Khổng Ngọc Phân trợn tròn mắt, nghiến răng lao về phía Cố Trường Khanh:

– Tao phải xé nát miệng mày!

Cố Trường Khanh thầm nghĩ, đến càng tốt! Chính các người gây sự thì không còn gì tốt hơn!

Khổng Ngọc Phân nhào tới bóp cổ Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh dùng sức kéo tóc cô ta, Khổng Ngọc Phân đau quá gào lớn, càng dùng sức bóp cổ Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh hoa mắt. Dưới tình thế cấp bách, Cố Trường Khanh càng nắm tóc Khổng Ngọc Phân dứt mạnh.

– Con ti tiện, con vô sỉ, dám cướp Triệu Nghị của tao!

Cố Trường Khanh dùng sức mắng, ra vẻ mình thực sự tức giận vì Triệu Nghị.

Khổng Ngọc Phân cũng nổi điên:

– Mày không soi lại gương mà xem, chỉ dựa vào mặt mày mà cũng đòi giành Triệu Nghị với tao. Mắt mù mới chọn mày.

– Mày là cái thá gì. Sớm muộn gì Triệu Nghị cũng sẽ về tới tao!

Khổng Khánh Tường ở bên giận dữ:

– Hai chị em đánh nhau vì một thằng con trai, truyền ra ngoài chẳng phải là trò hề, dừng tay, tất cả dừng tay lại cho cha!

Đương nhiên Khổng Ngọc Phân sẽ không dừng tay, Cố Trường Khanh lại càng không dừng tay, hai cô gái bóp cổ giật tóc, cào mặt đạp chân càng lúc càng náo nhiệt.

Khưu Uyển Di nhân cơ hội đi tới như định ngăn lại.

– Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!

Cố Trường Khanh kêu lên:

– Bà tránh ra, bà cũng không phải là người tốt!

Khổng Ngọc Phân cả giận nói:

– Mày câm mồm, mày là con ngu không hiểu gì cả!

– Mày dám mắng tao ngu? Tao đánh chết mày!

Cố Trường Khanh càng đánh Khổng Ngọc Phân mạnh hơn, Khổng Ngọc Phân liều mạng phản kích, mà Khưu Uyển Di thì cố sức khuyên can, gỡ hai người ra.

Khổng Khánh Tường lại lo lắng nhìn Khưu Uyển Di, vội bước lên nói:

– Uyển Di, em cẩn thận…

Còn chưa nói xong, Khưu Uyển Di bỗng kêu lớn một tiếng, vội ôm bụng lui vài bước, ngã xuống đất, đau khổ kêu lớn:

– Ai dà, bụng của em! Bụng của em!

Khổng Ngọc Phân buông Cố Trường Khanh ra, chỉ vào cô khóc:

– Mày thật nham hiểm, rõ ràng biết mẹ tao có thai mà còn đánh vào bụng mẹ. Tao biết mà, mày sợ mẹ tao sinh em trai ra giành tài sản với mày!

Nói xong vọt tới bên Khưu Uyển Di, kêu to:

– Mẹ, mẹ sao rồi? Cha, cha, mẹ chảy máu!

Vừa rồi ba người chen vào một chỗ, trong lúc hỗn loạn, Khổng Khánh Tường cũng không thấy rõ sự việc, lúc này nghe vậy, đầu nổ tung, vung tay tát Cố Trường Khanh một cái khiến Cố Trường Khanh lảo đảo, sau đó vội bước đến bên Khưu Uyển Di.

Khổng Ngọc Phân ôm Khưu Uyển Di, Khưu Uyển Di ôm bụng đau khổ rên rỉ, hai chân hơi dạng ra, máu đỏ tươi nhuộm lên chiếc váy trắng tinh.

Màu đỏ loang lổ đâm vào lòng Khổng Khánh Tường, mắt đau đớn!

– Uyển Di, Uyển Di…

Khổng Khánh Tường ngồi xổm bên bà, nhìn bà không biết nên làm gì, giọng nói khẽ run run.

Cố Trường Khanh bị Khổng Khánh Tường tát cho hoa mắt, tai ong ong. Một tát này cô sớm đã dự đoán được, trừ bỏ cảm giác đau đớn trên mặt thì cũng chẳng có cảm giác gì, ngay cả tức giận cũng không bởi vì cô sớm đã hoàn toàn thất vọng với Khổng Khánh Tường rồi!

Cô quay đầu nhìn chiếc váy nhuốm máu của Khưu Uyển Di, lòng cười lạnh, diễn trò hay lắm, Khưu Uyển Di này thật đúng là chuyên nghiệp.

Cô chắc chắn trăm phần trăm, trong váy của Khưu Uyển Di có dở trò! Cô chậm rãi tới gần, định xốc váy bà ta lên.

Nào ngờ Khổng Ngọc Phân sớm đã có chuẩn bị, vừa thấy cô bước lên liền kêu lớn:

– Mày đừng có lại đây, mày hại mẹ tao còn chưa đủ sao? Mắt Khổng Khánh Tường đỏ lên, nhìn Cố Trường Khanh quát lớn:

– Cút ngay!

Bộ dạng như dã thú sắp điên, chỉ cần Cố Trường Khanh tới gần là sẽ xé xác cô thành từng mảnh.

Cố Trường Khanh có phần hoảng sợ, vội lui về phía sau vài bước.

Khưu Uyển Di nhìn Khổng Khánh Tường, nước mắt từng giọt rơi xuống, yếu ớt mà hoảng sợ:

– Khánh Tường, em đau quá, mau đưa em đến bệnh viện! Tìm bác sĩ riêng của em!

Trước khi Cố Trường Khanh về, bà đã hẹn trước với bác sĩ Lý. Giờ đi qua vừa khéo thành phẫu thuật sau khi xẩy thai.

Khổng Khánh Tường tận mắt nhìn thấy điều này, đương nhiên sẽ không nghi ngờ còn Cố Trường Khanh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!

Cứ như vậy, chuyện tối qua Khổng Khánh Tường sẽ không bận tâm nữa còn Cố Trường Khanh cũng sẽ bị trừng phạt, xem như là trút giận cho mình. Về sau mình còn có thể giả bộ như người bị hại để tranh giành tình cảm của mọi người! Càng hay là, từ nay về sau, Cố Trường Khanh không thể ngóc đầu lên trước mặt mình được nữa.

Đúng là tính toán khéo léo!

Khưu Uyển Di mặt thì khóc nhưng lòng lại đang cười.

Khổng Khánh Tường hoảng đến toát mồ hôi, hoang mang lo sợ. Lần đầu tiên Cố Trường Khanh thấy ông hoảng sợ như vậy.

– Được, được, chúng ta đến bệnh viện.

Nói xong ông cúi người định bế Khưu Uyển Di lên.

Bác sĩ Giang còn chưa đến, sao Cố Trường Khanh có thể để bọn họ đi! Cô cái khó ló cái khôn, nhìn Khổng Khánh Tường lớn giọng nói:

– Cô giáo dạy về cấp cứu có nói, tình huống thế này tốt nhất đừng di chuyển bệnh nhân, phải mau gọi xe cứu thương!

Khổng Ngọc Phân vội vàng nói:

– Giáo viên có dạy sao? Sao chưa từng nghe nói qua!

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta, chỉ nói với Khổng Khánh Tường:

– Cô giáo thực sự nói như vậy, giờ bế dì đi thế này, không cẩn thận sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Khưu Uyển Di thấy chuyện vốn rất thuận lợi, Cố Trường Khanh lại đột nhiên ngắt lời, không khỏi hận đến nghiến răng, vì thế lại càng kêu lớn, vẻ mặt càng đau khổ:

– Khánh Tường, em đau quá, em đau quá, mau đưa em đi bệnh viện!

Khổng Khánh Tường nghe Cố Trường Khanh nói xong thì dần tỉnh táo lại. Nay với ông mà nói, quan trọng nhất là con trai, một chút mạo hiểm cũng không dám. Hơi trầm tư, ông vội quyết định, ngẩng đầu quát:

– Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!

Cố Trường Khanh xung phong nhận việc:

– Được, để con đi gọi!

Khưu Uyển Di thấy con gái còn ngẩn người, vội đến độ véo Khổng Ngọc Phân một cái, Khổng Ngọc Phân nhảy dựng lên:

– Để tao đi, không cần mày, ai biết mày lại bày trò gì!

“Vạn nhất phải gọi xe cứu thương, con phải nhớ giành lấy điện thoại, nhất định phải gọi bác sĩ Lý, để cho bà ấy đến”.

Khổng Ngọc Phân nói vậy, Cố Trường Khanh cũng không tiện tranh cãi nữa.

Một lát sau, Khổng Ngọc Phân đi vào:

– Xe cứu thương sẽ tới ngay!

Tay cầm điện thoại run khe khẽ, hiển nhiên là có chút lo lắng.

Gừng càng già càng cay, Khưu Uyển Di trấn định hơn Khổng Ngọc Phân nhiều, dựa vào lòng Khổng Khánh Tường, yếu ớt cầu xin giúp Cố Trường Khanh;

– Trường Khanh… Trường Khanh không cố ý, anh đừng trách con bé!

Như vậy, tội của Cố Trường Khanh càng rõ ràng.

– Nếu đứa nhỏ có chuyện gì, anh tuyệt đối không tha cho nó!

Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt âm trầm đáng sợ!

Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.

Đó chính là sự thật, những buồn rầu, bối rối trước kia của cô đúng là nực cười.

Sự thật chính là, cho dù mình muốn tha cho bọn họ, muốn làm người lương thiện thì chẳng lẽ sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không hãm hại mình? Chỉ cần cô họ Cố, chỉ cần Cố thị còn tồn tại thì những điều này sẽ không dừng lại!

Một khi đã vậy, vì sao cô phải ngồi chờ bọn họ hãm hại? Vì sao cô không thể chủ động tấn công? Dùng chút thủ đoạn thì sao? Đây là tự bảo vệ mình! So với để mình bị hại, không bằng hại bọn họ. So với mình bi thảm, không bằng dùng thủ đoạn để hại bọn họ bi thảm! Chỉ cần không làm trái lương tâm thì có gi phải do dự!

Cố Trường Khanh nhìn bọn họ, tay nắm chặt, mắt càng ngày càng sáng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện