Edit & Beta: Song Ngọc.

Nhiễm Ngọc Bác nhìn ảnh chụp trong tay, "Cô nói có khả năng là người này?"

Nhạc Lam nói: "Đúng vậy, tên của cô ấy cùng ngày sinh đều phù hợp, chẳng qua chỉ là có khả năng. Tôi đang phái người điều tra người quen biết cô ấy, tin tưởng rất nhanh là có thể xác minh được."

Nhiễm Ngọc Bác: "Cô ấy làm gì? Người chơi cờ chuyên nghiêp?"

"Không phải, cô ấy là diễn viên, trên mạng khắp nơi đều có thể tìm được tin tức có liên quan tới cô ấy."

Vẻ mặt Nhiễm Ngọc Bác không tin, "Sao có thể? Diễn viên? Khi nào diễn viên có chỉ số thông minh cao như vậy?"

"Ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng điều tra một chút phát hiện, cô ấy là sinh viên tài năng của Đại học B, xem như là học bá trong trường, hàng năm được học bổng hạng nhất, ở trong trường học rất nổi danh. Chỉ là không biết vì sao gần đây một bộ phim rất hot tìm cô ấy làm nữ số một, lúc sau liền thành diễn viên."

Mắt Nhiễm Ngọc Bác toả sáng, nói như vậy, người này xác thật rất có khả năng là người chơi cờ với anh ta kia.

"Nhanh, xác nhận rõ ràng cho tôi... Nếu là cô ấy, lập tức mang cô ấy từ thành phố B tới đây. Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, phải nhanh... Tôi muốn nhìn thấy cô ấy ngay lập tức."

Nhiễm Ngọc Bác cảm thấy chính mình một phút đồng hồ cũng chờ không được.

Nhạc Lam phái người đi thành phố B điểu tra, ngày hôm đó liền có kết quả, người này từ trong tay một sinh viên Đại học B hỏi ra số wechat của Kiều Na, đúng là dãy số Nhiễm Ngọc Bác tra ra kia.

Trên thực tế, phần lớn sinh viên Đại học B đều có số wechat của Kiều Na. Cái số wechat này là xin lúc nguyên chủ tồn tại, nhưng xin xong cũng không dùng tới, thêm bạn cũng chỉ có mấy người bạn tốt bên cạnh cùng người nhà.

Đại học B có rất nhiều bạn học nam thích Kiều Na, những người này suy nghĩ rất nhiều biện pháp, lấy được số wechat của cô ấy, muốn cùng cô làm quen một chút. Nhưng lúc nguyên chủ còn tồn tại không thích giao tiếp nên không có xác nhận yêu cầu thêm bạn của những người này.

Nhạc Lam phái người ở trong trường học hỏi thăm không bao lâu liền tìm tới một người sùng bái Kiều Na, dùng một chút thủ đoạn nhỏ lấy được số wechat của cô. Chẳng qua người sùng bái này không phải bạn tốt trong wechat của Kiều Na, cậu ta chỉ là biết số wechat của Kiều Na mà thôi.

Sau khi Nhiễm Ngọc Bác xác nhận tin tức này, cả người đều tinh thần lên, "Nhanh, để cho cô ấy đến thành phố S gặp tôi! Càng nhanh càng tốt! Lái máy bay riêng của tôi đi! Nhanh!"

Nhạc Lam, "Ông chủ, nếu cô ấy không chịu tới thì sao?"

"Làm sao sẽ không chịu tới? Cô ấy không phải diễn viên sao? Cho cô ấy tiền, rất nhiều tiền, tôi không tin cô ấy không tới! Cô ấy đóng phim không phải là chạy khắp cả nước sao?"

Nhạc Lam cảm thấy ông chủ thật sự quá cơ trí, chính xác, rất nhiều chuyện chính là vấn đề tiền bạc. Chỉ cần ra đủ giá, không có chuyện gì là giải quyết không được.

..............

Ngô Đại Bảo, nhân viên cấp dưới của Nhạc Lam ở thành phố B, sau khi nhận được mệnh lệnh của ông chủ liền tìm tới phim trường trước.

Người bảo vệ bên ngoài phim trường ngăn cản anh ta, "Thực xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể tiến vào."

"Tôi là đại biểu của xí nghiệp Nhiễm thị, muốn gặp quản lý của các anh" Ngô Đại Bảo đưa ra danh thiếp.

Bảo vệ cảm thấy có thể là chuyện quan hệ tới đầu tư, không dám trì hoãn, liền đi vào báo cáo cho Giang Phàm trước tiên.

Giang Phàm đã nghe nói qua xí nghiệp Nhiễm thị này, tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, anh không biết đại biểu Nhiễm thị tới làm cái gì, cảm thấy rất có thể là có quan hệ tới đầu tư. Bộ phim này của anh đã không thiếu đầu tư, nhưng về sau vẫn có cơ hội hợp tác, không thấy luôn là không lễ phép, liền để cho bảo vệ dẫn anh ta tiến vào.

Phim trường còn đang đóng phim, Giang Phàm rời đi cũng không tiện nên để cho Ngô Đại Bảo trực tiếp đến phim trường.

Ngô Đại Bảo vào phim trường liền nhìn thấy nữ diễn viên ông chủ để anh ta tìm đang đối diễn với một diễn viên lớn tuổi hơn ở trong sân. Anh ta đi đến bên cạnh Giang Phàm, chỉ chỉ Kiều Na, "Diễn viên kia..."

Giang Phàm nhíu mày, "Làm sao vậy?"

Ngô Đại Bảo nói: "Là thế này, ông chủ của chúng tôi nói đề cho cô ấy đi bồi ông chủ mấy ngày, giá có thể thương lượng tốt..."

"Cút!"

Ngô Đại Bảo đã bị bảo vệ đá ra khỏi phim trường.

Giang Phàm rất tức giận, không nghĩ tới ông chủ của xí nghiệp Nhiễm thị đại danh đỉnh đỉnh lại không biết xấu hổ như vậy.

Ngay cả khi anh ta muốn chơi quy tắc ngầm, cũng không cần trực tiếp đến phim trường đi? Hơn nữa tên hỗn đản này cũng dám đánh chủ ý lên Na Na nhà anh, còn tới hỏi ý kiến của anh!

Vô sỉ! Hạ lưu! Đê tiện! Xấu xa!

Kiều Na từ trên đài đi xuống, nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt không vui của Giang Phàm, liền hỏi, "Sao vậy? Phàm ca?"

Giang Phàm cảm thấy chuyện này vẫn là để cô biết thì tương đối tốt, về sau cũng có thể có phòng bị, liền đem chuyện vừa mới phát sinh nói ra.

Kiều Na nổi giận, "Cái gì? Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!"

Giang Phàm liên tục gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, quá không biết xấu hổ! Na Na, về sau em ngàn vạn lần phải chú ý, gặp những người này phải trốn thật xa."

Anh còn phân phó bảo vệ cửa, "Về sau gặp được người của xí nghiệp Nhiễm thị ngàn vạn lần không thể cho vào."

..............

"Cái gì, cô ấy không đồng ý? Vì sao cô ấy không đồng ý!"

Nhiễm Ngọc Bác nổi trận lôi đình, người phụ nữ kia thế nhưng không đồng ý! Anh ta còn chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này.

Nhạc Lam nói: "Cũng không phải Kiều Na không đồng ý, Ngô Đại Bảo nói là chưa thấy được người đã bị đạo diễn họ Giang kia đuổi ra ngoài. Tôi cảm thấy những người này có thể là muốn nâng lên giá trị con người, lúc này mới cố ý cự tuyệt. Như vậy đi, tôi tự mình đi một chuyến..."

Nhiễm Ngọc Bác nói: "Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là tôi chờ không được... Không được, tôi phải đi thành phố B một chuyến, tự mình đi tìm cô ấy. Cô ấy muốn bao nhiêu tiền đều được, tôi chính là muốn cô ấy chơi cờ cùng tôi!"

Nhạc Lam kinh hãi, "Ông chủ tự mình đi? Như vậy sao được? Công ty giao cho ai xử lý?"

"Công ty tôi sẽ sắp xếp người, mau lái máy bay của tôi đến, tôi muốn lập tức xuất phát!"

Hai tiếng sau, máy bay của Nhiễm Ngọc Bác đáp xuống sân bay tư nhân ở thành phố B.

Trước đó Ngô Đại Bảo đã nhận được tin tức, chờ sẵn. Nhìn thấy Nhiễm Ngọc Bác, vẻ mặt anh ta ủy khuất, "Ông chủ, đạo diễn họ Giang kia quá kiêu ngạo, tôi mới vừa giải thích ý đồ đến anh ta đã để cho người đá tôi ra ngoài... Vẫn còn đau!"

Nhiễm Ngọc Bác đạp anh ta một cái, "Một chút chuyện như vậy làm cũng không xong, còn để tôi tự mình tới!"

Ngô Đại Bảo một bụng ủy khuất, ngồi xổm một bên tiếp tực khóc.

Công ty Nhiễm Ngọc Bác chi nhánh ở thành phố B, giám đốc công ty con đã sớm phái siêu xe tới đón anh ta, một đường chở anh ta đến phim trường.

"Chào ngài, chúng tôi là xí nghiệp Nhiễm thị..." Nhạc Lam vừa xuống xe, lập tức lấy danh thiếp để bảo vệ thông báo.

Bảo vệ trừng mắt liếc mắt nhìn cô ta một cái, "Các người thật đúng là chấp nhất, đạo diễn Giang nói, người của Nhiễm thị không được vào. Các người đi thôi.

Nhạc Lam vẻ mặt khó hiểu, "Vì sao?"

Bảo vệ cửa: "Chính là không được vào!"

Nhiễm Ngọc Bác từ trên xe bước xuống, "Sao lại như thế?"

Nhạc Lam bất đắc dĩ, "Ông chủ, bọn họ không cho vào..."

"Cái gì?" Nhiễm Ngọc Bác nổi giận, "Ném hai gia hoả không có mắt này ra đường cái cho tôi!"

Anh ta vừa nói xong, hai vệ sĩ trên xe liền vọt xuống, một người khiêng một cái bảo vệ gác cổng đi rồi. Bảo vệ cửa muốn giãy giụa, tiếc rằng hai vệ sĩ kia đều được huấn luyện chuyên nghiệp, toàn thân cơ bắp to lớn có lực, bảo vệ căn bản không phải đối thủ.

Một bảo vệ cửa mắt thấy phải bị khiêng đi, vội vàng hô: "Đạo diễn Giang, cứu..."

Vệ sĩ duỗi tay bịt kín miệng anh ta, làm anh ta không có thể nói ra lời.

Lúc này Nhiễm Ngọc Bác mới vừa lòng gật gật đầu, đứng dậy đi vào phim trường.

Nhân viên công tác trong phim trường ai bận việc nấy, cũng không có người chú ý Nhiễm Ngọc Bác. Nhiễm Ngọc Bác liền trực tiếp đi vào, dạo qua một vòng trong phim trường cũng không thấy được Kiều Na. Anh ta bắt lấy một nhân viên công tác, "Có thấy Kiều Na không?"

Nhân viên công tác sửng sốt một chút, "Anh là ai?"

"Tôi?" Nhiễm Ngọc Bác nhíu mày, "Cậu không biết tôi là ai?"

Anh ta thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí, có đôi khi cũng sẽ xuất hiện ở hot search weibo, lại có người không biết anh ta là ai!

Nhân viên công tác vẻ mặt biểu tình "Người này có bệnh sao", xoay người đi mất.

Nhiễm Ngọc Bác rất tức giận, một phen giữ chặt nhân viên công tác kia, "Cô ấy rốt cuộc ở đâu?"

Nhân viên công tác bị anh ta cuốn lấy không có biện pháp, tiện tay chỉ chỉ phía trước, "Chỗ đó."

Nhiễm Ngọc Bác liền theo phương hướng cậu ta chỉ tìm qua, chỉ thấy được mấy gian phòng trống, ngay cả bóng người cũng không có.

Lúc anh ta đang tìm kiếm Kiều Na, nhân viên công tác bị anh ta bắt lại kia đã chạy đến phòng trang điểm của Kiều Na, cùng Kiều Na mách lẻo, "Ai da, không được rồi, Na Na, có một tên biến thái đến đây tìm cô đó."

Kiều Na cẫn chưa hóa trang xong, có chút khó hiểu, "Biến thái?"

"Có thể là fan cuồng đi, tính tình thật không tốt, cũng không biết sao bảo vệ lại cho anh ta vào. Cô cẩn thận một chút, tôi đi nói với Phàm ca một tiếng."

Nhân viên công tác mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Nhiễm Ngọc Bác vẻ mặt tức giận mà đi về phía cậu ta.

"Dám gạt tôi! Cậu có biết hậu quả gạt tôi hay không?"

Kiều Na ở trong phòng nghe được động tĩnh, đứng dậy đi ra bên ngoài, hỏi một câu, "Làm sao vậy?"

Nhiễm Ngọc Bác nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Kiều Na.

"Là cô!" Nhiễm Ngọc Bác ném nhân viên công tác xuống, "Tôi cuối cùng cũng tìm được cô!"

Kiều Na nhíu mày nói: "Fans không thể đến hậu trường."

Nhiễm Ngọc Bác nói: "Tôi không phải fans."

"Paparazzi cũng không được!"

"Tôi cũng không phải paparazzi!"

"Vậy anh là ai?"

"Tôi là Nhiễm Ngọc Bác!"

Kiều Na nhìn chằm chằm mặt anh ta, "Anh chính là Nhiễm Ngọc Bác?"

Nhiễm Ngọc Bác gật đầu, "Không sai, tôi chính là Nhiễm Ngọc Bác!"

Kiều Na nhíu mày, trước ngày hôm nay cô đối với cái tên Nhiễm Ngọc Bác này chỉ giới hạn trong tin tức trên mạng đưa. Anh ta là người thừa kế tập đoàn tài chính lớn Nhiễm thị, là phú hào (người giàu có, thế lực) tiếng tăm lừng lẫy, Kiều Na cho rằng anh ta sẽ chú ý hình tượng của mình, không nghĩ tới anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy.

"Tôi sẽ không đi theo anh, anh nên chết tâm đi." Kiều Na nói, "Anh đi nhanh đi."

Nhiễm Ngọc Bác nói: "Không quan hệ, cô ở chỗ này bồi tôi cũng được!"

Lời anh ta vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Ở chỗ này...... Bồi anh ta? Có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa hay không?

Đoàn phim không có bí mật, từ sau khi Ngô Đại Bảo tới lúc sáng, Giang Phàm bắt đầu phân phó không cho người của Nhiễm thị vào, mọi người gần như hiểu rõ chuyện là như thế nào.

Kiều Na nhịn không được nổi trận lôi đình, "Anh nói cái gì?"

"Liền ở chỗ này, tôi ở chỗ này liền có thể..." Nhiễm Ngọc Bác lặp lại một lần.

"Cút!" Kiều Na cả giận nói.

Nhiễm Ngọc Bác kiên trì, "Tôi sẽ không đi, trừ phi cô đáp ứng bồi tôi đến tôi vừa lòng... A..."

Anh ta còn chưa nói xong, Kiều Na đã nhấc một chân lên, đá anh ta ra cửa.

Nhóm nhân viên công tác trong đoàn phim cùng nhau vỗ tay, đối với loại sắc ma này không thể nương tay.

"Ném ra ngoài!" Kiều Na nói.

Hai nhân viên công tác kéo Nhiễm Ngọc Bác còn đang hừ hừ ném ra ngoài cửa lớn. Lúc này bọn họ mới phát hiện, bảo vệ cửa đã bị ngăn ở bên ngoài, đổi thành hai vệ sĩ mặc tây trang đen. Hai người cảm thấy sự tình không tốt lắm, chạy nhanh trở về báo cáo Giang Phàm.

Kiều Na tiếp tục hoá trang, sau khi hoàn thành ra khỏi phòng hóa trang, đi đến trước đài.

"Không có việc gì chứ?" Giang Phàm đứng lên, "Cái tên biến thái kia không có làm chuyện gì quá phận chứ?"

"Không có, bắt đầu quay đi." Kiều Na nói.

"Các người thật quá đáng!" Bỗng nhiên ở phía sau bọn họ một thanh âm lớn tiếng nói.

Nhạc Lam nổi giận đùng đùng mà bước nhanh tới, "Ông chủ chúng tôi tự mình từ thành phố S bay tới, các người lại có thể đánh ngài ấy! Còn không phải ngài ấy muốn chơi một bàn cờ thôi sao? Các người làm như vậy cũng thật quá đáng! Cho rằng Nhiễm thị chúng tôi dễ khi dễ sao?"

"Chơi... Chơi cờ?"

Kiều Na cùng Giang Phàm hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là bọn họ hiểu lầm cái gì?

.............

Chờ Nhạc Lam đem sự tình giải thích rõ ràng, người trong đoàn phim mới hiểu rõ, là bọn họ trách oan Nhiễm Ngọc Bác.

Vệ sĩ đỡ Nhiễm Ngọc Bác lại đây, Kiều Na thấy anh ta đi đường đều có chút không xong, trong lòng hơi hổ thẹn, vội vàng kéo cái ghế dựa tới.

"Thật ngại quá, mau mời ngồi."

Nhiễm Ngọc Bác run rẩy mà ngồi xuống, "Cô... Cô người này cũng quá... Thô lỗ..."

Kiều Na lấy tới một ly nước, "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."

Nhiễm Ngọc Bác vốn là rất tức giận, nghe Nhạc Lam đem sự tình nói rõ ràng mới hiểu được là đối phương hiểu lầm ý đồ của mình.

Anh ta quyết định trở về liền đem cái tên Ngô Đại Bảo ngu ngốc kia khai trừ...

"Làm bồi thường," Nhiễm Ngọc Bác vung tay lên, liền có nhân viên cấp dưới lấy bàn cờ đến, "Cô chơi cờ với tôi!"

Kiều Na liếc mắt nhìn Giang Phàm một cái, trận diễn này là của cô, nếu chơi cờ liền sẽ chậm trễ quay phim.

Giang Phàm gật gật đầu, nếu đối phương không có ác ý, chính mình phương diện này lại ngộ thương người ta, làm xin lỗi, yêu cầu như vậy cũng không quá phận. Nếu Nhiễm thị thật sự muốn có mưu đồ gây rối đối với Kiều Na, ngay cả khi anh đắc tội Nhiễm thị cũng sẽ bảo hộ Kiều Na. Nhưng đối phương cũng không có ý này, anh không cần thiết đắc tội đối phương. Lại nói như thế nào Nhiễm thị cũng là một cái xí nghiệp gia tộc khổng lồ, có thể không đắc tội vẫn là tốt hơn.

Giang Phàm tạm thời điều chỉnh một chút, để diễn viên diễn cảnh tiếp theo trước, sau đó đề Kiều Na cùng Nhiễm Ngọc Bác đi đến phòng bên cạnh chơi cờ.

"Cho nên anh chính là người chơi cờ với tôi ngày đó?" Kiều Na cầm lấy một quân cờ, "Lúc sau người cả ngày thay nhau muốn thêm wechat của tôi... Cũng là anh tìm?"

"Đúng vậy." Nhiễm Ngọc Bác thừa nhận.

Kiều Na không nghĩ tới người này sẽ cố chấp như vậy, hướng về phía tinh thần cố chấp này của anh ta, hơn nữa trước đó ngộ thương đối phương cô thẹn trong lòng, lúc chơi cờ cô thoáng buông lỏng nước cờ một chút, cuối cùng thua trận hai quân.

"Nhiễm tiên sinh rất lợi hại, tôi nhận thua." Kiều Na nói.

Nhiễm Ngọc Bác thực vui vẻ, mấy ngày nay nút thắt dây dưa ở trong lòng rốt cuộc mở ra, trong lúc nhất thời chỗ bị đá trên người cũng cảm thấy không đau.

"Ông chủ, chúng ta trở về đi." Nhạc Lam nói.

Nhiễm Ngọc Bác gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt cổ quái mà nhìn Kiều Na, "Cô... không phải là cố ý nhường tôi đi?"

"Không có!" Kiều Na thề thốt phủ nhận, "Tuyệt đối không có!"

Nhiễm Ngọc Bác vừa lòng gật đầu, "Tốt... Về sau có thời gian chúng ta ở trên mạng chơi cờ được không? Đúng rồi, cô thêm wechat của tôi đi."

Anh ta phí sức lực thật lớn cũng không thêm được wehat của Kiều Na, cái tiếc nuối này vẫn là muốn đền bù một chút.

Kiều Na gật đầu, móc di động ra bỏ thêm wechat của Nhiễm Ngọc Bác.

Nhiễm Ngọc Bác lúc này mới mang theo một đám người, mênh mông cuồn cuộn mà rời đi.

Kiều Na nhẹ nhàng thở ra, xem ra chuyện này đã giải quyết xong.

Cô tiếp tục trở về đóng phim, chờ qua xong, kết thúc công việc, nhìn thấy trên wechat hiện ra tin nhắn của Nhiễm Ngọc Bác.

"Cùng tôi chơi cờ đi!"

Wechat này phát ra từ hai giờ trước, tính thời gian... Là lúc Nhiễm Ngọc Bác vừa rời đi khoảng năm phút đồng hồ.

Kiều Na xấu hổ, gia hỏa này thích chơi cờ bao nhiêu vậy.

Cô trả lời một câu, "Thật ngại quá, vừa mới quay xong, chờ tôi có thời gian lại chơi cờ cùng anh nhé."

Nhiễm Ngọc Bác trả lời ngay lập tức, "Thắng tôi tôi phát bao lì xì cho cô, thế nào?"

Kiều Na cảm thấy người này cũng quá ngây thơ, suy xét tới hôm nay xác thật có chỗ xin lỗi người ta, cô trả lời, nói: "Được rồi, chờ tôi về đến nhà cùng anh chơi một ván."

Giang Phàm liếc mắt nhìn Kiều Na một cái, "Làm sao vậy? Tên họ Nhiễm kia lại tới dây dưa em?"

"Ừ... Anh ta lại muốn chơi cờ tiếp."

Giang Phàm nhíu mày, "Gia hỏa bám dai..."

Kiều Na cười nói, "Không có việc gì, dù sao em cũng thích chơi cờ, coi như tìm bạn cờ."

Giang Phàm vẻ mặt khó chịu, "Chỉ là bạn cờ... Sao?"

Buổi tối Kiều Na trở lại ký túc xá, rửa mặt xong liền nằm ở trên giường chơi di động, nhớ tới ước định cùng Nhiễm Ngọc Bác, cô gửi wechat cho anh ta: "Hiện tại có thời gian chơi cờ không?"

Nhiễm Ngọc Bác lập tức trả lời, "Đến khu 3, bàn 67 đi!"

Kiều Na đến khu trò chơi chỉ định ngồi xuống, chọn bắt đầu, cùng Nhiễm Ngọc Bác chơi cờ.

Bất tri bất giác hơn một giờ đã trôi qua, Kiều Na nằm trên giường của mình, một chút áp lực cũng không có, có thể nghiêm túc hạ cờ. Đến cuối cùng, cô thắng Nhiễm Ngọc Bác sáu quân.

Nhiễm Ngọc Bác gửi tin nhắn lại đây: "Không phục, chiến lại!"

Kiều Na hơi hơi mỉm cười, chọn bắt đầu, lại cùng anh ta hạ một ván, bàn này cô thắng hai quân.

Nhiễm Ngọc Bác: "Không phục, chiến lại!"

Kiều Na nhìn xem thời gian, đã là 10 giờ rưỡi tối, cô trả lời nói: "Không chơi, tôi muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đóng phim."

Mới vừa hồi phục xong, liền nhìn thấy wechat xuất hiện một đống lớn bao lì xì, hiện hơn nửa ngày mới kết thúc.

Nhiễm Ngọc Bác: "Đây là tiền thua cô... Không cần đóng phim, tôi trả gấp đôi thù lao đóng phim, cùng tôi chơi cờ đi!"

Kiều Na dở khóc dở cười, người có tiền đều là tùy hứng như vậy sao?

Cô trả lời: "Nhiễm tiên sinh nói đùa, có rảnh lại chơi tiếp."

Cô click mở từng bao lì xì của Nhiễm Ngọc Bác, mỗi bao lì xì là 200 đồng, Nhiễm Ngọc Bác lại một hơi phát luôn một trăm bao lì xì, thêm lên kim ngạch có hai vạn (1 vạn = 10.000) đồng

Nói cách khác, có nghĩa là một ván một vạn đồng sao?

Kiều Na mở bao lì xì đến tay đều tê mỏi, bỏ di động xuống liền ngủ.

Ngày hôm sau Kiều Na diễn không nhiều lắm, quay xong đi trường dạy lái xe tập xe trong chốc lát, hai ngày sau cô liền phải tham gia kiểm tra chủ đề thứ hai, phải nắm chặt thời gian tập nhiều trong chốc lát.

Lúc buổi tối trở về, Nhiễm Ngọc Bác lại mời cô chơi cờ. Bản thân Kiều Na cũng thích chơi cờ, cũng sẽ không cảm thấy phiền, liền chơi cùng anh ta hai ván, một thắng một hòa, Nhiễm Ngọc Bác lại phát năm mươi bao lì xì qua.

Kiều Na cảm thấy chính mình chỉ dựa vào chơi cờ cùng Nhiễm Ngọc Bác là có thể trở nên khá giả, chẳng qua lúc này cô không có mở ra, còn nguyên mà đặt ở nơi đó.

"Về sau đừng phát bao lì xì", Kiều Na trả lời, "Mở đến tay tôi đều tê mỏi."

Ý của cô đương nhiên không phải ngại mỏi tay, có tiền lấy không có người sẽ ngại mỏi tay. Chỉ là cảm thấy chơi cờ giữa bạn bè, cô không để ý tới tiền của đối phương. Hơn nữa cô cùng Nhiễm Ngọc Bác chơi cờ cũng rất vui vẻ, đối với một người thích chơi cờ mà nói, có thể tìm được một đối thủ thế lực ngang nhau cũng không dễ dàng.

Lần đầu tiên Kiều Na chơi cờ ở trên mạng liền gặp Nhiễm Ngọc Bác, cô còn tưởng rằng thời đại này tất cả mọi người là cái trình độ đó. Hiện tại mới biết được, Nhiễm Ngọc Bác là top mười toàn cầu, rất khó gặp được.

Tuy rằng Nhiễm Ngọc Bác người này biến thái một chút, nhưng cờ phẩm vẫn là không tồi.

Nhiễm Ngọc Bác nằm trên sô pha ngâm chân, nhìn thấy tin nhắn này, lâm vào trong tự hỏi thật sâu.

Kiều Na ngại mở bao bao lì xì mỏi tay... Vấn đề này giải quyết như thế nào?

Anh ta thực nghiêm túc tự hỏi.

Đối với một kì thủ mà nói, tay rất quan trọng, không thể để Kiều Na mỏi tay, tuyệt đối không thể!

Anh ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp để tay Kiều Na không mỏi!

............

Ngày hôm sau, di động của Kiều Na nhận được nhắc nhở của ngân hàng: Di động của cô được chuyển vào năm mươi vạn tệ.

Kiều Na mở to hai mắt nhìn, đây là có chuyện gì?

Có người chuyển sai? Đúng, nhất định là như thế này!

Cô không nghĩ tham tiền của người khác, ngay lập tức gọi điện thoại tới ngân hàng, dò hỏi có phải có người chuyển tiền sai hay không.

Ngân hàng bên kia không thể xác nhận, chỉ nói có người chuyển tiền tới tài khoản này của cô, có phải gửi sai hay không, chỉ có đương sự mới biết được. Tuy nhiên ngân hàng giúp cô kiểm tra nơi chuyển tiền tới, là đến từ tài khoản gia tộc Nhiễm thị.

Kiều Na lập tức gửi wechat cho Nhiễm Ngọc Bác, "Sao lại như thế? Vì sao lại chuyển cho tôi năm mươi vạn?"

Nhiễm Ngọc Bác, "Sợ cô mở bao lì xì mỏi tay."

Kiều Na: "???"

Có thể nghiêm túc nói chuyện hay không?

Cô thông qua ngân hàng chuyển năm mươi vạn trở về, đồng thời gửi wechat cho Nhiễm Ngọc Bác: "Không cần lại chuyển tiền cho tôi, cũng không cần dùng phương thức khác cho tôi tiền. Chúng ta làm bạn chơi cờ bình thường, không được sao?"

Nhiễm Ngọc Bác nhận được wechat rất buồn bực.

Vì sao lại có người đưa tiền cũng không cần?

Nhạc Lam không biết ông chủ vì sao lại buồn bực, liền hỏi một câu: "Ông chủ, làm sao vậy?"

Nhiễm Ngọc Bác thực không vui nói: "Người phụ nữ kêu Kiều Na này thật kỳ lạ, cô nói vì sao tôi cho cô ấy tiền cô ấy lại không cần? Chưa bao giờ gặp qua..."

Nhạc Lam thở dài, "Xem ra ông chủ thật sự là không hiểu biết phụ nữ."

Nhiễm Ngọc Bác nghiêm túc suy nghĩ, chính mình xác thật không có dành thời gian đi tìm hiểu phụ nữ. Bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, những người này đều đối với anh ta ngoan ngoãn phục tùng, anh ta nói cái gì nghe cái nấy, hoàn toàn không cần đi đoán tâm tư của họ.

Cho nên anh ta hoàn toàn không biết trong lòng Kiều Na suy nghĩ cái gì. Chỉ là căn cứ ý trên mặt chữ của cô tới lý giải, cô nói mỏi tay anh ta liền đổi thành gửi tiền, nhưng vì sao cô còn muốn chuyển trở về?

Không phải rất kỳ lạ sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Phàm: Họ Nhiễm nhất định không phải người tốt! Tuyệt đối không phải!

Nhiễm Ngọc Bác: Tôi thật sự chính là muốn chơi cờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện