Tới Chung Túy Cung, Đông Giai thị sắc mặt không tốt lắm, nghe nói là mới sinh bệnh, Dận Hữu nhìn nữ tử này sắc mặt tái nhợt, nhưng trong lòng hiểu rõ, nữ tử này không còn được bao ngày sống tốt.

Dùng xong bữa, y đứng ở một bên, nhìn Đông Giai thị khom lưng vì Dận Chân chỉnh y phục, vội thu hồi tầm mắt, che giấu cảm xúc ở đáy mắt.Vô luận Đông Giai thị đối với Dận Chân yêu thích là từ thật lòng hay là bởi vì cần có nhi tử bên thân, nhưng nàng đối với Dận Chân là tốt thật sự không thể nghi ngờ, so với Bát a ca được Huệ Phi nuôi nấng, Tứ a ca thật sự tốt hơn quá nhiều, ngay cả địa vị ở trong cung cũng so với Bát a ca cao hơn không ít.

Ra khỏi Chung Túy Cung, Thái tử tự nhiên đi ở vị trí đầu não, Dận Hữu yên lặng đi ở giữa các vị huynh đệ, không khỏi nghĩ đến cuộc sống sau này của Dận Chân.

Y ngẩng đầu mắt nhìn mặt trời treo ở không trung, ánh nắng chói mắt khiến mắt của y có chút chua xót, bỗng một bàn tay duỗi tới, che mắt của y.

“Đừng nhìn như vậy, mắt sẽ khó chịu.”

Dận Hữu nghiêng đầu nhìn bé trai chín tuổi, chờ hắn trở thành đế vương, con đường phải đi còn quá xa, Đông Giai thị nếu mất, thì còn ai bồi hắn? Đưa tay nắm cổ tay Dận Chân, Dận Hữu cười cười, “Không có sao.”

Dận Chân nhìn khuôn mặt tươi cười của Dận Hữu, cũng không khỏi loan loan khóe miệng theo.

Năm Khang Hi thứ hai mươi bảy, Đại a ca Dận Nghị xuất cung lập phủ, Thập Tứ a ca ở Vĩnh Hòa cung ra đời, nhà vua cực kỳ vui mừng, ban tên Dận Trinh.

Mùa thu năm Khang Hi thứ hai mươi bảy, Hoàng quý phi Đông Giai thị bệnh nặng, nhà vua quá mức lo lắng, lệnh thái y tận tâm chữa trị.

Mùa hè năm Khang Hi thứ hai mươi tám, Đông Giai thị bệnh tình ngày càng trầm trọng, nhà vua nhiều lần tới Chung Túy cung thăm, thương xót bệnh nặng, cho phép chuyển đến Khôn Ninh cung, nhưng cả hậu cung mọi người đều biết, Hoàng quý phi không qua khỏi.

Ánh nến chiếu xuống, Dận Hữu ở trên giấy viết xuống một chữ Thọ thật to, tuy nói thiếu mấy phần khí khái, nhưng cũng coi như tinh tế, y liếc nhìn chữ này, thầm than một hơi, gác bút, đem giấy ném tới trên tay Phúc Đa, “Đem nó đốt đi cho gia.”

Hiện tại đã là tháng sáu năm Khang Hi thứ hai mươi tám, nếu như y không nhớ lầm, Đông Giai thị mất vào mùng mười tháng bảy năm Khang Hi thứ hai mươi tám, nay cũng chỉ còn lại một tháng.

Gần đây Dận Chân rõ ràng có chút không yên lòng, thậm chí lúc hoàng a mã tới Vô Dật Trai cũng thất thần, cũng may hoàng a mã niệm hắn một mảnh hiếu tâm, cũng không trách cứ hắn, chỉ là bộ dáng hắn hiện giờ làm người ta bất an.

Thập Tứ a ca sinh năm ngoái được Đức tần sủng ái, đây cũng coi như là đền bù tổn thương cho Lục a ca chết non mấy năm trước . Y đôi khi tới Vĩnh Hòa cung thỉnh an ngạch nương , thường gặp Đức tần tần ôm Thập Tứ a ca vào trong ngực.

Nếu Đông Giai thị mất, địa vị Tứ a ca ở trong cung có rất không tiện hay không?

Sắc trời đã không còn sớm, y hiếm khi lại mất ngủ, kéo cái rương Đàn Hương Mộc khảm tơ vàng bên cạnh, bên trong là ngọc bội, Miêu Nhãn thạch, Phỉ Thúy liên hoàn, còn có các loại đồ chơi trân quý, trong này có rất nhiều thứ đều là Tứ a ca cho y.

Từ trong rương lấy ra một hộp gỗ lim nhỏ, sau khi mở ra bên trong là một chuỗi đàn hương Phật châu, thả vào trong tay liền có thể ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt , mà trên mỗi một viên phật châu đều khắc tượng phật trông rất sống động, thật sự là trân phẩm hiếm có.

Tới nơi này gần tám năm , y cũng dần dần quen cuộc sống trong hậu cung , cũng nhìn thấu bóng tối cùng dối trá trong đó, nhưng lại không thể không cảm động và kính trọng Đông Giai thị đã đối tốt với y, và cả Tứ a ca Dận Chân đối với y cũng chân thật.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, y là người trưởng thành, lại được một đứa nhỏ bảo vệ, nay cũng không khỏi không đau lòng cho con đường sau này của đứa nhỏ.

Nhìn ánh nến không ngừng toát ra, Dận Hữu hồi lâu mới thở dài, xoay người vào bên trong .

Dận Chân tiến vào Khôn Ninh cung thì trong Khôn Ninh cung còn tản ra nhàn nhạt mùi thuốc, hắn hạ thấp giọng hỏi cung nữ bên cạnh Đông Giai thị , “Mính Nhược, ngạch nương thế nào?”

Mính Nhược thấy Tứ a ca, vội cúi cúi thân, sắc mặt có chút do dự, “Chủ tử hai ngày nay chưa ăn thứ gì, ngay cả uống thuốc cũng nôn không ít, Tứ a ca hôm nay sao không đi học?”

Dận Chân nghe được lời Mính Nhược, trong lòng đau xót, hắn đã mười tuổi hốc mắt không khỏi nóng lên, miễn cưỡng đè xuống tâm tình trong lòng mới hỏi, “Ngạch nương hiện tại dùng thuốc chưa?” Nhưng không trả lời chuyện không đi học .

Thấy Tứ a ca không đáp, làm nô tài cũng không dám hỏi nhiều, Mính Nhược nhẹ giọng nói, “Chủ tử vừa ngủ được một lúc.”

Dận Chân nghe vậy nói, “Vậy gia vào xem một chút, bảo trù phòng chuẩn bị cháo, nếu nương tỉnh lại muốn dùng, các ngươi liền bưng tới.” Nói xong, liền rón rén vào nội thất.

Trong phòng Đông Giai thị cũng không có bao nhiêu mùi thuốc, chẳng qua cửa sổ đóng chặt, làm trong phòng có vẻ có chút oi bức, nhớ tới thái y từng dặn dò không thể để gió thổi vào, Dận Chân vào cửa rồi liền cẩn thận buông rèm xong mới dừng lại ngay mép giường Đông Giai thị .

Nhớ tới mấy ngày trước đây ngạch nương còn thanh tỉnh nói với hắn, hắn như cũ có chút khó chịu, hắn không nghĩ tới ngạch nương đối với hắn tốt như vậy cũng không phải là thân ngạch nương của mình, thân ngạch nương của mình hẳn là Đức tần nhìn mình chưa bao giờ có biểu tình gì , ngay cả sinh thần mình Đức tần cũng không phí tâm tặng lễ.

Ở trong phòng đứng một lát, Dận Chân mới đi ra khỏi phòng, chẳng qua từ trong phòng tối đột nhiên đi ra sáng mắt có chút không thích ứng được, mắt đau xót kịch liệt.

Khang Hi vào cửa liền thấy Dận Chân một thân một mình đứng ở ngoài cửa Đông Giai thị, thần sắc hòa hoãn, lên tiếng ,”Dận Chân, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”

Dận Chân nghe được thanh âm của hoàng a mã, vội đi mấy bước tới trước mặt Khang Hi hành lễ nói, “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã .”

Khang Hi thấy hắn chỉ mới mấy tháng, thân thể gầy gò không ít, cũng không còn chất vấn hắn hôm nay vì sao không đi học, thở dài nói, “Đứng lên đi, ngươi phải chú ý thân thể hơn, mấy ngày không thấy, gầy không ít.”

Dận Chân đứng lên, trên mặt vẻ buồn rầu khó nén, “Nhi thần đã khiến hoàng a mã lo lắng.”

Khang Hi nghe vậy thở dài, hắn biết Đông Giai thị đem đứa nhỏ này dạy rất tốt, hôm nay thấy hắn đối Đông Giai thị một mảnh hiếu tâm, cũng không lãng phí mảnh tâm ý của Đông Giai thị . Nghĩ tới đây, Khang Hi giọng nói càng thêm ôn hòa, “Ngươi hôm nay cũng không cần tới Vô Dật Trai, hảo hảo đi về nghỉ , trẫm đi xem ngạch nương ngươi một chút .”

“Dạ,” Dận Chân hành lễ lui ra ngoài, ra khỏi viện, mới phát giác cổ họng có hơi khô sáp, trở lại trong sân mình, vẫy lui người hầu hạ, tựa vào nhuyễn tháp ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, truyền đến thanh âm của thái giám Tiểu Lộ Tử hầu hạ bên người, “Gia, Thất a ca phái người tặng đồ cho ngài.”

Tiểu Thất? Dận Chân lúc này mới khôi phục chút tinh thần, đứng dậy sửa bào tử một chút , đi ra cửa chỉ thấy thái giám Phúc Đa thường ngày luôn đi theo sau lưng Tiểu Thất, hắn ngồi xuống ghế ,”Phúc Đa, Tiểu Thất bảo ngươi đưa gì cho gia?”

“Nô tài thỉnh an Tứ a ca, ” Phúc Đa đi qua mới nói, “Những vật này là cái gì nô tài cũng không biết, chẳng qua chủ tử bảo nô tài nhất định phải đưa cho Tứ a ca ngài.”

Dận Chân liếc nhìn cái rổ trong tay Phúc Đa, gật đầu , “Đem tới đi.” Nói xong, bảo tiểu thái giám bên cạnh đưa chút cao điểm cho Phúc Đa mới để cho Phúc Đa rời đi.

Mở cái nắp rổ, phía trên để hai quả táo sạch sẽ, mở ra một tầng nữa, phía dưới để một đĩa cao điểm mình thường ngày thích ăn, phía dưới đĩa còn đè mấy tờ giấy.

Hắn lấy ra cái đĩa, mở ra tờ giấy vừa nhìn, phiền muộn đáy lòng tản đi không ít, chỉ thấy tờ giấy đầu tiên vẽ một bé con mập mạp, trong tay còn cầm một đùi gà, bên cạnh viết một câu”Ngươi có ăn hay không?”

Tờ thứ hai vẽ một bé trai trầm tĩnh.

Tờ thứ ba vẽ bé con mập mạp bâu ở bên người bé trai trầm tĩnh, trên mặt còn treo hai hột nước mắt to, bên cạnh viết một câu, “Ngươi không ăn ta khóc cho ngươi xem.”

Nghĩ đến thường ngày bé con học tập nghiêm túc chăm chỉ len lén nằm ở trên bàn vẽ hình người nhỏ nhỏ, lại đem cao điểm cùng quả táo để dành cho mình, Dận Chân không nhịn được loan loan khóe miệng, cầm lên khối cao điểm trong đĩa bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy thật thơm ngon gần gũi.

Ngoài hành lang Vô Dật Trai, Dận Hữu thẳng lưng quỳ, bởi vì khí trời nóng bức, trán của y đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, gương mặt đỏ bừng. Sắp tới buổi trưa, mấy vị a ca cũng đi ra, thấy Dận Hữu còn quỳ gối trên hành lang, cũng dừng bước.

Thái tử đi tới trước mặt y , sờ sờ đầu của y, “Thất đệ, sau này chớ hồ đồ như thế , trưa rồi, mau đứng dậy cùng Nhị ca đi dùng bữa.”

Thái tử Dận Nhưng nói xong, thấy Dận Hữu chỉ mở to hai mắt rụt rè nhìn hắn, hiển nhiên không dám đứng dậy.

Thái tử thở dài, “Hoàng a mã nói, để cho ngươi quỳ đến trưa, hiện tại đã đến trưa, hoàng a mã sẽ không trách cứ ngươi, chẳng qua sau này ngươi đừng có mất tập trung khi đang học .”

“Dạ,cám ơn Thái tử ca ca, ” Dận Hữu ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi đứng lên, dưới thân lảo đảo , nếu không phải bên cạnh có một thái giám đỡ, sợ lại ngã trên đất.

Thái tử ở đáy lòng than thở, Thất đệ này thường ngày đọc sách đều chăm chỉ nghiêm túc, thế nào mà ngay hôm hoàng a mã tới lại lơ mơ, lại còn để cho hoàng a mã phát hiện y lúc đọc sách vẽ em bé, khó trách hoàng a mã muốn trách phạt.

. . . . . .

“Lui đi,”Khang Hi buông đũa, thần sắc có chút mệt mỏi, để cung nữ thái giám hầu hạ súc miệng, rửa tay sau đó mới hỏi Ngụy Châu vẫn đứng ở bên cạnh, “Thất a ca đem hình vẽ lung tung kia cho Tứ a ca?”

Ngụy Châu không dám nhìn thẳng sắc mặt đế vương, chỉ vùi đầu nói, “Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”

Khang Hi đứng dậy liếc nhìn cảnh trí ngoài phòng,”Nó thật sự quỳ đến trưa?”

Ngụy Châu đáp, “Hồi hoàng thượng, nghe thái giám phục dịch Vô Dật Trai nói, Thất a ca vẫn quỳ đến khi Thái tử cùng mấy vị a ca dùng cơm trưa, Thái tử thương Thất a ca còn nhỏ, cho nên tới trưa liền để cho Thất a ca và mấy vị a ca cùng dùng cơm trưa .”

Khang Hi gật đầu, “Ừ, Thái tử làm như vậy là rất tốt.”

Ngụy Châu trầm mặc không nói, hắn cũng biết những lời này của hoàng thượng không phải nói cho hắn nghe .

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau một lúc lâu, Khang Hi lại hỏi, “Hôm nay Tứ a ca có dùng bữa chứ?”

“Hồi hoàng thượng, Tứ a ca hôm nay dùng.”

Khang Hi nghe xong lời Ngụy Châu, hí mắt nhìn ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa. Sau một trận trầm mặc, hắn mới khoát tay một cái nói, “Ngươi lui ra đi.”

“Nô tài cáo lui.” Ngụy Châu thối lui ra cửa, an tĩnh đợi ở ngoài cửa. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời hôm nay thật đúng là chói mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện