"Thì ra là nó đã hại chết con trai tôi!" Sắc mặt của ba Tôn đột nhiên thay đổi, vô cùng chán ghét nói "Tôi đi làm vất vả mới kiếm đủ tiền chu cấp cho nó ăn mặc, chu cấp tiền đi học, cái thứ bồi thường tiền như nó còn dám xuống tay với con trai tôi, đáng đời bị xe đâm chết!"

Ba Tôn nhổ một ngụm nước bọt rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn hất tung toàn bộ lễ vật cúng cùng với tấm hình đen trắng của Tôn Kha xuống đất, khung ảnh thủy tinh vỡ nát văng đầy khắp sàn.

Ông ta không thèm liếc mắt nhìn cô con gái mình đã nuôi nấng mười bảy năm mà đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Trên mặt đất, Tôn Kha trong tấm hình đen trắng vẫn đang mỉm cười.

Mẹ Tôn chảy nước mắt quỳ rạp trên sàn, cẩn thận nhặt ảnh chụp con gái lên nâng niu ôm vào trong ngực, thấp giọng lặp lại "Làm bậy mà......"

Tô Vân Thiều và Tần Sóc nhặt đồ cúng rơi trên mặt đất lên, quét dọn tro hương, dầu sáp và mảnh thủy tinh văng đầy đất.

Thu dọn xong lại giúp mẹ Tôn sắp xếp lại hương án, sau đó hai người chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Tô Vân Thiều quay đầu lại hỏi: "Dì, dì đã bao giờ nghĩ tới việc giết Mao Hàm Nguyệt hay chú không?"

Mẹ Tôn ngây ra một chút, cười tự giễu: "Dì nói không có, cháu tin không?"

Trên đường trở về, Tần Sóc thật lòng cảm thán nói: "Đúng là không nên trọng nam khinh nữ."

Tô Vân Thiều cười nhẹ: "Thật trùng hợp, em thì trọng nữ khinh nam."

Tần Sóc: "... Chúng ta không thể nam nữ bình đẳng được sao?"

Tô Vân Thiều mỉm cười, từ chối bình luận thêm, "Đội phó Tần, nhờ anh tìm người của bộ phận đặc biệt quan sát hai người này một chút."



"Làm sao vậy?"

"Có thể sẽ xảy ra chuyện."

Một ông bố gia trưởng, tư tưởng trọng nam khinh nữ có thể kiếm ra tiền, một người mẹ đảm đang nhu nhược thậm chí là hèn nhát, một cô con gái ngây thơ ngoan hiền... Nhà họ Tôn ban đầu không mấy hạnh phúc, ít nhất bề ngoài họ vẫn còn giữ được bộ dạng người một nhà.

Ba năm trước, Mao Hàm Nguyệt chen chân làm cho gia đình vốn không viên mãn này dần dần rạn nứt.

Nửa năm trước, Mao Hàm Nguyệt mang thai, cho dù sự tồn tại của hai mẹ con này không vẻ vang gì nhưng cũng đủ làm cho thanh danh của ba Tôn xấu đi và ông ấy vẫn lựa chọn đứa con trai chưa chào đời, khiến gia đình gần như đứng bên bờ vực tan nát.

Nếu như nói mẹ Tôn ban đầu còn có một tia hy vọng đối với ba Tôn thì sau cái chết của Tôn Kha và chuyện ba Tôn chửi ầm lên quét sạch lễ vật xuống đất, e là chút tình cảm cuối cùng cũng đã biến mất sạch sẽ.

Nếu bà ấy tức giận điền tên ba Tôn vào khung, sẽ có thêm một mạng người. Tần Sóc đau đầu, "Sớm biết như vậy chúng ta đã hỏi uyển chuyển hơn một chút."

"Không thấy hồn phách của Tôn Kha, chỉ có thể hỏi mẹ của cô ấy nhưng không ngờ là dì không chỉ gặp qua mà còn có thể đi vào trang web kia, thậm chí ngay cả trang web cô gái địa ngục mà Tôn Kha vào là cùng một..." Lời còn chưa nói xong, điện thoại di động của Tô Vân Thiều đã rung lên.

Hứa Đôn: [Hiện tại có một việc rất khẩn cấp, có một đàn chị không tin vào việc điền tên vào khung mà có người bị giết, có chút tò mò nên đã điền tên giáo viên chủ nhiệm vào đó, làm sao bây giờ? Sẽ xảy ra chuyện sao?]

Tần Giản: [Chậc chậc, phải có bao nhiêu thù hận mới làm như vậy chứ?]

Lôi Sơ Mạn: [Từng bị bắt vì yêu sớm?]

Cái Khiết: [Nếu giáo viên chủ nhiệm thực sự xảy ra chuyện, cô ấy chính là kẻ giết người, đúng không?]

Bách Tinh Thần: 【 Nghề giáo viên quá nguy hiểm, cũng may tớ dự định làm luật sư. 】

*******************



Hành động của đàn chị này đúng là không thỏa đáng, nhưng cho dù là người viết tên hay là người bị viết tên đều còn sống thì đây rất có thể sẽ trở thành điểm mấu chốt để phá án và bắt được lệ quỷ.

Tần Sóc vội vàng quay xe chạy về phía trường học của Hứa Đôn, đồng thời gọi điện thoại cho Cao Nhiên.

Bởi vì anh bận lái xe nên để cho Tô Vân Thiều giải thích rõ đầu đuôi toàn bộ sự việc, bao gồm cả việc hi vọng thành viên của bộ phận đặc biệt có thể thử tìm kiếm cô gái địa ngục và quan sát ba mẹ Tôn.

Hiệu suất của Cao Nhiên cực cao, Tô Vân Thiều đợi chưa đến một phút, anh ấy đã trả lời: "Theo yêu cầu của em, anh đã cho tất cả thành viên bộ phận đặc biệt làm thử, chỉ có hai người có thể vào được."

Tần Sóc thốt lên: “Vậy thì 12 giờ trưa cũng không phải là điểm mấu chốt!”

Nói xong mới nhớ tới trước đây không lâu, Bách Tinh Thần cũng đã từng nói như vậy ở trong nhóm, vậy thì điểm khác biệt trên người Cái Khiết với bọn họ chỉ còn lại là âm hôn, "Vân Thiều, em cảm thấy để vào được trang web kia thì cần cái gì?"

Tô Vân Thiều biết rõ nhưng không trả lời, “Bộ trưởng Cao, anh thấy thế nào?”

Cao Nhiên: "Ngày thường hai người đó có rất nhiều oán hận về việc tiền lương của bộ phận đặc biệt quá thấp, đồng nghiệp thì tính tình kì quặc nên khó ở chung, rồi không thể thăng chức, một bụng oán khí. Cho dù bọn họ viết tên anh lên cái khung đó, anh cũng không cảm thấy có gì kì lạ.”

Vừa dứt lời, Tô Vân Thiều và Cao Nhiên đã đồng thanh nói: “Oán khí.”

Tần Sóc lại nói: "Sát ý.”

Hai từ tưởng như bất đồng, nhưng lại khá tương xứng khi đặt trong tình huống này.

Tô Vân Thiều: "Nếu đối phương đã thiết lập hai đường vào là trang web và thanh tìm kiếm, chứng tỏ bọn họ muốn thả lưới bắt nhiều cá, so với sát ý có thể dễ dàng khắc chế thì phạm vi của oán khí sẽ càng rộng.”

Cao Nhiên: "Ngày thường rất nhiều người sẽ nói mấy câu như “Sao mày không chết đi”, “Đi chết đi”, thì rất nhanh sẽ sinh ra sát ý, nhưng sau đó đa số sẽ lo lắng đến hậu quả của việc giết người mà áp chế xuống, không hành động. Oán khí thì khác vì mọi người sẽ cảm thấy không ảnh hưởng gì đến người khác, oán giận vài câu cũng chẳng sao".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện