Lần này sau khi Thái tử phi khỏi bệnh, mọi người trong Dục Khánh cung đều cảm thấy Thái tử phi đã thay đổi.

Nàng không còn cả ngày hỏi han hành tung Thái tử, dây dưa Thái tử, cũng không lại thay đổi phương pháp chèn ép Ngô sườn phi, mà vừa có thời gian liền chạy đến Từ Ninh cung, hết lòng hết dạ làm tròn chữ hiếu với Thái hậu ở Từ Ninh cung, khiến cho bà ngày ngày thoải mái, tâm tình tốt lên.

Từ Từ Ninh Cung trở về liền quay sang quản lý cung vụ, xử lý các việc vặt phức tạp còn trong Dục Kháng cung. Với thủ đoạn cao siêu, mắt nhìn người có lẽ khác xa so với lẽ thường nhưng lại tự tạo thành một hệ thống, nàng thường thường có thể thu được kết quả ngoài sức tưởng tượng.

Chỉ với năm ngày ngắn ngủn, Dục Khánh cung trước kia bị Thái tử phi làm cho chướng khí mù mịt nay đã gọn gàng ngăn nắp trở lại.

Thái tử có ý định bắt lỗi nàng, nhưng quan sát vài ngày, không thừa nhận cũng không được, Âu Dương Tuệ Như hiện tại thật sự khác xa so với ngày xưa, chẳng những tính tình ổn trọng, liền thủ đoạn cũng cao minh không ít, quản lý cung vụ thành thạo. Càng khó hơn, nàng coi như thật sự không để tâm đến hắn nữa, rốt cuộc không đến chỗ hắn dây dưa, có thời gian liền đi Từ Ninh cung làm bạn với Thái Hậu, vừa đến là ngồi nửa ngày.

Sự thay đổi này của nàng đúng như kỳ vọng của Thái tử. Có người nguyện ý ngoan ngoãn làm thê tử trên danh nghĩa của hắn, giúp hắn quản lý hậu viện, còn toàn tâm toàn ý tẫn hiếu thay hắn, chuyện tiện nghi như vậy, đi đâu mà tìm chứ? Thái tử qua quá trình khảo sát, khá vừa lòng với Âu Dương Tuệ Như, cũng từ bỏ tâm tư muốn cướp cung quyền trong tay nàng giao cho Ngô thị.

Như thế thì liền khổ Ngô thị. Thái tử không giúp nàng đoạt quyền, trong lòng nàng oán giận, mỗi ngày đều đến cửa, khiêu khích cả trong lẫn ngoài ánh sáng.

Nhưng Âu Dương Tuệ Như căn bản không quan tâm nàng, toàn coi như nàng không tồn tại, vô luận nàng nói cái gì, làm cái gì, đều không thể khiến cho Âu Dương Tuệ Như tức giận, thậm chí trong lúc lơ đãng, Ngô thị sẽ thỉnh thoảng phát hiện, đối phương đang dùng một loại ánh mắt thương hạ, cười như không cười nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình ở trước mặt đối phương giống như một tên hề đang nhảy múa.

Ngô thị cũng là người thông minh, biết thủ đoạn của mình bị nhìn thấu, lại đi đến chỗ Thái tử phi cũng chả chiếm được lợi ích tốt gì, chọc giận đối phương không khéo còn bị chỉnh cho một trận. Dù sao, nay Dục Khánh cung đã là thiên hạ của Thái tử phi. Nàng có quyền, có thân phận, có địa vị, còn có ngọn núi vững chắc để dựa vào, duy nhất không có chính là sủng ái của Thái tử. Nhưng sinh tồn ở trong cung, sủng ái của Thái tử so với quyền thế địa vị của Thái tử phi thì tính cái gì? Nhằm nhò gì chứ!

Chính mình ép buộc mình mấy ngày, Ngô thị cuối cùng cũng hiểu, đối với Âu Dương Tuệ Như cũng thật sự cung kính hơn, thành thành thật thật ở Dục Khánh cung làm sườn phi của nàng, không dám xa cầu những thứ không thuộc về nàng nữa.

Ngô thị không gây sự nữa, cuộc sống của Âu Dương Tuệ Như ở Dục Khánh cung lập tức thanh tĩnh hẳn. Người ta thích ép buộc, nàng chỉ nhìn, cũng không quan tâm, không ép buộc, với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, chính là cảm thấy, đột nhiên giống như thiếu đi một thứ gì đó trong cuộc sống, trách sao không thú vị , vì thế càng thêm chịu khó chạy đi Từ Ninh cung.

Từ Ninh cung là một trong những cung náo nhiệt nhất trong chốn hậu cung này. Trừ bỏ thỉnh an, nhóm tần phi nếu có thời gian, đều thích đi Từ Ninh cung thăm Thái hậu, bồi lão nhân gia người giết thời gian.

Bởi vì Thế Tông không quá chú trọng nữ sắc, các nàng dù có tranh thủ tình cảm thế nào, Thế Tông cũng không để vào mắt, cũng không đối xử quá đặc biệt với ai, chỉ có khi các nàng đi Từ Ninh cung thỉnh an, ngẫu nhiên khiến cho Thái hậu vui, Thế Tông mới lộ ra khuôn mặt tươi cười với các nàng.

Có thể suy ra vì đường cong cứu nước*, đám nữ nhân này dồn rất nhiều tinh lực lên người Thái hậu. Nhưng mà tuy Thái hậu hết lòng tin theo tôn giáo, cũng không phải là kẻ ngốc, ai thật tình với bà, ai giả ý với bà, trong lòng bà rất rõ, vì thế đối với những nữ nhân dụng tâm kín đáo* này, thái độ của bà luôn luôn thản nhiên, ít khi cười.

(đường cong cứu nước*: có thể hiểu như tranh thủ tình cảm, bảo vệ địa vị, aiz, rõ ràng hiểu nhưng không sao nói rõ đc . Bạn nào hiểu kỹ hơn thì giúp mình nha^^)

(dụng tâm kín đáo*:có dụng ý khác; có ý khác; có dụng ý xấu; có dã tâm)

Đương nhiên, trong nhóm người nay tuyệt không bao gồm Âu Dương Tuệ Như. Âu Dương Tuệ Như trước kia tuy rằng điêu ngoa, nhưng rất hiếu thuận, tận tâm với Thái hậu, Thái hậu đương nhiên thích. Âu Dương Tuệ Như hiện tại, đối với Thái Hậu còn thân hơn so với bà nội ruột của mình, bản lĩnh khôi hài thay đổi từng ngày, không trùng lặp hình thức, Thái hậu càng thêm yêu thích, tưởng chừng như vừa nhìn thấy nàng liền vui rồi.

Vì vậy, Thế Tông càng thêm vừa lòng với Âu Dương Tuệ Như, số lần gặp khi thỉnh an cùng nhiều thêm, thái độ khi gặp nàng càng thêm bình dị gần gũi ít có, vẻ mặt ôn hoà, khiến cho đám tần phi cùng các Hoàng tử phi khác nhìn mà hâm mộ, ghen tị, thầm hận trong lòng.

Âu Dương Tuệ Như biết chính mình trêu chọc ánh mắt người khác, nhưng người khác nghĩ gì liên quan gì đến nàng chứ? Nàng chỉ cần bảo vệ tính mạng bé nhỏ của mình là tốt rồi, thường ngày nên làm như thế nào thì vẫn nên làm như thế, nên ôm đùi* thì tuyệt không buông ra. Theo giúp Thái Hậu nói chuyện phiếm, dần dần phát triển đến ngay cả khi Thái hậu cầu nguyện niệm kinh, nàng cũng một tấc không rời đi theo.

(ôm đùi*: một cách nói thay cho nịnh bợ ấy)

Thái Hậu một lòng tin tưởng Tát Mãn giáo, Tát Mãn giáo được chỉ định là quốc giáo của Đại Kim trước khi tiến vào Trung Nguyên, hầu như mỗi tộc nhân Nữ Chân đều tin theo Tát Mãn. Địa vị của pháp sư Tát Mãn trong tộc rất cao, mà nhà mẹ của Thái hậu lại là một thế gia pháp sư. Thái hậu khi trẻ, thậm chí từng đảm nhiệm chức vụ vu nữ* Tát Mãn, uy tín trong tộc nhân rất cao.

(vu nữ*: thánh nữ,gẫn như nữ pháp sư)

Hiện tại, bà đã lớn tuổi, sự ỷ lại tôn giáo tín ngưỡng những năm gần đây càng thêm sâu, mỗi ngày ước chừng để ra hai canh giờ* cầu nguyện.

(hai canh giờ=4 tiếng theo VN)

Lấy lòng người tự nhiên muốn lấy lòng đến gốc ngọn. Thái hậu tin giáo, Âu Dương Tuệ Như cũng phải tin theo mới có thể càng kéo gần khoảng cách với Thái hậu. Trước kia nàng theo thuyết vô thần*, không theo tôn giáo tín ngưỡng, nay nàng đều chết mà sống lại, vì bảo toàn mạng sống, bảo nàng tin cái gì nàng cũng đều nguyện ý.

(thuyết vô thần*: hay chủ nghĩa vô thần (tiếng Anh: atheism), theo nghĩa rộng nhất, là sự không có mặt của một niềm tin vào sự tồn tại của thần thánh)

Tát Mãn giáo không có giáo lí thành văn, kinh văn chú ngữ đều dựa vào truyền tai nhau mà ghi lại, ngoài việc cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, còn rất khó phân biệt.

Âu Dương Tuệ Như kiên trì xem xong kinh văn thô sơ này, nắm bắt được bảy, tám phần tinh thần Tát Mãn giáo, lại kết hợp với lý giải về tôn giáo của người hiện đại, cùng Thái hậu thảo luận giáo lí, ngẫu nhiên còn có thể nói ra chút lý luận tôn giáo khiến người ta cảm thấy mới lạ, khiến cho Thái hậu càng thêm vừa lòng với nàng, thẳng đến yêu thương nàng tận trong xương cốt.

Bề ngoài Âu Dương Tuệ Như tiếp nhận giáo lý Tát Mãn giáo thực nhẹ nhàng, kỳ thật bên trong, nàng bị bộ kinh vắn Tát Mãn này tra tấn quá mức, khi niệm kinh thường thường niệm đến muốn phun máu.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Giang Ánh Nguyệt có thể để học thuộc ba trăm bộ kinh văn Tát Mãn, ăn nói đĩnh đạc giải thích Tãn Mãn giáo, chiếm được sự ưu ái của Thái hậu, từ đó ôm đùi Thái hậu, nàng lại mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu tươi này, chuyển bi phẫn thành động lực, càng thêm ra sức niệm.

Thời gian lâu, nàng lại thật sự có chút hiểu được, tâm trí càng thêm kiên định, quanh thân tản ra một loại khí trầm tĩnh, khiến mọi người tự nhiên mà muốn thân cận với nàng.

Thái Hậu thấy, âm thầm gật đầu, đoán đứa nhỏ này là người có linh tâm tuệ chất, đáng tiếc tuổi lớn, bằng không bà nhất định đem nàng bồi dưỡng thành vu nữ.

Ngày này, theo Thái hậu niệm kinh xong, Âu Dương Tuệ Như đang muốn về Dục Khánh cung nghỉ tạm, bỗng nhiên có vài vị khách không mời mà đến Từ Ninh cung.

Thái giám thông bẩm: Nguyên phi cùng Nhu phi cầu kiến, còn mang theo con dâu nhà mình, Thành vương phi cùng Vệ vương phi.

Con nối dòng của Thế Tông không nhiều, đến nay chỉ có bốn con trai, hai con gái. Hai con gái đã xa gả hòa thân. Đại hoàng tử Thuận vương do Thục phi đã qua đời sinh ra, dũng mãnh thiện chiến, nhưng bị khuyết tật khi chinh chiến, tự thỉnh đi biên cương, rời xa trung tâm quyền lực ở thượng kinh.

Tứ hoàng tử Thành vương do Nguyên phi sinh, năng lực xuất sắc hơn so với Thái tử, đảm nhận chức vị quan trọng trong triều. Nhưng đáng tiếc hắn là con thứ, ấn theo quốc luật Đại Kim, không có tư cách kế thừa quốc vị.

Thất hoàng tử Vệ vương do Nhu phi sinh, ham mê tửu sắc, ngu muội vô năng, không có chí lớn, mỗi ngày đều sống một cách ngốc ngốc không lý tưởng.

Hai vương năng lực kém quá lớn, nhưng cưới Vương phi lại đều là nhân vật lợi hại.

Ban đầu Âu Dương Tuệ Như quý vì Thái tử phi, nhưng làm việc hoang đường, lại không được Thái tử sủng ái, nàng từ ba tháng đại hôn đến nay không ngừng gặp rắc rối, Thế Tông ẩn ẩn toát ra ý bất mãn với nàng.

Chỉ bằng đầu óc bình thường kia của nàng, hai Vương phi căn bản không đem nàng để vào mắt. Nhưng lần này, sau khi nàng khỏi bệnh nặng giống như thay đổi thành một người khác vậy, tuy rằng vẫn không được Thái tử sủng ái như trước, nhưng trong đoạn thời gian đó, nàng lại dễ dàng đoạt lại cung quyền Dục Khánh cung, sau lưng lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, ngay cả Thế Tông đều dần dần vài phần kính trọng với nàng.

Cái này khiến cho hai Vương phi ngồi không yên, vội vã đến tìm hiểu hư thực.

Trong suy nghĩ của các nàng, Âu Dương Tuệ Như có thể là trói buộc của Thái tử, nhưng tuyệt đối không thể là trợ lực cho Thái tử. Âu Dương Tuệ Như đắc thế, được lợi trực tiếp chính là Thái tử, đây là việc các nàng không chịu được. Tất cả cũng chỉ vì vị trí quan sát chúng sinh trên Kim Loan điện kia.

Vệ vương có tâm tư tranh vị hay không, tạm thời còn không nhìn ra, nhưng Thành vương mấy năm gần đây cũng đã thể hiện rõ ràng việc tranh vị với Thái tử.

Tộc quy Nữ Chân quy định, chỉ có con trai trưởng được quyền thừa hưởng gia sản, con thứ cùng con vợ kế đến tuổi trưởng thành sẽ ra ở riêng. Tộc Nữ Chân sau khi thành lập Đại Kim, quốc luật Đại Kim tiếp tục sử dụng bộ tộc quy này, gần trăm năm nay không có người phá vỡ.

Nhưng đến thế hệ Thế Tông, quốc lực Đại Kim ngày càng cường thịnh, rốt cục áp quá chính quốc Đại Chu trước kia, chiếm lấy Đại Chu. Quyền lực càng lớn, dục vọng của con người lại càng mạnh. Vùng đất đai giàu có bao la này do ai làm chủ? Ai đến nắm giữ sinh tử người trong thiên hạ? Vì thế một đám Hoàng tử của Thái tổ hoàng đế triển khai một hồi tranh đoạt tàn khốc.

Thế Tông hoàng đế không phải con trai trưởng, không có quyền kế thừa, nhưng hắn dũng mãnh thiện chiến, năng lực xuất sắc, hơn xa Hoàng tử khác, lại có dã tâm xưng đế cùng thủ đoạn. Thừa dịp Thái tổ bệnh nặng hấp hối, hắn dẫn thân binh của mình khống chế toàn bộ hoàng thành, giết chết hai vị con trai trưởng có tư cách kế vị, tùy tùng hai người đấy cũng bị hắn tàn sát không còn một ai. Huynh đệ khác thuận theo liền ban thưởng vương vị nhàn tản, xa dời thượng kinh, không thuận theo, liền giam lỏng, suốt đời không thấy ánh mặt trời, rốt cục dựa vào thủ đoạn thiết huyết ổn định ngồi trên hoàng vị cao nhất này.

Có tiền lệ của Thế Tông làm tấm gương, đồng dạng có dã tâm lại có thủ đoạn, vài lần trên chiến trường còn lập được kỳ công, danh vọng cao trong triều, Thành vương liền động tâm tư.

Cái gọi là vợ chồng đồng tâm, Thành vương phi đối vị trí Thái tử phi cũng mơ ước đã lâu. Hành vi Âu Dương Tuệ Như càng phóng túng, càng hoang đường, nàng liền càng cao hứng.

Vì ham muốn cá nhân trong lòng, nàng giả vờ thân cận, sau khi đối phương tín nhiệm, giựt giây đối phương làm ra chuyện càng thêm hoang đường, chỉ hy vọng nàng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa, đem ngai vàng Thái tử của Hoàn Nhan Cảnh kéo xuống, khiến cho Thành vương đoạt được.

Nhưng Âu Dương Tuệ Như vừa bệnh, nửa tháng không gặp, người liền thay đổi. Nàng bây giờ, ai có thể dễ dàng nắm trong tay, đùa bỡn thủ đoạn? Thành vương phi nghe được tin tức từ chỗ Nguyên phi liền kinh hãi, lập tức lôi kéo Vệ vương phi, vội vã chạy đến Từ Ninh cung, thầm nghĩ muốn tận mắt chứng kiến một chút, đến tột cùng lời đồn là thật hay giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện