Trước đại hội cổ đông, Cố Trường Khanh hẹn một số cổ đông nhỏ ra ăn cơm, bao gồm Từ Khôn, Hoàng Thao, và khoảng mười cổ đông nhỏ như cổ đông Chu, mấy người này đều là những người cô và Từ Khôn nghiên cứu, phân tích cẩn thận, cảm thấy có thể tranh thủ được.
Bữa ăn tổ chức ở khách sạn năm sao, đặt trong phòng VIP.
Tuy rằng giờ số cổ phần trong công ty của Cố Trường Khanh cao hơn Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường có thể được công ty mua lại 4% kia ủng hộ hay không vẫn là điều chưa thể chắc chắn được, nếu để ông ta tranh thủ được các cổ đông nhỏ chiếm 10% còn lại đó thì kết quả cô vẫn sẽ thua, cho nên lung lạc các cổ đông nhỏ này là rất quan trọng.
Nhất là thái độ của Hoàng Thao.
Cố Trường Khanh nhìn qua Hoàng Thao một cái, thấy anh từ khi bước vào vẫn im lặng không nói, khuôn mặt bình tĩnh, hoặc là lẳng lặng uống rượu hoặc là nói chuyện với cổ đông bên cạnh, rất ít khi tiếp xúc với ánh mắt của cô.
Giờ cô có cảm giác không đoán được suy nghĩ của anh, lần trước anh và Khổng Ngọc Phân đi ăn tối có ý nghĩa gì? Nếu anh thực sự hẹn hò với Khổng Ngọc Phân thì sẽ ủng hộ ai? 5% kia của anh rất quan trọng.
Bên này, Lý Giai rót rượu cho mọi người, là rượu Mao Đài thượng hạng. Cố Trường Khanh nhìn thấy, vội đứng lên đón lấy rượu Mao Đài trong tay Lý Giai rồi lần lượt rót rượu cho mọi người. Một số cổ đông nhỏ vội vàng khiêm tốn:
– Sao có thể không biết xấu hổ để cho Cố tiểu thư rót rượu cho chúng tôi được.
Cố Trường Khanh vừa cẩn thận rót rượu cho mọi người vừa cười nói:
– Mọi người đều đáng tuổi chú bác của Trường Khanh, đều nhìn Trường Khanh lớn lên, Trường Khanh là vãn bối, rót rượu cho mọi người là đúng thôi.
Những người này đều gật đầu lia lịa, vẻ mặt tươi cười. Trước đó, bọn họ cũng từng đi ăn với Khổng Khánh Tường, thái độ có chút kiêu căng nhưng Cố Trường Khanh lại khiêm tốn khiến cho bọn họ cảm thấy rất thoải mái.
Đến lượt rót rượu cho Hoàng Thao, Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, thấy hôm nay anh mặc vest Armani, màu trầm khiến sắc mặt anh có chút tiêu điều, tóc anh hơi dài hơn trước, tóc bên thái dương kéo dài tới vành tai khiến người ta có cảm giác ngang ngạnh. Mấy sợi tóc dài trên trán hơi che khuất một bên mắt.
Như là cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh, Hoàng Thao hơi nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, đôi mắt phượng hẹp dài đảo qua trông sáng rỡ. Cố Trường Khanh dường như có thể nhìn thấy ý cười bên môi anh nhưng khi nhìn lại thì lại phát hiện là vì khóe miệng anh vốn cong cong bẩm sinh như vậy.
Cố Trường Khanh nhìn anh mỉm cười rồi thu ánh mắt lại, rót rượu cho anh, hai người không nói gì hết.
Rót rượu cho mọi người xong, Cố Trường Khanh giơ chén rượu trong tay lên kính mọi người một ly rồi nói:
– Tin chắc tất cả mọi người đều biết hôm nay Trường Khanh mời mọi người ra là có ý gì, Trường Khanh cũng không quanh co lòng vòng, Trường Khanh hi vọng đại hội cổ đông lần này, mọi người có thể ủng hộ Trường Khanh trở thành thành viên hội đồng quản trị trong năm tới!
Trong mấy năm Khổng Khánh Tường nắm quyền, ông ta cải cách công ty, hàng năm họp bầu hội đồng quản trị một lần, mà chủ tịch thì ba năm một lần. Bởi vì chủ tịch đương nhiên là ông ta nên nhiệm kì càng lâu càng tốt, mà nếu hội đồng quản trị có ai không nghe lời, sang năm bầu lại sẽ đá người đó đi.
Ông ta có được quyền khống chế, thích chọn ai thì chọn, không nghe lời thì sẽ đá đi không thương tiếc!
Lần họp cổ đông này, Khổng Khánh Tường đương nhiên sẽ toàn lực phản đối Cố Trường Khanh gia nhập hội đồng quản trị mà Cố Trường Khanh lại hi vọng có thể đá hết người của ông ta xuống. Như vậy còn phải xem ai được ủng hộ nhiều hơn!
Các cổ đông nhỏ nhìn nhau một cái, bởi vì lúc trước Khổng Khánh Tường nói với bọn họ thế này:
“Con gái của tôi ấy à, nói như rồng leo làm như mèo mửa, nghĩ ra nước ngoài đi học được mấy năm, quay về làm mấy bản kế hoạch thì đã là có năng lực lắm. Có biết đâu quản lý công ty lại chẳng hề đơn giản như vậy, không có đủ kinh nghiệm thì không thể đưa ra những quyết định chính xác cho công ty được. Theo ý của tôi thì cứ để con bé rèn luyện thêm mấy năm, chờ quen với chuyện trong công ty thì lại vào hội đồng quản trị cũng không muộn. Nhưng nó lại không nghe lời tôi khiến tôi thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng công ty là công ty của mọi người, không phải là chỗ trẻ con chơi đùa, vì trách nhiệm với các cổ đông nên tôi tuyệt đối không thể làm việc thiên vị. Nhưng con gái tôi có số cổ phần rất lớn trong công ty nên xin mọi người giúp đỡ, cho con gái tôi thêm mấy năm rèn luyện, nếu không sẽ chỉ là nuông chiều hư nó mà thôi!”
Lời Khổng Khánh Tường nói còn văng vẳng bên tai, ông ta nói thì hay nhưng sự thật thế nào mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, cuộc tranh đấu giữa hai cha con, giữa họ Khổng và họ Cố càng ngày càng gay cấn!
Lúc này, một vị cổ đông họ Vương mở miệng nói:
– Cố tiểu thư, theo lý mà nói, cô mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất, mọi người đều là bạn cũ của chủ tịch Cố, ủng hộ cô cũng là đương nhiên. Nhưng mà…
Ông ta hắng giọng rồi nói tiếp:
– Nhưng ban giám đốc nắm quyền lớn nhất trong công ty, lo liệu mọi việc của Cố thị, cho nên với các cổ đông như chúng ta mà nói thì đều mong người trong hội đồng quản trị là những người có kinh nghiệm, có năng lực, có thể đưa ra những quyết sách chính sách, giống như bà Từ Khôn và anh Hoàng Thao đây, đều quản lý những công ty nổi tiếng, người như vậy trở thành thành viên hội đồng quản trị chúng tôi mới yên tâm!
Một số cổ đông nghe ông ta nói xong thì đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Họ Khổng hay họ Cố nắm quyền đều chẳng liên quan đến bọn họ, ai có thể mang đến nguồn lợi lớn cho bọn họ thì mới được ủng hộ.
– Không thể vì Cố tiểu thư tuổi trẻ mà phủ định năng lực của cô ấy được!
Từ Khôn nhanh chóng đưa ra ý kiến phản đối, bà nhìn mọi người, nghiêm mặt nói:
– Tin chắc biểu hiện lúc trước của Cố tiểu thư mọi người cũng đều đã thấy rồi, chỉ trong thời gian ngắn có thể làm ra được ba bản kế hoạch tuyệt vời, đây là việc người không có năng lực có thể làm sao? Một tháng có thể làm cho một xí nghiệp đứng trên bờ vực phá sản có thể lại kinh doanh, đây là việc người không có năng lực có thể làm sao? Tôi cảm thấy giờ Cố tiểu thư hoàn toàn có năng lực đưa ra quyết sách cho công ty, hơn nữa vì cô ấy còn trẻ, mọi người chú ý, tuổi trẻ không phải là khuyết điểm mà có lẽ còn là ưu điểm của cô ấy. Sự gia nhập của cô ấy sẽ khiến hội đồng quản trị có thêm sức sống, làm cho công ty có thể trẻ hóa.
Ngay sau đó, Hoàng Thao cũng nhẹ nhàng tiếp lời:
– Với năng lực của Cố tiểu thư tôi hoàn toàn không có ý kiến.
Lúc nói chuyện, anh liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái, vừa khéo Cố Trường Khanh nghe được anh nói chuyện thì cũng nhìn qua phía anh, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, Hoàng Thao lại quay đi.
Những lời này của anh là có ý gì? Là tỏ ý ủng hộ cô? Cố Trường Khanh thầm nghĩ trong lòng.
– Không sai, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ Cố tiểu thư!
Cổ đông Chu là người đầu tiên tỏ thái độ, ông vỗ bàn nói:
– Giờ hội đồng quản trị căn bản chính là chân tay của họ Khổng kia, ông ta thấy ai không thuận mắt thì sẽ đá ra ngoài, chúng ta tuy là cổ đông Cố thị nhưng làm gì có quyền nói chuyện? Có ý kiến cũng không thể đề cập, cứ tiếp tục dung túng ông ta như vậy, chỉ sợ có ngày Cố thị sẽ gặp họa lớn.
Cố Trường Khanh biết, từ khi Cố Kiến Quốc còn sống, hai người này chẳng hiểu sao đã có mâu thuẫn, sau này cổ đông Chu luôn chống đối Khổng Khánh Tường. Nhưng cổ đông Chu là người không đủ lắt léo nên không phải là đối thủ của Khổng Khánh Tường, mấy năm qua cơ hồ là bị Khổng Khánh Tường đè nén vô cùng. Cho nên tất cả những chuyện có thể khiến Khổng Khánh Tường khó chịu ông ta sẽ đều ủng hộ.
– Chủ tịch Khổng dù có chút bá đạo nhưng có điều phải thừa nhận đó là ông ấy có năng lực, mấy năm nay Cố thị có thể phát triển đến quy mô này, chúng ta có thể kiếm được tiền từ Cố thị, công lao của chủ tịch Khổng là không thể bỏ qua. Năng lực của Cố tiểu thư mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì, Cố tiểu thư tuyệt đối là một nhân tài, nhưng hội đồng quản trị là nơi quan trọng nhất của công ty, không chỉ cần năng lực mà còn càng cần kinh nghiệm, chuyện này…
– Không sai, tôi cũng thấy Cố tiểu thư có thể rèn luyện thêm vài năm rồi vào hội đồng quản trị thì hợp lý hơn.
– Không sai, tôi cũng có suy nghĩ này.
Các cổ đông nhao nhao phát biểu ý kiến nhưng phản đối lại chiếm đa số.
– Chẳng bằng mọi người cứ nói thẳng ra đi, Cố tiểu thư thiếu kinh nghiệm chỉ là chuyện thứ yếu…
Hoàng Thao bỗng nhiên lên tiếng, anh nhìn chén rượu trước mắt rồi lướt qua mọi người, cười lạnh một tiếng:
– Chủ yếu là mọi người sợ hai hổ đánh nhau, tổn hại không đến ai mà sẽ tổn hại đến lợi ích của mọi người!
Hoàng Thao nói một câu có thể nói là nhất châm kiến huyết, các cổ đông khác nhất thời không lên tiếng, bọn họ lo lắng nhất chính là chuyện này, chỉ sợ hai cha con đánh nhau sẽ làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Thế thì so với để hai hổ tranh chấp chẳng bằng một nhà chịu thiệt, biểu hiện trước kia của Khổng Khánh Tường khiến mọi người rất hài lòng, đương nhiên mọi người sẽ chọn ông ta.
Đợi đến khi Cố Trường Khanh trưởng thành, đến lúc đó Khổng Khánh Tường cũng có thể nhường ngôi rồi, đến lúc đó hòa bình trao quyền, có lợi cho mọi người.
Cố Trường Khanh thấy mọi người không lên tiếng, biết Hoàng Thao nói trúng tâm lý của bọn họ, nếu là nguyên nhân này thì đúng là nhất thời cô cũng không biết nên nói sao, giải thích cam đoan gì cũng đều có vẻ không đáng tin. Cô và Từ Khôn nhìn nhau, có thể thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Đang lúc cô khó xử, bỗng có tiếng gõ cửa, Lý Giai lập tức đi ra mở cửa, tất cả mọi người đều nhìn qua đó.
Cửa phòng bị đẩy ra, mọi người đi vào.
Người tới dáng người cao lớn, ngũ quan lạnh lùng, khí chất trầm ổn, trang nghiêm.
Cố Trường Khanh mở to mắt, có chút khó tin nhìn người này, nhẹ giọng gọi một tiếng:
– Phùng Tước… sao anh lại tới đây? Phùng Tước vừa cởi áo khoác đưa cho Lý Giai vừa cười nói:
– Nghe nói mọi người ăn cơm ở đây, anh đến góp vui.
Nghe nói? Nghe ai nói? Mình chưa từng nói mà. Cố Trường Khanh lập tức nhìn qua Lý Giai ở bên, Lý Giai chột dạ quay mặt đi.
Trên bàn cơm, Từ Khôn thấy Phùng Tước thì mừng rỡ, vội đứng dậy nói:
– Tiểu Phùng, hoan nghênh hoan nghênh, ngồi đi!
Lý Giai nhường vị trí của mình cho Phùng Tước ngồi cạnh Cố Trường Khanh, anh nhìn mọi người cười nói:
– Chào các vị, tôi là bạn trai của Trường Khanh, hi vọng mọi người đừng trách tôi mạo muội.
Nói xong anh rót rượu vào chén của Cố Trường Khanh, sau đó giơ chén lên nói với mọi người:
– Tôi xin tự phạt một ly để tỏ ý xin lỗi!
Nói xong ngửa cổ, một hơi cạn sạch chén rượu.
Từ Khôn cười nói:
– Tiểu Phùng khách sáo quá!
Nói xong quay đầu nhìn mọi người, nói đầy ý vị:
– Chắc hẳn mọi người cũng biết Tiểu Phùng…
Chuyện của Cố Trường Khanh và Phùng Tước mọi người cũng đều nghe qua, nhưng mọi người cũng nghe nói tình cảm của hai người không ổn định, dù sao gia đình như phó bộ trưởng Phùng không thể chấp nhận con dâu xuất thân thương gia được. Cho nên mọi người cũng không để trong lòng, nhưng lúc này Phùng Tước xuất hiện ở đây, ý nghĩa sẽ lại khác.
Các cổ đông nhìn nhau.
Đây chứng tỏ điều gì? Có phải là chứng tỏ Phùng Tước sẽ dùng hết sức để ủng hộ Cố Trường Khanh?
Phía sau Phùng Tước là phó bộ trưởng Phùng, nếu là như vậy thì mọi chuyện sẽ khác.
Bữa ăn tổ chức ở khách sạn năm sao, đặt trong phòng VIP.
Tuy rằng giờ số cổ phần trong công ty của Cố Trường Khanh cao hơn Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường có thể được công ty mua lại 4% kia ủng hộ hay không vẫn là điều chưa thể chắc chắn được, nếu để ông ta tranh thủ được các cổ đông nhỏ chiếm 10% còn lại đó thì kết quả cô vẫn sẽ thua, cho nên lung lạc các cổ đông nhỏ này là rất quan trọng.
Nhất là thái độ của Hoàng Thao.
Cố Trường Khanh nhìn qua Hoàng Thao một cái, thấy anh từ khi bước vào vẫn im lặng không nói, khuôn mặt bình tĩnh, hoặc là lẳng lặng uống rượu hoặc là nói chuyện với cổ đông bên cạnh, rất ít khi tiếp xúc với ánh mắt của cô.
Giờ cô có cảm giác không đoán được suy nghĩ của anh, lần trước anh và Khổng Ngọc Phân đi ăn tối có ý nghĩa gì? Nếu anh thực sự hẹn hò với Khổng Ngọc Phân thì sẽ ủng hộ ai? 5% kia của anh rất quan trọng.
Bên này, Lý Giai rót rượu cho mọi người, là rượu Mao Đài thượng hạng. Cố Trường Khanh nhìn thấy, vội đứng lên đón lấy rượu Mao Đài trong tay Lý Giai rồi lần lượt rót rượu cho mọi người. Một số cổ đông nhỏ vội vàng khiêm tốn:
– Sao có thể không biết xấu hổ để cho Cố tiểu thư rót rượu cho chúng tôi được.
Cố Trường Khanh vừa cẩn thận rót rượu cho mọi người vừa cười nói:
– Mọi người đều đáng tuổi chú bác của Trường Khanh, đều nhìn Trường Khanh lớn lên, Trường Khanh là vãn bối, rót rượu cho mọi người là đúng thôi.
Những người này đều gật đầu lia lịa, vẻ mặt tươi cười. Trước đó, bọn họ cũng từng đi ăn với Khổng Khánh Tường, thái độ có chút kiêu căng nhưng Cố Trường Khanh lại khiêm tốn khiến cho bọn họ cảm thấy rất thoải mái.
Đến lượt rót rượu cho Hoàng Thao, Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, thấy hôm nay anh mặc vest Armani, màu trầm khiến sắc mặt anh có chút tiêu điều, tóc anh hơi dài hơn trước, tóc bên thái dương kéo dài tới vành tai khiến người ta có cảm giác ngang ngạnh. Mấy sợi tóc dài trên trán hơi che khuất một bên mắt.
Như là cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh, Hoàng Thao hơi nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, đôi mắt phượng hẹp dài đảo qua trông sáng rỡ. Cố Trường Khanh dường như có thể nhìn thấy ý cười bên môi anh nhưng khi nhìn lại thì lại phát hiện là vì khóe miệng anh vốn cong cong bẩm sinh như vậy.
Cố Trường Khanh nhìn anh mỉm cười rồi thu ánh mắt lại, rót rượu cho anh, hai người không nói gì hết.
Rót rượu cho mọi người xong, Cố Trường Khanh giơ chén rượu trong tay lên kính mọi người một ly rồi nói:
– Tin chắc tất cả mọi người đều biết hôm nay Trường Khanh mời mọi người ra là có ý gì, Trường Khanh cũng không quanh co lòng vòng, Trường Khanh hi vọng đại hội cổ đông lần này, mọi người có thể ủng hộ Trường Khanh trở thành thành viên hội đồng quản trị trong năm tới!
Trong mấy năm Khổng Khánh Tường nắm quyền, ông ta cải cách công ty, hàng năm họp bầu hội đồng quản trị một lần, mà chủ tịch thì ba năm một lần. Bởi vì chủ tịch đương nhiên là ông ta nên nhiệm kì càng lâu càng tốt, mà nếu hội đồng quản trị có ai không nghe lời, sang năm bầu lại sẽ đá người đó đi.
Ông ta có được quyền khống chế, thích chọn ai thì chọn, không nghe lời thì sẽ đá đi không thương tiếc!
Lần họp cổ đông này, Khổng Khánh Tường đương nhiên sẽ toàn lực phản đối Cố Trường Khanh gia nhập hội đồng quản trị mà Cố Trường Khanh lại hi vọng có thể đá hết người của ông ta xuống. Như vậy còn phải xem ai được ủng hộ nhiều hơn!
Các cổ đông nhỏ nhìn nhau một cái, bởi vì lúc trước Khổng Khánh Tường nói với bọn họ thế này:
“Con gái của tôi ấy à, nói như rồng leo làm như mèo mửa, nghĩ ra nước ngoài đi học được mấy năm, quay về làm mấy bản kế hoạch thì đã là có năng lực lắm. Có biết đâu quản lý công ty lại chẳng hề đơn giản như vậy, không có đủ kinh nghiệm thì không thể đưa ra những quyết định chính xác cho công ty được. Theo ý của tôi thì cứ để con bé rèn luyện thêm mấy năm, chờ quen với chuyện trong công ty thì lại vào hội đồng quản trị cũng không muộn. Nhưng nó lại không nghe lời tôi khiến tôi thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng công ty là công ty của mọi người, không phải là chỗ trẻ con chơi đùa, vì trách nhiệm với các cổ đông nên tôi tuyệt đối không thể làm việc thiên vị. Nhưng con gái tôi có số cổ phần rất lớn trong công ty nên xin mọi người giúp đỡ, cho con gái tôi thêm mấy năm rèn luyện, nếu không sẽ chỉ là nuông chiều hư nó mà thôi!”
Lời Khổng Khánh Tường nói còn văng vẳng bên tai, ông ta nói thì hay nhưng sự thật thế nào mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, cuộc tranh đấu giữa hai cha con, giữa họ Khổng và họ Cố càng ngày càng gay cấn!
Lúc này, một vị cổ đông họ Vương mở miệng nói:
– Cố tiểu thư, theo lý mà nói, cô mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất, mọi người đều là bạn cũ của chủ tịch Cố, ủng hộ cô cũng là đương nhiên. Nhưng mà…
Ông ta hắng giọng rồi nói tiếp:
– Nhưng ban giám đốc nắm quyền lớn nhất trong công ty, lo liệu mọi việc của Cố thị, cho nên với các cổ đông như chúng ta mà nói thì đều mong người trong hội đồng quản trị là những người có kinh nghiệm, có năng lực, có thể đưa ra những quyết sách chính sách, giống như bà Từ Khôn và anh Hoàng Thao đây, đều quản lý những công ty nổi tiếng, người như vậy trở thành thành viên hội đồng quản trị chúng tôi mới yên tâm!
Một số cổ đông nghe ông ta nói xong thì đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Họ Khổng hay họ Cố nắm quyền đều chẳng liên quan đến bọn họ, ai có thể mang đến nguồn lợi lớn cho bọn họ thì mới được ủng hộ.
– Không thể vì Cố tiểu thư tuổi trẻ mà phủ định năng lực của cô ấy được!
Từ Khôn nhanh chóng đưa ra ý kiến phản đối, bà nhìn mọi người, nghiêm mặt nói:
– Tin chắc biểu hiện lúc trước của Cố tiểu thư mọi người cũng đều đã thấy rồi, chỉ trong thời gian ngắn có thể làm ra được ba bản kế hoạch tuyệt vời, đây là việc người không có năng lực có thể làm sao? Một tháng có thể làm cho một xí nghiệp đứng trên bờ vực phá sản có thể lại kinh doanh, đây là việc người không có năng lực có thể làm sao? Tôi cảm thấy giờ Cố tiểu thư hoàn toàn có năng lực đưa ra quyết sách cho công ty, hơn nữa vì cô ấy còn trẻ, mọi người chú ý, tuổi trẻ không phải là khuyết điểm mà có lẽ còn là ưu điểm của cô ấy. Sự gia nhập của cô ấy sẽ khiến hội đồng quản trị có thêm sức sống, làm cho công ty có thể trẻ hóa.
Ngay sau đó, Hoàng Thao cũng nhẹ nhàng tiếp lời:
– Với năng lực của Cố tiểu thư tôi hoàn toàn không có ý kiến.
Lúc nói chuyện, anh liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái, vừa khéo Cố Trường Khanh nghe được anh nói chuyện thì cũng nhìn qua phía anh, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, Hoàng Thao lại quay đi.
Những lời này của anh là có ý gì? Là tỏ ý ủng hộ cô? Cố Trường Khanh thầm nghĩ trong lòng.
– Không sai, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ Cố tiểu thư!
Cổ đông Chu là người đầu tiên tỏ thái độ, ông vỗ bàn nói:
– Giờ hội đồng quản trị căn bản chính là chân tay của họ Khổng kia, ông ta thấy ai không thuận mắt thì sẽ đá ra ngoài, chúng ta tuy là cổ đông Cố thị nhưng làm gì có quyền nói chuyện? Có ý kiến cũng không thể đề cập, cứ tiếp tục dung túng ông ta như vậy, chỉ sợ có ngày Cố thị sẽ gặp họa lớn.
Cố Trường Khanh biết, từ khi Cố Kiến Quốc còn sống, hai người này chẳng hiểu sao đã có mâu thuẫn, sau này cổ đông Chu luôn chống đối Khổng Khánh Tường. Nhưng cổ đông Chu là người không đủ lắt léo nên không phải là đối thủ của Khổng Khánh Tường, mấy năm qua cơ hồ là bị Khổng Khánh Tường đè nén vô cùng. Cho nên tất cả những chuyện có thể khiến Khổng Khánh Tường khó chịu ông ta sẽ đều ủng hộ.
– Chủ tịch Khổng dù có chút bá đạo nhưng có điều phải thừa nhận đó là ông ấy có năng lực, mấy năm nay Cố thị có thể phát triển đến quy mô này, chúng ta có thể kiếm được tiền từ Cố thị, công lao của chủ tịch Khổng là không thể bỏ qua. Năng lực của Cố tiểu thư mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì, Cố tiểu thư tuyệt đối là một nhân tài, nhưng hội đồng quản trị là nơi quan trọng nhất của công ty, không chỉ cần năng lực mà còn càng cần kinh nghiệm, chuyện này…
– Không sai, tôi cũng thấy Cố tiểu thư có thể rèn luyện thêm vài năm rồi vào hội đồng quản trị thì hợp lý hơn.
– Không sai, tôi cũng có suy nghĩ này.
Các cổ đông nhao nhao phát biểu ý kiến nhưng phản đối lại chiếm đa số.
– Chẳng bằng mọi người cứ nói thẳng ra đi, Cố tiểu thư thiếu kinh nghiệm chỉ là chuyện thứ yếu…
Hoàng Thao bỗng nhiên lên tiếng, anh nhìn chén rượu trước mắt rồi lướt qua mọi người, cười lạnh một tiếng:
– Chủ yếu là mọi người sợ hai hổ đánh nhau, tổn hại không đến ai mà sẽ tổn hại đến lợi ích của mọi người!
Hoàng Thao nói một câu có thể nói là nhất châm kiến huyết, các cổ đông khác nhất thời không lên tiếng, bọn họ lo lắng nhất chính là chuyện này, chỉ sợ hai cha con đánh nhau sẽ làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Thế thì so với để hai hổ tranh chấp chẳng bằng một nhà chịu thiệt, biểu hiện trước kia của Khổng Khánh Tường khiến mọi người rất hài lòng, đương nhiên mọi người sẽ chọn ông ta.
Đợi đến khi Cố Trường Khanh trưởng thành, đến lúc đó Khổng Khánh Tường cũng có thể nhường ngôi rồi, đến lúc đó hòa bình trao quyền, có lợi cho mọi người.
Cố Trường Khanh thấy mọi người không lên tiếng, biết Hoàng Thao nói trúng tâm lý của bọn họ, nếu là nguyên nhân này thì đúng là nhất thời cô cũng không biết nên nói sao, giải thích cam đoan gì cũng đều có vẻ không đáng tin. Cô và Từ Khôn nhìn nhau, có thể thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Đang lúc cô khó xử, bỗng có tiếng gõ cửa, Lý Giai lập tức đi ra mở cửa, tất cả mọi người đều nhìn qua đó.
Cửa phòng bị đẩy ra, mọi người đi vào.
Người tới dáng người cao lớn, ngũ quan lạnh lùng, khí chất trầm ổn, trang nghiêm.
Cố Trường Khanh mở to mắt, có chút khó tin nhìn người này, nhẹ giọng gọi một tiếng:
– Phùng Tước… sao anh lại tới đây? Phùng Tước vừa cởi áo khoác đưa cho Lý Giai vừa cười nói:
– Nghe nói mọi người ăn cơm ở đây, anh đến góp vui.
Nghe nói? Nghe ai nói? Mình chưa từng nói mà. Cố Trường Khanh lập tức nhìn qua Lý Giai ở bên, Lý Giai chột dạ quay mặt đi.
Trên bàn cơm, Từ Khôn thấy Phùng Tước thì mừng rỡ, vội đứng dậy nói:
– Tiểu Phùng, hoan nghênh hoan nghênh, ngồi đi!
Lý Giai nhường vị trí của mình cho Phùng Tước ngồi cạnh Cố Trường Khanh, anh nhìn mọi người cười nói:
– Chào các vị, tôi là bạn trai của Trường Khanh, hi vọng mọi người đừng trách tôi mạo muội.
Nói xong anh rót rượu vào chén của Cố Trường Khanh, sau đó giơ chén lên nói với mọi người:
– Tôi xin tự phạt một ly để tỏ ý xin lỗi!
Nói xong ngửa cổ, một hơi cạn sạch chén rượu.
Từ Khôn cười nói:
– Tiểu Phùng khách sáo quá!
Nói xong quay đầu nhìn mọi người, nói đầy ý vị:
– Chắc hẳn mọi người cũng biết Tiểu Phùng…
Chuyện của Cố Trường Khanh và Phùng Tước mọi người cũng đều nghe qua, nhưng mọi người cũng nghe nói tình cảm của hai người không ổn định, dù sao gia đình như phó bộ trưởng Phùng không thể chấp nhận con dâu xuất thân thương gia được. Cho nên mọi người cũng không để trong lòng, nhưng lúc này Phùng Tước xuất hiện ở đây, ý nghĩa sẽ lại khác.
Các cổ đông nhìn nhau.
Đây chứng tỏ điều gì? Có phải là chứng tỏ Phùng Tước sẽ dùng hết sức để ủng hộ Cố Trường Khanh?
Phía sau Phùng Tước là phó bộ trưởng Phùng, nếu là như vậy thì mọi chuyện sẽ khác.
Danh sách chương