Hôm sau Bách Nhận cùng Kỳ Kiêu vào cung thỉnh an hoàng đế, trong lúc nhàm chán đứng chờ trước cửa Thừa Càn cung, Kỳ Kiêu vẫn nhẹ giọng thuật lại phong tục cuối năm của kinh thành cho Bách Nhận.

“Hôm nay Phùng hoàng hậu phải dẫn các phi tần cùng nhau ‘Tảo trần’, sau khi xong hoàng hậu sẽ mang tần phi cùng các hoàng tử công chúa đến phía trước, trừ bỏ vài vị tần phi địa vị thấp, tất cả mọi người còn lại cùng nhau đi Thái Miếu tế tổ.” Nhìn phía xa, có lẽ là Kỳ Hoa đến đây, Kỳ Kiêu hơi nhíu mày, thấp giọng, “Ngươi không cần đi, ở trong cung ngốc chờ ta là được, ta sai bọn họ chuẩn bị trái cây ăn vặt cho ngươi, chờ một lát, qua buổi trưa chúng ta liền trở về.”

Bách Nhận cũng thấy Kỳ Hoa, trong mắt chợt lóe một tia chán ghét, nghe lời Kỳ Kiêu nói, hạ giọng: “Cung của ngươi?”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Thủy Vân điện lúc trước ngươi nghỉ chân đã sớm bị thu dọn, chuẩn bị qua năm sau cho lão Ngũ chuyển vào, lại nói….”

Chung quanh có cung nhân đi lại, lúc đi qua Kỳ Kiêu đều khom mình hành lễ, Kỳ Kiêu khoát tay, liếc mắt nhìn Kỳ Hoa đến gần, nhẹ giọng: “Lại nói, trừ cung của ta, nơi nào cũng không thể yên tâm…. Ha ha, Nhị đệ không cần đa lễ.”

Từ xa Kỳ Hoa đã thấy hai người đang trò chuyện, đến gần, quả nhiên hai người đang tán gẫu vô cùng vui vẻ. Đến bây giờ Kỳ Hoa vẫn cho rằng Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận là vì sự kiện ở thiên điện lần đó mới bắt đầu quen thuộc, trong lòng càng thêm phẫn hận. Vốn chính mình muốn dạy dỗ Bách Nhận một hồi, dạy dỗ chưa được chính mình tự mang vạ không nói, còn khiến cho hai người này liên hệ với nhau.

Kỳ Hoa ngoài cười trong không cười chào hỏi Bách Nhận: “Thế tử hảo.”

Bách Nhận cười nhẹ: “Nhị hoàng tử hảo.”

Bách Nhận quay đầu nhìn Kỳ Kiêu cười: “Tảo trần cùng tế tổ đều ở một ngày sao, ở Lĩnh Nam lại là hai mươi bốn tảo trần hai mươi lăm tế tổ, có chút không giống nhau. Vậy hai mươi sáu ở đây làm gì?”

Kỳ Kiêu nhướng mày cười: “Không bằng Thế tử trước nói cho cô phong tục ngày hai mươi sáu ở Lĩnh Nam đi?”

Hai người giống như không phát hiện Kỳ Hoa như vậy tiếp tục trò chuyện. Mặt Kỳ Hoa một hồi trắng một hồi đỏ, cuối cùng vẫn là Tứ hoàng tử đến đây cùng Kỳ Hoa trò chuyện vài câu, Kỳ Hoa mới không quá mức mất mặt. Kỳ Kiêu đứng từ xa nhìn Kỳ Hoa, cười lạnh: “Dạo này hắn không thiếu nịnh hót hoàng đế, nếu không ra vấn đề gì, chờ sang năm, có lẽ hoàng đế sẽ lại cho hắn vào triều.”

Bách Nhận hơi nhíu mi, Kỳ Kiêu trấn an cười: “Cuối năm, không nói này đó. Vừa rồi ta không có hù dọa ngươi, từ hôm nay trở đi đại khái chúng ta đều sẽ không ra khỏi cung, nhưng năm trước ta đều vào cung từ hai mươi ba, năm nay lại trễ, mà ngươi…. Hoàng đế khẳng định muốn nói ngươi còn nhỏ, trong hoàng thành lại không thân thích, muốn giữ ngươi ở lại trong cung đón năm mới…. Không cần lo lắng, ta sẽ để ngươi đến trong cung ta.”

Bách Nhận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chi bằng… tìm chỗ khác đi.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Yên tâm, đây là trong cung, không biết lúc nào hoàng đế liền muốn triệu ngươi, ta cũng không dám làm cái gì, lỡ như khiến ngươi khập khiễng đi diện thánh…. Ha ha, việc này truyền đến Lĩnh Nam, Lĩnh Nam vương liền có cớ phát binh.”

Bách Nhận ngừng một lát mới hiểu được Kỳ Kiêu đang nói cái gì, nháy mắt đỏ mặt, vội hạ giọng la lên: “Ý của ta là… Kỳ Hoa vẫn còn muốn hại ta, ở lại trong cung ngươi sẽ liên lụy đến….”

Bách Nhận càng lúc càng nói không nên lời, không dám nhìn Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Ta chỉ là… phòng hoạn khi chưa xảy ra.”

Kỳ Kiêu nhìn quanh một vòng, thật sự quá nhiều người, bằng không Kỳ Kiêu thật muốn đem Bách Nhận ôm vào lòng hung hăng hôn một cái, hắn cơ hồ không giấu được ý cười trên mặt, nhẹ giọng cười: “Liên lụy ta không tốt sao? Ta chết, ngươi cũng sẽ….”

“Điện hạ!” Bách Nhận nổi giận, “Ngươi rõ ràng biết ta… ta chưa từng nghĩ như vậy, cuối năm, vui đùa cái gì thì đùa, làm sao lại đem sống chết treo bên miệng.”

Kỳ Kiêu cười bồi tội: “Được rồi, ta không nói.”

Bách Nhận căm giận: “Không biết kiêng kị.”

Đang nói chuyện, thái giám bên người hoàng đế Phúc Hải Lộc, khom người thỉnh an Kỳ Kiêu, lại theo thứ tự thỉnh an các vị hoàng tử và Bách Nhận, mới nói: “Hoàng thượng tuyên Thái tử, các vị hoàng tử và Lĩnh Nam vương Thế tử vào điện.”

Mọi người theo Phúc Hải Lộc vào chính điện, trong phòng, hoàng đế hoàng hậu vừa dung xong bữa sáng, Phùng hoàng hậu buông chén trà mỉm cười: “Dưới đất lạnh, mau đứng lên đi. Kiêu nhi… hai ngày không tiến cung, hôm hai mươi ba trong phủ ngươi có cúng ông táo không?”

Kỳ Kiêu buông mi: “Đa tạ hoàng hậu quan tâm, có.”

Phùng hoàng hậu cười gật đầu: “Vậy được rồi, chỉ sợ các ngươi còn nhỏ lo lắng không chu toàn thôi. Bách Nhận đâu? Bản cung đã sớm muốn tuyên ngươi vào cung cùng qua năm, cuối năm bận rộn bận rộn liền quên, hôm nay vừa đến thì ở lại đi, chờ mùng một lại về cũng không muộn.”

Bách Nhận khom người, nhạt giọng: “Tạ hoàng hậu nương nương yêu quý.”

Hoàng đế vừa lòng nhìn Phùng hoàng hậu: “Vẫn là hoàng hậu chu đáo….”

Mọi người ngồi một lát liền muốn đi Thái Miếu, Kỳ Kiêu để Giang Đức Thanh ở lại, Bách Nhận theo Giang Đức Thanh đi Hải Yến điện.

“Thái tử dặn, điện hạ cứ tùy ý là được.” Giang Đức Thanh đưa Bách Nhận vào phòng trong, cười, “Nếu cần thứ gì cứ nói cho lão nô là được.”

Bách Nhận lắc đầu, tùy ý cầm quyển sách giết thời gian, Giang Đức Thanh cùng một lát, gặp Bách Nhận không có gì phân phó cũng lui xuống.

Bách Nhận vừa ngồi liền ngồi đến trưa, thẳng đến lúc Giang Đức Thanh gọi hắn dùng cơm trưa mới đứng dậy. Giang Đức Thanh một bên hầu hạ Bách Nhận dùng bữa một bên nhẹ giọng cười: “Thế tử quả thật rất yên tĩnh, một buổi sáng này… tuy nói phải chăm chỉ, nhưng đọc sách cả ngày như vậy rất hại ánh mắt.”

Bách Nhận cười: “Chăm chỉ cái gì, chỉ là đọc truyện ký mà thôi.”

“Không bằng chốc lát điện hạ dùng bữa xong đi dạo trong viện một chút.” Giang Đức Thanh cười, “Hoa mai trong viện vừa nở đâu.”

Bách Nhận dừng đũa nhìn Giang Đức Thanh: “Lúc mới đến thấy vườn mai phía tây vừa nở, cũng là Hải Yến điện?”

Giang Đức Thanh chần chờ một lúc, cười: “Bên ngoài nở không đẹp bằng trong viện, một lát điện hạ thấy liền biết. Lại nói, tuyết đọng bên kia vẫn chưa được quét dọn, mùa đông này tích vài tầng tuyết đều đã thành băng, trượt chân liền không tốt.”

Bách Nhận vừa nghĩ liền hiểu, cười nhẹ: “Này đại khái cũng là Thái tử dặn dò, ta không thể ra khỏi sân, đúng không?”

Giang Đức Thanh dừng một lát, cười làm lành: “Điện hạ… trời lạnh, Thái tử cũng là sợ ngài ra ngoài bị cảm, ở trong phòng không tốt sao? Nếu cảm thấy bức bối ngài liền ở trong viện đi một chút, cũng rất tốt a.”

Bách Nhận cười khẽ: “Không có việc gì, nếu hắn không muốn ta đi ra ngoài, ta không đi là được.”

Giang Đức Thanh vốn lo lắng, thấy Bách Nhận không nổi giận mới yên lòng: “Quả thật là Thế tử, có thể hiểu khổ tâm của Thái tử. Thế tử nếm thử món tay gấu này… trước khi đi Thái tử đặc biệt dặn dò phòng bếp chuẩn bị, mùa đông ăn món này là bổ nhất…”

Sau khi dùng bữa trưa, Bách Nhận cũng không ra khỏi cửa, đứng trước cửa sổ một lát liền vào phòng nghỉ trưa, chờ lúc tỉnh lại, Kỳ Kiêu đã ngồi bên cạnh hắn.

Bách Nhận nhìn ngoài cửa sổ: “Trở lại sớm như vậy….”

Trong tẩm điện Kỳ Kiêu luôn luôn đốt lò sưởi, Bách Nhận ngủ đến mặt đỏ hồng, nhìn đáng yêu vô cùng, Kỳ Kiêu nhìn hắn cười khẽ: “Nghe Giang Đức Thanh nói, ngươi ở trong phòng ngốc một ngày?”

Bách Nhận gật đầu, do dự một lát, thấp giọng: “Ta ở chỗ ngươi, ngươi liền phải gánh một phần trách nhiệm, cho dù ngươi không dặn dò Giang Đức Thanh, ta cũng sẽ không đi lại chung quanh gây phiền cho ngươi.”

Trong lòng Kỳ Kiêu vô cùng dễ chịu, nhẹ giọng: “Không phải ta sợ thị phi, chỉ là chuyện lúc mùa thu khiến ta lo lắng, chỉ một lúc không gặp liền bị Kỳ Hoa cào thương, ta không ở trong cung nửa ngày, ai biết lỡ đâu lại có kẻ không biết sống chết trêu chọc ngươi.”

Trong lòng Bách Nhận ấm áp, cố ý cười: “Kỳ thật điện hạ nên yên tâm, không phải Nhị hoàng tử cũng đi Thái Miếu sao.”

Kỳ Kiêu bật cười, lại cùng Bách Nhận nói phong tục cuối năm của kinh thành.

Trong Phượng Hoa cung, Phùng hoàng hậu mỉm cười cùng các vị thái phi trò chuyện một hồi lâu, chờ tất cả mọi người rời đi liền nháy mắt đen mặt, đi vào phòng trong, lạnh giọng: “Cho nên nói… một ngày này hắn không bước ra khỏi Hải Yến điện?”

Cung nhân tâm phúc của Phùng hoàng hậu miễn cưỡng cười: “Nương nương bớt giận, này… quả thật không đi ra, đừng nói là cửa viện, Thế tử điện hạ căn bản không ra khỏi phòng, nô tài vẫn mang theo hai vị cô nương đi dạo bên ngoài, nhưng vẫn không thể gặp Thế tử điện hạ, cũng không dám đi quá gần bên kia…. Nương nương cũng biết, nô tài của Hải Yến điện đều không phải bất tài, mắt đều nhìn bốn phương tai nghe tám hướng đâu, nô tài sợ bị bọn họ nhìn ra cái gì, lại sợ hai vị cô nương nghi ngờ, không thể không mang các nàng trở về.

“Phế vật!” Phùng hoàng hậu giận dữ, “Đều là phế vật! Kỳ Kiêu không ở, đây là cơ hội tốt đến mức nào, các ngươi lại không làm xong!”

Cung nhân tâm phúc không ngừng kêu khổ, Bách Nhận không ra, chẳng lẽ muốn mình đi lôi người ra sao? Phùng hoàng hậu cũng biết không thể trách người khác, thở dài một hơi, lạnh giọng: “Mà thôi, dù sao mấy ngày này hắn đều ở trong cung, nghĩ biện pháp là được.”

Cung nhân tâm phúc liên thanh đáp ứng, ngữ khí Phùng hoàng hậu lại chuyển: “Nhưng nếu qua mùng một còn chưa động tĩnh… ngươi biết. Gia pháp của tổ tông, qua mười lăm hoàng thượng đã có thể đi đến cung phi tần, đến lúc đó nếu hoàng thượng thật sủng hạnh các nàng… ngươi đừng trách bản cung vô tình.”

“Phải phải, mấy ngày này nô tài nhất định tìm ra biện pháp.” Cung nhân tâm phúc quỳ xuống đất khổ nói, “Nhất định vì nương nương phân ưu.”

Phùng hoàng hậu nhắm chặt mắt, chán ghét khoát tay: “Đi thôi.”

Trong noãn các Hải Yến điện, Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận viết chữ, gật đầu: “Không sai, chỉ là chữ ‘thọ’ này….”

“Thái tử.” Giang Đức Thanh khom người cười, “Vinh thân vương và Thế tử Vinh thân vương đến, hoàng thượng gọi Thái tử đi qua.”

Kỳ Kiêu dừng một lát, quay đầu nhìn Bách Nhận cười: “Ta đi ngồi một lát liền quay lại, ngươi không cần lười, trước khi ta trở về liền đem bảng viết tốt, ta muốn dùng.”

Bách Nhận gật đầu, đổi tờ giấy khác tiếp tục chăm chú viết, Kỳ Kiêu xoay người cùng Giang Đức Thanh đi ra noãn các.

“Làm sao?” Giờ Ngọ Vinh thân vương đã tiến cung, Kỳ Kiêu cũng đã gặp qua, lúc này lại lấy làm cớ, có nghĩa là có lời cần tránh Bách Nhận, Kỳ Kiêu phủ áo khoác đi ra sân, nhíu mày, “Là Lĩnh Nam bên kia….”

“Không phải, là Phùng hoàng hậu.” Giang Đức Thanh cho tiểu thái giám sau lưng một ánh mắt, tiểu thái giám vội để mọi người đi chậm lại, cách xa bọn họ, lúc này Giang Đức Thanh mới thấp giọng, “Phùng hoàng hậu muốn giữ Thế tử trong cung là muốn hại Thế tử đâu.”

Kỳ Kiêu cười lạnh: “Nàng muốn làm thế nào?”

“Trước tháng chạp vừa rồi Phùng hoàng hậu từ trong nhà mẹ đẻ rước hai nữ hài vào cung, hai nữ hài bên ngoài đều không có gia thế, nhan sắc lại vô cùng tốt, Phùng hoàng hậu vẫn giữ ở bên người cẩn thận dạy quy củ, tuy không nói rõ… nhưng này ai đều biết, đương nhiên là chuẩn bị cho hoàng thượng, điện hạ biết, các tần phi vì tranh thủ tình cảm, có thể ở trong cung dưỡng vài nữ hài như vậy.”

Kỳ Kiêu nhíu mi: “Vậy thì can hệ gì đến Bách Nhận?”

Giang Đức Thanh buông mi: “Đều là lão nô không suy nghĩ chu toàn, lúc trước đã biết Phùng phủ đưa hai nha đầu tiến cung, lão nô chỉ cho là hoàng hậu dùng kỹ xảo lung lạc đế tâm, liền không nói cho điện hạ, ai ngờ…. Phùng hoàng hậu lại muốn dùng hai nha đầu này đối phó Thế tử.”

“Phùng hoàng hậu làm sao độ lượng được như vậy, nàng căn bản là không tưởng đưa người cho hoàng đế, chỉ làm cho hoàng đế nhìn thấy một lần, hoàng đế còn thực vừa lòng, hai bên đều xem như minh bạch. Nhưng lúc trước Phùng hoàng hậu vẫn lấy lý do hai cô nương này chưa học xong quy củ, không thích hợp hầu hạ hoàng đế, liền giữ lại. Thời gian còn rất vừa vặn, quy củ học xong đã là cuối năm, hoàng đế không được thân cận các phi tần, chuyện này trước gác lại.”

“Vừa rồi thám tử từ Phượng Hoa cung truyền tin, ý định của Phùng hoàng hậu… là nương mấy ngày cuối năm này, khiến Thế tử chạm trán hai nha đầu kia, lại khiến cung nhân nghĩ biện pháp làm ra chút động tác không tốt, liền… khiến cho người nói Thế tử tham mỹ sắc, phi lễ các nàng.”

Cước bộ Kỳ Kiêu ngừng lại, Giang Đức Thanh im lặng, cẩn thận nhìn sắc mặt Kỳ Kiêu mới tiếp tục nói: “Nghe nói… hôm nay Phùng hoàng hậu cố tình sai cung nhân mang theo các cô nương ra ngoài đi dạo, gặp Thế tử liền đem người đẩy vào lòng Thế tử, nói là trượt chân hay cái gì đều được…. Nhưng phải ra biến cố, sau đó lại lặng lẽ siết chết nha đầu kia… nói là cô nương kia không chịu nổi nhục, treo cổ tự sát, như vậy…. Mặc kệ lúc trước có bao nhiêu bất thường, chuyện Thế tử đùa giỡn phi tần cũng sẽ thành thật, cho dù hoàng thượng không tin cũng sẽ phải tin. Như vậy vừa không cần dâng người cho hoàng đế, còn có thể đổ cho Thế tử một tội danh không nhẹ, điện hạ biết, loại chuyện phong lưu này… truyền đi là nhanh nhất.”

Trong mắt Kỳ Kiêu chợt lóe một tia tàn nhẫn, cười lạnh: “Lúc trước… quả thật là ta xem thường Phùng hoàng hậu.”

Giang Đức Thanh hạ giọng: “Bởi vì chuyện trong thiên điện Càn Thanh cung, còn có tai nạn trong ngõ nhỏ, Phùng hoàng hậu sớm đã ghi hận Thế tử.”

Kỳ Kiêu nhẹ mím môi mỏng, lạnh giọng cười: “Được…. Theo ta so tâm kế, ta liền cùng nàng chơi đùa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện