Sau nửa tháng, cửa hiệu thuốc trong tạp trấn nhỏ cuối cùng cũng khai trương rầm rộ. Nó nhận được những lời chúc mọi người tới chúc mừng. Ngoài ra, trong con mắt của vô số người tò mò, hiếu kỳ, việc khai trương quả thực là linh đình.

Dẫu sao, cách đây nửa tháng, cửa hiệu này của La Mông đã từng khiến mọi người dân ở đây háo hức và hứng thú. Cho dù có những người kiêu ngạo vì thể diện không tới cửa hàng của La Mông để mua thuốc nhưng cũng cảm thấy hiếu kỳ với hành động thần bí của hắn

Thị trấn này vốn dĩ vẫn là chỗ hẻo lánh, thiếu vắng những trò giải trí tiêu khiển. Huống chi mùa đông tuyết rơi dày bao phủ khắp bầu trời. Đó là lý do tại sao La Mông có những hành động kỳ bí ở đây nhằm giúp người dân trong thị trấn có chỗ trà dư tửu hậu và bàn luận.

Ngay cả việc lắp đặt thiết bị, sửa sang cho cửa hiệu cũng được thực hiện một cách kỳ bí vậy. Hôm cửa hàng khai trương rầm rộ cũng thu hút phần lớn con mắt tò mò của những người dân hiếu kỳ trong thị trấn nhỏ này.

Huống chi, đây lại là cửa hiệu thuốc lớn nhất trong thị trấn nhỏ.

Đó là lý do các nghi lễ khai trương cửa hiệu được dự tính tổ chức vào giờ ngọ (9 giờ), thế nhưng mới ngoài 8 giờ đã có không ít người thích thú, tò mò hướng về phía cửa hiệu xem và chờ đợi thời khắc quan trọng này.

“La Mông, rốt cục ta cũng hiểu ý đồ của ngươi.” Thương nhân Ba Ân Nhĩ đứng cùng La Mông ở bậc thềm, trông thấy cảnh tượng này liền thốt lên như vậy.

“Hiểu cái gì?” La Mông thở dài, nhìn hắn một cái. Nhìn diện mạo của hắn, không không ngoan mới là lạ.

“Đúng vậy, dùng mánh khóe thu hút sự tò mò, thích thú của người dân là cách thức vẫn làm của các thương nhân. Bất quá….” Vẫn còn chút gì đó chưa rõ, Ba Ân Nhĩ liếc nhìn La Mông một cái. “Một cái hiệu thuốc mà cũng cần phải khua chiêng rầm rộ thế này sao?” Là hiệu thuốc duy nhất cho dù không phải sửa chữa thế này thì cũng không ảnh hưởng đến công việc làm ăn của ngươi mà?”

La Mông lại lần nữa thở dài. Hỏi thật rõ, đã thật hiểu chưa? Thực ra hắn cũng không giở trò gì ở chỗ này chứ…Một cửa hiệu thuốc cũng đòi hỏi sự rầm rộ khai trương thế này sao? Trong lòng La Mông thầm đáp lại câu hỏi: đúng vậy, cần đấy.

Cửa hiệu thuốc thì cũng giống như các cửa hiệu khác, vào thời điểm này, người mạo hiểm càng lúc càng nhiều, một nhà thuốc hiển nhiên là không đủ cho nhu cầu của tất cả mọi người.

Có cầu ắt sẽ có cung. Trong tương lai, chỉ sợ sẽ không chỉ có duy nhất một hiệu thuốc xuất hiện ở chỗ này ấy chứ?


Thứ nhất, trước đây không ai nghĩ ra kiểu kinh doanh này; thứ hai, không thực sự nhiều người thành thạo công việc này lắm; thứ ba, là do nhu cầu thực sự chưa nhiều lắm.

Vậy mà hôm nay….bỗng có một người duy nhất nảy ra ý định này, vậy thì rồi sẽ có người thứ hai, người thứ ba…xuất hiện nhanh chóng ở thị trấn này chứ? Các cửa hiệu khác ở đây thường có mặt tiền nhỏ, do nhu cầu ít. Cửa hiệu thuốc cũng vậy, chí ít cũng phải có những vị thuốc thông thường, không thì cũng phải có những loại dược liệu quý hiếm…

Trong đầu La Mông đã sớm nghĩ đến những việc này. Trong tương lai, những người mạo hiểm sẽ ngày càng nhiều đúng không?

Xem ra, cửa hiệu khai trương như vậy là tốt và sau này sẽ giúp đỡ cho hắn rất nhiều.

“La Mông!”, lúc này xuất hiện hai người, 1 nam và 1 nữ phía xa xa đang đi tới, trong đó tuổi tác của người nam vẫn còn ít phất tay về phía hắn, đúng là cả nhà Ni Khắc.

“Ni khắc, trông thần sắc ngươi không tệ, xem ra việc hồi phục rất nhanh.” La Mông vội vàng di xuống bậc tam cấp, ôm lấy cậu thanh niên trẻ tuổi.

Được La Mông ôm cổ, khuôn mặt Ni Khắc vẫn còn đỏ. “La Mông, ngươi cũng thay đổi rất nhiều nha, ta còn không nhận ra ngươi ấy chứ.”

Có lẽ cũng là do thời gian gần đây La Mông mải lo chuyện chính nên mặc dù tới nhà Ni Khắc, cũng không được nhìn thấy mặt gã.

Khi gặp lại, do sự cải tạo của Thần Nông, La Mông cho dù là khí chất, hay sức khỏe đều có không ít thay đổi. Tuy nhiên người bình thường trông thấy hắn cũng khó nhận ra.
Thế nhưng, là một người bạn tốt của La Mông, đã lâu không gặp nên Ni Khắc có thể liếc qua là có thể nhìn thấy những thay đổi đó.

La Mông cười ha hả, trước tiên là cùng với Ni Khắc tới gặp phụ mẫu của Ni Khắc để hỏi thăm. Sau đó mời bọn họ vào lên cầu thang phía cửa chính của hiệu thuốc. Thực sự, hai vợ chồng bất luận thế nào cũng không chịu cùng La Mông song hành, hôm nay La Mông đích thị đã trở thành đức lỗ y cấp hai - địa vị cao hơn bọn họ rất nhiều. Bọn họ không dám làm điều gì bất kính.

"La Mông, ta...đứng ở chỗ này được không?" Ni Khắc cũng không phải là một đứa trẻ ngây thơ nữa, nhìn điệu bộ này, tuy rằng vị trí của La Mông có nhiều thay đổi mà không được tự nhiên nhưng cũng hiểu được chỗ nào thì không, chỗ nào thì cần kính trọng.
La Mông ha hả cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói rằng: "Tất nhiên là được."

Tuy không ép buộc phụ mẫu của Ni Khắc cùng đứng chung với mình, nhưng hắn không cho Ni Khắc phản đối, cầm tay kéo. Cưỡng lại không hiệu quả, Ni Khắc chỉ biết cười, đứng đó.

Lúc này, thời điểm khai trương cửa hiệu đến thật nhanh. Nhìn mọi người xung quanh thò đầu ra nhìn, La Mông cười cười đầy vẻ tự tin, sau đó tự tay mở cửa chính của cửa hiệu.

Hơn nữa, quan trọng nhất là thu hút được nhiều ánh mắt tò mò của mọi người. Tiếp đó, bên ngoài cửa hiệu thuốc đập vào mắt mọi người với những chiếc đèn lồng đỏ lung linh và những dải lụa bay lượn trên bầu trời tuyết trắng nhìn thật tuyệt.

Đây là một cách khiến mọi người ngay lập tức tới xem. Với La Mông, lúc này có thể nói là cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, bởi trước đây có lý do khiến người dân thị trấn này tránh xa hắn, chưa thật sự đến gần với hắn. Vậy mà giờ đây, La Mông đã nhìn thấy sự kính nể trong ánh mắt tò mò và háo hức của họ. Đây là sự thay đổi thực sự rất hiệu quả.

Ba Ân Nhĩ đứng bên cạnh La Mông, lúc này tinh ý đi xuống phía dưới chỉ để lại ở đó hai người La Mông và Ni Khắc. La Mông thầm khen. dù sao thì hôm nay hắn cũng là diễn viên chính, thế nhưng sự xuất hiện của Ni Khắc khiến cho tất cả mọi người phải suy đoán. tuy nhiên, rất nhanh, những cái đèn lồng đã phân tán sự chú ý của mọi người.

"Oa! Thật xinh đẹp. Đây là cái đèn gì?". Tiếng thốt mang đầy vẻ ngạc nhiên, thú vị.

"Đây là đèn lồng!" La Mông cười và nói.

Tất cả mọi người bị cảnh đẹp trước mặt làm cho ngây ngất. Nhưng có điều, xem thì xem nhưng mọi người dân ở đây quan tâm đến vấn đề hoặc có những câu hỏi thắc mắc cần được giải đáp.

“La Mông, hôm nay cửa hiệu thuốc khai trương đúng không?” Đây là câu hỏi thăm dò. “Cửa hàng có bán các loại thuốc quý hay không?”

Đầu tiên, La Mông cười cười, tiếp đó hồi đáp với vẻ mặt chăm chú: “Đúng vậy, hôm nay là ngày khai trương.”


Vừa nói hắn vừa đứng ở bậc thềm tam cấp cao hơn mọi người, sau đó cất tiếng nói lớn: “Các vị, để cảm tạ các vị đã tới cổ động cho cửa hiệu, ngày hôm nay lại tới hiệu thuốc mua sắm, giá thành sẽ tính chỉ bằng phân nửa giá bán của ngày thường!”

Vừa dứt tiếng nói, trên gương mặt của rất nhiều người tỏ vẻ vui mừng.

Nhưng, cũng có một chút bất ngờ ngoài mong đợi.

"Tóm lại, cửa hàng thuốc bán bao nhiêu tiền, ngươi nói xem bao nhiêu?" Một người trong đám đông hỏi to.

La Mông hơi nhíu mày xuống, nhưng không tức giận mà chỉ lớn tiếng nói: “Các vị yên tâm, hiệu thuốc của tôi bán đều niêm yết giá. Nếu sau này có điều chỉnh giá thì cũng sẽ có thông cáo sau. Nếu các vị không tin thì hãy đợi ngay sau lễ khai trương cửa hiệu, mọi người có thể thỏa thích vào thăm quan cửa hàng!”

Vừa vung tay lên vừa nói, trước đó thì cần chuẩn bị cho tốt đã. Thế giới này có một loại pháo hoa gì đó được người ta châm ngòi, sau đó đến màn nghi lễ mừng khai trương cửa hiệu thuốc.

Ở trước cửa hiệu, La Mông làm một cái lán đơn giản, bên trong có hơn mười chiếc bàn cùng với ghế được mượn từ nhà trọ Mặc Đạc tới. trên bàn có bày đầy chén rượu.

Sau khi bia bọt được rót ra, không gian vẫn tràn ngập mùi bia rượu bao phủ khiến con mắt của mọi người ngay lập tức sáng ngời.

Nghi thức khai trương hiệu như thế này, thật khiến cho người ta yêu thích và vui mừng lên ấy chứ!

Quả nhiên, tại buổi khai trương, bỗng giọng nói phía sau La Mông lên tiếng: "Tất cả cứ mặc sức uống cho thỏa thích!"

Ngay lập tức khiến cho bầu không khí trở lên rộn ràng nhất.

Thật ra, chuẩn bị rất nhiều rượu bia , con số kinh phí tiêu hao theo tính toán cũng không phải là một con số nhỏ nhưng La mông cho rằng đó là đáng giá.

Trước hết, những người hôm nay lần đầu tìm đến đây hẳn là những người dám mạo hiểm, gặp gỡ họ, không có gì tổn hại.

Ngày hôm nay, La Mông trước mắt thiên hạ mặc một bộ trang phục quần áo có màu lam nhạt càng khiến hắn lộ ra vóc dáng cao, phong độ, với khí chất không tầm thường.

Có lẽ, là do sừng Thần Nông, hôm nay thân hình của hắn cũng phù hợp với y phục. cứ như vậy, đứng trong đám đông, hắn hoàn toàn nổi bật. Ni Khắc vẫn để ý tới hắn, thấy bạn tốt vui vẻ, trong lòng có chút chua xót và ao ước.

Thấy mọi người đều hào hứng và La Mông thực sự tỏa sáng trong đám đông, Ni khắc cảm thấy vui vẻ thay La Mông. Nhưng tương lai bản thân mình trong thời gian tới lại càng chả mù mịt.

Thừa dịp mọi người không chú, hắn ý bèn đi ra khỏi đám đông.

“Ni khắc, nghĩ tới cái gì nhỉ?” Đều là bạn tốt của La Mông, Pháp Phí cùng với các thành viên trong gia đình đang thích thú xem hàng, thấy Ni Khắc vẻ mặt buồn bã đi ra ngoài, hắn có chút lo lắng rồi đi theo ra ngoài.

Ni Khắc nhìn Pháp Phí mặc bộ quần áo mới, vội vã che dấu thần sắc của mình, sau đó cố gượng gạo cười: “Cơ thể của ta không uống được nhiều rượu, nên phải ra đến bên ngoài để hít thở không khí!”

Lúc này, tuyết vẫn đang tiếp tục rơi xuống, nhưng đã ít hơn, chỉ có một chút ít lác đác bông tuyết rơi bay lượn theo gió khắp bầu trời.
Pháp Phí cũng hiểu rõ tâm tình hắn, vỗ vỗ bờ vai Ni Khắc mà không biết nói gì, chỉ đành thở dài một hơi, sau đó cùng hắn nhìn bông tuyết rơi bay trong không trung.

Bỗng nhiên, trong đám người xuất hiện một tiếng hô kinh ngạc.

Sau đó, ánh mắt của mọi người đột nhiên hướng về phía hai thiếu niên này. Càng chắc chắn nói, đúng là ánh mắt đều tập trung ở tại người Ni Khắc.


Bỗng dưng trong lúc đó, bị nhiều người nhìn chăm chú, Ni khắc lập tức hoảng hốt, không đợi hắn nói, đoàn người tách sang 2 bên, lộ ra La Mông ở trong đó.

“Vị trí chủ hiệu thuốc, ta muốn mời Ni Khắc tới đảm đương công việc, mọi người hãy chào đón Ni Khắc!” La Mông vừa nói vừa hướng tay về phía Ni khắc

Trong đầu Ni Khắc như có một tiếng sấm. Không riêng gì Ni Khắc, cả phụ mẫu hắn, hai người đứng lẫn trong đám người dân thị trấn, nghe được chuyện này, lộ ra sự khiếp sợ trên khuôn mặt.

"Cái này là thật chăng?” Bọn họ lẩm bẩm hỏi lại.

“Dĩ nhiên điều đó là thật.” La Mông mỉm cười với họ và nói. Thế rồi, thấy Ni Khắc vẫn còn sợ hãi tại đó, hắn đánh bước tới, kéo gã trở lại.

“Hiện ta đã thông báo khắp mọi nơi, từ hôm nay trở đi, Ni khắc là người có quyền hành cao nhất ở cửa hàng thuốc này. Vì thời gian này thời tiết khá lạnh, đó là lý do không nói nhiều lời, mời các vị đến cửa hiệu nào!” Hắn vừa nói vừa kéo Ni Khắc vào trong cửa hiệu thuốc.

Mọi người vừa nghe, vừa ngạc nhiên, cũng có người tự giải thích được, cũng có người không thể giải thích được. Chẳng bõ công coi nhẹ, chẳng qua càng nhiều người tò mò, hiếu kỳ tập trung đến xem càng đông.

Thấy La Mông đi vào trong trước, ngay lập tức mọi người cũng hướng vào trong. Ngay sau đó, rất nhiều tiếng nói liên tục vang lên từ bên trong cửa hiệu

Không giống với những gì mọi người tưởng tượng, cửa hiệu của La Mông có nhiều đồ trang trí xung quanh, mô phỏng theo cách bố trí của một phòng khám bệnh trên Địa Cầu.

Với cách bài trí ngăn nắp, sạch sẽ. Sàn được lát gỗ cùng với bày những cái ghế sạch sẽ mềm mại khiến ọi người có cảm giác như vào đó là để hưởng thụ.

Ở chính giữa cửa hiệu, một dãy bàn dài cùng với những tấm vách ngăn cách không gian thành nhiều ô nổi lên trong cửa hiệu nho nhỏ.

Có rất nhiều chủng loại thuốc với hiệu quả trị liệu khác nhau, được giới thiệu rõ ràng. Với mỗi loại thuốc của cửa hàng đều có một tấm gỗ nhỏ, mặt trên hướng dẫn phương pháp sử dụng thuốc. áp dụng cho người như thế nào. Có thể nói tất cả đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. khiến cho tất cả xem xong đều không ngừng kinh ngạc.

Ngay sau khi La Mông khai trương cửa hiệu lần đầu tiên đã được vô số người đến cổ động. Rất nhiều người chạy đi mua đồ để đựng. Lợi nhuận trong ngày hôm nay, thật sự là rất tốt. Mặc dù giá cả giảm đi một nửa. Thế nhưng, với La Mông, đó cũng là kiếm rất nhiều, dù sao dược thảo cơ bản cũng thành phẩm.

Mà cha mẹ Ni Khắc càng biết rõ Ni Khắc có khả năng làm tốt công việc. Đồng thời, lương bổng cũng không thấp, nên rất cám ơn La Mông.

Ni Khắc vui vẻ, hạ quyết tâm vì La Mông kinh doanh cửa hiệu thuốc này tốt đẹp, trong người một lần nữa toát lên sức sống. Kết quả, làm cho Pháp Chí cũng cảm thấy vui vẻ.

Trong không khí hừng hực của cửa hiệu bán thuốc, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện ngay bên ngoài cửa hiệu.

Người đó khoáng một chiếc áo hoàng, tuy tuổi tác người này không phải là ít, nhưng lại khiến cho người mặc cảm giác dễ chịu, khoan khoái, điều không phải ở người khác, chính thầy của La Mông, Đức Lỗ Y Kiệt Pháp.

Chỉ có điều vị Đức Lỗ Y cấp năm không vào trong chúc mừng, lão chỉ nhìn thoáng qua trong giây lát rồi thì lặng lẽ ly khai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện