Xuyên qua một mảnh rừng dày đặc cây cối, khung cảnh hiện ra trước mắt kia giống như tiên cảnh cảnh sắc khiến cho đám người Nguyệt Ngân lần đầu tiên được chứng kiến hoàn toàn trở nên ngây dại. Một hồ nước màu thanh lam thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nước hồ trong vắt, ánh mặt trời chiếu rọi, có thể thấy rõ từng đàn cá bơi lội, thậm chí cả hòn đá dưới đấy hồ. Một tầng nhàn nhạt sương mờ phiêu phù trên mặt nước tạo cho người ta cảm giác như mộng ảo. Vô số tinh linh bay lượn trên mặt hồ, khuôn mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. Những điều này cũng không làm cho mọi người quá ngạc nhiên, khiến mọi người giật mình chính là ở trung tâm hồ nước, có một gốc cây đại cổ thụ, thân cao chừng hơn trăm thước, đường kính đạt tới năm mươi thước, trên thân có rất nhiều khe nứt, một ít tinh linh từ đó xuyên xuyên qua lại, cổ thụ thật lớn tán cây xanh um tươi tốt, lá cây xanh biếc lóe ra quang mang trong suốt, tán cây đường kính cơ hồ cùng độ cao đại thụ xấp xỉ, tiếng chim hót thanh thúy hòa với thanh âm Tinh Linh vỗ cánh bất giác tạo nên một khúc nhạc động lòng người.

Trong hồ nước, trung tâm không chỉ có mỗi một gốc cây cổ thụ, xung quanh nó có rất nhiều tiểu thụ, mơ hồ có thể thấy được một ít không lớn thụ ốc, thụ ốc cùng đại thụ tựa hồ giống nhau, nhìn không ra chút dấu vết tác động nào. Thụ trong thụ, các sợi dây liên tiếp chằng chịt, nhìn qua trên mặt hồ như tồn tại một tòa thành thị thật lớn.

Huyền Nguyệt ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt, thở dài nói:

- Thật đẹp! so với nhà ta còn muốn lỗng lậy hơn nhiều a! Đại thụ cùng hồ nước thật cuốn hút!

Phi hành bên cạnh Huyền Nguyệt, Mã Thì mỉm cười nói:

- Đây là trung tâm của Tinh Linh sâm lâm - Tinh Linh thành, đại bộ phận tinh linh đều ở đây, trong phạm vi mười dặm chung quanh Tinh Linh thành đều được các trung cấp ma pháp sư bố trí huyễn cảnh, tạo thành mê cung, ngoại nhân căn bản không thể tiến vào. Nơi này chính là thiên đường của Tinh Linh tộc.

Huyền Nguyệt gật đầu, nói:

- Các ngươi Tinh Linh Tộc - Tự nhiên ma pháp thật sự là thần kỳ, so với ma pháp phổ thông thật sự rất khác nhau a!

Mã Thì nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Tự nhiên ma pháp thật rất cao thâm ảo diệu, trách ta tuổi quá nhỏ, chưa hiểu biết nhiều, nếu không, cũng không bị đám người xấu lúc nãy khi dễ. Huyền Nguyệt muội muội, tên thiếu niên bị té xỉu kia là gì của ngươi? Lần này nếu không có hắn, sợ là chúng ta đã bị bắt đi….

Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua Nham Thạch đang ôm A Ngốc, do dự một chút, trả lời:

- Hắn là bằng hữu của ta, bình thường rất tốt, chỉ là có chút hơi khờ khạo.

Mã Thì cúi đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói lời nào.

Trở lại Tinh Linh thành, chúng tinh linh nhất thời phân tán, khi tiến nhập bên trong thành, Thiên Anh hạ xuống, hướng Nham Thạch nói:

- Tinh Linh chúng ta mỗi nhà chỉ có một gian thụ ốc, cũng không có dư phòng chiêu đãi các ngươi, như vậy đi, các ngươi trước tiên ở bên bờ nghỉ ngơi, ta sẽ nhanh hướng Nữ Vương bệ hạ báo cáo một chút.

Nham Thạch gật đầu nói:

- Thiên Anh đại thúc, chúng ta tại bên bờ nghỉ ngơi, Tinh Linh thành thật sự là nhân gian tiên cảnh, cảnh sắc động lòng người, mệt mỏi tự nhiên tiêu thất. Muốn phiền ngài hướng Nữ Vương bệ hạ nói một tiếng, chúng ta muốn bái kiến.

Thiên Anh gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, niệm tinh linh chú ngữ, quang mang màu xanh biếc bao trùm hắn bên trong, đột nhiên, hắn hai tay tách ra, lưỡng đạo lục mang bắn tới đại thụ bên cạnh, đại thụ cành lá nhanh chóng sinh trưởng, lát sau hình thành nên một gian thiên nhiên phòng ốc, vừa lúc đem đám người Nham Thạch bao phủ ở bên trong.

Mỉm cười, Thiên Anh nói:

- Các ngươi ở tạm trong này nghỉ ngơi! Á Viên, Mã Thì, hai người các ngươi đi theo ta

Nói xong, tung cánh hướng cổ thụ nơi trung tâm hồ nước bay đi. Nham Thạch đem A Ngốc đặt trên mặt đất, vừa tiến nhập thụ ốc đã hướng Huyền Nguyệt hỏi:

- A Ngốc có bí mật gì? Hắn đã làm gì khiến đám đạo tặc chạy trốn chứ? Hơn nữa ta đã cẩn thận xem qua, lúc nãy những tên đạo tặc công lực không cao tất cả đều đã chết, trên người ngay cả một điểm vết thương cũng không có.

Huyền Nguyệt le lưỡi, nói:

- Không nên hỏi ta, ta cái gì cũng không biết, các ngươi chờ hắn tỉnh dậy trực tiếp hỏi hắn tốt hơn. Ngươi đã quên sao? Phổ lâm tiên tri từng nói, hắn là quý nhân, thần bí một chút có cái gì kỳ lạ chứ!

Nguyệt Cơ tiến đến cạnh Huyền Nguyệt, lắc lắc bàn tay nàng, thấp giọng nói:

- Nguyệt nguyệt, A Ngốc cùng ngươi quan hệ tốt như vậy, ngươi nhất định biết cái gì có đúng hay không? Nói cho chúng ta biết đi! Ta thật sự rất hiếu kỳ. A Ngốc đã khiến chúng ta kinh ngạc rất nhiều. Hắn lúc chúng ta bắt đầu nhìn thấy vốn là một gã ma pháp sư, nhưng trong lúc đồng hành, mỗi lần gặp nguy hiểm hắn đều dùng vũ kĩ giải quyết, tựa hồ ma pháp cũng không phải là thế mạnh của hắn. Ma vũ song tu trên đại lục thật sự ít thấy.

- Hôm nay hắn thi triển ma pháp kia tựa hồ không phải hỏa hệ mà chính là quang hệ ma pháp, hơn nữa uy lực phi thường cường đại. Khi chúng ta tưởng rằng hắn không cách nào ứng phó với đám hắc y nhân, hắn cư nhiên lại có thể hù dọa khiến đám người đó chạy trốn chết. Thật sự là rất khó tin.

- Ca ta đã từng nói, đám hắc y nhân đó đều có thực lực Thu Hoạch giả, chúng ta căn bản không thể ứng phó! A Ngốc trên người rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật, ngươi nhất định phải nói cho chúng ta biết. !

Mọi người ánh mắt đều tập trung vào Huyền Nguyệt, cùng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng. Huyền Nguyệt lắc đầu, nói:

- Ta thật sự không biết, kỳ thật, ta quen biết hắn so với các ngươi cũng chỉ sớm hơn hai ngày mà thôi. Chúng ta khi đó đều tại Ma Pháp công hội tiếp nhận trắc thí. Sau đó ta thấy hắn khờ khạo, liền lừa gạt hắn cùng ta tham gia Dong Binh công hội, tiếp nhận Tử Vong sơn mạch nhiệm vụ. Về phần quá khứ của hắn, ta cũng không rõ ràng, chỉ là nghe hắn trong lúc vô ý nói qua, hắn có một sư phụ là Luyện Kim thuật sĩ, cùng một thúc thúc dạy hắn vũ kỹ, cụ thể như thế nào ta cũng không biết. Các ngươi chờ hắn tỉnh lại hỏi hắn đi sao.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Miêu Phi nghi hoặc nói:

- Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi nói chỉ đơn giản như vậy sao? Ngươi nói các ngươi mới quen nhau được đoạn thời gian, ta sao lại cảm giác các ngươi rất thân cận. Tựa hồ phải nhiều năm bằng hữu a. A Ngốc giống như đại ca ngươi, luôn chiếu cố cho ngươi, ngươi nếu có nguy hiểm, hắn liền vội vàng quay lại.

Huyền Nguyệt ngẩn người, vừa định nói cái gì, một tinh linh thiếu nữ từ bên ngoài đi đến, trên tay bưng một khay hoa quả. Mọi người nhất thời bị nàng hấp dẫn, Nguyệt Cơ than thở nói:

- Thật xinh đẹp! Tinh Linh muội muội a! Trách không được mấy tên hỗn đản đó tranh nhau bắt Tinh Linh Tộc nhân!

Tinh linh thiếu nữ mặt đỏ lên, đem hoa quả đặt ở một bên, cung kính nói:

- Khách nhân tôn quý! Mời thưởng thức một chút thịnh sản hoa qua tại Tinh Linh Tộcchúng ta.

Nói xong, xoay người lui ra ngoài.

Trên bàn bày đủ loại hoa quả màu sắc khác nhau, tỏa ra mùi hương thơm ngát, vừa mệt vừa khát mọi người không ngại ngần nữa, Huyền Nguyệt lấy 2 quả, ngồi ăn ở bên cạnh A Ngốc, hoa quả được bưng lên tạm thời khiến mọi người không còn truy cứu nữa.

Tinh Linh thụ.

Thiên Anh mang theo Á Viên cùng Mã Thì bay đến tán cây cao nhất, cung kính nói:

- Tinh Linh sử Thiên Anh cùng đại Tinh Linh Á Viên, tinh linh ma pháp sư Mã Thì xin cầu kiến Nữ Vương bệ hạ!

Trong Tinh Linh Tộc cũng có phân chia cấp bậc, nhưng cấp bậc bất đồng không có nghĩa quan hệ bất đồng, cấp bậc cao thấp do thực lực quyết định. Từ thấp đến cao chia làm, tiểu tinh linh, tinh linh, đại tinh linh, tinh linh sử, đại tinh linh sử, tinh linh vương. Trong đó, tiểu tinh linh là chỉ tinh linh dưới năm mươi tuổi, qua năm mươi tuổi tự động trở thành tinh linh, muốn đạt được danh hiệu đại tinh linh tuổi phải ngoài một trăm đồng thời phải có thực lực nhất định, thường chỉ cần cố gắng là có thể đạt tới.

Danh hiệu Tinh Linh sử không phải tinh linh nào cũng có thể đạt được, tinh linh sử là lực lượng của Tinh Linh Tộc, chia làm hai loại: cung tiễn thủ và ma pháp sư, trong đó, như Thiên Anh là ma pháp sư cấp bậc tinh linh sử, tương ứng thực lực ma đạo sĩ của nhân loại. Đại tinh linh sử tại Tinh Linh Tộc ngoại trừ Tinh Linh Vương thì chỉ có các Tinh Linh tộc trưởng lão mới có thể đạt được danh hiệu này. Hiện tại, Tinh Linh Tộc tổng cộng có bốn vị đại tinh linh sử, mười tám vị tinh linh sử, đại tinh linh sử tất cả đều là ma pháp sư, bọn họ thực lực ngày càng gia tăng, thực lực mỗi người đủ để đối đầu với hai gã ma đạo sĩ nhân loại, cũng chính bởi có sự tồn tại của họ, Tinh Linh tộc trong Thiên Nguyên tộc mới giữ vị trí lãnh đạo.

Tinh Linh Vương là nhất mạch truyền thừa, Tinh Linh vương sẽ cùng tộc nhân xuất sắc nhất kết hợp sinh ra thế hệ tiếp theo, chỉ người nào có Tinh Linh huyết mạch mới có thể trở thành Tinh Linh Vương kế nhiệm. Dưới tác dụng của Tinh Linh huyết mạch, Tinh Linh Vương có thể sử dụng rất nhiều Tự nhiên ma pháp cấp cao, mặc dù nàng chưa từng hành tẩu trên đại lục, nhưng ai cũng coi nàng là vị ma đạo sư thứ tư trên đại lục, tự nhiên hệ ma đạo sư. Thụ quan hé ra, thanh âm thanh thúy truyền ra:

- Nữ Vương bệ hạ cho mời Thiên Anh tinh linh sử!

Thiên Anh động cánh bay về phía thụ quan, Á Viên cùng Mã Thì gắt gao bám sát hắn. Chỉ có Tinh Linh vương cùng đại tinh linh sử mới có quyền sinh sống trong Tinh Linh thụ. Bình thường sẽ có một ít tinh linh ở chỗ này hầu hạ Tinh Linh vương và đại tinh linh sử sinh hoạt.

Thiên Anh bay đến thụ quan của một gian thụ ốc lớn nhất, trước thụ ốc là một tinh linh thiếu nữ, nàng mỉm cười nói:

- Tinh linh sử đại nhân, bệ hạ cho mời!

Thiên Anh gật đầu, mang theo Á Viên cùng Mã Thì tiến lên bình đài trong thụ ốc, hướng thụ phòng trong đi đến.

Trong thụ phòng, một vị nữ trung niên tinh linh ngồi ngay ngắn trên đằng y, ánh mặt mệt mỏi, tựa hồ trong lòng phi thường phiền muộn. Ngồi bên cạnh nàng là một nam trung niên tinh linh, hắn thần sắc cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Thiên Anh ba người đi đến, đồng thời thi lễ nói:

- Tái kiến Nữ Vương bệ hạ, Áo Địch đại tinh linh sử!

Tinh Linh nữ vương ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ, lạnh nhạt nói:

- Xảy ra chuyện gì, có phải hay không lại có địch nhân xâm lấn lãnh địa chúng ta? Thiên Anh gật đầu, tiện liếc mắt sang Á Viên bên cạnh. Á Viên vội vã tiến lên, đem chuyện xảy ra trong Tinh Linh sâm lâm thuật lại một lần. Nghe xong Á Viên trần thuật, trượng phu Tinh Linh nữ vương - Tinh Linh Tộc nhân trẻ tuổi nhất đạt danh hiệu Đại Tinh Linh sử - Áo Địch đứng bật dậy, cả giận nói:

- Ngoại nhân thật quá càn rỡ, không chỉ một mà ngày càng khiêu khích tôn nghiêm TinhLinh tộc chúng ta, bệ hạ, ta xem chuyện này chúng ta phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Áo Địch không phải bằng vào thân phận trượng phu của Nữ Vương bệ hạ mà bò lên vị trí Đại tinh linh sử. Mà trái lại, hắn là hoàn toàn dựa vào cố gắng bản thân mới có địa vị như ngày hôm nay. Trong bốn vị đại tinh linh sử, hắn có thực lực ma pháp cao nhất, chỉ thấp hơn Tinh Linh nữ vương. Lúc đầu, chính bằng sự cố gắng của mình, hắn đã chiếm được cảm tình của Nữ Vương bệ hạ từ trong hàng ngàn người theo đuổi.

Tinh Linh nữ vương trong mắt hàn quang chợt hiện, nói:

- Thiên Anh, bằng hữu trượng nghĩa hiện đang ở địa phương nào? Bọn họ thật có thể tín nhiệm?

Thiên Anh cung kính hồi đáp:

- Bệ hạ, bọn họ hiện tại được ta an bài nghỉ ngơi bên bờ Tinh Linh hồ. Hẳn có thể tín nhiệm, ngài còn nhớ Nham Phi - Phổ Nham Tộc tộc trưởng không ? Trong đám người đó có con trai hắn, hơn nữa hài tử nhân loại đã đánh lui địch nhân hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Ta nghĩ, bọn họ hẳn là sẽ không gây nguy hại đến tộc ta.

Tinh Linh nữ vương thở dài một tiếng, nói:

- Hảo, ngươi đi triệu tập mấy vị đại tinh linh sử lại đây, nói ta có việc muốn thương lượng. Có lẽ, sự việc này thật sự phải có bằng hữu ngoại nhân hỗ trợ mới có thể giải quyết.

Bên bờ Tinh linh hồ, trong thụ phòng.

Đang lúc mọi người vui vẻ ăn hoa quả, A Ngốc từ trong mê man lo lắng tỉnh dậy, cảm giác suy yếu, vô lực tràn ngập toàn thân, hắn tay chân giật giật, không khỏi rên rỉ lên tiếng, sanh sanh chân khí trong cơ thể gần như khô kiệt, chỉ có một chút năng lượng ba động yếu ớt, tinh thần lực khi dụng Thần Long Chi Huyết tiêu hao hầu như không còn. Huyền Nguyệt là người đầu tiên phát hiện A Ngốc tỉnh lại, vội vã cầm tay hắn, ân cần hỏi thăm:

- A Ngốc, ngươi thế nào? Thân thể có gì không thoải mái sao?

A Ngốc lắc đầu, nói:

- Ta không có việc gì, cảm giác hơi mệt mà thôi, Nguyệt Nguyệt, đây là nơi nào?

Mọi người xông tới, Nguyệt Ngân nói:

- Chúng ta đã tới Tinh Linh tộc, nơi này là Tinh Linh thành.

A Ngốc gật đầu, nói:

- Nếu vậy tất cả tinh linh đều đã được cứu ?

Huyền Nguyệt nói:

- Ngươi yên tâm đi, viện quân Tinh Linh tộc sau đó đã tới, chúng ta mới có thể an toàn đến nơi này. Nào, ngươi ăn chút hoa quả đi đã.

Vừa nói vừa đưa thực quả màu tím cho A Ngốc.

A Ngốc nghĩ muốn duỗi tay ra đón, nhưng vô lực cánh tay rơi xuống, Huyền Nguyệt nhíu nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ đau lòng. Nàng đem thực quả đưa lên miệng khẽ cắn một miếng, sau đó đưa đến bên miệng A Ngốc, nước quả màu tím chảy vào trong miệng A Ngốc, hắn không ngừng nuốt, trong chốc lát đã đem thủy quả toàn bộ nuốt hết.

Huyền Nguyệt ném vỏ trái cây sang một bên, hỏi:

- Cần thêm nữa không? Trái cây còn rất nhiều!

A Ngốc cảm kích nhìn Huyền Nguyệt, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng đáp:

- Cám ơn ngươi, Nguyệt Nguyệt.

Huyền Nguyệt nhớ tới bộ dạng vừa rồi của mình, mặt hoa đỏ lên, lắc đầu nói:

- Cám ơn cái gì, chúng ta không phải bằng hữu sao?

Miêu Phi cười hắc hắc, nói:

- Hơn nữa còn rất thân cận a! Ta nói A Ngốc, ngươi không phải nên giải thích một chút sao? như thế nào dọa đám đạo tặc kia chạy trối chết a !

Nghe được Miêu Phi hỏi, A Ngốc nhất thời nhớ lại tình cảnh lúc đó, bộ dạng hắc y nhân biến thành thây khô rõ ràng hiện ra trước mặt, cảm giác ghê tởm mãnh liệ tràn ngập toàn thân. Hắn mãnh mẽ nghiêng người, kịch liệt nôn mửa. Mọi người càng hoảng sợ, Nham Thạch vội vã tiến đến, không ngừng vỗ vỗ lưng A Ngốc, ân cần hỏi:

- Huynh đệ, ngươi sao vậy?

Hồi lâu, A Ngốc trong bụng không còn gì để nôn nữa, hắn mới ngừng lại được, ánh mắt dại ra, lẩm bẩm nói:

- Ta, ta không phải cố ý, ta không muốngiết người, ta không muốn giết người….!

Nham Thạch thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Ta còn tưởng chuyện gì, không phải chỉ giết vài người thôi sao? Ta còn giết nhiều hơn rất nhiều, bọn chúng đều là người xấu, chết là đáng!

Nguyệt Cơ dò xét hỏi:

- A Ngốc, đây là lần đầu tiên ngươi giết người?

A Ngốc mờ mịt gật đầu, thân thể rụt lại, nói:

- Ta, ta vốn không muốn giết hắn, là bọn hắn bức ta .

Miêu Phi nói:

- Giết vài người thì có cái gì, mau, A Ngốc ngươi nhanh nói, như thế nào sát hại tên hắc y nhân công phu cao cường đó, thật không nghĩ tới, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ ah!

A Ngốc ngẩng đầu liếc Miêu Phi một cái, nhớ tới tình cảnh lần đầy sử dụng Minh Vương kiếm, ánh mắt toát ra sự hoảng sợ, run giọng nói:

- Không, ta, ta không biết, ta không biết.

Miêu Phi cau mày nói:

- Không biết? Ngươi như thế nào lại không biết chứ? Người là do ngươi giết, mau nói cho ta biết đi, ta thật rất hiếu kì.

Huyền Nguyệt đột nhiên đẩy Miêu Phi ra, cả giận nói:

- Các ngươi đừng ép hắn, không thấy hắn đang thống khổ như vậy sao? Hãy để hắn nghỉ ngơi một chút có được hay không?

Nàng đau lòng ôm nửa thân trên A Ngốc, để hắn gối lên đùi mình, nhìn bộ dạng thống khổ của A Ngốc, trong lòng từng đợt quặn đau, đôi mắt đẹp đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống đầu vai A Ngốc.

Nguyệt Ngân trừng mắt nhìn mọi người, vội lôi Miêu Phi vào trong góc thụ ốc. Mọi người au cũng không muốn quấy rầy Huyền Nguyệt cùng A Ngốc, đều lặng lẽ thối lui sang bên. Huyền Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của A Ngốc, thì thào nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, hết thảy đều đã qua.

Nàng rõ ràng biết được, A Ngốc tính cách thiện lương cùng chí tà Minh Vương kiếm hoàn toàn trái ngược, bị đả kích lớn như thế, hắn như thế nào có thể tiếp nhận chứ.

Được Huyền Nguyệt ôn nhu vuốt ve, A Ngốc dần dần bình tĩnh trở lại, giữ chặt tay Huyền Nguyệt áp vàp mặt mình, trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm ngát, từ từ tiến vào mộng đẹp. Nhìn A Ngốc bình tĩnh chìm vào giấc ngủ, Huyền Nguyệt trong lòng tràn ngập thỏa mãn, tùy ý để A Ngốc cầm tay, đem mặt áp vào đầu hắn, cũng dần dần thiếp đi.

Không biết qua bao nhiêu lâu, A Ngốc cảm giác có người lay động thân thể hắn. Chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Nham Thạch ngồi xổm bên cạnh, đang kêu tên hắn. Nham Thạch thấy A Ngốc tỉnh táo lại, thấp giọng nói:

- Mau đứng lên đi, Tinh Linh Tộc cho người đến!

A Ngốc ngủ dạy cảm giác thể lực đã khôi phục không ít, gật đầu, vừa định đứng dậy, nhưng lại phát hiện trong tay nắm cái gì, hắn nhất thời nhớ tới tình cảnh trước khi ngủ. Ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Huyền Nguyệt vẻ mặt ân cần nhìn hắn, còn chính mình thì đang nằm trên cái đùi mềm mại của nàng. Bốn mắt nhìn nhau, hai người bất giác cùng trốn tránh, Huyền Nguyệt liền rút bàn tay nhỏ bé của mình đang trong tay A Ngốc ra, mặt cười ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

- Mau đứng lên đi.

Trong lúc này, A Ngốc đột nhiên cảm giác được, chính mình cùng Huyền Nguyệt tựa hồ hơn nhiều chút cái gì nhưng lại nói không rõ.

Khi hắn đứng lên liền phát hiện trong thụ phòng có hơn sáu gã tinh linh, đều tầm trung niên. Có hai vị là nữ tinh linh. Một vị tinh linh ở giữa cho hắn một loại cảm giác đặc thù, mặc dù mặt nàng đang mỉm cười, nhưng trên người mơ hồ toát ra vẻ uy nghiêm, đang nhìn chằm chằm mình. Vẻ đẹp của nàng so với tinh linh thiếu nữ lúc nãy gặp qua hoàn toàn bất đồng. Đó là một loại khí chất cao quý, tao nhã, toàn thân tản ra mị lực kinh người.

A Ngốc không tự giác thốt lên:

- A di, ngươi thật xinh đẹp!

Nham Thạch kéo tay A Ngốc, thấp giọng nói:

- Không được vô lễ, vị này chính là Tinh Linh Nữ Vương bệ hạ.

Là nữ nhân thì luôn hy vọng người khác khen ngợi mình xinh đẹp, Tinh Linh nữ vương cũng không ngoại lệ, nàng mỉm cười, nói:

- Không sao! Tiểu bằng hữu, ta đại biểu Tinh Linh Tộc cám ơn ngươi đã cứu tộc nhân chúng ta.

A Ngốc gãi gãi đầu, nói:

- Ta, ta, a di, ta sẽ không nói thế nữa, ta chỉ là cảm giác bọn chúng là người xấu.

Tinh Linh Nữ Vương thở dài nói:

- Đúng vậy! Bọn chúng đều là người xấu, chúng ta Tinh Linh Tộc từ trước tới nay không hề tranh đấu, nhưng bọn chúng lại bắt đi tộc nhân chúng ta.

Nói tới đây, thần sắc nàng càng thêm ảm đạm, tựa hồ như nhớ tới chuyện thương tâm. Nàng quay đầu hướng Áo Địch nói:

- Áo Địch, chàng đem chuyện nói cho mọi người biết đi, ta có chút mệt.

Áo Địch ôn nhu đáp lời:

- Bệ hạ, ngài hay là nên về trước nghỉ ngơi đi.

Tinh Linh Nữ Vương lắc đầu, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài toát lên vẻ u buồn, mí mắt nàng nhẹ rung.

Áo Địch tiến lên nói:

- Các vị bằng hữu, phi thường cảm tạ các ngươi trước đã trợ giúp, ta là Tinh Linh Tộc Đại tinh linh sử Áo Địch, ta xin giới thiệu một chút, Thiên Anh các ngươi đã biết . Ba vị này đều là Đại Tinh Linh sử trong Tinh Linh Tộc chúng ta.

Hắn chỉ vào một vị nữ tinh linh nói:

- Vị này là Mã Ngôn Đại tinh linh sử.

Mã Ngôn hướng mọi người gật đầu, đối mặt A Ngốc nói:

- Tiểu bằng hữu, đa tạ ngươi đã cứu nữ nhi của ta.

A Ngốc ngẩn người hỏi:

- Nữ nhi của ngươi ?

Mã Ngôn mỉm cười đáp:

- Đúng vậy, chính là Mã Thì lúc trước các ngươi đã gặp qua.

A Ngốc lúc này mới nhớ tới người đã chứng kiến mình sử dụng Minh Vương kiếm, tinh linh thiếu nữa ma pháp sư kia.

- A di, ngài đừng khách khí!

Áo Địch chỉ vào hai gã trung niên tinh linh khác nói:

- Hai vị này là Tư Đế và Bỉ Nhĩ Tư đại tinh linh sử.

Hai vị đại tinh linh sử hướng mọi người gật đầu, mọi người vội vã hoàn lễ.

Trừ bỏ A Ngốc, mọi người trong lòng đều phi thường kinh ngạc, mặc dù đám người Nguyệt Ngân là lần đầu tiên đi tới Tinh Linh sâm lâm, nhưng bọn hắn ai cũng đều biết địa vị của Đại tinh linh sử trong Tinh Linh Tộc, huống chi còn có Tinh Linh Tộc chí cao vô thượng - Nữ Vương bệ hạ ở chỗ này.

Áo Địch thở dài, có chút khó khăn nói:

- Các vị bằng hữu, hiện tại, chúng ta Tinh Linh Tộc có một việc phi thường khó giải quyết, muốn mời các ngươi trợ giúp, không biết các ngươi có nguyện ý?

Nguyệt Ngân nói:

- Không biết chuyện gì lại có thể làm khó Tinh Linh Tộc?

Áo Địch đáp:

- Nói ra dài dòng, Tinh Linh Tộc chúng ta luôn yên ổn sống trong Tinh Linh sâm lâm, cuộc sống tự cung tự cấp vẫn phi thường hạnh phúc, chúng ta cho đến bây giờ không hề đi trêu chọc bất cứ chủng tộc nào, kể cả nhân loại. Ngay như Thú Nhân Tộc hung tàn trong Thiên Nguyên tộc quan hệ với chúng ta cũng rất tốt. Nhưng không biết tại sao, từ mấy tháng trước, đột nhiên có rất nhiều người lạ xâm nhập lãnh địa của chúng ta. Bọn họ chuyên tấn công các tinh linh tộc nhân đơn độc, đến bây giờ chưa thôi, cho dù chúng ta đã chu đáo đề phòng, nhưng vẫn bị bắt đi mấy chục tộc nhân. Đau lòng nhất chính là nữ nhi của ta cùng Nữ Vương – Tinh Nhi cũng bị bọn chúng bắt đi.

Nói tới đây, Áo Địch trong mắt toát ra vẻ thương cảm mãnh liệt. Mọi người chấn động, Nham Thạch thất thanh nói:

- Cái gì? Tinh công chúa cũng bị bắt đi sao? Nhưng hẳn nàng phải có rất nhiều tinh linh bảo vệ mới đúng chứ?

Tinh Linh Nữ Vương thở dài, mở mắt nói:

- Phải trách nha đầu đó quá bướng bỉnh, nó luôn cảm giác buồn bực khi bị một đám người vây quanh bảo vệ, đã lén lút sử dụng tinh linh ma pháp trốn ra khỏi Tinh Linh thành. Khi chúng ta phát hiện ra thì đã không còn thấy bóng dáng nó trong Tinh Linh sâm lâm nữa, nhất định nó đã bị ngoại nhân bắt đi. Tinh Nhi năm nay mới bảy mươi hai tuổi, tương đương nhân loại mười bốn, mười lăm tuổi. Ta thật không dám tưởng tượng nó sẽ gặp phải những chuyện gì. Ta lần này cùng mấy vị Đại tinh linh sử đến đây, chính là hy vọng các ngươi có thể hỗ trợ đem Tinh Nhi trở về.

Nói xong, vị Tinh Linh Nữ Vương liên nước mắt chảy xuống, toàn thần run rẩy. Áo Địch ôm Nữ Vương vào lòng, cũng thổn thức không thôi.

A Ngốc đi tới trước Tinh Linh Nữ Vương, khuyên nhủ:

- A di, ngài đừng khóc, nữ nhi ngài nhất định sẽ không có việc gì. Ta, ta đáp ứng ngài, nhất định đem nàng trở về!

Nguyệt Ngân nhíu nhíu đầu mày, nghĩ thầm: “A Ngốc cũng quá xúc động , trên đại lục mịt mờ biển người, như thế nào đi tìm? Hơn nữa người có thể bắt đi Tinh Linh công chúa, dễ đối phó được sao?”. Nghĩ tới đây, hắn nói:

- Nữ Vương bệ hạ, chúng ta quả thật rất muốn trợ giúp. Nhưng là ta có vài thắc mắc, lấy tu vi ngài cùng năng lực mấy vị Đại tinh linh sử trên đại lục ít có địch thủ. Tùy tiện vị nào so với chúng ta cũng mạnh hơn rất nhiều. Các vị cần gì phải cầu tới sự trợ giúp của chúng ta chứ? Chúng ta hiện tại luận về thực lực, sợ rằng còn chưa đủ tư cách đó.

Tinh Linh Nữ Vương nhìn một chút A Ngốc, mờ mịt nói:

- Không sai, thực lực các ngươi quả thật có hơi kém, nhưng chúng ta cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình. Các ngươi hẳn là biết, trên khắp đại lục, dị tộc chúng ta không được nhân loại xem trọng, bọn họ kỳ thị chúng ta, bắt tộc nhân chúng ta chỉ vì muốn đem về làm nô lệ hoặc mua vui. Ngay cả ta, từ nhỏ đã chỉ luôn sinh sống ở nơi này, trên đại lục mọi thứ đối với chúng ta đều lạ lẫm. Mặc dù chúng ta có thực lực cường đại, nhưng ra khỏi Tinh Linh sâm lâm, chúng ta nửa bước khó đi, như thế nào có thể tìm lại được tộc nhân đã mất tích chứ?. Mà các ngươi lại khác, các ngươi đối với đại lục hiểu biết hơn chúng ta rất nhiều, cũng đều là nhân loại, thuận tiện không ít. Trọng yếu nhất là, các ngươi đều là bằng hữu Tinh Linh Tộc, ta hy vọng, các ngươi có thể vươn tay trợ giúp, chúng ta Tinh Linh Tộc vĩnh viễn sẽ không quên ân huệ này.

Nguyệt Ngân nói:

- Nữ Vương bệ hạ, ta biết nữ nhi mất tích khiến ngài phi thường sốt ruột. Chúng ta cũng không sợ hãi nguy hiểm, nhưng những người đã bắt cóc Tinh Linh tộc nhân không phải chúng ta có thể dễ dàng đối phó. Cho dù tìm được bọn họ, chúng ta cũng chưa chắc cứu ra được. Hơn nữa, chúng ta chuyến đi này còn có mục đích khác, ngoại trừ Nham Thạch và Nham Lực, chúng ta đều là dong binh, chúng ta còn có nhệm vụ của mình.

Hắn cũng không phải không muốn trợ giúp Tinh Linh Tộc, chỉ là không muốn không công chịu chết mà thôi. Có thể xuất ra giá cả để mua được Tinh Linh tộc nhân, những người này cản bản bọn họ không có khả năng đối phó.

A Ngốc vội la lên:

- Nguyệt Ngân đại ca, chuyện đi đến Tử Vong sơn mạch chúng ta có thể hoãn lại một chút, cứu người là quan trọng nhất!

Miêu Phi hừ một tiếng, nói:

- Ngươi muốn đi chịu chết, lại còn muốn kéo theo chúng ta! Nhiệm vụ tại Tử Vong sơn mạch có lẽ còn có cơ hội, nhưng nếu đi trêu chọc bọn quý tộc quyền thế, không phải là chịu chết sao?

A Ngốc ngẩn người hỏi:

- Sao ngươi biết được chính bọn quý tộc đã bắt đi nữ nhi của a di?

Miêu Phi nói:

- Dùng chân nghĩ cũng biết. Nếu như không phải có người xuất ra giá cao, đám đạo tặc sao dám mạo hiểm đến Tinh Linh Tộc bắt người? Trên đại lục, nhiều tiền nhất không phải thương nhân, mà chính là quý tộc, có lẽ, còn có thể dính líu tới hoàng tộc các đại đế quốc, đừng nói chúng ta không có năng lực cứu người, cho dù có, đem người thoát ra được. Ngươi nghĩ rằng có thể an toàn đưa họ về đến đây sao?

Nguyệt Ngân tiến tới trước mặt Tinh Linh Nữ vương, trầm giọng nói:

- Nữ Vương bệ hạ, vị bằng hữu này của ta nói chuyện mặc dù không dễ nghe, nhưng những điều hắn nói đều là sự thật. Chỉ bằng chúng ta vài người, sợ rằng......

A Ngốc có chút nóng nảy, nói:

- Tinh Linh Tộc đáng thương như vậy, các ngươi tại sao không muốn trợ giúp bọn họ, các ngươi không đi, một mình ta đi......

Áo Địch nắm bả vai ngăn cản A Ngốc tiếp tục nói, hắn cũng không bởi vì những lời nói đó mà phẫn nộ, thản nhiên đáp:

- Các ngươi yên tâm, nếu chúng ta đã thỉnh cầu hỗ trợ, đương nhiên sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt. Các ngươi muốn đến Tử Vong sơn mạch? Không biết đến có mục đích gì?

Nguyệt Ngân nói:

- Chúng ta tại Dong Binh công hội tiếp nhận nhiệm vụ: Tại Tử Vong sơn mạch tìm kiếm Cực phẩm ma pháp thủy tinh.

Áo Địch gật đầu tiếp:

- Thì ra là thế. Không phải ta muốn đả kích, lấy thực lực các ngươi, nếu như tiến vào Tử Vong sơn mạch, hẳn là không có khả năng sống sót.

Miêu Phi bất mãn quát:

- Ngươi như thế nào dám chắc chúng ta không thể thành công?

Áo Địch liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Bởi vì nơi đó ta đi qua. Ta đã từng tiến vào Tử Vong sơn mạch, là một trong số ít ỏi còn sống sót trở ra.

Nguyệt Ngân giật mình hỏi:

- Cái gì? Ngươi từng qua Tử Vong sơn mạch?

Áo Địch gật đầu đáp:

- Không sai, khoảng trăm năm trước, khi đó ta mới chỉ đạt danh hiệu tinh linh sử. Các ngươi hẳn đã biết, chỉ trong thời khắc nguy hiểm mới có thể kích phát toàn bộ tiềm lực bản thân. Không sợ các ngươi chê cười, lúc đầu tinh linh theo đuổi Nữ Vương bệ hạ đích thực có rất nhiều, bọn họ thực lực cũng không kém ta là bao. Vì muốn đề cao tu vi, vì lòng yêu nàng, ta đã lén lén một mình rời khỏi Tinh Linh sâm lâm, đi đến Tử Vong sơn mạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện