Edit & Beta: Song Ngọc.

Kiều Na nghe thấy từ "Lâm tiểu thư" này, không thể không thốt lên nói: "Lâm An Ni?"

Lão Hà gật đầu: "Chính là tiểu thư Lâm An Ni, phỏng chừng chuyện này không thoát khỏi có can hệ với cô ta."

Kiều Na không nghĩ tới Lâm An Ni còn ghi hận chuyện này, cố ý tìm người tới khó xử mình trong nghi thức khởi động máy.

Giang Phàm nhíu mày, "Quay đầu lại tôi sẽ nói với cô ta, không có lần sau."

Kiều Na cảm thấy, chuyện này làm tâm tình của Giang Phàm rất không tốt, lúc cô ngồi xe Giang Phàm tới tiệc rượu chúc mừng đoàn phim, dọc theo đường đi Giang Phàm đều không nói chuyện.

Cô không muốn Giang Phàm vẫn luôn nghĩ chuyện này, liền nói sang chuyện khác: "Phàm ca, lần đầu tiên em tham gia tiệc rượu, anh nói một chút cho em biết cần phải chú ý cái gì được không?"

Giang Phàm nói: "Cũng không có gì phải chú ý, cứ giống như ngày thường là được. Người dự đều là diễn viên trong đoàn phim, nhân viên công tác cùng nhà đầu tư, nếu em muốn làm quen người nào, có thể chủ động nói chuyện với họ, hoặc là người khác cũng có thể tới chủ động nói chuyện với em, kính rượu gì đó, bảo trì lễ phép là được."

Kiều Na lại hỏi, "Vậy... Có cái gì ăn ngon không?"

Giang Phàm bị cô chọc cười, "Vì sao góc độ quan tâm của em luôn kỳ lạ như vậy? Ăn ngon... Là có rồi, rất nhiều, em muốn ăn cái gì đều có thể ăn... tuy nhiên dù sao em cũng là nữ chính, rất nhiều người đều sẽ chú ý đến em, đừng ăn quá khó coi..."

Kiều Na bất mãn, "Dáng ăn của em một chút cũng không khó coi!"

Từ nhỏ cô đã học tập lễ nghi, lễ nghi ăn uống đương nhiên cũng phải học, dáng ăn của cô rất ưu nhã có được không.

Giang Phàm ha ha cười, "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, đừng uống quá nhiều rượu, tuy rằng tiệc rượu cung cấp đều là rượu vang đỏ, số độ không cao nhưng uống nhiều quá cũng sẽ say lòng người."

"Rượu vang đỏ?" Kiều Na chưa uống qua, "Uống ngon không?"

"Còn... Được đi, xem khẩu vị mỗi cá nhân."

"Oh... Chẳng qua em không thích uống rượu."

Tuy rằng Kiều Na rất thích mỹ thực, nhưng một chút cũng không thích uống rượu trắng. Cô gái cổ đại trên cơ bản không có trường hợp yêu cầu uống rượu, Kiều Na tò mò thử qua, chỉ cảm thấy vừa cay vừa sặc người, quá khó uống.

Tuy nhiên rượu gạo cùng rượu nho Kiều Na cảm thấy còn được, ngọt ngào, cũng không cảm thấy cay độc.

Lúc bọn họ tới hiện trường tiệc rượu đã là thời gian cơm trưa, nhân viên đoàn phim trên cơ bản đã đến đông đủ.

Giang Phàm và Kiều Na cùng nhau vào cửa, người trong đoàn phim vừa nhìn thấy Giang Phàm, liền đi lên chào hỏi: "Chào đạo diễn Giang!"

Giang Phàm đều đáp lại, sau đó nói với mọi người, "Chào mọi người, vốn dĩ tiệc rượu này hẳn là tiến hành vào buổi tối, tuy nhiên vì nghi thức khởi động máy ở buổi sáng nên thời gian giữa trưa tương đối thuận tiện, cũng miễn cho mọi người chạy qua chạy lại. Còn có ——"

Anh cố ý dừng một chút, cười nói: "Có vài cô gái nói với tôi, buổi tối ăn nhiều sẽ béo phì!"

Ngay lập tức hội trường vang lên một trận tiếng cười.

Giang Phàm nói: "Mọi người ăn uống thoải mái, không cần câu thúc. Tôi liên hệ xe, nếu mọi người uống xong rượu, có thể cho xe đưa mọi người trở về."

Mọi người bắt đầu đi lại trong hội trường, gặp được người quen chào hỏi một cái, hoặc là cùng người không quen kết bạn một chút.

Kiều Na không muốn kết bạn với ai, cô cùng các nhân viên làm việc trong đoàn phim tương đối quen thuộc, gặp thì chào hỏi một cái. Có mấy diễn viên lại đây nói chuyện với cô, cô liền tùy ý trò chuyện vài câu với đối phương.

Lưu Tĩnh Tĩnh cũng tới, chân cô ta chỉ bị dẫm một chút, lúc ấy tuy rằng đau nhưng cũng không có bị thương. Kiều Na nhìn thấy cô ta kéo cánh tay một người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ rất thân mật.

Một nữ diễn viên trong đoàn phim nhìn thấy ánh mắt của Kiều Na dừng trên người Lưu Tĩnh Tĩnh, liền đi tới, tự quen thuộc mà nói, "Người đàn ông kia chính là cha nuôi của Lưu Tĩnh Tĩnh, họ An, là nhà kinh doanh địa ốc, nếu không phải ông ta đề cử, loại người như Lưu Tĩnh Tĩnh này mới không vào được đoàn phim chúng ta đâu".

Kiều Na cũng không quan tâm chuyện của Lưu Tĩnh Tĩnh, quay đầu lại xem nữ diễn viên kia, "Cô là... Phương Đồng - Phương tiểu thư đúng không? Tôi thấy tên của cô trên danh sách diễn viên, rất vui được quen biết cô".

Cô xem qua danh sách diễn viên, nhớ rõ tên tất cả các diễn viên, trước đó đã gặp qua nữ diễn viên này trong nghi thức khởi động, xem khí chất của nữ diễn viên này, Kiều Na cảm thấy vai diễn của cô ấy hẳn là công chúa, cô nhớ rõ diễn viên đóng vai công chúa tên là Phương Đồng.

Phương Đồng cười cười, "Tôi cũng thật vui có thể cùng Kiều tiểu thư hợp tác, Kiều tiểu thư đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp".

Kiều Na cười nói: "Nào có, cô cũng thật xinh đẹp đó".

Phương Đồng nói: "Trang dung của Kiều tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp, là làm như thế nào vậy?"

Đây mới là đề tài Phương Đồng cảm thấy hứng thú, cô cùng Kiều Na không có giao tình, cũng không cần đi lấy lòng một diễn viên mới. Nhưng cô ấy cảm thấy hứng thú với hoá trang, nhìn đến trang dung tươi mát tự nhiên của Kiều Na liền muốn học hỏi.

Kiều Na cũng không ngại cùng người khác chia sẻ kỹ xảo hóa trang, đề tài giữa các cô gái luôn là không rời đi quần áo cùng trang điểm, cô cùng Phương Đồng hàn huyên trong chốc lát thì cảm thấy hơi đói bụng.

"Điểm tâm ăn nào tương đối ngon vậy?" Kiều Na nhìn trên bàn bốn phía bày các kiểu điểm tâm, "Nhiều món điểm tâm ở đây tôi đều chưa ăn qua".

Phương Đồng lắc đầu, "Phần lớn tôi cũng chưa có ăn qua... Món điểm tâm ngọt tôi chưa bao giờ chạm vào, ăn sẽ béo".

Kiều Na "Oh" một tiếng, nhưng thấy những điểm tâm đó đều làm rất đẹp, nhịn không được vẫn là cầm lấy một cái cắn một ngụm.

Hương vị giòn tan, mang theo mùi thơm ngọt nhẹ, ăn vô cùng ngon. Kiều Na nhịn không được liên tục gật đầu, "Ăn ngon!"

Phương Đồng hảo tâm nhắc nhở, "Cái này là bánh chocolate giòn, bên trong có nước sốt chocolate, tuy rằng ăn ngon nhưng là rất dễ béo. Cô nếm thử là được, đừng ăn nhiều."

Kiều Na "ừm" một tiếng, nhưng ngoài miệng lại không dừng được, tiếp tục cầm lấy một khối điểm tâm khác cắn một ngụm, "Cái này cũng ăn ngon".

Phương Đồng không nói nên lời mà nhìn cô ăn vài khối điểm tâm, hỏi: "Ngày thường cô cũng ăn như vậy sao?"

Kiều Na gật đầu, "Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Cô... Đều sẽ không béo phì sao?"

Kiều Na không có nghĩ đến vấn đề này, nghe Phương Đồng hỏi như vậy, nghiêm túc mà suy nghĩ, hình như... cho tới nay cô ăn cái gì cũng không có tiết chế.

"Ừm. Có thể đi..." Kiều Na vừa ăn vừa nói.

Phương Đồng thở dài: "Thật hâm mộ cô đó, mỗi ngày tôi chỉ ăn một nghìn calo thức ăn, nhiều một chút cũng không dám ăn!"

"Thẻ?" Kiều Na sửng sốt một chút, "Thẻ gì?"

(Chỗ này là từ 卡: ka, bên trên Phương Đồng dùng để chỉ đơn vị calo nhưng Kiều Na không biết nên nghĩ Phương Đồng nói tới thẻ, như thẻ ATM đồ ý.)

Phương Đồng gãi gãi đầu, "Coi như tôi chưa nói... Đúng rồi, cái bánh kem blueberry này ăn siêu ngon, cô nếm thử xem".

Cô ấy xem bộ dáng Kiều Na ăn thật sự thơm ngọt, thật sự có một loại lực dụ hoặc rất mạnh mẽ, chính mình cũng nhịn không được có chút muốn ăn, nhưng lại không thể ăn, nhiệt lượng của bánh ngọt vô cùng cao, một khối nhỏ như vậy nhiệt lượng liền đủ cho một ngày.

Kiều Na ăn mấy khối điểm tâm, cảm thấy có chút ớn liền không ăn nữa. Người phục vụ đi qua bên người cô, trong tay bưng rượu vang đỏ, Phương Đồng cầm hai ly, đưa cho Kiều Na một ly, "Cụng ly!"

Kiều Na đã xem qua mọi người cụng ly trong phim truyền hình, tuy rằng bản thân chưa làm nhưng cũng học được vài phần, cầm lấy ly rượu vang đỏ cùng Phương Đồng chạm vào một chút, đưa tới bên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Cô cảm thấy mình một chút cũng không thích hương vị của rượu vang đỏ, uống một chút liền để sang một bên.

Bên cạnh có người cùng Phương Đồng đáp lời, Phương Đồng liền đi qua. Kiều Na nhìn xung quanh, muốn tìm chút đồ ăn mặn thay đổi khẩu vị.

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên đi tới, cười nói với Kiều Na: "Kiều tiểu thư, Chào cô! Tôi họ Mã, là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này".

Kiều Na lễ phép gật gật đầu, "Chào ông, Mã tiên sinh!"

Mã tiên sinh đầy mặt tươi cười, "Kiều tiểu thư quả nhiên thật xinh đẹp, so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn nhièu! Tới, tôi kính Kiều tiểu thư một ly".

Ông ta nói, đem một cái ly uống rượu đưa cho Kiều Na.

Kiều Na không thích uống rượu vang đỏ, ly Phương Đồng vừa mới đưa cho cô kia đã bị ném sang một bên, thấy Mã tiên sinh đưa một ly lại đây, không tiếp cũng không tốt, liền nhận lấy, "Cảm ơn".

"Cụng ly!" Mã tiên sinh giơ lên ly rượu.

Kiều Na mỉm cười: "Cụng ly!"

Cô đem ly rượu đưa tới bên môi, bỗng nhiên ngửi được một loại mùi vị khác thường.

Cô vừa mới uống qua rượu vang đỏ, nhớ rõ mùi vị rượu vang đỏ, nhưng ly rượu này nghe mùi cùng với ly mình vừa mới uống hơi khác nhau. Cô đem ly rượu đưa tới trước mắt, nhìn một chút, chỉ thấy đáy ly có chút vật còn lắng đọng lại, tuy rằng rất ít, nhưng có thể nhìn ra được.

Cô khẽ nhíu mày, tuy rằng không biết vật lắng đọng lại là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt.

Liếc mắt nhìn vị Mã tiên sinh kia một cái, chỉ thấy ông ta cười rất là đáng khinh, bộ dáng vẻ mặt sắc mị mị. Cô đại khái đoán được ly rượu là cái gì.

"Kiều tiểu thư, sao không uống nha?" Mã tiên sinh cười nói.

Kiều Na cười cười, "Mã tiên sinh, tôi cảm thấy ông là người rất thú vị, giống như là bạn bè lâu năm, như vậy chúng ta dùng phương pháp bạn bè lâu năm tới uống được không?"

Mã tiên sinh cảm thấy hứng thú, "Phương pháp gì?"

Kiều Na để sát vào một bước, "Chính là đút rượu cho nhau, ông cảm thấy thế nào?"

Nói, cô duỗi tay đem cái ly về phía trước, "Mã tiên sinh, mời uống".

Nếu là ngày thường, Mã tiên sinh này cao hứng còn không kịp. Chẳng qua ly rượu này ông ta cũng không dám uống, vội vàng đẩy một chút, "Như vậy... Không tốt lắm đâu..."

Kiều Na bị ông ta đẩy, thuận thế liền cầm ly rượu trong tay ném ở trên mặt đất, chỉ nghe một tiếng giòn vang, ly rượu rơi bể nát.

Người chung quanh bị âm thanh này hấp dẫn, đều nhìn về phía Kiều Na bên này. Trước đó, đã có người chú ý tới bọn họ, nhưng nhìn thấy cũng chỉ là Kiều Na duỗi cái ly, hình như là bộ dáng phải kính rượu cho Mã tiên sinh, lại không biết vì sao bị Mã tiên sinh đẩy ra, làm cái ly rơi xuống vỡ nát".

Kiều Na vẻ mặt ủy khuất, "Mã tiên sinh ông làm gì đẩy tôi".

"Tôi... Tôi..." Mã tiên sinh vội cười, "Không phải tôi..."

"Không sao, Mã tiên sinh xin cứ tự nhiên" Kiều Na xoay người rời đi.

Nếu không phải không muốn ở chỗ này đắc tội nhà đầu tư đó, Kiều Na thật muốn đánh ông ta một trận thật đã. Nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thuận lợi quay chụp của bộ phim này, mang đến phiền toái cho Giang Phàm. Cho nên mới tận lực cho ông ta một ít mặt mũi, không đến mức làm ông ta xuống đài không được.

Vị Mã tiên sinh kia bị làm cho có chút không thể hiểu được, lại không tiện tiến lên kính rượu lần nữa, chỉ phải xoay người đi.

Vẫn luôn nhìn về phía Kiều Na bên này, Lưu Tĩnh Tĩnh "Hừ" một tiếng, nói với An tổng bên người: "Người phụ nữ ngu xuẩn này, muốn cùng Mã tổng lôi kéo tình cảm, còn chủ động kính rượu, đáng tiếc Mã tổng người ta căn bản là không xem trọng cô ta, còn đem ly rượu của cô ta hất trên mặt đất, quá buồn cười!"

An tổng lại có chút kỳ quái, "Không thể nào, Mã tổng người này chính là cái đại sắc quỷ, vị Kiều tiểu thư này xinh đẹp như vậy, làm sao ông ta sẽ không tiếp rượu của cô ấy? Thật là không nghĩ ra..."

Lưu Tĩnh Tĩnh không cao hứng, "Cha nuôi, cha cảm thấy cô ta rất xinh đẹp sao? Đẹp hơn so với con? Hừ".

An tổng vội vàng dỗ dành nói, "Đương nhiên không phải rồi, Tĩnh Tĩnh nhà ta xinh đẹp nhất, ai cũng không đẹp bằng Tĩnh Tĩnh nhà ta".

Tuy rằng ông ta nói như vậy nhưng đôi mắt lại không ngừng nhìn về phía Kiều Na. Nhìn Kiều Na chủ động kính rượu cho Mã tiên sinh vừa rồi, cô gái này hẳn rất khó để thông đồng đi...

So sánh với Kiều Na, vị trong ngực ông ta quả thực không lên được mặt bàn, nếu là có thể đổi một cái...

Chẳng qua đây cũng chỉ là cái ý tưởng, An tổng không có gan lớn như Mã tổng. Ông ta đã sớm nghe qua, Mã tổng gia hỏa kia nếu là coi trọng ai, mặc kệ người ta đồng ý hay không đồng ý liền dám đem người mê choáng hướng dẫn vào nhà. Mấy năm nay không biết bao nhiêu ngôi sao nhỏ thua trong tay ông ta, nhưng thủ đoạn ông ta mạnh mẽ, cũng không dám kiện ông ta.

Chỉ là có đối lập, ánh mắt An tổng nhìn Lưu Tĩnh Tĩnh đã không còn nóng cháy như cũ nữa...

...............

Giang Phàm ở một bên cùng mấy nhà đầu tư xã giao, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Kiều Na bên này. Anh hơi lo lắng Kiều Na lần đầu tiên tới tham gia tiệc rượu, không hiểu kỹ xảo giao tế sẽ có hại. Vừa rồi lúc nhìn thấy Mã tổng, anh hoảng sợ, người này thanh danh không tốt anh đã nghe nói qua. Nhưng thấy Kiều Na tùy tiện liền ứng phó được, không có làm ông ta đắc thủ, cũng không có làm mất mặt mũi của anh.

Anh không khỏi lộ ra tươi cười, nhớ tới vị trước mắt này vốn chính là cô gái kim cương bưu hãn, cô sẽ có hại mới là lạ. Người khác không bị cô giết chết đã xem như hạ thủ lưu tình. Anh không biết Mã tổng vừa nãy muốn làm cái gì, nhưng nghĩ đến cũng không phải chuyện gì tốt, Kiều Na không có lập tức trở mặt, cho ông ta khó xử, hoặc là giết chết ông ta ngay tại chỗ chỉ sợ cũng vì xem mặt mũi của Giang Phàm anh.

Nhà đầu tư đang cùng anh nói chuyện bỗng nhiên thấy anh bật cười, liền hỏi, "Giang tiên sinh, nhìn thấy chuyện thú vị gì sao?"

Giang Phàm cười cười, "Cũng không có gì, phim mới khởi động máy, tâm tình tốt, cụng ly".

Anh xuất đạo nhiều năm như vậy, đã quen với những xã giao này, cũng quen nhìn đủ loại người. Những nhà đầu tư này phần lớn là lão Hà kêu gọi, dạng người gì cũng có, anh cũng không có khả năng yêu cầu mỗi người đều là phẩm đức đoan trang. Người giống như Mã tổng, kỳ thật anh cũng không muốn hợp tác cùng ông ta, nhưng lại cũng không thể nề hà.

Một bộ phim đầu tư hơn trăm triệu, muốn kéo đến nhiều đầu tư như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, không chấp nhận được Giang Phàm bắt bẻ nhân phẩm nhà đầu tư. Chỉ cần đối phương là thương nhân đáng tin cậy thì anh không có lý do cự tuyệt.

Kiều Na rời khỏi Mã tổng, tự mình đi đến một bên đi ăn hải sản. Trong tiệc rượu, suy xét đến thuận tiện cho khách nhân, hải sản đều là bóc sẵn vỏ, hoàn toàn không cần động thủ lột ra là có thể ăn toàn bộ. Kiều Na ăn một con tôm cuốn, hạnh phúc đến nheo đôi mắt lại.

Không thể không nói, mỹ thực hiện đại thật sự là so với khi cô nhìn thấy ở cổ đại ngon hơn nhiều. Chỉ là những nước chấm này cổ đại đã kiếm không ra, còn có loại kỹ thuật có thể đem đồ ăn nướng BBQ đến gãi đúng chỗ ngứa này, Kiều Na hoàn toàn nghĩ không ra là như thế nào làm được.

Cô không có chú ý tới, cách đó không xa, có hai người lén cầm lấy di động, đem một màn này chụp lại...

Chuyện đã xảy ra với Mã tổng vừa rồi, mọi người không có làm rõ là chuyện như thế nào, liền không có người tùy tiện lại đây tìm Kiều Na uống rượu. Kiều Na cũng được tự do, chậm rãi nhấm nháp mỹ thực, tâm tình vô cùng tốt.

Tiệc rượu kết thúc đã là lúc chạng vạng, Kiều Na ăn thật sự no, cảm thấy chính mình đã không cần phải ăn cơm chiều.

Giang Phàm tiếp đón Kiều Na ngồi xe của anh cùng nhau đi, Kiều Na liền theo đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài chờ Giang Phàm lái xe ra.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, dựa vào một chiếc xe bên cạnh, dường như đứng có chút không vững.

"Tiểu Na Na!" Kiều Na đi qua, "Em làm sao vậy?"

Tiểu Na Na ánh mắt mê ly, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Na một cái, suy yếu mà phun ra hai chữ: "Cứu... Em..."

Kiều Na cả kinh, duỗi tay sờ sờ trán Tiểu Na Na, ngón tay nóng bỏng, như là phát sốt, nhưng lại không giống lắm. Sắc măth Tiểu Na Na ửng hồng, thỉnh thoảng lại thở hổn hển, thoạt nhìn rất không bình thường.

"Chị bảo Phàm ca đưa em đi bệnh viện!"

Cô đang muốn đỡ Tiểu Na Na rời đi, bỗng nhiên nghe được âm thanh thô lỗ ở phía sau, "Cô đang làm cái gì?"

Kiều Na quay đầu lại, nhìn thấy Mã tổng đang từ trên xe bước xuống, lập tức đi về phía Tiểu Na Na, bắt lấy tay của Tiểu Na Na, "Tôi đưa cô ấy trở về, không cần phiền toái ông."

Kiều Na nhìn thấy người này, lại nhìn bộ dáng Tiểu Na Na, ngay lập tức hiểu rõ, Tiểu Na Na đây không phải sinh bệnh, mà là uống phải thuốc của Mã tổng.

Cô cảm thấy một cổ tức giận nảy lên trong lòng, Tiểu Na Na là nhân viên công tác nhỏ nhất trong đoàn phim, vừa mới tròn mười sáu tuổi, tên cầm thú này lại thật sự muốn xuống tay với cô ấy.

May mắn cô nhìn thấy, bằng không cả đời này của Tiểu Na Na chỉ sợ đều bị huỷ hoại.

Kiều Na sợ mang đến phiền toái cho Giang Phàm, cố nén giận dữ nói: "Đây là em gái của tôi, tôi muốn mang cô ấy trở về".

Mã tổng lộ ra vẻ mặt tươi cười đáng khinh, "Được, nếu Kiều tiểu thư nguyện ý thay thế cô gái nhỏ này bồi tôi, tôi cũng rất vui lòng. Hoặc là... Hai chị em các cô cùng nhau bồi tôi, tôi càng cao hứng, tiền sao... Thật sự dễ nói!"

Kiều Na lại có thể nhẫn, cái này cũng nhịn không được, cắn răng nói một câu, "Thực xin lỗi..."

Mã tổng cười nói: "Thực xin lỗi cái gì?"

Kiều Na để Tiểu Na Na dựa vào nhà xe bên người, bỗng nhiên nhấc lên một chân đá thẳng vào bụng Mã tổng, thân mình dài rộng của Mã tổng lập tức bay ra ngoài, đập vào chiếc xe ông ta vừa mở ra.

Kiều Na nhàn nhạt nói một câu, "Thực xin lỗi, Phàm ca".

Tuy rằng biết cái này sẽ đem lại phiền toái cho Phàm ca nhưng Kiều Na thật là không có cách nào nhịn. Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn cái tên súc sinh này đi đạp hư một cái cô gái nhỏ? Mặc kệ đối phương là người nào, làm như vậy cô đều không thể mặc kệ ngồi xem.

Vệ sĩ bên người Mã tổng vốn dĩ ở một bên quan sát, thấy thế vội vàng đi tới nâng Mã tổng dậy.

"Đem hai nha đầu này mang về... Cho tôi!" Mã tổng nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

Hai tên vệ sĩ đi về phía Kiều Na, Kiều Na đỡ Tiểu Na Na, quay đầu lạnh lùng mà quát hai người kia: "Đứng lại".

Hai người bị khí thế của cô hoảng sợ, nhưng thật ra không tự chủ được mà đứng ở tại chỗ.

Đúng lúc này, Giang Phàm lái xe tới, cảnh trước mắt lung tung rối loạn trước mắt làm anh nhất thời sờ không rõ là chuyện gì, vội xuống xe đi đến bên người Kiều Na, "Na Na, phát sinh chuyện gì vậy?"

Vệ sĩ thấy Giang Phàm lại đây, càng không biết làm sao, nếu bọn họ làm trò mạnh mẽ mang Kiều Na đi trước mặt Giang Phàm, chỉ sợ có chút không ổn, hai người quay đầu lại nhìn về phía Mã tổng, muốn được chỉ thị bước tiếp theo.

Kiều Na chỉ chỉ Tiểu Na Na, lại chỉ chỉ Mã tổng, "Ông ta làm chuyện tốt!"

Giang Phàm đại khái suy nghĩ cẩn thận chân tướng sự tình, khẳng định là Mã tổng mê choáng Tiểu Na Na, muốn mang cô ấy đi, bị Kiều Na phát hiện. Mã tổng thoạt nhìn bị thương, tám phần là Kiều Na nhịn không được ra tay.

Anh dựng ngón cái với Kiều Na, nhẹ giọng nói: "Làm tốt lắm!"

Tiếp theo, anh đi đến bên người Mã tổng, lạnh lùng thốt lên: "Mã tổng, khách sạn nơi nơi đều có máy theo dõi, luật sư của tôi cũng không phải là ăn không ngồi rồi, ông muốn biết hiệu suất công tác của bọn họ không?"

Mã tổng cắn răng nói: "Họ Giang, tốt nhất cậu đem hai người phụ nữ kia giao cho tôi, chờ tôi ăn đủ rồi chuyện này liền bỏ qua, nếu không..."

Giang Phàm nhàn nhạt nói: "Lăn! Nếu không tôi không ngại làm ông thương nặng hơn!"

"Cậu..." Mã tổng cắn răng một cái, "Hừ, chờ xem!"

Ông ta oán hận mà lên xe, mang theo thủ hạ lái xe đi.

Giang Phàm lúc này mới quay đầu, "Cô gái nhỏ này không sao chứ?"

Kiều Na nâng Tiểu Na Na dậy, "Không có việc gì, uống phải mê dược, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện trước đi... Còn có, chuyện này em phải gọi điện thoại cho người nhà của cô ấy."

Cô lấy ra di động từ trên người Tiểu Na Na, lục nhật ký cuộc trò chuyện, nhìn thấy một người kêu "Chị" mới liên lạc gần đây.

Này hẳn là chị của Tiểu Na Na, Kiều Na gọi tới dãy số kia, chỉ chốc lát sau, có người tiếp.

"Alo? Em gái..."

Kiều Na nghe âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra là ai, nói với người trong di động: "Chào cô, cô là người nhà của Tiểu Na Na sao? Hiện tại của cô ấy xảy ra chút tình huống..."

Âm thanh của người bên kia nôn nóng lên, "Làm sao vậy, em gái của tôi làm sao vậy?"

"Cô lại đây trước đi, cô ấy không có trở ngại, hiện tại tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trung tâm thành phố B, cô có thể đến bệnh viện một chuyến chứ?"

Cô tắt điện thoại, cùng Giang Phàm đem Tiểu Na Na đỡ lên trên xe, lái xe đi tới bệnh viện.

Các hộ sĩ lập tức chạy tới, đem Tiểu Na Na nâng vào phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra một chút, nói không có trở ngại, chỉ là ăn chút thuốc thúc tình, đã tiêm thuốc an thần, rất mau sẽ tỉnh táo lại.

Không bao lâu, một người chạy vào, "Lâm Na là ở chỗ này sao? Trời ạ, em gái của tôi làm sao vậy?"

Kiều Na quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Lâm An Ni kinh hoảng mà vọt tới bên người Tiểu Na Na.

Chị của Tiểu Na Na... Là Lâm An Ni? "Cô ấy không có việc gì, tình huống kỹ càng tỉ mỉ chờ cô ấy tỉnh lại tự mình nói cho cô biết." Giang Phàm nói, rốt cuộc loại chuyện này anh cũng không tiện tự mình nói ra, "Cô vẫn là cảm ơn Na Na đi, nếu không có cô ấy, đêm nay em gái của cô khả năng sẽ gặp phải chuyện vô cùng xấu".

Lâm An Ni nhìn thoáng qua Kiều Na, trong ánh mắt chớp động thần sắc phức tạp. Tuy nhiên lực chú ý của cô lập tức lại chuyển dời đến trên người Tiểu Na Na, Tiểu Na Na đã chậm rãi khôi phục thần trí, ô ô mà khóc lên.

Kiều Na không muốn nhiều lời với Lâm An Ni, cùng Giang Phàm ra phòng bệnh, nơi này có Lâm An Ni chăm sóc hẳn là không có gì vấn đề, bọn họ liền rời đi trước.

Tiểu Na Na chờ đến lúc phòng bệnh còn dư lại hai người cô cùng Lâm An Ni, mới đỏ mặt đem chuyện vừa mới phát sinh nói ra. Sau khi cô ăn mê dược, toàn thân nóng lên, đầu vựng não căng, lại không có hoàn toàn đánh mất thần trí, cho nên mới hướng tới Kiều Na mở miệng cầu cứu.

Tất cả chuyện phát sinh sau đó cô đều xem ở trong mắt, chỉ là thân thể vô lực, không làm được cái gì.

Lâm An Ni nghe xong, cắn cắn môi, "Cái tên họ Mã này, chị không giết chết ông ta liền không mang họ Lâm. Còn có em, nha đầu chết tiệt này, một chút tâm phòng người cũng không có, cầm thú kia kính rượu em cũng uống".

Tiểu Na Na cúi đầu, "Em... Em chỉ là không biết cự tuyệt như thế nào..."

Lâm An Ni oán trách, "Em, nha đầu này, cái gì không dễ làm, một hai phải đi làm nhà tạo mẫu tóc. Trong nhà thiếu chút tiền này của em sao? Thành thành thật thật về nhà đợi, về sau đừng đi ra chạy loạn".

Tiểu Na Na rất là quật cường mà lắc đầu, "Em thích làm nhà tạo mẫu tóc... Chị không phải cũng làm diễn viên sao? Trong nhà cũng không thiếu chút tiền này của chị nha..."

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Phàm: Lần sau gặp được người như Mã tổng, đừng đá bụng người ta.

Kiều Na: Vì sao? Ông ta hư như vậy!

Giang Phàm: Tới, ca dạy cho em cách ưu nhã đạp hắn tuyệt tử tuyệt tôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện