Giờ phút này, Giang Du Nhiên thực sự hoảng sợ.
Cô ta sợ rắn nhất.
Cô ta khóc đến khàn cả giọng, khiến vài người như Giang Thành Vinh cũng có phần không đành lòng. Dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau bao năm, có chút tình cảm anh em thật sự.
Nhưng, dù không đành lòng, họ chỉ cần liếc mắt nhìn tình cảnh thê thảm của anh cả mình – Giang Thành Lâm – là lập tức im bặt.
Sở Tiêu Tiêu ném hạt dưa trong tay xuống bàn, hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Giang Du Nhiên, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh:
"Sợ gì chứ? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Ban đầu không phải cô rất có gan sao? Vì hãm hại tôi, nói nhảy là nhảy. Giờ thì sao? Đã sợ rồi à? Người đâu, kéo cô ta lên tầng hai lần nữa!"
Lệnh vừa ban, lập tức có người tiến tới kéo Giang Du Nhiên đi.
Cô ta sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, vừa giãy giụa vừa khóc lóc cầu xin:
"Đừng mà... tôi sai rồi... tôi thực sự biết sai rồi... tôi không dám nữa... ba mẹ... cứu con... Truyền Xa cứu em... các anh cứu em..."
Mặc cô ta gào khóc thảm thiết cỡ nào, người của Giang gia và Diệp gia cũng chỉ dám đứng nhìn, không ai dám bước lên.
Ánh mắt Diệp Truyền Xa dừng lại trên người Sở Tiêu Tiêu, lặng lẽ xoa xoa cổ tay mình – chỗ bị thương hôm trước vẫn chưa lành.
Không thể không nói, người phụ nữ này thật sự quá tàn nhẫn.
Loại tàn nhẫn đó khiến hắn sinh ra e ngại. Hắn vốn không muốn trở mặt với cô ta, nhưng đối phương lại thể hiện địch ý quá rõ ràng.
Hắn bắt đầu nghi ngờ, mọi chuyện liệu có phải đều bắt nguồn từ Giang Du Nhiên? Nghĩ đến những lời khó nghe đêm nay, cùng bộ dạng mất mặt nhục nhã của cô ta, hắn cảm thấy – mối quan hệ với Giang Du Nhiên nên dừng lại.
Trong lúc Giang Du Nhiên giãy giụa dữ dội, áo khoác tây trang trên người cô ta rơi xuống. Cô hoảng hốt hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy ngực, lúng túng cúi xuống nhặt áo.
Giang Thành Vinh thấy vậy thì không đành lòng, cởi áo ngoài ném đến cho cô ta.
Sở Tiêu Tiêu không ngăn cản, dù sao trông cũng gai mắt, để mặc cô ta chỉnh trang lại.
Chờ Giang Du Nhiên mặc xong, cô ta lại bị lôi đi.
Giang Du Nhiên quay đầu cầu xin: "Anh năm, cứu em... em không dám nữa, thật sự không dám..."
Giang Thành Vinh cảm thấy nghẹn ngào, trong lòng bốc lên sự phẫn nộ – cảm thấy Sở Tiêu Tiêu quá tàn nhẫn. Du Nhiên sao có thể chịu nổi kiểu tra tấn này? Lý trí bị cảm xúc vượt qua, hắn bước nhanh đến trước mặt Sở Tiêu Tiêu:
"Sở Tiêu Tiêu, như thế là đủ rồi. Du Nhiên trước kia có thể sai, nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ riêng. Nếu không phải cô ép em ấy đến nước này, em ấy cũng không đến mức nghĩ cách hãm hại cô. Giờ sự thật đã rõ, cô ấy cũng bị trừng phạt rồi, có thể dừng tay chưa?"
Sở Tiêu Tiêu bật cười, tựa người vào ghế, giọng lạnh lùng: "Tôi có thể tha cho cô ta."
Câu đó khiến Giang Du Nhiên và Giang Thành Vinh cùng thở phào nhưng ngay sau đó, Sở Tiêu Tiêu đưa tay chỉ về phía bể bơi: "Nhưng mức độ trừng phạt là do tôi quyết định. Anh là cái gì mà tới đây dạy tôi làm việc? Tôi có thể tha cho cô ta, nếu anh sẵn sàng thay cô ta chịu trừng phạt tiếp theo. Nhìn anh cả của anh đi, yên tâm, chỉ là trừng phạt, không lấy mạng đâu."
Giang Thành Vinh nhìn tình trạng hiện tại của Giang Thành Lâm, chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã lạnh cả người. Nhìn Sở Tiêu Tiêu như sắp nổi giận, hắn đành cắn răng cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Sở Tiêu Tiêu phất tay, người của cô lập tức kéo Giang Du Nhiên đi tiếp.
Cô nhìn Giang Thành Vinh châm chọc: "Anh đúng là người anh tốt thật đấy. Vì một đứa em gái không cùng huyết thống mà xin tha, nhưng lại không hề cầu tình cho anh ruột của mình."
Giang Thành Vinh tái mặt.
Thật sự là vì hình ảnh Giang Thành Lâm quá đáng sợ, mà sáng mai hắn còn phải lên đường đi thủ đô thi đấu máy tính toàn quốc – rất quan trọng, không thể bị thương.
Những người định mở miệng cầu xin lúc nãy cũng đều rút lui ý định, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ mong lát nữa được đưa người về nhà là xong.
Nếu không cẩn thận lại rước họa vào thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Thành Lâm sau một hồi vùng vẫy cũng đã kiệt sức, không thể chống cự được nữa. Lúc đầu anh ta uống không ít nước, bụng đầy trướng, sau đó cũng học được cách ngậm miệng để giảm thiểu.
Nhưng cảm giác nghẹt thở khiến toàn thân run rẩy không ngừng.
Giang Du Nhiên thì bị dọa đến mức mất hồn, chân tay nhũn ra, cứ nhảy xuống nước rồi lại leo lên như người phát điên.
Cứ tiếp tục như vậy, cả hai sẽ không chịu nổi nữa.
Lúc này, Sở Tiêu Tiêu mới cho người thả họ ra.
Họ đáng chết, nhưng không thể c.h.ế.t kiểu này – ít nhất là không thể c.h.ế.t ngay tại đây, c.h.ế.t trong tay cô.
Hai người bị kéo lên, ném dưới chân Sở Tiêu Tiêu như hai cái xác rũ rượi.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cô đứng trên cao, cúi đầu nhìn họ, lạnh lùng nói: "Hãy nhớ kỹ cảm giác này. Lần sau nếu còn muốn ra tay với tôi, nhớ cân nhắc hậu quả."
Giờ khắc này, Giang Du Nhiên cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách khủng khiếp giữa cô ta và Sở Tiêu Tiêu.
Trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Sở Tiêu Tiêu không thèm nhìn họ nữa, xoay người rời đi cùng đoàn người.
Chờ đến khi bóng dáng Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn biến mất, người nhà Giang gia mới dám chạy tới.
Diệp Truyền Xa cũng muốn đến xem tình hình, nhưng bị Diệp Bằng Khôn giữ chặt – ông không muốn con trai mình còn dính dáng gì đến Giang Du Nhiên nữa.
Phải tránh xa ngôi sao xui xẻo đó.
Về đến nhà, ông lập tức dặn dò Diệp Tư Tư: sau này phải tránh xa Sở Tiêu Tiêu. Không những không được mắng, ngay cả trừng mắt nhìn cô ta cũng không được. Nghĩ đến chuyện Âu Dương Na Kha và Ninh Nhĩ Mạn hôm nay mở miệng bênh Giang Du Nhiên, lại nhìn sắc mặt kinh hoàng của Âu Dương Văn Hạo và Ninh Thụy Quang, Diệp Bằng Khôn thấy may mắn vô cùng vì hôm nay không cho Diệp Tư Tư đến dự tiệc.
Nhìn thái độ của Sở Tiêu Tiêu hôm nay, ông đoán chắc – Âu Dương gia và Ninh gia sắp xui xẻo rồi.
…
Giang Du Nhiên và Giang Thành Lâm được đưa đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, không khí nặng nề.
Giang Thanh Tước nhìn hai người nằm trên giường, lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình.
Việc ông đưa Sở Tiêu Tiêu trở về rốt cuộc là đúng hay sai?
Quan hệ giữa cô và Quý gia ông còn chưa kịp móc nối, thì công ty đã bị cô ta ném bỏ.
Ban đầu, ông tưởng Sở Tiêu Tiêu lớn lên không cha không mẹ, thiếu thốn tình thân nên chắc chắn khao khát yêu thương, dễ kiểm soát, nhưng giờ ông mới bắt đầu nhận ra – có khi cô ta không hề khổ sở như họ nghĩ. Tất cả thông tin điều tra được về cô ta có lẽ đều là giả – là cô cố ý tạo ra để bọn họ dễ nắm thóp.
Một người có liên quan đến Quảng An Đường, thân phận sao có thể tầm thường?
Tóm lại, Sở Tiêu Tiêu có tiền, có quyền, có đàn ông, thì còn cần cái gọi là "tình thân" làm gì?
Điều quan trọng nhất là – Giang gia khi đón cô về đã không đối xử tốt.
Không thể điều hòa mâu thuẫn, cũng không có tư cách đuổi cô đi.
Nếu Giang gia chủ động rời khỏi căn nhà này, thì chẳng khác nào tự từ bỏ quyền sở hữu.
Nhưng Giang Thanh Tước không nỡ. Cả đời ông huy hoàng nhất chính là những năm tháng sống trong căn nhà này.
Nếu ngay từ đầu đối xử chân thành với Sở Tiêu Tiêu, có lẽ hôm nay, ông sẽ được đứng bên cô với tư cách là cha – đường đường chính chính.
Chỉ tiếc, trên đời không có "nếu".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương