Tô Vân Thiều cũng không vội, nhìn bộ dạng của Tần Sóc, trên người có chính khí, là người cương trực công chính, cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý.

Cô không lên tiếng thuyết phục, những người còn lại đều sốt ruột, chỉ hận không thể thay mặt giải thích dùm.

Tần Giản gần như muốn đẩy Tần Sóc trở lại đội điều tra và nhanh chóng sử dụng bùa chú.

Triệu Tình Họa đột nhiên nói: “Anh Tần, anh dùng thử xem!"

Lôi Sơ Mạn cũng nói: "Cho dù nó vô ích thì cũng không mất mát gì, nhưng nếu nó hữu ích thì những đứa trẻ bị bắt cóc có thể được tìm thấy nhanh hơn và bọn nhỏ có thể đoàn tụ với gia đình sớm hơn".

Bách Tinh Thần vẫn vững tin vào chủ nghĩa duy vật của mình: "Sự thật tốt hơn lời nói suông."

Tần Sóc đã lấy khẩu cung của bọn buôn người mấy ngày mà bọn chúng vẫn chưa chịu mở miệng, lúc này cảm thấy lời nói của bọn họ cũng không sai, cho nên anh đã bỏ lại năm người rồi chạy về.

Tần Giản ngượng ngùng nói: "Tớ còn muốn anh ấy dẫn tớ đi xem."

Lôi Sơ Mạn ngạc nhiên: "Cậu đang nằm mơ à?"

Triệu Tình Họa thở dài: "Miệng của anh Tần nghiêm như vậy, tuyệt đối không có khả năng mang cậu đến nơi đó."

Bạch Tinh Thần không nói nên lời: "Sao cảnh sát có thể để cho những người không liên quan vào xem?"

Tần Sóc trở lại đội điều tra, dọc theo đường đi là hình ảnh các đồng nghiệp đang bơ phờ, tinh thần uể oải.

Nghĩ đến việc tất cả mọi người đều bị bọn buôn người làm cho ăn ngủ không yên, có nhà nhưng không thể về, anh lại càng quyết tâm cạy miệng bọn chúng cho bằng được.

"Tiểu Lưu, chúng ta thẩm vần thêm một lần nữa."

Cảnh sát Lưu chịu khổ mấy ngày, đầu óc choáng váng không làm nổi nữa, nghe Tần Sóc gọi một tiếng, hắn lại kiên cường đứng dậy.

Hai người tiến vào phòng thẩm vấn, Tần Sóc cầm lá bùa màu trắng dán vào trên lưng của kẻ buôn người.

Kỳ thật hắn cũng không quá kỳ vọng, thuận miệng hỏi: "Mày đã đưa đứa bé đi đâu?"

Tiểu Lưu: ? ? ?

Đội phó, anh quên kỹ thuật thẩm vấn rồi sao? Chỉ có kẻ ngốc mới trả lời câu hỏi đó!

Không ngờ bọn buôn người này thực sự choáng váng.

Vẻ mặt của bọn chúng lộ ra nét hoảng hốt cùng kinh hãi, dường như không hiểu tại sao mình lại mở miệng trả lời, còn là biết gì nói đó không nửa lời giấu giếm.

Nửa giờ sau, Tiểu Lưu mang theo khẩu cung đi ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc.

Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy tên tội phạm nào phối hợp như vậy, hỏi gì đáp nấy, cũng không cần dùng tới kĩ thuật thẩm vấn, hắn còn tự hỏi liệu người này có phải là nằm vùng được cảnh sát phái đến hay không!

Khi biết bọn buôn người cuối cùng cũng thú nhận, các thành viên trong nhóm vừa bất ngờ vừa vui mừng.

"Tiểu Lưu, cậu được lắm!"

"Cái xương cứng này mà cậu cũng gặm được!"

"Cuối cùng đã có thể ngủ ngon, thật không dễ dàng mà. Tiểu Lưu, anh mời cậu bữa sáng!"

"Vậy tôi đãi cậu bữa tối."

“Không phải tôi.” Tiểu Lưu choáng váng lắc đầu, “Là nghi phạm rất phối hợp, hỏi gì nói nấy.”

"Không phải chứ? Chúng ta mệt nhọc tra tấn đã có tác dụng?"

Khi các thành viên của đội điều tra tội phạm đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tần Sóc đã một lần nữa chạy ra ngoài.

Sau khi đi ra, anh mới ý thức mình đã ở trong phòng thẩm vấn lâu như vậy, Tần Giản và những người khác chắc đã đi về từ lâu.

Kết quả, bên kia đường, Tần Giản nhàn nhã dựa vào xe BMW uống trà sữa, cũng không rời đi.

Tần Sóc có tâm tình tốt, đoạt lấy trà sữa của Tần Giản uống một ngụm lớn.

"Sao em còn ở đây?"

"Chờ anh." Tần Giản vừa cười vừa khoe, "Thế nào? Bạn học của em rất lợi hại đúng không?"

"Ừ, tuyệt vời, rất tuyệt vời." Tần Sóc không thể tiết lộ tình tiết của vụ án, nhưng hiện tại thái độ của anh rất thoải mái hoàn toàn khác với lúc trước đủ để giải thích kết quả - Bùa nói thật đúng là danh xứng với thực.



"Cho anh phương thức liên lạc với bạn học của em đi."

Tần Giản không đồng ý ngay mà gửi tin nhắn vào nhóm để hỏi trước: [ Anh của tớ muốn phương thức liên lạc của cậu, tớ có thể đưa WeChat của cậu cho anh ấy không? ]

Tô Vân Thiều: [ Được ].

Sau khi thêm bạn tốt, trước tiên Tần Sóc nói lời cảm ơn, sau đó mới hỏi có thể xin thêm một ít bùa trắng không, đương nhiên là sẽ trả tiền chứ không phải xin không.

Có thể bắt tội phạm sớm hơn và giảm số lượng nạn nhân thì Tô Vân Thiều cũng nhận được công đức.

Nhưng cô không thể miễn phí cung cấp bùa nói thật, phải bàn bạc kĩ càng.

Buổi chiều, hai người gặp mặt tại một quán cà phê.

Tô Vân Thiều không nói gì, trực tiếp lấy ra một chồng bùa nói thật, "Giúp em một việc, em sẽ không lấy tiền của anh".

Tần Sóc không vội trả lời, chỉ nói: "Em nói trước đi".

Tô Vân Thiều: "Nguyên nhân chết chân chính của gia đình bốn người kia".

"Em hỏi cái này để làm gì?"

"Em đã hứa sẽ giúp bọn họ tìm ra nguyên nhân chết."

Tần Sóc nghĩ tới việc này đã được nhắc tới trong lịch sử trò chuyện của nhóm WeChat, nhưng mà... "Chúng tôi có quy định không thể tiết lộ chi tiết vụ án cho người bình thường".

Cảnh sát có nguyên tắc riêng và bọn họ nhất định phải tuân theo, Tô Vân Thiều sẽ không ép buộc Tần Sóc vi phạm nguyên tắc.

"Có thể nói cho đương sự quỷ không?"

Tần Sóc lần đầu nghe đến thuật ngữ “đương sự quỷ", không khỏi có chút nghẹn họng.

"...không có trong quy định."

Tô Vân Thiều khẽ mỉm cười: "Thành giao".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện