì cũng bị trách phạt một trận…nhưng dù sao cũng đưa tới tận cửa rồi,trách phạt cùng lắm cũng chỉ mất mặt một chút.
Chủ ý này Mặc Vân đã vạch kế hoạch ngay sau khi hay tin Cảnh Đế tổ chức lễ tuyển phi cho Minh Đạo vương, hoàng đế thì hoàng đế chứ, tưởng việc gì cũng có thể quản đấy,chuyện thành thân của chủ tử nếu không được sự đồng ý ngầm của đám trưởng lão ,đừng nói là chui vào ổ chăn ấm , nội việc đặt chân vào đông viện của chủ tử đã là bất khả thi.
Cho nên chuyện này Mặc Vân truyền thư bằng đại ưng tiết lộ cơ sự một chút cho Huyết Mộc để hắn từ Mạc Bắc chạy tới Thục Ba, gây sức ép lên lão bằng hữu Trương Nghi, để lão nhận biểu muội của hắn làm nghĩa nữ khi mà mặt mũi còn chẳng được nhìn. Xong việc liền cử ẩn vệ hỏa tốc ngày đêm cưỡi ngựa tới Bách Lý Đào viên trao đồ, cùng lời nhắn .
“sinh thần của chủ nhân sắp tới, ta nhất định sẽ đến xem mặt chủ mẫu tương lai”.
Nhắc tới tiệc sinh thần của Vô Danh,mắt đẹp Mặc Vân lại lấp lánh như mặt nước phản chiếu nắng trời. Đám trưởng lão còn lại nhất định sẽ tới tham dự,từ ngày thánh nữ ra đi,bọn họ cũng phân chia tứ tán, mỗi năm cũng chỉ tụ họp một lần duy nhất vào ngày trọng đại đó. Năm nay, nhất định sẽ đặc biệt nháo loạn ,nàng thật mong mỏi đợi chờ.
Mặc phong trầm ngâm đầy tâm sự từ đầu câu chuyện không tham gia lời nào, giờ đột ngột lên tiếng.
-Hải Đường cô nương,chúng ta sẽ thưa chuyện với chủ nhân…Người,nhất định sẽ đồng thuận chuyện này thôi…
Cả 3 người còn lại đồng thời đem ánh mắt đều chiếu lên người mỹ nam tử thanh y ngồi nghiêm chỉnh đoan chính như ngọc khắc lại như có như không tản mát ra ngạo cốt u lãnh .
Hải đường thở nhẹ một hơi dài,nam nhân này, bề ngoài hầu như lúc nào cũng cố khoác vẻ mặt bình thản vô ưu như mây trôi nước chảy, như mặt hồ đêm thu bên trên óng ánh dát nguyệt quang,phía dưới mặt nước lại âm trầm cô tịch, ngoài nhiệt độ nước lạnh lẽo tận cốt tủy khiến người khác bất tri bất giác bi ai,không còn gì hết, như thể một hồ chết.
Hải đường nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, mâu quang đã trong veo như dòng suối nhẹ nhàng uyển chuyển ,soi rõ đám đá cuội nằm an phận ngàn năm trong lòng.
Nàng nhàn nhạt nói với Tử Kỳ.
-đồ ăn của quý phủ hẳn rất ngon,vậy trưa nay Tử Kỳ đại nhân định chiêu đãi ta món gì?
-có nấu ngon thế nào cũng chẳng bằng trù nghệ của vị cao nhân kia, chẳng biết Hải đường cô nương đã thưởng thức qua chưa?
Hải đường quay ra cười với Mặc Vân như chưa từng có khúc mắc gì hết .Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao phải giả trang để đến một nơi toàn người quen. Mặc Vân kia ngay từ đầu đã lập kế hoạch gả nàng đi, tìm cho nàng một thân phận giả không phải để vào tham quan một cách đường đường chính chính, mà là tranh đấu với đám nữ nhân nơi hậu viên kia dành lấy chức vương phi bao người thèm dỏ dãi.
Có điều nàng vẫn không tài nào hiểu được, cứ coi như là vì giống dung mạo thanh y thánh mà đám thuộc hạ của Hồng Y đặt hết phiếu ủng hộ, có lẽ trong mắt bọn họ cái bóng của thánh nữ quá lớn nên mọi nữ nhân khác đều không thể so sánh nổi. Nhưng Hải Đường chỉ được cái bỏ bọc ,còn bên trong thì rỗng tuếch, một chút năng lực xuất chúng cũng không có, chẳng biết phải mang tài cán gì ra thi thố. Chẳng lẽ lại thi uống rượu ?
Đúng lúc đó, một nam nhân ngoài cửa tiến tới,nâng tay thi lễ với Mặc Vân rồi Mặc Phong, sau đó quay về phía Mặc Vân bẩm báo, là thuộc hạ của nàng ta.
-trưởng lão, sáng nay thuộc hạ tìm tới quán ăn Dao Quang,được biết quán đã đổi chủ, phu thê Trần gia đã đi khỏi Đông kinh được một tuần nay rồi…
Hải đường nghe thế liền hơi dướn người ra nghe ngóng. Trùng hợp vậy sao? Đương lúc muốn tìm hiểu lại chạy mất tiêu rồi.
-hỏi vị lão bản mới ,chỉ biết Lan Chi phu nhân kia muốn về quê nhà ẩn cư nên chuyển nhượng lại quán khá rẻ. Quán trước giờ làm ăn tốt nên lão ta rất hí hửng trao tiền cũng như tỏ ra hỏi thăm ân cần, có điều lão thấy vị Lan lão bản thần sắc lạnh nhạt không giống thường ngày ôn nhu còn rất kiệm lời, cũng không tiết lộ nhiều, đại khái về Thanh Khâu thăm người thân đang ốm đau…
Mặc vân gật nhẹ tiếp nhận thông tin ,Hải Đường nhíu mày,thế này ,đương sự chạy rồi, phải đuổi theo à? Nhưng đã chạy mất những một tuần rồi mà Trình thị kia dường như chẳng hề hay biết, thiết nghĩ nàng ta còn lưu luyến chồng cũ tới vậy thì hẳn phải thường xuyên cập nhật thông tin mới phải…hay là do bọn họ đi quá âm thầm lặng lẽ…
Tên thuộc hạ không nhanh không chậm lại bổ sung thêm.
-trưởng lão…còn một chuyện phập phần kỳ quái hơn cả…thuộc hạ đã trở lại nhà Trình thị,vốn muốn hỏi chút tin tức …chẳng ngờ Trình thị kia lại hóa điên…
Hải đường không ghìm được kinh ngạc quay ra nhìn Mặc Vân, thật sự ngoài ý,đang yên đang lành, rõ ràng tối đó còn nói năng bình thường, sao mới qua một đêm lại thành ra điên rồi? Sao mà cũng biết lựa đúng lúc lên cơn điên loạn vậy?
Sau khi bẩm báo sự vụ xong gã bước ra sau chút tỏ ý đã hết, Mặc Vân khoát tay cho thuộc hạ lui đi rồi quay sang nói với Hải Đường.
-sáng mai chúng ta đi thăm Trình thị kia,được chứ?
Hải đường cũng định bụng như thế nên thoải mái ưng thuận. Bấy giờ Tử Kỳ kia mới xoa xoa cái cằm râu ria đang mọc lởm chởm, chắc hắn ta đang tính nuôi chúng, mở miệng phát biểu.
-Dao Quang quán sao? Nơi đó cũng có tiếng là đồ ăn vừa ngon vừa rẻ…tuy nhiên ta từng tới đó ăn một lần…chất lượng lại không được như mong đợi…nhưng nhìn xung quanh, toàn là dân thường tới ăn, cũng xem như đông khách…
Hải Đường cảm thấy có gì đó lóe lên,lập tức chộp lấy.
-ý huynh là …đồ ăn tuy không ngon…nhưng vẫn đông người tới?
Hắn ngật nhẹ xác nhận.
-có thể do không hợp khẩu vị…còn đám dân đó vì ham rẻ nên kéo tới ủng hộ…
Hải Đường nhíu nhíu mày.
-vậy huynh biết gì về lão bản Lan Chi kia không?
Hắn lắc nhẹ.
-trong ấn tượng của ta lần đó tới ăn ,vị lão bản ấy đứng ở vị trí trưởng quầy ,vừa gẩy bàn tính vừa niềm nở nói dăm ba câu chào hỏi khách quen ,khuôn mặt thanh tú tính cách ôn hòa hiền dịu, rất được lòng người…coi như nàng chính là điểm nhấn thu hút khách nữa đi…về phần xuất xứ, đại khái chỉ biết thân gái dặm trường từ vùng xa xôi phía bắc tới, phụ mẫu mất sớm, họ hàng chê bai nên bỏ xứ lưu lạc tới kinh đô…
-một cô nương đẹp người đẹp nết như thế…lại cướp trượng phu người khác?…
Mặc Vân phát biểu cảm tưởng, Hải Đường nghĩ nghĩ, ban đầu vì sao nàng ta lại đồng ý cưới một nam nhân lớn tuổi hơn mình rất nhiều, còn cực kỳ xấu xí? Không phải vì tiền của thì chẳng lẽ lại vì thật tâm cảm động trước tấm chân tình? Nếu thế chính là phiên bản người đẹp và quái vật thời cổ đại rồi. Còn không thì cũng chỉ như bao cô gái ỷ mình có chút vốn liếng nhan sắc,muốn hưởng cuộc sống an nhàn mà không phải lao động vất vả, cặp với lão nhà giàu để được chu cấp tiền bạc.
Thử đặt địa vị nàng vào cô nương đó xem,nếu nàng có nhan sắc lại cộng tài ăn nói khóe léo,chắc chắn tiêu chí thẩm mỹ đối với người yêu cũng sẽ cao một chút.Nhưng nếu chọn được bạn trai anh tuấn mà kinh tế lại eo hẹp thì sao? Trừ phi nàng đang trong tình trạng thiếu thốn vật chất, ví như cần một khoản tiền lớn để trang trải học phí hoặc viện phí cho người nhà, buộc lòng ngả vào vòng tay một lão già bụng bự đầu hói đáng tuổi cha chú.
Thế, cô nương đó cha mẹ mất rồi, người thân xa lánh, còn ai nữa khiến nàng ta bận tâm ngoài bản thân?
Còn nữa, sau một thời gian ngắn thì lão chồng té cầu thang mà chết, này là xui xẻo không có phúc hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, hay là có người vô tình, cố ý giàn dựng?
Đang buôn bán đắt đỏ, vì sao lại vội vã bán rẻ quán rồi lặng lẽ rời khỏi kinh đô?
Đặc biệt là Trình thị kia trúng độc trúng tà gì mà qua một đêm trở thành kẻ điên? Con mất, chồng bỏ giờ lại còn dở dở ương ương thế này…có phải số mệnh đã quá bi đát rồi không?
-có chuyện gì mà mọi người lại đột nhiên dò la tin tức của lão bản cũ của Dao Quang quán?
Tử Kỳ thắc mắc, nhìn hai cái nữ nhân, Hải Đường đang lơ đãng suy tính lên chưa chú ý, Mặc Vân tóm tắt sơ qua vấn đề cho hắn hiểu. Nghe xong câu chuyện Tử Kỳ gật gù, đúc kết.
-người thì bỏ đi đã lâu, người thì hóa điên…ta thấy, hay là thôi đi…
Hải Đường uể oải đáp.
-có gì mai tới xem xét tình trạng nàng ta thế nào đã…
Tử Kỳ đứng lên, nói với mọi người.
-mọi người hẳn đói rồi, vậy có nhã hứng đi ăn tạm bữa cơm đạm bạc của vương phủ không?
Hải đường cười cười, đáp lời ngay.
-đi chứ, xem xem, thức ăn của quan lớn ngon cỡ nào mà ai cũng muốn trèo cao.
Tử Kỳ chỉ cười cười rồi như sực nhớ ra điều gì, nói với Mặc Phong.
-phải rồi, chủ nhân sáng nay có căn dặn, khi nào Phong trưởng lão tới thì đi gặp người.
Mặc Phong chầm chậm đứng lên, khu điện thờ đó…Hắn cười rất nhẹ, khóe môi hơi nhấc lên rồi biến mất,một tia ấm áp trong mắt cũng tan biến như thể bị gió đông cuốn phăng đi,khôi phục lại vẻ lãnh ngạo mà trầm lặng.
-bây giờ ta sắp xếp phòng ngủ cho huynh …huynh ở cạnh phòng Dạ trưởng lão…không có vấn đề gì chứ?
Tử kỳ giả bộ hỏi, Mặc Phong lạnh nhạt nhìn hắn,dù hắn có không muốn thì có thể xếp đi chỗ nào đây? Về Thanh Nhã viện được không ? Thôi đi, làm thế chỉ khiến tên hồ ly kia được dịp cười chế giễu.
Thấy Mặc Phong trầm ngâm, Tử Kỳ tự động bỏ qua,bước tiếp mấy bước quay lại nói, dặn dò thêm.
-chiều nay ta đi đón Dạ trưởng lão, huynh tới khu điện thờ gọi chủ nhân dậy…
Mặc phong gật gật sau đó bước ra khỏi phòng, Hải Đường và Mặc Vân cũng tự động bám theo .
Bọn Hải Đường đi ngược lại con đường cũ, lần này không hiểu sao lại chạm mặt rất nhiều cô nương như hoa như mộng đi trở về, chắc tới giờ cơm trưa nên họ cũng kéo nhau đi thành các tốp nhỏ .
Một đám tiểu thư khuê các dung mạo như chim sa cá lặn là thế mà từ xa nhìn thấy Mặc Phong đều nhất loạt dừng lại trợn mắt há mồm như cực kỳ bị kinh diễm,thậm chí khi hắn đã lướt qua rồi vẫn luyến tiếc có những cái cổ tự động di chuyển theo mãi cho đến khi bóng dáng thanh y khuất sau những tàng câymới sực tỉnh cơn mộng mị.
Hải Đường chép miệng thầm nghĩ, cái đám nữ nhân không có định lực,mới nhìn đại soái ca một chút mà đã chảy nước dớt nước dãi đầy mồm, sau này thường xuyên đụng mặt hắn, có khi nào lại cắm sừng tên Hồng y kia, đêm xuân hồng hạnh xuất tường?
Thế này,tên Hồng y đó có vị thuộc hạ xếp vào loại cực phẩm nhân gian,thảo nào nhìn đám mỹ nữ đối với con mắt người đời đã là đúng chuẩn người đẹp, nhưng nếu mà đem so sánh với Mặc Phong. Chậc, quả nhiên y như cỏ dại cho trâu ngặm lại ví với hoa tướng thược dược, không thấy thuận mắt, không nổi hứng thú, không có ý thu nạp là phải.
Hải Đường chăm chăm nhìn dáng lưng thẳng tắp như cây ngọc đón gió, hắn cứ lặng lẽ tiêu sái đi đường của hắn, không ngó trái nhìn phải, đầu thẳng phía trước, chân bước đều thong dong, như thể không vướng ưu tư, không màng thế sự.
Tuy nhiên, qua chuyện vừa rồi, nàng mơ hồ cảm thấy tâm trạng biến hóa của hắn dường như sâu hơn một tầng.
Là hắn tự động trìm dần trong chính nội tâm của bản thân,là cam tâm là tình nguyện không cần ai giải thoát ,khiến nàng vô thức cảm thấy như chính bản thân mình phải chăng đã bỏ sót điều gì đó ,hoặc lỡ làm gì đó tổn thương hắn?
Cũng có thể Hải Đường đã quá nhạy cảm, nàng lắc nhẹ cái đầu ,gió vờn tới thổi tung mái tóc ngắn chấm vai…
Danh sách chương