Trên bục giảng, giáo viên dạy bài ra rả, Cố Trường Khanh nghe lại như đang hát ru, cô hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, 45 phút này đối với cô mà nói, giống như là tra tấn.
Có thể tưởng tượng người 24 tuổi ngồi trong phòng học cùng đám trẻ con 14 tuổi là thế nào không? Cố Trường Khanh buồn bực gập cuốn sách giáo khoa trước mặt lại, chống cằm ngẩn người.
Bất luận là giáo viên hay bạn học đều chẳng còn khó chịu với thái độ này của cô, Cố Trường Khanh mà chịu ngồi học mới là chuyện lạ!
Nhưng ai để ý? Chỉ cần Cố thị hàng năm vẫn tài trợ cho trường học thì trong cảm nhận của giáo viên cô vẫn là học sinh ngoan. Cuối kì, giáo viên sẽ bật đèn xanh cho cô, cho cô tiếp tục lên lớp, không mất mặt đến mức lưu ban.
Trong lúc nhàm chắn, ánh mắt Cố Trường Khanh dừng lại ở bạn học Phương Mẫn ngồi bên phải.
Phương Mẫn diện mạo bình thường, gia cảnh ở trường học này mà nói cũng chỉ là thuộc loại bình thường, là kiểu học sinh không có gì đặc biệt. Trước kia Cố Trường Khanh chưa bao giờ để ý đến nhưng rất nhiều năm sau này, đây là người nổi tiếng nhất trong các bạn học của cô.
Cô ấy nổi tiếng là vì cô có một người mẹ lợi hại. Mẹ của Phương Mẫn cũng là thiên kim tiểu thư, gả cho người chồng môn đăng hộ đối. Nhưng mẹ cô rất có năng lực, cho dù kết hôn rồi thì vẫn thành lập một công ty nhỏ của riêng mình. Sau này bà biết chồng có tình nhân, bà dứt khoát đuổi người đàn bà kia đi rồi ly hôn với chồng. Vì cuộc ly hôn này, chồng bà cũng bị tổn thất không ít. Còn bà lại chiến thắng vẻ vang.
Cố Trường Khanh không khỏi nghĩ đến mẹ mình. Đều là thiên kim nhà giàu, một người chiến thắng trong cuộc chiến hôn nhân, bảo vệ quyền lợi của mình, một người thì đến ngay cả chồng ngoại tình cũng không biết, cuối cùng mạng cũng chẳng còn.
Vì sao lại có sự tương phản như vậy? Cố Trường Khanh nhân lúc rỗi rãi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Sự độc ác của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di đương nhiên là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nhưng mẹ cô thì sao? Hoàn toàn không có trách nhiệm sao?
Mẹ luôn dựa dẫm vào người khác, trước khi kết hôn thì dựa vào cha, kết hôn rồi dựa vào chồng, cho dù có gia sản bạc triệu nhưng vẫn không thể thay đổi tính ỷ lại của bà. Bà chưa từng cố gắng, cũng chưa từng có khái niệm cố gắng trong đầu. Bà phó thác cả cuộc đời mình cho người khác.
Bị động như vậy đương nhiên sẽ bị phụ thuộc vào người khác. Bà sống trong vòng tròn nhỏ hẹp của riêng mình, không nhìn được thế giới bên ngoài, đương nhiên sẽ không thể nhạy bén. Cả đời thuận chèo mát mái, năng lực chấp nhận những cú shock rất kém, một khi thế giới nhỏ của bà có vấn đề thì với bà mà nói, đó chính là ngày tận thế.
Từ nhỏ đến lớn, bà sống như cô công chúa, mà công chúa thì đương nhiên là bị người nắm trong lòng bàn tay. Mẹ của Phương Mẫn lại như một nữ hoàng, nên bà nắm giữ người khác trong tay!
Còn mình? Chẳng lẽ muốn giống mẹ, tiếp tục làm công chúa, sống ngu ngơ qua ngày, cả đời bị người ta thao túng?
Không… Nếu đã tái sinh, cô muốn được giống mẹ của Phương Mẫn, trở thành người có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, thậm chí là nữ hoàng nắm giữ vận mệnh của người khác!
Nhưng đầu tiên, cô phải chuẩn bị điều kiện để làm nữ hoàng!
Học giỏi, có kiến thức thì cô mới có vốn để tự lập. Cho dù có bao nhiêu tài sản cũng không thể thay đổi được kiến thức trong đầu.
Mà học tập là điều căn bản để có được trí tuệ.
Cố Trường Khanh ngồi thẳng dậy, lại mở sách giáo khoa, cười cười tự giễu.
Mình 24 tuổi, bắt đầu lại từ đầu hẳn cũng sẽ không quá khó khăn chứ.
Một ngày tập trung học hành khiến Cố Trường Khanh cảm thấy mệt mỏi. Lúc tan học, cô thấy đầu choáng mắt hoa.
Nhìn qua cửa sổ, Cố Trường Khanh thấy Triệu Nghị đang đi về phòng học của mình. Không cần nghĩ cũng biết cậu ấy đến tìm mình. Cố Trường Khanh lười xã giao, thu dọn đồ rồi nhân lúc cậu vào cửa trước thì đã lẻn ra cửa sau, sau đó gọi điện cho lái xe Vương đến trước cửa dãy nhà.
Xe từ từ chuyển bánh, nhìn qua cửa sau, có thể thấy Triệu Nghị đang tìm kiếm cô.
Cố Trường Khanh cười lạnh, quay đầu
Cô dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm nay còn có một trận đánh ác liệt phải đánh.
Đối mặt với mẹ con Khưu Uyển Di với cô mà nói là chuyện khó chịu nhất trên đời. Nhưng cô không thể không tỏ vẻ bình thường mà đối mặt.
Về đến nhà, Khổng Khánh Tường còn chưa về. Cố Trường Khanh lên lầu, về phòng mình, thay bộ quần áo tinh xảo. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi ô tô, cô biết, Khổng Khánh Tường và mẹ con Khưu Uyển Di đã đến.
Đang chuẩn bị đi xuống, nghĩ lại, sao mình lại phải vội vàng xuống đón bọn họ, như thể bọn họ rất quan trọng vậy? Nghĩ thế, cô lại ngồi xuống, đợi người hầu lên mời.
Dưới lầu truyền đến tiếng bọn họ đi vào đại sảnh, sau đó là tiếng vú Dung:
– Cô gia đã về!
Cố Trường Khanh bật cười, vú Dung đúng là đáng yêu. Trong nhà bao người cũng chỉ có bà vẫn gọi Khổng Khánh Tường là cô gia. Bởi vì bà là người lớn tuổi nhất ở đây, Khổng Khánh Tường chẳng thể làm được gì. Trước mặt Khưu Uyển Di, nhất định mặt ông trông rất hay.
Quả nhiên, giọng nói ảo não của Khổng Khánh Tường vang lên:
– Tiểu thư đâu?
– Tiểu thư vừa về, đang ở trên lầu.
– Mau gọi tiểu thư xuống, có khách đến!
Không lâu sau đã có người hầu lên gọi cô xuống lầu.
Đương nhiên cô có thể không xuống để cho mẹ con Khưu Uyển Di khó xử nhưng làm như vậy, ngoài việc khiến bọn họ càng được cha thương tiếc thì có ích lợi gì?
Cố Trường Khanh đi xuống lầu.
Ba người Khổng Khánh Tường đứng trong đại sảnh, Khổng Khánh Tường cởi áo vest đưa qua cho người hầu. Bên cạnh là Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân.
Khưu Uyển Di thấy cô đi đến, mỉm cười vô cùng hòa ái:
– Trường Khanh, lại gặp lại. Cháu khỏe chứ?
Cô lẳng lặng đánh giá Khưu Uyển Di.
Lúc này Khưu Uyển Di mới có 36 tuổi, tuy rằng nhiều năm qua thân phận không được minh bạch nhưng vẫn được Khổng Khánh Tường chăm sóc rất tốt. Bề ngoài là kinh doanh, mở cửa hàng thời trang cao cấp nhưng chi phí ăn mặc chẳng dựa vào đó.
Bởi vì sống nhàn nhã cho nên chăm sóc nhan sắc không tệ. Nhìn qua nhiều lắm chỉ khoảng 30 tuổi, đúng lúc đẹp nhất của phụ nữ.
Bình tĩnh mà xem xét, Khưu Uyển Di quả thật xinh đẹp hơn Cố Linh Lung rất nhiều, khuôn mặt kiều mỵ, dáng người yểu điệu, chính là loại phụ nữ khiến đàn ông vừa gặp đã yêu. Sau này Khổng Ngọc Phân lớn lên cũng được di truyền điều này từ bà.
– Cháu ổn!
Cố Trường Khanh nhìn bà, thản nhiên cười nói.
Về sau cũng sẽ rất ổn, bây giờ, bà đừng mơ mà hại được tôi!
Có thể tưởng tượng người 24 tuổi ngồi trong phòng học cùng đám trẻ con 14 tuổi là thế nào không? Cố Trường Khanh buồn bực gập cuốn sách giáo khoa trước mặt lại, chống cằm ngẩn người.
Bất luận là giáo viên hay bạn học đều chẳng còn khó chịu với thái độ này của cô, Cố Trường Khanh mà chịu ngồi học mới là chuyện lạ!
Nhưng ai để ý? Chỉ cần Cố thị hàng năm vẫn tài trợ cho trường học thì trong cảm nhận của giáo viên cô vẫn là học sinh ngoan. Cuối kì, giáo viên sẽ bật đèn xanh cho cô, cho cô tiếp tục lên lớp, không mất mặt đến mức lưu ban.
Trong lúc nhàm chắn, ánh mắt Cố Trường Khanh dừng lại ở bạn học Phương Mẫn ngồi bên phải.
Phương Mẫn diện mạo bình thường, gia cảnh ở trường học này mà nói cũng chỉ là thuộc loại bình thường, là kiểu học sinh không có gì đặc biệt. Trước kia Cố Trường Khanh chưa bao giờ để ý đến nhưng rất nhiều năm sau này, đây là người nổi tiếng nhất trong các bạn học của cô.
Cô ấy nổi tiếng là vì cô có một người mẹ lợi hại. Mẹ của Phương Mẫn cũng là thiên kim tiểu thư, gả cho người chồng môn đăng hộ đối. Nhưng mẹ cô rất có năng lực, cho dù kết hôn rồi thì vẫn thành lập một công ty nhỏ của riêng mình. Sau này bà biết chồng có tình nhân, bà dứt khoát đuổi người đàn bà kia đi rồi ly hôn với chồng. Vì cuộc ly hôn này, chồng bà cũng bị tổn thất không ít. Còn bà lại chiến thắng vẻ vang.
Cố Trường Khanh không khỏi nghĩ đến mẹ mình. Đều là thiên kim nhà giàu, một người chiến thắng trong cuộc chiến hôn nhân, bảo vệ quyền lợi của mình, một người thì đến ngay cả chồng ngoại tình cũng không biết, cuối cùng mạng cũng chẳng còn.
Vì sao lại có sự tương phản như vậy? Cố Trường Khanh nhân lúc rỗi rãi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Sự độc ác của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di đương nhiên là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nhưng mẹ cô thì sao? Hoàn toàn không có trách nhiệm sao?
Mẹ luôn dựa dẫm vào người khác, trước khi kết hôn thì dựa vào cha, kết hôn rồi dựa vào chồng, cho dù có gia sản bạc triệu nhưng vẫn không thể thay đổi tính ỷ lại của bà. Bà chưa từng cố gắng, cũng chưa từng có khái niệm cố gắng trong đầu. Bà phó thác cả cuộc đời mình cho người khác.
Bị động như vậy đương nhiên sẽ bị phụ thuộc vào người khác. Bà sống trong vòng tròn nhỏ hẹp của riêng mình, không nhìn được thế giới bên ngoài, đương nhiên sẽ không thể nhạy bén. Cả đời thuận chèo mát mái, năng lực chấp nhận những cú shock rất kém, một khi thế giới nhỏ của bà có vấn đề thì với bà mà nói, đó chính là ngày tận thế.
Từ nhỏ đến lớn, bà sống như cô công chúa, mà công chúa thì đương nhiên là bị người nắm trong lòng bàn tay. Mẹ của Phương Mẫn lại như một nữ hoàng, nên bà nắm giữ người khác trong tay!
Còn mình? Chẳng lẽ muốn giống mẹ, tiếp tục làm công chúa, sống ngu ngơ qua ngày, cả đời bị người ta thao túng?
Không… Nếu đã tái sinh, cô muốn được giống mẹ của Phương Mẫn, trở thành người có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, thậm chí là nữ hoàng nắm giữ vận mệnh của người khác!
Nhưng đầu tiên, cô phải chuẩn bị điều kiện để làm nữ hoàng!
Học giỏi, có kiến thức thì cô mới có vốn để tự lập. Cho dù có bao nhiêu tài sản cũng không thể thay đổi được kiến thức trong đầu.
Mà học tập là điều căn bản để có được trí tuệ.
Cố Trường Khanh ngồi thẳng dậy, lại mở sách giáo khoa, cười cười tự giễu.
Mình 24 tuổi, bắt đầu lại từ đầu hẳn cũng sẽ không quá khó khăn chứ.
Một ngày tập trung học hành khiến Cố Trường Khanh cảm thấy mệt mỏi. Lúc tan học, cô thấy đầu choáng mắt hoa.
Nhìn qua cửa sổ, Cố Trường Khanh thấy Triệu Nghị đang đi về phòng học của mình. Không cần nghĩ cũng biết cậu ấy đến tìm mình. Cố Trường Khanh lười xã giao, thu dọn đồ rồi nhân lúc cậu vào cửa trước thì đã lẻn ra cửa sau, sau đó gọi điện cho lái xe Vương đến trước cửa dãy nhà.
Xe từ từ chuyển bánh, nhìn qua cửa sau, có thể thấy Triệu Nghị đang tìm kiếm cô.
Cố Trường Khanh cười lạnh, quay đầu
Cô dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm nay còn có một trận đánh ác liệt phải đánh.
Đối mặt với mẹ con Khưu Uyển Di với cô mà nói là chuyện khó chịu nhất trên đời. Nhưng cô không thể không tỏ vẻ bình thường mà đối mặt.
Về đến nhà, Khổng Khánh Tường còn chưa về. Cố Trường Khanh lên lầu, về phòng mình, thay bộ quần áo tinh xảo. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi ô tô, cô biết, Khổng Khánh Tường và mẹ con Khưu Uyển Di đã đến.
Đang chuẩn bị đi xuống, nghĩ lại, sao mình lại phải vội vàng xuống đón bọn họ, như thể bọn họ rất quan trọng vậy? Nghĩ thế, cô lại ngồi xuống, đợi người hầu lên mời.
Dưới lầu truyền đến tiếng bọn họ đi vào đại sảnh, sau đó là tiếng vú Dung:
– Cô gia đã về!
Cố Trường Khanh bật cười, vú Dung đúng là đáng yêu. Trong nhà bao người cũng chỉ có bà vẫn gọi Khổng Khánh Tường là cô gia. Bởi vì bà là người lớn tuổi nhất ở đây, Khổng Khánh Tường chẳng thể làm được gì. Trước mặt Khưu Uyển Di, nhất định mặt ông trông rất hay.
Quả nhiên, giọng nói ảo não của Khổng Khánh Tường vang lên:
– Tiểu thư đâu?
– Tiểu thư vừa về, đang ở trên lầu.
– Mau gọi tiểu thư xuống, có khách đến!
Không lâu sau đã có người hầu lên gọi cô xuống lầu.
Đương nhiên cô có thể không xuống để cho mẹ con Khưu Uyển Di khó xử nhưng làm như vậy, ngoài việc khiến bọn họ càng được cha thương tiếc thì có ích lợi gì?
Cố Trường Khanh đi xuống lầu.
Ba người Khổng Khánh Tường đứng trong đại sảnh, Khổng Khánh Tường cởi áo vest đưa qua cho người hầu. Bên cạnh là Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân.
Khưu Uyển Di thấy cô đi đến, mỉm cười vô cùng hòa ái:
– Trường Khanh, lại gặp lại. Cháu khỏe chứ?
Cô lẳng lặng đánh giá Khưu Uyển Di.
Lúc này Khưu Uyển Di mới có 36 tuổi, tuy rằng nhiều năm qua thân phận không được minh bạch nhưng vẫn được Khổng Khánh Tường chăm sóc rất tốt. Bề ngoài là kinh doanh, mở cửa hàng thời trang cao cấp nhưng chi phí ăn mặc chẳng dựa vào đó.
Bởi vì sống nhàn nhã cho nên chăm sóc nhan sắc không tệ. Nhìn qua nhiều lắm chỉ khoảng 30 tuổi, đúng lúc đẹp nhất của phụ nữ.
Bình tĩnh mà xem xét, Khưu Uyển Di quả thật xinh đẹp hơn Cố Linh Lung rất nhiều, khuôn mặt kiều mỵ, dáng người yểu điệu, chính là loại phụ nữ khiến đàn ông vừa gặp đã yêu. Sau này Khổng Ngọc Phân lớn lên cũng được di truyền điều này từ bà.
– Cháu ổn!
Cố Trường Khanh nhìn bà, thản nhiên cười nói.
Về sau cũng sẽ rất ổn, bây giờ, bà đừng mơ mà hại được tôi!
Danh sách chương