"La Mông! La Mông! Tỉnh tỉnh! La Mông!" Trong lúc còn đang mơ ngủ La Mông cảm thấy trên mặt mình ướt ướt, vừa mở mắt nhìn, "A!" Hắn thoáng cái nhảy dựng lên, trước mắt mình không gì khác chính là khuôn mặt một con hắc cẩu.
"La Mông, tỉnh dậy." Cách đó không xa chính là một nam nhân trung niên, hắn khoác áo choàng bằng lá cây màu lục sắc. Bên cạnh nam nhân trung niên này ngoài tiểu hắc cẩu ở ngoài kia,còn có một con đại bạch cẩu.
" Lão sư? Là lão sư sao." La Mông tự hiểu được đối phương là ai: " Kiệt Pháp lão sư."
Đức lỗ y Kiệt Pháp, một năm trước đến chỗ này định cư, trong một khu rừng bên ngòai trấn, La Mông theo lão học Đức lỗ y, dĩ nhiên lão ngoại trừ trao đổi thương phẩm, cơ bản không hề lui tới.
" Ta đương nhiên là Dức lỗ y, Kiệt Pháp Nặc Tư." Nam nhân trung niên nói: " Nhưng cũng là lão sư ngươi."
La Mông như bị sét đánh, thân thể mơ hồ run rẩy, “Bí mật khó khăn dấu kín lại bị phát hiện rồi hay sao? Không, tuyệt đối không phải, rõ ràng Nữ thần trong Thần điện cũng không có nghi vấn mà."
" Đồ đệ ta chỉ có Vi Ma Khâu Thụy." Phía sau nam nhân trung niên, một thiếu nữ mĩ lệ có túi nhỏ nhìn xung quanh La Mông, Đức lỗ y Kiet Pháp ôn nhu vuốt tóc nàng.
"Vậy… đại sư Kiệt Pháp có chuyện gì vậy?" Hiện tại tuy rằng La Mông không lộ ra việc kia, nhưng bị đối phương nói như vậy tâm tình có chút không vui.
" Ta thấy nơi đây có ánh lửa, sợ khu rừng bị cháy nên chạy về đây." Khiệt Pháp nói.
"Ánh lửa? Là ta và hai đồng bạn đốt lửa cắm trại." La Mông trong đầu một trận mơ hồ, nhìn Đức lỗ y: " Cũng không có cách nào khác, ta phải đốt lửa để cản dã thú tới đây."
Hắn quơ cánh tay hướng Đức lỗ y giải thích, thanh âm ngày càng kích động, trong nội tâm hắn đan xen vừa sử dụng tự nhiên vừa bảo vệ tự nhên, hai thứ ý niệm trong đầu rối tinh.
"Huống hồ còn có đồng bạn bên cạnh ta." La Mông giải thích: "bon họ coi đống lửa thì sẽ không để cho nó thiêu cháy khu rừng."
Hắn đang muốn nói như vậy, nhưng câu sau cứ như vậy nghen lại trong cổ họng.
La Mông thấy trước mặt, khuôn mặt Đức lỗ y Kiệt Pháp dần mơ hồ, cuối cùng biến thành gương mặt già nua của tiên sinh Lý Tra Đức.
"Đồng bạn bên cạnh ngươi." Đức lỗ y đè lại chuôi trường kiếm đeo bên hông.
La Mông giương mát nhìn xung quanh, chẳng những Đức lỗ y Kiệt Pháp trở thành chiến sĩ Lý Tra Đức mà thoáng cái rừng cây xung quanh cũng trở thành một đội quân
Mới vừa rồi theo sau Đức lỗ y là một thiếu nữ giờ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại Lý Tra Đức với thanh trường kiếm bên hông.
"Đồng bạn chúng ta ở ngay bên người chúng ta." Đức lỗ y châm rãi rút thanh trường kiếm bên hông ra, lập tức trường kiếm chỉ vào La Mông." Có cái gì đáng tin cậy hơn so với nó."
"Đồng bạn?" La Mông cũng rút kiếm cầm nơi tay, nhìn chăm chú vào thanh đoản kiếm. "Đây là ta đáng giựa vào đồng bọn." Đột nhiên trong lúc đó hắn thấy tình huống có chút kì quái, tâm tình nhất thời cao vút lên. "Đối với ta đồng bọn không chỉ là kiếm của ta, còn có Pháp Phí, Ni Khắc nữa."
"Người bạn Ni Khắc của ngươi bị trọng thương, nói không chừng chỉ chớp mắt sẽ chết." Đức lỗ y chậm rãi nói, " Ngươi cùng hai người chúng lần đầu tiên mạo hiểm lại chết một người." Đức lõ y chần chừ một chút: "Ân, nói không chừng không phải chết thực sự mà là mất đi năng lực sinh hoạt."
Hắn trậm rãi lắc đầu: "Nhưng có gì khác nhau đâu."
Hăn nhìn chăm chú vào mắt La Mông; "Ngươi nói, xem còn có người nào chấp nhận theo ngươi mạo hiểm bên ngoài, thậm chí đồng bạn Pháp Phí của ngươi, gã có thể đi cùng với ngươi nữa thì cũng không biết sẽ chết như thế nào."
"Đức lỗ y tiên sinh tôn kính!" La Mông nghe xong cảm xúc dâng trào: "Ngươi là một chiến sĩ ưu tú, không có ai tin tưởng kề vai chiến đấu lúc khó khăn sao?"
" Ta tin tưởng, nhung bọn hắn đều đã chết." Đức lỗ y thản nhiên nói, " Ba mươi lăm năm chiến đấu, các huynh đệ đã chết vì ta nhiều lắm."
Hắn hiếm khi lộ ra bộ dạng bi thương: "Có thể vẫn là bạn ta chỉ còn lại kiếm của ta.
Dù sao thần trí La Mông không rõ ràng nên chưa hề phát hiện chỗ không đúng trong đó, đương nhiên nếu biết được chỗ không đúng, cũng sẽ không để hắn phải như đang chìm trong mộng.
"Không, ta sẽ không như vậy." La Mông rít gào: "Là ta thuyết phục bọn họ đi, sẽ dùng kiếm của ta giúp đỡ bọn họ."
" Thật vậy chăng?" Đức lỗ y tiện tay chém ra một kiếm, kiếm pháp hắn chỉ chốc lát đã đđánh La Mông ngã xuống đất.
Ánh mắt Đức lỗ y lạnh lùng nhìn La Mông đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn nói: " Đứng lên."
La Mông đứng lên, lại bị đánh ngã, đứng lên, rồi lại ngã, cứ như vậy chẳng biết bao nhiêu lần.
" Đứng lên." La Mông lại nghe được những lời này, nhưng thân thể và linh hồn hắn hình như tách rời, chỉ có thể hơi rung động thân thể thật giống như bị đại chùy nghìn cân áp trụ.
" Đứng lên! có địch ! ! !" La Mông bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Thì ra là nằm mộng ah, đầu óc La mông có chút hỗn loạn ,hắn định thở hắt một hơi, nhưng thoáng cái hai mắt mở to,lọt vào trong tầm mắt chính là một thanh mâu.
Nó xuyên qun trướng của ba người cắm xuống đất, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của ban đêm ra xung quanh. .
" Có người đánh lén!" La mông căng thẳng vội vàng đưa tay sờ đoản kiếm bên người.
La mông chống tay nhảy lên, thân thể linh hoạt thoáng cái nhảy ra khỏi trướng bồng, đáp xuống chô đất bằng sau đó rồi xoay người
"Thật nhiều địa tinh." Ánh lửa chiếu rọi xuống, La mông vỗ vỗ đám bụi bặm trên người, con mắt sáng lên, cố hết sức nhìn rõ một chút trong đêm tối, ánh mắt rất nhanh đảo qua hai bên.
Pháp Phí trên một tay cầm cái nồi coi như tấm chắn, tay kia tiện tay chộp layas một cây mâu trên mặt đất, , cầm ở trong tay. " Chúng ta bị theo dõi." - Hắn nói, rồi kiểm tra qua cây mâu trên tay, " Ân, đầu mâu không có bị hư hao? Hắn đang định lấy cái này làm mộc côn đẻ dùng.
Đầu mâu do địa tinh mang tới, hiển nhiên không phải thứ hoàn mĩ.
Thông thường mà nói, đề phòng địch nhân dùng đầu mâu ném trở về, kim loại ở đầu mâu và chỗ nối với cán gỗ nên dùng một đoạn dây mềm.
Như vậy, đã bị một lân ném mạnh, đầu mâu không thể sử dụng được lần nữa, nếu thiết kế như vầy chẳng phải là biếu tặng vũ khí cho địch nhân?
" Một, hai, ba…", La Mông dựa vào ánh lửa, rất nhanh đã biết được số lượng đối phương.
Còn chưa đếm hết, lỗ tai La Mông khẽ động.
" La Mông! Bên này! Lưng tựa lưng." Hắn nghe từ phía sau vọng đến tiếng của Ni Khắc, vội vàng đảo lui về phía sau mấy bước, lưng hai người hòa cùng một chỗ.
La Mông cảm thấy một cảm giác man mát chảy khắp toàn thân, hắn vừa từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy, cơn ngái ngủ lập tức biến mất.
Bị đối phương vây xung quanh, phải bình tĩnh đối phó, nếu không áp dụng sách lược chính xác rất dễ bị tấn công từ bốn phương tám hướng, mà con người bình thường trong tình huống như thế này chỉ có thể chống đỡ từ một hướng.
Còn như cao thủ có kinh nghiệm giết chóc, sau khi tiêu hao một lượng lớn thể lực, phải sản sinh tốc độ di chuyển cực ới có cơ hội đột phá vòng vây.
Ngay khi vừa thức tỉnh cũng là lúc La Mông đánh giá thế cục, cuối cùng Pháp Phí vươn đầu mâu cắm vào đống lửa, dùng lực hướng ra phía ngoài, củi gỗ bị thiêu cháy bị hắn đánh bay về phía đối phương.
"Từ chỗ này đột phá vòng vây." Pháp Phí gào thét, dưới chân phát lực, dẫn đầu đột phá vòng vây.
La Mông và Ni Khắc cảm thấy phía sau thiếu người, hai người thoáng chần chừ một chút, bước chân không được tự nhiên, theo sát hướng Pháp Phí vừa đi.
Tiếp đó vừa lấy mấy cây mâu nạng nề cắm cạnh ba người vừa tiến về địa phương kia.
Rất nhiều sinh vật đều sợ lửa, địa tinh hiển nhiên ũng không ngoại lệ, địa tinh nhìn thấy hướng củi gỗ bay tới nhất thời tác loạn.
La Mông và Ni khắc đều thuận lợi túm lấy địa tinh làm thịt thuẫn.
Ba người vừa đánh vừa đi, chỉ chốc lát đã đột phá tuyến phòng vệ, nhưng không lập tức phản công, cả ba chật vật chạy tới một chỗ xa rồi mới dừng lại.
"Lỗ Bi Kỳ! Lỗ Bỉ kỳ!" địa tinh đuổi phía sau ba người, lại bị giết chết mấy người, đoạn không làm sao đuổi kịp, chỉ hô lớn những câu không rõ là gì, tựa hồ như chúc mừng thắng lợi.
"Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?" Ni Khắc ném cái xác địa tinh trên mặt đất, ở trên cây thở hổn hển, áo trên người hắn bị cắt mấy lỗ hổng, hình như bị thương, "đi tiếp về phía trước có phải về trấn hay không?
La mông tiện tay chém tới một kiếm, địa tinh kêu thảm một tiếng, rồi đưa tay cầm cái cổ.Hhắn ngẩng đầu nhìn vị trí các ngôi sao, " Sai rồi." Hắn gio ngón tay chỉ một phương hướng khác nói: "Bên kia mới là đường trở về trấn."
"Ah…tại sao lại đi sang hướng này?" Ni Khắc ho khan, có chút kỳ quái quay đầu nhìn về Pháp Phí.
" Đâu quản được nhiều như vậy, dù sao không thể đứng ở chỗ này chịu đòn ah." Pháp Phí xòe hai tay ra," Cùng lắm thì thêm một vòng mà thôi."
"Cái gì mà đường xa, không bằng trực tiếp quay lại giết đi." La Mông cười hắc hắc, "Lúc nãy đang ngủ cả, không kịp chuẩn bị nên mới bị đánh trở tay không kịp."
"Đúng là vừa rồi La Mông và ta đều đang ngủ.." Ni Khắc nhớ tới cách vừa rồi đi, nhất thời có chút tức giận. " Chúng ta vì sao phải sợ chúng nó." Hắn càng tức giận nói: "Đám địa tinh này còn không có một người to bằng thiếu niên mười lăm tuổi.
"Không biết đoản cung của ta rơi ở nơi nào, đó là của người khác tặng cho ta. Nó rất quan trọng ta phải thu hồi lại." Pháp Phí bỏ tiểu thuẫn ở trong tay trái ra. "Đối phương đều có vũ khí, chúng ta mỗi người dù sao cũng phải có tấm chắn."
La mông sờ tay vào ngực, từ trong túi không gian lấy ra một ít dây thừng, lấy thi thể địa tinh cột trên cánh tay một cánh gọn gàng, làm thành một cái thuẫn thịt;" Còn có thể dùng tạm."
" Không sai, ý kiến hay!" Ni Khắc nhận lấy một sợi dây cũng làm theo, lắc lắc cánh tay, nhưng thấy tren thi thể địa tinh đầu và tứ chi có chút vướng víu thì lấy kiếm chém xuống, chỉ còn lại thân người làm tấm chắn.
La mông có chút chần chừ, nhìn thấy ba người it nhiều đều có vết máu, cũng không sợ có thêm máu tươi mà dẫn tới bị mãnh thú ăn thịt tấn công.
La Mông cũng làm theo Ni Khắc sủa chữa lại hình dạng thuẫn thịt, rồi quay sang Pháp Phí hỏi: "Đối phương rốt cuộc làcó bao nhiêu tên?" Ba người nói chuyện hồi lâu, tự nhiên hỏi Pháp Phí là người canh gác lúc đó.
Pháp Phí thấy dùng thuẫn thịt như vậy có điểm dọa người, nhưng cũng không định nói ra cái gì.
"Ân, chí it ngoài mười đến hai mươi con." Pháp Phí suy nghĩ một chút, có chút không chắc chắn,: "Chúng ta vùa trong đêm tối đánh loạn một trận, không có rảnh rỗi đếm con số cụ thể của đối phương ah."
Danh sách chương