Editor: trang bubble ^^
"Cũng không phải chưa từng sinh con, bây giờ lớn cái bụng thì thành người quý giá, ngày khác có muốn mời người tới nhà hầu hạ hay không?" Trên vai bà Trịnh khiêng một cây cuốc trở lại từ trong ruộng, vừa vào cửa đã nghe hai đầu heo đói bụng kêu lên "Gào gào" trong nhà, trong lòng tức giận, ồn ào mấy câu, mắt thấy con dâu thứ hai Xảo Nương không ra đón, mới chịu mắng lên, Lý đại thẩm hàng xóm đi tới nói: "Thẩm nó, mới vừa thấy Xảo Nương gánh nước trở lại, đỡ bụng cho thẳng thắt lưng mỏi nhừ, sợ là sắp sinh, thẩm mau tới trong phòng nàng nhìn một chút!"
Bà Trịnh sững sờ, Xảo Nương gả tới tám năm, sinh ba con trai, con lớn nhất Lai Vinh bảy tuổi, con thứ hai Lai Hoa sáu tuổi, con thứ ba Lai Phú năm tuổi, cách mấy năm nay không có động tĩnh, cho là sẽ không sinh nữa, không ngờ đến cuối năm lại lớn bụng, tính toán ngày tháng, thật sự là mấy ngày nay sẽ sắp sinh.
Bà Trịnh vén lên rèm trong phòng Xảo Nương nhìn thì quả nhiên trông thấy nàng nằm ở trên giường hừ hừ mãi, quần áo cũ trải ở dưới thân thể đã ướt đẫm nước, vội vàng đến phố sau tìm bà đỡ.
Mấy anh em Lai Vinh vốn là đi theo Tam thúc Trịnh Minh Nghiệp mò cá ở trong hồ nước, nghe được nương sắp sinh, vội cầm thùng gỗ và lưới cá chạy về nhà, vừa bàn bạc: "Chúng ta đều là con trai, hi vọng lúc này nương cho ta thêm em gái trắng nõn nà."
Trịnh Minh Nghiệp mười tám tuổi, còn chưa đón dâu, bất tri bất giác đã làm vua trẻ con, bình thường rãnh rỗi bèn dẫn mấy đứa cháu trai ra ngoài bắt cá tóm chim, lúc này nghe được mấy lời của cháu trai, cũng vui vẻ ha ha nói: "Nương con vừa mang thai không phải là phụ thân con cũng liền lẩm bẩm muốn một khuê nữ (con gái)? Chúng ta mau chóng trở về, không chừng đã sinh ra rồi." Thôn phụ mạnh khỏe nông thôn này □, trừ thai đầu, sinh con chỉ là thời gian một ly trà, vì vậy Trịnh Minh Nghiệp thấy mấy cháu trai chạy thật nhanh, dáng vẻ sợ bỏ qua náo nhiệt, ngược lại cũng không quát mắng, mà lại chạy như bay theo.
Đợi đến lúc bọn Lai Vinh về đến nhà, chỉ thấy phụ thân Trịnh Minh Phát xoa xoa tay đứng ở ngoài cửa phòng nói với bà Tiếu: "Nhớ lại sinh ba đứa con trai một hồi kia không phải rất nhanh sao? Lần này giằng co nửa canh giờ, còn chưa sinh ra được?" Bà Trịnh tức giận nói: "Con không thấy cái bụng kia vợ của con lớn hơn rất nhiều với lúc bọn Lai Vinh, sợ lại là một thằng nhóc mập mạp, phải phí chút sức."
Trịnh Minh Phát chỉ chớp mắt thấy bọn Lai Vinh đứng ở phía sau, rầu rĩ nói: "Thằng nhóc thật là đủ rồi, chúng ta thiếu khuê nữ!" Đang nói, trong phòng đã truyền đến một tiếng khóc trẻ con to rõ, Trịnh Minh Phát đầu tiên là vui mừng, tiếp lại bật thốt lên: "Nghe một chút tiếng khóc này, rất là hăng hái mà! Không lẽ lại là một thằng nhóc?" Đang ngạc nhiên nghi ngờ, lại nghe bà đỡ báo tin mừng: "Sinh, sinh rồi, là một khuê nữ mập mạp, mẹ con bình an!" Trịnh Minh Phát còn chưa đáp lại đây, mấy anh em Lai Vinh đã vén rèm chen vào trong phòng, hoàn toàn vui ngất trời la ầm lên: "Là muội muội, là muội, ha ha!"
"Oa, nhìn tóc này, thật là đen nhé!" Lai Phú vừa nhìn tóc lưa thưa lác đác của em gái nhỏ vô cùng mềm, * dính vào trên da đầu thật giống như dùng mực nước vẽ lên vậy, không nhịn được lại muốn duỗi tay đi sờ, ngón tay mới đụng phải đầu em gái nhỏ, đã bị Lai Vinh đánh rơi tay nói: "Tiểu muội muội vừa sinh ra, không thể sờ lung tung, xem đệ, đã sờ tiểu muội muội khóc rồi!"
"Tiểu muội muội vốn là đang khóc!" Lai Phú không phục, vừa nhìn em gái nhỏ nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu khóc đỏ hết cả, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] nhất thời cũng không dám sờ tiếp nữa, lại học dáng vẻ đại ca Lai Vinh đánh rơi tay nhị ca Lai Hoa sờ về phía mũi em gái nhỏ, hừ hừ nói: "Đã khóc rồi, còn sờ?"
Thân thể Xảo Nương khỏe mạnh, tuy là vừa mới sinh con xong, vẫn còn có hơi sức la mấy đứa con trai nói: "Đi đi, đều đi ra ngoài, chớ dọa em gái!" Trịnh Minh Phát cũng vội đi vào đuổi mấy đứa con trai ra, chính mình cẩn thận ôm lấy con gái nhỏ, cười ha ha nói: "Ta nói muốn một khuê nữ, quả nhiên tâm tưởng sự thành (mong muốn thành sự thật), qua tết phải tạ ơn thần một chút."
Bà Trịnh tiễn bà đỡ ra ngoài, lúc này mới cười híp mắt vào nói: "Nhưng phải đặt tên phù hợp. Lúc lão già còn thì đã xếp con cháu chi thứ hai sẽ gọi vinh hoa phú quý, nếu là thằng nhóc dĩ nhiên đã có sẵn tên là Lai Quý, khuê nữ lại phải đặt tên khác."
Ngay từ lúc vợ mang thai thì Trịnh Minh Phát đã bàn bạc quyết định vài cái tên khuê nữ, thế nhưng lúc này vừa nhìn con gái nhỏ mập mạp, mềm nhũn lại cảm thấy những cái tên nghĩ kỹ kia không có một cái nào thích hợp, quét mắt qua mấy đứa con trai một cái, bèn cười nói: "Trước tiên lấy nhũ danh, cứ kêu Quý Tỷ Nhi đi!" Xảo Nương vừa nghe Trịnh Minh Phát đề xuất tên này, không na ná với đám con gái Xuân Nha Hoa Nha Hồng Nha kia trong thôn, cũng vô cùng hài lòng, người nhà nông cũng không chú ý nhiều, lập tức liền kêu lên Quý Tỷ Nhi… Quý Tỷ Nhi.
Trịnh Quý Tình mê man, cảm giác thân thể rất là khác thường, tai nghe được mình mở to miệng phát ra từng chuỗi tiếng khóc trẻ con, như mộng bừng tỉnh, đợi nghe được mọi người một tiếng lại một tiếng kêu Quý Tỷ Nhi Quý Tỷ Nhi, trong lòng loáng thoáng hiểu rõ ra, chỉ sợ là mình xuyên qua rồi. Đang vừa sợ vừa rối, lại bị hai bàn tay to lớn bế lên, tiếp theo bị vững vàng ôm ở trong một lồng ngực ấm áp, tiếng nói của một phụ nhân (phụ nữ có chồng) nói: "Tiểu Quai Quai, đói bụng không?"
Quý Tỷ Nhi nghe được một mùi sữa thơm, miệng nhỏ không tự chủ được ủn ủn lên trước, chỉ cảm thấy vô cùng đói khát. Tai nghe tiếng mấy đứa trẻ cười nói: "Nương, miệng tiểu muội muội cong lên, thật đáng yêu nha!" Tiếp theo trong miệng bị nhét vào thứ gì đó, nhẹ nhàng khẽ mút, tất nhiên âm ấm, ngọt ngào, không khỏi vừa vội lại hoảng, thiếu chút nữa bị sặc.
"Ơ, từ từ mút, không ai tranh với con." Xảo Nương nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Tỷ Nhi, vừa thương vừa yêu mà nói: "Đúng là đói bụng lắm rồi!"
Trong lòng Quý Tỷ Nhi bi thương, nhưng không có sức phản kháng, phản xạ có điều kiện mút sữa vừa thông, ăn đến no bụng thì nặng nề ngủ thiếp đi.
Xảo Nương vừa thấy Quý Tỷ Nhi ngủ thiếp đi, ôm nhẹ nhàng để xuống, nhận lấy một chén cháo lỏng mà bà Trịnh đưa tới uống cạn sạch, lúc này mới thở dài giọng điệu nói: "Quý Tỷ Nhi coi như là có một đứa có phúc, lúc này mới ra đời, vượt qua tất cả đều là chuyện tốt."
"Tuy là khuê nữ, chân đầu ngược lại thật sự là tốt. Lần này vừa mang thai, Minh Phát liền tăng tiền công, con bé này mới sinh ra, Minh Phát lại được tiền thưởng, lại được mấy ngày nghỉ, thật sự là phúc khí tới mà." Bà Trịnh vặn đầu mấy ngón tay vừa nói chuyện, cũng cực kỳ hài lòng đối với cháu gái vừa mới sinh ra.
Trịnh Minh Phát hỗ trợ ở trong phòng thu chi nhà Phương đại hộ (nhà giàu), vốn là không biết vợ sắp sinh, chỉ là vừa khéo trong nhà Phương đại hộ làm chuyện vui, nhất thời vui mừng, thưởng mọi người toàn phủ, Trịnh Minh Phát tính toán ngày tháng một chút, cũng sợ vợ sắp sinh, thừa dịp thời cơ này đi xin phép nghỉ mấy ngày, không ngờ mới về nhà một lần, lại thấy nương mình vội vàng tới phố sau đón bà đỡ tới cửa, ngược lại tận mắt thấy con gái ra đời.
Trịnh gia ở thôn Điềm Tuyền vốn cũng là gia đình giàu có, chỉ là năm đứa con trai của Trịnh Thái gia tranh giành gia sản, kiện cáo rất nhiều năm, phần lớn gia sản bị phòng lớn có được, mấy phòng còn lại thì suy tàn xuống. Phụ thân Trịnh Minh Phát, Trịnh Vĩ Sinh là con trai út của Trịnh Thái gia, chỉ được chia mười mấy mẫu đất cằn và chỗ viện ở hiện nay. Dẫn vợ nguyên phối và con lớn nhất Trịnh Minh Hưng, con gái Trịnh Minh Phương sinh sống, không tới mấy năm, vợ lại bệnh qua đời. Nhìn con gái và con trai đã quen theo cuộc sống tốt đẹp ở đại trạch lúc trước, không hề biết chuyện quản gia, không có cách nào chỉ đành phải nhờ bà mối lại làm mai cho mình một hôn sự. Vào cửa chính là bà Trịnh, mẹ của Trịnh Minh Phát hiện nay.
Bà Trịnh xuất thân nông hộ, thân thể khỏe mạnh, tướng mạo cũng rất bình thường. Có điều bà vừa qua cửa liền bắt đầu lo liệu việc nhà con cái, lại sinh ra Trịnh Minh Phát, Trịnh Minh Nghiệp, cũng hầu hạ Trịnh Vĩ Sinh ổn thỏa, khiến cho quê nhà đầy khen ngợi. Đợi đến khi Trịnh Minh Phương lấy chồng, Trịnh Minh Hưng lại cưới vợ, Trịnh Vĩ Sinh lại bệnh qua đời, để lại bà Trịnh lại phải đối mặt với mắt lạnh của Trịnh Minh Hưng còn muốn lôi kéo hai đứa con trai ruột của mình, Trịnh Minh Phát và Trịnh Minh Nghiệp, may mà tính cách bà kiên cường, ngược lại cắn răng đối phó lại.
Lại nói Quý Tỷ Nhi ăn ăn ngủ ngủ ị ị qua mười mấy ngày, nhất thời tỉnh, nhớ tới kiếp trước của mình, khóc lên thật lâu. Dẫn đến Bà Trịnh thầm nói: "Chẳng lẽ là đụng phải cái gì, sao hôm nay khóc đến cả mặt thành màu đỏ tím rồi?" dieenddafnleequysddoon Nói rồi không yên lòng, vội vàng hấp mấy bánh màn thầu đến dâng hương trong miếu Mụ Tổ, lại cầu xin một cái hương khói vội đeo ở trên cổ Quý Tỷ Nhi, buổi tối thấy bé không khóc lộn xộn nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Thật ra thì Quý Tỷ Nhi còn muốn khóc kia mà, chỉ sợ ngộ nhỡ bà Trịnh là bản mê tín lên cấp, lại nói mình nhất định là đụng phải thần minh càng cao cấp rồi, chỉ sợ không phải là đeo một hương khói đơn giản như vậy, làm không tốt là bị đổ vài hớp nước bùa, lúc này mới đành nhịn xuống bi thương, chỉ vùi đầu mút sữa của mình, chuyên tâm làm một cục cưng ngoan thích ăn yêu ngủ.
Còn chưa đầy tháng, đồng hương đã vén rèm của Xảo Nương nhìn Quý Tỷ Nhi, khen ngợi nói: "Khó được trắng trắng lại tròn tròn, mặt mày lại rõ ràng, cũng là một đứa có tướng phu nhân." Nói đến lòng bà Trịnh tràn đầy vui mừng, lấy ra mấy đồng tiền từ đáy tay áo, đi tới miếu Mụ Tổ bên cạnh xin một lão đạo thường ngày giúp người coi bát tự cho Quý Tỷ Nhi xem như là tính toán một chút. Lão đạo tay trái vuốt râu, tay phải nắm ngón tay bấm đốt tay cả buổi, nói: "Cô gái này thật là mệnh thuỷ tốt, cũng có thể dìu dắt phụ huynh phát đạt, tương lai cũng là vượng phu ích tử, dễ sinh nuôi đây!" Bà Trịnh nghe được lời ấy, vỗ bắp đùi nói: "Ta biết ngay con bé này là đứa có lai lịch, vừa sinh ra, phụ thân nó, Minh Phát, liền tăng tiền công, tiểu thúc nó, Minh Nghiệp, nhà thông gia đề cập phía trước lại nới lỏng miệng, chính là chuyện vui liên tiếp đấy!"
Lão đạo nhận tiền đồng của bà Trịnh, lại dặn bảo: "Bé gái mạng lớn, nhà bà sợ ép không được, còn phải tìm gia đình nhà giàu làm khế hôn, hứa cho người ta làm con gái nuôi, lại yêu cầu với người ta một bộ áo nhỏ vừa người mặc, mới bảo đảm không có chuyện gì."
Bà Trịnh vội vàng lại hỏi tỉ mỉ một chút, trên đường trở về bèn suy nghĩ tìm nhà nào khi khế nương của Quý Tỷ Nhi, nghĩ tới nghĩ lui, lại tìm tới nhà Phương đại hộ, chủ của Minh Phát. Có điều muốn leo lên cửa khế hôn này, cực kỳ không dễ dàng, sợ là tốn rất nhiều trắc trở. Dọc đường cúi đầu tìm cách, lúc sắp đến nhà lại thiếu chút nữa đụng vào trên người một người, nhìn kỹ lại là đại ca của Xảo Nương tới, không khỏi ơ một tiếng nói: "Cữu cữu thân gia, không phải nói ngươi theo người đi buôn ra biển rồi hả? Đây không phải là trở về quá mau rồi!"
"Cũng không phải chưa từng sinh con, bây giờ lớn cái bụng thì thành người quý giá, ngày khác có muốn mời người tới nhà hầu hạ hay không?" Trên vai bà Trịnh khiêng một cây cuốc trở lại từ trong ruộng, vừa vào cửa đã nghe hai đầu heo đói bụng kêu lên "Gào gào" trong nhà, trong lòng tức giận, ồn ào mấy câu, mắt thấy con dâu thứ hai Xảo Nương không ra đón, mới chịu mắng lên, Lý đại thẩm hàng xóm đi tới nói: "Thẩm nó, mới vừa thấy Xảo Nương gánh nước trở lại, đỡ bụng cho thẳng thắt lưng mỏi nhừ, sợ là sắp sinh, thẩm mau tới trong phòng nàng nhìn một chút!"
Bà Trịnh sững sờ, Xảo Nương gả tới tám năm, sinh ba con trai, con lớn nhất Lai Vinh bảy tuổi, con thứ hai Lai Hoa sáu tuổi, con thứ ba Lai Phú năm tuổi, cách mấy năm nay không có động tĩnh, cho là sẽ không sinh nữa, không ngờ đến cuối năm lại lớn bụng, tính toán ngày tháng, thật sự là mấy ngày nay sẽ sắp sinh.
Bà Trịnh vén lên rèm trong phòng Xảo Nương nhìn thì quả nhiên trông thấy nàng nằm ở trên giường hừ hừ mãi, quần áo cũ trải ở dưới thân thể đã ướt đẫm nước, vội vàng đến phố sau tìm bà đỡ.
Mấy anh em Lai Vinh vốn là đi theo Tam thúc Trịnh Minh Nghiệp mò cá ở trong hồ nước, nghe được nương sắp sinh, vội cầm thùng gỗ và lưới cá chạy về nhà, vừa bàn bạc: "Chúng ta đều là con trai, hi vọng lúc này nương cho ta thêm em gái trắng nõn nà."
Trịnh Minh Nghiệp mười tám tuổi, còn chưa đón dâu, bất tri bất giác đã làm vua trẻ con, bình thường rãnh rỗi bèn dẫn mấy đứa cháu trai ra ngoài bắt cá tóm chim, lúc này nghe được mấy lời của cháu trai, cũng vui vẻ ha ha nói: "Nương con vừa mang thai không phải là phụ thân con cũng liền lẩm bẩm muốn một khuê nữ (con gái)? Chúng ta mau chóng trở về, không chừng đã sinh ra rồi." Thôn phụ mạnh khỏe nông thôn này □, trừ thai đầu, sinh con chỉ là thời gian một ly trà, vì vậy Trịnh Minh Nghiệp thấy mấy cháu trai chạy thật nhanh, dáng vẻ sợ bỏ qua náo nhiệt, ngược lại cũng không quát mắng, mà lại chạy như bay theo.
Đợi đến lúc bọn Lai Vinh về đến nhà, chỉ thấy phụ thân Trịnh Minh Phát xoa xoa tay đứng ở ngoài cửa phòng nói với bà Tiếu: "Nhớ lại sinh ba đứa con trai một hồi kia không phải rất nhanh sao? Lần này giằng co nửa canh giờ, còn chưa sinh ra được?" Bà Trịnh tức giận nói: "Con không thấy cái bụng kia vợ của con lớn hơn rất nhiều với lúc bọn Lai Vinh, sợ lại là một thằng nhóc mập mạp, phải phí chút sức."
Trịnh Minh Phát chỉ chớp mắt thấy bọn Lai Vinh đứng ở phía sau, rầu rĩ nói: "Thằng nhóc thật là đủ rồi, chúng ta thiếu khuê nữ!" Đang nói, trong phòng đã truyền đến một tiếng khóc trẻ con to rõ, Trịnh Minh Phát đầu tiên là vui mừng, tiếp lại bật thốt lên: "Nghe một chút tiếng khóc này, rất là hăng hái mà! Không lẽ lại là một thằng nhóc?" Đang ngạc nhiên nghi ngờ, lại nghe bà đỡ báo tin mừng: "Sinh, sinh rồi, là một khuê nữ mập mạp, mẹ con bình an!" Trịnh Minh Phát còn chưa đáp lại đây, mấy anh em Lai Vinh đã vén rèm chen vào trong phòng, hoàn toàn vui ngất trời la ầm lên: "Là muội muội, là muội, ha ha!"
"Oa, nhìn tóc này, thật là đen nhé!" Lai Phú vừa nhìn tóc lưa thưa lác đác của em gái nhỏ vô cùng mềm, * dính vào trên da đầu thật giống như dùng mực nước vẽ lên vậy, không nhịn được lại muốn duỗi tay đi sờ, ngón tay mới đụng phải đầu em gái nhỏ, đã bị Lai Vinh đánh rơi tay nói: "Tiểu muội muội vừa sinh ra, không thể sờ lung tung, xem đệ, đã sờ tiểu muội muội khóc rồi!"
"Tiểu muội muội vốn là đang khóc!" Lai Phú không phục, vừa nhìn em gái nhỏ nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu khóc đỏ hết cả, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] nhất thời cũng không dám sờ tiếp nữa, lại học dáng vẻ đại ca Lai Vinh đánh rơi tay nhị ca Lai Hoa sờ về phía mũi em gái nhỏ, hừ hừ nói: "Đã khóc rồi, còn sờ?"
Thân thể Xảo Nương khỏe mạnh, tuy là vừa mới sinh con xong, vẫn còn có hơi sức la mấy đứa con trai nói: "Đi đi, đều đi ra ngoài, chớ dọa em gái!" Trịnh Minh Phát cũng vội đi vào đuổi mấy đứa con trai ra, chính mình cẩn thận ôm lấy con gái nhỏ, cười ha ha nói: "Ta nói muốn một khuê nữ, quả nhiên tâm tưởng sự thành (mong muốn thành sự thật), qua tết phải tạ ơn thần một chút."
Bà Trịnh tiễn bà đỡ ra ngoài, lúc này mới cười híp mắt vào nói: "Nhưng phải đặt tên phù hợp. Lúc lão già còn thì đã xếp con cháu chi thứ hai sẽ gọi vinh hoa phú quý, nếu là thằng nhóc dĩ nhiên đã có sẵn tên là Lai Quý, khuê nữ lại phải đặt tên khác."
Ngay từ lúc vợ mang thai thì Trịnh Minh Phát đã bàn bạc quyết định vài cái tên khuê nữ, thế nhưng lúc này vừa nhìn con gái nhỏ mập mạp, mềm nhũn lại cảm thấy những cái tên nghĩ kỹ kia không có một cái nào thích hợp, quét mắt qua mấy đứa con trai một cái, bèn cười nói: "Trước tiên lấy nhũ danh, cứ kêu Quý Tỷ Nhi đi!" Xảo Nương vừa nghe Trịnh Minh Phát đề xuất tên này, không na ná với đám con gái Xuân Nha Hoa Nha Hồng Nha kia trong thôn, cũng vô cùng hài lòng, người nhà nông cũng không chú ý nhiều, lập tức liền kêu lên Quý Tỷ Nhi… Quý Tỷ Nhi.
Trịnh Quý Tình mê man, cảm giác thân thể rất là khác thường, tai nghe được mình mở to miệng phát ra từng chuỗi tiếng khóc trẻ con, như mộng bừng tỉnh, đợi nghe được mọi người một tiếng lại một tiếng kêu Quý Tỷ Nhi Quý Tỷ Nhi, trong lòng loáng thoáng hiểu rõ ra, chỉ sợ là mình xuyên qua rồi. Đang vừa sợ vừa rối, lại bị hai bàn tay to lớn bế lên, tiếp theo bị vững vàng ôm ở trong một lồng ngực ấm áp, tiếng nói của một phụ nhân (phụ nữ có chồng) nói: "Tiểu Quai Quai, đói bụng không?"
Quý Tỷ Nhi nghe được một mùi sữa thơm, miệng nhỏ không tự chủ được ủn ủn lên trước, chỉ cảm thấy vô cùng đói khát. Tai nghe tiếng mấy đứa trẻ cười nói: "Nương, miệng tiểu muội muội cong lên, thật đáng yêu nha!" Tiếp theo trong miệng bị nhét vào thứ gì đó, nhẹ nhàng khẽ mút, tất nhiên âm ấm, ngọt ngào, không khỏi vừa vội lại hoảng, thiếu chút nữa bị sặc.
"Ơ, từ từ mút, không ai tranh với con." Xảo Nương nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Tỷ Nhi, vừa thương vừa yêu mà nói: "Đúng là đói bụng lắm rồi!"
Trong lòng Quý Tỷ Nhi bi thương, nhưng không có sức phản kháng, phản xạ có điều kiện mút sữa vừa thông, ăn đến no bụng thì nặng nề ngủ thiếp đi.
Xảo Nương vừa thấy Quý Tỷ Nhi ngủ thiếp đi, ôm nhẹ nhàng để xuống, nhận lấy một chén cháo lỏng mà bà Trịnh đưa tới uống cạn sạch, lúc này mới thở dài giọng điệu nói: "Quý Tỷ Nhi coi như là có một đứa có phúc, lúc này mới ra đời, vượt qua tất cả đều là chuyện tốt."
"Tuy là khuê nữ, chân đầu ngược lại thật sự là tốt. Lần này vừa mang thai, Minh Phát liền tăng tiền công, con bé này mới sinh ra, Minh Phát lại được tiền thưởng, lại được mấy ngày nghỉ, thật sự là phúc khí tới mà." Bà Trịnh vặn đầu mấy ngón tay vừa nói chuyện, cũng cực kỳ hài lòng đối với cháu gái vừa mới sinh ra.
Trịnh Minh Phát hỗ trợ ở trong phòng thu chi nhà Phương đại hộ (nhà giàu), vốn là không biết vợ sắp sinh, chỉ là vừa khéo trong nhà Phương đại hộ làm chuyện vui, nhất thời vui mừng, thưởng mọi người toàn phủ, Trịnh Minh Phát tính toán ngày tháng một chút, cũng sợ vợ sắp sinh, thừa dịp thời cơ này đi xin phép nghỉ mấy ngày, không ngờ mới về nhà một lần, lại thấy nương mình vội vàng tới phố sau đón bà đỡ tới cửa, ngược lại tận mắt thấy con gái ra đời.
Trịnh gia ở thôn Điềm Tuyền vốn cũng là gia đình giàu có, chỉ là năm đứa con trai của Trịnh Thái gia tranh giành gia sản, kiện cáo rất nhiều năm, phần lớn gia sản bị phòng lớn có được, mấy phòng còn lại thì suy tàn xuống. Phụ thân Trịnh Minh Phát, Trịnh Vĩ Sinh là con trai út của Trịnh Thái gia, chỉ được chia mười mấy mẫu đất cằn và chỗ viện ở hiện nay. Dẫn vợ nguyên phối và con lớn nhất Trịnh Minh Hưng, con gái Trịnh Minh Phương sinh sống, không tới mấy năm, vợ lại bệnh qua đời. Nhìn con gái và con trai đã quen theo cuộc sống tốt đẹp ở đại trạch lúc trước, không hề biết chuyện quản gia, không có cách nào chỉ đành phải nhờ bà mối lại làm mai cho mình một hôn sự. Vào cửa chính là bà Trịnh, mẹ của Trịnh Minh Phát hiện nay.
Bà Trịnh xuất thân nông hộ, thân thể khỏe mạnh, tướng mạo cũng rất bình thường. Có điều bà vừa qua cửa liền bắt đầu lo liệu việc nhà con cái, lại sinh ra Trịnh Minh Phát, Trịnh Minh Nghiệp, cũng hầu hạ Trịnh Vĩ Sinh ổn thỏa, khiến cho quê nhà đầy khen ngợi. Đợi đến khi Trịnh Minh Phương lấy chồng, Trịnh Minh Hưng lại cưới vợ, Trịnh Vĩ Sinh lại bệnh qua đời, để lại bà Trịnh lại phải đối mặt với mắt lạnh của Trịnh Minh Hưng còn muốn lôi kéo hai đứa con trai ruột của mình, Trịnh Minh Phát và Trịnh Minh Nghiệp, may mà tính cách bà kiên cường, ngược lại cắn răng đối phó lại.
Lại nói Quý Tỷ Nhi ăn ăn ngủ ngủ ị ị qua mười mấy ngày, nhất thời tỉnh, nhớ tới kiếp trước của mình, khóc lên thật lâu. Dẫn đến Bà Trịnh thầm nói: "Chẳng lẽ là đụng phải cái gì, sao hôm nay khóc đến cả mặt thành màu đỏ tím rồi?" dieenddafnleequysddoon Nói rồi không yên lòng, vội vàng hấp mấy bánh màn thầu đến dâng hương trong miếu Mụ Tổ, lại cầu xin một cái hương khói vội đeo ở trên cổ Quý Tỷ Nhi, buổi tối thấy bé không khóc lộn xộn nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Thật ra thì Quý Tỷ Nhi còn muốn khóc kia mà, chỉ sợ ngộ nhỡ bà Trịnh là bản mê tín lên cấp, lại nói mình nhất định là đụng phải thần minh càng cao cấp rồi, chỉ sợ không phải là đeo một hương khói đơn giản như vậy, làm không tốt là bị đổ vài hớp nước bùa, lúc này mới đành nhịn xuống bi thương, chỉ vùi đầu mút sữa của mình, chuyên tâm làm một cục cưng ngoan thích ăn yêu ngủ.
Còn chưa đầy tháng, đồng hương đã vén rèm của Xảo Nương nhìn Quý Tỷ Nhi, khen ngợi nói: "Khó được trắng trắng lại tròn tròn, mặt mày lại rõ ràng, cũng là một đứa có tướng phu nhân." Nói đến lòng bà Trịnh tràn đầy vui mừng, lấy ra mấy đồng tiền từ đáy tay áo, đi tới miếu Mụ Tổ bên cạnh xin một lão đạo thường ngày giúp người coi bát tự cho Quý Tỷ Nhi xem như là tính toán một chút. Lão đạo tay trái vuốt râu, tay phải nắm ngón tay bấm đốt tay cả buổi, nói: "Cô gái này thật là mệnh thuỷ tốt, cũng có thể dìu dắt phụ huynh phát đạt, tương lai cũng là vượng phu ích tử, dễ sinh nuôi đây!" Bà Trịnh nghe được lời ấy, vỗ bắp đùi nói: "Ta biết ngay con bé này là đứa có lai lịch, vừa sinh ra, phụ thân nó, Minh Phát, liền tăng tiền công, tiểu thúc nó, Minh Nghiệp, nhà thông gia đề cập phía trước lại nới lỏng miệng, chính là chuyện vui liên tiếp đấy!"
Lão đạo nhận tiền đồng của bà Trịnh, lại dặn bảo: "Bé gái mạng lớn, nhà bà sợ ép không được, còn phải tìm gia đình nhà giàu làm khế hôn, hứa cho người ta làm con gái nuôi, lại yêu cầu với người ta một bộ áo nhỏ vừa người mặc, mới bảo đảm không có chuyện gì."
Bà Trịnh vội vàng lại hỏi tỉ mỉ một chút, trên đường trở về bèn suy nghĩ tìm nhà nào khi khế nương của Quý Tỷ Nhi, nghĩ tới nghĩ lui, lại tìm tới nhà Phương đại hộ, chủ của Minh Phát. Có điều muốn leo lên cửa khế hôn này, cực kỳ không dễ dàng, sợ là tốn rất nhiều trắc trở. Dọc đường cúi đầu tìm cách, lúc sắp đến nhà lại thiếu chút nữa đụng vào trên người một người, nhìn kỹ lại là đại ca của Xảo Nương tới, không khỏi ơ một tiếng nói: "Cữu cữu thân gia, không phải nói ngươi theo người đi buôn ra biển rồi hả? Đây không phải là trở về quá mau rồi!"
Danh sách chương