Truyện được đăng tại Vietwriter.com 

Thiên hậu trở về - Chương 10: Sau ngày lễ tưởng niệm

Cô bật cười, hóa ra là đền đáp như vậy. 

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Lục Đào, đột nhiên tâm trạng của cô trở nên tốt hơn. 

Đồng nghiệp đều nói Hạ Lăng vừa khó hầu hạ vừa kiêu căng, có rất ít người biết rằng đối tượng mà cô kiêu căng, xoi mói chỉ nhằm vào những kẻ ngu ngốc tầm thường mà thôi. Đối với những người thật sự yêu nghề, từ trước đến nay cô đều tôn trọng, tán thưởng họ. 

Tiếc là người như vậy quá ít. 

May mà người con trai trước mắt này có thể tính là một trong số đó. 

"Trong một MV tên "Vực sâu giết chóc" của Hạ Lăng có một cảnh." 

Cô hơi ngẩng đầu nhìn hắn, cái cằm đẹp đẽ, mái tóc nhẹ nhàng phất phơ trong gió lạnh đầu thu. 

"Đạo diễn kéo chậm cảnh phim, nhìn thấy rõ ràng động tác đá chéo kia." 

"Hóa ra cô học theo MV của Hạ Lăng." 

Lục Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

"Chẳng trách, tôi chưa bao giờ xem MV của cô ấy, vũ đạo của cô ấy quá gợi cảm, tôi không thích... Không nghĩ đến cô ấy có thể nhảy airflare." 

Lục Đào cào tóc, quay đầu dặn dò hai tên đàn em: 

"Này, đợi đến khi ra ngoài được thì đi mua cho anh một cái CD của Hạ Lăng, anh muốn xem bài "Vực sâu giết chóc"." 

Hai tên đàn em đều muốn khóc đến nơi. 

"Anh Lục, anh nhìn cái biển người này xem, chúng ta làm sao mà đi ra ngoài được." 

Nhìn quanh bốn phía, lúc này Lục Đào mới phát hiện không biết từ lúc nào bọn họ đã bị đoàn người bao vây hoàn toàn, trái phải, trước sau đều là fan đang cầm hoa cúc trắng, phóng tầm mắt nhìn gần như không thấy đầu. Bây giờ bất kể là tiến hay lùi đều khó mà đi được. 

"Chết tiệt." 

Lục Đào nóng nảy chửi một câu. 

Hạ Lăng cũng cười gượng, hay rồi, bây giờ cô không cần do dự nên rời khỏi hay ở lại theo dõi nữa, một đám người chật như nêm cối xung quanh đã thay cô quyết định tất cả. 

Tiếng nhạc nhỏ dần, lễ tưởng niệm chính thức bắt đầu. 

Từ trước đến nay, chất lượng chương trình của Đế Hoàng tổ chức đều rất cao, lễ tưởng niệm lần này còn làm tốt hơn bình thường. Lựa chọn sân khấu, bối cảnh của sân khấu, âm nhạc, lời dẫn chương trình, thay đổi cảnh quay... Từng chi tiết nhỏ đều không có chỗ nào để bắt bẻ. Ngay cả khách mời cũng được chọn lọc tỉ mỉ, số lượng không nhiều nhưng mỗi người đều có sức ảnh hưởng lớn. Ngoại trừ mấy ông lớn vô cùng nổi bật trong làng giải trí còn có các nhân vật có tiếng trong các giới, và thương nhân nổi tiếng. 

Đứng ở trong biển người nhìn lên, Hạ Lăng chỉ cảm thấy mỉa mai. Chẳng phải Bùi Tử Hoành cho rằng thân phận của cô không đủ cao quý, hiển hách, không xứng kết hôn với anh ta sao? Tại sao sau khi cô chết rồi lại mời những nhân vật có tiếng này đến đây tưởng niệm cô. 

Cô hiểu rõ rằng những người này đều vì xem trọng thể diện của Bùi Tử Hoành mà đến, đâu có chút quan hệ nào với Hạ Lăng. 

Kiếp trước cô sống quá phô trương, tùy tiện, đắc tội với cả người có thể đắc tội lẫn người không thể đắc tội. Cô đoán rằng nếu không phải có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, lại có quyền lực quá lớn thì lễ tưởng niệm này đến nửa người cũng không có, bọn họ chưa vỗ tay ăn mừng là tốt lắm rồi. 

"Hạ Lăng thật tốt số." 

Lúc này Lục Đào còn cảm thán, bày ra vẻ mặt hâm mộ. 

"Nhìn xem, nhiều người nổi tiếng như vậy. Nếu như lúc tôi chết cũng có thể phô trương như vậy thì có chết cũng nhắm mắt được rồi." 

Hạ Lăng:"..." 

"Đại ca đừng nói vậy." 

Một đàn em đứng cạnh Lục Đào tỏ vẻ không đồng ý: 

"Hạ Lăng đã chết, không phải anh cũng muốn đột tử đấy chứ. Nghe nói cô ấy chết rất thảm, máu tươi đầy đất, não cũng tung tóe..." 

"Phi phi, đồ miệng quạ đen." 

Lục Đào mắng mấy chữ, trừng mắt nhìn người kia. 

Tên đàn em cười ngậm miệng. 

"Thế nhưng nói đến chuyện này, rốt cuộc Hạ Lăng chết như thế nào." 

Lục Đào một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn màn hình phát sóng trực tiếp. 

"Chết một cách quá kỳ quặc, cho dù lúc đó sân khấu bị cắt điện thì đúng ra vẫn có lan can bảo hộ, cũng không thể trượt chân ngã như vậy được... Mọi người nói xem, có phải là mưu sát không? Có người cố ý muốn giết Hạ Lăng?" 

Hạ Lăng nhẹ gật đầu. 

Đương nhiên là mưu sát, buổi biểu diễn đó để kỷ niệm tròn mười năm cô vào nghề. Lúc cắt điện, một mình cô đang đứng trên sân khấu hát ca khúc cuối cùng - An Khả. Thế nhưng, không biết từ lúc nào mà trong bóng tối xuất hiện thêm một người, đâm một dao vào giữa lưng cô, đẩy cô từ trên sân khấu xuống. Thậm chí cô còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã ngã xuống đất, tử vong. 

Chỉ cần nhìn thi thể của cô là sẽ dễ dàng phát hiện ra sự thật. 

Thế nhưng nằm ngoài dự tính, đã hơn một tháng sau khi cô chết, vô số fan kêu gọi Đế Hoàng công bố nguyên nhân cái chết của cô nhưng Đế Hoàng chỉ nói là cô chết bất ngờ hoặc là tự sát. 

Bọn họ không nhắc đến một chữ nào liên quan đến mưu sát. 

Ngay cả cảnh sát lẫn truyền thông đều không lên tiếng, bỏ mặc những phỏng đoán về mưu sát của người hâm mộ. 

Mười sáu năm. 

Từ khi Bùi Tử Hoành nhận nuôi cô năm cô mười hai tuổi đến lúc cô chết năm hai mươi tám tuổi, tròn mười sáu năm. Mười sáu năm qua, cô dành cho anh toàn bộ yêu mến, tin tưởng cùng say đắm, không giữ lại điều gì. Nhưng kết quả là anh không hề đòi lại công lý cho cái chết của cô. 

Hạ Lăng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương. Hung thủ rất dễ đoán ra, tuy cô đắc tội với rất nhiều người, nhưng người thực sự có thù hận lớn đến mức đẩy cô vào chỗ chết, lại có khả năng làm việc này chỉ có một. Nhà vợ chưa cưới của anh - nhà họ Vương. 

Thế nhưng anh lại che giấu việc này. 

Tại sao? Cô không khỏi suy nghĩ, là bởi vì nhà họ Vương cao quý sao? Không giống như cô, dù cho sau này cô có trở thành người được công chúng chú ý thì trong mắt những nhân vật quyền thế kia cô cũng chỉ là một con hát, một sinh mệnh ti tiện, chết cũng chỉ là chết thôi. 

Trong chốc lát cô chỉ cảm thấy đau lòng đến không chịu nổi. 

"Diệp Tinh Lăng, Diệp Tinh Lăng!" 

Là Lục Đào gọi cô. 

Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: 

"Có chuyện gì?" 

"Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng." 

Lục Đào tức giận. 

"Gọi cô nửa ngày cũng không có phản ứng, sắc mặt còn xấu như vậy, không phải bị bệnh chứ?" 

Hắn nói xong liền đưa tay muốn sờ trán cô. 

Cô hơi nghiêng đầu tránh đi. 

"Tôi không sao." 

"Thật không?" 

Hắn nửa tin nửa ngờ thu tay lại. 

"Nếu như cô không thoải mái thì phải nói ngay đấy, thiếu gia này cho dù phải mở một đường máu cũng phải mang cô ra ngoài, nếu không có chuyện gì không may thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu. 

"Tôi thật sự không sao." 

Hạ Lăng thấy hắn ồn ào, bi thương trong lòng cũng nhạt đi một chút. 

"Anh kêu tôi làm gì?" 

Lục Đào nói: 

"À, gọi cô để nhìn Sở Sâm, nhìn đi. Hắn là người quản lý của Hạ Lăng khi còn sống, nghe nói là người giỏi nhất trong các quản lý. Thế nào, có phải trông rất lợi hại không? Không biết sau khi Hạ Lăng chết rồi hắn sẽ phụ trách ai đây, nghe mọi người đồn người trong nội bộ Đế Hoàng vì muốn có suất này mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy." 

Cô nhìn lên màn hình lớn, thật sự nhìn thấy Sở Sâm. 

Lúc này hắn đang mặc một bộ âu phục đen tuyền, trước ngực cài một đóa hoa trắng, gương mặt nghiêm túc. 

"Hạ Lăng qua đời rất bất ngờ, có lẽ là tự sát. Tôi rất chật vật, cũng cảm thấy tự trách. Bác sĩ đã sớm nói cho tôi biết cô ấy mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, là do tôi chăm sóc cô ấy không tốt, cho rằng nếu cô ấy đã tiếp nhận trị liệu thì sẽ không xảy ra chuyện gì..." 

Hạ Lăng sững sờ nhìn người trên màn hình, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. 

Chứng trầm cảm nghiêm trọng, quá hoang đường. 

Bọn họ tìm được một lý do thật sự hoàn mỹ. 

Thế nhưng cô không tin là Sở Sâm không biết gì về nguyên nhân cô chết. Sở Sâm có vị trí cao ở Đế Hoàng, là người thân tín mà Bùi Tử Hoành tín nhiệm nhất, lại có quan hệ gần gũi với cô. Hắn không có lý do gì mà không biết trên thi thể cô có vết thương do dao đâm. 

Mà hắn lại lựa chọn im lặng. 

Sở Sâm là người làm ăn, luôn biết rõ ai mới là ông chủ của hắn. Cho dù hắn ta từng chăm sóc cho cô chu đáo nhưng cũng chỉ bởi vì cô là người của ông chủ hắn mà thôi. Chỉ có cô từng đơn phương cho rằng hai người là bạn bè. 

Hạ Vũ nói đúng, rất nhiều người đối đãi với cô đều là đánh chó phải ngó mặt chủ. 

Sau đó, cô nhìn thấy Hạ Vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện