Sau khi tiễn bước Đôn Túc trưởng công chúa, Phùng hoàng hậu thấy sắc mặt hoàng đế không vui, sợ rủi ro, cũng vội cáo từ lui xuống. Hoàng đế ngồi trước bàn xem tấu chương, lửa giận trong lòng có làm sao cũng không nguôi được, rốt cuộc mộtt ay đẩy ngã hết đồ vật trên bàn, chén trà vỡ vụn đầy đất, tấu chương cũng bị nước trà làm ướt.

Phúc Hải Lộc vẫn canh giữ ngoài cửa, nghe động tĩnh vội vàng đi vào, liên thanh khuyên nhủ: “Hoàng thượng có khí đừng nghẹn, tổn hại long thể a….”

Hoàng đế gầm lên: “Trẫm giận thì có thể làm gì? Đôn Túc đã đánh Kỳ Kiêu thành không xuống giường được, chẳng lẽ trẫm lại tiếp tục đi đánh hắn một trận? Người trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm như thế nào? Sẽ nhìn trẫm thế nào?!”

Phúc Hải Lộc thở dài: “Trưởng công chúa, ai…. Nô tài biết hoàng thượng cảm thấy nghẹn khuất, nhưng trưởng công chúa không giống người khác, địa vị của nàng cao, hoàng thượng không thể không nhẫn a.”

“Nhẫn nhẫn nhẫn! Từ lúc sinh ra đến giờ trẫm vẫn luôn nhẫn!” Hoàng đế vỗ mạnh tay vịn ghế, lớn tiếng, “Đầu tiên là nhẫn đại ca, rõ ràng chúng ta đều là hoàng tử được hoàng hậu nuôi dưỡng, bởi vì hắn là đích tử, cho nên tất cả mọi người xem trọng hắn, tất cả mọi người đều cảm giác hắn là tốt nhất! Sau lại nhẫn Đôn Túc! Cũng bởi vì trong danh hào của nàng có một chữ “đích”, cho nên tất cả tôn thất đều kính trọng nàng, ngay cả hoàng đế này đều phải nhịn ba phần! Nay đâu? Súc sinh Kỳ Kiêu kia trưởng thành, trẫm lại bắt đầu nhẫn hắn!!! Hắn phạm vào chuyện lớn như vậy, trẫm còn chưa làm gì, tôn thất đã vội vã đến nói tốt cho hắn, chẳng lẽ thật là do hắn tốt hơn người thường cái gì?”

Hoàng đế vung tay ném gối dựa xuống đất, thở mạnh: “Còn không phải bởi vì bọn họ biết đó là con của đại ca! Hắn là đích tử của đại ca! Hắn là đích tử của đích tử, cho nên mới tôn quý, mới phải cẩn thận, sợ hắn có sơ suất!!!”

Hoàng đế luôn tự giữ, chưa từng phát giận lớn như vậy, cung nhân trong điện đều sợ hãi, Phúc Hải Lộc biết hắn là giận đến mê đầu, đầu tiên là không xuất binh được, sau lại bị Đôn Túc trưởng công chúa đổ ghẹn, cố tình Bách Nhận còn đại thắng, vẫn là danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại mà thắng, khi nãy Phúc Hải Lộc cũng thấy tấu chương Bách Nhận đưa tới, ngôn từ khẩn thiết, không có một chỗ không vừa lòng, không có một chút lỗi lầm, cho dù hoàng đế tưởng nổi giận cũng không có cớ.

Lửa giận bao nhiêu ngày tụ cùng một chỗ, hoàng đế cuối cùng bùng nổ.

Phúc Hải Lộc khoát tay khiến cho cung nhân trong điện lui xuống, chính mình khom người thu dọn mảnh sứ vỡ, chậm rãi nói: “Hoàng thượng… ngài không có uổng công nhẫn nhịn a, cho dù thế nào, hiện tại, người ngồi trên ngai vàng, là ngài a.”

Hoàng đế nghe lời này, trong lòng thoải mái rất nhiều, những vẫn còn tức giận, lắc đầu cười khổ: “Ngai vàng trẫm ngồi không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu. Đừng nói Kỳ Kiêu, ngay cả con ruột của trẫm, đều thời thời khắc khắc canh chừng cái ghế này.”

“Ai… hoàng thượng lo lắng nhiều.” Phúc Hải Lộc chọn lời hoàng đế thích nghe mà nói, “Lại nói mấy lão vương gia kia, ai… họ hàng cách bao xa, bọn họ làm sao có thể là thật lòng lo lắng cho Thái tử? Ba phần thật lòng bảy phần giúp vui mà thôi.”

Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi ngẫm lại Thuần lão Vương gia… làm sao giống giúp vui! Nói đều nói không xong, lại từng lời từng chữ bao che cho Kỳ Kiêu!”

Phúc Hải Lộc sửng sốt: “Vậy, có cần phải….”

“Không thể.” Hoàng đế hiểu ý Phúc Hải Lộc muốn nói, khoát tay chặn lại, lạnh giọng, “Tàn hại tôn thất là tối kỵ, lại nói… hắn cũng chỉ có thể động mồm mép mà thôi, bảy mươi bảy, ai biết còn sống được bao nhiêu năm nữa? Không cần trẫm ra tay, cứ chờ ngày hắn đi gặp tiên đế.”

Phúc Hải Lộc vội cúi đầu: “Vâng.”

“Vậy, Thế tử….” Phúc Hải Lộc cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng định làm thế nào?”

Hoàng đế cười lạnh: “Còn định thế nào? Trẫm còn có thể làm gì hắn? Người ta chiếm hết quốc gia đại nghĩa, nay còn vì nước mà tự mình thanh lý môn hộ, hiện giờ trẫm trừng trị hắn, chẳng phải thành kẻ ác hay sao?! Phúc Hải Lộc….”

Phúc Hải Lộc vội khom người: “Vâng.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới nói: “… Lễ bộ, lập tức chuẩn bị lễ sắc phong, sai Hàn Lâm viện nghĩ một phần chiếu thư kế vị, đồng thời đưa đến Lĩnh Nam.”

Phúc Hải Lộc đáp ứng, lại hỏi: “Kia… trừng phạt thế nào?”

Hoàng đế mỏi mệt khoát tay: “Các hạng tiến cống gấp bội, đi thôi….”

Phúc Hải Lộc thở dài, lui ra.

Kỳ Kiêu tựa trên tháp quý phi, chậm rãi đảo cháo tổ yến trong tay, thấp giọng: “Hắn nổi giận đến như vậy?”

Giang Đức Thanh gật đầu: “Thiên chân vạn xác, cái bàn nhỏ hắn ném đi là của Thái tông hoàng đế, không ném được, sai người phủ Nội vụ sửa lại, lúc Hỉ Tường đến, đều thấy hết, nghe nói còn ném tấu chương đầy đất đâu.”

Kỳ Kiêu uống một ngụm cháo: “Dược đã có tác dụng….”

Giang Đức Thanh vui vẻ, hạ giọng: “Quả nhiên… quả nhiên là dược hiệu? Hôm nay hoàng đế đã nổi giận, không chừng….”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Ngày thường hắn còn có thời điểm giận điên hơn bây giờ, giống như lần trước Kỳ Hoa cho hắn đội nón xanh vậy, trong cung ngoài cung đồn đãi ngập trời, hắn suýt chút tức điên rồi, cũng không hành động quá mức như vậy đúng không?”

Giang Đức Thanh nghĩ nghĩ, gật đầu, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Dược kia, lúc đầu chỉ là khiến cho người nôn nóng, thiểu kiên nhẫn, dễ nổi giận, sau đó dược hiệu chậm rãi thấm vào gan phổi, tính tình sẽ càng thêm táo bạo, sau lại ho ra máu, ở trong mắt người ngoài, không khác gì bệnh lao.”

Kỳ Kiêu chậm rãi uống hết cháo: “Bên thái y viện ta yên tâm, phía Hỉ Tường, đành phải nhờ công công xem xét.”

Giang Đức Thanh vội nói: “Điện hạ yên tâm, trước đó Hỉ Tường làm hỏng việc, đã tự hối hận hồi lâu, nếu không phải không tiện, sớm đã đến trước mặt điện hạ dập đầu thỉnh tội. Điện hạ… không phải lão nô thiên vị đồ đệ của mình, chuyện của Sầm Triều Ca kia, thật sự không thể trách Hỉ Tường. Ngày đó, ai cũng cho rằng hắn sẽ một đi không trở lại, làm sao nghĩ đến, ai… Nay có cơ hội lập công chuộc tội, Hỉ Tường rất quý trọng, nhất định sẽ hoàn thành tốt đẹp cho điện hạ.”

Nhắc đến chuyện trước kia, Kỳ Kiêu khựng lại, đặt bát cháo sang một bên, hồi lâu không lên tiếng.

Giang Đức Thanh sửng sốt, tự vả miệng, cười khổ: “Lão nô nói lỡ lời….”

Kỳ Kiêu lắc đầu cười: “Không cần, chẳng lẽ về sau đều không nói đến hắn? Nói đi, hoàng thượng nói như thế nào, có hạ chỉ kế vị không?”

Giang Đức Thanh gật đầu: “Có, có, chờ lễ kế vị qua, Thế tử là danh chính ngôn thuận Lĩnh Nam vương.”

Kỳ Kiêu cười: “Lại… là hắn kế vị trước.” Khi nói chuyện Kỳ Kiêu động đến miệng vết thương, đau đến sắc mặt trắng bệch, Giang Đức Thanh vội khuyên: “Điện hạ đừng đau buồn, trăm ngàn phải bảo trọng thân mình, nếu ngài có chuyện gì, như là vết thương này, nếu truyền đến Lĩnh Nam, Thế tử còn không đau lòng đến khóc? Trước kia… ngài ngẫu nhiên hắt hơi, Thế tử đều phải lo lắng hồi lâu, nay bị thương như vậy….”

Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười: “Không biết hắn còn đau lòng đến mức nào? Không, ta biết…” Kỳ Kiêu nhẹ chỉ vào ngực mình, thấp giọng, “Giống như vậy.”

Giang Đức Thanh đỏ hốc mắt, lắc đầu nức nở: “Điện hạ đừng nói, ban ngày lão nô nghe tin Thế tử bị thương đều phải sợ hãi, lúc Thế tử ở đây, tôn quý đến mức nào! Ai có thể nghĩ đến Thế tử ngà kiều vạn quý, lại… lại phải đi chém giết phản quân, còn bị bọn chúng thương đến, nô tài, nô tài cũng không dám nghĩ…” Giang Đức Thanh lau mặt, nhỏ giọng khóc, “Nói cho cùng, hắn vừa mới mười sáu a, Thế tử chỉ vừa mười sáu….”

Trái tim Kỳ Kiêu đau đến chết lặng, trên mặt lại bình tĩnh vô cùng, còn khuyên nhủ Giang Đức Thanh: “Công công đừng bi thương, chờ ta kế vị, Bách Nhận liền có thể trở lại.”

Kỳ Kiêu cười tàn nhẫn: “Đã bắt đầu hạ dược, ngày này năm sau… là ngày chết của hắn.”

“Đến lúc đó…” Kỳ Kiêu siết chặt mệnh phù bên hông, cơ hồ muốn siết đến hòa tan vào trong tay, “Đến lúc đó… toàn bộ nợ nần, ta muốn từng thứ một tính với hắn, khiến hắn lần lượt nếm thử. Còn Bách Nhận… hắn chịu bao nhiêu khổ, ta liền bồi thường cho hắn, đem đau khổ một năm này, từng phân từng tấc, toàn bộ trả lại cho hắn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện