Khí trời dần dần trở nên ấm áp, hôm nay, Khang Hi đại đế đột nhiên cảm thấy cần hoạt động gân cốt, vì vậy hạ một đạo thánh chỉ ‘quyết định đi săn’ tới các cung.
Dận Hữu nhận được thánh chỉ thì có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lần đi săn này lại có phần y, năm trước Khang Hi cho dù là nhân dịp nghỉ hè vây săn, hay là đi tuần phía nam, chưa từng có một lần mang y theo, chẳng lẽ, mình cuối cùng cũng đã tới lúc tham dự sao.
Những nô tài phục dịch khác phần lớn đều thay chủ tử nhà mình cao hứng, tỉ mỉ sắp xếp những thứ cần mang, hai ngày sau, đi theo mọi người tới bãi săn Mộc Lan .
Về vây săn, y cũng không lo lắng, dù sao cũng không phải ném y vào rừng sâu núi thẳm để săn thú. Nếu nói vây săn, trên thực tế chính là do người phụ trách đem động vật chạy tới phạm vi nhất định, để cho các chủ tử tận tình săn bắn mà thôi.
Bãi săn Mộc Lan có người phụ trách trông chừng, dã thú không ít, nhưng lại không có cọp sư tử hay gấu, dù sao trong kinh thành khí hậu cũng không thích hợp cho mãnh thú như cọp với sư tử sinh tồn, nếu người phụ trách trông coi để bãi săn Mộc Lan chạy ra những con thú đó, vậy những thứ ở Thần Nông Giá, Bạch Vân Sơn, dãy Hưng Yên lẫn vào thế nào? Huống chi quan viên phụ trách cũng sợ các chủ tử bị thương, cứ cách một khoảng thời gian, liền có người phụ trách đi dò xét xung quanh, chỉ sợ đột nhiên lòi ra con cọp hay gấu khiến ngựa bị kinh động, đả thương người, cái đầu trên cổ cũng không xong.
Vây săn không giống với săn thú, cho nên Dận Hữu đã từng có một lần rất hoài nghi, những nhân vật chính ở bãi săn Mộc Lan gặp phải gấu hay cọp vận khí đến tột cùng là xấu đến trình độ nào, tốt đến trình độ nào. Ở một nơi kiểm tra tỉ mỉ chính xác thế này còn gặp phải mãnh thú, đúng thiệt là bất hạnh. Nhân vật chính gặp phải mãnh thú, nhiều lần xoay chuyển, cũng chỉ là bị chút vết thương ngoài da, còn phát thần uy, diệt mãnh thú. Đây là may mắn thần kỳ cỡ nào. Chẳng lẽ những con cọp con gấu kia đều là mèo con khoác da mãnh thú chăng? Đến nơi, cấm vệ quân đã cắm lều bạt, làm chủ tử, chỉ cần mang theo một đám nô tài hành lễ, đến lều mình được phân là xong.
Khi Dận Hữu thấy một vị Thân vương Mông Cổ thì mới biết Khang Hi không phải là đột nhiên cảm thấy chán mới đi săn thú, chỉ sợ là muốn hiện quốc uy Đại Thanh và khả năng của nhi tử hắn cho vị Thân vương Mông Cổ này coi thôi.
Thả vào hiện đại, nói không chừng sẽ phải diễn tập quân sự .
Mông Cổ hiện tại mặc dù thuộc về Đại Thanh, nhưng chung quy bên trong vẫn có một số ít người không an phận, mà Khang Hi sẽ không ngại để cho những người này thấy được lợi hại của người Mãn.
Đối với chính trị, Dận Hữu giác ngộ cũng không cao, vì vậy Dận Hữu chỉ để nô tài hầu hạ sửa sang lại mùng màn cho tốt, sau đó ra ngoài nhìn khoảng cách giữa các gian lều của mấy a ca, quả thực cũng không xa lắm, buổi tối người nào trong lều điểm nến, nhất định có thể không chút chướng ngại nhìn thấy bóng người.
Cho nên nói, nếu như ai muốn ở trong lều thương lượng âm mưu quỷ kế, còn phải tránh thoát lỗ tai thị vệ, vậy cũng chỉ có thể viết chữ. Viết chữ, lại sẽ có bóng. Cố ý vừa viết chữ, vừa nói những thứ khác, vậy cũng phải làm thần không biết quỷ không hay. Không cẩn thận đều sẽ bị người hoài nghi có dụng ý khác, những huynh đệ khác cũng đang rầu không tìm được lỗi của ngươi đấy.
Ban ngày phải đi săn thú, càng thêm không thể nào núp ở trong lều thương lượng, nếu không như vậy thì càng khả nghi.
Suy ra có thể thấy được, ở trong lều thương lượng đại sự, so với hai người làm bộ như vô tình gặp gỡ trao đổi giấy nhỏ còn nguy hiểm hơn. Cho nên nói, phim truyền hình, thật sự là không thể tin, luôn cho một a ca nào đó núp ở trong lều cùng một thái giám nào đó thương lượng âm mưu quỷ kế, tức giận còn ném loạn đồ, đó là không muốn sống đến cỡ nào, không có đầu óc đến mức nào mới dám làm được?
Một câu thôi, phim truyền hình, chính là đồ lừa bịp.
Mọi người đóng đô xong, lại nghỉ ngơi một đêm, dưỡng tinh thần cho tốt, ngày thứ hai mới chính thức chuẩn bị vây săn.
Mỗi a ca phía sau đều có hai sư phó dạy kỵ xạ, một là giúp đỡ ghi chép số lượng con mồi, hai là phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh. Dận Hữu liếc nhìn hai vị dũng sĩ đi theo phía sau, lại một lần nữa ở trong lòng thở dài, những a ca một mình cưỡi ngựa chạy tán loạn vào rừng trong phim truyền hình đâu rồi, ngươi thật là đồ gạt người mà ! !
Vây săn bắt đầu, Khang Hi đi trước, đám người bốn phía đều khen vạn tuế gia hùng võ, tiếp theo chính là Thái tử, người theo sau lại bắt đầu khen Thái tử trẻ tuổi anh vũ phi phàm.
Khang Hi cùng Thái tử săn được con mồi sau, những vương công đại thần khác và các hoàng tử mới dám thật sự đi săn, trong lúc nhất thời, bốn phía tràn đầy tiếng vó ngựa, một chốc thì một đống thị vệ bảo vệ hoàng tử lóc cóc nịnh bợ chạy theo sau hoàng tử .Một chốc thì vị đại thần gặp phải mình khách khí cúi chào hành lễ.
Quả nhiên, vây săn trong phim truyền hình chẳng phân biệt quân thần, hào khí ngất trời đều là gạt người.
Dận Hữu mang thị vệ am đạt nhất lưu đi theo phía sau mình đến một con đường bên cạnh, ánh mắt tìm tòi chung quanh, thấy được một con thỏ, kéo cung, vèo một tiếng, ngay chân thỏ.
Y hài lòng gật đầu, kẹp bụng ngựa, tiếp tục tìm kiếm con mồi, sau lưng tự có thị vệ phụ trách nhặt lên đồ y săn.
Săn được mấy con thỏ, hai con hồ ly, Dận Hữu cũng không hoảng, dù sao y cũng không muốn tranh thành tích gì với mấy ca ca, chỉ cần con mồi đừng quá ít bị mất mặt là tốt rồi.
Dận Hữu không vội, người phía sau y dĩ nhiên cũng không hoảng, vì vậy cả đám người cưỡi ngựa ở trong rừng không nhanh không chậm tìm con mồi.
“Thất ca, săn được đồ tốt?” Dận Hữu mới vừa săn được một con hồ ly màu bạc, liền nghe được tiếng của Bát a ca, y quay đầu nhìn lại, sau lưng Bát a ca mấy vị thị vệ cũng treo một chút đồ, nếu như y không nhìn lầm, còn có một con gà rừng.
Loại thú này vừa có tính cảnh giác cao, vừa bay nhanh cũng bị hắn bắn xuống?
Dận Hữu cười lắc đầu, “Xem ra hôm nay ta làm đệm cho mấy vị huynh đệ rồi.”
Bát a ca liếc nhìn thị vệ sau lưng Dận Hữu treo con mồi không coi là nhiều, nhưng cũng không coi là ít, “Thất ca không cần coi nhẹ mình.”
Hai người khách khí nói mấy câu, liền nghe được tiếng kèn, đây cũng là tín hiệu trở về, Dận Hữu ghìm ghìm dây cương, xem ra vây săn hôm nay đã kết thúc.
Hai người không cưỡi bao xa, vừa lúc gặp phải Dận Chân vừa chạy ra, Dận Hữu thấy con mồi sau lưng Dận Chân, có một con lộc, y lộ ra vẻ vui mừng nói, “Tứ ca, tối nay thịt lộc phải chia một phần cho đệ đệ đó.”
Dận Chân cưỡi song song Dận Hữu, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ không rõ, “Đây cũng là lần đầu tiên ta săn được lộc.”
Bát a ca cưỡi ngựa rơi ở phía sau hai người một bước, nghe như thế, giống như thở dài nói, “Tứ ca tuổi còn trẻ liền có thể săn được con mồi tốt như vậy, hôm nay nhất định có thể đạt được thành tích tốt trong đám huynh đệ chúng ta.”
Tứ a ca nhàn nhạt nói, “Bát đệ khen sai rồi, hôm nay con mồi của những huynh đệ khác cũng rất nhiều, ta đơn giản vận khí tốt, săn trúng một con lộc mà thôi.” Lời này rơi vào tai những huynh đệ khác, không tránh khỏi dẫn tới phiền toái, Bát đệ này thật đúng là thủ đoạn.
Bát a ca mỉm cười không nói nữa.
Dận Hữu vuốt mũi nhìn cây cung trong tay mình, ừm, thợ này làm rất tốt.
“Thất đệ hôm nay lần đầu tới vây săn, thành tích này đã không tệ, ” Dận Chân thấy Dận Hữu cúi đầu, cho là y cảm thấy con mồi mình ít, vội lên tiếng an ủi, “Tứ ca khi lần đầu đến, săn còn ít hơn ngươi nhiều.”
Nói xong, còn an ủi vỗ vỗ bả vai Dận Hữu, như mười phần huynh trưởng tốt.
Bạn đang �
“Ừm, ” Dận Hữu cười cười gật đầu, “Tứ ca, vậy ta tối nay cũng cho ngươi một chân thỏ, à, ngươi chia ta chút thịt lộc, được không?”
Chân thỏ đổi thịt lộc, chân thỏ kia, có thể lớn như vậy hả?
Dận Chân nghe lời này, bất đắc dĩ cười, “Vậy được, Tứ ca để lại chút thịt giò cho ngươi.” Nhìn nụ cười trên mặt đối phương, Dận Chân lần nữa trong lòng thở dài, vẫn còn là con nít nha.
Dận Hữu đồng thời ở đáy lòng thở dài, muốn dỗ con nít vui vẻ, cũng không phải là chuyện dễ dàng nha.
Bát a ca đi phía sau hai người ca ánh mắt tối tăm không rõ, chẳng qua nụ cười như cũ treo ở trên mặt, phảng phất như trước đó căn bản không xúi giục cái gì, cũng không bị Tứ a ca chận lại câu chuyện .
Chẳng qua tầm mắt của hắn quét qua vẻ mặt vui vẻ của Dận Hữu, sau đó chậm rãi thu hồi, cầm thật chặc dây cương, lại từ từ buông ra.
Hết thảy, giống như không có gì phát sinh .
Dận Hữu nhận được thánh chỉ thì có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lần đi săn này lại có phần y, năm trước Khang Hi cho dù là nhân dịp nghỉ hè vây săn, hay là đi tuần phía nam, chưa từng có một lần mang y theo, chẳng lẽ, mình cuối cùng cũng đã tới lúc tham dự sao.
Những nô tài phục dịch khác phần lớn đều thay chủ tử nhà mình cao hứng, tỉ mỉ sắp xếp những thứ cần mang, hai ngày sau, đi theo mọi người tới bãi săn Mộc Lan .
Về vây săn, y cũng không lo lắng, dù sao cũng không phải ném y vào rừng sâu núi thẳm để săn thú. Nếu nói vây săn, trên thực tế chính là do người phụ trách đem động vật chạy tới phạm vi nhất định, để cho các chủ tử tận tình săn bắn mà thôi.
Bãi săn Mộc Lan có người phụ trách trông chừng, dã thú không ít, nhưng lại không có cọp sư tử hay gấu, dù sao trong kinh thành khí hậu cũng không thích hợp cho mãnh thú như cọp với sư tử sinh tồn, nếu người phụ trách trông coi để bãi săn Mộc Lan chạy ra những con thú đó, vậy những thứ ở Thần Nông Giá, Bạch Vân Sơn, dãy Hưng Yên lẫn vào thế nào? Huống chi quan viên phụ trách cũng sợ các chủ tử bị thương, cứ cách một khoảng thời gian, liền có người phụ trách đi dò xét xung quanh, chỉ sợ đột nhiên lòi ra con cọp hay gấu khiến ngựa bị kinh động, đả thương người, cái đầu trên cổ cũng không xong.
Vây săn không giống với săn thú, cho nên Dận Hữu đã từng có một lần rất hoài nghi, những nhân vật chính ở bãi săn Mộc Lan gặp phải gấu hay cọp vận khí đến tột cùng là xấu đến trình độ nào, tốt đến trình độ nào. Ở một nơi kiểm tra tỉ mỉ chính xác thế này còn gặp phải mãnh thú, đúng thiệt là bất hạnh. Nhân vật chính gặp phải mãnh thú, nhiều lần xoay chuyển, cũng chỉ là bị chút vết thương ngoài da, còn phát thần uy, diệt mãnh thú. Đây là may mắn thần kỳ cỡ nào. Chẳng lẽ những con cọp con gấu kia đều là mèo con khoác da mãnh thú chăng? Đến nơi, cấm vệ quân đã cắm lều bạt, làm chủ tử, chỉ cần mang theo một đám nô tài hành lễ, đến lều mình được phân là xong.
Khi Dận Hữu thấy một vị Thân vương Mông Cổ thì mới biết Khang Hi không phải là đột nhiên cảm thấy chán mới đi săn thú, chỉ sợ là muốn hiện quốc uy Đại Thanh và khả năng của nhi tử hắn cho vị Thân vương Mông Cổ này coi thôi.
Thả vào hiện đại, nói không chừng sẽ phải diễn tập quân sự .
Mông Cổ hiện tại mặc dù thuộc về Đại Thanh, nhưng chung quy bên trong vẫn có một số ít người không an phận, mà Khang Hi sẽ không ngại để cho những người này thấy được lợi hại của người Mãn.
Đối với chính trị, Dận Hữu giác ngộ cũng không cao, vì vậy Dận Hữu chỉ để nô tài hầu hạ sửa sang lại mùng màn cho tốt, sau đó ra ngoài nhìn khoảng cách giữa các gian lều của mấy a ca, quả thực cũng không xa lắm, buổi tối người nào trong lều điểm nến, nhất định có thể không chút chướng ngại nhìn thấy bóng người.
Cho nên nói, nếu như ai muốn ở trong lều thương lượng âm mưu quỷ kế, còn phải tránh thoát lỗ tai thị vệ, vậy cũng chỉ có thể viết chữ. Viết chữ, lại sẽ có bóng. Cố ý vừa viết chữ, vừa nói những thứ khác, vậy cũng phải làm thần không biết quỷ không hay. Không cẩn thận đều sẽ bị người hoài nghi có dụng ý khác, những huynh đệ khác cũng đang rầu không tìm được lỗi của ngươi đấy.
Ban ngày phải đi săn thú, càng thêm không thể nào núp ở trong lều thương lượng, nếu không như vậy thì càng khả nghi.
Suy ra có thể thấy được, ở trong lều thương lượng đại sự, so với hai người làm bộ như vô tình gặp gỡ trao đổi giấy nhỏ còn nguy hiểm hơn. Cho nên nói, phim truyền hình, thật sự là không thể tin, luôn cho một a ca nào đó núp ở trong lều cùng một thái giám nào đó thương lượng âm mưu quỷ kế, tức giận còn ném loạn đồ, đó là không muốn sống đến cỡ nào, không có đầu óc đến mức nào mới dám làm được?
Một câu thôi, phim truyền hình, chính là đồ lừa bịp.
Mọi người đóng đô xong, lại nghỉ ngơi một đêm, dưỡng tinh thần cho tốt, ngày thứ hai mới chính thức chuẩn bị vây săn.
Mỗi a ca phía sau đều có hai sư phó dạy kỵ xạ, một là giúp đỡ ghi chép số lượng con mồi, hai là phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh. Dận Hữu liếc nhìn hai vị dũng sĩ đi theo phía sau, lại một lần nữa ở trong lòng thở dài, những a ca một mình cưỡi ngựa chạy tán loạn vào rừng trong phim truyền hình đâu rồi, ngươi thật là đồ gạt người mà ! !
Vây săn bắt đầu, Khang Hi đi trước, đám người bốn phía đều khen vạn tuế gia hùng võ, tiếp theo chính là Thái tử, người theo sau lại bắt đầu khen Thái tử trẻ tuổi anh vũ phi phàm.
Khang Hi cùng Thái tử săn được con mồi sau, những vương công đại thần khác và các hoàng tử mới dám thật sự đi săn, trong lúc nhất thời, bốn phía tràn đầy tiếng vó ngựa, một chốc thì một đống thị vệ bảo vệ hoàng tử lóc cóc nịnh bợ chạy theo sau hoàng tử .Một chốc thì vị đại thần gặp phải mình khách khí cúi chào hành lễ.
Quả nhiên, vây săn trong phim truyền hình chẳng phân biệt quân thần, hào khí ngất trời đều là gạt người.
Dận Hữu mang thị vệ am đạt nhất lưu đi theo phía sau mình đến một con đường bên cạnh, ánh mắt tìm tòi chung quanh, thấy được một con thỏ, kéo cung, vèo một tiếng, ngay chân thỏ.
Y hài lòng gật đầu, kẹp bụng ngựa, tiếp tục tìm kiếm con mồi, sau lưng tự có thị vệ phụ trách nhặt lên đồ y săn.
Săn được mấy con thỏ, hai con hồ ly, Dận Hữu cũng không hoảng, dù sao y cũng không muốn tranh thành tích gì với mấy ca ca, chỉ cần con mồi đừng quá ít bị mất mặt là tốt rồi.
Dận Hữu không vội, người phía sau y dĩ nhiên cũng không hoảng, vì vậy cả đám người cưỡi ngựa ở trong rừng không nhanh không chậm tìm con mồi.
“Thất ca, săn được đồ tốt?” Dận Hữu mới vừa săn được một con hồ ly màu bạc, liền nghe được tiếng của Bát a ca, y quay đầu nhìn lại, sau lưng Bát a ca mấy vị thị vệ cũng treo một chút đồ, nếu như y không nhìn lầm, còn có một con gà rừng.
Loại thú này vừa có tính cảnh giác cao, vừa bay nhanh cũng bị hắn bắn xuống?
Dận Hữu cười lắc đầu, “Xem ra hôm nay ta làm đệm cho mấy vị huynh đệ rồi.”
Bát a ca liếc nhìn thị vệ sau lưng Dận Hữu treo con mồi không coi là nhiều, nhưng cũng không coi là ít, “Thất ca không cần coi nhẹ mình.”
Hai người khách khí nói mấy câu, liền nghe được tiếng kèn, đây cũng là tín hiệu trở về, Dận Hữu ghìm ghìm dây cương, xem ra vây săn hôm nay đã kết thúc.
Hai người không cưỡi bao xa, vừa lúc gặp phải Dận Chân vừa chạy ra, Dận Hữu thấy con mồi sau lưng Dận Chân, có một con lộc, y lộ ra vẻ vui mừng nói, “Tứ ca, tối nay thịt lộc phải chia một phần cho đệ đệ đó.”
Dận Chân cưỡi song song Dận Hữu, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ không rõ, “Đây cũng là lần đầu tiên ta săn được lộc.”
Bát a ca cưỡi ngựa rơi ở phía sau hai người một bước, nghe như thế, giống như thở dài nói, “Tứ ca tuổi còn trẻ liền có thể săn được con mồi tốt như vậy, hôm nay nhất định có thể đạt được thành tích tốt trong đám huynh đệ chúng ta.”
Tứ a ca nhàn nhạt nói, “Bát đệ khen sai rồi, hôm nay con mồi của những huynh đệ khác cũng rất nhiều, ta đơn giản vận khí tốt, săn trúng một con lộc mà thôi.” Lời này rơi vào tai những huynh đệ khác, không tránh khỏi dẫn tới phiền toái, Bát đệ này thật đúng là thủ đoạn.
Bát a ca mỉm cười không nói nữa.
Dận Hữu vuốt mũi nhìn cây cung trong tay mình, ừm, thợ này làm rất tốt.
“Thất đệ hôm nay lần đầu tới vây săn, thành tích này đã không tệ, ” Dận Chân thấy Dận Hữu cúi đầu, cho là y cảm thấy con mồi mình ít, vội lên tiếng an ủi, “Tứ ca khi lần đầu đến, săn còn ít hơn ngươi nhiều.”
Nói xong, còn an ủi vỗ vỗ bả vai Dận Hữu, như mười phần huynh trưởng tốt.
Bạn đang �
“Ừm, ” Dận Hữu cười cười gật đầu, “Tứ ca, vậy ta tối nay cũng cho ngươi một chân thỏ, à, ngươi chia ta chút thịt lộc, được không?”
Chân thỏ đổi thịt lộc, chân thỏ kia, có thể lớn như vậy hả?
Dận Chân nghe lời này, bất đắc dĩ cười, “Vậy được, Tứ ca để lại chút thịt giò cho ngươi.” Nhìn nụ cười trên mặt đối phương, Dận Chân lần nữa trong lòng thở dài, vẫn còn là con nít nha.
Dận Hữu đồng thời ở đáy lòng thở dài, muốn dỗ con nít vui vẻ, cũng không phải là chuyện dễ dàng nha.
Bát a ca đi phía sau hai người ca ánh mắt tối tăm không rõ, chẳng qua nụ cười như cũ treo ở trên mặt, phảng phất như trước đó căn bản không xúi giục cái gì, cũng không bị Tứ a ca chận lại câu chuyện .
Chẳng qua tầm mắt của hắn quét qua vẻ mặt vui vẻ của Dận Hữu, sau đó chậm rãi thu hồi, cầm thật chặc dây cương, lại từ từ buông ra.
Hết thảy, giống như không có gì phát sinh .
Danh sách chương