Thấy hành động của năm người, cả hai đám người và ông chủ đều rất kinh ngạc, hoá ra cậu nhóc kia thật sự bị bệnh chứ không phải đang giả vờ.

Thanh niên tóc vàng cầm đầu đám thanh niên liền ngồi xổm xuống, sốt ruột sờ vào trán của cậu nhóc, nhưng chỉ sờ được một tay đầy mồ hôi lạnh, thực sự rất lạnh, “A Thanh, cậu sao rồi? Khó chịu ở đâu?”

Cậu nhóc khẽ nhếch môi, run run rẩy rẩy, nói không ra lời.

Tô Vân Thiều: “Đừng chạm vào cậu ta.”

Bách Tinh Thần lập tức kéo người nọ ra, thanh niên tóc vàng quan tâm mà nhìn về phía bên này, biết Tô Vân Thiều đến giúp đỡ nên hắn ta cũng không giãy dụa nữa.

Tại nơi công cộng như thế này, lại có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm…… Tô Vân Thiều thở dài, bây giờ đúng là khó thoát khỏi tội tuyên truyền mê tín dị đoan rồi.

Thôi, mạng người vẫn quan trọng hơn.

Tô Vân Thiều quay đầu nhìn Lôi Sơ Mạn: “Túi của tớ.”

Tần Giản chạy nhanh như thỏ, nhanh chóng lấy chiếc túi nhỏ rồi quay lại, nhận luôn công việc mở túi để tăng tình hữu nghị.

Túi được mở ra, do góc nhìn từ trên xuống, mặc kệ người ta có muốn xem hay không, tất cả đều thấy được bên trong túi có rất nhiều tấm bùa có hình dáng quỷ dị vàng vàng trắng trắng.

Tô Vân Thiều lấy ra một tấm bùa màu vàng dưới ánh mắt quan sát của mọi người “Đầu óc của cô gái này không sao chứ?”, một tay cô kéo chiếc áo thun của cậu nhóc lên, tay khác lấy lá bùa màu vàng rồi dán lên bụng của cậu nhóc.

Một chuyện khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra – lá bùa màu vàng như gặp phải thứ gì đó mà cháy bùng lên, từ ngoài vào trong đã biến thành màu đen xám như tro.

Gió thổi qua, tro bụi biến mất.

Cậu bé kia chớp chớp đôi mắt, sờ lên bụng cũng không còn thấy đau nữa, rồi cậu ta được bạn của mình đỡ dậy.

“Uhh Uhhh……” Xe cứu thương cuối cùng cũng tới rồi.



Đám thanh niên và ông chủ đã cử ra một người để đưa cậu nhóc kia đi bệnh viện, rắc rối lần này cứ thế mà kết thúc.

Trong lúc hỗn loạn, Tô Vân Thiều đã chạy mất, Tần Giản vội đóng gói mấy món thịt nướng và tôm hùm đất rồi cũng chuồn mất, bọn họ trốn đến công viên ở gần đó, tìm một chiếc ghế dài rồi cùng nhau ăn đồ nướng.

Lần trước thám hiểm ngôi nhà có quỷ, bốn người không thấy Tô Vân Thiều ra tay, cho nên không nắm rõ được thực lực của cô ấy.

Nhưng lần này thì bọn họ đã biết được rồi.

Tần Giản nhiệt tình giúp cô lột vỏ của tôm hùm đất, nếu không phải vì ngại ánh mắt lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo của Tô Vân Thiều, cậu ta còn muốn tận tay đút tôm hùm đất, hoa cúc, kỷ tử, coca đến tận miệng cho Tô Vân Thiều.

“Lão đại, xin nhận chút tấm lòng thành của tiểu nhân!”

Tô Vân Thiều đau đầu, “Muốn hỏi cái gì?”

Tần Giản trong giây lát đã khôi phục bình thường, “Chuyện vừa rồi là như thế nào?”

“Cậu ta ăn phải tóc của người chết.” Tô Vân Thiều làm bộ không thấy sắc mặt đen ngòm của bốn người bạn, tiếp tục nói, “Đốt đi là không còn việc gì rồi.”

Sức tưởng tượng của Tần Giản rất là phong phú, vậy mà ưu điểm từng được người khác khen ngợi lúc này lại trở thành nhược điểm khiến cậu ta suýt chút nữa nôn ra, cậu ta thật sự không muốn tưởng tượng ra mái tóc kia có bộ dạng như thế nào, lại càng không muốn nghĩ tới làm sao mà lấy được tóc của người chết xuống.

Lôi Sơ Mạn che miệng, nhưng vẫn không kìm nén được sự tò mò của mình: “Sao cậu biết được đó là tóc của người chết?”

“Tớ lôi nó ra rồi mới đốt.” Tô Vân Thiều biết bọn họ muốn hỏi cái gì, bèn chủ động giải đáp, “Nhưng bị lá bùa màu vàng che đậy thôi.”

Nếu không, để bao nhiêu người nhìn thấy cô rút một sợi tóc dài của phụ nữ từ trong bụng thằng nhóc kia, chẳng phải là điên luôn sao? Bách Tinh Thần: “Đó là bùa gì?”

Tô Vân Thiều: “ Bùa Khư Âm, dùng để giải trừ âm khí.”



Bốn người: ???

Vừa rồi không phải còn nói là tóc của người chết sao? Sao lại đột nhiên biến thành âm khí rồi?

Đây là lí do vì sao Tô Vân Thiều không muốn người thường dính líu đến quá nhiều chuyện của Huyền môn - giải thích cho đám người bình thường dốt đặc cán mai thật phiền phức.

“Các cậu cứ hiểu đại khái như thế này, những thứ liên quan đến người chết và yêu ma quỷ quái phần lớn đều là âm khí, người sống đụng phải, nhẹ thì mắc bệnh, nặng thì chết, cho nên các cậu đừng……” Ỷ vào việc mình có bùa bình an mà làm chuyện tùy tiện, xằng bậy.

Trước khi cô đưa ra lời khuyên quan trọng nhất thì Tần Giản đã chen ngang vào câu chuyện.

Cậu thiếu niên có khuôn mặt non nớt lo lắng đề lên túi quần có chứa bùa bình an, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Nhất định tớ sẽ coi lá bùa bình an này như vợ tương lai của tớ, một bước cũng không xa rời!”

Triệu Tình Họa nghe thấy người nặng vía như Tần Giản giác ngộ như vậy, thật sự xấu hổ vì cảm thấy sự giác ngộ không bằng cậu ta.

“Vậy, tớ sẽ coi nó như chồng tương lai của mình, dùng dây đỏ buộc lại rồi đeo lên cổ, tắm rửa cũng không cởi xuống!”

Tô Vân Thiều: “…………” Cũng không cần thiết phải làm vậy đâu.

Trước mắt bao nhiêu người của công chúng mà lấy bùa vàng để cứu người, Tô Vân Thiều cho rằng mình sẽ bị cử báo vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan, bị cảnh sát gọi đi giáo dục lại, nói không chừng còn bị mời giáo viên và phụ huynh tới.

Không ngờ rằng…… Hai ngày trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó tựa như một nắm tro bụi, gió thổi qua liền biến mất không còn dấu vết.

Nhưng so với chuyện này, thứ làm cho Tô Vân Thiều càng đau đầu hơn chính là bốn người Tần Giản.

Ngoại trừ Bách Tinh Thần theo thuyết vô thần, ba người còn lại rất khao khát muốn tìm hiểu về ma quỷ, bất cứ khi nào có thời gian rảnh bọn họ đều hỏi cô bề chuyện ma quỷ.

Tiểu thuyết và phim truyền hình như “Liêu Trai Chí Dị”, “Thiên sư Chung Quỳ” đã trở thành sở thích của ba người đó, đi học cũng đem điện thoại giấu ở sau chồng sách, tan học thì thoải mái xem phim, ăn cơm cũng không rời mắt, họ hết sức hết lòng đắm chìm trong đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện