Tô Vân Thiều mở cửa, "Anh."

Tô Húc Dương: "Mẹ bảo anh tới hỏi một chút, các bạn của em có muốn ở lại dùng bữa tối hay không. Buổi tối ba có tiệc xã giao, Y Y thì có hẹn với người khác, chỉ có mấy người chúng ta."

Đống tượng gỗ điêu khắc còn chưa dọn xong, bốn người đều đồng ý.

Nhiều tượng gỗ như vậy bày từ trên bàn xuống dưới đất, Tô Húc Dương tùy tiện liếc mắt một cái đã nhìn thấy được.

"Mọi người đang chơi cái gì vậy?"

"Là mấy tượng gỗ điêu khắc mà em đã làm, mấy người bọn họ thích nên em lấy ra cho bọn họ nhìn một chút." Tô Vân Thiều dùng giọng điệu bình thản, ngữ khí kia nghe vào trong tai Tô Húc Dương chỉ nhẹ nhàng như gấp mấy con hạc giấy, nhưng đó là tượng gỗ điêu khắc nha!

Tô Húc Dương buồn bực nhìn chằm chằm Tô Vân Thiều, dùng ánh mắt ai oán trách móc: Anh là anh ruột của em! Còn chưa từng nhìn thấy! Em đúng là trọng bạn khinh anh trai ruột!

Tô Vân Thiều: "..."

“Nếu vậy thì, anh cũng tới chọn mấy cái đi?" Tô Húc Dương khẽ cười nhạo một tiếng, lớn giọng nói: “Em là em gái ruột của anh, mấy cái làm sao đủ?!”

Tô Vân Thiều: "... "

Bốn người Tần Giản: "... "

Tô Húc Dương đi xuống lầu nói với mẹ Tô một tiếng rồi lại đi lên, trong lúc anh ta rời đi, Vân Khê đã sớm trốn sau rèm cửa sổ.

Nhưng lúc này, bốn người Tần Giản mới biết được người nhà họ Tô hoàn toàn không biết gì về thân phận Thiên sư của Tô Vân Thiều.

Năm người phối hợp, nhanh chóng sắp xếp tất cả tượng gỗ, xếp theo chủng loại lớn nhỏ, chụp ảnh từng cái một, chơi đến quên cả trời đất.

Cuối cùng bốn người Tần Giản mỗi người đều chọn bốn năm cái, Tô Húc Dương kiêu ngạo cười ha ha, ôm mười mấy cái trở về phòng, bước chân trở về phòng đều trở nên nhẹ nhàng.

Tô Vân Thiều thở dài bất lực, rút một xấp bùa từ trong ngăn kéo đưa cho bọn họ.

“Tớ vẽ bùa trợ ngủ không nhiều, các cậu chia ra dùng trước, không đủ thì nói tớ. Bên trong có bốn tấm bùa Lôi, lúc ném ra ngoài thì kêu hai chữ "sấm sét" là được, an toàn là quan trọng nhất, không nên luyến tiếc, nhưng phải nhớ kỹ không thể dùng lung tung.”

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa cất kỹ bùa trợ ngủ và bùa Lôi, gật đầu lia lịa: “Bọn tớ nhớ rồi.”

Đoàn người xuống lầu ăn cơm.



Trên bàn cơm, Tần Giản dỗ ngọt làm mẹ Tô rất vui vẻ, còn dặn bọn họ lần sau tới nhớ báo trước một tiếng, bà sẽ chuẩn bị những món mà bọn họ thích ăn.

Sau khi ăn xong, Tần Giản cũng không vội vàng rời đi, mà cầm tượng gỗ của Tô Vân Thiều khoe với mẹ Tô.

Cậu ta là một đứa con trai còn có thể nói, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa sao có thể thua được? Ba người trái một câu, phải một câu khen Tô Vân Thiều, mẹ Tô nghe được suýt chút nữa nếp nhăn nơi khóe mắt của phải bật cười, ánh mắt Tô Húc Dương nhìn Tần Giản đã ôn hòa hơn một chút.

Mà Tô Vân Thiều, người được khen ngợi, sắp lui ra tới cửa.

Bách Tinh Thần không có tham dự náo nhiệt, cậu ta ném cho Tô Vân Thiều một ánh mắt đồng tình.

Vân Thiều: ???

Lấy điện thoại di động ra lạch cạch gõ chữ.

Là người đầu tiên nhắn: [ Ba người các cậu một vừa hai phải thôi. ]

Sau đó lại nhắn riêng cho Bách Tinh Thần: [ Cậu từng trải qua chuyện này rồi sao? ]

Bách Tinh Thần: [ Lúc này, chỉ cần cười là được. ]

Tô Vân Thiều: [ Không thể trốn đi à? ]

Bách Tinh Thần: [ Cũng được. ]

Tô Vân Thiều: [ Vậy tớ trốn đây. ]

Tô Vân Thiều lén lút lui về phía sau, thừa dịp mọi người ở trong phòng khách không chú ý, lặng lẽ trốn ra ngoài.

Trước cửa biệt thự, Tô Y Y đã tận mắt nhìn Tô Vân Thiều giống như ăn trộm từ trong nhà chạy ra.

“Chị?" Tô Vân Thiều xoay người, thấy Tô Y Y và một người đàn ông xa lạ tay trong tay đứng ở cửa biệt thự, bộ dáng rất thân mật.

“Giới thiệu một chút, đây là chị gái của em, Tô Vân Thiều ". Tô Y Y mỉm cười vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, nói: “Chị, đây là vị hôn phu của em, Phó Diệp.”

Phó Diệp mặc áo sơ mi trắng quần đen, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ôn hòa, chính là hình tượng của nam thần vườn trường.



“Lần đầu gặp mặt, xin chào.”

"Xin chào" Tô Vân Thiều nhìn Tô Y Y, dường như đang rơi vào vòng xoáy tình yêu, lại nhìn Phó Diệp rõ ràng lớn tuổi hơn, “Mạo muội hỏi một câu, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Phó Diệp: "Hai mươi mốt, cùng tuổi với Húc Dương."

Tô Y Y còn đang nghi hoặc tại sao chị lại muốn hỏi cái này, liền thấy sắc mặt của Tô Vân Thiều hơi trầm xuống.

"Vậy anh có biết em gái tôi năm nay mấy tuổi không?"

Phó Diệp: "Mười bảy."

"Rất tốt." Tô Vân Thiều quyết đoán bấm gọi 110, "Biết luật mà vẫn phạm luật, tội thêm một bậc, mười năm trở lên......"

Phó Diệp: ???

Hệ thống: 【 Thống khoái. 】 cô làm rất xinh đẹp!

Từ lâu nó đã cảm thấy khó chịu về người đàn ông thường xuyên chiếm dụng thời gian làm bài tập của ký chủ!

Đợi đã!!!

Tô Y Y lo lắng nhào tới ôm lấy Tô Vân Thiều, chỉ sợ hơi chậm một chút thôi sẽ phải đến đồn cảnh sát vớt vị hôn phu của mình, "Chị, hôn ước của chúng em đã được hai nhà đồng ý, bây giờ mới chỉ nói miệng vậy thôi, chờ đến năm em đủ mười tám tuổi, sẽ làm lễ trưởng thành và lễ đính hôn cùng lúc!"

Vẻ mặt Tô Vân Thiều hoài nghi: "Thật sao?”

Tô Y Y gật đầu lia lại: "Thật, so với Trân Châu còn thật hơn!”

Phó Diệp gượng cười: “Còn thật hơn vàng nữa!”

“Diệp......”

Tô Y Y như thường lệ chuẩn bị mở miệng gọi anh Diệp, khóe mắt liếc thấy Tô Vân Thiều ở bên cạnh có vẻ không vui vì bị ngăn cản gọi 110 liền giật nảy mình, nhanh chóng sửa miệng, “Phó Diệp, em về đến nhà rồi, anh mau trở về đi”.

Tô Y Y vừa nói vừa liều mạng nháy mắt: Chạy mau!

Phó Diệp: "..." Chị gái em là mãnh thú sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện