Chỉ một câu nói nhưng phải đổi tới ba lần, nếu không phải Tô Vân Thiều nhớ rõ tối qua Tô Húc Dương nói chuyện điện thoại với người khác rất rành mạch, cô còn tưởng rằng hắn có tật nói lắp.

Cô khẽ “ừ” một tiếng, nhìn thấy tơ máu và quầng thâm dưới mắt của hắn, còn trên bàn thì có hai hộp mì ăn liền thì nhắc nhở nói: “…… Thức đêm không tốt cho sức khỏe.”

Tô Húc Dương bực mình, em cho rằng người anh trai này đã vì ai mà thức đêm đến mức làm ảnh hưởng đến sức khỏe? Buổi sáng đói bụng mà còn tập thể dục thì sẽ không tốt, sau một hồi Tô Vân Thiều lục lọi trong phòng bếp liền tìm thấy bột mì và trứng gà.

Tô Húc Dương ném hộp mì ăn thừa vào thùng rác, nhớ tới lời mẹ nói tối qua, em gái chỉ dùng bếp đất và củi để nấu cơm bèn không nhịn được mà hỏi một câu: “Có cần anh giúp không?”

Tô Vân Thiều: “Vậy anh biết nhào bột không?”

Tô Húc Dương: “Không biết.”

“Vậy biết chiên trứng không?”

“……Không biết.”

“Biết thái thịt thành sợi không?”

Tô Húc Dương: “…… Cũng không.”

Liên tiếp ba đáp án đều là không biết cũng đủ cho Tô Vân Thiều hiểu rõ người này mười ngón tay chưa từng đụng tới một giọt nước.

Vì vậy cô đã lập tức đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Tô Húc Dương sống hai mốt năm ở trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân là một tên phế vật.



Hắn suy sụp ôm mặt, lại vô tình sờ thấy một lớp dầu bóng loáng, nhất thời sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy thẳng lên lầu.

Hu hu hu đúng là muốn lấy luôn cái mạng già này mà. Hắn chỉ thức khuya có một hôm, da mặt đã xuống tone, trên mặt toàn là dầu. Hơn nữa còn để gương mặt như vậy mà nói chuyện với em gái ruột!

Mà bên trong phòng bếp, Tô Vân Thiều chỉ vẫy vẫy tay, một người giấy nhỏ không biết từ đâu xuất hiện. Nó ngoan ngoãn đứng trên thớt gỗ, tiếp nhận công việc mà Tô Vân Thiều đang làm dở.

Chờ tới lúc Tô Húc Dương tắm rửa xong, còn thuận tay đắp một miếng mặt nạ của bà Tô thì mới rạng rỡ đi xuống lầu. Vừa vặn Tô Vân Thiều đang dọn bát đũa ra.

Sợi mì dày đều, trứng chiên vàng ươm, rau xanh mướt và những miếng thịt heo cắt mỏng... bất ngờ đánh thức cơn thèm ăn vốn đã im lìm suốt đêm qua trong dạ dày. Tô Húc Dương hoàn toàn quên mất bản thân phải nói gì, hắn ta chỉ vùi đầu mà ăn.

Ăn sáng xong, Tô Vân Thiều ra ngoài đi dạo, Tô Húc Dương vừa định đi theo nhưng nhìn thấy bánh canh và trứng chiên vẫn chưa ăn hết liền triệt để lựa chọn đồ ăn mà bỏ lại em gái. Em gái vẫn còn đây, nhưng đồ ăn ngon như vậy làm gì có nhiều!

Không lâu sau, dì giúp việc mang theo rau và thịt tươi đến, bát đũa trong bồn đã được rửa sạch. Bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và cháo.

Những món này đều là những món mà người nhà họ Tô hay ăn, nhưng được ưa thích nhất vẫn là cháo. Tô Húc Dương chỉ ăn chút bánh bao và cháo, bà Tô thấy vậy liền lo lắng hỏi con trai:

“Húc Dương, sao con lại không ăn?”

“Con không đói.” Tô Húc Dương nở một nụ cười trông có vẻ gượng gạo.

Hắn thật sự muốn nói hắn đã ăn sáng với Tô Vân Thiều rồi, nhưng rõ ràng em gái đã ăn một bát mì, giờ lại ăn thêm bốn cái bánh bao và một chén cháo.

Hắn còn có thể nói gì? Chẳng lẽ hắn phải thừa nhận sức ăn của một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết lại không bằng một cô bé mới mười bảy tuổi? Hắn cũng cần mặt mũi nha.

Trong lúc bà Tô đang cố gắng khuyên con trai ăn nhiều một chút thì ông Tô lại cất tiếng hỏi Tô Vân Thiều:

“Vân Thiều, hôm nay là thứ sáu, con muốn hôm nay tới trường hay để sang tuần mới bắt đầu đi học?”



"Hôm nay con sẽ đến trường." Tô Vân Thiều muốn nắm bắt tình hình ở trường sớm một chút.

Sau khi ăn xong, tài xế chở Tô Húc Dương đến trường đại học, còn ông Tô chở hai cô con gái đến trường cấp ba. Tô Vân Thiều ngồi ở ghế phụ, chỉ còn lại Tô Y Y là ngồi ở hàng ghế phía sau.

Dường như cả hai vẫn duy trì trạng thái âm thầm không làm phiền tới đối phương. Bầu không khí này khiến ông Tô hơi khó chịu.

Nhưng bản thân vẫn đang lái xe, không thể phân tâm, vì vậy ông thầm nghĩ nhất định phải tìm ra một cơ hội để mọi người cùng nhau ra ngoài du lịch!

Tới trường học, ông Tô dẫn Tô Vân Thiều đi làm thủ tục chuyển trường, Tô Y Y đi một mình về lớp. Cô bạn thân Dương Tư Tư nhìn thấy cô ấy bèn đuổi theo: “Y Y, tớ vừa mới nhìn thấy ba của cậu.”

Tô Y Y: “Chị gái của tớ vừa mới chuyển trường về đây, ba của tớ dẫn chị ấy đi làm thủ tục nhập học.”

“Nhà cậu thật sự đã đón cô ấy trở về?” Dương Tư Tư vừa kinh ngạc vừa hóng chuyện bát quái.

“Vậy giờ thế nào rồi? Cô ấy có dễ chung sống không? Liệu cô ấy có bắt nạt cậu không?”

“Làm gì có chứ?” Tô Y Y bật cười, đừng nói là làm khó cô, đến cả nói chuyện chị ấy còn chẳng thèm nói với cô ấy chứ.

Nhưng Dương Tư Tư vẫn không tin: “Sao lại không? Cậu chiếm thân phận của cô ấy, khiến cô ấy bị ngược đãi ở vùng nông thôn lạc hậu suốt mười bảy năm.

Hiện giờ cậu ấy đã trở về, chắc chắn cô ấy sẽ cướp lại những thứ thuộc về cô ấy. Giống hệt như tình tiết trong phim truyền hình! Hơn nữa cô ấy còn muốn cướp luôn vị hôn phu của cậu!”

Lúc đầu Tô Y Y còn hờ hững, nhưng vừa nhắc đến mấy chữ vị hôn phu, rốt cuộc sắc mặt cũng thay đổi.

Cô hiểu rõ những thứ mà bản thân đang có chính là tu hú chiếm tổ chim khách. Nếu Tô Vân Thiều muốn cướp lại những thứ thuộc về mình, đây cũng là điều bình thường, chỉ có vị hôn phu của cô là không thể! Anh là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cô, từ lâu cô đã quyết tâm muốn gả cho anh. Cho dù là ai cũng thể cướp anh ấy từ trong tay cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện