-Gỉa sử... nếu anh ta sở hữu Hống thật...vậy thì cho tôi mấy sợi lông cũng chỉ là chuyện nhấc tay chi lao, bạn bè bình thường đôi khi vẫn tặng quà nhau mà... 

Ô Nha cười hắc hắc.

“Anh biết không, mỗi một sợi lông cánh hay lông đuôi lông tóc chính là số lượng tuổi thọ của Hống. Rồi nó lại biến tuổi thọ thành sức mạnh để sử dụng. Mặc dù vài sợi lông mất đi chẳng có ý nghĩ gì lớn lao nhưng Hống lại vô cùng coi trọng cực kỳ keo kiệt. Cho nên việc lưu tâm ở đây là... không hiểu “anh ta” đã dùng thứ gì mới khiến Hống bằng lòng thương lượng, đồng ý trao đổi? 

Bạch Ngân lại chằm chằm nhìn, làm như trên mặt tôi viết câu trả lời.

“Dù “anh ta” dùng cái gì để mua chuộc được Hống, thì cái giả phải đánh đổi cũng chẳng hề thuần tuý đơn giản...”

Tôi gãi gãi má. Tự đoán mò không bằng trực tiếp hỏi anh ta. Nhưng hiện giờ tôi không biết Âu Tử Dạ đang ở đâu, lại không rõ còn có thể tương ngộ.

“Dương Dương, thần thức của anh rất mạnh...nhưng đôi lúc không kiên định chắc chắn...Nhất là khi sinh tử cận kề thì dường như càng dễ đánh mất ý thức. Có lẽ một phần do Hắc Hồn bên trong quậy phá...cũng có thể còn vì nguyên nhân khác.... Hống Mao Vĩ sẽ giúp anh không bị đánh mất bản thân, sẽ bảo hộ anh không rơi vào vực tối.”

Câu nói bộc bạch của cô khiến tôi trấn động.Bàn tay tôi vô thức nắm lấy vạt áo, từ từ siết chặt.

“Dương Dương...có phải anh đôi khi cảm thấy ký ức đột nhiên đứt đoạn? Suy nghĩ và hành động của bản thân khó nắm bắt?...Giống như... trở thành người đứng ngoài cuộc quan sát tình hình?” 

Tôi gật nhẹ. Chợt nghĩ tới sự việc kỳ lạ quái gở vừa mới xảy ra một tiếng trước.Lại nghĩ tới rất nhiều lần suy kiệt ngất xỉu rồi khi tỉnh lại chẳng nhớ được gì mấy. Chỉ có người bên cạnh chứng kiến kể lại làm tôi nghi hoặc ngỡ ngàng. Tôi kinh sợ phát hiện, lúc đó phải chăng là bị ác linh nhập hồn chiếm xác? 

-Tôi dường như rất hay bị ma quỷ nhập vào? Ô Nha nghe tôi phán xét thế liền phì cười.

“Đứa ngu ngốc nào dám chiếm anh làm cứ điểm tập kết chứ? Nó chắc chắn bị loạn thần trí rồi.”

Tôi không hiểu nổi sao cô ta lại cười hô hố như thế.

-Tôi còn nhớ như in cái lần chui xuống lòng đất nhà tù Bàn Cẩm, bị một đám óan linh nhao nhao hùa vào như quỷ đói xâu xé bò khô. Chúng hoá thành vô số lỗ miệng kinh tởm cười rúc rích nham nhở trên cơ thể tôi, nếu không nhờ Âu Tử Dạ thanh tẩy...không biết tôi sẽ biến thành dạng quái đản gì.

Ô Nha nâng ngón tay chống cằm.

“Dương Dương, nói thật, thể chất anh rất thu hút ma quỷ kéo tới làm thân.Cái này là do...”

Ô Nha hít hít cái mũi sát vào người tôi sau đó hất cằm về phía Hắc Hồn đang ngồi vắt vẻo cô đơn trên cây cao.

“Hắc Hồn khi ở bên trong anh luôn toả ra thứ mùi vị khích thích ma quỷ tìm đến quấn thân làm phiền...Đám miệng quỷ đói đó nếu để lâu thêm chút nữa cam đoam sẽ bị Hắc Hồn hấp thu triệt để. Hắc Hồn lúc trước ít khi xuất hiện trừ trường hợp chủ nhân gặp nguy là vì nó chưa đủ sức mạnh.”

-Nói thế thành ra Âu Tử Dạ phá hỏng chuyện tốt của Hắc Hồn, là làm việc dư thừa? 

Ô Nha gật gù, lầm bầm tiếp.

“Còn điều này nghiêm trọng hơn...Cái lần anh đối nghịch với “anh ta”, Dương Dương, lúc đó anh như biến thành người khác, thứ khí chất tà ác toả ra đứng cùng chỗ với Hắc Hồn quả thật là cặp chủ tớ hoàn hảo không sai. Không chỉ sức mạnh mà cả ngoại hình lẫn tính cách...là do một nhân cách khác nổi nên chiếm đóng hay thực sự do một ai đó ẩn sâu bên trong điều khiển?” 

Tôi đưa tay chạm lên bụng dưới, nơi có ấn ký hoa văn xanh lam, đã bị thu nhỏ lại nhưng ban nãy thứ hoa văn lan toả gần hết ngực, ánh sáng toả ra lấp lánh như là dấu hiệu nhận biết... “thứ đó” xuất hiện thay thế tôi, kiểm soát tôi, chiếm cứ tôi. 

Tôi thì thào. 

-Một ai đó cũng đang cư ngụ trong thân xác này?

Ô Nha híp mắt nhìn nhìn tôi, nhỏ giọng.

“Dương Dương, cái này liệu có liên quan tới vấn đề... như thế nào anh trở thành chủ nhân của Hắc Hồn? Anh là chủ nhân của nó... hay “thứ đó” mới là chủ nhân chân chính?” 

Ăn thêm một chập Ô Nha mới miễn cưỡng dừng lại. Gương mặt nó đổ rất nhiều mồ hôi vã ra như xông hơi. Bóng hình nhợt nhạt trăng trắng từ trong cơ thể nhóc con từ từ hiện lên, dần dần tách ra rời khỏi, tựa như lôi kéo một miếng mạch nha. Thứ sương khói đó tụ thành một đám hỗn loạn rồi định hình thành Bạch Ngân.

Cơ thể Ô Nha lung lay chao đảo một chút, tôi vội đỡ lấy bé.

-Con có sao không?

Khuôn mặt Ô Nha tái nhợt trắng bệch, trong đôi mắt to tròn là trống rỗng vô hồn khiến tôi lo lắng run sợ.Tôi lay gọi bé.

-Ô Nha, Ô Nha!

Đôi mắt nhanh chóng lấy lại tiêu cự, vẻ ngây thơ bị che phủ bởi sự trấn kinh khiếp sợ. 

-Có vấn đề gì?

Ô Nha ngần ngừ một chút rồi nhè nhẹ lắc lắc, ngay ngắn ngồi lại.

Tôi quay nhìn Bạch Ngân. Bạch Ngân lại biểu lộ bản thân vô hại không biết gì.

-Ô Nha, con cảm thấy sao?

-Hình như, con biết Bạch Bạch chết thế nào.

Một câu nhẹ tênh của nhóc con khiến cả hai chúng tôi đều đứng hình mấy giây.

Tôi quay sang nhìn Bạch Ngân, có vẻ cô ta vẫn chưa hết sửng sốt.

-Nhóc con đã thấy gì?

Giọng của Bạch Ngân có gì đó kỳ cục, đều đều vô hồn lại có tia trấn động kinh hỉ, có chút ác độc dửng dưng lại có cả chờ mong thấp thỏm.

-Có thể nhìn được ký ức của vong linh, cảm nhận được nỗi đau của vong linh, năng lực không tệ.

-Con thấy...con không thấy gì hết, thế giới của Bạch Bạch lúc đó chỉ toàn là màu đen, tăm tối tuyệt vọng, tiếng la hét thống khổ tiếng cười điên dại đan xen. Con cảm thấy toàn thân mình đau nhức mệt mỏi, dường như có rất nhiều vết thương, dường như chạy rất lâu rồi. Xung quanh vô cùng đáng sợ, dường như toàn thế gian chỉ còn lại một mình con, dường như cả thế gian muốn đuổi giết con.

Ô Nha co ro ngồi ôm cơ thể, run lên bần bật như thể sốt rét.

-Con cứ cắm đầu mải miết chạy mãi, phía sau vang lên tiếng truy đuổi hú hét đòi chém đòi giết gắt gao. Đằng trước hình như có gì đó. Con không biết nhưng nó tựa như vẫy gọi con đến. Phía sau vang lên âm thanh chém giết hỗn loạn như thể của vô số người liệt kịch giao chiến, tiếng binh khí mãnh liệt va chạm, tiếng vó ngựa dồn dập hí vang, tiếng gào thét đau đớn thảm thiết, tiếng cười chói tai ghê rợn như ác quỷ đeo bám ở ngay sau lưng. 

Nhưng khi quay lại lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ toàn bóng tối sâu thẳm đen kịt. Con dẫm đạp lên mặt đất, nhưng mặt đất trơn trượt như bôi dầu mỡ, tựa như biến thành thứ gì đó vừa mềm vừa cứng, chúng không bằng phẳng, nhấp nhô xếp chồng lên nhau. Con cứ ngã xuống lại cuống cuồng vội vã trèo lên. Tiếng gió từ bốn hướng lao tới, con cảm thấy mình bị thứ gì bắn trúng, cực kỳ đau đớn. 

Phía trên cao kia dường như có gì đó vẫy gọi, có gì đó vô cùng quan trọng phải nắm giữ bằng được. Con lại bị rất nhiều thứ ghim vào người, cảm thấy máu tuôn trào chảy lênh láng. Máu chảy tới đâu liền như ngọn lửa soi sáng chiếu rọi, nhìn thấy vô số thi thể chết ngổn ngang cụt đầu mất chân tay. Con sợ hãi tới mức lại tự ngã lăn xuống, rất nhiều thứ lại xé gió phóng tới cắm vào cơ thể, đau đớn tới mức không thể bước đi được, con phải bò lên từng chút một. 

Con dùng tứ chi chật vật leo lên, bốn bề đều là tử thi trừng trừng mở to cặp mắt trắng dã hung dữ nhìn con. Trước mắt hiện lên rõ ràng một lá cờ đỏ như tẩm máu, nó cắm ngạo nghễ nơi đỉnh núi xác lính đang phân huỷ, những thi thể phơi thây dầm sương dãi gió, xác thịt thối rữa sinh sôi nhung nhúc giòi bọ. 

Lá cờ phần phật tung bay, xung quanh nó bao bọc vô số mảnh lụa tựa máu cô đặc. Đám người chết muốn chạm tới đều lá cờ bị từng đợt sóng máu đánh cho tan xác, hoá thành tro bụi. Lá cờ bất kham không ghìm chế lại dụ hoặc mê muội khó cưỡng lại, như thể thứ đó nắm giữ sự sống của bản thân, nắm giữ sự sống của cả thiên hạ.

Con nghĩ mình chạm được vào nó rồi lại hoá ra nắm vào cánh tay thây khô của người chết trận. Sau đó...sau đó rất nhiều rất nhiều cánh tay xương xẩu huyết nhục lỏng lẻo vương vãi túm lấy con...lôi con đi, kéo con xuống, vô cùng kinh khủng...bọn chúng há mồm cắn con, dứt thịt uống máu con. Bọn chúng xé chân tay của con...Bọn chúng giết Bạch Bạch như thế...Bạch Bạch là bị chết như thế...

Tôi ôm lấy bé nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về. Ô Nha càng nói càng nhỏ cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc sụt sịt nức nở. 

Bạch Ngân mở to đôi mắt sững sờ bàng hoàng hồi lâu. 

-Những điều Ô Nha kể có giúp cô nhớ lại điều gì không?

Bạch Ngân máy móc lắc đầu, có vẻ hờ hững không quan tâm mấy.

“Không ấn tượng....chỉ là, nếu thật sự vậy thì tôi chết quá bi thảm...”

Những lời nhóc con kể khiến tôi liên tưởng tới sự kiện được thêu trên tấm tranh thổ cẩm.Thời kỳ Bắc Tống nhiều lần tiến công triều thần Miêu tộc Hồng Chu, nhưng nhờ cờ phép của công chúa Ngạo Thiên mà chặn đứng, về sau nội bộ lục đục công chúa chết cờ phép biến mất tiểu vương quốc cũng suy tàn. 

Tôi lục tìm tấm tranh thêu. Liệu Bạch Ngân có phải là Ngạo Thiên? Chính là nàng công chúa cầm lá cờ vũ khúc trong buổi lễ “Thải Hoa Sơn”?

Tôi lật giở mặt sau. Linh tính mách bảo nhất định thứ hoa văn rời rạc này ẩn chứa huyền cơ. Nghe nói có một loại tranh chữ gọi là tàng họa văn, chính là kiểu mật mã dùng hoán ngữ đặc biệt để ghi lại vị trí địa lý mà chỉ có người trong nghề mới nhận biết, nhìn thoáng qua thì tưởng một đống câu cú lộn xôn vô nghĩa, thực ra thông tin quan trọng tiềm ẩn vô cùng nhiều. 

-Cô có thấy quen mắt không?

Bạch Ngân nhìn chăm chú một lúc, đờ đẫn lắc lắc.

Tôi nhìn cô chuyên chú, ngờ vực. 

-Thật sự?

Bạch Ngân gật gật.

Một con cá Huyết Long khổng lồ được đám chúng tôi thanh lý gần hết, thật đáng sợ, con cá dài ước chừng hơn 7m nặng cũng cỡ bảy tám trăm kg mà chỉ có ba người lớn 1 trẻ nhỏ đánh chén, thừa lại phần đầu và khung xương to oành thì tôi để cho Hắc Hồn dọn dẹp. Nó há mỏ lượn một vòng là sạch sẽ đến mẩu cá vụn rơi vãi cũng bị công năng như máy hút bụi quét gọn gàng.

Cái bụng của Ưu Đàm không to lắm, nó là người ăn nhiều nhất, cứ như thể dạ dày không đáy. Tôi không khống chế được ý muốn thôi thúc, vươn tay chạm vào bụng nó, cách lớp áo xoa xoa một chút. Cảm giác căng cứng mà tròn vo, tôi vỗ nhè nhẹ rồi phì cười.

Lúc này những tia nắng sớm mai đầu tiên cũng đang le lói phát quang trong những đám mây mù lởn vởn vờn lưng chừng núi. Ánh bình minh hắt lên những dải lụa vàng nhạt, phân chi bóng tối xua tan giá lạnh mang lại hi vọng ngày mới an lành. 

Lão thái bà dùng dây cước bắt đầu xuyên những cánh hoa đỗ quyên vào nhau thành những chuỗi hoa vòng hoa.

-Mọi người cùng làm cho mau. Máu cá tanh tưởi số lượng nhiều thế này chẳng thể che dấu lâu được, mà chúng ta còn phải đi tiếp một chặng đường rừng dài nữa, côn trùng đánh hơi rất giỏi, chẳng mấy chốc sẽ lôi kéo cả đàn hút máu ghê gớm tới đấy.

Ô Nha khóc một hồi thì lăn ra ngủ khò, chỉ còn đám người lớn ngồi quây tròn tỉ mẩn xâu hoa kết vòng.

-Vắt nhảy tới sao? 

-Không phải.

-Vậy?

-Là bướm.

-Bướm?

-Vùng núi này sinh trưởng một loại bướm đặc hữu chỉ thích hút máu động vật, nó có thể đánh hơi mùi máu trong gió ở khoảng cách cực xa, sau đó kéo bè kéo lũ tới đông rợp trời, với số lượng máu khổng lồ thế này...

Nói tới đó đột nhiên lão bà dừng miệng dừng tay, đôi mắt già nua vốn đã tí hí càng nheo nheo lại như một đường chỉ ẩn chứa tính toán mưu mô khó dò.

Quay đầu.

Tôi thấy thấp thoáng trong khoảng rừng âm u là một con bướm khá to màu hồng phấn đang lượn lờ lên xuống như dò xét.

Sau đó tôi lại nhìn thấy một con thứ hai, màu phấn hồng ngọt ngào cứ như điểm nhấn cho không gian u ám, nó không có vẻ gì vội vã, tựa như chúng tình cờ dạo chơi tới chốn này.

-Không hay, nhanh tay lên một chút rồi dzọt lẹ!

Lão bà nóng nảy nói, tay cũng hối hả làm việc, tôi thấy bà khẩn trương như thế cũng không thể không tăng tốc theo.

“Trò này thật hoài niệm, tôi nhớ hồi còn nhỏ xíu từng làm việc này.”

Bạch Ngân một lần nữa lại buột miệng nói chuyện xưa. 

Bạch Ngân cũng nhận ra mình hớ miệng, đưa mắt nhìn. Tôi cười cười.

-Có phải kiểu cô dâu chú rể làm vòng hoa cho nhau?

“À không, tôi xâu những con đỉa vào từng đoạn dây thép rồi đem đi phơi nắng nhiều ngày...”

Tôi trợn mắt nhìn, việc cô ta vừa mới tiết lộ với cái chuyện này có giống méo gì với nhau đâu, kinh bỏ mịa.

“Ồ anh không biết sao, đỉa có nhiều công dụng lắm nhé, tiêu tích, phong nở, trị bế kinh, huyết ứ, tụ máu nội thương hay ngoại thương...”

Bướm xuất hiện mỗi lúc một nhiều, từng đốm hồng hồng như những nụ hoa hiền lành vô hại ẩn mình giữa những tầng lá đơn điệu.

Chúng dập dìu đến gần chúng tôi, lượn trái lượn phải bên những ống trúc chứa máu cá. Ở khoảng cách gần mới thấy to cỡ hai bàn tay, chắc phải rơi vào khoảng 40cm. 

Bướm khế nghe nói là loại to nhất sải cánh dài chừng 30cm, màu sắc rất sặc sỡ lộng lẫy, như một tấm tranh thêu thổ cẩm.

Nhưng cái đám bướm màu hồng kia, thứ màu sắc cực kỳ đặc biệt hiếm lạ trong thế giới động vật. Tôi biết có một loại bướm đêm thường sống ở những cánh rừng lá phong có chân màu hồng đậm, nhưng nó nhỏ xíu như bao con bướm đồng loại, với thân phủ lông màu vàng nắng và cánh màu hồng trải lớp lông tơ mịn như nhung, trông chúng cực dễ thương đáng yêu.

-Mau, đem đống này chất hết lên con cá.

Lão thái bà vừa nói vừa ôm một đống vòng hoa. Tôi đánh thức Ô Nha dậy rồi cùng mọi người làm theo.

Chúng tôi đặt những chuỗi hoa lộng lấy tuyệt đẹp để trang trí trên thân con cá chết. Trúc bị chúng tôi dùng hết rồi, hơn nữa cũng chẳng có cái nào đủ dài chịu được từng đó khối lượng mang vác. Ưu Đàm dùng cây gậy của nó, cây gậy được hình thành từ Niệm của nó hoá cứng nên biến dài ngắn tuỳ ý. Nó từ tốn cẩn trọng xiên từ miệng qua bụng tới đuôi, cảm thấy công việc rất nhẹ nhàng đơn giản như người ta dùng chiếc đũa xiên miếng đậu hũ.

Lão thái bà đánh đổ một ống máu, đám bướm tức khắc vỗ cánh đáp xuống, tụ tập bâu lại ngày càng dày đặc như đàn ruồi nhặng ngửi thấy phân thơm. Cảnh tượng không gian rợp trời bướm hồng khá lãng mạn bay bổng, rất đẹp mắt nhưng chúng tôi chính là chờ đợi cơ hội đó để tẩu tán nhanh.

Ưu Đàm nâng phía trước tôi đỡ phía sau, lão thái bà phăm phăm dẫn đường.

-Số máu sẽ cầm chân lũ chúng nó được một lúc.

-Này, bọn đó cũng không phải dơi hay muỗi, bọ xít hay rệp, đáng sợ tới mức nào?

Lão bà cuồng chân đi gạt lá gạt cành hối hả vội vã như chạy giặc.

-Chúng phóng chiếc lưỡi dài y như vòi của muỗi, lưỡi nó có ngạnh và móc nên dễ dàng chọc thủng da con vật dù là dày như da trâu hay bò, sau đó hút máu tới ễnh bụng. Không những thế, với những con cái, cái loài này còn có một tập quán đáng sợ là chuyên đẻ trứng lên động vật. Mỗi một con bướm thường đẻ ba chục quả vào một vị trí trên xác con mồi hoặc lên vết thương vật chủ còn sống. Sau một thời gian ngắn hàng trăm ngàn qua trứng nở thành ấu trùng, sống nhung nhúc thành từng đàn hút chất dinh dưỡng vật chủ đến chết, rồi nhả tơ kết kén hoá bướm chui ra. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện