Quỷ không có thực thể, là người sau khi chết mới biến thành, cho nên vẫn giữ lại được kí ức khi còn sống. Mà chẳng một ai lại muốn được trải nghiệm cảm giác bị xuyên qua lồng ngực, ngay cả quỷ cũng thế.

Hắn tất nhiên cũng cảm thấy không vui. Bị người ta liên tục xuyên qua ngực hai lần giống như bị tên bắn hai lần vậy. Nếu đổi lại là một con quỷ hung dữ thì nhất định đêm nay Thiết Như Lan chắc chắn sẽ chịu khổ, cũng may tính cách của nam quỷ này cũng được xem là hiền lành.

Sắc mặt của Cái Khiết càng thêm trắng: “Đêm nay có thể giải quyết việc này không?”

“Tớ có việc.” Nói xong, Tô Vân Thiều lập tức tắt máy. Mà sắc mặt của Cái Khiết càng trở nên không ổn. Lôi Sơ Mạn giả vờ không nhìn thấy, cầm lấy điện thoại của mình: “Hiện giờ đã muộn rồi, mọi người về đi.”

Đã nói đến mức này, Thiết Như Lan và Cái Khiết chỉ có thể rời đi. Tối nay là do Tần Giản lôi kéo Lôi Sơ Mạn ra ngoài, cậu ta phải có trách nhiệm đưa người về nhà an toàn. Trên đường trở về, cậu ta nói: “Tớ cảm thấy Cái Khiết có gì đó rất kì lạ?”

Lôi Sơ Mạn kinh ngạc mà nhìn hắn, “Có phải cậu đã thức tính bản năng của dã thú?”

Tần Giản: “…… Cậu làm ơn nói tiếng người đi.”

Trên mặt Lôi Sơ Mạn đều là bộ dạng ghét bỏ: “Đã cầu xin người ta giúp đỡ vậy mà còn giấu diếm. Muốn Vân Thiều bỏ hết việc của mình, từ nhà chạy tới giúp cô ta giải quyết vấn đề trong đêm? Ôi trời, mặt mũi cũng thật lớn.”

Tần Giản khó tin hỏi lại: “Tại sao cậu lại biết cô ta còn giấu diếm chuyện gì?”

“Xem điện thoại đi!”

Tần Giản nhanh chóng lấy điện thoại ra, Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa đang phân tích ở trong nhóm.

Bách Tinh Thần: 【Tô Vân Thiều từng nói, quỷ có đường của quỷ, người có đường của người. Trừ phi con quỷ đó có nỗi oán hận mãnh liệt nếu không sẽ không bám lấy con người, càng không thể bám lấy người ta lâu như thế. 】

Triệu Tình Họa: 【 Cho nên Cái Khiết đã kết thù oán với nam quỷ kia? 】

Bách Tinh Thần: 【 Nếu có thù oán, Cái Khiết chắc chắn sẽ thảm hơn cả nam sinh ăn phải tóc của người chết. 】

Tần Giản: 【 Vậy nguyên nhân là gì? 】

Bốn người im lặng, không có lấy một tin nhắn, hiển nhiên là không rõ lý do.



Tô Vân Thiều: 【 Là nhân quả. 】

Bách Tinh Thần: 【Là nhân quả trong thuyết Phật Giáo? 】

Tô Vân Thiều: 【 Cũng không khác biệt lắm. 】

Quỷ sẽ không vô duyên vô bám lấy con người. Giữa Cái Khiết và nam quỷ kia không chỉ có sợi dây nhân quả mà còn có cả sợi dây nhân duyên.

Trước khi biết rõ chân tướng, Tô Vân Thiều sẽ không nghe theo lời nói một phía của đương sự mà đối phó nam quỷ. Xử lý không ổn thoả, nhân quả này sẽ rơi xuống đầu cô. Làm như vậy liệu có đáng không? Đêm nay, trong số những người hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có Tô Vân Thiều là ngủ ngon. Còn những người khác đều vì đủ loại lí do mà khó lòng ngủ được.

Ngày hôm sau, nhóm bạn năm người của Tô Vân Thiều đã tách ra, từng người đi đến những nơi gần học viện mỹ thuật để ăn cơm tối. Gần học viện mỹ thuật có một con phố ẩm thực, ở đây có tất cả món ngon từ nam tới bắc, không chỉ ngon mà còn rẻ, sinh viên học viện mỹ thuật và người dân xung quanh đều thích tới đây ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối, năm người gặp nhau trước cửa tiệm trà sữa, mỗi người một ly, báo cáo lại tin tức đã nghe ngóng được.

Tần Giản: “Thiết Như Lan là người địa phương, tính cách hào sảng, lúc ở cùng với người khác phái cũng tương đối hoà hợp, nhưng thành tích học tập rất bình thường. Cái Khiết không phải là người địa phương, cô ấy đã làm nhiều công việc cùng một lúc, thành tích học tập cũng không tệ.”

Lôi Sơ Mạn: “Thiết Như Lan ăn mặc rất bình thường, nhưng đều dùng giấy bút và nước màu tốt nhất. Cái Khiết chỉ mặc những bộ đồ của thương hiệu nhỏ. Mặc dù tối qua cô ta vội vàng tới đây, nhưng tớ vẫn ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta, mùi hương đó chắc chắn không rẻ tiền.”

“Khoan đã!” Tần Giản nghĩ không thông: “Điều này không phải rất mâu thuẫn sao? Cô ta nghèo đến mức phải làm mấy công việc cùng một lúc chỉ vì mua một lọ nước hoa hay sao?”

“Không chỉ là nước hoa.” Triệu Tình Họa lắc đầu: “Các cậu không phát hiện ra sao? Trên người cô ta còn có vòng cổ, nhẫn, lắc tay, đồng hồ.”

Thấu kính của Bách Tinh Thần toả ra một ánh sáng sắc bén: “Không mâu thuẫn đâu. Tớ đã dò hỏi qua, gần đây Cái Khiết bỗng nhiên có tiền, ăn mặc hay trang điểm đều cao cấp hơn gấp hai lần. Nước màu cũng không dùng tiết kiệm nữa, vì vậy đã có người hoài nghi cô ta được người có tiền bao nuôi.”

“Không thể nào.” Tô Vân Thiều nuốt trân châu vào trong miệng: “Tớ đã dò hỏi con quỷ ở học viện này, Cái Khiết không được người ta bao nuôi, là có người ghét kiểu nhà giàu mới nổi của cô ta mới ác miệng nói thế. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm liền biến thành tin đồn.”

Huống chi, diện mạo của Cái Khiết cũng yếu đuối mỏng manh lại thêm những việc mà cô ta đã trải qua, giống như một đoá hoa trắng nhỏ có xuất thân bần cùng lại kiên cường tự lập ra sức tiến về phía trước. Mà đa số mọi người đều ghét hoa trắng nhỏ, vì vừa nghĩ đã liên tưởng đến bạch liên hoa vậy nên cô ta không được mọi người yêu thích cũng là bình thường.



Làm xong điều tra cơ bản cũng hơn bảy giờ rưỡi tối.

Lôi Sơ Mạn liên lạc với Thiết Như Lan và Cái Khiết, Tần Giản và Bách Tinh Thần không thể vào ký túc xá nữ bèn chờ ở dưới lầu, những người còn lại thì đi vào.

Phòng ngủ của Thiết Như Lan và Cái Khiết là phòng 302, đây là một gian phòng ngủ tám người, mỗi vị trí đều có không ít đồ vật, trên gạch còn lấm lem màu nước chưa được rửa sạch, lúc này trong phòng ngủ không có ai.

Thiết Như Lan: “Tối hôm nay lớp bọn tớ có tiết học, chỉ có hai bọn tớ trốn học ra đây. Mọi ngươi ngồi đi, tớ đi rót nước cho mọi người.”

Tô Vân Thiều nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chiếc giường số 3 là giường có âm khí nặng nhất trong phòng.

“Cái Khiết, giường của cô ở đâu?”

Cái Khiết chỉ chiếc giường số 3.

Tô Vân Thiều không nhìn thêm nữa, trực tiếp nhìn về nam quỷ phía sau lưng Cái Khiết: “Nói đi, vì sao cậu lại quấn lấy cô ấy?”

Thiết Như Lan dùng cốc giấy sử dụng một lần đựng nước, nhưng vừa nghe thấy câu nói kia lập tức không dám động đậy. Tối hôm qua cô lạnh đến mức thiếu chút nữa đem chăn bông mùa đông ra đắp, cô không ngờ rằng mình chỉ gần Cái Khiết một chút đã bị vạ lây.

Cái Khiết đột nhiên quay đầu, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Tô Vân Thiều: “Tôi tạm thời mở mắt âm dương cho cô, để hai người đối chất với nhau.”

Cái Khiết do dự sau đó gật đầu, rất nhanh trong tầm mắt của cô bỗng nhiên xuất hiện một nam quỷ. Hắn mặc quần áo thể thao, ngoại trừ khuôn mặt trắng bạch như dùng quá nhiều phấn nền thì những chỗ khác cũng không khác gì người bình thường.

Cái Khiết hét toáng lên: “Hai chúng ta không thù không oán, tại sao anh cứ bám lấy tôi ?!”

Cô bị giày vò gần một tháng trời, suy nghĩ ra bao nhiêu biện pháp cũng chẳng có tác dụng vậy nên trong lòng có chút tức giận. Nam quỷ bị doạ tới mức hoảng sợ, nhảy lên trên một đoạn rồi bay lơ lưng trên không trung. Cuối cùng hắn sợ hãi mà nói: “Nhưng cô là vợ của tôi mà.”

“Ai là vợ của anh chứ!” Cái Khiết đỏ mắt: “Mặc dù tôi xinh đẹp nhưng cũng chưa từng cầm tay con trai bao giờ, anh không được bôi nhọ tôi!”

Nam quỷ nóng nảy: “Cô đã nhận sính lễ của nhà tôi, cho nên cô chính là vợ của tôi rồi. Tại sao cô lại có thể trở mặt không nhận người được chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện