Bắt đầu tuần mới bằng chương như này mình cũng tiếc lắm nhưng thôi đành …
Trong bệnh viện.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, nói với Cố Trường Khanh:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, đi gặp ông ấy lần cuối đi.
Cố Trường Khanh lảo đảo, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt trống rỗng vô thần. Chị Xảo đằng sau òa lên khóc lớn:
– Ông chủ, ông chủ ơi… người tốt như vậy…
Bác sĩ thở dài, nghiêng người nhường đường, Cố Trường Khanh chậm rãi bước vào.
Phòng cấp cứu tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhưng vẫn không thể át đi mùi máu. Dụng cụ lạnh như băng phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, càng khiến không khí trở nên thê thương.
Văn Kì Sơn nằm trên giường, khăn trắng trên người loang lổ máu, góc giường còn có vệt máu đang chậm rãi chảy xuống.
Từng giọt, từng giọt, đỏ đến chói mắt, như đâm sâu vào tim cô.
Bên cạnh là một chiếc máy, trên màn hình có một đường vạch hồng nảy lên bất quy tắc, giống như đang viết rằng ông sắp mất đi sự sống.
Tất cả, tất cả đều như ác mộng…
Làm sao thế này? Vì sao cô lại ở đây? Người đó không phải là chú Văn, chú Văn sinh long hoạt hổ, luôn mạnh mẽ, cho dù ngủ cũng ngáy như sấm, người nằm im ở đó tuyệt đối không phải là chú Văn.
Cố Trường Khanh đứng bất động ở đó, dường như chỉ cần không đi, mọi thứ sẽ chẳng là sự thật.
– Trường Khanh…
Trên giường bệnh truyền tới giọng nói suy yếu của chú Văn.
Đằng sau, chị Xảo khẽ đẩy cô, khóc nói:
– Cố tiểu thư, mau tới nói chuyện với lão gia, để lão gia yên tâm đi thôi…
Cố Trường Khanh bị chị Xảo đẩy tới bên Văn Kì Sơn, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt chú Văn như tro tàn.
Dường như ông phải cố hết sức mới có thể mở to mắt, đôi mắt bình thường sáng rỡ nay ảm đạm vô cùng.
Cố Trường Khanh há miệng nhưng không nói nên lời, nước mắt điên cuồng rơi xuống, cô muốn kêu, muốn gọi nhưng không thể phát ra tiếng nói.
Văn Kì Sơn nhìn cô, sắc mặt như tro tàn thoáng hiện nụ cười trấn an, môi ông giật giật, giọng nói yếu ớt:
– Đừng tự trách… không phải là lỗi của cháu… đây là số mệnh của chú Văn… không thể tránh khỏi…
Cố Trường Khanh ra sức lắc đầu, cô chỉ cảm thấy tim đau quá, đau đến độ muốn chết đi. Cô bưng miệng, sâu trong yết hầu phát ra tiếng “A…a”.
Nếu cô cố gắng một chút… Rõ ràng cô đã biết mọi thứ… Rõ ràng cô có thể thay đổi tất cả… Là lỗi của cô, là cô không cố gắng.
Chị Xảo ở bên như không đành lòng nhìn cô đau khổ như vậy, bưng miệng chạy ra ngoài, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc của chị Xảo.
– Cháu thực sự sống lại?
Cố Trường Khanh rưng rưng gật đầu:
– Nhưng vẫn là vô dụng.
– 24 tuổi sẽ chết sao? Trường Khanh…
Trong mắt ông là ánh nhìn trìu mến, ông chậm rãi nâng tay.
Cố Trường Khanh vội cầm tay ông:
– Chú Văn… cháu ở đây…
Nước mắt lại làm nhòe tầm nhìn của cô.
– Sau này chỉ còn một mình cháu, chú thực sự rất lo cho cháu…
– Trường Khanh rất mạnh mẽ… chú Văn yên tâm…
Không… Không… chú Văn, cháu rất sợ… Cháu không dám chắc… Cháu rất lo lắng… Đừng rời khỏi cháu…
Nhưng nói những lời này với một người sắp qua đời chính là sự tra tấn với người đó.
Nếu thực sự quan tâm đến ông thì nên để ông được ra đi trong thanh thản.
– Trường Khanh…Cháu nhất định phải nhẫn nại, vụ tai nạn lần này… Hình như không giống như sự cố ngoài ý muốn…
Tay Văn Kì Sơn giật giật.
– Cái gì?
Cố Trường Khanh mở to mắt, nghiến răng:
– Là Khổng Khánh Tường? Là Khổng Khánh Tường đúng không?
Cả người run lên.
Bời vì sự thù hận cũng bởi vì hối hận.
– Trường Khanh, cái này không quan trọng… quan trọng là…
Bỗng nhiên ông ho khan dữ dội, cả người run rẩy, miệng phun máu tươi, dường như ông dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, hơi ngẩng đầu, nắm chặt tay cô, hai mắt đột nhiên bừng sáng:
– Về sau cháu sẽ rất… rất nguy hiểm… Đừng để Khổng Khánh Tường nghi ngờ, đừng để ông ta nghi ngờ cháu… Cho đến ngày cháu trở nên mạnh mẽ… Trường Khanh, nhận lời với chú Văn nhé, cháu phải nhẫn nại… đừng vì oán thù mà mất đi sự chừng mực…
Cố Trường Khanh cắn môi, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy, ngọn lửa hận thù!
– Trường Khanh…
Văn Kì Sơn nhìn cô đầy lo lắng, giây sau bỗng nhiên giật giật, ông há to miệng, dùng hết sức cũng không thể hít thở nổi nữa.
– Trường Khanh…
Cố Trường Khanh biết đây là thời gian cuối cùng của ông, cô khóc đáp lời:
– Chú Văn, cháu hứa với chú, chuyện gì cháu cũng hứa với chú!
Môi Văn Kì Sơn giật giật như là muốn cười nhưng bỗng nhiên, ánh sáng trong mắt ông biến mất, đầu nghẹo qua một bên, đồng thời, những tiếng tút tút trên máy kéo dài, những đường zikzak trên màn hình trở thành đường thẳng…
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn chiếc máy kia, sự đau đớn trong lòng đạt đến cực hạn, cô bưng tai kêu lớn, từng tiếng từng tiếng, thê lương, đau đớn, cả thế giới như sụp đổ.
Bên ngoài, chị Xảo nghe được vội chạy vào, đầu tiên là bi thương nhìn Văn Kì Sơn trên giường bệnh, lau nước mắt rồi đi đến bên Cố Trường Khanh, ôm cô vào lòng:
– Cố tiểu thư, Cố tiểu thư, cô bé đáng thương…
Cố Trường Khanh dựa vào lòng chị Xảo khóc òa lên.
Sau đó bác sĩ đi vào, kiểm tra một hồi rồi lấy khăn trắng che mặt Văn Kì Sơn.
Chị Xảo dìu Cố Trường Khanh đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy Khổng Khánh Tường vội vàng chạy đến, cho dù là thời khắc này ông ta vẫn áo vest giày da, phong độ ngời ngời, tóc không rối dù là một sợi.
Ông đi đến trước mặt Cố Trường Khanh, vẻ mặt lo lắng:
– Cha vừa nhận được điện thoại, nói là anh Văn bị tai nạn, rốt cuộc là thế nào? Giờ ông ấy sao rồi?
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt anh tuấn của ông, chỉ thấy miệng ông ta đóng rồi lại mở, cơ bản là không nghe ra ông ta đang nói gì. Toàn bộ lí trí, sức lực của cô đều đang cố khắc chế bản thân, khắc chế không cho mình tiến lên gào vào mặt ông ta, tát ông ta, mắng ông ta là kẻ giết người!
Chị Xảo thấy Cố Trường Khanh không trả lời thì nghĩ cô quá đau lòng nên đáp thay:
– Văn lão gia vừa qua đời…
Nói xong lại không nhịn được, vội lau nước mắt.
Khổng Khánh Tường lập tức tỏ vẻ đau buồn:
– Tại sao có thể như vậy? Thật không ngờ.
Sau đó vươn tay định nắm tay Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh run người, thiếu chút nữa gạt tay ông ta đi nhưng bên tai lại vang lên lời chú Văn dạy: Trước khi trở nên mạnh mẽ, nhất định phải nhẫn nại…
Chỉ trong khoảnh khắc, tay đã bị ông nắm lấy:
– Trường Khanh, con không sao chứ?
Quan hệ của Văn Kì Sơn và Cố Trường Khanh thân thiết, ai cũng biết cho nên giờ cô đau lòng Khổng Khánh Tường cũng chẳng lạ.
Chỉ là, lòng Khổng Khánh Tường lại lo lắng một chuyện khác, ông nhìn vào mắt Cố Trường Khanh, chậm rãi hỏi:
– Trường Khanh, trước khi chết, chú Văn nói gì với con?
Cố Trường Khanh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt ông ta, rùng mình, đương nhiên ông ta sợ trước khi chết chú Văn nói lại chân tướng cho mình.
Ông ta có thể hạ quyết tâm hại chết mẹ, hại chết chú Văn, ông ta có thể nhẫn tâm hại chết tất cả những người gây trở ngại cho ông ta, kể cả cô!
Đây là điều chú Văn lo lắng!
Chỉ trong chốc lát, lòng Cố Trường Khanh đã có chủ kiến, cô òa lên khóc, nhào vào lòng Khổng Khánh Tường, lau hết nước mắt vào áo vest Armani của ông ta, vừa khóc vừa nói:
– Cha, chú Văn còn chưa kịp nói gì thì đã đi rồi, chú Văn chẳng kịp nói gì với con cả, sao có thể như thế, sáng nay chú Văn vẫn còn khỏe, con và chú ấy còn chơi ghép hình, giờ… tại sao chú Văn lại đi rồi? Cha… chú Văn đã chết…
Cô khóc như đứa trẻ con.
Khổng Khánh Tường thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ lưng Cố Trường Khanh, an ủi cô:
– Đừng khóc, đừng khóc, chú Văn đã mất, sau này con vẫn còn cha! Đừng đau lòng!
– Cha… cha…
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cô mở miệng gọi “Cha”, từ nay về sau cô vẫn phải gọi nhưng từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, chữ “Cha” với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì cả…
Trong bệnh viện.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, nói với Cố Trường Khanh:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, đi gặp ông ấy lần cuối đi.
Cố Trường Khanh lảo đảo, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt trống rỗng vô thần. Chị Xảo đằng sau òa lên khóc lớn:
– Ông chủ, ông chủ ơi… người tốt như vậy…
Bác sĩ thở dài, nghiêng người nhường đường, Cố Trường Khanh chậm rãi bước vào.
Phòng cấp cứu tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhưng vẫn không thể át đi mùi máu. Dụng cụ lạnh như băng phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, càng khiến không khí trở nên thê thương.
Văn Kì Sơn nằm trên giường, khăn trắng trên người loang lổ máu, góc giường còn có vệt máu đang chậm rãi chảy xuống.
Từng giọt, từng giọt, đỏ đến chói mắt, như đâm sâu vào tim cô.
Bên cạnh là một chiếc máy, trên màn hình có một đường vạch hồng nảy lên bất quy tắc, giống như đang viết rằng ông sắp mất đi sự sống.
Tất cả, tất cả đều như ác mộng…
Làm sao thế này? Vì sao cô lại ở đây? Người đó không phải là chú Văn, chú Văn sinh long hoạt hổ, luôn mạnh mẽ, cho dù ngủ cũng ngáy như sấm, người nằm im ở đó tuyệt đối không phải là chú Văn.
Cố Trường Khanh đứng bất động ở đó, dường như chỉ cần không đi, mọi thứ sẽ chẳng là sự thật.
– Trường Khanh…
Trên giường bệnh truyền tới giọng nói suy yếu của chú Văn.
Đằng sau, chị Xảo khẽ đẩy cô, khóc nói:
– Cố tiểu thư, mau tới nói chuyện với lão gia, để lão gia yên tâm đi thôi…
Cố Trường Khanh bị chị Xảo đẩy tới bên Văn Kì Sơn, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt chú Văn như tro tàn.
Dường như ông phải cố hết sức mới có thể mở to mắt, đôi mắt bình thường sáng rỡ nay ảm đạm vô cùng.
Cố Trường Khanh há miệng nhưng không nói nên lời, nước mắt điên cuồng rơi xuống, cô muốn kêu, muốn gọi nhưng không thể phát ra tiếng nói.
Văn Kì Sơn nhìn cô, sắc mặt như tro tàn thoáng hiện nụ cười trấn an, môi ông giật giật, giọng nói yếu ớt:
– Đừng tự trách… không phải là lỗi của cháu… đây là số mệnh của chú Văn… không thể tránh khỏi…
Cố Trường Khanh ra sức lắc đầu, cô chỉ cảm thấy tim đau quá, đau đến độ muốn chết đi. Cô bưng miệng, sâu trong yết hầu phát ra tiếng “A…a”.
Nếu cô cố gắng một chút… Rõ ràng cô đã biết mọi thứ… Rõ ràng cô có thể thay đổi tất cả… Là lỗi của cô, là cô không cố gắng.
Chị Xảo ở bên như không đành lòng nhìn cô đau khổ như vậy, bưng miệng chạy ra ngoài, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc của chị Xảo.
– Cháu thực sự sống lại?
Cố Trường Khanh rưng rưng gật đầu:
– Nhưng vẫn là vô dụng.
– 24 tuổi sẽ chết sao? Trường Khanh…
Trong mắt ông là ánh nhìn trìu mến, ông chậm rãi nâng tay.
Cố Trường Khanh vội cầm tay ông:
– Chú Văn… cháu ở đây…
Nước mắt lại làm nhòe tầm nhìn của cô.
– Sau này chỉ còn một mình cháu, chú thực sự rất lo cho cháu…
– Trường Khanh rất mạnh mẽ… chú Văn yên tâm…
Không… Không… chú Văn, cháu rất sợ… Cháu không dám chắc… Cháu rất lo lắng… Đừng rời khỏi cháu…
Nhưng nói những lời này với một người sắp qua đời chính là sự tra tấn với người đó.
Nếu thực sự quan tâm đến ông thì nên để ông được ra đi trong thanh thản.
– Trường Khanh…Cháu nhất định phải nhẫn nại, vụ tai nạn lần này… Hình như không giống như sự cố ngoài ý muốn…
Tay Văn Kì Sơn giật giật.
– Cái gì?
Cố Trường Khanh mở to mắt, nghiến răng:
– Là Khổng Khánh Tường? Là Khổng Khánh Tường đúng không?
Cả người run lên.
Bời vì sự thù hận cũng bởi vì hối hận.
– Trường Khanh, cái này không quan trọng… quan trọng là…
Bỗng nhiên ông ho khan dữ dội, cả người run rẩy, miệng phun máu tươi, dường như ông dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, hơi ngẩng đầu, nắm chặt tay cô, hai mắt đột nhiên bừng sáng:
– Về sau cháu sẽ rất… rất nguy hiểm… Đừng để Khổng Khánh Tường nghi ngờ, đừng để ông ta nghi ngờ cháu… Cho đến ngày cháu trở nên mạnh mẽ… Trường Khanh, nhận lời với chú Văn nhé, cháu phải nhẫn nại… đừng vì oán thù mà mất đi sự chừng mực…
Cố Trường Khanh cắn môi, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy, ngọn lửa hận thù!
– Trường Khanh…
Văn Kì Sơn nhìn cô đầy lo lắng, giây sau bỗng nhiên giật giật, ông há to miệng, dùng hết sức cũng không thể hít thở nổi nữa.
– Trường Khanh…
Cố Trường Khanh biết đây là thời gian cuối cùng của ông, cô khóc đáp lời:
– Chú Văn, cháu hứa với chú, chuyện gì cháu cũng hứa với chú!
Môi Văn Kì Sơn giật giật như là muốn cười nhưng bỗng nhiên, ánh sáng trong mắt ông biến mất, đầu nghẹo qua một bên, đồng thời, những tiếng tút tút trên máy kéo dài, những đường zikzak trên màn hình trở thành đường thẳng…
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn chiếc máy kia, sự đau đớn trong lòng đạt đến cực hạn, cô bưng tai kêu lớn, từng tiếng từng tiếng, thê lương, đau đớn, cả thế giới như sụp đổ.
Bên ngoài, chị Xảo nghe được vội chạy vào, đầu tiên là bi thương nhìn Văn Kì Sơn trên giường bệnh, lau nước mắt rồi đi đến bên Cố Trường Khanh, ôm cô vào lòng:
– Cố tiểu thư, Cố tiểu thư, cô bé đáng thương…
Cố Trường Khanh dựa vào lòng chị Xảo khóc òa lên.
Sau đó bác sĩ đi vào, kiểm tra một hồi rồi lấy khăn trắng che mặt Văn Kì Sơn.
Chị Xảo dìu Cố Trường Khanh đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy Khổng Khánh Tường vội vàng chạy đến, cho dù là thời khắc này ông ta vẫn áo vest giày da, phong độ ngời ngời, tóc không rối dù là một sợi.
Ông đi đến trước mặt Cố Trường Khanh, vẻ mặt lo lắng:
– Cha vừa nhận được điện thoại, nói là anh Văn bị tai nạn, rốt cuộc là thế nào? Giờ ông ấy sao rồi?
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt anh tuấn của ông, chỉ thấy miệng ông ta đóng rồi lại mở, cơ bản là không nghe ra ông ta đang nói gì. Toàn bộ lí trí, sức lực của cô đều đang cố khắc chế bản thân, khắc chế không cho mình tiến lên gào vào mặt ông ta, tát ông ta, mắng ông ta là kẻ giết người!
Chị Xảo thấy Cố Trường Khanh không trả lời thì nghĩ cô quá đau lòng nên đáp thay:
– Văn lão gia vừa qua đời…
Nói xong lại không nhịn được, vội lau nước mắt.
Khổng Khánh Tường lập tức tỏ vẻ đau buồn:
– Tại sao có thể như vậy? Thật không ngờ.
Sau đó vươn tay định nắm tay Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh run người, thiếu chút nữa gạt tay ông ta đi nhưng bên tai lại vang lên lời chú Văn dạy: Trước khi trở nên mạnh mẽ, nhất định phải nhẫn nại…
Chỉ trong khoảnh khắc, tay đã bị ông nắm lấy:
– Trường Khanh, con không sao chứ?
Quan hệ của Văn Kì Sơn và Cố Trường Khanh thân thiết, ai cũng biết cho nên giờ cô đau lòng Khổng Khánh Tường cũng chẳng lạ.
Chỉ là, lòng Khổng Khánh Tường lại lo lắng một chuyện khác, ông nhìn vào mắt Cố Trường Khanh, chậm rãi hỏi:
– Trường Khanh, trước khi chết, chú Văn nói gì với con?
Cố Trường Khanh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt ông ta, rùng mình, đương nhiên ông ta sợ trước khi chết chú Văn nói lại chân tướng cho mình.
Ông ta có thể hạ quyết tâm hại chết mẹ, hại chết chú Văn, ông ta có thể nhẫn tâm hại chết tất cả những người gây trở ngại cho ông ta, kể cả cô!
Đây là điều chú Văn lo lắng!
Chỉ trong chốc lát, lòng Cố Trường Khanh đã có chủ kiến, cô òa lên khóc, nhào vào lòng Khổng Khánh Tường, lau hết nước mắt vào áo vest Armani của ông ta, vừa khóc vừa nói:
– Cha, chú Văn còn chưa kịp nói gì thì đã đi rồi, chú Văn chẳng kịp nói gì với con cả, sao có thể như thế, sáng nay chú Văn vẫn còn khỏe, con và chú ấy còn chơi ghép hình, giờ… tại sao chú Văn lại đi rồi? Cha… chú Văn đã chết…
Cô khóc như đứa trẻ con.
Khổng Khánh Tường thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ lưng Cố Trường Khanh, an ủi cô:
– Đừng khóc, đừng khóc, chú Văn đã mất, sau này con vẫn còn cha! Đừng đau lòng!
– Cha… cha…
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cô mở miệng gọi “Cha”, từ nay về sau cô vẫn phải gọi nhưng từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, chữ “Cha” với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì cả…
Danh sách chương