Trong thư phòng.
Khổng Khánh Tường trầm mặt nhìn ba người đứng trước bàn. Cố Trường Khanh ngồi trên ghế ôm mặt khóc nức nở, cách đó không xa, Khổng Ngọc Phân đứng khóc, Khưu Uyển Di đứng bên Khổng Ngọc Phân, đau lòng xem xét mặt con gái.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khổng Khánh Tường lạnh lùng nói.
Khổng Ngọc Phân lau nước mắt cướp lời:
– Chú à, hôm nay là chủ nhật, cháu vốn đã hẹn bạn đi dạo phố nhưng chú muốn cháu đến giúp Trường Khanh ôn bài, cháu nghĩ sau này Trường Khanh cũng như em mình nên hủy hẹn với bạn bè, rất vui đến đây giúp Trường Khanh học bài nhưng không ngờ… không ngờ lại bị nhục nhã thế này!
Cô chỉ vào vết bàn tay trên mặt mình, lại đau lòng òa khóc.
Khưu Uyển Di nhận được điện thoại của con gái rồi mới đến. Nhìn vết ngón tay trên mặt con gái thì lòng buồn bực không thôi. Con lớn như vậy mà bà còn chưa bao giờ đánh, con bé kia cũng dám ra tay!
Có phải mình vẫn xem thường nó rồi không? Khổng Khánh Tường nhìn về phía Cố Trường Khanh, quát:
– Trường Khanh, con quá đáng rồi, mau xin lỗi Ngọc Phân đi!
Tuy đã chẳng còn ôm hi vọng gì với người cha này nhưng nghe câu đó, lòng Cố Trường Khanh vẫn cảm thấy nặng nề.
Ngay cả hỏi ông cũng không hỏi mà đã phán tội cô? Cả hai đều là con gái ông mà sao lòng ông lại thiên vị như vậy?
Khổng Ngọc Phân hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, trong đôi mắt rưng rưng lộ rõ sự đắc ý. Khưu Uyển Di ở bên cười cười, hòa nhã nói:
– Chẳng qua là trẻ con tranh chấp thôi, sao phải làm nghiêm trọng lên vậy. Không sao đâu!
– Không được, cứ bướng bỉnh thế này, sau này truyền ra ngoài sẽ làm anh mất mặt. Hôm nay phải để cho nó nhận sai mới được.
Khổng Khánh Tường vỗ bàn học, hiển nhiên là rất giận.
Khưu Uyển Di cười thầm trong lòng, không lên tiếng, muốn để Cố Trường Khanh biết được địa vị của mẹ con mình trong lòng Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh đứng lên nhìn Khổng Ngọc Phân, Khổng Ngọc Phân nghĩ cô sẽ xin lỗi mình, không khỏi vênh mặt lên.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Cố Trường Khanh chỉ vào Khổng Ngọc Phân, tủi thân khóc òa:
– Thì ra Khưu tiểu thư giận vì không được cùng bạn bè đi dạo phố nên mới không kiên nhẫn với con như thế!
Sau đó lại nhìn Khổng Khánh Tường:
– Chị ấy làm nhục con, chẳng qua mới dạy được một bài mà đã mất bình tĩnh, còn mắng con là ngu xuẩn, ngu hơn lợn, con giận quá nên mới đánh chị ấy! Con đâu có mời chị ấy đến, nếu không muốn thì sau này đừng đến nữa!
Không sai, mục đích của cô là không muốn Khổng Ngọc Phân làm gia sư nữa, không muốn để cô ta mượn danh nghĩa giúp mình để quang minh chính đại ra vào Cố gia. Giờ gây rối thành vậy, nếu có chút tự trọng thì hẳn sẽ không cố đến nữa.
Khổng Khánh Tường nhìn con gái lớn, có chút mất hứng. Khổng Ngọc Phân biến sắc, vội nói dối:
– Cháu không nói gì hết!
Lúc ấy không có ai ở bên cạnh, ai có thể chứng minh?
Cố Trường Khanh chỉ vào Khổng Ngọc Phân:
– Chị dám nói là chị không mắng em ngu, chị dám thề không? Nếu nói dối, mặt sẽ mọc đầy mụn, sẽ béo lên 200kg.
Thề thốt dù chỉ là đùa bỡn nhưng với cô gái 15 tuổi mà nói vẫn rất có tác dụng. Con gái nhất là những người xinh đẹp thường sẽ coi nhan sắc của mình quan trọng hơn mọi thứ. Lời thề này của Cố Trường Khanh so ra còn độc hơn mọi thứ khác.
Khổng Ngọc Phân không dám nói gì, cúi đầu ấp úng.
Sự thật đã rõ, Khổng Khánh Tường đau đầu nhìn hai chị em. Rõ ràng là có huyết thống mà sao lại đối chọi nhau như vậy?
Nếu cứ thế này chẳng phải con gái lớn sẽ càng không ngóc nổi đầu lên ở Cố gia? Nhưng càng vì thế lại càng không thể để hai đứa bất hòa. Phải cho chúng thêm thời gian, hôm nay cãi nhau, ngày mai sẽ làm lành. Không cho cơ hội tiếp xúc thì có lẽ quan hệ sẽ càng căng thẳng!
Khưu Uyển Di đi theo Khổng Khánh Tường nhiều năm như vậy, sớm đã hiểu rõ tâm tính ông. Nếu không thế thì há có thể để Khổng Khánh Tường bất chấp mạo hiểm mà lén lút quan hệ với bà nhiều năm như vậy? Đơn giản là Khưu Uyển Di thực sự rất hiểu ý, mỗi lần Khổng Khánh Tường bực tức ở Cố thị đều có thể tìm lại sự cân bằng từ bà.
Lúc này, Khưu Uyển Di thấy sắc mặt ông như vậy thì biết ông nghĩ gì, trong nháy mắt đã có quyết định.
Bà đi đến bên Cố Trường Khanh, vẻ mặt áy náy nói:
– Trường Khanh, cháu đừng buồn, Ngọc Phân bị cô chiều sinh hư nên mới làm cháu giận. Nhưng cháu phải tin cô, nó không hiểu chuyện chứ không cố ý làm tổn thương cháu. Cô bắt nó xin lỗi cháu nhé!
Cố Trường Khanh có chút khó tin nhìn Khưu Uyển Di, cô không nghe nhầm chứ, con gái bị đánh mà còn bắt còn mình xin lỗi?
Đổi lại làm mẹ cô, nếu cô bị đánh, bất kể cô có sai hay không, nhất định bà sẽ giúp cô xả giận!
Đồng thời, Khổng Ngọc Phân cũng trợn mắt nhìn mẹ mình:
– Mẹ…
Giọng Khưu Uyển Di trầm xuống, ra lệnh:
– Mau xin lỗi Trường Khanh đi!
– Cho dù con nói thế nhưng nó đã đánh con…
Đương nhiên Khổng Ngọc Phân không phục nhưng lập tức lại thấy ánh mắt đáng sợ của cha bắn tới, Khổng Ngọc Phân chột dạ, không cam tâm đi đến bên Cố Trường Khanh, mặt đỏ lên, nửa ngày mới lí nhí như muỗi được một câu:
– Xin lỗi!
– Cái gì? Cố Trường Khanh làm bộ không nghe thấy,
Khưu Ngọc Phân ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn cô, trong mắt là sự nhục nhã, phẫn hận, hai tay nắm chặt váy, lớn tiếng nói:
– Xin lỗi!
Khưu Uyển Di nhìn vẻ khó chịu của con gái, lòng cũng giận run nhưng nụ cười vẫn hoàn mỹ như cũ. Bà cầm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói:
– Trường Khanh, lần này là Ngọc Phân không đúng, nhưng cháu yên tâm, về sau Ngọc Phân tuyệt đối sẽ không như thế nữa, hai đứa chơi với nhau hòa thuận nhé!
Còn cố đẩy con gái mình đến đây? Cố Trường Khanh nhìn bà như nhìn người ngoài hành tinh.
Bên kia, Khổng Khánh Tường nói tiếp:
– Về sau cứ thứ bảy, chủ nhật, Ngọc Phân sẽ đến đây dạy Trường Khanh một chút. Trường Khanh, con cũng là tiểu thư khuê các, đừng có động thủ động cước, thật khó coi!
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn ba người này, thật sự tìm không thấy lý do để phản đối.
Buổi tối, Cố Trường Khanh đem tách café Khổng Ngọc Phân uống và đầu mẩu thuốc lá của Khổng Khánh Tường cho vào một túi sạch, đưa đến nhà Văn Kì Sơn để ông đi xét nghiệm DNA. Tiện thể nhắc lại chuyện hôm nay.
– Cháu quả thực đã bị sự vô sỉ của bọn họ đả bại!
Cố Trường Khanh ngồi trên chiếc ghế da Italy trong thư phòng của Văn Kì Sơn, lắc đầu cười khổ.
– Tiền quan trọng thế sao? Quan trọng đến độ gạt bỏ tự tôn của mình, lắc đuôi trước mặt người khác? Khổng Ngọc Phân kia cũng thật đáng thương, rõ ràng đã bị ăn tát mà vẫn còn phải xin lỗi.
Cố Trường Khanh thật sự không thể hiểu nổi.
So với hành vi hôm nay của bọn họ, trong lòng cô còn thấy khó chấp nhận hơn cả việc bọn họ hại chết cô. Bọn họ có cần phải vì tiền mà đáng khinh đến thế?
Văn Kì Sơn ngồi sau bàn học, nghe Cố Trường Khanh kể xong, đến bên sofa ngồi cạnh cô. Ông nhìn cô, nói rất nghiêm túc:
- Trường Khanh, cháu có thể cười nhạo bọn họ, có thể khinh bỉ bọn họ, nhưng quyết không thể xem thường bọn họ. Người bình thường sẽ bị đạo đức, thế tục… ước thúc hành vi của mình. Nhưng một người đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn, một lòng một dạ hướng tới mục tiêu thì mới là đáng sợ! Cũng như cha cháu vậy, hắn ta đương nhiên không thật lòng yêu mẹ cháu, lúc trước chẳng phải cũng đã bất chấp mọi thứ để ở rể Cố gia? Kết quả, cháu thấy đó, hắn ta đã từng bước đạt được mục đích của mình!
Cố Trường Khanh có chút nôn nóng:
- Vậy cháu phải làm sao? Phải vô sỉ hơn bọn họ thì mới đánh bại được bọn họ sao? Cháu không làm được!
Văn Kì Sơn vỗ vỗ bả vai cô an ủi:
- Giờ cháu không mạnh bằng bọn họ nên chỉ có thể cố gắng giữ lòng bình tĩnh và đ
Khổng Khánh Tường trầm mặt nhìn ba người đứng trước bàn. Cố Trường Khanh ngồi trên ghế ôm mặt khóc nức nở, cách đó không xa, Khổng Ngọc Phân đứng khóc, Khưu Uyển Di đứng bên Khổng Ngọc Phân, đau lòng xem xét mặt con gái.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khổng Khánh Tường lạnh lùng nói.
Khổng Ngọc Phân lau nước mắt cướp lời:
– Chú à, hôm nay là chủ nhật, cháu vốn đã hẹn bạn đi dạo phố nhưng chú muốn cháu đến giúp Trường Khanh ôn bài, cháu nghĩ sau này Trường Khanh cũng như em mình nên hủy hẹn với bạn bè, rất vui đến đây giúp Trường Khanh học bài nhưng không ngờ… không ngờ lại bị nhục nhã thế này!
Cô chỉ vào vết bàn tay trên mặt mình, lại đau lòng òa khóc.
Khưu Uyển Di nhận được điện thoại của con gái rồi mới đến. Nhìn vết ngón tay trên mặt con gái thì lòng buồn bực không thôi. Con lớn như vậy mà bà còn chưa bao giờ đánh, con bé kia cũng dám ra tay!
Có phải mình vẫn xem thường nó rồi không? Khổng Khánh Tường nhìn về phía Cố Trường Khanh, quát:
– Trường Khanh, con quá đáng rồi, mau xin lỗi Ngọc Phân đi!
Tuy đã chẳng còn ôm hi vọng gì với người cha này nhưng nghe câu đó, lòng Cố Trường Khanh vẫn cảm thấy nặng nề.
Ngay cả hỏi ông cũng không hỏi mà đã phán tội cô? Cả hai đều là con gái ông mà sao lòng ông lại thiên vị như vậy?
Khổng Ngọc Phân hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, trong đôi mắt rưng rưng lộ rõ sự đắc ý. Khưu Uyển Di ở bên cười cười, hòa nhã nói:
– Chẳng qua là trẻ con tranh chấp thôi, sao phải làm nghiêm trọng lên vậy. Không sao đâu!
– Không được, cứ bướng bỉnh thế này, sau này truyền ra ngoài sẽ làm anh mất mặt. Hôm nay phải để cho nó nhận sai mới được.
Khổng Khánh Tường vỗ bàn học, hiển nhiên là rất giận.
Khưu Uyển Di cười thầm trong lòng, không lên tiếng, muốn để Cố Trường Khanh biết được địa vị của mẹ con mình trong lòng Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh đứng lên nhìn Khổng Ngọc Phân, Khổng Ngọc Phân nghĩ cô sẽ xin lỗi mình, không khỏi vênh mặt lên.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Cố Trường Khanh chỉ vào Khổng Ngọc Phân, tủi thân khóc òa:
– Thì ra Khưu tiểu thư giận vì không được cùng bạn bè đi dạo phố nên mới không kiên nhẫn với con như thế!
Sau đó lại nhìn Khổng Khánh Tường:
– Chị ấy làm nhục con, chẳng qua mới dạy được một bài mà đã mất bình tĩnh, còn mắng con là ngu xuẩn, ngu hơn lợn, con giận quá nên mới đánh chị ấy! Con đâu có mời chị ấy đến, nếu không muốn thì sau này đừng đến nữa!
Không sai, mục đích của cô là không muốn Khổng Ngọc Phân làm gia sư nữa, không muốn để cô ta mượn danh nghĩa giúp mình để quang minh chính đại ra vào Cố gia. Giờ gây rối thành vậy, nếu có chút tự trọng thì hẳn sẽ không cố đến nữa.
Khổng Khánh Tường nhìn con gái lớn, có chút mất hứng. Khổng Ngọc Phân biến sắc, vội nói dối:
– Cháu không nói gì hết!
Lúc ấy không có ai ở bên cạnh, ai có thể chứng minh?
Cố Trường Khanh chỉ vào Khổng Ngọc Phân:
– Chị dám nói là chị không mắng em ngu, chị dám thề không? Nếu nói dối, mặt sẽ mọc đầy mụn, sẽ béo lên 200kg.
Thề thốt dù chỉ là đùa bỡn nhưng với cô gái 15 tuổi mà nói vẫn rất có tác dụng. Con gái nhất là những người xinh đẹp thường sẽ coi nhan sắc của mình quan trọng hơn mọi thứ. Lời thề này của Cố Trường Khanh so ra còn độc hơn mọi thứ khác.
Khổng Ngọc Phân không dám nói gì, cúi đầu ấp úng.
Sự thật đã rõ, Khổng Khánh Tường đau đầu nhìn hai chị em. Rõ ràng là có huyết thống mà sao lại đối chọi nhau như vậy?
Nếu cứ thế này chẳng phải con gái lớn sẽ càng không ngóc nổi đầu lên ở Cố gia? Nhưng càng vì thế lại càng không thể để hai đứa bất hòa. Phải cho chúng thêm thời gian, hôm nay cãi nhau, ngày mai sẽ làm lành. Không cho cơ hội tiếp xúc thì có lẽ quan hệ sẽ càng căng thẳng!
Khưu Uyển Di đi theo Khổng Khánh Tường nhiều năm như vậy, sớm đã hiểu rõ tâm tính ông. Nếu không thế thì há có thể để Khổng Khánh Tường bất chấp mạo hiểm mà lén lút quan hệ với bà nhiều năm như vậy? Đơn giản là Khưu Uyển Di thực sự rất hiểu ý, mỗi lần Khổng Khánh Tường bực tức ở Cố thị đều có thể tìm lại sự cân bằng từ bà.
Lúc này, Khưu Uyển Di thấy sắc mặt ông như vậy thì biết ông nghĩ gì, trong nháy mắt đã có quyết định.
Bà đi đến bên Cố Trường Khanh, vẻ mặt áy náy nói:
– Trường Khanh, cháu đừng buồn, Ngọc Phân bị cô chiều sinh hư nên mới làm cháu giận. Nhưng cháu phải tin cô, nó không hiểu chuyện chứ không cố ý làm tổn thương cháu. Cô bắt nó xin lỗi cháu nhé!
Cố Trường Khanh có chút khó tin nhìn Khưu Uyển Di, cô không nghe nhầm chứ, con gái bị đánh mà còn bắt còn mình xin lỗi?
Đổi lại làm mẹ cô, nếu cô bị đánh, bất kể cô có sai hay không, nhất định bà sẽ giúp cô xả giận!
Đồng thời, Khổng Ngọc Phân cũng trợn mắt nhìn mẹ mình:
– Mẹ…
Giọng Khưu Uyển Di trầm xuống, ra lệnh:
– Mau xin lỗi Trường Khanh đi!
– Cho dù con nói thế nhưng nó đã đánh con…
Đương nhiên Khổng Ngọc Phân không phục nhưng lập tức lại thấy ánh mắt đáng sợ của cha bắn tới, Khổng Ngọc Phân chột dạ, không cam tâm đi đến bên Cố Trường Khanh, mặt đỏ lên, nửa ngày mới lí nhí như muỗi được một câu:
– Xin lỗi!
– Cái gì? Cố Trường Khanh làm bộ không nghe thấy,
Khưu Ngọc Phân ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn cô, trong mắt là sự nhục nhã, phẫn hận, hai tay nắm chặt váy, lớn tiếng nói:
– Xin lỗi!
Khưu Uyển Di nhìn vẻ khó chịu của con gái, lòng cũng giận run nhưng nụ cười vẫn hoàn mỹ như cũ. Bà cầm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói:
– Trường Khanh, lần này là Ngọc Phân không đúng, nhưng cháu yên tâm, về sau Ngọc Phân tuyệt đối sẽ không như thế nữa, hai đứa chơi với nhau hòa thuận nhé!
Còn cố đẩy con gái mình đến đây? Cố Trường Khanh nhìn bà như nhìn người ngoài hành tinh.
Bên kia, Khổng Khánh Tường nói tiếp:
– Về sau cứ thứ bảy, chủ nhật, Ngọc Phân sẽ đến đây dạy Trường Khanh một chút. Trường Khanh, con cũng là tiểu thư khuê các, đừng có động thủ động cước, thật khó coi!
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn ba người này, thật sự tìm không thấy lý do để phản đối.
Buổi tối, Cố Trường Khanh đem tách café Khổng Ngọc Phân uống và đầu mẩu thuốc lá của Khổng Khánh Tường cho vào một túi sạch, đưa đến nhà Văn Kì Sơn để ông đi xét nghiệm DNA. Tiện thể nhắc lại chuyện hôm nay.
– Cháu quả thực đã bị sự vô sỉ của bọn họ đả bại!
Cố Trường Khanh ngồi trên chiếc ghế da Italy trong thư phòng của Văn Kì Sơn, lắc đầu cười khổ.
– Tiền quan trọng thế sao? Quan trọng đến độ gạt bỏ tự tôn của mình, lắc đuôi trước mặt người khác? Khổng Ngọc Phân kia cũng thật đáng thương, rõ ràng đã bị ăn tát mà vẫn còn phải xin lỗi.
Cố Trường Khanh thật sự không thể hiểu nổi.
So với hành vi hôm nay của bọn họ, trong lòng cô còn thấy khó chấp nhận hơn cả việc bọn họ hại chết cô. Bọn họ có cần phải vì tiền mà đáng khinh đến thế?
Văn Kì Sơn ngồi sau bàn học, nghe Cố Trường Khanh kể xong, đến bên sofa ngồi cạnh cô. Ông nhìn cô, nói rất nghiêm túc:
- Trường Khanh, cháu có thể cười nhạo bọn họ, có thể khinh bỉ bọn họ, nhưng quyết không thể xem thường bọn họ. Người bình thường sẽ bị đạo đức, thế tục… ước thúc hành vi của mình. Nhưng một người đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn, một lòng một dạ hướng tới mục tiêu thì mới là đáng sợ! Cũng như cha cháu vậy, hắn ta đương nhiên không thật lòng yêu mẹ cháu, lúc trước chẳng phải cũng đã bất chấp mọi thứ để ở rể Cố gia? Kết quả, cháu thấy đó, hắn ta đã từng bước đạt được mục đích của mình!
Cố Trường Khanh có chút nôn nóng:
- Vậy cháu phải làm sao? Phải vô sỉ hơn bọn họ thì mới đánh bại được bọn họ sao? Cháu không làm được!
Văn Kì Sơn vỗ vỗ bả vai cô an ủi:
- Giờ cháu không mạnh bằng bọn họ nên chỉ có thể cố gắng giữ lòng bình tĩnh và đ
Danh sách chương