Thì ra trên thế gian này thật sự có người chỉ cần dùng một câu là có thể làm cho một người đang ở mùa hạ mà cảm thấy rét lạnh như mùa đông, Dận Hữu nhìn mấy viên cờ rơi lả tả, hít sâu một hơi, chống lại tầm mắt của Khang Hi, y phát giác trong ánh mắt của đối phương có chút phức tạp, có phần lạnh nhạt, có điểm áy náy, cũng có một loại gì đó khó nói, giống như là yêu thích.

Khang Hi cũng không thèm nhìn quân cờ, chỉ bưng lên chén trà lạnh bên cạnh lên: “Thế nào? Ngay cả cầm mấy quân cờ cũng không xong?”

“Trời có chút nóng, lòng bàn tay nhi thần ra mồ hôi hơi nhiều, cho nên thất lễ trước hoàng a mã rồi, thỉnh hoàng a mã thứ tội.” Tâm như đang treo một nửa, Dận Hữu run rẩy đứng dậy, liền quỳ xuống tạ lỗi.

Khang Hi vẫn nhìn bàn cờ không nói gì, Dận Hữu quỳ trên mặt đất cũng không dám động, mồ hôi thấm vào cổ áo, có chút không thoải mái, y càng cúi đầu thấp hơn, nhưng trong lòng có chút lo lắng. Trong lịch sử cũng không có ghi lại việc Ung Chính hoàng đế cùng Thuần Quận Vương quan hệ chặt chẽ, mà nay y đã cải biến lịch sử, sau này sẽ thế nào đây? Có hay không. . . Bởi vì mình mà ảnh hưởng đến con đường đi lên đế vị của Dận Chân?

“Từ nhỏ ngươi đã cùng lão Tứ quan hệ thân mật, mà lão Tứ từ nhỏ ở trong cung cũng đã quan tâm ngươi.” Khang Hi không nhanh không chậm mở miệng, “Trẫm nhìn các ngươi lớn lên, đã đoán trước là sau này, phần tình cảm huynh đệ này của các ngươi vẫn sẽ rạn nứt, nhưng nay xem ra, là trẫm coi thường thân tình hoàng gia rồi.”

Khang Hi miệng càng ngày càng ôn hòa, nhưng trán Dận Hữu càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.

“Vô tâm vô tình là một ưu điểm của đế vương, nhưng cũng là một nhược điểm của đế vương.” Khang Hi cúi đầu nhìn thanh niên đang quỳ gối trước mặt mình, “Vị trí đế vương kia luôn lạnh lẽo, nữ nhân trong hậu cung chỉ có thể sủng, chứ không thể yêu, càng không thể thổ lộ tình cảm, trước các đại thần thì càng không thể biểu lộ cảm xúc, ngày qua ngày, vô tâm vô tình cũng có thể biến thành lãnh huyết vô tình, một đế vương lãnh khốc, thường thường chỉ có hai con đường, một là thống trị tốt toàn bộ quốc gia, hai là dùng chính sách khắc nghiệt tàn bạo để cai trị. Tiểu Thất, ngươi nói xem, trẫm có thể hay không lấy giang sơn Đại Thanh đặt cược một ván?”

Dận Hữu cúi đầu nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Khang Hi không phải bởi vì phát hiện chuyện của mình cùng Tứ ca mà kêu mình tới tính sổ, mà là muốn tìm người tâm sự? Nhưng quá trình tâm sự kiểu này không khỏi có phần khủng bố đi.

Khang Hi dường như đoán được Dận Hữu sẽ không trả lời, hắn cũng không đợi Dận Hữu trả lời, mà tiếp tục hỏi: “Tiểu Thất, từ lúc nào ngươi bắt đầu thân thiết với lão Tứ?” Nói gần nói xa, lại có ý muốn bồi dưỡng Dận Chân làm Thái tử.

“Hồi hoàng a mã, nhi thần từ lúc ba tuổi đã đến chỗ của Tứ ca để ăn chơi không ít rồi.” Vừa nói như thế, y mới giật mình, dường như chính mình đã áp bức bóc lột Dận Chân hơn hai mươi năm rồi.

“Như vậy, ngươi có thể vẫn giống như hiện tại, cái gì cũng không kiên trì, sống nhẹ nhàng như thế cả đời?” Khang Hi lại hỏi.

Dận Hữu mờ mịt, mình chỉ hảo hảo ở công bộ làm việc, cần cù chăm chỉ, thành thành thật thật. Lại không có tí binh quyền nào, chẳng lẽ còn có thể uy hiếp đế vị? Bằng mẫu gia không hiển hách của mình, hay là bằng cái chân trời sinh đã có chút ít vấn đề của mình đây? Cũng không phải nam chính trong các tiểu thuyết xuyên qua trên Internet ,vung tay một cái là có hàng đống mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, vẫy hai cái là tất cả địch nhân đều chết hết, sự thật luôn tàn khốc hơn ảo tưởng rất nhiều.

“Nhi thần trời sanh tính đã lười nhác, sợ chỉ có thể sống như vậy cả đời.” Dận Hữu không biết đến tột cùng là Khang Hi có ý gì, đành cắn răng dập đầu một cái kích động nói: “Hoàng a mã, từ nhỏ nhi thần liền biết mình cùng những huynh đệ khác bất đồng, may mà có hoàng a mã sủng ái, ngạch nương thương yêu, cho nên cuộc sống vẫn rất tốt, sau này còn có Tứ ca thương thân ta có tật, cũng đối với ta chiếu cố rất nhiều, nhi thần trời sanh tính bình thường, so với các huynh đệ khác còn kém rất nhiều, mặc dù đã cố gắng học tập, nhưng cũng chỉ tầm thường. Từ trước đến nay nhi thần đều không có hùng tâm chí tráng, chỉ cầu an bình cả đời là đủ.”

Khang Hi nhìn Dận Hữu một lúc lâu, mới thở dài một tiếng: “Tính tình này của ngươi, xem ra cũng tốt.” Ở chốn hoàng gia này, không kiêu, không ghen, không ti, đã là hiếm thấy, ai nói hài tử này tầm thường, vô năng chứ, ở nơi này mà vẫn có thể giữ vững tâm tính này, há có thể là chuyện dễ dàng?

“Thôi, ngươi lui ra đi.”

“Dạ.” Dận Hữu chẳng biết tại sao hàn ý trong ánh mắt nhìn mình của Khang Hi lại biến mất, y đứng dậy, khom lưng lui ra sau một bước, mãi cho đến cửa, Khang Hi mới đột nhiên lên tiếng, “Làm một đế vương, có tâm thiên vị tất nhiên là sai, nhưng nếu thiên vị một người vừa thông minh vừa hiểu lý, lại là một chuyện may mắn.”

Dận Hữu ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Khang Hi mệt mỏi ngồi trên ghế, bàn tay tái nhợt che ở hai mắt của hắn, ẩn ẩn lộ ra tia mệt mỏi cùng bệnh trạng. Không biết sao, trong lòng y không khỏi tuôn ra cảm giác bất an và cảm kích.

Cước bộ phù phiếm tiêu sái xuất cung, khi ẩn ẩn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở đằng xa, dưới chân Dận Hữu liền mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, Dận Hữu chỉ nghĩ một điều, làm đàn ông, sợ tới mức hoa mắt chân nhũn như thế này thật sự rất dọa người mà, may mắn là Dận Chân không có bị mình liên lụy, tương lai của giang sơn Đại Thanh này vẫn thuộc về Dận Chân.

“Thất đệ!”

Dận Chân nghe nói Dận Hữu được hoàng a mã triệu kiến, một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy về, tâm trạng càng lúc càng thêm lo lắng bất an, hắn liền chuẩn bị tiến cung nói chuyện, ai ngờ vừa hạ kiệu liền nhìn thấy Dận Hữu với vẻ mặt trắng bệch đi ra, còn chưa kịp nói lời nào, người nọ đã ngã xuống ngay trước mắt mình.

Dận Chân Bị một màn này làm sợ tới mức không có phong độ mà tiến lên ôm lấy Dận Hữu vào trong kiệu của mình, một bên kêu kiệu phu quay về phủ, một bên cho người đi gọi Thái y đến Ung Vương Phủ .

Sau khi vào kiệu, hắn mới phát hiện phía sau lưng Dận Hữu đều bị ướt đẫm mồ hôi, Dận Chân vội cởi bỏ vạt áo Dận Hữu, sau đó dùng ống tay áo thay Dận Hữu quạt gió, tay kia lấy khăn ra lau lau mồ hôi trên trán Dận Hữu. Mặc dù Dận Hữu là một người lười nhác, nhưng từ trước đến nay đều làm việc rất bình tĩnh, tại sao lần này lại chật vật như thế?

Nhìn cánh môi trắng bệch kia, Dận Chân nhíu mày, đến tột cùng hoàng a mã đã nói những gì? Nếu không Thất đệ sẽ không như vậy, hay là hoàng a mã đã phát hiện ra tình cảm giữa hắn và Thất đệ?

Không đúng, nếu là như vậy, thì hoàng a mã nhất định sẽ không quang minh chính đại triệu kiến Thất đệ như thế, mà sẽ bí mật xử lý việc này, như vậy, đến tột cùng là nói cái gì mà khiến cho Thất đệ như thế này?

Đến Ung Vương Phủ, sau khi Thái y bắt mạch xong, chỉ nói là do thời tiết nóng bức, lại bị lao tâm lao lực quá độ, nên nhiễm khí nóng, liền khai đơn thuốc hạ hỏa tiêu nhiệt rồi đi về.

Mệt mỏi quá độ? Dận Chân nhìn sắc mặt trắng bệch của người trên giường, mày càng nhíu chặt.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối, Dận Hữu cảm giác trên người dinh dính thật sự khó chịu, khởi động thân ngồi dậy, lại thấy Dận Chân đang ngồi ở bên ngoài, trên ghế gỗ lim khắc hoa đọc sách, trong phòng đã điểm đèn, “Tứ ca, ta muốn tắm.”

“Tỉnh?” Nhìn thấy y tỉnh lại, Dận Chân đứng dậy đi đến bên giường, thấy sắc mặt y đã khá hơn nhiều, mới nói: “Ngươi ngồi đây chờ, ta gọi người múc nước, tắm rửa rồi dùng chút thức ăn.”

“Ừm.” Dận Hữu dựa vào đầu giường, nghĩ lại những lời của Khang Hi nói lúc trưa, trong lòng không rõ vì sao Khang Hi lại muốn ám chỉ với mình việc Dận Chân sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn, hiện tại mới là năm Khang Hi thứ bốn mươi lăm, Khang Hi tại vị ước chừng sáu mươi năm, không đến mức phải nói ra những lời như vậy lúc này, chuyện này không phù hợp với tác phong đế vương của Khang Hi chút nào.

Y nhớ hồi trung học, khi học qua lịch sử Thanh triều, y đã có một ít đánh giá liên quan đến giai đoạn sau của triều đại Khang Hi, quan viên tham ô thành phong trào, Khang Hi đối với nhi tử của mình nghi kỵ rất lớn, bi kịch cửu tử tranh đoạt cũng có phần là do Khang Hi, nếu là như thế, Khang Hi sẽ không thể hi vọng có một nhi tử có đủ khả năng để uy hiếp đế vị của mình mới đúng.

“Ta đã gọi hạ nhân đem nước tới, bây giờ ngươi còn suy yếu, đừng có đi tới đi lui.” Dận Chân vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Dận Hữu, hắn bưng một chén trà xanh đến trước mặt Dận Hữu, “Dùng một chút trà trước.”

Kết quả, sau khi Dận Hữu uống một ngụm, liền phát hiện trong trà có một chút vị ngọt, hình như là hương mật ong, y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gỗ của Dận Chân, lại nhớ tới lời Khang Hi đã nói, nhất thời nở nụ cười, chút nghi ngờ trong lòng cũng được ném sang một bên, mặc kệ Khang Hi nghĩ như thế nào, đời này của y xem như đã định là cùng tên mặt than này thắt chung với nhau rồi, tuy nói hắn mặt than, ít biểu tình, ngẫu nhiên vô lại một tí, nhưng lại luôn đem mình đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, vậy là đủ rồi.

Bọn sai vặt cũng nhanh chóng mang dục dũng vào, lại mang thêm vài bồn nước đang bốc hơi, dường như trong đó còn có mùi thơm thoang thoảng.

“Trời nóng, dùng để giải độc.” Dận Chân khô khan giải thích, lại tự giác tự phát đến bên thùng tắm thử nước ấm, sau đó nhìn Dận Hữu ở trên giường, khóe miệng mỉm cười nói, “Nước ấm, lại đây ta thay ngươi kì lưng.”

Dận Hữu kéo ra khóe miệng, người này muốn nhân cơ hội này để sỗ sàng sao? Mang cái mặt than này mà đi làm chuyện vô lại như thế, trong thiên hạ cũng chỉ có vị này mà thôi.

Mặc kệ hai người ai ăn đậu hủ ai, dù sao một đêm này qua đi, Dận Hữu lại vui vẻ trở lại, thời điểm mát mẻ liền chạy tới công bộ, trời nóng liền tiến đến Ung Vương Phủ hóng mát, Ung Vương Phủ nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của y. Dận Chân vẫn không hỏi Dận Hữu về những điều Khang Hi nói với y, mà Dận Hữu cũng không nhắc tới chuyện phát sinh ngày đó.

Mấy ngày sau, trời đột nhiên mưa to, gió thổi rất mạnh, tiếng sấm cũng lớn, ngay cả cây trong viện của Dận Hữu cũng bị thổi bay mất một gốc.

Trời đã vào đêm, Dận Hữu ngồi ở trong phòng, nghe tiếng mưa rơi lả tả bên ngoài, lấy tay chống cằm rồi ngẩn người, đã nhiều ngày nay, khi vào triều, thái độ của Khang Hi đối với y vẫn trước sau như một, đối với Dận Chân cũng không có chút biến hóa nào, dường như những lời mấy ngày trước, chỉ là đơn thuần là tâm sự, mà không có hàm nghĩa gì khác.

“Gia, không xong rồi, trong cung truyền đến tin tức, nói vạn tuế gia bị bệnh nặng!” Phúc Đa vội vàng hấp tấp chạy vào thư phòng, quên cả thỉnh an, vạt áo choàng còn nhỏ giọt, “Vừa rồi Ung Vương Phủ cũng cho người truyền đến tin tức nói, vạn tuế gia ở trong Dưỡng Tâm điện té xỉu, các Thái y đã tiến cung!”

Một tia chớp xoạt ngang bầu trời, chiếu sáng hơn phân nửa chân trời, Dận Hữu bỗng dưng mở to hai mắt, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, tiếng sấm giống như nổ trên đỉnh đầu, làm cho người ta bỗng dưng sợ hãi.

“Người tới, chuẩn bị kiệu!” Dận Hữu hồi thần, xoay người vào phòng thay y phục, trong lòng vô cùng khủng hoảng, làm như thế nào cũng không che dấu được.

Đến tột cùng, là có chỗ nào không đúng?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện