Tôi cảm thấy toàn thân trĩu nặng như đeo đá tảng, nhưng lại thoải mái nói không nên lời, chỉ muốn cứ thế nhắm mắt lại an ổn ngủ nghỉ, nằm ngửa người, dang tứ chi, bồng bềnh trong lòng đại dương, mặc cho sóng nước vỗ về như mát xa. Sau đó dòng nước từ từ nâng đỡ đưa tôi lại gần mặt biển, từ dưới nhìn thấy vô vàn những đường ô trắng bàng bạc bao bọc lấy chất lỏng màu xanh lơ, chúng dập dìu xô đẩy, va vào nhau nhập lại rồi tách ra, như một điệu múa kỳ ảo khiến người ta không lỡ dời mắt.
Nhưng khi trồi lên khỏi lòng biển cả dễ chịu, đập vào mắt không phải là trời xanh mây trắng gió mát đìu hiu, chỉ có vô tận bóng đêm. Gió biển như nổi cơn điên, không ngừng tập kích khiến sóng nước cuồng loạn dâng cao cuộn trào từng đợt cao 6, 7 m rồi đổ ập cả vào người khiến tôi bị nhấn trìm rồi lại bị đẩy lên, hết lần này tới lần khác, như một khúc gỗ, nhấn trìm rồi đẩy lên vô lực phản kháng, vô lực chống cự.
Tôi chán nản xuông xuôi, nhắm mắt lại rồi mệt mỏi rã rời mở mắt ra, một lần rồi lại một lần, cho đến khi bên tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gào thét như đòi mạng, chỉ còn lại thứ màu đen đặc quen thuộc bao bọc. Quen thuộc như thể, nó từ tôi mà sinh ra, tôi lại từ nó mà cấu thành nên.
Sau đó một mùi hôi thối nồng nặc như cống rãnh bủa vây, tiếng động đều đều tiết tấu tuần hoàn “cộp cộp” va chạm với mặt đất cứng rắn, cơ thể như được vất trên lưng ngựa, hơi ấm phía dưới tỏa lên, không muốn nhúc nhích.
-Âu Tử Dạ.
Tôi thì thào, giọng nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve.
Một lát sau, âm thanh như kề bên tai mới đáp lại.
-ừ.
Cơ thể vẫn không có chút khí lực, cứ như thể có bao nhiêu đều mang ra dùng triệt để hết rồi, ngoại trừ cái miệng miễn cưỡng đóng mở ngay đến mí mắt cũng trĩu nặng.
-chúng ta đang trong lòng cống? -ừ.
Lòng cống rất thoáng rộng, 8 phần là diện tích dẫn nước thải, 2 phần còn lại là đường đi lát gạch, tuy tối tăm nhưng vẫn có bóng in trên tường, phía trước sáng sủa hơn, tôi nhúc nhích đầu, đám Phong Linh đi phía trước, im lặng soi đèn pin, không có tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng nện giày rõ nét.
Đột ngột ánh đèn lơ đãng quét lên tường, trong tích tắc thứ tôi thu về võng mạc là một hình ảnh khiến bản thân như bị điện giật, lập tức bảo Âu Tử Dạ dừng bước, hữu khí vô lực vung tay chỉ, miệng thì thào yếu ớt thông báo.
- trên tường hình như có gì đó.
Âu Tử Dạ dừng bước, im lặng nhìn, đám Phong Linh thấy đàn anh của họ không đi tiếp mà lại nhìn đăm đăm bức tường bên kia dòng nước đen. Minh Đăng bổ sung đầu tiên, Phong Linh bị mất kính, chắc không nhìn ra thứ gì, chỉ có thể ở bên giúp sức soi đèn thêm sáng sủa.
-hình như là một bức tranh khá lớn, điêu khắc một cây cổ thụ, tán xòe rộng trông tựa như cái nấm khổng lồ.
Thiên Hương ở bên cạnh cũng nheo nheo cặp mắt sắc sảo, vừa nhanh nhảu tiếp lời, có chút sửng sốt, vừa lội hẳn xuống nước cống, bước tới thật gần, đưa tay chạm vào.
-cây đó tựa như do ngàn vạn con rắn xếp thành, thật tinh xảo. Đám địa y mọc tràn lan trên đó che mất đi phần lớn dung mạo, nếu không tinh mắt để ý, tuyệt đối không nhìn ra đoạn tường này lại tạc một bức tranh công phu tới vậy.
Dứt lời cô ta lôi máy ảnh trong cặp mang ra chụp, “tách tách” mấy cái, ánh đèn rực sáng lóe lên, trong khoảng khắc đó, càng nhìn thấy chân thực hơn. Chính là giống y đúc kiểu dáng hoa văn cánh cửa của điện thờ. Nghĩ thế lại đưa mắt quan sát càng cẩn thận, nhưng địa y mọc thật sự quá dày đặc cứ như khoác cho bức tranh một lớp áo tầm thường, che dấu đi vẻ đẹp cũng như ẩn tình sâu xa.
Thiên Hương chụp xong tấm tắc nhận xét.
-Hai bên khung tranh được thay bằng hình nhân xà. Bên trái là nhân xà nam tay cầm giáo, bên phải là nhân xà nữ tay cầm khiên, mặt hướng vào nhau, cùng nhìn cái cây, như lính gác bảo vệ. Thật không ngờ trong lòng cống ngầm lại có một bức phù điêu tinh tế bực này?
Minh Đăng vuốt vuốt chòm râu dê, bình loạn thêm.
-Cũng không biết là tên dở hơi nào lại tạc tranh ở chốn hôi hám chỉ có chuột bọ năng lui tới tham quan. Chắc không vô nghĩa tới mức thừa tiền mời nghệ nhân đến điêu khắc rồi bỏ xó nó ở đây đâu nhỉ?
-thế nó ở đây thì có tác dụng gì?Trang trí cho cống ngầm bớt đơn điệu?
Thiên Hương vừa quay sang hỏi anh ta vừa trở lại lối đi, Minh Đăng nhún nhún vai tỏ ý chỉ chúa mới biết rồi đá tiếp một câu.
-IQ của tôi cũng cỡ Hương Hương thôi. Cô hỏi thế thì tôi biết hỏi ai. Wuầy, Báo ca, bức tranh nhân xà thạch canh giữ mộc thần thụ có dụng ý gì không?Hay chỉ đơn thuần là vật phẩm hối lộ cho Cống Thần Nước Thải?
Âu Tử Dạ cũng không nán lại lâu, tựa như không nhìn thấy huyền cơ gì nữa nên lại bước tiếp, vừa đi vừa chậm rì rì nhả lời.
-tục thờ cúng nhân xà thạch có từ thời Ân Thương, chủ yếu ở những thôn làng, vì đấy là hình tượng của hai vị thần trông coi việc hôn nhân sinh sản, Nữ Oa và chồng là Phục Hy, hai trong ba vị Tam Hoàng. Mộc xà thụ đó là thần vật linh thiêng của dân làng Ngư Dương, nên họ đặt tạo hình lính hộ vệ giống hai vị thần ở hai bên đơn giản với mục đích bảo hộ.
Minh Đăng, Thiên Hương đi phía trước, nghe ra trọng tâm, đồng thanh hỏi.
-làng Ngư Dương?
Âu Tử Dạ nhàn nhạt đáp.
-nhà tù này xây dựng trên diện tích của một ngôi làng cổ xưa. Từ thời kỳ Tần vương Doanh Chính, dân làng xảy ra dịch bệnh, toàn bộ đã bị phong tỏa, thiêu chết, ngay đến trẻ con cũng không buông tha.
Phong Linh thắc mắc, vẫn là người dẫn đầu soi đường chỉ lối.
-có thể là ai đã khắc biểu tượng thần vật ở nơi tối tăm hôi hám này? Để tưởng nhớ?
- đấy không phải tranh, là cửa thật đấy, thông tới nơi nào đó...Không, e là, cửa được mở từ bên trong, là để nơi nào đó đến đây...
Âu Tử Dạ nói đến đó thì âm thanh nhỏ dần rồi dừng lại, tiếng hít thở nhè nhẹ, rất mất sức a. Tôi thầm thì, bảo anh ta để xuống. Chân vừa chạm đất liền cảm thấy chao đảo, mặt mũi tối tăm, bám tạm vào góc áo Âu Tử Dạ, đứng lặng nguời lại vài giây sau mới đỡ.
Vừa tỉnh táo lại đôi chút thì nhìn thấy khuôn mặt Minh Đăng, ánh mắt hậm hực khiến tôi có chút không thoải mái, chất giọng đố kỵ của anh ta vang lên.
-tỉnh rồi sao? Cậu là sướng nhất nhá, không phải ai cũng có phúc phận làm người đầu tiên được Báo ca cõng đâu nhá, phải cõng cậu suốt từ đoạn cống ngầm chật hẹp mà một người đi lại thôi cũng đủ vất vả khó khăn. Chẳng lẽ vất cậu lại, tôi và Linh Linh đều bị thương ở chân, Hương Hương bị thương ở tay cũng không tiện, đành để Báo ca chịu ủy khất vậy.
Minh Đăng phát tiết xong thì quay người bước đi, tôi nghe thế, chỉ biết im lặng cúi đầu đi bên cạnh Âu Tử Dạ, Phong Linh vừa bước vừa quay đầu lại, giải vây .
-Không cần để ý tên tiểu tử Đăng Đăng, nó chỉ là đang ghen tị chút thôi, cậu thấy trong người thế nào? Đỡ hơn không?
Tôi gật gật, rồi lý nhí nói. Thiên Hương vẫn nhìn tôi suốt, híp mắt đẹp lại, như máy quét tiền giả, làm tôi toàn thân khó chịu.
-xin lỗi, vì để mọi người chậm trễ thời gian.
-Không sao, bọn A Hoa Tiểu Trà vẫn đợi chúng ta thôi. Cũng sắp ra ngoài rồi. Chỉ là mong không có đám ruồi bọ nào tới phá đám.
Phong Linh nói xong thì thôi, Thiên Hương cũng dời ánh nhìn có chút kỳ thị. Toàn thân tôi uể oải nhưng phải ngắng ngượng bước theo. Đúng lúc đó đột nhiên một loạt âm thanh “chít chít” phía sau vang lên, sau đó cảm giác có thứ nhanh thoăn thoắt trèo lên người, nhảy tới bên vai, chít chít nhảy lên nhảy xuống. Biểu tình vật nhỏ bất mãn, vô cùng đáng yêu, tôi gìm lòng không được mà nở nụ cười, bàn tay vươn lên khẽ vuốt ve cưng chiều.
Âu Tử Dạ quay đầu lại, nhìn thấy Bông Tuyết đang ngồi trên đầu vai, cọ cọ ngón tay tôi, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn thay cho câu hỏi.
-tôi thấy nó rất đáng yêu nên thu nhận làm sủng vật. Tên nó là Bông Tuyết.
Nó không phải con chuột nhảy bình thường đâu nha, dựa vào nó, có thể tôi sẽ biết được đám Mạnh Chương kia đang giăng ma mưu chước quỷ gì. Nghĩ thế trong lòng dễ chịu lên tí chút, lại sực nhớ tới một vấn đề, ngập ngừng một chút rồi cũng thì thào nói.
-biểu tượng nhân xà đó, tôi nhìn thấy trong mơ, được dân làng Ngư Dương dựng ở đầu làng thắp hương thờ cúng, có điều chúng không tách rời mà thân dưới dính liền với nhau, tôi nhớ ra rồi Nữ Oa là người cầm Viên Quy, còn Thái Hạo (Phục Hy) là người cầm Củ Xích và được đứng trên lưng một con trâu quỳ trên đất, mũi bị xỏ qua một đoạn xích.
Dường như không hề bất ngờ trước việc tôi thổ lộ, chỉ máy móc đáp.
-ờ.
-còn thấy cái cây mộc xà thụ thật sự vô cùng to lớn, trong lòng bộ rễ của nó có địa đạo thông xuống lòng hang, nơi đó là mỏ khai thác đá thạch anh tím. Còn thấy rất nhiều mộ xếp vòng tròn vây kín mít ngôi làng, trên mỗi bia đều đặt nhân diện phù điêu, còn có chuông đồng bát giác bên trong chứa mí mắt người chết.
-ờ.
- chỉ là muốn kể với anh, có quá nhiều thứ không biết, có quá nhiều điều bí ẩn lại hấp dẫn tôi. Thế nhưng, không phải sự việc nào cũng sẽ tìm tới anh làm phiền. Sẽ không bắt anh cái gì cũng phải giải thích rành mạch rõ ràng. Sẽ tự thân vận động. Nếu như mày mò mãi mà vẫn bế tắc, vậy đến lúc đó đành cầu cứu anh, anh sẽ giúp tôi chứ?
Âu Tử Dạ có vẻ mệt mỏi thật, xem ra còn mất sức hơn tôi, hữu khí vô lực mà buông ra một câu cụt ngủn.
-đầu tiên, bỏ chút thời gian học lại chữ Tiểu Triện.
-học lại?
Học lại, tức là lúc trước làm quen với nó rồi.
-ừ, sẽ có lợi cho cậu.
Âu Tử Dạ gật nhẹ xác nhận.
Nhưng khi trồi lên khỏi lòng biển cả dễ chịu, đập vào mắt không phải là trời xanh mây trắng gió mát đìu hiu, chỉ có vô tận bóng đêm. Gió biển như nổi cơn điên, không ngừng tập kích khiến sóng nước cuồng loạn dâng cao cuộn trào từng đợt cao 6, 7 m rồi đổ ập cả vào người khiến tôi bị nhấn trìm rồi lại bị đẩy lên, hết lần này tới lần khác, như một khúc gỗ, nhấn trìm rồi đẩy lên vô lực phản kháng, vô lực chống cự.
Tôi chán nản xuông xuôi, nhắm mắt lại rồi mệt mỏi rã rời mở mắt ra, một lần rồi lại một lần, cho đến khi bên tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gào thét như đòi mạng, chỉ còn lại thứ màu đen đặc quen thuộc bao bọc. Quen thuộc như thể, nó từ tôi mà sinh ra, tôi lại từ nó mà cấu thành nên.
Sau đó một mùi hôi thối nồng nặc như cống rãnh bủa vây, tiếng động đều đều tiết tấu tuần hoàn “cộp cộp” va chạm với mặt đất cứng rắn, cơ thể như được vất trên lưng ngựa, hơi ấm phía dưới tỏa lên, không muốn nhúc nhích.
-Âu Tử Dạ.
Tôi thì thào, giọng nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve.
Một lát sau, âm thanh như kề bên tai mới đáp lại.
-ừ.
Cơ thể vẫn không có chút khí lực, cứ như thể có bao nhiêu đều mang ra dùng triệt để hết rồi, ngoại trừ cái miệng miễn cưỡng đóng mở ngay đến mí mắt cũng trĩu nặng.
-chúng ta đang trong lòng cống? -ừ.
Lòng cống rất thoáng rộng, 8 phần là diện tích dẫn nước thải, 2 phần còn lại là đường đi lát gạch, tuy tối tăm nhưng vẫn có bóng in trên tường, phía trước sáng sủa hơn, tôi nhúc nhích đầu, đám Phong Linh đi phía trước, im lặng soi đèn pin, không có tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng nện giày rõ nét.
Đột ngột ánh đèn lơ đãng quét lên tường, trong tích tắc thứ tôi thu về võng mạc là một hình ảnh khiến bản thân như bị điện giật, lập tức bảo Âu Tử Dạ dừng bước, hữu khí vô lực vung tay chỉ, miệng thì thào yếu ớt thông báo.
- trên tường hình như có gì đó.
Âu Tử Dạ dừng bước, im lặng nhìn, đám Phong Linh thấy đàn anh của họ không đi tiếp mà lại nhìn đăm đăm bức tường bên kia dòng nước đen. Minh Đăng bổ sung đầu tiên, Phong Linh bị mất kính, chắc không nhìn ra thứ gì, chỉ có thể ở bên giúp sức soi đèn thêm sáng sủa.
-hình như là một bức tranh khá lớn, điêu khắc một cây cổ thụ, tán xòe rộng trông tựa như cái nấm khổng lồ.
Thiên Hương ở bên cạnh cũng nheo nheo cặp mắt sắc sảo, vừa nhanh nhảu tiếp lời, có chút sửng sốt, vừa lội hẳn xuống nước cống, bước tới thật gần, đưa tay chạm vào.
-cây đó tựa như do ngàn vạn con rắn xếp thành, thật tinh xảo. Đám địa y mọc tràn lan trên đó che mất đi phần lớn dung mạo, nếu không tinh mắt để ý, tuyệt đối không nhìn ra đoạn tường này lại tạc một bức tranh công phu tới vậy.
Dứt lời cô ta lôi máy ảnh trong cặp mang ra chụp, “tách tách” mấy cái, ánh đèn rực sáng lóe lên, trong khoảng khắc đó, càng nhìn thấy chân thực hơn. Chính là giống y đúc kiểu dáng hoa văn cánh cửa của điện thờ. Nghĩ thế lại đưa mắt quan sát càng cẩn thận, nhưng địa y mọc thật sự quá dày đặc cứ như khoác cho bức tranh một lớp áo tầm thường, che dấu đi vẻ đẹp cũng như ẩn tình sâu xa.
Thiên Hương chụp xong tấm tắc nhận xét.
-Hai bên khung tranh được thay bằng hình nhân xà. Bên trái là nhân xà nam tay cầm giáo, bên phải là nhân xà nữ tay cầm khiên, mặt hướng vào nhau, cùng nhìn cái cây, như lính gác bảo vệ. Thật không ngờ trong lòng cống ngầm lại có một bức phù điêu tinh tế bực này?
Minh Đăng vuốt vuốt chòm râu dê, bình loạn thêm.
-Cũng không biết là tên dở hơi nào lại tạc tranh ở chốn hôi hám chỉ có chuột bọ năng lui tới tham quan. Chắc không vô nghĩa tới mức thừa tiền mời nghệ nhân đến điêu khắc rồi bỏ xó nó ở đây đâu nhỉ?
-thế nó ở đây thì có tác dụng gì?Trang trí cho cống ngầm bớt đơn điệu?
Thiên Hương vừa quay sang hỏi anh ta vừa trở lại lối đi, Minh Đăng nhún nhún vai tỏ ý chỉ chúa mới biết rồi đá tiếp một câu.
-IQ của tôi cũng cỡ Hương Hương thôi. Cô hỏi thế thì tôi biết hỏi ai. Wuầy, Báo ca, bức tranh nhân xà thạch canh giữ mộc thần thụ có dụng ý gì không?Hay chỉ đơn thuần là vật phẩm hối lộ cho Cống Thần Nước Thải?
Âu Tử Dạ cũng không nán lại lâu, tựa như không nhìn thấy huyền cơ gì nữa nên lại bước tiếp, vừa đi vừa chậm rì rì nhả lời.
-tục thờ cúng nhân xà thạch có từ thời Ân Thương, chủ yếu ở những thôn làng, vì đấy là hình tượng của hai vị thần trông coi việc hôn nhân sinh sản, Nữ Oa và chồng là Phục Hy, hai trong ba vị Tam Hoàng. Mộc xà thụ đó là thần vật linh thiêng của dân làng Ngư Dương, nên họ đặt tạo hình lính hộ vệ giống hai vị thần ở hai bên đơn giản với mục đích bảo hộ.
Minh Đăng, Thiên Hương đi phía trước, nghe ra trọng tâm, đồng thanh hỏi.
-làng Ngư Dương?
Âu Tử Dạ nhàn nhạt đáp.
-nhà tù này xây dựng trên diện tích của một ngôi làng cổ xưa. Từ thời kỳ Tần vương Doanh Chính, dân làng xảy ra dịch bệnh, toàn bộ đã bị phong tỏa, thiêu chết, ngay đến trẻ con cũng không buông tha.
Phong Linh thắc mắc, vẫn là người dẫn đầu soi đường chỉ lối.
-có thể là ai đã khắc biểu tượng thần vật ở nơi tối tăm hôi hám này? Để tưởng nhớ?
- đấy không phải tranh, là cửa thật đấy, thông tới nơi nào đó...Không, e là, cửa được mở từ bên trong, là để nơi nào đó đến đây...
Âu Tử Dạ nói đến đó thì âm thanh nhỏ dần rồi dừng lại, tiếng hít thở nhè nhẹ, rất mất sức a. Tôi thầm thì, bảo anh ta để xuống. Chân vừa chạm đất liền cảm thấy chao đảo, mặt mũi tối tăm, bám tạm vào góc áo Âu Tử Dạ, đứng lặng nguời lại vài giây sau mới đỡ.
Vừa tỉnh táo lại đôi chút thì nhìn thấy khuôn mặt Minh Đăng, ánh mắt hậm hực khiến tôi có chút không thoải mái, chất giọng đố kỵ của anh ta vang lên.
-tỉnh rồi sao? Cậu là sướng nhất nhá, không phải ai cũng có phúc phận làm người đầu tiên được Báo ca cõng đâu nhá, phải cõng cậu suốt từ đoạn cống ngầm chật hẹp mà một người đi lại thôi cũng đủ vất vả khó khăn. Chẳng lẽ vất cậu lại, tôi và Linh Linh đều bị thương ở chân, Hương Hương bị thương ở tay cũng không tiện, đành để Báo ca chịu ủy khất vậy.
Minh Đăng phát tiết xong thì quay người bước đi, tôi nghe thế, chỉ biết im lặng cúi đầu đi bên cạnh Âu Tử Dạ, Phong Linh vừa bước vừa quay đầu lại, giải vây .
-Không cần để ý tên tiểu tử Đăng Đăng, nó chỉ là đang ghen tị chút thôi, cậu thấy trong người thế nào? Đỡ hơn không?
Tôi gật gật, rồi lý nhí nói. Thiên Hương vẫn nhìn tôi suốt, híp mắt đẹp lại, như máy quét tiền giả, làm tôi toàn thân khó chịu.
-xin lỗi, vì để mọi người chậm trễ thời gian.
-Không sao, bọn A Hoa Tiểu Trà vẫn đợi chúng ta thôi. Cũng sắp ra ngoài rồi. Chỉ là mong không có đám ruồi bọ nào tới phá đám.
Phong Linh nói xong thì thôi, Thiên Hương cũng dời ánh nhìn có chút kỳ thị. Toàn thân tôi uể oải nhưng phải ngắng ngượng bước theo. Đúng lúc đó đột nhiên một loạt âm thanh “chít chít” phía sau vang lên, sau đó cảm giác có thứ nhanh thoăn thoắt trèo lên người, nhảy tới bên vai, chít chít nhảy lên nhảy xuống. Biểu tình vật nhỏ bất mãn, vô cùng đáng yêu, tôi gìm lòng không được mà nở nụ cười, bàn tay vươn lên khẽ vuốt ve cưng chiều.
Âu Tử Dạ quay đầu lại, nhìn thấy Bông Tuyết đang ngồi trên đầu vai, cọ cọ ngón tay tôi, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn thay cho câu hỏi.
-tôi thấy nó rất đáng yêu nên thu nhận làm sủng vật. Tên nó là Bông Tuyết.
Nó không phải con chuột nhảy bình thường đâu nha, dựa vào nó, có thể tôi sẽ biết được đám Mạnh Chương kia đang giăng ma mưu chước quỷ gì. Nghĩ thế trong lòng dễ chịu lên tí chút, lại sực nhớ tới một vấn đề, ngập ngừng một chút rồi cũng thì thào nói.
-biểu tượng nhân xà đó, tôi nhìn thấy trong mơ, được dân làng Ngư Dương dựng ở đầu làng thắp hương thờ cúng, có điều chúng không tách rời mà thân dưới dính liền với nhau, tôi nhớ ra rồi Nữ Oa là người cầm Viên Quy, còn Thái Hạo (Phục Hy) là người cầm Củ Xích và được đứng trên lưng một con trâu quỳ trên đất, mũi bị xỏ qua một đoạn xích.
Dường như không hề bất ngờ trước việc tôi thổ lộ, chỉ máy móc đáp.
-ờ.
-còn thấy cái cây mộc xà thụ thật sự vô cùng to lớn, trong lòng bộ rễ của nó có địa đạo thông xuống lòng hang, nơi đó là mỏ khai thác đá thạch anh tím. Còn thấy rất nhiều mộ xếp vòng tròn vây kín mít ngôi làng, trên mỗi bia đều đặt nhân diện phù điêu, còn có chuông đồng bát giác bên trong chứa mí mắt người chết.
-ờ.
- chỉ là muốn kể với anh, có quá nhiều thứ không biết, có quá nhiều điều bí ẩn lại hấp dẫn tôi. Thế nhưng, không phải sự việc nào cũng sẽ tìm tới anh làm phiền. Sẽ không bắt anh cái gì cũng phải giải thích rành mạch rõ ràng. Sẽ tự thân vận động. Nếu như mày mò mãi mà vẫn bế tắc, vậy đến lúc đó đành cầu cứu anh, anh sẽ giúp tôi chứ?
Âu Tử Dạ có vẻ mệt mỏi thật, xem ra còn mất sức hơn tôi, hữu khí vô lực mà buông ra một câu cụt ngủn.
-đầu tiên, bỏ chút thời gian học lại chữ Tiểu Triện.
-học lại?
Học lại, tức là lúc trước làm quen với nó rồi.
-ừ, sẽ có lợi cho cậu.
Âu Tử Dạ gật nhẹ xác nhận.
Danh sách chương