Khưu Uyển Di bắt đầu giãy dụa, ra sức muốn rút tay về nhưng Cố Trường Khanh đã nắm chặt lại.

Bên kia, Khổng Ngọc Phân vừa định xông lên thì lại bị Khổng Khánh Tường giữ lấy:

– Ngọc Phân, đừng làm loạn, để bác sĩ Giang xem cho mẹ con!

Khổng Ngọc Phân khổ mà không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ Giang xé toạc lời nói dối của mẹ, lòng nóng như lửa đốt.

Bên kia, Khưu Uyển Di cố giãy dụa khiến bác sĩ Giang không thể tĩnh tâm bắt mạch. Cố Trường Khanh dù sao cũng không khỏe bằng bà ta, không thể hoàn toàn áp chế được, định gọi vú Dung vào giúp nhưng lại sợ làm thế sẽ khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ.

Cô phải để cho mọi thứ đều như là vô tình. Cô không cố ý vạch trần mọi thứ, nếu hành động quá lộ liễu, tính cách Khổng Khánh Tường đa nghi như vậy, cho dù hiện tại ông ta không nghĩ ra nhưng về sau chỉ sợ sẽ sinh lòng nghi ngờ! Như vậy, dù đánh bại được Khưu Uyển Di thì cũng tự mua phiền cho mình, quá lỗ!

– Phu nhân cứ vận động như vậy, tôi không thể bắt mạch cho cô được! Bác sĩ Giang nhíu mày nói.

Không thể bắt mạch thì dù là bác sĩ cũng không có đất dụng võ.

Cố Trường Khanh lớn tiếng nói:

– Dì ơi, y thuật của bác sĩ Giang rất cao siêu, nhất định có thể giúp được dì, sao dì cố không cho ông xem? – Khánh Tường, Khánh Tường, em không quen để cho bác sĩ lạ khám. Khánh Tường, anh bảo Trường Khanh tránh ra đi, em rất khó chịu.

Khưu Uyển Di mặc kệ Cố Trường Khanh, chỉ khóc lóc với Khổng Khánh Tường.

– Cha, Trường Khanh nhất định lại làm chuyện xấu! Cha đừng cản con, để con qua với mẹ. Khổng Ngọc Phân vội đến độ hét lớn.

– Ai dà, lại chảy máu! Đừng cử động, cứ thế này chỉ sợ xe cứu thương chưa đến thì đứa bé đã chẳng còn rồi. Mau để bác sĩ Giang bắt mạch.

Nói xong quay đầu nhìn Khổng Khánh Tường:

– Cha, bảo vú Dung vào giúp được không?

– Khánh Tường, cứu em, đau quá!

– Cha, chẳng hiểu vì sao dì không chịu cho bác sĩ Giang xem?

– Cha, buông con ra!

Những tiếng hét, tiếng la cùng giao tạp lại, Khổng Khánh Tường lòng vốn hoảng sợ giờ càng không biết nên làm thế nào!

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe cứu thương.

Cố Trường Khanh kinh hãi, Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di mừng rỡ.

Khưu Uyển Di giằng tay về, lườm Cố Trường Khanh rồi nói:

– Giờ xe cứu thương đã đến, dì không cần bác sĩ con mời đến khám, dì muốn vào bệnh viện!

Cố Trường Khanh vội đến toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ bao tính toán lại đổ theo dòng nước.

Dưới tình thế cấp bách, Cố Trường Khanh bỗng nhiên nghĩ đến váy của bà ta, đúng vậy, sao cô lại quên, cô có cơ hội tốc váy bà ta lên!

Nghĩ vậy, tay cô mò xuống dưới, định làm bộ vô ý tốc váy Khưu Uyển Di lên.

Nhưng lúc này Khưu Uyển Di đã cảnh giác cao độ, vừa thấy động tác của cô thì đã biết dụng ý, vội nắm lấy tay Cố Trường Khanh.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, mắt thấy bác sĩ sắp vào, Cố Trường Khanh biết tình hình khẩn cấp, đây là cơ hội cuối cùng của cô.

Cô nhanh nhẹn gỡ tay Khưu Uyển Di ra, bỗng nhiên sờ đến đùi Khưu Uyển Di, cách váy nhưng có thể sờ thấy trên đùi Khưu Uyển Di có một sợi dây nịt, cô xoay người, ngăn cản tầm nhìn của Khổng Khánh Tường, sau đó ra sức giật cái dây đó đi.

Hai chân Khưu Uyển Di vốn dạng ra, Cố Trường Khanh ra sức giật, một vật gì đó theo quán tính văng ra khỏi váy Khưu Uyển Di.

Bay đến chân Khổng Khánh Tường,

Nhất thời, thư phòng yên tĩnh lại một cách quỷ dị.

Khưu Uyển Di nhìn chằm chằm thứ kia, mặt không còn giọt máu.

Khổng Ngọc Phân phản ứng lại đầu tiên, định nhân lúc Khổng Khánh Tường không phát hiện thì giật lại nhưng Cố Trường Khanh nào để cô ta được cam lòng, đang định tiến lên tranh lấy thì bỗng nghe Khổng Khánh Tường quát lớn:

– Không ai được nhúc nhích!

Nói xong đẩy Khổng Ngọc Phân ở bên ra, Khổng Ngọc Phân bị ông ta đẩy ngã, đau đến tái mặt.

Cố Trường Khanh dừng lại, nhìn Khổng Khánh Tường cúi người nhặt chiếc túi kia lên, nhìn sắc mặt ông trở nên xanh mét trong giây lát!

Lúc này, bác sĩ đi vào:

– Bệnh nhân ở đâu?

– Bệnh nhân? Hừ!

Khổng Khánh Tường bỗng cười lạnh sau đó ném mạnh chiếc túi đó vào mặt Khưu Uyển Di:

– Có bệnh nhân nào giấu túi truyền máu trên người sao?

Lòng Cố Trường Khanh trở nên bình thản trong chốc lát!

Nguy hiểm thật, nhưng vẫn may, đại công cáo thành!

Còn lại, cứ an vị chờ xem kịch hay!

Khưu Uyển Di nhìn Khổng Khánh Tường đang chậm rãi đến gần, không nhịn được lui về phía sau, người lạnh run, mặt hoảng hốt:

– Khánh Tường… Khánh Tường… anh hãy nghe em nói, không phải như anh nghĩ…

Khổng Khánh Tường đi đến bên bà, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, sau đó, ông xoay người nói với bác sĩ Giang:

– Bác sĩ Giang, phiền ông xem cho cô ấy, xem “đứa bé” trong bụng cô ấy thế nào rồi?

Khưu Uyển Di liều mạng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi.

Khổng Ngọc Phân muốn đến gần, Khổng Khánh Tường xoay người lại, chỉ vào cô:

– Con dám bước lên một bước!

Khổng Ngọc Phân bị ông dọa, không dám bước lên, chỉ nhìn mẹ khóc.

Bác sĩ Giang vẫn bình thản, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái, Cố Trường Khanh nói:

– Ông Giang, xin ông xem giúp dì đi!

Bác sĩ Giang thoáng yên lặng rồi đi đến bên Khưu Uyển Di, bắt mạch cho bà.

Khưu Uyển Di còn định giãy, Khổng Khánh Tường quát lớn:

– Cô dám động đậy xem!

Người Khưu Uyển Di run lên, ngoan ngoãn đưa tay cho bác sĩ Giang. Bà ta gục đầu xuống, mặt xám ngoét, nước mắt tong tỏng.

Một lát sau, bác sĩ Giang buông tay bà ta, đứng dậy.

– Bác sĩ Giang, thai nhi của vợ tôi khỏe chứ?

Tuy là nói với bác sĩ Giang nhưng hai mắt ông lại nhìn chằm chằm vào Khưu Uyển Di.

– Giang mỗ tài sơ học thiển, cũng không thể chẩn ra hỉ mạch của phu nhân đây, hay là đến bệnh viện kiểm tra đi!

Bác sĩ Giang bình tĩnh nói.

Đầu Khưu Uyển Di gục xuống tận chân, vai run run, cách đó không xa, Khổng Ngọc Phân cũng lạnh toát người.

Bên kia, nhân viên y tế mất kiên nhẫn:

– Xin hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khổng Khánh Tường quay đầu lại, bình tĩnh nói:

– Rất xin lỗi, hình như chúng tôi bị nhầm lẫn, vú Dung, tiễn khách!

Nhân viên y tế nhìn nhau, dưới sự thúc giục của vú Dung, đành phải rời đi.

– Xem ra cũng không có chuyện gì nữa, tôi đi trước. Bác sĩ Giang nói.

Cố Trường Khanh vội đi theo:

– Ông ơi, để cháu tiễn ông!

Bác sĩ Giang thoáng dừng bước, nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng nói:

– Được!

Cố Trường Khanh tiễn bác sĩ Giang ra sân trước, vừa vặn thấy xe cứu thương hụ còi trở về.

Cố Trường Khanh đỡ bác sĩ Giang, nhìn bóng xe rời đi, miệng cười cười.

– Trường Khanh…

Bên tai bỗng truyền đến giọng nói của bác sĩ Giang.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn khuôn mặt già nua của ông, mỉm cười nói:

– Ông à, lần này cảm ơn ông, Trường Khanh nhất định sẽ đến nhà cảm ơn!

Bác sĩ Giang một tay chống gậy, một tay đặt sau lưng, hai mắt nhìn quanh sân trước đầy những cây đại thụ. Chỉ vào một chiếc bàn đá dưới gốc cây, nói:

– Trước kia, ông thường chơi cờ với ông ngoại cháu ở đó!

Cố Trường Khanh nhìn theo tay ông chỉ, cười nói:

– Đúng thế, ông ngoại chơi cờ rất gian, hay đòi đi lại!

Như là nhớ tới những năm tháng đó, bác sĩ Giang mỉm cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn:

– Ông vừa là bác sĩ của ông ngoại cháu, vừa là bạn của ông ấy.

Ông quay đầu nhìn cô cười, khuôn mặt hiền từ:

– Trường Khanh, ông nhìn cháu lớn lên, trong lòng ông, cháu giống như đứa cháu gái nhỏ, cho nên, khi cháu gọi điện nhờ, dù ông đã về hưu, dù đã gần 80 tuổi nhưng vẫn chống gậy đến đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện