Thiên hậu trở về - Chương 100: Đều là ảnh đế ảnh hậu

Trên sân khấu, Trương Tố Hinh nước mắt lưng tròng: “Diệp Tinh Lăng, xin lỗi, khi tin tức mới bùng lên, mặc dù tôi biết rõ cô vô tội, nhưng lại không dám đứng ra làm chứng, vì tôi là nghệ sĩ của Đế Hoàng, tôi cũng cần phải sống sót trong Đế Hoàng.”

“Nhưng, sau đó chuyện mất kiểm soát, tôi không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, đã hủy hoại cả tiền đồ của cô. Cho nên, tôi mới hạ quyết tâm hôm nay tới đây làm chứng, vì cô đòi lại công bằng.”

“Cô thật sự là một người con gái tuyệt vời, vì nể mặt tôi, dù bản thân bị mắng chửi cũng không nói ra nguyên nhân. Tôi biết, nhất định là cô lo sợ nếu nói ra sự thật, sẽ hại tôi quá mất mặt…”

Cô ta vừa khóc vừa nói.

Hạ Lăng há hốc miệng, ở đây… ai cũng là ảnh đế ảnh hậu, kỹ thuật diễn của Trương Tố Hinh cũng thật giỏi. Nhưng cô không nói ra đầu đuôi, hoàn toàn không phải vì lo cho mặt mũi Trương Tố hinh, mà là chị Mạch Na không cho cô phát ngôn!

Vừa nghĩ tới đó, cô đột nhiên hiểu ra tại sao chị Mạch Na lại không để cô nói rồi, hóa ra, bọn họ sớm đã có dự tính trước!

“Ngay từ lúc bắt đầu, mọi người đã có ý định tìm Trương Tố Hinh ra làm chứng rồi, đúng không!” Hạ Lăng quay đầu lại hỏi Lệ Lôi, lại không đề phòng gương mặt tuấn mỹ của anh ta ngay sát bên, vừa quay đầu mũi đã đập ngay vào mũi anh ta, đau tới mức cô phải cắn răng cắn lợi.

“Anh, anh ngồi sát tôi thế làm gì?!” cô ôm lấy mũi, hai mắt ngấn nước lên án anh.

Lệ Lôi mềm lòng, lại rất quan tâm nhìn cô: “Đụng vào đâu? Đau không?”

“Anh thử xem có đau hay không!” Hạ Lăng tức giận, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài, khốn kiếp, khuôn mặt người đàn ông này làm bằng gì chứ, sao đụng vào lại như đụng phải tấm sắt vậy?! Sao cô bị đau như vậy, mà anh ta lại chẳng sao hết?!

Bạn học Hạ Lăng rất ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.

Lệ Lôi thấy cô ấy còn đang bực bội, yên tâm hơn chút, từ phía sau ghế lấy ra một tờ giấy: “Là tôi không đúng, không nên đụng vào cô, đến đây, lau đi này…”

Anh đưa tay định giúp cô lau nước mắt, nhưng lại bị cô giật lấy khăn giấy, tự mình lau sạch.

Anh nhìn chóp mũi cô, đúng là bị đỏ lên, xem ra thật sự bị đụng không nhẹ.

“Không đau nữa, không đau nữa rồi…” anh nhỏ tiếng dỗ dành, lại lén nhìn cô, dáng vẻ ủy khuất lại giận dữ của cô thật đáng yêu, thật muốn ôm lấy cô vào lòng…

Hạ Lăng không biết trong đầu anh toàn những suy nghĩ bậy bạ, thấy thái độ anh ta nhận sai, cũng không tức tối nữa. Dù gì cũng là do cô tự đụng vào anh, chứ không phải anh đụng vào cô.

Cô thu người lại phía sau, tránh ngồi gần lại đụng vào anh ta, cằn nhằn nói: “Bỏ đi, không sao cả.”

Lệ Lôi ngoan ngoãn không tiến lên nữa, trong lòng nuối tiếc ngồi cách xa ra. Anh nói: “Lúc về tôi sẽ tặng cô một bộ kem dưỡng da, đã bị đụng thành thế này rồi.”

Tiểu Lăng bình thường không muốn nhận đồ từ anh ta, mỗi lần tặng đồ, anh ta đều vắt óc ra nghĩ cách ngụy biện. Anh sớm đã muốn tặng cô đồ dưỡng da rồi, lần trước tới phòng cô, thấy cô dùng mấy đồ có vài trăm tệ, anh đã rất đau lòng rồi. Phụ nữ lúc nào cũng coi trọng khuôn mặt hơn cả tính mạng, Tiểu Lăng của anh, sao có thể dùng đồ rẻ tiền đó chứ?

Hạ Lăng lắc đầu, muốn từ chối, nhưng thấy khuôn mặt hối lỗi của anh, cuối cùng cũng không nỡ.

“Vậy cũng được.” Cô nhỏ tiếng nhận lời.

Tài xế nhìn thấy cảnh tượng đó qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm tán dương thiếu gia nhà mình, thiếu gia, cậu mới là ảnh đế, thật sự đó.

Phía bên đó trên sân khấu, Trương Tố Hinh đã nói ra hết sự tình.

Bên dưới khán đài, những tiếng bàn tán xôn xao.

“Không ngờ Hạ Vũ lại là người như vậy, thật đáng sợ, lại có thể lấy việc công trả thù tư, trong lúc quay hình còn bắt nạt nghệ sĩ khác!”

“Đúng vậy, biết người biết mặt mà không biết lòng!”

Cơn giận của mọi người đang tăng vọt, nhìn cô gái đang khóc lóc trên sân khấu, sự phẫn nộ tràn ngập.

Nhưng cũng có vài giọng nói do dự: “Kể cả là Hạ Vũ làm sai, nhưng cơ thể cô ấy không khỏe, Diệp Tinh Lăng đánh cô ấy khiến bệnh tim tái phát…”

“Hạ Vũ không hề bị tái phát bệnh tim.” Trương Tố Hinh nói.

Tất cả lại náo loạn lên, cái gì, không thể nào, đến cả sinh bệnh Hạ Vũ cũng nói dối sao?!

“Trương Tố Hinh, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Có người không tin.

“Tôi nói sự thật. Trên mạng đều lan truyền, trong đêm đó Hạ Vũ được chuyển đến bệnh viện, kỳ thực đêm hôm đó cô ta ở cùng với tôi, nhìn người khác bạt tai tôi!” Trương Tố Hinh ôm mặt khóc, “Vậy nên, tôi biết rõ hơn tất cả mọi người khác cô ta không hề tái phát bệnh tim, sau đó tôi còn lén nghe ngóng bệnh tình của cô ta, năm đó cô ta làm phẫu thuật tại bệnh viện JY, là bệnh viện chuyên khoa tim mạch tốt nhất thế giới, nghe nói phẫu thuật rất thành công, sao có thể tái phát được! Nếu không tin, các người có thể tự đi điều tra!”

Nhìn thấy cô gái đang suy sụp khóc lóc trên sân khấu, lúc này mọi người đều tin.

Nếu như không phải đã chịu quá nhiều đau khổ và sỉ nhục, cô ấy sao có thể mất kiểm soát cảm xúc như vậy?

Hạ Vũ, thật sự không nhìn ra lại độc ác như vậy!

“Đi, chúng ta tìm Hạ Vũ!” trong đám đông cũng không biết là ai khởi xướng, “Cô ta lừa tất cả chúng ta, xoay chúng ta như chong chóng, không thể tha cho cô ta được!”

“Đúng vậy!” công chúng đồng loạt hưởng ứng, “Uổng công chúng ta đã bảo vệ cô ta như vậy!”

“Cô ta không xứng!”

“Cô ta không xứng!”

Đám người đông đúc hùng hổ quay trở lại sân vận động, trên sân khấu, Hạ Vũ đã hát xong, đang cúi chào sau tiết mục.

Cô vốn dĩ rất lo lắng, trong sân chỉ còn lại lẻ tẻ một nhóm người, bỏ phiếu sao có thể vượt qua được Diệp Tinh Lăng? Nhưng điều khiến cô ta vui mừng là khán giả đã quay lại.

Cô cười ngọt ngào nói: “Mong mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn, bỏ cho tôi tấm phiếu quý giá.”

“Bầu chọn cái nhà cô!” lập tức có khán giả giận dữ hét lên, sau đó, lại nhớ ra hình như mình đã chửi tới cả thiên hậu Hạ Lăng, vội vàng sửa lại: “Cô mà xứng làm em gái của Hạ Lăng? Rõ ràng đã làm mất mặt Hạ Lăng nơi thiên đường!”

“Đúng thế!”

“Đồ tiểu nhân nham hiểm hèn hạ!”

“Lục trà biểu *”

Lục trà biểu: ám chỉ vẻ ngoài thanh thuần nhưng bên trong thối nát, giỏi tâm kế.

“Tiện nhân!”

Những tiếng mắng chửi phẫn nộ, hợp lại thành âm thanh chói tai.

Những khán giả còn ở lại sân vận động không đi ra ngoài đều kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Vũ cũng kinh ngạc, sao có thể… sao có thể như thế này? Thế là sao, tại sao mọi người lại phẫn nộ với cô? Cô ta chưa bao giờ đối mặt với những tình huống như này, nhất thời, ngẩn ra trên sân khấu.

“Bộp!”

“Aiya!” Hạ Vũ chỉ cảm thấy vai trái đau nhói, giống như có thứ gì đó đập vào, cô ta cúi đầu nhìn thấy một chai nước. Nước lạnh chảy xuống từ vai nhanh chóng thấm ướt chiếc váy voan của cô ta.

Trông cô ta rất thảm hại, hai tay ôm lấy ngực, không ngờ lại có một chai nước khác bay đến, lần này là chai nước hoa quả, dòng nước màu đỏ chảy từ đầu tới chân. Đầu tóc cô ta rối tung, mất tinh thần, ngày càng nhiều dồ vật bay lên sân khấu, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau, giày cao gót tự giẫm vào chân váy, ngã bổ nhào.

“Hạ tiểu thư!” có nhân viên của Đế Hoàng lao lên, vội vàng đỡ cô ta rời khỏi sân khấu.

Để lại phía sau một mớ hỗn độn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện