Giờ Tý, kịch trong Thanh Hòa điện kết thúc, hoàng đế dẫn đầu kính trời đất ba ly rượu, cầu nguyện cho năm mới mưa thuận gió hòa, quốc nước phồn vinh lê dân an ổn, Kỳ Kiêu đi the kính rượu, cầu khẩn đế hậu thọ như ngọc thạch, phúc trạch vạn năm, tiếp theo là bách quan cùng nâng chén, cùng cầu xin cho đất nước hưng thịnh, trường tồn vạn năm.
Kỳ Kiêu cách hoàng đế gần nhất, nhìn khuôn mặt hiền hòa của hoàng đế, cười thầm, cái khác không nói, nhưng một bộ công phu ngoài mặt này Kỳ Kiêu là thật sự bội phục hoàng đế, đặt mình vào hoàng cảnh đó mà nghĩ, có người cho mình mang nón xanh, Kỳ Kiêu tự nhận không thể làm được bộ dáng tự nhiên nhẹ nhàng, giống như cái gì cũng không biết như vậy.
Đương nhiên, không phải do Kỳ Kiêu kém cỏi, Kỳ Kiêu nghiêng mặt liếc mắt nhìn Phùng hoàng hậu, cười trào phúng, nếu so với Phùng hoàng hậu, mình quả thật mạnh hơn nhiều lắm.
Tuy Phùng hoàng hậu đã trang điểm lại, cười đến đoan trang có lễ, nhưng không che giấu nổi thấp thỏm lo âu nơi đáy mắt. Khóe mắt Kỳ Kiêu đảo qua một vòng cũng không thấy Kỳ Hoa, có lẽ còn say chết ở kia.
Kỳ Kiêu cười thầm, vừa rồi Phùng hoàng hậu giận quá mất khôn, không tìm thái y bắt mạch cho Kỳ Hoa, đến lúc này…. Hắn nhìn đồng hồ cát, đã qua một đêm, dược hiệu đã tan, đừng nói là tìm thái y, cho dù là tìm khám nghiệm tử thi đến cũng không tra ra được cái gì.
Kỳ Kiêu nhận chén rượu cung nhân đưa đến, trước dâng cho hoàng đế, tiếp theo dâng cho Phùng hoàng hậu. Kỳ Kiêu nhìn hai mắt Phùng hoàng hậu tràn đầy mệt mỏi, thầm cười lạnh một hồi, không phải muốn trả thù Bách Nhận sao? Không biết quà đáp lễ của mình, Phùng hoàng hậu có vừa lòng hay không.
Tế trời đất xong liền tính là qua hết năm cũ, hoàng đế lại chọn một màn kịch vui vẻ, mọi người nghe kịch, nhìn pháo hoa xong liền tan. Phùng hoàng hậu cố gắng tỉnh táo đi an bài nghỉ ngơi cho các vương phi thái phi cùng công chúa, tuy rằng Đôn Túc trưởng công chúa chán ghét Phùng hoàng hậu, nhưng lại không thể khiến hoàng gia mất mặt, đành phải thay nàng lo liệu một vìa việc Phùng hoàng hậu không chú ý đến.
Giờ Tý canh ba, nên lo lắng cái gì đều đã lo lắng xong, thái giám Phúc Hải Lộc mang theo một tiểu thái giám đến trước mặt, khom người: “Thỉnh an hoàng hậu, hoàng thượng nói, hôm nay vất vả hoàng hậu nương nương, khiến ngài nhanh trở về tẩm điện.”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu tái nhợt, nàng không cảm thấy hoàng đế sợ nàng vất vả, lúc này sai Phúc Hải Lộc đến nhắc nhở, sợ là đã biết chuyện Kỳ Hoa và cung nữ kia. Phùng hoàng hậu vẫn thầm mong may mắn, lúc này triệt để bỏ cuộc, mím chặt môi đi theo Phúc Hải Lộc.
Trong tẩm điện Thừa Càn cung, hoàng đế lạnh lùng nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: “Hôm nay Hoa nhi say rượu… ở trong Thiên điện nghỉ tốt không?”
Phùng hoàng hậu miễn cưỡng cười: “Say thành rượu, còn có cái gì không tốt, chỉ là ngủ một giấc mà thôi….”
“Chỉ là ngủ sao?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nhịn đã lâu, lúc này phổi đều sắp nổ, gặp Phùng còn che che giấu giấu nhịn không được cầm một chén trà ném qua, cả giận, “Con trai ngươi làm chuyện tốt, ngươi còn muốn thay hắn che giấu sao?!”
Một chén trà nóng ngã dưới chân Phùng hoàng hậu, hắt sạch nước trà lên người nàng, Phùng hoàng hậu vừa kinh vừa sợ, quỳ xuống khóc: “Hoàng thượng… Hoa nhi thật sự vô tội a, đều là do tiện tì kia câu dẫn hắn nàng biết Hoa nhi say đến không biết gì, còn đi đến trèo lên giường. Hoa nhi say đến như vậy, làm sao phân biệt được ai là ai, còn tưởng là nha đầu thông phòng của mình, này… thật không thể trách Hoa nhi a.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ý của hoàng hậu là… nha đầu kia mạo hiểm nguy hiểm mất đầu đi câu dẫn Kỳ Hoa? Ha ha…. Nói đùa! Nàng rõ ràng biết sang năm trẫm liền phong nàng làm thiếp! Không làm phi tần của trẫm, lại muốn nghĩ cách trèo lên giường hoàng tử….”
Tuy hoàng đế chưa già, nhưng cũng đã sắp bốn mươi tuổi, năm tháng qua đi, vài năm này đều cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, trong lòng vốn đã không dễ chịu. Lại nghĩ đến có lẽ nha đầu kia là ngại mình già, cho nên mới đi quyến rũ hoàng tử liền giận không kiềm chế được, liên tục cười lạnh: “Được a… Hoàng hậu nói rất đúng, nay trẫm đến một cung nữ cũng không thu phục được….”
“Hoàng thượng đừng nói như vậy….” Phùng hoàng hậu rối loạn, không ngừng nức nở, chuyện đã như vậy, nàng biết cũng không giấu được. Dựa theo tính cách hoàng đế, nhất định sẽ truy vấn đến cùng, trong lòng Phùng hoàng hậu loạn như ma, sợ chính mình không cẩn thận liền lộ ra chuyện muốn mượn tay hai nha đầu kia hại Bách Nhận. Hoàng đế rất khôn khéo, chỉ cần một câu nói không đúng liền có khả năng bị đoán ra. Phùng hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ dám nói vài câu mơ hồ, “Là thần thiếp bị tiện tì kia lừa gạt, không thấy rõ toan tính của hồ ly kia, hoàng thượng… hoàng thượng đừng nghĩ nhiều.”
Hoàng đế giận dữ cười: “Ha ha…. Là trẫm nghĩ nhiều? Con trai ngươi gây ra chuyện gièm pha này cũng là trẫm tưởng ra?! Có phải đều cảm giác trẫm già đi, nhìn không thấy cũng nghe không được?! Hiện tại hắn cướp nữ nhân của trẫm, tiếp theo có phải muốn cướp luôn ngôi vị hoàng đế hay không?!”
Phùng hoàng hậu kinh hãi, lớn tiếng khóc: “Hoàng thượng! Hoa nhi là ruột thịt của ngươi a, tính tình hắn như thế nào hoàng thượng không biết sao? Trong mắt hắn hoàng thượng là ông trời a! Làm sao hắn dám?”
Hoàng đế cười lạnh: “Không dám? Ta lại thấy hắn rất dám!”
Phùng hoàng hậu khóc không ngừng: “Nếu hoàng thượng nói như vậy, thần thiếp chỉ có thể lấy cái chết tạ tội với tổ tông! Không thể chỉ dạy hoàng tử đến nơi đến chốn, lại khiến hoàng thượng hiểu lầm như vậy….”
Hoàng đế thấy Phùng hoàng hậu càng nói càng loạn cũng không còn lòng dạ nào nghe, hít sâu một hơi, cật lực đè nén lửa giận trong lòng, đem chuyện hôm nay xem xét lại một lần, một lúc lâu sau mới lạnh giọng: “Hoàng hậu…. Đừng khóc!”
Tiếng khóc của Phùng hoàng hậu ngưng bặt, sụt sịt thấp giọng: “Vâng….”
Trong mắt đều là chán ghét, lắc đầu thấp giọng: “Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, hoàng hậu… không nói lại chuyện vừa rồi, hiện giờ trẫm không muốn lại nghe một câu nói dối.”
Phùng hoàng hậu lộ vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu, hoàng đế trầm giọng hỏi: “Nha đầu kia, thật là Phùng phủ đưa đến?”
Phùng hoàng hậu vội gật đầu, hoàng đế lại hỏi: “Vậy… thật là muốn dâng cho trẫm?”
Phùng hoàng hậu nghe vậy, người như rơi vào hầm băng, trời lạnh lại đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, vừa rồi nàng chỉ lo lắng sau khi hoàng thượng biết được sẽ xử lý mình cùng Kỳ Hoa thế nào, lại không nghĩ đến, chính mình còn kéo cả nhà mẹ đẻ xuống nước!
Hoàng đế thấy sắc mặt Phùng hoàng hậu kỳ lạ, càng thêm nghi ngờ, lạnh giọng: “Phải hay không liền nói, có cái gì do dự?!”
Phùng hoàng hậu lại khóc: “Hoàng thượng… nghi ngờ nhà mẹ đẻ của thần thiếp sao? Phụ thần cùng ca ca của thần thiếp điên rồi? Làm sao dám động tay đến người dâng cho hoàng thượng?”
Kỳ thật hoàng đế cũng không rất tin, Phùng hoàng hậu khó mà nói, nhưng Phùng lão thái gia cùng Phùng quốc cữu còn có chút đầu óc, không đến mức này. Nhưng xưa nay hắn vốn đa nghi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hoàng đế cau mày khoát tay: “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi làm gì phản ứng như vậy? Mà thôi, trẫm lại hỏi ngươi một câu cuối cùng….”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: “Nha đầu kia, các ngươi hiểu rõ sao?”
Phùng hoàng hậu sửng sốt. Nếu nói lời thật, vậy tất nhiên, phụ thân và ca ca đã chọn hai cô nương không gia thế, diện mạo tốt, không người thân, Phùng gia sẽ không hại nàng, lúc chọn lựa đương nhiên phải hiểu rõ, chọn người tuyệt đối không thể có sai lầm. Thế nhưng… hoàng đế vừa hỏi như vậy, kia hiển nghiên là đang hoài nghi có phải có người cố ý ly gián tình cảm của phụ tử hoàng đế cùng Kỳ Hoa hay không. Nếu chính mình biết thời biết thế, đem chuyện hôm nay đổ lên đầu người khác….
Hoàng hậu thấp giọng: “Bẩm hoàng thượng… thần thiếp không dám nói bừa, tuy hai nha đầu kia đều là do Phùng phủ đưa đến, nhưng nếu các nàng là thám thử ẩn thân trong Phùng phủ nhiều năm, lại rắp tâm hại người, vậy nhà mẹ đẻ thần thiếp làm sao biết được….”
Hoàng đế không tin Phùng hoàng hậu. Phùng hoàng hậu nghĩ gì, hắn biết rõ, chỉ là muốn đem việc này đẩy lên đầu người khác mà thôi, nhưng hoàng đế cũng không cảm thấy Phùng phủ sẽ ngu ngốc như vậy. Tùy tiện đưa hai người vào cung, chẳng lẽ bọn họ không sợ có rắc rối, phải thay người khác gánh trách nhiệm sao? Hoàng đế cũng không biết lúc trước Phùng hoàng hậu định hại Bách Nhận, cho nên có vài chỗ nghĩ không rõ. Chuyện hôm nay nhìn như đơn giản, lại rất kỳ quái, nhưng nếu muốn hoàng đế nói rõ chỗ nào không đúng, hắn lại nói không rõ được.
Thật là Kỳ Hoa say rượu loạn tính sao? Vẫn là giống như hoàng hậu nói, là nha đầu kia ái mộ hoàng tử trẻ tuổi, cho nên làm liều?
Đều nói không thông.
Thức suốt một đêm lại ra chuyện này, hoàng đế vô cùng mỏi mệt, nhắm chặt mắt thấp giọng: “Chuyện hôm nay, sớm muộn gì trẫm cũng phải điều tra rõ, hoàng hậu….”
Trái tim Phùng hoàng hậu đột nhiên bị treo cao, hoàng đế xoa nắn mi tâm, thấp giọng: “Cuối năm này nhiều việc, ngươi nghỉ ngơi một chút đi…. Chuyện hậu cung có Tiết quý phi, Thục phi, Nhàn phi, ngươi có thể yên tâm….”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu nháy mắt trắng bệch, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến, hoàng đế muốn đoạt quyền thống lĩnh lục cung của nàng.
“Về phần Kỳ Hoa….” Hoàng đế hít sâu một hơi, “Sau ngày hôm nay, ngoại trừ Hối Tín viện, không cho hắn đi bất kỳ nơi nào! Thành thật ở yên trong cung của mình cho trẫm, chờ trẫm tìm hiểu rõ sự việc lại giải quyết. Còn có….”
Hoàng đế nhìn chằm chằm Phùng hoàng hậu, gằn từng chữ: “Xem kỹ miệng những người này…. Phàm là người biết chuyện hôm nay, mặc kệ ngươi dùng biện pháp nào, khiến các nàng vĩnh viễn ngậm miệng. Nếu việc này truyền đi ra, hoàng hậu…. Cho dù trẫm có niệm tình phụ tử, cũng không thể buông tha Kỳ Hoa.”
Phùng hoàng hậu nghe thế rùng mình, vội gật đầu: “Vâng…. Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Hoàng đế mệt mỏi ngả vào long ỷ, khoát tay: “Đưa hoàng hậu hồi cung….”
Hoàng đế tốn hết công sức muốn che giấu việc này, là vì bảo hộ Kỳ Hoa, càng là vì giữ mặt mũi cho mình. Đêm giao thừa, phi tần của mình lại bị con trai mình sủng hạnh, dù thế nào hoàng đế cũng không dám công khai.
Đáng tiếc chuyện không như ý, ngày thứ hai, chuyện phong lưu ở Thanh Hòa điện của Nhị hoàng tử Kỳ hoa và tần phi trong cung đã ồn ào truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Kỳ Kiêu cách hoàng đế gần nhất, nhìn khuôn mặt hiền hòa của hoàng đế, cười thầm, cái khác không nói, nhưng một bộ công phu ngoài mặt này Kỳ Kiêu là thật sự bội phục hoàng đế, đặt mình vào hoàng cảnh đó mà nghĩ, có người cho mình mang nón xanh, Kỳ Kiêu tự nhận không thể làm được bộ dáng tự nhiên nhẹ nhàng, giống như cái gì cũng không biết như vậy.
Đương nhiên, không phải do Kỳ Kiêu kém cỏi, Kỳ Kiêu nghiêng mặt liếc mắt nhìn Phùng hoàng hậu, cười trào phúng, nếu so với Phùng hoàng hậu, mình quả thật mạnh hơn nhiều lắm.
Tuy Phùng hoàng hậu đã trang điểm lại, cười đến đoan trang có lễ, nhưng không che giấu nổi thấp thỏm lo âu nơi đáy mắt. Khóe mắt Kỳ Kiêu đảo qua một vòng cũng không thấy Kỳ Hoa, có lẽ còn say chết ở kia.
Kỳ Kiêu cười thầm, vừa rồi Phùng hoàng hậu giận quá mất khôn, không tìm thái y bắt mạch cho Kỳ Hoa, đến lúc này…. Hắn nhìn đồng hồ cát, đã qua một đêm, dược hiệu đã tan, đừng nói là tìm thái y, cho dù là tìm khám nghiệm tử thi đến cũng không tra ra được cái gì.
Kỳ Kiêu nhận chén rượu cung nhân đưa đến, trước dâng cho hoàng đế, tiếp theo dâng cho Phùng hoàng hậu. Kỳ Kiêu nhìn hai mắt Phùng hoàng hậu tràn đầy mệt mỏi, thầm cười lạnh một hồi, không phải muốn trả thù Bách Nhận sao? Không biết quà đáp lễ của mình, Phùng hoàng hậu có vừa lòng hay không.
Tế trời đất xong liền tính là qua hết năm cũ, hoàng đế lại chọn một màn kịch vui vẻ, mọi người nghe kịch, nhìn pháo hoa xong liền tan. Phùng hoàng hậu cố gắng tỉnh táo đi an bài nghỉ ngơi cho các vương phi thái phi cùng công chúa, tuy rằng Đôn Túc trưởng công chúa chán ghét Phùng hoàng hậu, nhưng lại không thể khiến hoàng gia mất mặt, đành phải thay nàng lo liệu một vìa việc Phùng hoàng hậu không chú ý đến.
Giờ Tý canh ba, nên lo lắng cái gì đều đã lo lắng xong, thái giám Phúc Hải Lộc mang theo một tiểu thái giám đến trước mặt, khom người: “Thỉnh an hoàng hậu, hoàng thượng nói, hôm nay vất vả hoàng hậu nương nương, khiến ngài nhanh trở về tẩm điện.”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu tái nhợt, nàng không cảm thấy hoàng đế sợ nàng vất vả, lúc này sai Phúc Hải Lộc đến nhắc nhở, sợ là đã biết chuyện Kỳ Hoa và cung nữ kia. Phùng hoàng hậu vẫn thầm mong may mắn, lúc này triệt để bỏ cuộc, mím chặt môi đi theo Phúc Hải Lộc.
Trong tẩm điện Thừa Càn cung, hoàng đế lạnh lùng nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: “Hôm nay Hoa nhi say rượu… ở trong Thiên điện nghỉ tốt không?”
Phùng hoàng hậu miễn cưỡng cười: “Say thành rượu, còn có cái gì không tốt, chỉ là ngủ một giấc mà thôi….”
“Chỉ là ngủ sao?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nhịn đã lâu, lúc này phổi đều sắp nổ, gặp Phùng còn che che giấu giấu nhịn không được cầm một chén trà ném qua, cả giận, “Con trai ngươi làm chuyện tốt, ngươi còn muốn thay hắn che giấu sao?!”
Một chén trà nóng ngã dưới chân Phùng hoàng hậu, hắt sạch nước trà lên người nàng, Phùng hoàng hậu vừa kinh vừa sợ, quỳ xuống khóc: “Hoàng thượng… Hoa nhi thật sự vô tội a, đều là do tiện tì kia câu dẫn hắn nàng biết Hoa nhi say đến không biết gì, còn đi đến trèo lên giường. Hoa nhi say đến như vậy, làm sao phân biệt được ai là ai, còn tưởng là nha đầu thông phòng của mình, này… thật không thể trách Hoa nhi a.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ý của hoàng hậu là… nha đầu kia mạo hiểm nguy hiểm mất đầu đi câu dẫn Kỳ Hoa? Ha ha…. Nói đùa! Nàng rõ ràng biết sang năm trẫm liền phong nàng làm thiếp! Không làm phi tần của trẫm, lại muốn nghĩ cách trèo lên giường hoàng tử….”
Tuy hoàng đế chưa già, nhưng cũng đã sắp bốn mươi tuổi, năm tháng qua đi, vài năm này đều cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, trong lòng vốn đã không dễ chịu. Lại nghĩ đến có lẽ nha đầu kia là ngại mình già, cho nên mới đi quyến rũ hoàng tử liền giận không kiềm chế được, liên tục cười lạnh: “Được a… Hoàng hậu nói rất đúng, nay trẫm đến một cung nữ cũng không thu phục được….”
“Hoàng thượng đừng nói như vậy….” Phùng hoàng hậu rối loạn, không ngừng nức nở, chuyện đã như vậy, nàng biết cũng không giấu được. Dựa theo tính cách hoàng đế, nhất định sẽ truy vấn đến cùng, trong lòng Phùng hoàng hậu loạn như ma, sợ chính mình không cẩn thận liền lộ ra chuyện muốn mượn tay hai nha đầu kia hại Bách Nhận. Hoàng đế rất khôn khéo, chỉ cần một câu nói không đúng liền có khả năng bị đoán ra. Phùng hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ dám nói vài câu mơ hồ, “Là thần thiếp bị tiện tì kia lừa gạt, không thấy rõ toan tính của hồ ly kia, hoàng thượng… hoàng thượng đừng nghĩ nhiều.”
Hoàng đế giận dữ cười: “Ha ha…. Là trẫm nghĩ nhiều? Con trai ngươi gây ra chuyện gièm pha này cũng là trẫm tưởng ra?! Có phải đều cảm giác trẫm già đi, nhìn không thấy cũng nghe không được?! Hiện tại hắn cướp nữ nhân của trẫm, tiếp theo có phải muốn cướp luôn ngôi vị hoàng đế hay không?!”
Phùng hoàng hậu kinh hãi, lớn tiếng khóc: “Hoàng thượng! Hoa nhi là ruột thịt của ngươi a, tính tình hắn như thế nào hoàng thượng không biết sao? Trong mắt hắn hoàng thượng là ông trời a! Làm sao hắn dám?”
Hoàng đế cười lạnh: “Không dám? Ta lại thấy hắn rất dám!”
Phùng hoàng hậu khóc không ngừng: “Nếu hoàng thượng nói như vậy, thần thiếp chỉ có thể lấy cái chết tạ tội với tổ tông! Không thể chỉ dạy hoàng tử đến nơi đến chốn, lại khiến hoàng thượng hiểu lầm như vậy….”
Hoàng đế thấy Phùng hoàng hậu càng nói càng loạn cũng không còn lòng dạ nào nghe, hít sâu một hơi, cật lực đè nén lửa giận trong lòng, đem chuyện hôm nay xem xét lại một lần, một lúc lâu sau mới lạnh giọng: “Hoàng hậu…. Đừng khóc!”
Tiếng khóc của Phùng hoàng hậu ngưng bặt, sụt sịt thấp giọng: “Vâng….”
Trong mắt đều là chán ghét, lắc đầu thấp giọng: “Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, hoàng hậu… không nói lại chuyện vừa rồi, hiện giờ trẫm không muốn lại nghe một câu nói dối.”
Phùng hoàng hậu lộ vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu, hoàng đế trầm giọng hỏi: “Nha đầu kia, thật là Phùng phủ đưa đến?”
Phùng hoàng hậu vội gật đầu, hoàng đế lại hỏi: “Vậy… thật là muốn dâng cho trẫm?”
Phùng hoàng hậu nghe vậy, người như rơi vào hầm băng, trời lạnh lại đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, vừa rồi nàng chỉ lo lắng sau khi hoàng thượng biết được sẽ xử lý mình cùng Kỳ Hoa thế nào, lại không nghĩ đến, chính mình còn kéo cả nhà mẹ đẻ xuống nước!
Hoàng đế thấy sắc mặt Phùng hoàng hậu kỳ lạ, càng thêm nghi ngờ, lạnh giọng: “Phải hay không liền nói, có cái gì do dự?!”
Phùng hoàng hậu lại khóc: “Hoàng thượng… nghi ngờ nhà mẹ đẻ của thần thiếp sao? Phụ thần cùng ca ca của thần thiếp điên rồi? Làm sao dám động tay đến người dâng cho hoàng thượng?”
Kỳ thật hoàng đế cũng không rất tin, Phùng hoàng hậu khó mà nói, nhưng Phùng lão thái gia cùng Phùng quốc cữu còn có chút đầu óc, không đến mức này. Nhưng xưa nay hắn vốn đa nghi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hoàng đế cau mày khoát tay: “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi làm gì phản ứng như vậy? Mà thôi, trẫm lại hỏi ngươi một câu cuối cùng….”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: “Nha đầu kia, các ngươi hiểu rõ sao?”
Phùng hoàng hậu sửng sốt. Nếu nói lời thật, vậy tất nhiên, phụ thân và ca ca đã chọn hai cô nương không gia thế, diện mạo tốt, không người thân, Phùng gia sẽ không hại nàng, lúc chọn lựa đương nhiên phải hiểu rõ, chọn người tuyệt đối không thể có sai lầm. Thế nhưng… hoàng đế vừa hỏi như vậy, kia hiển nghiên là đang hoài nghi có phải có người cố ý ly gián tình cảm của phụ tử hoàng đế cùng Kỳ Hoa hay không. Nếu chính mình biết thời biết thế, đem chuyện hôm nay đổ lên đầu người khác….
Hoàng hậu thấp giọng: “Bẩm hoàng thượng… thần thiếp không dám nói bừa, tuy hai nha đầu kia đều là do Phùng phủ đưa đến, nhưng nếu các nàng là thám thử ẩn thân trong Phùng phủ nhiều năm, lại rắp tâm hại người, vậy nhà mẹ đẻ thần thiếp làm sao biết được….”
Hoàng đế không tin Phùng hoàng hậu. Phùng hoàng hậu nghĩ gì, hắn biết rõ, chỉ là muốn đem việc này đẩy lên đầu người khác mà thôi, nhưng hoàng đế cũng không cảm thấy Phùng phủ sẽ ngu ngốc như vậy. Tùy tiện đưa hai người vào cung, chẳng lẽ bọn họ không sợ có rắc rối, phải thay người khác gánh trách nhiệm sao? Hoàng đế cũng không biết lúc trước Phùng hoàng hậu định hại Bách Nhận, cho nên có vài chỗ nghĩ không rõ. Chuyện hôm nay nhìn như đơn giản, lại rất kỳ quái, nhưng nếu muốn hoàng đế nói rõ chỗ nào không đúng, hắn lại nói không rõ được.
Thật là Kỳ Hoa say rượu loạn tính sao? Vẫn là giống như hoàng hậu nói, là nha đầu kia ái mộ hoàng tử trẻ tuổi, cho nên làm liều?
Đều nói không thông.
Thức suốt một đêm lại ra chuyện này, hoàng đế vô cùng mỏi mệt, nhắm chặt mắt thấp giọng: “Chuyện hôm nay, sớm muộn gì trẫm cũng phải điều tra rõ, hoàng hậu….”
Trái tim Phùng hoàng hậu đột nhiên bị treo cao, hoàng đế xoa nắn mi tâm, thấp giọng: “Cuối năm này nhiều việc, ngươi nghỉ ngơi một chút đi…. Chuyện hậu cung có Tiết quý phi, Thục phi, Nhàn phi, ngươi có thể yên tâm….”
Sắc mặt Phùng hoàng hậu nháy mắt trắng bệch, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến, hoàng đế muốn đoạt quyền thống lĩnh lục cung của nàng.
“Về phần Kỳ Hoa….” Hoàng đế hít sâu một hơi, “Sau ngày hôm nay, ngoại trừ Hối Tín viện, không cho hắn đi bất kỳ nơi nào! Thành thật ở yên trong cung của mình cho trẫm, chờ trẫm tìm hiểu rõ sự việc lại giải quyết. Còn có….”
Hoàng đế nhìn chằm chằm Phùng hoàng hậu, gằn từng chữ: “Xem kỹ miệng những người này…. Phàm là người biết chuyện hôm nay, mặc kệ ngươi dùng biện pháp nào, khiến các nàng vĩnh viễn ngậm miệng. Nếu việc này truyền đi ra, hoàng hậu…. Cho dù trẫm có niệm tình phụ tử, cũng không thể buông tha Kỳ Hoa.”
Phùng hoàng hậu nghe thế rùng mình, vội gật đầu: “Vâng…. Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Hoàng đế mệt mỏi ngả vào long ỷ, khoát tay: “Đưa hoàng hậu hồi cung….”
Hoàng đế tốn hết công sức muốn che giấu việc này, là vì bảo hộ Kỳ Hoa, càng là vì giữ mặt mũi cho mình. Đêm giao thừa, phi tần của mình lại bị con trai mình sủng hạnh, dù thế nào hoàng đế cũng không dám công khai.
Đáng tiếc chuyện không như ý, ngày thứ hai, chuyện phong lưu ở Thanh Hòa điện của Nhị hoàng tử Kỳ hoa và tần phi trong cung đã ồn ào truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Danh sách chương