“Thất ca, mời đi trước.”
“Bát đệ, mời.” Dận Hữu liếc nhìn bầu trời tối đen, trời lạnh như thế này, đầu xuân năm nay, sau khi Khang Hi đi tuần du tái ngoại về mấy tháng trước có chút gì đó không đúng lắm. Cái loại dày vò như thế, tại sao vị Bát đệ này của y đứng ở trong viện gió lạnh thế này mà bề ngoài vẫn giữ được phong độ? “Thất đệ, Bát đệ.” Dận Chân đã tới, rất tự nhiên chen vào giữa hai người mà đi, “Hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta cùng vào thôi.”
Sau khi Dận Chân xuất hiện, trong đầu Dận Hữu đột nhiên xuất hiện một câu chuyện thiếu nhi “Ba hòa thượng”. Đi theo Dận Chân vào phòng, không khí bên trong rất trầm trọng khiến cho sự thoải mái trong lòng y nhất thời biến mất, ánh mắt quét quanh một vòng, liền nhìn thấy Ngũ a ca và Thập a ca đang đứng cùng một chỗ, cũng không quản Dận Chân đang ở bên cạnh, y lết lết đến bên cạnh hai người.
Bát a ca không khỏi nhìn về phía Dận Chân, phát hiện trong mắt đối phương cũng không có vẻ không vui, dường như đã tập thành quen đối với thói quen này của Dận Hữu, thế nên ngay cả lông mày cũng lười động. Trong lòng dần dần có chút hiểu được, vì sao Thất ca cùng với lão Tứ lại thân mật như thế.
Thất ca không muốn dính tới phiền toái, mà Tứ ca tâm kế thâm trầm nhưng đốivới Thất ca lại không đòi hỏi gì, cho nên Thất ca mới thân cận với Tứ ca như vậy? Hắn cúi đầu, yên lặng suy tư, nếu như là mình, sẽ bỏ được sự ưu ái của hoàng a mã sao?
Trong lòng hoàng a mã yêu thích nhất chính là Thất ca, đó là do hắn gần đây mới chậm rãi phát hiện ra, phát hiện này làm cho hắn hết sức kinh ngạc, nhưng khi nhớ lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, hắn mới nhận ra, có lẽ từ tận trước kia, hoàng a mã đã yêu thích Thất ca rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi, cũng có thể nói, hoàng a mã là người che dấu tâm tư vô cùng tốt.
Nếu hắn là lão Tứ, nhất định sẽ lợi dụng điểm này, trong lòng hắn rất rõ ràng. Liếc nhìn người đang cùng Thập đệ nhẹ giọng nói chuyện, khóe miệng Dận Tự lộ ra một tia cười chua xót.
Không bao lâu sau, Khang Hi xuất hiện, mọi người quỳ xuống đất hô vạn tuế, rồi sau khi đứng dậy mọi người mới chú ý tới biểu tình của Khang Hi, thực bình tĩnh, dường như không có chuyện gì lớn xảy ra.
“Trẫm, muốn phế Thái tử.”
Một hòn đá kích ngàn tầng sóng, mọi người nhất thời câm lặng, thậm chí hoài nghi là lỗ tai mình có vấn đề, đều tự trao đổi một cái ánh mắt nghi ngờ với nhau, nhưng không ai dám mở miệng trước.
Mặt Khang Hi không chút thay đổi nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Trẫm quyết định phế Thái tử lần thứ hai, chuyện này quả thật rất đau lòng. Từ sau lần phục Thái tử cho tới nay, hành vi của Thái tử ngày càng hoang đường, dạy dỗ nhiều lần vẫn không sửa đổi. Thị phi chẳng biết phân biệt, bản tính hung tàn, câu kết vây cánh, còn Thác Hợp Tề, đó là bộ hạ của hắn, trẫm thấy thẹn với trời đất, thấy thẹn đối với lê dân bách tính. Thái tử. . . Không thể không phế!”
“Hoàng thượng, thỉnh tam. . .” Một quan viên còn chưa kịp nói xong, đã bị Khang Hi đánh gãy, “Trẫm hi vọng chư vị khanh gia không nên có ý niệm thay thái tử cầu tình trong đầu, nếu thay thái tử cầu tình, sẽ có tội là chung đảng với Thái tử.”
Trong lúc nhất thời, không ai dám cầu tình nữa, mọi người đều không lên tiếng, chỉ cảm thấy hoảng loạn. Nay Thái tử bị phế lần thứ hai, xem ra không còn khả năng phục lại lần nữa, như vậy, tất cả các hoàng tử hiện đang đứng ở chỗ này đều có cơ hội?
Trên đại sảnh có Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca, Thất a ca, Bát a ca, Thập a ca, Thập nhị a ca, Thập Tam a ca, và Thập Tứ a ca. Trừ Tam a ca cùng Bát a ca đã bị trách cứ ra, cả vị Thất a ca có tật kia nữa, còn thân phận mẫu gia của Thập nhị a ca không hiển hách và Thác Cáp Kỳ vẫn là huynh trưởng mẫu phi Định tần của hắn, tất nhiên cũng bị loại. Nay thân thể hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, như vậy chỉ có Tứ, Ngũ, Thập, Thập tam, Thập Tứ a ca là có khả năng.
Dận Hữu có thể khẳng định, những quan viên này, mặt dù tròng mắt không có nhìn về phía các hoàng tử bên này, nhưng trong lòng đã đem ưu thế các hoàng tử cùng hoàn cảnh loại trừ, suy tính nhiều lần.
Khi Khang Hi vạch tội và trừng phạt Thái tử, biểu tình thực bình tĩnh, cũng không có đau buồn như khi lần đầu tiên phế Thái tử, điều này đại biểu cho việc Thái tử ngày càng hoang đường đã đánh mất đi tất cả tình cha con của Khang Hi, cũng đại biểu cho việc sự nhẫn nại của Khang Hi đối với hắn đã dùng hết, nay trừ bỏ mâu thuẫn trùng điệp ra, hai người đã không còn lại cái gì khác nữa.
Dận Hữu tự nhận mình cùng Thái tử cũng không bao nhiêu quyền lợi và mâu thuẫn, thậm chí nhớ đến việc sau khi mình bị phạt quỳ, Thái tử gọi mình đứng lên với phong độ trùng trùng. Thời gian cùng quyền lực, đúng là đã làm cho con người ta thay đổi kinh khủng đến như vậy.
Nghe được Khang Hi nói Thái tử cấu kết với ngoại nhân ám sát người khác, ngữ điệu của Khang Hi là phẫn nộ, chứ không phải là bi thương. Dận Hữu cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, trong lòng bàn tay đã thấm ra không ít mồ hôi lạnh.
“. . . Giam Nhị hoàng tử Dận Nhưng trong Hàm An Cung, cả đời này không được phép xuất cung nửa bước.” Khang Hi dùng âm thanh lạnh lẽo quyết định kết cục cuối cùng của Thái tử.
Dận Hữu nhớ rõ y đã từng xem qua hình ảnh trong Hàm An Cung ở kiếp trước, trong trí nhớ, trong tấm hình kia, Hàm An Cung có chút tàn tạ, cũng có chút lạnh lùng. Mấy năm trước, trước khi phục lập Thái tử, hắn bị giam ở Vĩnh Sinh, còn hiện nay là An Cung, không biết Dận Nhưng có cảm thấy châm chọc hay không?!
Tranh đấu cùng mâu thuẫn giữa Dận Nhưng và Khang Hi, Dận Hữu cũng không biết rõ lắm, điều duy nhất y biết là khoảng thời gian trước Dận Nhưng càng ngày càng kiêu ngạo, mà Khang Hi càng ngày càng chèn ép thế lực thái tử, trong lúc Khang Hi đi tuần du tái ngoại, Thái tử làm cái gì, y cũng không biết. Bất quá thấy đám người Dận Chân bận rộn, trong lòng y cũng ít nhiều biết sẽ có sự tình phát sinh, thật không ngờ, đó lại là lần thứ hai phế Thái tử.
Khang Hi đi rồi, mọi người vẫn quỳ trên mặt đất, không biết là do sợ tới mức chân nhũn ra, hay là không muốn làm dê đầu đàn khiến người chú mục nữa. Thật lâu sau, mới có vài vị đại thần thâm niên chậm rãi bò dậy, Dận Hữu trái ngắm phải liếc, trông một tí, tốt lắm, Ngũ Ca đã đứng dậy. Y thuận lợi bò dậy, bất động thanh sắc nhu nhu đầu gối bị tê do quỳ của mình, y thầm hận trong lòng, chủ nghĩa phong kiến độc ác này, quỳ đến quỳ lui, rất đả thương tự tôn nha.
“Thất đệ.” Dận Chân thấy Dận Hữu đứng ngẩn người, cho là y sợ hãi, liền hạ giọng nói: “Đi thôi.”
Từng nhóm đại thần cùng Vương gia, Bối lặc bắt đầu đi ra ngoài, Dận Hữu lăng lăng gật đầu, trong đầu vẫn còn có chút mê võng, Thái tử bị phế rồi sao?!
Thập a ca nhìn thấy Thất ca của mình sắp xuất môn, lại liếc nhìn Bát ca ở một bên mỉm cười, hắn vù vù vài bước, đuổi kịp cước bộ của Thất ca, dù sao đi theo Thất ca, hẳn là không có vấn đề gì đi. Loại trực giác giống như động vật này làm cho Thập a ca thật lâu về sau đều âm thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn thời niên thiếu của mình.
Nhìn nhóc beo béo đi theo sau mình, Dận Hữu cười cười ghé vào trên vai của hắn, “Thập đệ, nghe nói biệt trang của ngươi mới nhập mấy loại trái cây mới.”
“. . . . . .” Thập a ca yên lặng cúi đầu, không lẽ hắn nhìn lầm người rồi?
Dận Chân liếc nhìn lão Thập, thấy hắn bị Dận Hữu đè tới nỗi thẳng thắt lưng không nổi, trên mặt không có một tia biểu tình.
“Thất ca, ngươi rất nặng a.” Thập a ca nhịn không được lẩm bẩm.
“Thập đệ, ngươi còn phải rèn luyện nhiều hơn.” Dận Hữu cười ha hả ôm lấy cổ Thập a ca, dư quang khóe mắt đảo qua Bát a ca đang đi phía trước một mình, còn Tam a ca thì cúi thấp đầu, đã mất đi ngạo khí ngày xưa, y đưa tay vỗ vỗ đầu Thập a ca, rốt cuộc còn một chút thiện lương mà buông hắn ra.
“Vận khí của Thập ca thật không tốt.” Thập tam nhìn Thập a ca bị ép tới sắc mặt đỏ bừng liền lắc đầu.
“Hừ, có lẽ phải nói là vận khí của hắn tốt mới đúng.” Thập tứ có điểm nhíu mày, hắn liếc nhìn thần sắc mệt mỏi của Thập nhị a ca cách đó không xa, trên mặt liền lộ ra một tia trào phúng, mẫu gia của Thập nhị a ca có liên hệ với Thái tử, trước kia trước mặt bọn hắn, Thập Nhị đều ra vẻ như ta đây rất giỏi, hiện tại không phải là cũng thất thế rồi sao.
Sau khi trở lại quý phủ, Dận Hữu nhìn nhi tử nhà mình béo lùn chắc nịch đang ở hành lang dài đong đưa thân hình bước đi, phía sau còn có một đống nha hoàn, thái giám đi theo, y xoay người chọc chọc cái trán thằng cu, liền nhìn thấy nó lung la lung lay thân mình rồi té ngã.
Dận Hữu nhanh tay lẹ mắt xách nó lên, cười híp mắt nói: “Bé khoai lang, hôm nay có nhớ a mã không?”
“A mã.” Đứa nhỏ hai tuổi ăn mặc dày cộm, y như cái bọc nhỏ ở trong lòng Dận Hữu, bất quá nhờ thiên tính phụ tử mà nó vẫn nắm lấy vạt áo Dận Hữu, bật cười khanh khách, “A mã, bay bay.”
“Ừ, bay bay.” Vì thế a mã Dận Hữu liền ôm nhi tử của mình tung lên cao rồi hứng, quay sang bên trái một cái, rồi bên phải một cái, thằng nhỏ cao hứng đến mức cười không ngừng. Ma ma đúng ở một bên nhìn mà kinh hãi đảm chiến, chỉ sợ vị gia này lỡ tay, Đại a ca bẹp một cái ngã sấp xuống đất, thật sự là thảm.
“Nhi tử, a mã dẫn ngươi tới quý phủ của Tứ thúc và Hoằng Huy ca ca chơi, chịu không?” Dận Hữu đem con ôm vào lòng, đem mũ hình con hổ đội lên đầu con mình, ôm nhi tử đi loạng choạng ra cửa. Cái gọi là quy củ mẫu từ phụ nghiêm của Đại Thanh, đặt lên người này, nửa điểm cũng không được thể hiện ra.
“Mau đem việc này nhanh báo cáo cho phúc tấn.” Rốt cuộc cũng có một ma ma kịp phản ứng, trong lòng liền gấp khủng khiếp, Quận Vương gia a, đây là con của ngài, cũng không phải là đồ chơi của ngài a.
“Gia đem Đại a ca đi?” Cẩm Tố nghe xong việc này, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Tùy gia đi, dù sao người của quý phủ Tứ ca cũng cẩn thận, các ngươi không cần lo lắng.” Trong lòng nàng hiểu được, gia đối nữ tử trong phủ tuy lễ độ và lãnh đạm, nhưng đối với đứa nhỏ lại vô cùng tốt, hơn nữa, nếu có thể được Ung Thân Vương yêu thích thì. . .
Nhớ tới thế cục hiện nay, động tác thêu hương bao của Cẩm Tố ngừng lại, dù sao cũng là vị gia kia có cơ hội nhất.
Tại Ung Thân Vương quý phủ, Dận Chân đang ở trong thư phòng sao kinh Phật, nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào của tiểu hài tử, hắn khẽ nhíu mày, liền hỏi thái giám hầu hạ bên người, “Tiểu Ngô tử, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Hồi gia, là Thuần Quận Vương mang theo Đại a ca của Quận Vương quý phủ đến đây, lúc này đang cùng Đại a ca chơi đùa.” Tiểu Ngô tử biết Thuần Quận Vương cùng chủ tử nhà mình quan hệ rất tốt, liền thành thành thật thật trả lời.
Dận Chân nghe xong liền đi ra khỏi thư phòng, ra ngoài đại viện thì thấy một viên tròn tròn, núc ních dính lấy trên người nhi tử nhà mình, mà cái vị thất đệ kia lại cười đến vui vẻ, không hề có bộ dạng trưởng bối, người hầu hạ đứng ở một bên cũng cười ha ha.
“Gia.” Tứ phúc tấn Thư Nhã nhìn thấy Dận Chân đi ra, liền tiến lên phía trước nói, “Là tiểu hài tử ầm ỹ đến ngươi?”
Dận Chân thấy Dận Hữu xách Hoằng Thự như cái túi mà xách đến xách đi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười kỳ lạ, “Không có việc gì, Hoằng Huy chơi với đệ đệ?”
Thư Nhã nghe vậy cũng cười nói: “Thất đệ mới vừa nói, nuôi nam hài phải tùy tiện, cứ để cho hai hài tử chơi với nhau, cũng may hài tử Hoằng Thự kia cũng không hay khóc, bằng không Thất đệ làm như vậy, nó đã sớm khóc đến thiên hôn địa ám rồi.”
“Y vốn là người biết giới hạn, nên có thể làm ra bất cứ chuyện gì.” Dận Chân cười nhạt, nhấc chân đi về hướng Dận Hữu, mặc dù chính mình không thích nơi tranh cãi ầm ĩ lắm.
Ý cười trên mặt Thư Nhã không thay đổi, xem con mình vừa lảo đảo một cái lại bị Thất đệ tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy, vùi đầu cười khẽ, “Quả thật là một người không biết giới hạn.” Nhưng, nàng lại muốn cám ơn y. Nàng là nữ nhân thông minh, tự nhiên biết vì sao gia đối với nữ nhân của quý phủ lãnh đạm, lại duy độc đối với nàng là tôn trọng. Nàng cũng chưa bao giờ ngu ngốc mà nghĩ thử xem nếu như không có Thất a ca, nàng sẽ như thế nào. Thất a ca vốn đang tồn tại, mà người vốn tồn tại này làm cho nhi tử của nàng được gia coi trọng nhất, cũng làm cho chính mình trở thành nữ nhân được gia tôn trọng nhất trong quý phủ.
“A.” nàng nhịn không được mà hô một tiếng nhỏ, bởi vì Hoằng Thự rất giống viên thịt ngã lăn trên mặt đất.
“Nhi tử, tự mình đứng lên, nếu ngươi đứng lên, a mã sẽ làm đồ chơi cho ngươi.” Dận Hữu đứng cách xa Hoằng Thự, cười đùa, làm cho Hoằng Huy đang muốn đi kéo Hoằng Thự lên cũng dừng bước.
Sau đó liền thấy viên thịt bụ bẫm kia uốn mình bò dậy, trên mặt cũng không có bộ dạng chực khóc, “A mã, đồ chơi.”
“Đi, tối nay a mã làm cho ngươi.” Dận Hữu cười ha hả hôn nhẹ lên mặt nhi tử nhà mình, thấy Dận Chân đứng cách đó vài bước, nói thêm: “Bé khoai lang, đây là Tứ thúc, còn nhớ chứ?’
“Tứ thúc, cái khóa.” Hoằng Thự chạy như điên về hướng Dận Chân, bọn hạ nhân bên cạnh lo lắng nhìn Hoằng Thự a ca, chỉ sợ gia mình mặt lạnh, dọa tiểu hài tử này khóc.
“Tứ ca, nhóc khoai lang còn nhớ ngươi cho nó cái khóa ngọc kìa.” Dận Hữu âm thầm gật đầu, không hổ là con mình, đem những thứ quan trọng nhớ rất rõ. (ặc, anh dạy con thế hả? =]]) Bạn đang �
Dận Chân liếc nhìn tiểu hài tử đang níu vạt áo mình, vội ho một tiếng, “Hoằng Huy, hảo hảo chiếu cố đệ đệ, người tới, hảo hảo chiếu cố hai vị a ca.” Nói xong, hắn đưa cho Dận Hữu một ánh mắt.
Dận Hữu liền đem người bên cạnh quăng cho Hoằng Huy, xoay người nói với Thư Nhã đang đứng ở trên hành lang: “Tứ tẩu, nhi tử nhà ta liền phiền ngươi vậy.”
“Thất đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không khi dễ Hoằng Thự.” Thư Nhã cười giễu cợt Dận Hữu, đưa mắt nhìn hai người bước vào tiểu viện. Tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống con mình và Hoằng Thự. Vị Thất đệ này, tuy nói và làm việc tùy tiện, nhưng là đối nhi tử thật đủ cưng chiều, lại còn tự mình làm đồ chơi cho nó… đồ chơi?! Thư Nhã nghĩ đến một ít đồ chơi của nhi tử của mình, bỗng có chút kinh ngạc nghĩ, mấy món đồ chơi đó sẽ không phải do Thất đệ tự mình làm chứ?
Trong thư phòng.
“Nơi của Mã Kỳ không có vấn đề gì.” Dận Hữu hạ giọng nói: “Ta cùng Cẩm Tố một chỗ cũng mấy năm rồi, cũng bồi nàng về nương gia nhiều lần, Mã Kỳ này rất trung thành với hoàng a mã, đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì. Ta cho hắn một ít lời, lập trường của các Đại học sĩ khác cùng hắn không sai biệt lắm.”
“Ngươi không cần đi lo lắng mấy việc này.” Dận Chân nhẹ nhàng ôm eo y, “Ta sẽ có chừng mực, ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được rồi.”
Dận Hữu biết Dận Chân đang sợ cuối cùng chính hắn không chiếm được vị trí kia, ngược lại còn liên lụy đến y, nên liền dùng sức ôm trả: “Tứ ca, ngươi sẽ không thua, chỉ cần… Ngươi là nhi tử vì hoàng a mã tận trung.”
Không hỏi Dận Hữu như thế nào lại hiểu được ý của hoàng a mã , hoặc vì sao đối với mình tin tưởng như vậy, hắn chỉ đặt đầu lên vai Dận Hữu, thấp giọng nói: “Ừm, ta không thể thua.”
Hắn không được phép thua, cho nên không thể thua. Hắn không thể hình dung được, nếu như mình thua, người của quý phủ hắn sẽ ra sao, còn Dận Hữu sẽ như thế nào? Các huynh đệ khác có thể dung tha cho Thất đệ mà từ trước đến nay y đều thân thiết với mình không?
Dận Hữu thích ăn ngon lại ham chơi, còn ưa thích đi lanh quanh khắp nơi, nếu mình thất bại, ngày sau Thất đệ sẽ sống như thế nào? Ăn nói khép nép, cẩn thận từng li từng tí?
Nhịn không được mà hôn hôn lên cái trán của người trong lòng, nhẹ tay mơn trớn vành tai, xúc cảm mềm mại thoải mái, làm cho tâm tình của hắn chậm rãi tốt lên.
“Nếu ta thua thì sao?”
“Nếu như ngươi thua thì, đại khái sẽ bị quyển cấm thôi, mà ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp tới thăm ngươi.” Dận Hữu hào phóng vỗ vỗ vai Dận Chân, “Ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ đâu.”
Dận Chân trầm giọng nở nụ cười, sao hắn lại quên mất chứ, Thất đệ của hắn, chính là cái dạng này, vĩnh viễn sẽ không buồn lo vô cớ, cũng biết làm như thế nào để mình sống vui vẻ.
“Ngươi rất thích nhi tử này?” Dận Chân cảm thấy, ghen với việc ái nhân cùng nhi tử của y, thật sự là một chuyện dọa người, nhưng loại cảm xúc tiêu cực này làm thế nào cũng không biến mất được.
“Hừ hừ, ta cũng thích cả Hoằng Huy của ngươi nữa.” Dận Hữu liếc mắt, thuận tiện từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách, “Nhóc khoai lang là một hài tử thông minh, Hoằng Huy cũng là một hài tử thông minh.”
Dận Chân trầm mặc một lát, “Ngươi. . . Nhìn trúng Hoằng Huy?”
Dận Hữu nhíu mày, vẻ mặt vô tội nói, “Ta chỉ thích nhi tử này của ngươi, cái gì mà nhìn trúng với coi trọng?”
“Như vậy, Hoằng Quân cùng Hoằng Thì, sao ngươi không chơi nhiều với chúng?” Khóe miệng Dận Chân xuất hiện mỉm cười.
“Mấy hài tử kia nhỏ như vậy, chơi có gì vui.” Dận Hữu không để ý đến sự giễu cợt trong ánh mắt của Dận Chân, “Luôn có sự bất đồng, Hoằng Huy, hài tử đó là ta nhìn nó lớn lên.”
Ngoài thư phòng, Thư Nhã vốn muốn hỏi hai người kia buổi trưa muốn dùng cái gì, nghe hai người trò chuyện, nàng dừng cước bộ lại, kỳ thật là nàng chỉ vô ý nghe được hai người nói chuyện, chính là nghe được hai chữ Hoằng Huy kia liền làm cho nàng nhịn không được mà phóng nhẹ cước bộ.
“Hài tử Hoằng Huy kia… . Xác thực rất tốt.”
Sau khi Thư Nhã nghe được lời này của Dận Chân, liền lặng lẽ ly khai.
“Bát đệ, mời.” Dận Hữu liếc nhìn bầu trời tối đen, trời lạnh như thế này, đầu xuân năm nay, sau khi Khang Hi đi tuần du tái ngoại về mấy tháng trước có chút gì đó không đúng lắm. Cái loại dày vò như thế, tại sao vị Bát đệ này của y đứng ở trong viện gió lạnh thế này mà bề ngoài vẫn giữ được phong độ? “Thất đệ, Bát đệ.” Dận Chân đã tới, rất tự nhiên chen vào giữa hai người mà đi, “Hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta cùng vào thôi.”
Sau khi Dận Chân xuất hiện, trong đầu Dận Hữu đột nhiên xuất hiện một câu chuyện thiếu nhi “Ba hòa thượng”. Đi theo Dận Chân vào phòng, không khí bên trong rất trầm trọng khiến cho sự thoải mái trong lòng y nhất thời biến mất, ánh mắt quét quanh một vòng, liền nhìn thấy Ngũ a ca và Thập a ca đang đứng cùng một chỗ, cũng không quản Dận Chân đang ở bên cạnh, y lết lết đến bên cạnh hai người.
Bát a ca không khỏi nhìn về phía Dận Chân, phát hiện trong mắt đối phương cũng không có vẻ không vui, dường như đã tập thành quen đối với thói quen này của Dận Hữu, thế nên ngay cả lông mày cũng lười động. Trong lòng dần dần có chút hiểu được, vì sao Thất ca cùng với lão Tứ lại thân mật như thế.
Thất ca không muốn dính tới phiền toái, mà Tứ ca tâm kế thâm trầm nhưng đốivới Thất ca lại không đòi hỏi gì, cho nên Thất ca mới thân cận với Tứ ca như vậy? Hắn cúi đầu, yên lặng suy tư, nếu như là mình, sẽ bỏ được sự ưu ái của hoàng a mã sao?
Trong lòng hoàng a mã yêu thích nhất chính là Thất ca, đó là do hắn gần đây mới chậm rãi phát hiện ra, phát hiện này làm cho hắn hết sức kinh ngạc, nhưng khi nhớ lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, hắn mới nhận ra, có lẽ từ tận trước kia, hoàng a mã đã yêu thích Thất ca rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi, cũng có thể nói, hoàng a mã là người che dấu tâm tư vô cùng tốt.
Nếu hắn là lão Tứ, nhất định sẽ lợi dụng điểm này, trong lòng hắn rất rõ ràng. Liếc nhìn người đang cùng Thập đệ nhẹ giọng nói chuyện, khóe miệng Dận Tự lộ ra một tia cười chua xót.
Không bao lâu sau, Khang Hi xuất hiện, mọi người quỳ xuống đất hô vạn tuế, rồi sau khi đứng dậy mọi người mới chú ý tới biểu tình của Khang Hi, thực bình tĩnh, dường như không có chuyện gì lớn xảy ra.
“Trẫm, muốn phế Thái tử.”
Một hòn đá kích ngàn tầng sóng, mọi người nhất thời câm lặng, thậm chí hoài nghi là lỗ tai mình có vấn đề, đều tự trao đổi một cái ánh mắt nghi ngờ với nhau, nhưng không ai dám mở miệng trước.
Mặt Khang Hi không chút thay đổi nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Trẫm quyết định phế Thái tử lần thứ hai, chuyện này quả thật rất đau lòng. Từ sau lần phục Thái tử cho tới nay, hành vi của Thái tử ngày càng hoang đường, dạy dỗ nhiều lần vẫn không sửa đổi. Thị phi chẳng biết phân biệt, bản tính hung tàn, câu kết vây cánh, còn Thác Hợp Tề, đó là bộ hạ của hắn, trẫm thấy thẹn với trời đất, thấy thẹn đối với lê dân bách tính. Thái tử. . . Không thể không phế!”
“Hoàng thượng, thỉnh tam. . .” Một quan viên còn chưa kịp nói xong, đã bị Khang Hi đánh gãy, “Trẫm hi vọng chư vị khanh gia không nên có ý niệm thay thái tử cầu tình trong đầu, nếu thay thái tử cầu tình, sẽ có tội là chung đảng với Thái tử.”
Trong lúc nhất thời, không ai dám cầu tình nữa, mọi người đều không lên tiếng, chỉ cảm thấy hoảng loạn. Nay Thái tử bị phế lần thứ hai, xem ra không còn khả năng phục lại lần nữa, như vậy, tất cả các hoàng tử hiện đang đứng ở chỗ này đều có cơ hội?
Trên đại sảnh có Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca, Thất a ca, Bát a ca, Thập a ca, Thập nhị a ca, Thập Tam a ca, và Thập Tứ a ca. Trừ Tam a ca cùng Bát a ca đã bị trách cứ ra, cả vị Thất a ca có tật kia nữa, còn thân phận mẫu gia của Thập nhị a ca không hiển hách và Thác Cáp Kỳ vẫn là huynh trưởng mẫu phi Định tần của hắn, tất nhiên cũng bị loại. Nay thân thể hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, như vậy chỉ có Tứ, Ngũ, Thập, Thập tam, Thập Tứ a ca là có khả năng.
Dận Hữu có thể khẳng định, những quan viên này, mặt dù tròng mắt không có nhìn về phía các hoàng tử bên này, nhưng trong lòng đã đem ưu thế các hoàng tử cùng hoàn cảnh loại trừ, suy tính nhiều lần.
Khi Khang Hi vạch tội và trừng phạt Thái tử, biểu tình thực bình tĩnh, cũng không có đau buồn như khi lần đầu tiên phế Thái tử, điều này đại biểu cho việc Thái tử ngày càng hoang đường đã đánh mất đi tất cả tình cha con của Khang Hi, cũng đại biểu cho việc sự nhẫn nại của Khang Hi đối với hắn đã dùng hết, nay trừ bỏ mâu thuẫn trùng điệp ra, hai người đã không còn lại cái gì khác nữa.
Dận Hữu tự nhận mình cùng Thái tử cũng không bao nhiêu quyền lợi và mâu thuẫn, thậm chí nhớ đến việc sau khi mình bị phạt quỳ, Thái tử gọi mình đứng lên với phong độ trùng trùng. Thời gian cùng quyền lực, đúng là đã làm cho con người ta thay đổi kinh khủng đến như vậy.
Nghe được Khang Hi nói Thái tử cấu kết với ngoại nhân ám sát người khác, ngữ điệu của Khang Hi là phẫn nộ, chứ không phải là bi thương. Dận Hữu cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, trong lòng bàn tay đã thấm ra không ít mồ hôi lạnh.
“. . . Giam Nhị hoàng tử Dận Nhưng trong Hàm An Cung, cả đời này không được phép xuất cung nửa bước.” Khang Hi dùng âm thanh lạnh lẽo quyết định kết cục cuối cùng của Thái tử.
Dận Hữu nhớ rõ y đã từng xem qua hình ảnh trong Hàm An Cung ở kiếp trước, trong trí nhớ, trong tấm hình kia, Hàm An Cung có chút tàn tạ, cũng có chút lạnh lùng. Mấy năm trước, trước khi phục lập Thái tử, hắn bị giam ở Vĩnh Sinh, còn hiện nay là An Cung, không biết Dận Nhưng có cảm thấy châm chọc hay không?!
Tranh đấu cùng mâu thuẫn giữa Dận Nhưng và Khang Hi, Dận Hữu cũng không biết rõ lắm, điều duy nhất y biết là khoảng thời gian trước Dận Nhưng càng ngày càng kiêu ngạo, mà Khang Hi càng ngày càng chèn ép thế lực thái tử, trong lúc Khang Hi đi tuần du tái ngoại, Thái tử làm cái gì, y cũng không biết. Bất quá thấy đám người Dận Chân bận rộn, trong lòng y cũng ít nhiều biết sẽ có sự tình phát sinh, thật không ngờ, đó lại là lần thứ hai phế Thái tử.
Khang Hi đi rồi, mọi người vẫn quỳ trên mặt đất, không biết là do sợ tới mức chân nhũn ra, hay là không muốn làm dê đầu đàn khiến người chú mục nữa. Thật lâu sau, mới có vài vị đại thần thâm niên chậm rãi bò dậy, Dận Hữu trái ngắm phải liếc, trông một tí, tốt lắm, Ngũ Ca đã đứng dậy. Y thuận lợi bò dậy, bất động thanh sắc nhu nhu đầu gối bị tê do quỳ của mình, y thầm hận trong lòng, chủ nghĩa phong kiến độc ác này, quỳ đến quỳ lui, rất đả thương tự tôn nha.
“Thất đệ.” Dận Chân thấy Dận Hữu đứng ngẩn người, cho là y sợ hãi, liền hạ giọng nói: “Đi thôi.”
Từng nhóm đại thần cùng Vương gia, Bối lặc bắt đầu đi ra ngoài, Dận Hữu lăng lăng gật đầu, trong đầu vẫn còn có chút mê võng, Thái tử bị phế rồi sao?!
Thập a ca nhìn thấy Thất ca của mình sắp xuất môn, lại liếc nhìn Bát ca ở một bên mỉm cười, hắn vù vù vài bước, đuổi kịp cước bộ của Thất ca, dù sao đi theo Thất ca, hẳn là không có vấn đề gì đi. Loại trực giác giống như động vật này làm cho Thập a ca thật lâu về sau đều âm thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn thời niên thiếu của mình.
Nhìn nhóc beo béo đi theo sau mình, Dận Hữu cười cười ghé vào trên vai của hắn, “Thập đệ, nghe nói biệt trang của ngươi mới nhập mấy loại trái cây mới.”
“. . . . . .” Thập a ca yên lặng cúi đầu, không lẽ hắn nhìn lầm người rồi?
Dận Chân liếc nhìn lão Thập, thấy hắn bị Dận Hữu đè tới nỗi thẳng thắt lưng không nổi, trên mặt không có một tia biểu tình.
“Thất ca, ngươi rất nặng a.” Thập a ca nhịn không được lẩm bẩm.
“Thập đệ, ngươi còn phải rèn luyện nhiều hơn.” Dận Hữu cười ha hả ôm lấy cổ Thập a ca, dư quang khóe mắt đảo qua Bát a ca đang đi phía trước một mình, còn Tam a ca thì cúi thấp đầu, đã mất đi ngạo khí ngày xưa, y đưa tay vỗ vỗ đầu Thập a ca, rốt cuộc còn một chút thiện lương mà buông hắn ra.
“Vận khí của Thập ca thật không tốt.” Thập tam nhìn Thập a ca bị ép tới sắc mặt đỏ bừng liền lắc đầu.
“Hừ, có lẽ phải nói là vận khí của hắn tốt mới đúng.” Thập tứ có điểm nhíu mày, hắn liếc nhìn thần sắc mệt mỏi của Thập nhị a ca cách đó không xa, trên mặt liền lộ ra một tia trào phúng, mẫu gia của Thập nhị a ca có liên hệ với Thái tử, trước kia trước mặt bọn hắn, Thập Nhị đều ra vẻ như ta đây rất giỏi, hiện tại không phải là cũng thất thế rồi sao.
Sau khi trở lại quý phủ, Dận Hữu nhìn nhi tử nhà mình béo lùn chắc nịch đang ở hành lang dài đong đưa thân hình bước đi, phía sau còn có một đống nha hoàn, thái giám đi theo, y xoay người chọc chọc cái trán thằng cu, liền nhìn thấy nó lung la lung lay thân mình rồi té ngã.
Dận Hữu nhanh tay lẹ mắt xách nó lên, cười híp mắt nói: “Bé khoai lang, hôm nay có nhớ a mã không?”
“A mã.” Đứa nhỏ hai tuổi ăn mặc dày cộm, y như cái bọc nhỏ ở trong lòng Dận Hữu, bất quá nhờ thiên tính phụ tử mà nó vẫn nắm lấy vạt áo Dận Hữu, bật cười khanh khách, “A mã, bay bay.”
“Ừ, bay bay.” Vì thế a mã Dận Hữu liền ôm nhi tử của mình tung lên cao rồi hứng, quay sang bên trái một cái, rồi bên phải một cái, thằng nhỏ cao hứng đến mức cười không ngừng. Ma ma đúng ở một bên nhìn mà kinh hãi đảm chiến, chỉ sợ vị gia này lỡ tay, Đại a ca bẹp một cái ngã sấp xuống đất, thật sự là thảm.
“Nhi tử, a mã dẫn ngươi tới quý phủ của Tứ thúc và Hoằng Huy ca ca chơi, chịu không?” Dận Hữu đem con ôm vào lòng, đem mũ hình con hổ đội lên đầu con mình, ôm nhi tử đi loạng choạng ra cửa. Cái gọi là quy củ mẫu từ phụ nghiêm của Đại Thanh, đặt lên người này, nửa điểm cũng không được thể hiện ra.
“Mau đem việc này nhanh báo cáo cho phúc tấn.” Rốt cuộc cũng có một ma ma kịp phản ứng, trong lòng liền gấp khủng khiếp, Quận Vương gia a, đây là con của ngài, cũng không phải là đồ chơi của ngài a.
“Gia đem Đại a ca đi?” Cẩm Tố nghe xong việc này, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Tùy gia đi, dù sao người của quý phủ Tứ ca cũng cẩn thận, các ngươi không cần lo lắng.” Trong lòng nàng hiểu được, gia đối nữ tử trong phủ tuy lễ độ và lãnh đạm, nhưng đối với đứa nhỏ lại vô cùng tốt, hơn nữa, nếu có thể được Ung Thân Vương yêu thích thì. . .
Nhớ tới thế cục hiện nay, động tác thêu hương bao của Cẩm Tố ngừng lại, dù sao cũng là vị gia kia có cơ hội nhất.
Tại Ung Thân Vương quý phủ, Dận Chân đang ở trong thư phòng sao kinh Phật, nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào của tiểu hài tử, hắn khẽ nhíu mày, liền hỏi thái giám hầu hạ bên người, “Tiểu Ngô tử, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Hồi gia, là Thuần Quận Vương mang theo Đại a ca của Quận Vương quý phủ đến đây, lúc này đang cùng Đại a ca chơi đùa.” Tiểu Ngô tử biết Thuần Quận Vương cùng chủ tử nhà mình quan hệ rất tốt, liền thành thành thật thật trả lời.
Dận Chân nghe xong liền đi ra khỏi thư phòng, ra ngoài đại viện thì thấy một viên tròn tròn, núc ních dính lấy trên người nhi tử nhà mình, mà cái vị thất đệ kia lại cười đến vui vẻ, không hề có bộ dạng trưởng bối, người hầu hạ đứng ở một bên cũng cười ha ha.
“Gia.” Tứ phúc tấn Thư Nhã nhìn thấy Dận Chân đi ra, liền tiến lên phía trước nói, “Là tiểu hài tử ầm ỹ đến ngươi?”
Dận Chân thấy Dận Hữu xách Hoằng Thự như cái túi mà xách đến xách đi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười kỳ lạ, “Không có việc gì, Hoằng Huy chơi với đệ đệ?”
Thư Nhã nghe vậy cũng cười nói: “Thất đệ mới vừa nói, nuôi nam hài phải tùy tiện, cứ để cho hai hài tử chơi với nhau, cũng may hài tử Hoằng Thự kia cũng không hay khóc, bằng không Thất đệ làm như vậy, nó đã sớm khóc đến thiên hôn địa ám rồi.”
“Y vốn là người biết giới hạn, nên có thể làm ra bất cứ chuyện gì.” Dận Chân cười nhạt, nhấc chân đi về hướng Dận Hữu, mặc dù chính mình không thích nơi tranh cãi ầm ĩ lắm.
Ý cười trên mặt Thư Nhã không thay đổi, xem con mình vừa lảo đảo một cái lại bị Thất đệ tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy, vùi đầu cười khẽ, “Quả thật là một người không biết giới hạn.” Nhưng, nàng lại muốn cám ơn y. Nàng là nữ nhân thông minh, tự nhiên biết vì sao gia đối với nữ nhân của quý phủ lãnh đạm, lại duy độc đối với nàng là tôn trọng. Nàng cũng chưa bao giờ ngu ngốc mà nghĩ thử xem nếu như không có Thất a ca, nàng sẽ như thế nào. Thất a ca vốn đang tồn tại, mà người vốn tồn tại này làm cho nhi tử của nàng được gia coi trọng nhất, cũng làm cho chính mình trở thành nữ nhân được gia tôn trọng nhất trong quý phủ.
“A.” nàng nhịn không được mà hô một tiếng nhỏ, bởi vì Hoằng Thự rất giống viên thịt ngã lăn trên mặt đất.
“Nhi tử, tự mình đứng lên, nếu ngươi đứng lên, a mã sẽ làm đồ chơi cho ngươi.” Dận Hữu đứng cách xa Hoằng Thự, cười đùa, làm cho Hoằng Huy đang muốn đi kéo Hoằng Thự lên cũng dừng bước.
Sau đó liền thấy viên thịt bụ bẫm kia uốn mình bò dậy, trên mặt cũng không có bộ dạng chực khóc, “A mã, đồ chơi.”
“Đi, tối nay a mã làm cho ngươi.” Dận Hữu cười ha hả hôn nhẹ lên mặt nhi tử nhà mình, thấy Dận Chân đứng cách đó vài bước, nói thêm: “Bé khoai lang, đây là Tứ thúc, còn nhớ chứ?’
“Tứ thúc, cái khóa.” Hoằng Thự chạy như điên về hướng Dận Chân, bọn hạ nhân bên cạnh lo lắng nhìn Hoằng Thự a ca, chỉ sợ gia mình mặt lạnh, dọa tiểu hài tử này khóc.
“Tứ ca, nhóc khoai lang còn nhớ ngươi cho nó cái khóa ngọc kìa.” Dận Hữu âm thầm gật đầu, không hổ là con mình, đem những thứ quan trọng nhớ rất rõ. (ặc, anh dạy con thế hả? =]]) Bạn đang �
Dận Chân liếc nhìn tiểu hài tử đang níu vạt áo mình, vội ho một tiếng, “Hoằng Huy, hảo hảo chiếu cố đệ đệ, người tới, hảo hảo chiếu cố hai vị a ca.” Nói xong, hắn đưa cho Dận Hữu một ánh mắt.
Dận Hữu liền đem người bên cạnh quăng cho Hoằng Huy, xoay người nói với Thư Nhã đang đứng ở trên hành lang: “Tứ tẩu, nhi tử nhà ta liền phiền ngươi vậy.”
“Thất đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không khi dễ Hoằng Thự.” Thư Nhã cười giễu cợt Dận Hữu, đưa mắt nhìn hai người bước vào tiểu viện. Tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống con mình và Hoằng Thự. Vị Thất đệ này, tuy nói và làm việc tùy tiện, nhưng là đối nhi tử thật đủ cưng chiều, lại còn tự mình làm đồ chơi cho nó… đồ chơi?! Thư Nhã nghĩ đến một ít đồ chơi của nhi tử của mình, bỗng có chút kinh ngạc nghĩ, mấy món đồ chơi đó sẽ không phải do Thất đệ tự mình làm chứ?
Trong thư phòng.
“Nơi của Mã Kỳ không có vấn đề gì.” Dận Hữu hạ giọng nói: “Ta cùng Cẩm Tố một chỗ cũng mấy năm rồi, cũng bồi nàng về nương gia nhiều lần, Mã Kỳ này rất trung thành với hoàng a mã, đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì. Ta cho hắn một ít lời, lập trường của các Đại học sĩ khác cùng hắn không sai biệt lắm.”
“Ngươi không cần đi lo lắng mấy việc này.” Dận Chân nhẹ nhàng ôm eo y, “Ta sẽ có chừng mực, ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được rồi.”
Dận Hữu biết Dận Chân đang sợ cuối cùng chính hắn không chiếm được vị trí kia, ngược lại còn liên lụy đến y, nên liền dùng sức ôm trả: “Tứ ca, ngươi sẽ không thua, chỉ cần… Ngươi là nhi tử vì hoàng a mã tận trung.”
Không hỏi Dận Hữu như thế nào lại hiểu được ý của hoàng a mã , hoặc vì sao đối với mình tin tưởng như vậy, hắn chỉ đặt đầu lên vai Dận Hữu, thấp giọng nói: “Ừm, ta không thể thua.”
Hắn không được phép thua, cho nên không thể thua. Hắn không thể hình dung được, nếu như mình thua, người của quý phủ hắn sẽ ra sao, còn Dận Hữu sẽ như thế nào? Các huynh đệ khác có thể dung tha cho Thất đệ mà từ trước đến nay y đều thân thiết với mình không?
Dận Hữu thích ăn ngon lại ham chơi, còn ưa thích đi lanh quanh khắp nơi, nếu mình thất bại, ngày sau Thất đệ sẽ sống như thế nào? Ăn nói khép nép, cẩn thận từng li từng tí?
Nhịn không được mà hôn hôn lên cái trán của người trong lòng, nhẹ tay mơn trớn vành tai, xúc cảm mềm mại thoải mái, làm cho tâm tình của hắn chậm rãi tốt lên.
“Nếu ta thua thì sao?”
“Nếu như ngươi thua thì, đại khái sẽ bị quyển cấm thôi, mà ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp tới thăm ngươi.” Dận Hữu hào phóng vỗ vỗ vai Dận Chân, “Ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ đâu.”
Dận Chân trầm giọng nở nụ cười, sao hắn lại quên mất chứ, Thất đệ của hắn, chính là cái dạng này, vĩnh viễn sẽ không buồn lo vô cớ, cũng biết làm như thế nào để mình sống vui vẻ.
“Ngươi rất thích nhi tử này?” Dận Chân cảm thấy, ghen với việc ái nhân cùng nhi tử của y, thật sự là một chuyện dọa người, nhưng loại cảm xúc tiêu cực này làm thế nào cũng không biến mất được.
“Hừ hừ, ta cũng thích cả Hoằng Huy của ngươi nữa.” Dận Hữu liếc mắt, thuận tiện từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách, “Nhóc khoai lang là một hài tử thông minh, Hoằng Huy cũng là một hài tử thông minh.”
Dận Chân trầm mặc một lát, “Ngươi. . . Nhìn trúng Hoằng Huy?”
Dận Hữu nhíu mày, vẻ mặt vô tội nói, “Ta chỉ thích nhi tử này của ngươi, cái gì mà nhìn trúng với coi trọng?”
“Như vậy, Hoằng Quân cùng Hoằng Thì, sao ngươi không chơi nhiều với chúng?” Khóe miệng Dận Chân xuất hiện mỉm cười.
“Mấy hài tử kia nhỏ như vậy, chơi có gì vui.” Dận Hữu không để ý đến sự giễu cợt trong ánh mắt của Dận Chân, “Luôn có sự bất đồng, Hoằng Huy, hài tử đó là ta nhìn nó lớn lên.”
Ngoài thư phòng, Thư Nhã vốn muốn hỏi hai người kia buổi trưa muốn dùng cái gì, nghe hai người trò chuyện, nàng dừng cước bộ lại, kỳ thật là nàng chỉ vô ý nghe được hai người nói chuyện, chính là nghe được hai chữ Hoằng Huy kia liền làm cho nàng nhịn không được mà phóng nhẹ cước bộ.
“Hài tử Hoằng Huy kia… . Xác thực rất tốt.”
Sau khi Thư Nhã nghe được lời này của Dận Chân, liền lặng lẽ ly khai.
Danh sách chương