Hứa Kiều nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Minh, ánh mắt phức tạp, Triệu Cảnh Minh nhìn thấy trong ánh mắt của Hứa Kiều toàn bộ đều là tình yêu và sự tiếc nuối.

Triệu Cảnh Minh phục hồi tinh thần lại từ trong vẻ đẹp kinh diễm của Hứa Chiêu, anh ta nhịn không được mà đau lòng Hứa Kiều: “Kiều Kiều, cô gái mà anh yêu thương chỉ có em.”

Vì để tỏ ra vẻ quyết tâm, anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Hứa Chiêu.

Nhìn thấy động tác nhỏ của Hứa Kiều và Triệu Cảnh Minh, ánh mắt của Hứa Tri Viễn chợt lóe, thái độ ông ta nhìn Hứa Chiêu càng thêm lãnh đạm: “Trở về là được rồi, nhưng cô không được có tâm tư riêng, dù Kiều Kiều không phải là con gái ruột của tôi, nhưng ở trong lòng của tôi, Hứa Kiều còn quan trọng hơn con gái ruột.”

Những lời này của ông ta chỉ kém chỉ tay vào cái mũi của Hứa Chiêu để nói, Hứa Kiều còn quan trọng hơn đứa con gái ruột là cô.

Lưu Phù Nhân cũng không nói gì, nhưng thái độ trầm mặc của bà ta đã thừa nhận lời nói của Hứa Tri Viễn.

“Nếu cô đã tới Kinh Thị, liền quên hết những thói hư tật xấu học được ở nông thôn đi, đừng nghĩ đến việc giở trò, ngày thường hãy học tập theo Kiều Kiều, tranh thủ sớm trở thành một tiểu thư khuê các. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là không cần tranh giành tình cảm cùng Kiều Kiều, cũng không cần đi ra ngoài làm mất mặt nhà họ Hứa. Nếu cô làm nhà họ Hứa mất mặt, tôi có thể đón cô trở về đây thì cũng có thể đưa cô trở lại nơi đó.” Hứa Tri Viễn cau mày, nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá Hứa Chiêu, hiển nhiên rất không hài lòng về Hứa Chiêu.

Ông ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hứa Chiêu, “Bên trong có mười vạn tệ, cô đi mua một chút quần áo trang điểm cho chính mình. Còn có một việc, cô không được liên hệ với sư phụ làm nghề lừa đảo của cô, đã vào cửa của nhà họ Hứa, cô phải cắt đứt quan hệ cùng ông ta.”

Hứa Chiêu có diện mạo xuất chúng, trong lòng của Hứa Tri Viễn đã có một ý tưởng mới, cho dù Hứa Chiêu là một đứa con gái đến từ nông thôn, chỉ cần nó có gương mặt đẹp, thì sẽ có người nguyện ý liên hôn cùng với nó. Chỉ cần nó không tiếp tục liên hệ cùng Hứa Quan Nguyệt, không giả thần giả quỷ, nó chỉ dựa vào gương mặt cũng có thể lừa gạt người khác.

Tốc độ nói chuyện của bốn người này quá nhanh, Hứa Chiêu còn chưa nói được một câu, đã phải nhìn bọn họ biểu diễn.

Hứa Chiêu nhìn thoáng qua căn phòng mà Hứa Kiều đã nói, nơi đó có âm khí nặng nhất trong nhà họ Hứa, chắc đó là nơi mà nữ quỷ áo đỏ thích nhất, Hứa Kiều cũng không cần nhường lại cho cô. Tuy rằng cô không sợ nữ quỷ, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cả phòng đều là âm khí thì sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Cô lại nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Minh, môi mỏng ấn đường hẹp, điển hình của tướng mạo bạc tình trăng hoa, cô muốn người như vậy để làm gì? Đến cả thẻ ngân hàng mà Hứa Tri Viễn đưa qua, Hứa Chiêu càng không muốn lấy. Thẻ ngân hàng cũng có âm khí dày đặc, trên mặt thẻ còn có những sợi chỉ nhân quả rắc rối phức tạp, có một bộ phận của sợi chỉ nhân quả nằm ở trên người của nữ quỷ áo đỏ đang bay phía sau bọn họ.

Tuy rằng Hứa Chiêu rất nghèo, nhưng cô nhất định sẽ không lấy loại tiền mang theo nhân quả.

Lực chú ý của Tần Thiển phần lớn đều nằm ở trên người của nữ quỷ, nhưng nhà họ Hứa vừa ra phim bộ, nó cũng đã ý thức được tình huống có chút không đúng. Cốt truyện thiên kim thật giả, Tần Thiển chỉ nhìn thấy ở trong phim truyền hình, nó còn cười nhạo phim truyền hình quá máu chó, trong hiện thực căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng nhìn thấy mấy người trong nhà họ Hứa, nó phát hiện ngoài hiện thực còn máu chó hơn cả phim truyền hình. Người nhà họ Hứa đều bị mù hết rồi sao? Lão đại tốt như thế, thậm chí còn nguyện ý trợ giúp một con quỷ như nó, vì sao bọn họ lại có thể đối xử với lão đại như vậy?

Huống hồ nhà của bọn họ còn có một nữ quỷ áo đỏ nhìn qua liền biết nó rất hung dữ, bọn họ đuổi lão đại đi, là ngại chết không đủ nhanh?

Tần Thiển rất tức giận và cảm thấy bất bình vì hoàn cảnh của Hứa Chiêu.

Tâm tình của Hứa Chiêu cũng không bị người của nhà họ Hứa ảnh hưởng, không phải cảm tình của cô đạm bạc, bởi vì trước khi đến nhà họ Hứa, cô đã biết được kết quả của lần trở về này.

Hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy người nhà họ Hứa.

Lúc Hứa Chiêu được Hứa Quan Nguyệt nhận nuôi, cô chỉ mới năm tuổi, cô gầy yếu trốn ở góc phòng yên lặng rơi lệ, một lòng muốn tìm được cha mẹ ruột.



Không biết Hứa Quan Nguyệt đã sử dụng cách gì, thế nhưng tìm được manh mối về cha mẹ ruột của Hứa Chiêu. Sau khi tìm được manh mối, Hứa Quan Nguyệt đã mang theo Hứa Chiêu vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Kinh Thị.

Tới được Kinh Thị, Hứa Quan Nguyệt nắm tay Hứa Chiêu nhìn thấy vợ chồng nhà họ Hứa đang yêu thương dắt tay Hứa Kiều đi đến công viên giải trí để chơi đùa.

Hứa Quan Nguyệt ngăn cản vợ chồng nhà họ Hứa, ông đã hỏi bọn họ có phải bọn họ có một cô con gái bị thất lạc, lúc ấy vợ chồng nhà họ Hứa nắm tay Hứa Kiều, vẻ mặt cười đến hạnh phúc: “Con gái của chúng tôi đang ở đây.”

Chỉ ngắn ngủn có ba năm, vợ chồng nhà họ Hứa đã đem con gái ruột đang thất lạc ném ra sau đầu, thậm chí con gái của bọn họ đang ở ngay trước mắt cũng không nhận ra.

Hứa Chiêu nhớ rõ lúc ấy Hứa Quan Nguyệt đã lắc đầu: “Sợi chỉ nhân duyên đã đứt.” Bất đắc dĩ mà cảm khái, “Đi thôi, vi sư nhìn thấy sợi chỉ nhân duyên của con và bọn họ đã trở nên rất mỏng, đây là ý trời.”

Từ đây về sau, Hứa Chiêu không bao giờ nhắc đến cha mẹ ruột, còn Hứa Quan Nguyệt đã dùng hết khả năng của mình để nuôi lớn Hứa Chiêu. Điều mà Hứa Chiêu cảm thấy khó hiểu chính là, vì sao lần này Hứa Quan Nguyệt nhất định phải kêu cô trở về.

Bởi vì lúc năm tuổi cô đã trải qua chuyện như vậy, giờ phút này khi Hứa Chiêu mặt đối mặt với mấy người này, mới có thể bình tĩnh như vậy.

Hứa Chiêu thở dài một hơi, học theo câu thoại của nữ phụ phim truyền hình lúc trước cô đã xem, nói: “Tôi tới đây không phải để chung sống cùng với mấy người.” Đồng thời cô đẩy thẻ ngân hàng về phía của Hứa Tri Viễn, “Không cần.”

Hứa Tri Viễn có chút tức giận, ông ta theo chủ nghĩa đàn ông, cho nên ông ta không thích người khác làm trái ý của mình, ông ta căn bản không tin Hứa Chiêu tới đây không phải để nhận lại bọn họ, ông ta cảm thấy Hứa Chiêu đang mạnh miệng.

Nhận lại thẻ ngân hàng, biểu tình của ông ta rất khó coi: “Cô chê tiền ít?” Đúng là mười vạn tệ cũng không nhiều lắm, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Hứa Kiều cũng không dừng lại ở con số này. Nhưng Hứa Chiêu có thể so sánh cùng Hứa Kiều sao?

Hứa Chiêu nhìn ánh sáng vàng trên người ông ta càng lúc càng mờ nhạt, lại nhìn nữ quỷ áo đỏ ở phía sau bọn họ, cô chân thành mà trả lời: “Ông giữ lại số tiền này đi, chờ đến lúc ông phá sản, ông nhất định sẽ cần mười vạn tệ hơn tôi.”

Gần đây tình hình trong công ty của nhà họ Hứa cũng không được tốt, Hứa Tri Viễn sợ nhất nghe được hai chữ “Phá sản”, ông ta nghe thấy Hứa Chiêu nói ra những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô đúng là một đứa con gái ngỗ ngược.”

“Có phải con đang ghi hận chuyện năm đó cha mẹ đã làm thất lạc con? Cho nên mới vừa trở về nhà con đã nguyền rủa cha mẹ? Năm đó cha mẹ cũng không phải cố ý.” Biểu tình của Lưu Phù Nhân cũng rất khó coi.

Đời này chuyện bà ta tự hào nhất chính là được gả cho Hứa Tri Viễn, trở thành phu nhân của nhà họ Hứa, sự thịnh vượng của nhà họ Hứa chính là vốn liếng để bà ta kiêu ngạo, cho dù Hứa Chiêu là con gái ruột của bọn họ, cũng không thể nguyền rủa sản nghiệp của nhà họ Hứa.

“Chị, sao nhà họ Hứa có thể phá sản? Chị mau nói lời xin lỗi cha mẹ đi.” Hứa Kiều không ngờ Hứa Chiêu vừa mới trở về đã chọc vào điểm đau của vợ chồng nhà họ Hứa, cô ta ngây người một chút, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể khuyên Hứa Chiêu xin lỗi.

Vẻ mặt của Hứa Chiêu rất nghiêm túc: “Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi không có nói dối, sau khi các người phá sản, nhất định sẽ cần tiền hơn tôi.”

“Tôi không có loại con gái như cô, cô cút ra ngoài cho tôi.” Hứa Tri Viễn tức giận trừng to mắt, ông ta cảm thấy Hứa Chiêu trở về là để chọc ông ta tức giận.

Hứa Chiêu buông tay, cô cảm thấy mình không còn chuyện gì để nói với bọn họ: “Tôi đi đây.” Hứa Chiêu không chút do dự, xoay người rời đi.

Mấy người nhà họ Hứa bao gồm cả Hứa Tri Viễn cũng không dự đoán được Hứa Chiêu lại dứt khoát như vậy, Hứa Tri Viễn càng giận dữ, ông ta còn chưa ghét bỏ đứa con gái đến từ nông thôn chỉ biết giả thần giả quỷ, nói năng bậy bạ, vậy mà nó không chút lưu tình nói đi là đi luôn.

Hứa Tri Viễn chỉ vào cửa lớn: “Hôm nay nếu cô rời đi, về sau cũng không cần trở lại, chúng tôi coi như không sinh ra đứa con gái như cô.”

Lưu Phù Nhân muốn nói gì đó, lại bị Hứa Tri Viễn ngăn cản.



Hứa Tri Viễn cảm thấy Hứa Chiêu đang ỷ vào việc mình là con gái ruột của bọn họ thì có thể tuỳ hứng, tùy ý làm bậy, ông ta không cần đứa con gái như nó, nhà họ Hứa không chỉ có mỗi mình nó là con gái.

Ông ta cảm thấy Hứa Chiêu làm như vậy là để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, nó nhất định sẽ quay trở lại. Nhưng Hứa Tri Viễn nghĩ sai rồi, Hứa Chiêu đeo balo màu đen lên vai, lập tức đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Hứa, cũng không quay đầu lại.

Hứa Kiều vẫn còn đang ngây người.

Hứa Kiều cũng không ngờ chuyện này lại phát triển đến nước này, cô ta đã suy đoán ra các loại tình huống, cũng nghĩ tới việc sau khi Hứa Chiêu trở về sẽ nhằm vào cô ta, cũng nghĩ tới việc Hứa Chiêu sẽ tranh đoạt tình cảm của cha mẹ với cô ta, cô ta cũng đã nghĩ ra các biện pháp để đối phó, nhưng không ngờ tới Hứa Chiêu sẽ rời khỏi nhà họ Hứa.

Nghe thấy tiếng rống giận của Hứa Tri Viễn, tâm tình của Hứa Kiều có chút phức tạp, có chút vắng vẻ, giống như đồ vật mà mình coi trọng ở trong mắt Hứa Chiêu căn bản là không đáng giá để nhắc tới. Nhưng Hứa Chiêu dựa vào cái gì? Rõ ràng toàn thân trên dưới của Hứa Chiêu, tất cả đồ vật cộng lại đều không đáng giá bằng một bộ quần áo của cô ta.

Bên ngoài biệt thự của nhà họ Hứa, tâm tình của Tần Thiển rất là vui sướng khi nhìn thấy Hứa Chiêu rời khỏi nhà họ Hứa. Trong mắt của nó, tuy lão đại có quan hệ huyết thống với bọn họ, nhưng bản tính lại không giống bọn họ.

Nhìn thấy đủ loại tâm tư cùng tính kế của người nhà họ Hứa, nó cảm thấy may mắn vì lão đại vừa đơn thuần vừa thiện lương, Hứa Chiêu không chỉ nguyện ý giúp nó thực hiện nguyện vọng, còn nguyện ý nhắc nhở chuyện bọn họ sắp phá sản, người nhà này cũng không cảm kích, còn thẹn quá thành giận mà đuổi lão đại đi.

Ở trong cái nhìn của nó, những lời mà lão đại nói hết thảy đều là sự thật, lão đại nói bọn họ sẽ phá sản, bọn họ nhất định sẽ phá sản.

Tần Thiển kiêu ngạo nhìn căn biệt thự của nhà họ Hứa: “Không phải chỉ là biệt thự, siêu xe thôi sao, chúng ta không để bụng loại tiền này.”

Hứa Chiêu: “……” Kỳ thật cô vẫn có chút để ý đến tiền. Cô sờ sờ túi của mình, bên trong có một thẻ ngân hàng, nhưng chỉ có hai vạn tệ, đây là toàn bộ tài sản của cô.

Vẫn còn nghèo a, Hứa Chiêu đem tầm mắt đặt ở trên người Tần Thiển, cô cảm thấy gương mặt biến dạng do bị xe đụng của nó dường như đã trở nên dễ nhìn hơn, dù sao thì Tần Thiển còn có một ngàn thẻ Suguo.

Tần Thiển bị Hứa Chiêu nhìn đến ngây ngẩn cả người, nó cảm thấy ánh mắt của lão đại có chút ý tứ sâu xa, trong đó tựa hồ còn có chút…… Khát vọng?

Tần Thiển cảm thấy mình nhìn lầm rồi, làm sao mà lão đại có thể dùng loại ánh mắt khát vọng như vậy để nhìn nó?

Sau khi nó có cốt khí mà mắng chửi nhà họ Hứa, cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của Hứa Chiêu: “Lão đại, sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, cô chuẩn bị đi đâu?” Giá nhà ở Kinh Thị rất đắt, lại nhìn lão đại chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, cũng không giống với bộ dáng của người có tiền, cô rời khỏi nhà họ Hứa thì biết đi nơi nào?

Tuy rằng Tần Thiển biết lão đại có chút ngốc nghếch, nhưng vấn đề cần hỏi vẫn phải suy xét.

Hứa Chiêu bần cùng sờ sờ balo: “Tôi chuẩn bị ở trọ trong trường.”

“Trọ ở trường?” Tần Thiển kinh ngạc mà nhảy lên, “Lão đại, cô còn đang đi học?”

Ngay từ đầu Tần Thiển cũng không có suy nghĩ về phương diện này, hiện tại nhìn lại bộ dáng của Hứa Chiêu, nhiều lắm chỉ mới 18 tuổi, đúng là đang ở trong độ tuổi đi học.

Hứa Chiêu gật đầu, cô móc ra một tấm giấy từ trong balo: “Đây là thư thông báo trúng tuyển, lần này tôi tới Kinh Thị mục đích chủ yếu là đi học.”

Cô thành thật đi cùng Cao Khải tới nhà họ Hứa là vì Hứa Quan Nguyệt yêu cầu, về phương diện khác cô đi theo Cao Khải có thể tiết kiệm được không ít tiền, vé xe đi tới thành phố lớn cũng không hề rẻ, có thể đi nhờ xe vì sao lại không đi?

Tần Thiển lòng đầy căm phẫn đối với người nhà họ Hứa đã biến mất, thậm chí nó còn có chút đồng tình, thì ra tác dụng của nhà họ Hứa mà Hứa Chiêu nói chỉ là để đi nhờ xe. Nghĩ lại người nhà họ Hứa đặc biệt là Hứa Kiều luôn đề phòng Hứa Chiêu, Tần Thiển rất muốn vỗ vỗ bả vai của bọn họ để an ủi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện