Diêm Vương:【 Sao cô không dùng tâm mà quan sát? 】

Tô Vân Thiều:【 Mắt Điện Tử có thể ghi lại một số cảnh mà mắt thường không thấy được, tôi không tận mắt nhìn thấy con quỷ kia, có dùng tâm quan sát cũng vô dụng. 】

Diêm Vương:【 Ấn Diêm Vương cũng không dùng được? 】

Tô Vân Thiều:【 Dù sao đó cũng là đồ vật của ngài, tôi chỉ có thể mượn dùng trong chốc lát, không thể dùng thường xuyên được. 】

Tô Vân Thiều:【 Nói về chuyện đó, vì sao ấn Diêm Vương của ngài lại ở trong người tôi? 】

Vừa nói về vấn đề ấn Diêm Vương, Diêm Vương lập tức không trả lời nữa.

Tô Vân Thiều đau đầu không thôi: Tên ôn con này lại giả chết! Vào buổi tối gặp mặt lần đầu tiên, Diêm Vương đã dạy cô cách sử dụng ấn Diêm Vương, cho phép cô thấy rõ được mối quan hệ nhân quả chằng chịt giữa hai người.

Tô Vân Thiều lo lắng Diêm Vương lừa mình, cô đã mở ra mắt Phật.

Đó là một pháp môn của nhà Phật, cô có thể sử dụng, nhưng sẽ phải tiêu tốn hơn phân nửa nguyên khí trong cơ thể, mở mắt xong rất lâu mới có thể nhìn thấy được, kết quả chẳng khác mấy so với việc sử dụng ấn Diêm Vương, khác ở chỗ là sử dụng ấn thì chỉ chớp mắt một cái là có thể nhìn thấy được.

Diêm Vương chiếm mất chiếc ghế dựa đặt dưới gốc cây hoa đào của cô, nằm dưới cây hoa đào, thoải mái mở miệng châm chọc, mỉa mai cô: “Ấn Diêm Vương tiện lợi như thế thì cô không cần, lại đi dùng mắt Phật, bỏ gần tìm xa, cô sẽ mệt chết đấy!”

Lúc này, Tô Vân Thiều đã nổi giận.

Nhưng lại ngại mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ, cô hít một hơi thật sâu, ngoài miệng nở nụ cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Diêm Vương đại nhân, vì sao ấn Diêm Vương lại ở trong người tôi vậy?”



Diêm Vương lập tức nhắm mắt lại, mặc kệ cô dò hỏi như thế nào anh ta chỉ giả vờ ngủ say như chết.

Sau khi bị cô hỏi tới phát phiền, anh ta dứt khoát bỏ chạy, rồi làm ầm ĩ đến mức hiện tại cô cũng không dám hỏi quá nhiều.

Mọi người ngừng thảo luận về chuyện tàng hình, bắt đầu chuyển sang chuyện quỷ quấn lên người.

Nếu mắt Âm Dương không nhìn ra quỷ hồn có bám vào người sống hoặc là ám lên các vật dụng khác hay không, như vậy có khả năng lệ quỷ đã bám lên hết người này sang vật khác, do đó đã trốn thoát khỏi phạm vị quan sát, hoặc là đơn giản nằm ở chỗ đó chờ phong ba bão táp đi qua rồi mượn cơ hội chạy trốn.

Khả năng của phương pháp này rất cao.

Sau khi Tôn Kha, Mao Hàm Nguyệt chết, có người qua đường vây lại đây xem xét và hóng chuyện, lệ quỷ đã trà trộn vào trong đó, né tránh camera giám sát, nhập vào một người nào đó là có thể chạy thoát.

Tiêu Thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quát lên: “Tên này giết nhiều người như vậy, nếu dám to gan động chạm đến tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải đánh cho hắn một trận tơi bời!”

Cao Nhiên không đưa ra ý kiến gì, tuổi Tiêu Thành còn nhỏ, lại có mắt Âm Dương từ lúc mới sinh và nhạy cảm với âm khí, trên con đường Huyền học này luôn thuận buồm xuôi gió, cho nên Tiêu Thành có hơi…

Nói dễ nghe một chút là dũng cảm thẳng thắn, còn nói khó nghe hơn một chút thì chính là không biết trời cao đất dày.

May mắn Tô Vân Thiều là người đã từng trải, biết ngoài kia có nhiều người tài giỏi, vì vậy cũng biết kiềm chế hơn cậu ta một chút.

Thảo luận xong rồi, mọi người ai về phòng người nấy.

Hai người Cao Nhiên và Tiêu Thành ở chung một phòng, thuận tiện chăm sóc cho nhau.



Tô Vân Thiều cũng thuê một căn phòng, trong nhà cô đã có trận pháp trấn giữ, có bùa chú đuổi ma quỷ, còn có bốn quỷ một yêu, lệ quỷ kia mà tìm tới cửa muốn giết cô thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, ba ngày sau.

Tuy rằng ban ngày Tô Vân Thiều vẫn đi học, cũng đã nói với người nhà rằng mình có việc phải ở bên ngoài vài ngày, nhưng ba mẹ Tô vẫn rất lo lắng, sau khi tan học Tô Y Y vội chạy tới lớp của cô để tìm người.

“Chị, có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chị cứ ở bên ngoài mãi không chịu về nhà?”

Nếu lúc này Tô Vân Thiều dám trả lời rằng “Bắt lệ quỷ”, đoán chừng Tô Y Y có thể gọi điện thoại cho 120, đưa cô vào bệnh viện kiểm tra đầu óc một lượt thật cẩn thận.

“Hai ngày cuối tuần chị muốn đi chơi, thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho ba cũng không đủ, làm xong việc chị sẽ trở về ngay, em giúp chị tìm một lý do qua mắt ba mẹ đi.”

“Giúp chị cũng được.” Tô Y Y khoanh tay trước ngực, nhướng cao mày, mắt trái hiện rõ chữ “Không”, mắt phải hiện rõ chữ “Tin”, “Chị nói thật cho em biết lý do đi, sau đó em sẽ cân nhắc mức độ nặng nhẹ thế nào để tìm cớ lừa gạt ba mẹ giúp chị.”

Tô Vân Thiều: “…” Sao cô cứ cảm thấy cô em gái này đang suy nghĩ âm mưu để tham gia với cô nhỉ.

Cô tìm trong album ảnh trong điện thoại di động bức ảnh chụp bức tượng nhỏ Tô Húc Dương phiên bản chibi bằng ngọc thạch cho Tô Y Y xem, “Chị phải làm năm cái để tặng cả nhà, còn chưa làm xong.”

Từ trước đến nay con gái luôn không thể kháng cự với những đồ vật nhỏ bé, đáng yêu, xinh đẹp, nhân vật phiên bản chibi này lại trùng hợp có cả ba ưu điểm trên, chỉ nháy mắt nó đánh trúng trái tim của Tô Y Y.

“Ôi… đáng yêu quá!” Chỉ trong một giây, Tô Y Y biến thành một fangirl, cô ấy ôm lấy tay Tô Vân Thiều làm nũng, “Chị, em còn muốn xem những cái khác nữa!”

“Chị không chụp thêm.” Tô Vân Thiều không có thói quen chụp ảnh, sở dĩ cô chụp bức ảnh này là vì muốn gửi cho mấy người Tần Giản xem, vì gần đây bận rộn chuyện điều tra vụ án nên mới quên xoá bức ảnh này đi.

Tô Y Y: “Sau khi tan học em sẽ về cùng với chị, xem món quà sinh nhật chị chuẩn bị cho ba như thế nào.” Cũng để thuận tiện xem ba ngày qua Tô Vân Thiều đã ở nơi nào, tình hình ra làm sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện