Tối hôm đó Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân chia tay, Khổng Ngọc Phân cũng chẳng quá đau lòng nhưng lại rất sợ hãi, sợ phản ứng của cha với việc này. Cô ta vô cùng lo sợ chờ đợi cha nổi cơn lôi đình, nhưng đợi mấy ngày vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lòng vừa thấy may mắn vừa thấy lạ.

Cùng thấy lạ còn có cả Cố Trường Khanh, Triệu gia dường như không ra mặt tìm Khổng Khánh Tường đề cập chuyện này, chẳng lẽ Triệu Nghị không nhắc tới chuyện này với người trong nhà? Không thể nào, hẳn là Triệu Nghị chỉ mong sớm được giải trừ hôn ước với Khổng Ngọc Phân mới đúng.

Đang lúc Cố Trường Khanh nghĩ mãi không ra thì đáp án lại được công bố.

Cha Triệu Nghị đầu tư chứng khoán thua lỗ, bệnh tim tái phát nên qua đời, cổ phiếu của Hằng Thực bị rớt giá thảm hại. Đúng lúc này, chuyện cha Triệu Nghị làm thua lỗ tiền của xí nghiệp và câu kết với kế toán tạo sổ sách giả để lừa gạt các cổ đông bị vạch trần. Hằng Thực vốn đã yếu ớt giờ sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Ngân hàng đòi nợ, chủ nợ khắp nơi cũng kéo đến, Hằng Thực bị bắt phải đem ra phát mại.

Trước sau chỉ chưa đầy một tháng, giống như gió thu thổi bay lá rụng, xí nghiệp Hằng Thực từng một thời hưng thịnh giờ đã thành quá khứ.

Mọi chuyện giống hệt như kiếp trước, dù Cố Trường Khanh đã cố gắng nhưng chẳng thể thay đổi được điều gì.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ai còn có tâm tình lo chuyện tình cảm trẻ con? Hơn nữa, giờ hôn ước Triệu gia và Khổng gia cũng không còn giá trị.

Sau khi cha Triệu Nghị qua đời được hai ngày, Cố Trường Khanh lặng lẽ đến viếng ông. Vì sao phải lặng lẽ? Bởi vì Khổng Khánh Tường đã từng cảnh cáo hai cô con gái không cần qua lại với Triệu gia nữa. Khổng Ngọc Phân ngoan ngoãn vâng lời, từ lúc cô ta biết tình hình nhà Triệu Nghị, chút cảm giác không cam lòng cuối cùng cũng biến mất, ngược lại còn thấy may mắn vì mình và Triệu Nghị đã chia tay.

Lễ tang cử hành tại nhà tang lễ. (Ai remix lại câu này hộ mình đi)

Lúc Cố Trường Khanh đến, bên trong vô cùng vắng lặng, linh đường đặt ở sảnh chính, trên linh đường có đặt di ảnh của cha Triệu Nghị. Bốn phía lác đác vài vòng hoa. Chỉ có mấy người thân thích của nhà họ Triệu và nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân, bạn bè trên thương trường khi xưa giờ chẳng thấy một ai.

Nhưng Cố Trường Khanh lại gặp lại Phùng Tước, anh đứng bên cạnh Triệu Nghị, vẻ mặt ôn hòa, đang an ủi Triệu Nghị. Triệu Nghị gầy đi rất nhiều, quần áo như dính vào người, cô đơn. Vẻ mặt bi thương, ánh mắt trống rỗng. Cậu ấm xưa kia luôn sống trong an nhàn, sung sướng, chẳng biết đến bao giờ mới có thể đứng dậy sau cú shock tinh thần này.

Cố Trường Khanh thở dài, tuy rằng cô không thích Triệu Nghị nhưng nhìn cậu như vậy, lòng cũng chẳng vui.

Cố Trường Khanh buông vòng hoa trong tay, đi về phía Triệu phu nhân đang đốt vàng mã ở trước linh đường. Cô đứng trước linh đường, chắp tay thành kính với người quá cố, sau đó cúi đầu đi về phía Triệu phu nhân, khẽ gọi một tiếng:

– Cô Triệu.

Triệu phu nhân đờ đẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh một hồi rồi mới phản ứng lại:

– Trường Khanh, cháu đã đến rồi.

Bà đứng lên, người hơi lảo đảo, Cố Trường Khanh vội đỡ lấy bà.

– Cô ơi, đừng quá đau lòng, đành chấp nhận sự thật vậy.

Cố Trường Khanh nhìn bà, làn da bà sạm lại, hai bên mai tóc bạc đi nhiều, bình thường Triệu phu nhân luôn thanh cao, xinh đẹp, giờ như già mấy chục tuổi, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng hốt, có thể thấy, thời gian qua bà đã bị hoảng sợ, dày vò cỡ nào.

– Trường Khanh… Trường Khanh….

Triệu phu nhân nắm tay cô, mắt lập tức đỏ hoe lên, bà khẽ oán trách:

– Một tuần trước cô chú còn nói sẽ đến Hawaii để kỉ niệm hai mươi năm ngày cưới, nhưng mới được vài ngày… Vì sao lại như vậy… Ông ấy chưa nói gì với cô cả… Cô không biết gì hết… Một mình ông ấy chống chọi, gánh vác mọi thứ, không nói gì cho cô biết…

Triệu phu nhân òa khóc.

Cố Trường Khanh nhìn bà khổ sở như vậy nhưng cũng không biết nên an ủi bà thế nào. Đành phải ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà.

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nhìn người thân yêu nhất bỏ đi, đương nhiên cô hiểu nỗi đau này.

Triệu Nghị ở bên thấy mẹ khóc, vội đi tới an ủi mẹ nhưng mới nói được hai câu lại thành ra ôm mẹ cùng khóc òa.

Cố Trường Khanh chưa từng thấy Triệu Nghị như vậy bao giờ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hoảng hốt, lo âu, không còn chút phong độ nào.

Phùng Tước bỗng nhiên đi tới, kéo Triệu Nghị ra, bình tĩnh, lớn tiếng nói:

– Triệu Nghị, giờ em là người đàn ông duy nhất trong nhà, là đàn ông thì phải cho ra dáng đàn ông, em phải kiên cường gánh vác mọi thứ, chăm sóc mẹ, sao có thể yếu đuối như phụ nữ? Triệu Nghị, đừng để mọi người xem thường em.

Triệu Nghị ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh đang nhìn mình với vẻ thương hại, lòng cảm thấy xấu hổ, lúc này mới ngừng khóc.

Có một người phụ nữ tướng mạo đoan trang đi tới, nhẹ giọng an ủi Triệu phu nhân đôi câu rồi cùng Phùng Tước đỡ Triệu phu nhân qua một bên.

Triệu Nghị đi đến bên Cố Trường Khanh, cúi đầu, nhẹ giọng nói:

– Cảm ơn em đã đến.

– Anh cố nén bi thương. Cố Trường Khanh nói.

Triệu Nghị ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, mắt đầy ánh lệ:

– Bình thường Triệu gia có chuyện gì cũng khách khứa đầy nhà, giờ…

Cậu quay đầu, lau nước mắt rồi nói:

– Thì ra đây là cái gọi là người đi trà lạnh, sự đời đúng là khó lường.

Cậu nhìn Cố Trường Khanh, hối hận, hổ thẹn nói:

– Mẹ nói em không như người khác, quả thực là vậy, Trường Khanh… Xin lỗi em.

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười cười:

– Không sao, em đã không để ý từ lâu rồi.

Triệu Nghị cúi đầu, trông rất khổ sở.

Lúc đi, Triệu phu nhân ra ngoài tiễn cô, giờ bà đã tỉnh táo lại, chỉ là sắc mặt vẫn chua xót.

Lòng Cố Trường Khanh có sự băn khoan, không nhịn được muốn hỏi cho rõ:

– Cô à, chẳng phải cháu từng nói với cô, chú Văn đã nói năm nay thị trường chứng khoán không ổn định, cô không nói cho chú Triệu sao? – Cô có nói với ông ấy, có lẽ ông ấy không để ý, có lẽ… ông ấy đã không còn cách nào. Giờ cô cũng mới biết, lúc trước ông ấy lấy tiền công ty chơi chứng khoán ở nước ngoài nhưng bị thua lỗ, hai năm nay công ty đầu tư lại không được thuận lợi, ông ấy nóng lòng muốn kiếm tiền nên mới bí quá hóa liều…

Triệu phu nhân rất buồn.

Cố Trường Khanh thở dài, cũng đúng, sao chú Triệu có thể coi trọng lời nói của một đứa nhỏ. Đáng tiếc, cô vẫn không thể ngăn cản được mọi thứ, chung quy cô Triệu vẫn bị tổn thương.

Thấy Triệu phu nhân thực sự rất đau lòng, Cố Trường Khanh không nhắc đến chuyện này nữa.

Triệu phu nhân tiễn cô ra ngoài.

Cố Trường Khanh đi chưa được bao lâu đã nghe thấy có người đang gọi mình.

Cô quay đầu lại, thấy Phùng Tước đang chạy về phía mình. Cô dừng bước, anh bước vội tới trước mặt cô mà mặt vẫn không đỏ, thở vẫn không gấp.

Lúc này đã sang đầu xuân, Phùng Tước mặc áo vest đen được cắt may khéo léo càng hiện rõ vẻ anh tuấn của anh.

– Anh Phùng Tước. Cố Trường Khanh mỉm cười.

Hai bên đường là những hàng nhãn đang trổ lá, ánh mặt trời theo kẽ lá chiếu xuống, dịu dàng phủ lên hai người.

Anh cười cười, hai mắt dưới ánh mặt trời thật đen, thật sáng.

– Anh biết hôm nay sẽ gặp em, quả đúng là vậy.

– Cô Triệu là bạn của mẹ em, về tình về lý em đều nên đến.

Anh gật đầu cười khẽ, hai mắt trông lại càng sáng:

– Hiếm có, giỏi lắm, Cố Trường Khanh!

Chẳng lẽ bạn bè của Triệu gia chỉ có như vậy?

Lần đầu tiên được Phùng Tước khen, chẳng hiểu sao, Cố Trường Khanh lại cảm thấy vui vẻ.

Tựa như học sinh tiểu học được giáo viên khen, chính là tâm lý ngây thơ đó.

Cố Trường Khanh cúi đầu.

– Thực ra… thực ra anh có gọi điện cho em, nhưng em tắt máy.

Anh nhìn qua gốc cây bên cạnh.

– Có chuyện gì sao?

Cố Trường Khanh vội vàng hỏi.

– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là bỗng nhiên muốn gọi điện hỏi thăm một chút thôi.

Anh vẫn nhìn gốc cây kia nhưng vành tai đã lặng lẽ đỏ bừng lên.

Cố Trường Khanh nhịn cười:

– Chắc là hết pin, thỉnh thoảng em hay quên sạc pin, thật ngại quá.

– Không có gì, không có gì, anh không có chuyện gì cả.

Phùng Tước nhìn cô rồi lại quay đầu đi:

– Bên trong còn có việc, anh vào trước…

– Được, tạm biệt.

Cố Trường Khanh quay người.

Phùng Tước vốn đang định quay đi bỗng ngừng lại, anh nhìn theo bóng Cố Trường Khanh mà cười cười.

Thực ra, cô là một cô gái tốt.

Chỉ là vì sao anh lại muốn nói ra chuyện gọi điện thoại đó? Thật quẫn quá… Nếu để cô biết rằng, để có thể gọi cuộc điện thoại đó, anh đã do dự mất hai ngày, nhất định sẽ bị cô chê cười mất.

Nhưng dường như anh lại rất muốn cho cô biết, anh từng gọi điện thoại cho cô, vì sao vậy?

Anh cúi đầu cười cười, lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào. Nhớ lại tình hình hôm nay, vội lấy lại tinh thần rồi đi vào.

Tang lễ qua đi, Triệu phu nhân từng đến xin gặp Khổng Khánh Tường, có lẽ là mong Khổng Khánh Tường có thể ra tay giúp đỡ nhưng Khổng Khánh Tường lại tránh mặt. Triệu phu nhân cũng không đến nữa. Tuy rằng Cố Trường Khanh rất muốn giúp bà nhưng có lòng lại chẳng có sức. Hơn nữa, Triệu gia bây giờ rất khó có thể quay về như trước kia.

Có một lần, Cố Trường Khanh nghe được hai mẹ con Khưu Uyển Di nói chuyện.

Khưu Uyển Di hỏi con gái:

– Gần đây Triệu Nghị có tới tìm con không? Nếu nó tới, con đừng để ý đến nó nữa.

Khổng Ngọc Phân thoải mái đáp:

– Mẹ, mẹ yên tâm, con đã chia tay với Triệu Nghị từ lâu rồi.

– Chia tay là tốt, giờ Triệu gia thế này, ai mà muốn gả vào nhà đó chứ, dính vào rồi chỉ sợ đá cũng không ra. Mẹ nói cho con, con đừng có gặp nó, điện thoại cũng không được nghe, nhưng cũng chẳng biết nó có nói gì bất lợi cho con không nữa…

Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy thì có chút sốt ruột:

– Đúng vậy, chưa biết chừng Triệu Nghị sẽ nhân cớ này uy hiếp con, giờ anh ta nghèo túng như vậy, có gì mà không làm được.

Cố Trường Khanh cười lạnh, Khổng Ngọc Phân đúng là không hiểu Triệu Nghị. Triệu Nghị có lẽ không phải là người chuyên chú, có ý thức trách nhiệm gì nhưng từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành công tử phong độ, kiêu ngạo, cho dù có nghèo khó đến đâu cũng sẽ không làm ra mấy chuyện như thế.

– Con nói có lý, chuyện này phải đề phòng, thế này đi, mẹ tìm người đi cảnh cáo nó, để nó không được nói lung tung. Khưu Uyển Di nói.

– Thế thì mẹ mau làm đi, con cũng không mong vì anh ta mà danh dự đem đi quét rác. Khổng Ngọc Phân nói.

Không muốn danh dự đem đi quét rác? Cái này không phải do cô muốn là được. Cố Trường Khanh cười lạnh.

Lý Giai cho rằng giờ là cơ hội tốt nhất để xử lý Khổng Ngọc Phân, bàn chuyện thực hiện kế hoạch với Cố Trường Khanh.

– Lúc trước em nói phải đợi bọn họ chia tay, nói nếu còn chưa chia tay thì làm vậy có lẽ sẽ có lợi cho Khổng Ngọc Phân, nhưng giờ bọn họ đã sắp chia tay, quan trọng nhất là Triệu gia sắp phá sản, chị nghĩ Khổng Ngọc Phân thà chết cũng sẽ không muốn vào nhà họ Triệu, giờ vạch trần là thời cơ thích hợp nhất rồi.

Cố Trường Khanh thở dài, lắc đầu nói:

– Đợi thêm một tháng nữa đi.

Lý Giai khó hiểu:

– Vì sao còn phải đợi thêm một tháng nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện