Mọi người ăn cua xong, Thập Tam và Thập Tứ cảm thấy mỹ mãn mới trở về cung, Dận Hữu ở trong bữa tiệc uống hai chén rượu, hơi say nên y liền ở lại quý phủ của Dận Chân mà ngủ, tuy nói phủ đệ của y cách nơi này không xa lắm, nhưng nếu có thể bớt mấy bước đường, y tuyệt đối là không muốn đi.
Trong trí nhớ của Dận Chân, Dận Hữu rất ít uống rượu, y chỉ uống có hai lần, một lần là lúc khao thưởng đại quân, lần kia là bị mấy huynh đệ khác chuốc rượu. Thân là hoàng tử, say rượu thường sẽ gây ra họa. Có đôi khi say rượu rồi không chỉ phun ra lời thật lòng, mà còn có lời nói bậy, lời vừa ra khỏi miệng liền không thu về được, rơi vào tai người có tâm, là phải ăn khổ một phen.
Dận Chân ngồi ở mép giường, nhìn bộ dáng không thực sự thanh tỉnh của Dận Hữu, đột nhiên mở miệng nói: “Thất đệ, phúc tấn của ngươi được không?”
“Hử?” Dận Hữu cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, nghe Dận Chân nhắc tới Cẩm Tố, nhân tiện nói: “Nàng là một nữ nhân không tệ, hiền lành, quản lý công việc trong phủ trôi chảy, còn thông minh. Huống chi nàng là nữ nhi của Mã Kỳ.”
Dận Chân lấy một bình sứ trắng nhỏ trong tủ quần áo kế bên ra, vặn mở nắp bình, bên trong liền tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hắn đem thuốc thoa lên huyệt thái dương của Dận Hữu, hai ngón tay nhẹ nhàng bấm, nhưng lại không lên tiếng nói gì.
“Lúc trước Mã Kỳ có nhìn trúng lão Bát.” Dận Hữu cảm giác chỗ huyệt Thái Dương của mình thực thoải mái, híp mắt hừ hừ hai tiếng, “Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không thể cho không lão Bát một người giúp đỡ, người này tính tình quật cường, nếu thật đứng bên cạnh lão Bát, đối với ngươi rất phiền toái.”
Tay đang ấn huyệt thái dương của Dận Chân hơi dừng lại, rồi lập tức tiếp tục nhẹ nhàng xoa ấn: “Thất đệ, ngươi say rồi.”
Người vốn đang híp mắt, đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh, tựa hồ không có chút men say nào: “Tứ ca, ta đều đã biết.” Nói xong, y lại nhắm mắt lại, giống như người nhanh nhẹn lúc nãy chưa từng tồn tại, lần nữa hóa thành men say.
Dận Chân ngơ ngác một lúc lâu rồi cười khổ nói: “Ngươi cứ hảo hảo làm việc mình thích, không cần bước vào đống bùn này, trong lòng ta đều đã có tính toán.”
Dận Hữu nghe xong, mơ mơ màng màng nghĩ, ngươi đương nhiên là đều đã biết, bằng không trong nhiều cao thủ như vậy, ngươi sao lại có thể cướp được vị trí duy nhất kia. Nghĩ như vậy, nhưng y cũng mặc kệ, vươn cánh tay quàng cổ đối phương, kéo đến trước mặt của mình, sau đó hôn cái chụt lên cái trán bóng loáng kia, “Ta biết ngươi xử sự cẩn thận, nhưng bình thường ngươi cũng nên cẩn thận một chút, ta ngủ đây.” Nói xong, y kéo chăn lên phủ hơn phân nửa thân mình, còn đưa tay vỗ vỗ cái bụng của mình, rồi trở mình, ngủ.
Trái lại, Dận Chân vẫn ngồi ngây ngốc ở trên ghế tròn, đưa tay vỗ về nơi vừa bị hôn, chỉ cảm thấy chỗ đó bỏng đến lợi hại. Hành động này của Dận Hữu là có ý gì? Đối với mình có hảo cảm? Nhân tiện làm như vậy? Hay coi mình là nữ nhân khác? Phỏng đoán thứ nhất, hắn muốn, cái thứ hai đối với hắn thì không sao cả, chỉ có cái thứ ba thì hắn không thể tiếp nhận được.
Hắn ngồi tại chỗ suy đoán vô số khả năng xảy ra, trời cũng bắt đầu tối, nên thắp đèn rồi, người bên cạnh đã ngủ say. Đầu óc giỏi về mưu lược của Dận Chân lúc này lại rối vô cùng, đến cuối cùng, vẫn không cởi bỏ được bao nhiêu nút thắt, ngược lại càng hỗn loạn hơn.
Khi Dận Hữu tỉnh lại, thời gian đã qua canh bốn, y mở mắt ra, phát hiện có người ngồi ở đầu giường khiến y không khỏi hơi kinh ngạc một hồi, sau khi thấy rõ là ai thì y lại hơi kinh ngạc cao thấp đánh giá y phục trên người Dận Chân, bộ đồ này, hình như là hồi hôm qua đi? Quý phủ của Tứ ca hẳn là không có bị mình ăn hết đi, cho dù thật sự bị mình và Thập Tam cùng Thập Tứ ăn hết, cũng không thể khiến cho một Quận Vương phải mặc một bộ đồ hai ngày đi.
“Ngươi đã tỉnh?” Thấy Dận Hữu đã tỉnh lại, Dận Chân đứng lên nói, “Lễ phục của ngươi ta đã cho người chuẩn bị tốt, đứng lên thay quần áo đi.” Âm thanh có chút khàn khàn, trong phòng vốn im lặng nên phá lệ có vẻ quái dị.
Dận Hữu không dám tin nhìn gương mặt không chút thay đổi của Dận Chân, rồi mới chậm rãi mở miệng, “Tứ ca, ngươi. . . bị cảm?”
“Không có.” Dận Chân vẫn nhìn người ngồi ở trên giường, “Ngày hôm qua ngươi uống say, còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra không?”
Dận Hữu dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Ngươi đã nói ta uống rượu say, ta còn có thể nhớ rõ điều gì?”
“Ta trở về phòng thay quần áo, một hồi sẽ có người tới thay quần áo cho ngươi.” Tư thái của Dận Chân có chút cứng ngắc, tựa hồ đi đứng có chút không khoẻ. Dận Hữu nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, đôi mắt bỗng dưng mở to, chẳng lẽ mình uống rượu say rồi quậy cả đêm, làm hại Tứ ca không ngủ một đêm?! Nghiệt này, xác thực có chút lớn a. Quả nhiên mấy thứ như rượu này, chính là vật hại người, ít dính vào thì tốt hơn.
“Gia?” Tiểu Lộ Tử thấy sắc mặt âm tình bất định của chủ tử nhà mình, cảm thấy không yên mà hầu hạ Dận Chân thay quần áo, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm chủ tử tức giận.
Mặc xong triều phục, Dận Chân liếc nhìn khung cảnh tối như mực ngoài cửa, sau khi hít sâu một hơi mới hỏi, “Thất a ca thay quần áo xong chưa?”
“Ước chừng không sai biệt lắm.” Tiểu Lộ Tử thấy tình huống này, liền biết là do Thất a ca làm chủ tử không vui, nghĩ đến tính tình của vị Thất a ca kia, Tiểu Lộ Tử cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Thất a ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là đầu óc đôi khi sẽ suy nghĩ khác người thường một chút. Khó trách khi nghe nói quan hệ của Thất a ca cùng một ít quái nhân trong công bộ vô cùng tốt, đúng là duyên phận a.
Thẳng đến khi lâm triều chấm dứt, Dận Hữu vẫn không hiểu đến tột cùng Dận Chân bị làm sao nữa, y cũng từng nghĩ là do mình trêu hắn mất hứng, nhưng khi mình và Dận Chân nói chuyện, thái độ của hắn vẫn như cũ. Muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng còn khó coi hơn hôm qua. Chẳng lẽ Dận Chân đang gây sự với mình?
Nghĩ vậy, Dận Hữu lắc lắc đầu, Dận Chân chỉ mới hai mươi tuổi a, đúng là bị lây điệu bộ của mấy lão già buồn lo vô cớ kia rồi, xem ra làm hoàng tử quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lại đến cuối năm, Dận Hữu đã sớm phong sinh thủy khởi ở công bộ, một ít nông cụ và dụng cụ được chuyển đến vùng ngoại thành Bắc Kinh dùng thử, hiệu quả cũng không tệ, Khang Hi cực kỳ vui mừng, liền ban thưởng cho không ít quan viên của công bộ, cả Dận Hữu cũng được vài câu khích lệ.
Tuy vậy nhưng cũng không bị những huynh đệ khác có xu thế hồng mắt nhìn mình, dù sao ai cũng biết, công bộ chính là một nơi chuyên làm mấy việc lặt vặt, cái gì cũng phải làm, làm tốt, đó là bổn phận, còn làm không tốt, bị mắng bị phạt cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Trong Dưỡng tâm điện, Khang Hi nhìn Dận Hữu trình lên báo cáo, trầm ngâm nói: “Ý của ngươi là, mấy cái cày này trước tiên nên sử dụng nhiều ở trên bình nguyên, mà guồng quay tơ nên đặt chủ yếu ở Giang Nam và vùng Tứ Xuyên?”
“Đúng vậy, bình nguyên vốn là nơi sản xuất lương thực, hơn nữa việc gieo giống và thu hoạch cũng thuận tiện hơn không ít, về phần vùng đồi núi, nó cũng không thích hợp với loại cày này, nhi thần đang cùng chư vị đại nhân trong công bộ thương nghị nông cụ thích hợp cho vùng đồi núi. Mà guồng quay tơ chủ yếu phải dùng cho nơi có nhiều tơ tằm và hàng thêu thùa, gấm Tô Châu của Giang Nam từ trước đến nay đều rất nổi tiếng, mà ở Tứ Xuyên cũng có gấm Thục rất đặc sắc, hơn nữa vùng Tứ Xuyên có rất nhiều dâu tằm, đối với việc phát triển nuôi tằm cũng rất tốt.” Dận Hữu dựa vào phân tích của mình, cứng nhắc tự thuật.
“Ừm, ngươi đã hiểu rõ trong lòng, thì việc này ngươi và công bộ cứ làm đi.” Khang Hi gật gật đầu, sau đó lại bồi thêm một câu, “Ngành nông là gốc, ngươi hảo hảo làm việc.”
“Nhi thần lĩnh mệnh.” Dận Hữu thành thành thật thật nghe xong, liền bắt đầu bắt tay vào làm.
Thoáng cái, người ngày thường luôn nhàn nhã loay hoay, bây giờ ngay cả bóng cũng không thấy, thậm chí ngay cả giờ ăn cơm cũng hận không thể ở công bộ luôn. Ngay cả Thập Tam và Thập Tứ đều nói, thì ra Thất ca cũng có thời điểm bận rộn như vậy a.
Trong lòng Dận Chân vẫn nhớ chuyện tình buổi tối hôm ấy, nhưng gần đây đều có rất ítthời gian nhìn thấy Dận Hữu, cho dù gặp được, cũng là vội vàng cùng nhau dùng bữa, rồi Dận Hữu lại vội vàng đến công bộ, tựa hồ công bộ mới là nhà của y vậy.
Đến cuối năm, cuối cùng sự tình cũng được an bài tốt, Dận Hữu cùng vài vị đại nhân chính yếu trong công bộ mới giảm bớt được bận rộn. Vài vị đại thần trong công bộ đều nơm nớp lo sợ chờ Tri Phủ các nơi báo cáo kết quả vào đầu mùa xuân năm sau.
So với mấy vị này thì Dận Hữu thả lỏng hơn, từ công bộ đi ra, trở về quý phủ tắm rửa thay quần áo xong, liền lảo đảo la cà tới Ung Quận Vương phủ. Ai ngờ mới vừa ra cửa liền gặp Bát a ca và Tam a ca. Thì ra hai người đang mời nhau đi uống trà.
Dận Hữu nghĩ đến quý phủ Dận Chân sẽ ăn ngon hơn, cũng không có tâm tư đi cùng bọn họ, mà hai người này hiển nhiên cũng không thật sự có bao nhiêu ý muốn mời y đi chung. Nhưng làm cho Dận Hữu có chút khó hiểu là, bọn họ đi uống trà, mang theo mấy gã sai vặt hầu hạ không nói, tại sao phía sau lại có thêm một đạo sĩ? Mà vị đạo sĩ này thoạt nhìn rất có bộ dáng xuất trần, làm cho người ta phải liếc mắt lại nhìn một cái, còn có cảm giác là thế ngoại cao nhân.
Người như vậy, không phải cao nhân thì chính là bậc thầy lừa đảo, mà hai loại này khác biệt nhau ở chỗ là, gạt người không bị phát hiện, như vậy hắn chínhlà cao nhân. Còn loại sau, sau khi gạt người nhiều lần, một lần bất hạnh bị vạch trần, như vậy hắn chính là một bậc thầy lừa đảo.
“Thất gia đã đến, mời vào mời vào, nô tài lập tức cho người dâng trà.” Tiểu Lộ Tử vừa thấy Dận Hữu, liền vui vẻ ra mặt thu xếp bọn hầu hạ, còn kêu một thái giám bên người tới phòng bếp dọn điểm tâm, còn cố ý cường điệu phải bưng món gì nữa.
Đến thư phòng, Dận Chân đang ở bên trong, không biết viết những thứ gì, nhưng khi nhìn thấy y tiến vào liền hạ bút, “Mấy ngày trước ngay cả bóng người cũng không thấy, hôm nay trời lạnh như thế này mà ngươi lại đến đây, thật hiếm thấy a.”
“Mấy ngày trước ta thật sự là bận quá.” Dận Hữu bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói, “Đệ đệ sau khi rời công bộ, về nhà tắm rửa thay quần áo xong liền chạy tới chỗ Tứ ca, ngay cả hớp trà cũng chưa kịp uống, ngươi đừng nói như vậy chứ.”
Tầm mắt Dận Chân rơi xuống chén trà bị Dận Hữu cầm trên tay, thấy Dận Hữu lại uống một ngụm, mới chậm rãi dời tầm mắt, “Dùng cơm chưa?”
Lời này vừa thốt ra, Dận Hữu mới cảm thấy trong bụng mình trống trơn, hôm nay ngay cả ăn sáng y cũng không kịp ăn, hiện tại cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, y nhu nhu bụng, “Còn chưa a, Tứ ca, trưa nay ngươi có cái gì ngon không?”
“Ta đi gọi người dâng cơm.” Thấy sắc mặt Dận Hữu không tốt lắm, dường như người cũng gầy đi, Dận Chân phân phó người dâng cơm xong mới nói với Dận Hữu, “Đi thôi, cùng nhau dùng cơm.”
Dận Hữu vui mừng đi theo sau hắn, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn phương Nam, khẩu vị rất tốt, sau khi rửa tay sạch, cũng không đợi Dận Chân động đũa, y liền chọn lấy một cái chân ngỗng rồi bắt đầu ăn. Tuy Động tác vẫn mang theo sự tao nhã, lễ nghi của hoàng gia, nhưng, cái tốc độ ăn kia thật kinh người. Tiểu Lộ Tử đứng ở một bên thấy vậy, trong lòng cũng đau xót, đến tột cùng Thất gia ở công bộ đã nhịn đói mấy ngày a?
Dận Chân nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc đũa dừng trên đĩa rau khựng lại, sau đó buông đũa, tự tay múc thêm một chén canh sữa bồ câu nhân sâm để bên phải Dận Hữu, “Húp chút canh cho ấm người đã, cả ngày ở công bộ làm cái gì lại đem mình biến thành chật vật như vậy?”
Dận Hữu bưng chén canh lên uống vài ngụm rồi cười hắc hắc nói: “Tứ ca, ngươi đừng lo lắng, chuyện tình công bộ đã xong xuôi rồi, bây giờ còn có thể nhàn nhã một thời gian, canh này hương vị rất ngon.” Nói xong, lại uống thêm vài hớp, mới cảm thấy đói khát trong bụng mình không còn, đáng tiếc chỉ mới no ba phần. Lại gắp hai cái lưỡi vịt lên ăn, Dận Hữu nói tiếp: “Nếu lần này thành công, về sau tốc độ dệt vải sẽ được nâng lên rất nhiều. Còn có bộ nghiên cứu chế tạo . . .” Thấy ở đây chỉ có Dận Chân cùng Tiểu Lộ Tử, Dận Hữu hứng thú nói, “Còn có vải vóc a, dùng máy dệt mới để dệt, xúc cảm không kém so với trước nhưng năng suất hơn, tuy nhiên nó còn chưa hoàn thiện, điều này có lẽ không phải chuyện tốt, còn có máy cày, guồng nước, cái liềm, nhìn bên ngoài bọn chúng có vẻ không trọng yếu, nhưng thực tế có tác dụng rất lớn.”
Thấy mặt mày y hớn hở, Dận Chân cười cười, cũng không đánh gãy lời của y, một bữa cơm cứ thế tiếp diễn, Dận Chân đã biết y có bao nhiêu thích công việc hiện tại.
Sau khi hai người trở về thư phòng, Dận Hữu lười biếng dựa vào ghế bành để tiêu phí thời gian buổi chiều, nghĩ đến lão Bát cùng lão Tam, y đột nhiên nói, “Tứ ca, ngươi cũng biết bên người Tam ca có một đạo sĩ đi?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn về phía y, “Sao, vị đạo sĩ này ở trước mặt ngươi nói bậy bạ gì à?”
Dận Hữu lắc lắc đầu, thấy bộ dạng không mấy để ý của Dận Chân, y không có hỏi lại, dựa lưng vào ghế bành ngáp một cái, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong trí nhớ của Dận Chân, Dận Hữu rất ít uống rượu, y chỉ uống có hai lần, một lần là lúc khao thưởng đại quân, lần kia là bị mấy huynh đệ khác chuốc rượu. Thân là hoàng tử, say rượu thường sẽ gây ra họa. Có đôi khi say rượu rồi không chỉ phun ra lời thật lòng, mà còn có lời nói bậy, lời vừa ra khỏi miệng liền không thu về được, rơi vào tai người có tâm, là phải ăn khổ một phen.
Dận Chân ngồi ở mép giường, nhìn bộ dáng không thực sự thanh tỉnh của Dận Hữu, đột nhiên mở miệng nói: “Thất đệ, phúc tấn của ngươi được không?”
“Hử?” Dận Hữu cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, nghe Dận Chân nhắc tới Cẩm Tố, nhân tiện nói: “Nàng là một nữ nhân không tệ, hiền lành, quản lý công việc trong phủ trôi chảy, còn thông minh. Huống chi nàng là nữ nhi của Mã Kỳ.”
Dận Chân lấy một bình sứ trắng nhỏ trong tủ quần áo kế bên ra, vặn mở nắp bình, bên trong liền tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hắn đem thuốc thoa lên huyệt thái dương của Dận Hữu, hai ngón tay nhẹ nhàng bấm, nhưng lại không lên tiếng nói gì.
“Lúc trước Mã Kỳ có nhìn trúng lão Bát.” Dận Hữu cảm giác chỗ huyệt Thái Dương của mình thực thoải mái, híp mắt hừ hừ hai tiếng, “Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không thể cho không lão Bát một người giúp đỡ, người này tính tình quật cường, nếu thật đứng bên cạnh lão Bát, đối với ngươi rất phiền toái.”
Tay đang ấn huyệt thái dương của Dận Chân hơi dừng lại, rồi lập tức tiếp tục nhẹ nhàng xoa ấn: “Thất đệ, ngươi say rồi.”
Người vốn đang híp mắt, đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh, tựa hồ không có chút men say nào: “Tứ ca, ta đều đã biết.” Nói xong, y lại nhắm mắt lại, giống như người nhanh nhẹn lúc nãy chưa từng tồn tại, lần nữa hóa thành men say.
Dận Chân ngơ ngác một lúc lâu rồi cười khổ nói: “Ngươi cứ hảo hảo làm việc mình thích, không cần bước vào đống bùn này, trong lòng ta đều đã có tính toán.”
Dận Hữu nghe xong, mơ mơ màng màng nghĩ, ngươi đương nhiên là đều đã biết, bằng không trong nhiều cao thủ như vậy, ngươi sao lại có thể cướp được vị trí duy nhất kia. Nghĩ như vậy, nhưng y cũng mặc kệ, vươn cánh tay quàng cổ đối phương, kéo đến trước mặt của mình, sau đó hôn cái chụt lên cái trán bóng loáng kia, “Ta biết ngươi xử sự cẩn thận, nhưng bình thường ngươi cũng nên cẩn thận một chút, ta ngủ đây.” Nói xong, y kéo chăn lên phủ hơn phân nửa thân mình, còn đưa tay vỗ vỗ cái bụng của mình, rồi trở mình, ngủ.
Trái lại, Dận Chân vẫn ngồi ngây ngốc ở trên ghế tròn, đưa tay vỗ về nơi vừa bị hôn, chỉ cảm thấy chỗ đó bỏng đến lợi hại. Hành động này của Dận Hữu là có ý gì? Đối với mình có hảo cảm? Nhân tiện làm như vậy? Hay coi mình là nữ nhân khác? Phỏng đoán thứ nhất, hắn muốn, cái thứ hai đối với hắn thì không sao cả, chỉ có cái thứ ba thì hắn không thể tiếp nhận được.
Hắn ngồi tại chỗ suy đoán vô số khả năng xảy ra, trời cũng bắt đầu tối, nên thắp đèn rồi, người bên cạnh đã ngủ say. Đầu óc giỏi về mưu lược của Dận Chân lúc này lại rối vô cùng, đến cuối cùng, vẫn không cởi bỏ được bao nhiêu nút thắt, ngược lại càng hỗn loạn hơn.
Khi Dận Hữu tỉnh lại, thời gian đã qua canh bốn, y mở mắt ra, phát hiện có người ngồi ở đầu giường khiến y không khỏi hơi kinh ngạc một hồi, sau khi thấy rõ là ai thì y lại hơi kinh ngạc cao thấp đánh giá y phục trên người Dận Chân, bộ đồ này, hình như là hồi hôm qua đi? Quý phủ của Tứ ca hẳn là không có bị mình ăn hết đi, cho dù thật sự bị mình và Thập Tam cùng Thập Tứ ăn hết, cũng không thể khiến cho một Quận Vương phải mặc một bộ đồ hai ngày đi.
“Ngươi đã tỉnh?” Thấy Dận Hữu đã tỉnh lại, Dận Chân đứng lên nói, “Lễ phục của ngươi ta đã cho người chuẩn bị tốt, đứng lên thay quần áo đi.” Âm thanh có chút khàn khàn, trong phòng vốn im lặng nên phá lệ có vẻ quái dị.
Dận Hữu không dám tin nhìn gương mặt không chút thay đổi của Dận Chân, rồi mới chậm rãi mở miệng, “Tứ ca, ngươi. . . bị cảm?”
“Không có.” Dận Chân vẫn nhìn người ngồi ở trên giường, “Ngày hôm qua ngươi uống say, còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra không?”
Dận Hữu dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Ngươi đã nói ta uống rượu say, ta còn có thể nhớ rõ điều gì?”
“Ta trở về phòng thay quần áo, một hồi sẽ có người tới thay quần áo cho ngươi.” Tư thái của Dận Chân có chút cứng ngắc, tựa hồ đi đứng có chút không khoẻ. Dận Hữu nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, đôi mắt bỗng dưng mở to, chẳng lẽ mình uống rượu say rồi quậy cả đêm, làm hại Tứ ca không ngủ một đêm?! Nghiệt này, xác thực có chút lớn a. Quả nhiên mấy thứ như rượu này, chính là vật hại người, ít dính vào thì tốt hơn.
“Gia?” Tiểu Lộ Tử thấy sắc mặt âm tình bất định của chủ tử nhà mình, cảm thấy không yên mà hầu hạ Dận Chân thay quần áo, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm chủ tử tức giận.
Mặc xong triều phục, Dận Chân liếc nhìn khung cảnh tối như mực ngoài cửa, sau khi hít sâu một hơi mới hỏi, “Thất a ca thay quần áo xong chưa?”
“Ước chừng không sai biệt lắm.” Tiểu Lộ Tử thấy tình huống này, liền biết là do Thất a ca làm chủ tử không vui, nghĩ đến tính tình của vị Thất a ca kia, Tiểu Lộ Tử cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Thất a ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là đầu óc đôi khi sẽ suy nghĩ khác người thường một chút. Khó trách khi nghe nói quan hệ của Thất a ca cùng một ít quái nhân trong công bộ vô cùng tốt, đúng là duyên phận a.
Thẳng đến khi lâm triều chấm dứt, Dận Hữu vẫn không hiểu đến tột cùng Dận Chân bị làm sao nữa, y cũng từng nghĩ là do mình trêu hắn mất hứng, nhưng khi mình và Dận Chân nói chuyện, thái độ của hắn vẫn như cũ. Muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng còn khó coi hơn hôm qua. Chẳng lẽ Dận Chân đang gây sự với mình?
Nghĩ vậy, Dận Hữu lắc lắc đầu, Dận Chân chỉ mới hai mươi tuổi a, đúng là bị lây điệu bộ của mấy lão già buồn lo vô cớ kia rồi, xem ra làm hoàng tử quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lại đến cuối năm, Dận Hữu đã sớm phong sinh thủy khởi ở công bộ, một ít nông cụ và dụng cụ được chuyển đến vùng ngoại thành Bắc Kinh dùng thử, hiệu quả cũng không tệ, Khang Hi cực kỳ vui mừng, liền ban thưởng cho không ít quan viên của công bộ, cả Dận Hữu cũng được vài câu khích lệ.
Tuy vậy nhưng cũng không bị những huynh đệ khác có xu thế hồng mắt nhìn mình, dù sao ai cũng biết, công bộ chính là một nơi chuyên làm mấy việc lặt vặt, cái gì cũng phải làm, làm tốt, đó là bổn phận, còn làm không tốt, bị mắng bị phạt cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Trong Dưỡng tâm điện, Khang Hi nhìn Dận Hữu trình lên báo cáo, trầm ngâm nói: “Ý của ngươi là, mấy cái cày này trước tiên nên sử dụng nhiều ở trên bình nguyên, mà guồng quay tơ nên đặt chủ yếu ở Giang Nam và vùng Tứ Xuyên?”
“Đúng vậy, bình nguyên vốn là nơi sản xuất lương thực, hơn nữa việc gieo giống và thu hoạch cũng thuận tiện hơn không ít, về phần vùng đồi núi, nó cũng không thích hợp với loại cày này, nhi thần đang cùng chư vị đại nhân trong công bộ thương nghị nông cụ thích hợp cho vùng đồi núi. Mà guồng quay tơ chủ yếu phải dùng cho nơi có nhiều tơ tằm và hàng thêu thùa, gấm Tô Châu của Giang Nam từ trước đến nay đều rất nổi tiếng, mà ở Tứ Xuyên cũng có gấm Thục rất đặc sắc, hơn nữa vùng Tứ Xuyên có rất nhiều dâu tằm, đối với việc phát triển nuôi tằm cũng rất tốt.” Dận Hữu dựa vào phân tích của mình, cứng nhắc tự thuật.
“Ừm, ngươi đã hiểu rõ trong lòng, thì việc này ngươi và công bộ cứ làm đi.” Khang Hi gật gật đầu, sau đó lại bồi thêm một câu, “Ngành nông là gốc, ngươi hảo hảo làm việc.”
“Nhi thần lĩnh mệnh.” Dận Hữu thành thành thật thật nghe xong, liền bắt đầu bắt tay vào làm.
Thoáng cái, người ngày thường luôn nhàn nhã loay hoay, bây giờ ngay cả bóng cũng không thấy, thậm chí ngay cả giờ ăn cơm cũng hận không thể ở công bộ luôn. Ngay cả Thập Tam và Thập Tứ đều nói, thì ra Thất ca cũng có thời điểm bận rộn như vậy a.
Trong lòng Dận Chân vẫn nhớ chuyện tình buổi tối hôm ấy, nhưng gần đây đều có rất ítthời gian nhìn thấy Dận Hữu, cho dù gặp được, cũng là vội vàng cùng nhau dùng bữa, rồi Dận Hữu lại vội vàng đến công bộ, tựa hồ công bộ mới là nhà của y vậy.
Đến cuối năm, cuối cùng sự tình cũng được an bài tốt, Dận Hữu cùng vài vị đại nhân chính yếu trong công bộ mới giảm bớt được bận rộn. Vài vị đại thần trong công bộ đều nơm nớp lo sợ chờ Tri Phủ các nơi báo cáo kết quả vào đầu mùa xuân năm sau.
So với mấy vị này thì Dận Hữu thả lỏng hơn, từ công bộ đi ra, trở về quý phủ tắm rửa thay quần áo xong, liền lảo đảo la cà tới Ung Quận Vương phủ. Ai ngờ mới vừa ra cửa liền gặp Bát a ca và Tam a ca. Thì ra hai người đang mời nhau đi uống trà.
Dận Hữu nghĩ đến quý phủ Dận Chân sẽ ăn ngon hơn, cũng không có tâm tư đi cùng bọn họ, mà hai người này hiển nhiên cũng không thật sự có bao nhiêu ý muốn mời y đi chung. Nhưng làm cho Dận Hữu có chút khó hiểu là, bọn họ đi uống trà, mang theo mấy gã sai vặt hầu hạ không nói, tại sao phía sau lại có thêm một đạo sĩ? Mà vị đạo sĩ này thoạt nhìn rất có bộ dáng xuất trần, làm cho người ta phải liếc mắt lại nhìn một cái, còn có cảm giác là thế ngoại cao nhân.
Người như vậy, không phải cao nhân thì chính là bậc thầy lừa đảo, mà hai loại này khác biệt nhau ở chỗ là, gạt người không bị phát hiện, như vậy hắn chínhlà cao nhân. Còn loại sau, sau khi gạt người nhiều lần, một lần bất hạnh bị vạch trần, như vậy hắn chính là một bậc thầy lừa đảo.
“Thất gia đã đến, mời vào mời vào, nô tài lập tức cho người dâng trà.” Tiểu Lộ Tử vừa thấy Dận Hữu, liền vui vẻ ra mặt thu xếp bọn hầu hạ, còn kêu một thái giám bên người tới phòng bếp dọn điểm tâm, còn cố ý cường điệu phải bưng món gì nữa.
Đến thư phòng, Dận Chân đang ở bên trong, không biết viết những thứ gì, nhưng khi nhìn thấy y tiến vào liền hạ bút, “Mấy ngày trước ngay cả bóng người cũng không thấy, hôm nay trời lạnh như thế này mà ngươi lại đến đây, thật hiếm thấy a.”
“Mấy ngày trước ta thật sự là bận quá.” Dận Hữu bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói, “Đệ đệ sau khi rời công bộ, về nhà tắm rửa thay quần áo xong liền chạy tới chỗ Tứ ca, ngay cả hớp trà cũng chưa kịp uống, ngươi đừng nói như vậy chứ.”
Tầm mắt Dận Chân rơi xuống chén trà bị Dận Hữu cầm trên tay, thấy Dận Hữu lại uống một ngụm, mới chậm rãi dời tầm mắt, “Dùng cơm chưa?”
Lời này vừa thốt ra, Dận Hữu mới cảm thấy trong bụng mình trống trơn, hôm nay ngay cả ăn sáng y cũng không kịp ăn, hiện tại cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, y nhu nhu bụng, “Còn chưa a, Tứ ca, trưa nay ngươi có cái gì ngon không?”
“Ta đi gọi người dâng cơm.” Thấy sắc mặt Dận Hữu không tốt lắm, dường như người cũng gầy đi, Dận Chân phân phó người dâng cơm xong mới nói với Dận Hữu, “Đi thôi, cùng nhau dùng cơm.”
Dận Hữu vui mừng đi theo sau hắn, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn phương Nam, khẩu vị rất tốt, sau khi rửa tay sạch, cũng không đợi Dận Chân động đũa, y liền chọn lấy một cái chân ngỗng rồi bắt đầu ăn. Tuy Động tác vẫn mang theo sự tao nhã, lễ nghi của hoàng gia, nhưng, cái tốc độ ăn kia thật kinh người. Tiểu Lộ Tử đứng ở một bên thấy vậy, trong lòng cũng đau xót, đến tột cùng Thất gia ở công bộ đã nhịn đói mấy ngày a?
Dận Chân nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc đũa dừng trên đĩa rau khựng lại, sau đó buông đũa, tự tay múc thêm một chén canh sữa bồ câu nhân sâm để bên phải Dận Hữu, “Húp chút canh cho ấm người đã, cả ngày ở công bộ làm cái gì lại đem mình biến thành chật vật như vậy?”
Dận Hữu bưng chén canh lên uống vài ngụm rồi cười hắc hắc nói: “Tứ ca, ngươi đừng lo lắng, chuyện tình công bộ đã xong xuôi rồi, bây giờ còn có thể nhàn nhã một thời gian, canh này hương vị rất ngon.” Nói xong, lại uống thêm vài hớp, mới cảm thấy đói khát trong bụng mình không còn, đáng tiếc chỉ mới no ba phần. Lại gắp hai cái lưỡi vịt lên ăn, Dận Hữu nói tiếp: “Nếu lần này thành công, về sau tốc độ dệt vải sẽ được nâng lên rất nhiều. Còn có bộ nghiên cứu chế tạo . . .” Thấy ở đây chỉ có Dận Chân cùng Tiểu Lộ Tử, Dận Hữu hứng thú nói, “Còn có vải vóc a, dùng máy dệt mới để dệt, xúc cảm không kém so với trước nhưng năng suất hơn, tuy nhiên nó còn chưa hoàn thiện, điều này có lẽ không phải chuyện tốt, còn có máy cày, guồng nước, cái liềm, nhìn bên ngoài bọn chúng có vẻ không trọng yếu, nhưng thực tế có tác dụng rất lớn.”
Thấy mặt mày y hớn hở, Dận Chân cười cười, cũng không đánh gãy lời của y, một bữa cơm cứ thế tiếp diễn, Dận Chân đã biết y có bao nhiêu thích công việc hiện tại.
Sau khi hai người trở về thư phòng, Dận Hữu lười biếng dựa vào ghế bành để tiêu phí thời gian buổi chiều, nghĩ đến lão Bát cùng lão Tam, y đột nhiên nói, “Tứ ca, ngươi cũng biết bên người Tam ca có một đạo sĩ đi?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn về phía y, “Sao, vị đạo sĩ này ở trước mặt ngươi nói bậy bạ gì à?”
Dận Hữu lắc lắc đầu, thấy bộ dạng không mấy để ý của Dận Chân, y không có hỏi lại, dựa lưng vào ghế bành ngáp một cái, nhắm mắt dưỡng thần.
Danh sách chương