Kết quả xét nghiệm ADN rất nhanh được gửi đến.

Khoảnh khắc Quý Phi Hằng nghe được tin, ông kích động đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Con gái của ông… rốt cuộc đã được tìm thấy.

Nước mắt nóng trào dâng, ông chỉ hận không thể ngay lập tức bế con gái lên xoay vài vòng như lúc cô còn bé nhưng nghĩ đến việc con gái đã trưởng thành, hành động đó không còn phù hợp nữa.

Nhìn dáng vẻ kích động của cha, ba anh em nhà họ Quý cũng đoán được kết quả là tốt,Tử Uyên lên tiếng trước:

“Ba, mau nói với mẹ đi, kết quả xét nghiệm ADN sao rồi?”

Quý Phi Hằng nắm lấy tay Tống Mạn Mạn, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Tiêu Tiêu, nói chậm rãi mà xúc động:

“Đúng rồi… Con bé là con gái chúng ta. Con gái của chúng ta… đã trở về.”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng sau lưng là biết bao năm dằn vặt, ân hận và đau đớn.

Tống Mạn Mạn hừ nhẹ một tiếng, trong giọng lộ ra niềm vui:

“Tôi biết mà! Tôi đã nói rồi, nó chính là Ca Ca – là con gái của chúng ta. Nhưng bây giờ con bé tên là Tiêu Tiêu, sau này chúng ta cứ gọi con là Tiêu Tiêu nhé.”

Bà đã bệnh nhiều năm, rất lâu rồi bốn cha con nhà họ Quý mới được thấy bà vui vẻ đến vậy. Niềm vui ấy nhanh chóng lan tỏa sang tất cả mọi người.

Ba anh em lập tức xúm lại, người nào cũng muốn giới thiệu mình trước:

“Tiêu Tiêu, anh là anh cả – Tử Uyên.”

“Anh là anh hai – Quý Tử Dục.”

“Anh là út – Tử Duệ.”

Phó Diệc Thần đứng bên cạnh: “…”

Bị gạt ra ngoài danh sách.

Nhưng khi thấy trong mắt bọn họ là sự chân thành như đang nhìn một báu vật hiếm có, anh cũng cảm thấy rất an lòng. Thế giới này rồi sẽ có thêm nhiều người giống như anh, cùng yêu thương và bảo vệ Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt của họ – chân thành, mãnh liệt.

Cô không do dự đáp lại:

“Anh cả, anh hai, em út, chào mọi người.”

Đã quyết định nhận người thân, đã có kết quả xét nghiệm, thì sớm muộn gì cũng phải gọi những tiếng này, nói sớm một chút cũng không sao.

Tử Uyên sáng rực cả mắt, đắc ý hừ nhẹ, anh là người được gọi đầu tiên!

Hai người còn lại hơi tiếc vì phản ứng chậm.

Quý Phi Hằng thì có phần ghen tị với con trai mình. Ông lách qua Tử Uyên, cố ý chắn tầm nhìn rồi nhìn Sở Tiêu Tiêu với ánh mắt mong chờ:

“Tiêu Tiêu, còn có ba nè… còn có ba…”

Tống Mạn Mạn cũng nắm tay con gái chặt hơn, ánh mắt nóng rực… cô vẫn chưa gọi bà là mẹ…

Nhìn cả nhà như đang tranh nhau một tiếng gọi, vì một câu xưng hô mà rộn ràng náo nhiệt, Sở Tiêu Tiêu bỗng thấy có chút choáng.

Mới lúc cô vừa đến, cả bốn cha con còn khách khí, xa cách. Họ đối xử tàn nhẫn với Quý Tử San và bà nội, khiến cô từng nghĩ họ là kiểu người lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc.

Không ngờ… lại còn có một mặt như thế này.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Nhìn ánh mắt tha thiết của Quý Phi Hằng, cô dù cảm thấy có chút ngại ngùng, vẫn nhẹ nhàng gọi:

“Ba… mẹ…”

Hai người nghe được lời ấy, sống mũi cay xè, mắt đỏ hoe. Một tiếng “ba mẹ” này, họ đã đợi suốt bao năm.

Tống Mạn Mạn nước mắt rơi lã chã, ướt cả mu bàn tay con gái. Sở Tiêu Tiêu dịu dàng vỗ về:

“Mẹ, đừng khóc, con ở đây rồi.”

Tống Mạn Mạn vội lau nước mắt:

“Không khóc, mẹ không khóc, mẹ vui mà. Bảo bối của mẹ rốt cuộc cũng về bên mẹ rồi, đây là chuyện vui mà, không nên khóc. Sau này, mẹ sẽ nghe lời con hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Phi Hằng tiếp lời: “Ba cũng nghe lời con!”

Ba anh em đồng thanh: “Tụi anh cũng nghe lời em!”

Sở Tiêu Tiêu: “…” Cảm giác áp lực trách nhiệm hơi bị lớn đấy.

Quý Phi Hằng liếc nhìn ba đứa con trai quấy rối, không nhịn được nhíu mày:

“Tử Uyên, chuyện công ty giải quyết xong chưa? Sao còn chưa quay lại? Quý Tử Dục, không phải con suốt ngày than bận sao? Sao vẫn còn ở nhà? Tử Duệ, con cũng mau đi làm đi, mẹ tụi con có ba ở đây chăm là đủ rồi.”

Ba anh em: “…” Gì đây? Bị đuổi khéo à? Tử Uyên phản ứng:

“Ba, giờ là giữa trưa, ăn xong bữa cơm rồi con về công ty. Đây là cơm đoàn viên của nhà mình mà.”

Công việc lúc nào chả làm được, giờ là phải ăn cơm với em gái!

Hai người kia cũng gật đầu tán thành:

“Đúng rồi, ăn xong rồi đi cũng được.”

Dù sao chiều nay Sở Tiêu Tiêu còn phải thi đấu lập trình, bọn họ cũng định đi cổ vũ.

Quý Phi Hằng nghe vậy thì không nói gì nữa, đúng là bữa cơm đoàn viên rất quan trọng.

Cả nhà lại trò chuyện thêm một lúc lâu, ai cũng chăm chú lắng nghe từng lời Sở Tiêu Tiêu nói. Dù cô luôn miệng bảo mình sống rất tốt, nhưng cả nhà vẫn thấy xót xa.

Danh hiệu “Tiểu A lão sư”, cuộc thi lập trình, làm việc ở Quảng An Đường… Mỗi một vai trò đều mang theo biết bao vất vả.

Rõ ràng cô là công chúa được cưng chiều, vậy mà lại phải một mình gánh chịu nhiều như thế.

Cả nhà âm thầm thề, nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, không để cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Tống Mạn Mạn chợt nhớ ra chuyện quan trọng:

“Đúng rồi, Tiêu Tiêu, phòng của con mẹ vẫn luôn giữ nguyên như cũ. Mẹ đưa con lên xem thử có thích không nhé? Đêm nay… con có ở nhà ngủ không?”

Ánh mắt bà vừa khẩn trương, vừa mong chờ. Hy vọng con gái chịu ở lại, nhưng cũng sợ cô không quen.

Nhìn cả nhà đều trông ngóng như thế, Sở Tiêu Tiêu không nỡ từ chối:

“Con sẽ ở nhà.”

Câu trả lời khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là… ba mẹ có thể chuẩn bị thêm một phòng cho Phó Diệc Thần được không? Con muốn cả hai cùng ở đây.”

Dù sao hai người cũng là người yêu, cô không muốn chỉ mình được tiếp nhận, còn Phó Diệc Thần thì không.

Tống Mạn Mạn vui mừng gật đầu liên tục:

“Tất nhiên rồi!”

Bà cảm kích Phó Diệc Thần sâu sắc, còn bốn người đàn ông nhà họ Quý thì hơi… ghen.

Cảm giác bảo bối bị người khác “cướp mất”.

Nhưng phần ghen ấy cũng chỉ thoáng qua, nhiều hơn vẫn là biết ơn. Qua bao nhiêu năm, chính Phó Diệc Thần đã luôn ở bên chăm sóc Tiêu Tiêu.

Phó Diệc Thần cũng cảm thấy ấm lòng, Tiêu Tiêu không muốn rời xa anh, điều đó với anh là đủ rồi.

Tống Mạn Mạn dắt con gái lên lầu tham quan phòng.

Lầu 3 – toàn bộ đều là không gian của Sở Tiêu Tiêu.

Vừa bước vào, cô thấy mọi thứ đều là tông hồng nhạt. Khắp nơi phủ công chúa – búp bê, ren, ánh đèn dịu dàng…

Không phải gu của cô, nhưng là tâm huyết của cả nhà dành cho mình.

Càng đi vào trong, càng thấy kỹ lưỡng: có phòng thay đồ riêng, phòng để túi xách, phòng giày, và cả một căn phòng trưng bày quà tặng.

Quà chia thành năm khu vực – đại diện cho từng thành viên trong gia đình, từng món đều là họ đã chuẩn bị cho cô suốt bao năm qua.

Cô bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Mỗi món quà, mỗi căn phòng, mỗi tiếng gọi – đều là yêu thương thật sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện