"A phi! "Tần Giản vỗ một phát vào gáy chim cút nhỏ vị thành niên," Muốn đổ cho tớ tội vơ vét tài sản của vị thành niên, lấy đó làm nhược điểm uy hiếp tớ phải không? Lá gan của cậu thật lớn mà! "

"Không, không có". Chim cút nhỏ xoa xoa đầu. “Đưa tiền tiêu vặt cho đại ca không phải là lệ thường sao? "Tần Giản: ???

Bách Tinh Thần: "..."

Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định để chuyện này về sau lại nói, trước tiên giải quyết vụ án mạng này đã.

Chim cút nhỏ tên là Hứa Đôn, là nam sinh lớp 10, vóc dáng trông khỏe mạnh nhưng lại là chim cút, lá gan còn nhỏ hơn Triệu Tình Họa, hơi dọa cậu ta một chút, cậu ta liền muốn lấy tiền gửi ngân hàng của người trong nhà ra để cống nạp.

Chị gái tên là Hứa Miên, bố mẹ Hứa muốn có một đứa con gái dịu dàng, nhưng cô ấy lại là một người rất mạnh mẽ, đam mê trinh thám, thích suy luận và ở nhà viết văn, đáng tiếc thu nhập cũng không nhiều.

Gần đây kịch bản giết người rất được ưa chuộng, Hứa Miên lôi kéo em trai đi chơi, nghĩ rằng sau khi trải nghiệm xong sẽ về nhà viết thành một bộ truyện để kiếm chút tiền xài.

Theo như lời Hứa Đôn, sau khi nghe tiếng hét cậu và chị gái đã lập tức chạy tới thì nhìn thấy người đàn ông đóng vai người chết và người đàn ông đội mũ đã đứng ở ngoài cửa phòng, còn cánh cửa thì đang khép hờ…

Bởi vì lúc ấy vừa phải nhìn chằm chằm người đàn ông đóng vai người chết, vừa phải tìm manh mối ở trong phòng, hai nhóm người không cách nhau quá xa, thời gian đi tới cửa phòng cũng không kém nhau là bao.

Không lâu sau, Hứa Miên đầu đầy mồ hôi chạy lên lầu nói, "Không tìm được người”.

Bách Tinh Thần có chút lo lắng cho Tô Vân Thiều, cho nên cậu đã gọi điện cho Tô Vân Thiều.

Điện thoại đổ chuông, nhưng người nhận không bắt máy.

Chỉ chốc lát sau, Tô Vân Thiều gửi tin tới: [ Tớ đang thẩm vấn quỷ. ]

Bách Tinh Thần: "..." Bức tường tín ngưỡng của người vô thần đang tràn ngập nguy cơ.

Thấy biểu cảm tam quan như vỡ vụn của người anh em, Tần Giản vươn cái đầu nhỏ tới thăm dò, cúi đầu nhìn, "...... Ờ thì.”

Hai giây sau, Tần Giản xoa xoa tay, tươi cười nịnh nọt, "Tinh Tinh à, tớ muốn..." Đi xem thẩm vấn quỷ như thế nào.

“Không, cậu không thể đi” Bách Tinh Thần chém đinh chặt sắt, thiết diện vô tư, kiên quyết bảo vệ tín ngưỡng của chính mình.

Trong lúc sáu người ở bên ngoài căn phòng đi đến đại sảnh và lo lắng chờ cảnh sát đến, Tô Vân Thiều đang ở hiện trường vụ án đã bị niêm phong.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi ở trên sô pha, cách đó không xa có một cỗ thi thể đang nằm trên giường, dưới đất là một thi thể nằm sấp, trước mặt là một lệ quỷ đen như mực đang đứng ở đó.

“Cảm thấy ủy khuất lắm sao?" Tô Vân Thiều khẽ nâng tay phải lên, một đám lôi điện màu xanh nhỏ ở đầu ngón tay phát ra tiếng vang bùm bùm, nữ quỷ sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, thu lại toàn bộ khí đen đang tản ra quanh thân.

“Đứng lên”. Nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy lôi điện vô tình nhất thế gian này, khắc tinh của lệ quỷ ở trong tay thiếu nữ giống như một cây chùy mát xa nho nhỏ chỉ đâu chớp đó, nhất thời chân mềm nhũn.

“Đại nhân, không bằng cứ cho tôi quỳ đi, quỳ thật thoải mái!”

Tô Vân Thiều thu hồi lôi điện đang dọa quỷ, "Tại sao lại bám vào hai thi thể này?”

Đúng vậy. Hai cô gái trẻ vừa rồi còn nói chuyện vui đùa với mọi người kỳ thật đã chết từ lâu, chỉ là bị lệ quỷ này nhập thân sai khiến, người bình thường sẽ không phát hiện được, còn cô thì đã nhận ra từ lúc bước vào cửa.

Nữ quỷ vén tóc trên mặt lên, lộ ra khuôn mặt giống như cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất.

"Đại nhân, tôi và người bạn thân thiết nhất chết rất thảm, vì tăng cường sức mạnh để tìm hung thủ báo thù, cô ấy đã tự nguyện để tôi ăn hồn phách, nhưng tôi vẫn không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể ngày qua ngày chờ hung thủ kia tới đây. Đại nhân, tôi thật không cam lòng, dựa vào cái gì tên cầm thú kia sau khi giết người vẫn có thể tiêu dao sống qua ngày, mà thi thể của chúng tôi chỉ có thể đem chôn!"

Nhớ tới hung thủ, âm khí cùng sát khí quanh thân của nữ quỷ lại cuồn cuộn lên, đôi mắt trong veo dần hiện lên màu đỏ.

Khi màu đỏ lan tỏa toàn bộ nhãn cầu, nữ quỷ sẽ mất đi lý trí và biến thành lệ quỷ giết hại người vô tội.

Tô Vân Thiều yên lặng quan sát, từ trong túi lấy ra một xấp bùa lôi, bóp chặt ngón tay cái, lập tức biến thành một cây quạt bằng bùa lôi.

Thấy một màn như vậy, chỉ trong một giây nữ quỷ sắp nổi điên đã lấy lại ý thức.

Trước đó không lâu, cô ta đã bị mấy tấm bùa này đánh đến quỷ rống ma kêu, lúc này mới thu hút lực chú ý của đám người kia.

Một tấm bùa lôi đã đáng sợ như vậy, hiện tại trong tay đại nhân có một, hai, ba... mười tấm, nếu cô ta lại bị lôi điện bổ thêm một lần nữa, có phải sẽ bị đánh thành tro bụi?

Tô Vân Thiều: "Tôi đã báo cảnh sát, một lát nữa đội phó đội cảnh sát điều tra tội phạm sẽ đến đây, cô có thể thắng thắn nói với anh ta về oan khuất của mình, nhưng anh ta chỉ là một người bình thường, cho nên cô phải khống chế bản thân, không được phát điên, hiểu chưa?"

Cây quạt bùa lôi ở trong tay Tô Vân Thiều bay phất phơ trong gió, không tiếng động nói ra kết cục của cô ta sẽ không tốt khi phát điên.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!" Nữ quỷ liều mạng gật đầu, do dự muốn nói lại thôi.

“Nói đi”.

Nữ quỷ: "Đại nhân, ngài sẽ không giết tôi chứ?"

Tô Vân Thiều lật tay, thu hồi cây quạt bùa lôi, "Cô chết oan, muốn giải oan cho mình, đây là chuyện thường tình giữa người và quỷ. Cô chưa từng giết người, thiên sư sẽ không giết quỷ không có nghiệt nợ. Hơn nữa, tôi vốn thương hương tiếc ngọc, trọng nữ khinh nam, quỷ cũng như người, hiểu chưa?”

Nữ quỷ mãnh liệt gật đầu: "Hiểu!". Thật cảm ơn bố mẹ đã ban cho cô nhiễm sắc thể của nữ!

Tần Sóc mang theo người đuổi tới sơn trang, ông chủ của sơn trang không có ở đây, giám đốc chỉ có thể dẫn bọn đến nơi xảy ra chuyện trước.

Tần Giản ngồi ở trước cửa biệt thự đợi người, nhìn thấy bọn họ vội vã chạy tới, sau đó đem đầu đuôi câu chuyện nhanh chóng kể cho Tần Sóc nghe.

Trọng điểm là cậu không biết Tô Vân Thiều đang thẩm vấn quỷ ở đâu, vậy nên bọn họ phải tìm ra chỗ đó!

Tần Sóc gật đầu, lấy chìa khóa từ chỗ Hứa Miên, phái vài đội viên nam cấp tinh anh đi lấy lời khai, còn bản thân mang theo số người còn lại mở ra căn phòng đã khóa.

Trước con mắt của bao người, Tô Vân Thiều đang thẩm vấn quỷ đang ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đội phó Tần, anh vào đi.”

Dưới con mắt nghi hoặc lẫn tò mò của các đội viên, Tần Sóc sờ sờ mũi: "Chờ sau khi bộ phận pháp y thu thập xong chứng cứ mới có thể đi vào, cứ như vậy mà đi vào sẽ phá hủy chứng cứ."

“Vào đi, nơi này không phải hiện trường vụ án.” Tô Vân Thiều lại nói: “Anh muốn mang ai đi xem?”

Những đồng nghiệp còn lại: ???

Tần Sóc thành công giải nghĩa: Đây chính là sắp gặp quỷ rồi.

Tuy không biết phải làm sao, nhưng trong lòng Tần Sóc vẫn có chút mừng thầm: Bọn họ đều là những đồng đội tốt cùng nhau phá án và cùng nhau độc thân, không thể nào chỉ để một mình anh ta sửa lại tam quan đã đổ nát, đúng không?

“Khụ, tới thì cũng tới rồi, vậy tất cả cùng nhau vào xem đi.”

Những đồng nghiệp còn lại: ???

Tần Sóc gọi mọi người đi vào, để người cuối cùng đóng cửa lại, sau đó mới nghiêm túc dặn dò mọi người: “Mặc kệ lát nữa mọi người nhìn thấy cái gì, cũng không được thét chói tai, không được chạy loạn, càng không được động thủ.”

Sau khi tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, anh mới nhìn về phía Tô Vân Thiều: “Được rồi.”

Tô Vân Thiều nâng tay lên, điểm lên giữa trán của từng người một cái, tạm thời mở ra con mắt âm dương cho bọn họ.



Tiếng hít không khí cứ liên tục vang lên, bọn họ bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đã xuất hiện ảo giác, đưa tay dụi dụi mắt của mình. Rõ ràng ban nãy trên sô pha chỉ có Tô Vân Thiều, tại sao đột nhiên lại có thêm một người nữa ?!

Tô Vân Thiều ngồi xuống sô pha: “Cô tự mình nói đi.”

Nữ quỷ bắt đầu kể lại những chuyện lúc xưa. Cô ta tên là Vân Khê, bạn thân cô là một cô gái nông thôn đến từ phương bắc, kể cả kiến thức, cách ăn mặc hay phong cách trang điểm cũng hoàn toàn khác biệt so với những cô gái thành phố, dù ở bất cứ nơi đâu cũng có gì đó không ăn nhập.

Nhưng bạn thân lại xinh đẹp hơn cô, hơn nữa còn rất biết nói chuyện. Sau khi đi làm ở quán bar, cô ấy đã tìm được mọt anh bạn trai giàu có, mà trong khi đó cô chỉ là một nhân viên thu ngân ở siêu thị.

Một ngày nọ, bạn thân dẫn cô đi tới Nông Gia Nhạc chơi một chuyến, muốn nhân cơ hội này giúp Vân Khê giới thiệu một anh bạn trai có tiền, để cuộc sống sau này của cô bớt vất vả.

“Nhưng ác mộng cũng bắt đầu từ đây!” Hốc mắt Vân Khê chảy ra huyết lệ, huyết lệ lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy cảnh đó cũng đủ khiến người ta cảm thấy ghê người.

Những người có mặt ở đây không ít thì nhiều đều có chút kinh nghiệm phá án, lại kết hợp với hiện trường cũng có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm mắng súc sinh!

Vân Khê: “Lúc ban đầu bầu không khí còn rất tốt, tất cả mọi người ai nấy đều chơi rất vui vẻ. Cho tới tận buổi tối, trong lúc đang đi vệ sinh, tôi đi được nửa đường thì quay về lấy băng vệ sinh, liền nhìn thấy bọn họ bỏ từng viên thuốc nhỏ vào ly rượu. Tôi cũng không biết đó là cái gì, nhưng linh tính mách bảo đó không phải là thứ gì tốt lành. Lúc ấy tôi muốn mang bạn thân đi nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy sớm đã bị bạn trai dụ dỗ uống hết, còn khuyên tôi cùng uống.”

Sắc mặt của Tần Sóc càng trầm xuống, vốn tưởng rằng đây là vụ án cưỡng hiếp giết người, không ngờ rcòn có liên quan đến ma túy!

“Sau đó thì……” Vân Khê nức nở nói: “Bọn họ quá đông, chúng tôi lại bị bọn họ bỏ thuốc, bạn thân của tôi lại rất xinh đẹp nên đã bị bọn chúng hãm hại…… Bởi vì tôi đến kì kinh nguyệt nên mới tránh được một kiếp, lúc đó tôi muốn chạy ra ngoài cầu cứu, không hiểu sao lại mất mạng.”

Nghe nạn nhân trực tiếp thuật lại quá trình bị giết, những người trong đội điều tra hình sự đều kinh hãi, nhưng trong lòng cũng càng thêm tức giận — đám người này còn không bằng cầm thú!

Nữ pháp y trẻ tuổi cố nén tức giận nghe hết toàn bộ quá trình, vì là người gần chiếc giường nhất nên đi đến kiểm tra cỗ thi thể đang đặt trên giường. Tô Vân Thiều tiêm một liều thuốc phòng bệnh: “Thi thể này bị chôn dưới đất quá lâu, lại thêm quỷ bám vào người, chịu ảnh hưởng của âm khí, vậy nên rất khó kiểm tra ra thời gian tử vong chân chính, nhưng để điều tra nguyên nhân tử vong hẳn không thành vấn đề.”

Nữ pháp y kiểm tra một lượt theo trình tự cố định, không thể không thừa nhận cách nói của Tô Vân Thiều rất đúng: “Bước đầu phán đoán, thời gian tử vong trên bốn tháng, có rất nhiều vết thương bên ngoài nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nguyên nhân tử vong là hít thở không thông.”

Cô ấy lại tiếp tục đi kiểm tra thi thể của Vân Khê: “Thời gian tử vong trên bốn tháng, không có vết thương bên ngoài, nguyên nhân tử vong là sau đầu bị vật cứng đập liên tục, xương sọ vỡ vụn, dẫn đến xuất huyết não.”

“Có thể đưa bọn họ ra công lý không?” Vân Khê nôn nóng hỏi: “Nơi xảy ra vụ việc chính là căn phòng này, nhưng lúc tôi có lại ý thức, nơi này đã sửa sang lại, có rất nhiều đồ vật đã không còn nhìn thấy nữa, còn cách nào khác nữa không?”

Nữ pháp y và các đồng nghiệp của khoa pháp y đã vào cuộc, kéo rèm, đeo kính và xịt chất lỏng khắp nơi trong phòng, nhiều nơi phát hiện phản ứng luminol nhưng sau khi kiểm tra lại chứng minh đó không phải là máu người.

Vân Khê nói cô ấy chết từ nửa năm trước, nhưng nửa năm qua đi cũng đủ để tiêu hủy rất nhiều chứng cứ. Nơi này không có dấu vết của máu người, cũng hết cách chứng minh nơi này đã xảy ra án mạng, sau khi sửa chữa lại càng khó tìm ra chứng cứ, càng không thể lấy được DNA của kẻ phạm tội từ trong thi thể của bạn thân cô. Không có chứng cứ, cảnh sát không thể phá án, toà án sẽ không chấp nhận, cũng không thể kết án.

Điều tuyệt vọng nhất trên thế giới này là gì? Với Vân Khê mà nói, đó chính là thật vất vả mới tìm được cách đem mấy tên súc sinh kia tống vào ngục, cuối cùng lại được thông báo không có cách nào, ôm hy vọng thật nhiều rồi lại thấy tuyệt vọng.

“A ——” Bỏi vì cảm xúc quá mãnh liệt, âm khí lẫn sát khí trên người Vân Khê không chịu nổi khống chế, lập tức có thể tác dộng đến nhóm cảnh sát.

Tô Vân Thiều búng tay, một tấm bùa băng bay qua, đóng băng lại Vân Khê cùng âm khí lẫn sát khí xung quanh cô ta.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm: Wow! Đây mới thực sự là hiệu ứng huyền ảo!

Trước kia Tần Sóc đã gặp qua quỷ một lần, cho nên lần này anh có thể chấp nhận sự thật rất nhanh, trực tiếp đi đến bên cạnh Tô Vân Thiều, nhỏ giọng hỏi: “Cô ta có nghe thấy không?”

Tô Vân Thiều lại ném một lá bùa qua đó, Vân Khê hoàn toàn hôn mê.

“Cô ta không nghe thấy đâu.”

Tần Sóc: "Kĩ thuật pháp y hiện tại có thể không xác định được thời gian chính xác của cái chết. Dù chúng ta cố gắng lấy lời khai, hung thủ vẫn có đầy đủ bằng chứng và thời gian chứng minh ngoại phạm. Chỉ có lời thú tội thì không thể kết tội."

“Cái này rất dễ.” Tô Vân Thiều nhìn về phía nữ pháp y kia: “Có cách nào có thể khiến thời gian tử vong biến thành hơn nửa năm không?”

Nữ pháp y quay người, vừa nhìn trần nhà vừa lẩm bẩm: "Có rất nhiều nguyên nhân khiến thi thể nhanh chóng thối rữa, chẳng hạn như nhiệt độ, vi khuẩn, ăn mòn hóa học .... Nếu thi thể bị đông lạnh, cũng có thể kéo dài thời gian tử vong một cách thích hợp."

Đây là vì nhìn thấy Tô Vân Thiều có thể sử dụng băng, nên mới thật tâm chỉ cách cho cô ấy.

Cô vừa định sử dụng bùa băng, đã bị Tần Sóc ngăn lại: “Bên dưới vẫn còn vài người liên quan, bọn họ còn nhìn thấy hai người này lúc còn sống, lại thêm camera giám sát bên trong biệt thự, sẽ rất khó để lừa được bọn họ.”

Quả thật có chút phiền toái .

Tô Vân Thiều: “Không có bộ phận chuyên môn xử lý những vụ án linh dị sao?”

Tại sao huyền học lại có thể tụt dốc đến vậy? Nếu không hoàn toàn biến mất, vậy quốc gia chắn chắn sẽ biết!

Đôi mắt Tần Sóc sáng lên, lấy di động ra gọi cho một người: “Hồ cục, em hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu gặp phải một con quỷ mang theo thi thể của mình tới báo án, loại chuyện này chúng ta nên xử lý như thế nào?”

Hồ cục phun luôn ngụm trà vừa mới uống vào trong miệng: “Tiểu Tần, có phải gần đây áp lực của cậu quá lớn nên mới xuất hiện ảo giác? Nếu không, tôi kí phép cho cậu nghỉ mấy ngày, về nhà nghỉ ngơi cho tốt?”

Tần Sóc: “Hồ Cục, có một vị cao nhân mở mắt âm dương cho chúng em, em chính mắt nhìn thấy một nữ quỷ giống hệt thi thể tới báo án……”

Vừa nghe được chữ mở mắt, ông biết chắc đây thật sự không phải là ảo giác.

“Chuyện này mấy cậu không cần xen vào.”

Tần Sóc giơ tay ra hiệu cho mọi người, rồi đi sang một bên giải thích chi tiết cho Hồ cục. Thấy chuyện không liên quan gì đến mình, nữ pháp y và các đồng nghiệp ở khoa pháp y đi đến bức tượng Vân Khê bị đóng băng, nhìn chằm chằm cô ta như nhìn một con gấu trúc khổng lồ.

Nữ pháp y lặng lẽ dịch vài bước về phía Tô Vân Thiều, nhỏ giọng hỏi cô: “Đại sư, ngài có bán bùa hộ mệnh không?”

Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm nữ pháp y: “Cô vì người chết mà tìm ra chân tướng, trên người không chỉ có công đức còn có thêm chính khí, quỷ hồn khó có thể làm hại cô.”

Nữ pháp y không hiểu công đức và chính khí là thứ gì, nhưng sau khi liên hệ câu nói trên cùng hoàn cảnh cũng đoán được là thứ tốt, chỉ là……

“Có thể bảo vệ gấp hai lần! Hơn nữa tôi cũng muốn mua cho người nhà vài tấm bùa hộ mệnh.”

Trước kia không biết không sợ, nhưng bây giờ thì ……

Vừa dứt lời, trong ánh mắt của những người còn lại cũng mang đầy khát vọng. Tô Vân Thiều nghĩ ngợi, cảm thấy làm nghề này cũng thật nguy hiểm.

“Sau khi vẽ xong tôi sẽ đưa cho đội phó Tần.”

“Đại sư, tôi muốn mười tấm!”

“Cẩu Tử, cậu lấy nhiều như vậy làm gì?”

“Anh trai, tôi họ Tuân, cậu đừng gọi bậy!”

“Đại sư, tôi chỉ cần bảy tấm là đủ rồi.”

“Đại sư, bao nhiêu tiền một tấm vậy? Ngài có dùng thẻ tín dụng hay ví tiền điện tử không?”

Tô Vân Thiều: “……” Dường như cô nghe thấy được số dư tài khoản đang gào thét.

Sau khi Tần Sóc nói chuyện điện thoại xong quay lại, đã bị đồng nghiệp vây quanh mượn tiền, hỏi ra mới biết là cần tiền mua bùa bình an, một lần mua ít nhất năm tấm, tất cả người trong nhà đều có phần.

Anh bất tri bất giác nhận ra bản thân thật bất hiếu, vội vàng đặt thêm một đơn hàng: “Tôi mua hai mươi tấm, à không, ba mươi tấm đi!”



Tô Vân Thiều: ???

Tiền lương của phó đội trưởng cao như vậy sao?

Tần Sóc cầm di động, đúng lúc đang định chuyển khoản, thì nhìn thấy Tô Vân Thiều đang nhìn hắn chằm chằm: “…… Làm sao vậy?”

Tô Vân Thiều ăn ngay nói thẳng: “Nhìn xem có phải anh tham ô hay là nhận hối lộ.”

Nữ pháp y kinh ngạc: “Đến cái này cũng có thể nhìn ra?!”

Tô Vân Thiều gật đầu, giải thích ngắn gọn một chút: “Trong tướng số có cung tài tài, cung quan lộc, cung cha mẹ…tổng cộng có mười hai cung. Cung tiền tài của phó đội Tần rất đầy đủ, cung quan lộc cũng thể hiện anh là người có tài. Nhưng bản thân anh lại không biết kiếm tiền ngược lại rất giỏi tiêu tiền, cung cha mẹ cũng thể hiện cha mẹ anh đều khỏe mạnh, đều là người có danh vọng.”

Sau khi tổng kết có thể rút ra kết luận: Tần Sóc là người có tiền, nhưng không phải là tiền do mình kiếm được, hơn nữa còn rất giỏi tiêu tiền, nền tảng kinh tế chủ yếu bắt nguồn từ tiền của cha mẹ.

Tần Sóc chưa từng cố ý che giấu bản thân thật sự là phú tam đại ( thế hệ thứ ba trong nhà có tiền ), thấy Tô Vân Thiều chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo của hắn mà có thể đoán ra, nghe xong liền cảm thấy có chút khó tin.

“Thuật xem tướng thần kỳ đến như vậy sao, vậy cô chẳng phải là vừa nhìn thấy một người liền biết có nên kết bạn với người đó hay không à?”

“Thuật xem tướng cũng có giới hạn, dùng từ thần kỳ để hình dung cũng không đúng.” Cụ thể là hạn chế ở chỗ nào, Tô Vân Thiều không giải thích tỉ mỉ: “Từ góc độ khoa học xem xét, gia đình của một người có hòa thuận hay không, có vì tiền bạc mà cảm thấy khó khăn hay không đều có thể dựa vào diện mạo. Một người mà cả tinh thần lẫn diện mạo đều tốt sẽ khác hoàn tàn với một gia đình lục đục khó khăn vì thiếu tiền.”

Mọi người: “……” Đột nhiên cảm thấy thuật xem tướng cũng không có gì quá ghê gớm.

“Còn nữa.” Tô Vân Thiều chắp tay trước ngực: “Người lương thiện hay kẻ gian ác đều có những điểm đáng để chúng ta học tập, người lương thiện cũng có thể bị ép buộc đến mức giết người, mà kẻ tàn ác cũng có thể buông bỏ đồ đao. Nếu luôn trốn tránh kẻ xấu, tiếp cận người tốt, thì không phải là cách hay. Chúng sinh bình đẳng, tôi sẽ không dựa vào thuật tướng số mà kết luận một người có đáng để kết bạn hay không, a di đà phật.”

Mọi người theo bản năng chắp tay trước ngực cùng nhau thi lễ, tụng một tiếng a di đà phật. Nhưng nghi vấn trong đáy lòng càng lúc càng sâu: Đại sư, ngài rốt cuộc là Phật phái hay là Đạo phái?

Tần Sóc uống một chén canh gà Phật giáo do đệ tử Đạo gia nấu, hắn luôn cảm thấy mùi vị này rất lạ, nhưng vẫn không quên mục đích ban đầu của mình.

Hắn chuyển trước cho Tô Vân Thiều ba mươi vạn, sau đó thu tiền từ đồng đội lẫn nhóm cộng sự, hỏi rõ bọn họ muốn mua bao nhiêu, bổ sung thêm số tiền tương ứng, sau khi ghi chép chi tiết mới chuyển lại cho Tô Vân Thiều.

Nhìn thấy số tiền này, Tô Vân Thiều vừa đau mắt lại thêm đau đầu, dứt khoát không để ý nữa, chỉ đi giải trừ lớp băng đang phong ấn Vân Khê.

“Lát nữa bộ phận chuyên xử lí những vụ án thế này sẽ tới, chúng tôi sẽ giao cho họ xử lý vụ án này.”

Vân Khê vừa mới tỉnh lại đã nhận được tin tốt, cũng không vội mà tức giận: “Những tên súc sinh đó có nhận được sự trừng phạt thích đáng không?

“Có thể!” Tô Vân Thiều có thể khẳng định như vậy, hoàn toàn không phải vì tin tưởng người của bộ phận đặc thù rất công bằng liêm chính, mà là bởi vì……

“Nếu bọn họ không thể trả lại công bằng cho cô vậy cô tự đi trả thù là được rồi. Dù sao giữa các người đều có quan hệ nhân quả, chỉ cần không hại chết người là được.”

Vân Khê liền hiểu ra: Nếu người chết rồi thì làm gì còn mạng đền tội nữa, chỉ cần bọn họ còn sống thì có thể hành hạ thêm vài năm. Vừa nghĩ đến cảnh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chờ mong. Ha ha ha!

Những người khác yên lặng nhìn trời.

Hả? Bỗng nhiên có thật nhiều tiếng ồn, tất cả bọn họ đều chẳng nghe gì hết.

******

Vụ án của Vân Khê không liên quan gì đến bọn họ, sau khi lấy xong khẩu cung liền lập tức rời đi. Lúc Tô Vân Thiều đang đi xuống lầu ba thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

Men theo cầu thang nhìn xuống, bên cạnh cầu thang tầng hai, Tần Giản đang ôm cổ Hứa Đôn thì thầm.

Hứa Đôn hỏi: “Cậu không nói cho cảnh sát biết chị của tôi đã giả vờ làm cảnh sát đấy chứ?”

Tần Sóc: ???

Những cảnh sát phía sau: ???

“Không có, yên tâm đi!” Tần Giản vỗ ngực: “Tần Giản tôi coi trọng nhất chính là nghĩa khí, sao có thể làm ra chuyện bán đứng anh em được?!”

Tần Sóc trầm mặt, muốn bắt em họ ngay tại hiện trường, sau đó mắng hắn đến máu chó phun đầu thì lại nghe thấy Tần Giản nói bằng giọng vô cùng tự hào: “Chị của cậu sao có thể so được với tớ, chị ấy chỉ có thể đem mấy đạo cụ trong kịch bản giết người bỏ vào túi rồi giả vờ vô tình lộ nó ra, nhưng tớ thì có thể lấy thẻ ngành của anh trai bỏ vào trong đó.”

“Wow ——” Hứa Đôn sợ ngây người: “Hóa ra có anh trai làm cảnh sát cũng thật thuận tiện!”

Tần Sóc: “……”

"Giả danh cảnh sát là phạm tội mạo danh lừa gạt, cho nên chúng ta không được tùy tiện xuất trình thẻ, không thể nói quá rõ ràng biết không? Giống như chị của cậu ấy, phải diễn tự nhiên một chút."

Tần Giản khoe khoang kinh nghiệm của bản thân, "Nếu bị bắt được, cậu phải khăng khăng rằng mình đang chơi trò cảnh sát, cậu vẫn là trẻ vị thành niên chắc chắn sẽ được khoan hồng.”

Anh em lẫn đồng nghiệp của Tần Sóc đều cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt nhìn Tần Sóc cũng trở nên khác hẳn: Em họ của anh tuy còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều lỗ hổng của pháp luật đấy!

Sắc mặt Tần Sóc còn âm trầm hơn cả Vân Khê, cầm lấy văn kiện của mình ném thẳng lên đỉnh đầu Tần Giản.

“Ai đó? Ném đồ từ trên cao xuống, thật sự không có đạo đức xã hội mà!”

Tần Giản xoa xoa đầu, quả thực không đau, liền nhìn thấy thứ đồ đập vào đầu hắn đang nằm trên mặt đất. Là một tập văn kiện đã mở ra, hơn nữa người đàn ông trong ảnh chính là anh trai mình.

Trái tim Tần Giản đập thình thịch, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Tần Sóc đứng ở cầu thang lầu ba, tay còn làm động tác cắt cổ, trong miệng gằn lên từng chữ: "Mày! Xong đời rồi!"

Phía sau còn có cả một đám người, vừa nhìn đã nhận ra là người của đội điều tra hình sự.

Tần Giản:…… Ôi không.

Hứa Đôn hết nhìn lão đại của mình, lại nhìn anh trai của lão đại, cuối cùng co rúm người giả vờ câm điếc y như một chú chim cút nhỏ. Nhưng trong lòng vẫn còn một chút nghi vấn: Nhiều người đi tới như thế, tại sao không có một chút tiếng động? Hai người bọn họ chuyên tâm nói chuyện đến thế sao?

Ngay lúc Hứa Đôn đang cảm thấy nghi hoặc, Tô Vân Thiều đã âm thầm thu hồi bùa tĩnh âm ( không tiếng động). Nếu không cho người nào đó nếm chút giáo huấn, e rằng sớm muộn cũng sẽ trở thành người không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Những việc còn lại đều giao cho đám người Tần Sóc và tổ chuyên xử lý những vụ án đặc biệt, Tô Vân Thiều còn cố ý nán lại chờ đợi Bách Tinh Thần đi qua để chào tạm biệt, rời đi trước.

Sau đó cô cũng không về thẳng nhà mà bắt taxi đi đến phố đồ cổ. Còn chưa kịp đi tới cửa tiệm Bác Cổ Kim, người đàn ông trung niêm mặc đạo bào hôm trước đã vội vàng chạy tới: “Đại sư, thật cảm ơn ngài đã cứu con dâu và cháu gái của tôi!”

Tô Vân Thiều lập tức nhớ ra: “Không sao là tốt rồi.”

Ông ta đưa ra một cái thẻ: “Tôi cũng không biết đại sư thu phí thế nào, trong thẻ này là toàn bộ số tiền mà tôi đã tích lũy, mong đại sư hãy nhận lấy.”

“Không cần.” Tô Vân Thiều tích được công đức, đã đủ rồi.

Người đàn ông vẫn kiên trì muốn trả ơn cứu mạng, suốt dọc đường đều bám lấy cô, cô mua giấy bùa, ông ta liền muốn trả tiền. Sau khi bị cô từ chối liền chủ động giúp cô xách túi, hơn nữa còn muốn mua một món đồ cổ trong tiệm tặng cho cô.

Tô Vân Thiều hết cách chỉ đành khuyên ông ta: “Có lẽ đối với ông mà nói, việc tôi cứu con dâu và cháu gái ông là ân tình to lớn, nhưng với tôi mà nói, đó chỉ là một câu chỉ điểm. Nếu ông không tin cũng vô dụng, xét cho cùng cứu được người hay không đều phụ thuộc vào hành động của ông. Hôm nay ông dùng tàn bộ số tiền tích lũy được để cảm ơn tôi, chi bằng đem số tiền này lo cho người nhà.”

“Con dâu mang thai mười tháng không vất vả sao? Nuôi một đứa trẻ không tốn kém sao? Con dâu ông vừa sinh xong, cơ thể vẫn còn suy nhược, cháu gái cũng vừa ra đời, lúc nào cũng khóc oa oa đòi tiền. Dùng số tiền này chăm sóc con dâu ở cữ cho tốt, sau này làm nhiều việc thiện, tích đức cho người nhà, có như vậy mới không uổng phí công sức tôi chỉ điểm.”

Sau khi Tô Vân Thiều đi rồi, người đàn ông vẫn đứng im tại chỗ, bàn tay nắm chặt tấm thẻ chưa tiêu mất nửa đồng. Ông ta đã sống hơn nửa đời người, trên phương diện đối nhân xử thế lại không bằng một cô bé vị thành niên. Quả nhiên là đại sư, tầm mắt khác hẳn người thường!

Buổi tối, khi người đàn ông trở về bèn đem tất cả mọi chuyện nói cho người nhà biết. Cả vợ, con trai lẫn con dâu đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong xã hội hiện nay vẫn còn những con người có hành động cao cả đến thế, giúp người không mong hồi báo, coi tiền tài chẳng khác nào bùn đất.

Ngẫm lại mới thấy lời của đại sư rất có lý, sau này bọn họ phải hành thiện tích đức nhiều hơn. Mà Tô Vân Thiều đang ở nhà họ Tô vẫn không hiểu sao bản thân lại nhận được công đức.

Tô Vân Thiều: ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện