Nhược Thủy không hỏi Hồng Loan mà bảo thẳng nàng ta mang quần áo của Tiết Uyên ra. Trong phòng Tiết Uyên lúc này còn có hai tiểu nha đầu nữa cũng giúp Hồng Loan soạn y phục. Nhược Thủy lật đống đồ ra, phát hiện đường chỉ may không khác gì với đống quần áo của Tiết Hạo, toàn là những thứ thường mặc, bị giặt đến bạc màu. Quần áo cũng được làm từ vải thừa không hơn gì của Tiết Hạo, Nhược Thủy nhẹ nhàng vuốt bộ quần áo, xoay người nói với Hồng Loan rằng: "Chẳng phải từ trước đến nay thường phát vải may sao, ta thấy chỗ quần áo này đều sắp hỏng cả rồi. Bên này còn bao nhiêu vải ngươi mau lấy cả ra đây."

Trong lòng Nhược Thủy rất hiếu kỳ, vì sao phát xuống nhiều mà thứ nào cũng không tốt, hẳn là có kẻ táy máy tay chân ăn bớt một khoản. Nàng còn đang suy nghĩ về vấn đề này, khi ngẩng đầu lên vẫn thấy Hồng Loan đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.

Nhược Thủy cau mày nói: "Sao còn đứng đó? Mau lấy vải ra đây." Hồng Loan lập tức quỳ xuống: "Bẩm Nhị nãi nãi, những thứ như vải vóc đều do ma ma giữ, nô tỳ không biết được để ở chỗ nào." Nhược Thủy nhìn về phía bà vú, mỉm cười nói: "Ta nói lại với vú một lần nữa, mau đem vải thừa của Uyên nhi ra đây ngay cho ta!"

Bà vú càng thêm hoảng loạn, khúm núm đáp: "Lão nô đi tìm, lão nô sẽ đi tìm ngay." Nói xong bèn đi tìm lung tung khắp phòng. Nhược Thủy thấy có điểm kỳ lạ bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cất tiếng nói với Hồng Loan: "Đứng lên đi, đã đến giờ dùng trà rồi, thế này xem ra bà vú còn phải tìm một hồi."

Hồng Loan nhanh nhẹn bưng trà đến, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên. Nhược Thủy thấy vú em đằng kia nhễ nhãi mồ hôi, thi thoảng lại lấy tay quệt mặt. Một lát sau, bà vú vẫn chưa tìm ra được một mẩu vải nào, thị đứng trước mặt Nhược Thủy khẽ nói: "Nhị nãi nãi, lão nô vừa nhớ ra hôm ấy lão nô thấy vải không dùng được, có thì cũng chỉ cho người trong phủ làm xiêm áo, còn không thì đem bán bù vào sinh hoạt hằng ngay của thiếu gia."

Bán thì cũng có thể, nhưng khoản tiền này vào túi ai thì không biết được. Đúng là nhổ củ cải phải dính đất . Nhược Thủy cười lạnh nói: "Ai cho phép ngươi tùy tiện quyết định được làm gì với đồ dùng của thiếu gia, là kẻ nào cho phép? Được, ngươi nói ngươi cho người ta, vậy cho ai, cho mấy xấp, hoa văn thế nào? Nếu như bán thì bán đi đâu, bán mấy xấp, bán bao nhiêu tiền, tiền bán được dùng vào việc gì? Từng cái từng cái phải nói rõ cho ta biết. Có điều ta thấy ngươi ở đây chắc nghĩ không thông, mau đến gian của ta từ từ mà nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt mới được quay về."

Đường ma ma được lệnh, đưa bà vú của Tiết Uyên đi ngay, thị ta ôm đầu không nói gì. Xong phòng này là đến chỗ Tiết Đinh. Tiết Hạo và Tiết Uyên ở phía trước hậu viện, còn Tiết Đinh lại ở trong viện của Thẩm Mộ Yên. Nhược Thủy đưa người đến viện của Thẩm Mộ Yên. Thẩm Mộ Yên đứng ở cửa phòng, thấy Nhược Thủy giống như muốn đến gây chuyện, ả ta bèn nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng.

Nhược Thủy khinh thường thoáng lướt qua Thẩm Mộ Yên, sau mới khẽ cất tiếng cười nói: "Muội muội đang nghỉ ngơi à." Thẩm Mộ Yên gật đầu với vẻ cảnh giác, lên tiếng bảo: "Vất vả tỷ tỷ đến tận đây, mau vào phòng ngồi đi." Nhược Thủy lắc đầu nói: "Không cần, ta đến phòng Đinh nhi có việc, muội muội không có việc gì thì cứ ở phòng nghỉ ngơi đi."

Thẩm Mộ Yên nhìn thấy con trai đang ngồi trong phòng mình thì yên tâm hơn, vội vã cười cười bước đến: "Nào có chuyện tỷ tỷ bận rộn mà muội muội lại ngồi chơi. Tỷ tỷ có việc gì cần xin cứ căn dặn." Nói xong, Thẩm Mộ Yên thay Nhược Thủy xốc tấm mành che cửa phòng Tiết Đinh lên, sau đó mỉm cười nhìn Nhược Thủy. Nhược Thủy cũng không ngăn cản nàng ta, nàng hơi mỉm cười rồi bước vào trong. Y phục của Tiết Đinh quả đúng như dự liệu của Nhược Thủy, chất liệu vải tốt hơn, vừa nhìn qua đã thấy quần áo của Tiết Hạo không thể bằng, đường may cũng rất khéo léo, hẳn là do phòng thêu thùa làm ra.

Nhược Thủy khoan chưa đả động đến vấn đề này, nàng dặn Thanh Tố ghi chép lại, sau đó sai người đi lấy vải vóc trong phòng ra. Thẩm Mộ Yên hơi bất ngờ, ả ta lúng túng vừa cười vừa nói: "À, vải à, vải đều dùng hết rồi mà."

Nhược Thủy nhìn Thẩm Mộ Yên, nàng hỏi: "Trên sổ sách có ghi lại mỗi quý đều phát hai xấp vải xuống các phòng, không tính tháng này thì tháng trước đã phát hai xấp màu xanh lá đậm. Nếu như đã làm thành xiêm áo thì lấy xiêm áo ra. Nếu còn chưa làm kịp thì mang vải ra đây. Ta chỉ muốn xem thử một chút, muội muội nói xem có được không?"

Thẩm Mộ Yên nói không nên lời, ả nắm chặt chiếc khăn trong tay. Nhược Thủy vỗ bàn một cái: "Cầm ra ngay! Hôm nay ta nói khó nghe lắm sao mà có quá nhiều kẻ không hiểu!" Tiểu nha đầu trong phòng Tiết Đinh thấy Nhược Thủy nổi giận bèn liếc mắt qua Thẩm Mộ Yên, lòng nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nói gì. Thẩm Mộ Yên cắn răng ngẩng đầu nói: "Bẩm Nhị nãi nãi, y phục của Đinh nhi không nhiều, bộ quần áo dùng loại vải kia thì tháng trước đã hỏng mất nên vứt đi rồi. Số vải còn thùa muội muội bán đi lấy chút tiền mua vài loại thuốc tẩm bổ cho Đinh nhi."

Thực ra nếu khi nãy vú em của Tiết Uyên nói như vậy, Nhược Thủy cũng sẽ không trách tội, dù lời của bà ta chất chứa dối gian. Thế nhưng vú em có nói vậy cũng không thành vấn đề, bởi vì bà ta chỉ là kẻ ăn người ở, người mang tội chính là kẻ chủ tử đứng đầu tùy tiện kia, thế nhưng bà ta vẫn nghĩ đến mặt mũi của chủ nhân. Trái lại, lời của Thẩm Mộ Yên nói ra không thể chấp nhận được, lúc đó ai là quản gia của nhà họ Tiết chứ, chính là ả ta mà. Đây há chẳng phải là giở trò gian trá hay sao.

Nhược Thủy nhìn Thẩm Mộ Yên rồi cười, nàng nói: "Muội muội nói vậy tỷ tỷ đã hiểu, trẻ con cần phải tẩm bổ nhiều. Nào, muội muội nói xem một ít vải kia bán được bao nhiêu tiền, trong đầu tỷ tỷ đã có một con số rồi." Thẩm Mộ Yên sững sờ, nàng ta không ngờ Nhược Thủy lại truy hỏi vấn đề này, lí nhí đáp: "Một xấp vải bán được khoảng hai lượng." Nhược Thủy gật đầu đáp: "Được rồi, ta đã biết. Thanh Tố, nhớ cho kĩ đấy. Chúng ta đi."

Nhược Thủy đi rồi, đại a đầu bên cạnh Thẩm Mộ Yên lo lắng nói: "Di nương, Nhị nãi nãi làm vậy là có ý gì?" Thẩm Mộ Yên luống cuống đáp: "Còn cái gì nữa, hẳn cô ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi. Lúc trước ta đã nói làm vậy quá gai mắt, mẹ ta lại chỉ nghe lời chị dâu, cứ nói dù sao cũng chẳng có ai tra đến. Giờ này hay rồi, Tiết thị này vừa vào cửa vài ngày đã dò ra đến đây."

Nha đầu kia vội vàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Mộ Yên thở phào một cái, nàng ta đáp: "Còn có thể làm sao, cùng lắm cũng chỉ nói ta quản chuyện nhà không nghiêm chứ ta nào có tự do buông thả, không lý nào lại đuổi ta ra ngoài. Hơn nữa một tháng nay tân hôn Nhị gia cũng chưa đến phòng ta, tháng sau khi Nhị gia đến ta dỗ ngọt vài câu là được. Đường bòn rút này bị chặn rồi, phải tìm cách khác thôi."

Nhược Thủy đã quay về phòng, bà vú của Tiết Uyên đang quỳ giữa sân dưới sự giám sát của Đường ma ma. Bà vú tuy muốn nói, nhưng con số này quá lớn, có muốn cũng không cách nào làm cho tròn bởi số bạc trong phòng chẳng là bao, bảo cho người khác thì lời dối gian kia nào có khớp với người ta. Bà vú nóng lòng vô cùng, Nhược Thủy từ tốn cười hỏi: "Suy nghĩ kĩ xem số vải kia đã đi đâu? Nhớ cho kĩ, ta muốn biết rõ từng chuyện từng chuyện một. Nếu nói cho người khác thì viết lại màu sắc, hoa văn và số lượng, ta đi tìm người nọ đối chất. Nếu như bán thì mau khai số lượng..."

Không đợi Nhược Thủy nói xong, vú em đã khấu đầu lia lịa trên mặt đất, vừa khóc vừa nói: "Nhị nãi nãi đừng nói nữa, lão nô biết sai rồi, lão nô biết sai rồi, lão nô không nên nổi lòng tham. Xin Nhị nãi nãi niệm tình lão nô nuôi lớn thiếu gia mà tha thứ cho lão nô lần này." Nhược Thủy nào có quan tâm đến những giọt nước mắt giả dối kia, nàng xoay người bảo: "Tuổi tác ma ma cũng đã lớn, đã đến lúc nên về nhà hưởng phúc rồi. Đưa hai mươi lượng bạc cho ma ma dưỡng già, tiễn ma ma rời phủ."

Tin vú em của Tiết Uyên bị đuổi chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp Tiết phủ, có người nói Nhược Thủy xuống tay không nể mặt, cũng có người gọi đây là giải quyết dứt khoát. Hạ nhân nói thế nào có thể ảnh hưởng đến chủ tử sao? Nhược Thủy xử trí có đầu có đuôi, hơn nữa nàng cũng chỉ gấp gáp lo chuyện Tiết Hạo và Tiết Uyên, những chuyện còn lại Nhược Thủy không gấp, không gấp.

Sau khi về phòng, Nhược Thủy bèn lấy sổ sách ra xem nơi xuất xứ của vải vóc trong phủ, quả nhiên tất cả đều được mua từ một tiệm tên là Cẩm Tú các. Hơn nữa với cái giá hai lượng một xấp mà Thẩm Mộ Yên nói, khi mua vào mỗi xấp lại đến bốn lượng. Nhắm mắt mở mắt đã lỗ một nửa, Tiết Minh Viễn sung túc bao năm nên coi tiền như cỏ rác sao. Song bây giờ vẫn chưa thể kết luận gì, chỉ có thể nói Thẩm Mộ Yên quản chuyện nhà không nghiêm, sau khi tra rõ sẽ xem xét kỹ càng hơn.

Tối hôm ấy, sau khi Tiết Minh Viễn về phủ, Nhược Thủy kể lại chuyện của bà vú, chỉ nói sơ lược là lấy đồ dùng của chủ tử bán đi. Tiết Minh Viễn cũng không tức giận, trái lại thở dài nói: "Lúc trước ta luôn bận rộn chuyện làm ăn, vướng chân vướng tay nên không chu toàn chuyện trong nhà. Bọn nhỏ cũng không được chăm nom tốt, ta biết Mộ Yên nhất định không đối xử với Hạo nhi và Uyên nhi tốt như với Đinh nhi, dù sao cũng không phải mẹ đẻ của bọn chúng. Thế nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Hạo nhi và Uyên nhi vui đùa tinh nghịch, ta cũng an tâm phần nào. Không phải chỉ mất ít tiền sao, người không việc gì là tốt rồi."

Nhược Thủy rất muốn nói, không phải, bọn chúng cũng bị người ta ức hiếp. Song nghĩ thế nào lại thôi, Tiết Minh Viễn cũng không sung sướng gì, cũng không phải chàng ở bên ngoài rượu chè lu bù. Chàng cũng vì Tiết gia mà cố gắng nên nàng bèn lên tiếng an ủi: "Sau này việc trong nhà cứ giao cho thiếp, chàng ở ngoài dốc sức làm ăn là được rồi." Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, định nói điều gì nhưng kìm lại, suy nghĩ một lát mới bảo: "Nàng gả vào đã lâu, nàng... Những ngày qua nàng có hài lòng không?"

Nhược Thủy trợn tròn mắt, sao lại đột nhiên nói ra những lời này, nàng cười hỏi: "Mấy hôm nay phu quân nghĩ gì thế, sao tự nhiên lại hỏi thiếp chuyện này?" Tiết Minh Viễn nhìn nàng mà rằng: "Hôm nay Cố huynh đệ đưa đệ muội đến tiệm nhà ta. Cố huynh đệ thành thân trước chúng ta, hôm nay hai người họ đi Quế Lâm du ngoạn. Ta thấy bọn họ mới nhớ ra hai ta cũng đang tân hôn, vậy mà mấy hôm này nàng chưa được tận hưởng những ngày vui của tân nương mới gả. Nàng vừa gả vào đã tất bật quan tâm đến đám nhỏ, lo chuyện nhà cửa. Ta đây cũng quên bẵng đi chuyện hai ta vừa thành thân vài ngày, bận rộn đến quên hết cả sự đời."

Nói đến đây, Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy với vẻ không cam tâm: "Chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc khi ở bên nàng, cứ như chúng ta đã là phu thê từ rất lâu rồi, cho nên ta mới quên rằng chúng ta chỉ vừa mới thành thân." Nhược Thủy nghe xong liền cười ngọt ngào nói với Tiết Minh Viễn: "Viện cớ."

Tiết Minh Viễn chỉ cười: "Không phải, không phải thế đâu. Ta đã hoãn lại công việc ngày mai, ngày mai chúng ta cùng đến ngoại ô du ngoạn, chỉ hai chúng ta." Nhược Thủy cười nói: "Tháng tám thơm mùi hương hoa quế, lúc này cũng vừa đúng dịp." 

Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi đưa mấy đứa nhỏ vào lớp, hai người lập tức xuất phát.

-----

[1] Chỉ chuyện không viên mãn, liên lụy đến kẻ khác. Chỉ việc một kẻ phạm tội sa lưới, kéo theo những kẻ liên đới bị bại lộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện