Ánh mắt bà cụ nhà họ Quý quét qua người Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần.
Bốn cha con nhà họ Quý theo bản năng liền chắn trước mặt hai người họ, như thể muốn bảo vệ.
Bà cụ lạnh giọng cười khẩy:
“Các người đang làm gì thế? Che chở cho một người ngoài như vậy, có phân rõ ai mới là người nhà không?”
Quý Phi Hằng không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi lại:
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Bà cụ hừ một tiếng:
“Nếu tôi không về, e là cháu gái bảo bối của tôi đã bị các người bắt nạt đến không còn ra hình người rồi.”
Nói rồi, ánh mắt bà quét về phía Sở Tiêu Tiêu, đầy căm phẫn.
“Chính là con tiện nhân này đã đưa cháu gái tôi vào danh sách đen của công ty MISS? Còn dám bắt con bé phải quỳ xin tha thứ?!”
Sắc mặt Quý Phi Hằng trở nên cực kỳ khó coi, giọng ông lạnh băng:
“Mẹ, Sở tiểu thư là khách của con, mong mẹ có thể tôn trọng khách của con một chút.”
Ngày xưa, bà từng đối xử rất tốt với ông, vì vậy ông mới chịu gọi bà là mẹ, nhưng mọi thứ đều thay đổi từ sau cái c.h.ế.t của em trai ông.
Bà cụ cười gằn:
“Tôn trọng? Nó xứng được tôi tôn trọng sao?”
Quý gia là một gia tộc giàu có nổi danh, bà là mệnh phụ phu nhân của một gia đình hào môn, ai gặp bà mà chẳng phải kính cẩn? Ai cũng biết Quý Tử San là đứa cháu mà bà thương nhất.
Con tiện nhân này dám làm mất mặt Tử San, chẳng khác nào tát vào mặt bà!
Bà tiếp tục nhìn về phía Quý Tử Dục:
“Quý Tử Dục, con không giúp em mình thì thôi, lại còn giẫm thêm một đạp, làm anh kiểu gì vậy?”
Sau đó bà quay sang nhìn Quý Tử Uyên:
“Con nói đưa 10% cổ phần cho người ngoài! Nhà họ Quý sao lại sinh ra đứa ngu xuẩn như vậy chứ? Các người bị quỷ mê hay sao? Kẻ mạo danh đến tận cửa lừa gạt mà cũng không nhận ra?
Con bé Ca Ca đã mất tích nhiều năm như vậy, nếu có thể tìm, thì đã tìm được từ lâu rồi!
Giờ các người nên làm là trân trọng người đang ở trước mặt!”
Quý Tử San đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên đắc ý, hơi ngẩng cằm nhìn Sở Tiêu Tiêu.
Nếu không phải chưa đúng lúc, cô ta đã muốn tranh luận một trận cho ra lẽ, để con nhỏ này hiểu rõ: thân phận thiên kim Quý gia đại biểu cho cái gì, không phải thứ mà ai cũng có thể tùy tiện động đến.
Sở Tiêu Tiêu vẫn im lặng. Cô đã bước chân vào Quý gia, tất nhiên phải nhìn cho rõ ràng người và chuyện nơi đây.
Trước kia thông tin về Quý gia được che giấu rất kỹ, cô chỉ nắm được chút ít bề nổi.
Giọng bà cụ nói rất nhanh, hoàn toàn không cho ai cơ hội chen vào.
Một tràng dài mắng mỏ xối xả khiến cả nhà Quý lặng im như tờ.
Rồi ánh mắt bà lại quay sang Quý Tử Dục:
“Con là gương mặt đại diện toàn cầu của MISS, lập tức liên hệ người của MISS, rút Tử San ra khỏi danh sách đen, rồi lên mạng công khai xin lỗi con bé. Nếu không, tự gánh hậu quả!”
Quý Tử Dục sắp bị bà làm cho tức đến bật cười.
Quý Tử San vô sỉ là chuyện ai cũng thấy rõ, thì ra là di truyền từ bà cụ này!
Anh cười nhạt:
“Nhà các người không có gương soi à? Không có thì tôi cho mượn một cái, để biết mặt mình dày tới cỡ nào.
Tôi chỉ là gương mặt đại diện, không phải ông chủ của MISS. Còn bắt tôi xin lỗi? Má ơi, tôi còn thấy xấu hổ thay các người. Còn hậu quả? Dọa ai vậy!”
Bà cụ vẫn không nhượng bộ:
“Dựa vào cái tên Quý gia mà MISS dám không nghe à? Đắc tội Quý gia chúng ta, họ còn muốn sống tiếp sao? Việc nhỏ xíu đó mà làm không xong, mấy đứa các người còn có ích gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe tới đây, Quý Tử San hơi hoảng hốt. Mục tiêu hôm nay của cô ta là Sở Tiêu Tiêu, không phải làm căng với người nhà.
Nếu tiếp tục thế này, quan hệ giữa cô ta và Quý gia chỉ càng thêm căng thẳng.
Cô ta nhẹ nhàng nhéo tay bà cụ, như một lời nhắc khéo.
Bà cụ hít sâu một hơi, cố kiềm chế lửa giận.
Nhưng nhìn thấy đám con cháu, bà vẫn khó chịu trong lòng, cứ phải chọc tức họ một chút mới thấy dễ chịu.
Bà lạnh giọng tiếp tục:
“Thôi, chuyện nhà để sau. Giờ nói đến hai đứa tiện nhân này, còn chưa bước chân vào cửa mà tôi đã nghe út Uyên nói muốn giao cổ phần cho họ. Mấy người có còn đầu óc không vậy?”
Quý Phi Hàng siết chặt nắm tay, dằn từng chữ:
“Đây là chuyện riêng của nhà tôi, không cần mẹ đồng ý. Chỉ cần họ tìm được con gái tôi, đừng nói 10%, dù là 20% tôi cũng sẵn sàng giao.”
Bà cụ giận đến mức run người.
“Con thật muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t đúng không? Con làm vậy là không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên Quý gia, không còn xứng là con của ba con!”
Quý Tử San vội lên tiếng:
“Ba, đừng nói vậy làm bà nội tức giận, chuyện này không thể đùa được đâu.”
Ba anh em họ Quý định tiến lên, nhưng bị Quý Phi Hằng ngăn lại.
“Ai nói tôi đùa? Chỉ cần tìm lại được con gái tôi, tôi không tiếc bất cứ giá nào!”
Bà cụ tức giận đến nghiến răng:
“Nhiều năm như vậy rồi! Tìm bao nhiêu năm có thấy manh mối gì không? Không có! Chứng tỏ nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Câu nói đó khiến sắc mặt cả nhà họ Quý tối sầm.
Không khí trong phòng lạnh hẳn xuống, như rơi vào điểm đóng băng.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên:
“Con gái bà mới chết! Con gái tôi sống trăm tuổi!”
Tống Mạn Mạn từ lầu hai lao xuống, chân trần, đến cả dép cũng không kịp mang.
“Dừng lại!”
“Mẹ!”
Quý Phi Hằng và ba người con trai định chạy tới đỡ bà, nhưng Tống Mạn Mạn gạt họ ra, ánh mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.
“Chính vì bà độc ác như vậy nên con trai bà mới c.h.ế.t sớm! Đó là báo ứng! Là báo ứng của bà!”
Trong lòng bà chỉ có một điểm yếu — con gái.
Bất kể là ai, chỉ cần động đến, bà đều không tha.
Bà cụ bị lời nói ấy làm cho tái mặt thấy rõ, cả người run lên, lùi mấy bước suýt ngã.
Quý Tử San hoảng hốt vội đỡ lấy bà.
Đứa con trai đã khuất là nỗi đau cả đời của bà cụ. Không rõ là giận hay đau lòng, khuôn mặt bà méo mó vì xúc động.
Bà nghiến răng, từng chữ như rút từ tận đáy lòng:
“Tống Mạn Mạn, con trai tôi c.h.ế.t vì ai? Các người không biết sao?”
Rồi quay sang nhìn Quý Phi Hằng: “Quý Phi Hằng, nó c.h.ế.t là để cứu cậu đấy! Cậu từng quỳ dưới chân tôi, hứa trước linh cữu em trai sẽ coi tôi như mẹ ruột, hứa sẽ chăm sóc con bé Tử San như con ruột. Vậy cậu đang chăm sóc kiểu gì thế? Cậu dám bảo không thấy thẹn với người em trai đã khuất sao?”
Nhắc đến em trai đã mất, Quý Phi Hằng nhắm mắt, gương mặt đầy áy náy.
Năm đó, ông và em trai bị bắt cóc. Khi chạy trốn, em ông cố ý nhường đường cho ông chạy trước. Lúc em ông thoát ra thì bị bọn bắt cóc phát hiện, hai người chia hai hướng chạy, chỉ mong một người còn sống.
Quý Phi Hằng không muốn đi, nhưng em ông đã quyết rồi.
Cuối cùng, ông sống sót, còn em trai thì t.h.i t.h.ể mang đầy thương tích.
Sau khi khám nghiệm, ông mới biết em trai mình đã bị thương từ trước nhưng không nói ra, chỉ sợ liên lụy ông.
Hai anh em tuy khác mẹ nhưng tình cảm như ruột thịt. Chính vì vậy mà ông luôn nhẫn nhịn bà cụ suốt bao nhiêu năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương