Cảm giác được cơn giận của A Ngốc đã biến mất, A Băng đôi môi dần rời ra, nhẹ nhàng rời khỏi đùi hắn, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn như cũ, thân thể mềm mại ngả vào vai hắn.

A Băng mặc dù đã rời đi nhưng hương thơm vẫn còn đọng lại, làm A Ngốc cảm giác bản thân hoàn toàn thay đổi, rất nhỏ rung động, kích thích thật sâu tâm tư hắn. Thân thể trở nên cứng ngắc, đầu óc thì trống rỗng.

Trên đài, Kim Sóng sự kinh ngạc dần dần biến mất, mỉm cười nói:

- Bởi vì 5 Tử Hà Xa này rất khó tìm được, cho nên giá cả cũng hơi cao một chút, giá khởi điểm là 5v kim tệ. Thỉnh các vị khách quý ra giá.

Hắn vừa dứt lời, đã có người hô giá 6v kim tệ, hiển nhiên Tử Hà Xa của quang hệ ma pháp sư phi thường hấp dẫn. Giá cả đang không ngừng tăng nhanh, cuối cùng thành giao tại 13v kim tệ, bị một gã phú thương mập mạp mua được.

A Ngốc rốt cuộc từ trong rung động khôi phục lại, sự tàn độc từ Tử Hà Xa và sự ôn nhu của A Băng khiến trong lòng cảm xúc hỗn loạn, không nói lên lời. Hắn thật rất muốn trốn tránh, nhanh chóng rời xa địa phương phức tạp này, A Ngốc thiện lương cũng không dám tin tưởng bằng vào thực lực bản thân hiện giờ mà có thể hóa giải được thế lực hắc ám.

Mặc dù hắn thống hận tà ác, nhưng lại không gợi nổi ý niệm đối kháng trong đầu. Có thể nói bản tính thiện lương đã khiến hắn có chút nhu nhược.

Kim Sóng lại vừa xốc lên khăn che của đệ tam kiện đấu giá phẩm, là một mỹ nữ, chuẩn xác mà nói, cũng không thể xem là người, vóc dáng mặc dù tương tự loài người nhưng lưng lại có nhung mao màu vàng, cái tai mũ hình tam giác dựng lên, kỳ lạ nhất chính là kiều đồn của nàng có một cái đuôi to dài a.

Mái tóc dài màu xám có vẻ tán loạn, nhưng không giấu nổi dung mạo tuyệt mĩ, toàn thân xích lõa bò ở trong lồng, hai tay che ngực, ngón tay có móng vuốt sắc bén, thân trước nàng tựa hồ như không có nhung mao, một đôi mắt to màu bích lục không ngừng khép mở, trên cổ có đeo một cái còng sắt nối với lồng sắt, không ngừng bi thanh rên rỉ.

Nham Thạch thất thanh nói:

- Thú nhân!

A Ngốc ngẩn người, nhìn về phía Nham Thạch. Nham Thạch cũng không có giải thích, sắc mặt hắn càng thêm trầm trọng.

Kim Sóng đắc ý vỗ vỗ lồng sắt, nữ thú nhân xích lõa sợ đến mức thân mình run rẩy không ngừng, cuộn vào một góc. Kim Sóng cất cao giọng nói:

- Hôm nay đệ nhất kiện trân quý phẩm hiện tại bắt đầu đấu giá. Tất cả mọi người cũng nghe thấy, vừa rồi đã có người hô lên lai lịch của nàng. Không sai, nàng đúng là thú nhân, chủng loại có bộ dạng rất giống loài người. Nàng thuộc về chủng tộc yếu nhược - Miêu nhân tộc. Bởi vì có quan hệ với Hổ nhân tộc cường đại nên Miêu nhân tộc cũng không có bị các chủng thú nhân tộc khác đuổi diệt. Miêu nhân này có thể nói là cực phẩm trong Miêu nhân, hơn nữa, ta hướng mọi người cam đoan, nàng tuyệt đối là xử nữ. Ta nghĩ, các vị đều là danh chấn nhất phương, mỹ nữ thấy qua đã nhiều, nhưng Miêu nhân trân quý quả thật phi thường hiếm thấy. Bất quá, ta nhắc nhở mọi người, Miêu nhân lực công kích mặc dù không phải rất mạnh nhưng cũng tính là lợi hại, hơn nữa, nàng còn có tốc độ cực nhanh, quả thực khiến chúng ta mất không ít khí lực mới bắt được về. Cho nên, các vị nếu như muốn hưởng thụ cũng phải có bản lãnh khống chế nàng. Có một Miêu nhân làm nô lệ, đó là chuyện tuyệt vời cỡ nào a! Tốt lắm, hiện tại bắt đầu chính thức đấu giá. Giá khởi điểm 30 vạn kim tệ.

Nhìn Miêu nhân trong lồng sắt, A Ngốc trong lòng không ngừng nổi sóng, nếu như nói Tử Hà Xa vừa rồi kết cục đã định, căn bản không cách nào cứu giúp, nhưng Miêu nhân trước mắt chính là đang đứng bên mép vực cuộc đời, không kìm được A Ngốc đã giơ thẻ bài lên hô:

- Ta xuất 40 vạn kim tệ.

Nham Thạch ngẩn người, quay đầu nhìn A Ngốc. A Ngốc kiên định hướng hắn gật đầu. Nham Thạch tán dương cười, toát ra thần sắc đã hiểu.

A Băng bên cạnh A Ngốc đột nhiên viết lên tay hắn:

- Ngươi muốn cứu nàng sao? Như vậy sợ rằng sẽ rất khó rời khỏi đây. Từ bỏ đi.

A Ngốc lắc đầu, truyền âm nói:

- Không, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Ta muốn cứu Miêu nữ này, nếu phải làm nô lệ thì phải chịu khổ cực thế nào a!

A Băng có chút hừ lạnh, tại trên tay hắn viết:

- Ngươi có thể cứu một người chứ không thể cứu tất cả. Theo ta được biết, nơi này đấu giá nữ nhân, tuyệt đối không dưới 100 người.

A Ngốc thất thần, đúng vậy! Lúc này ta có thể cứu Miêu nữ này, nhưng lần tới thì sao chứ? Nữ nhân khác tiếp tục bị đấu giá ta còn có thể cứu sao? Phải như thế nào thì chuyện này mới không xảy ra nữa chứ? Kim Sóng hơi kinh ngạc nhìn A Ngốc, nói:

- Hảo, vị khách quý này xuất 40 vạn kim tệ, còn có khách quý nào xuất ra giá cao hơn không?

- 41 vạn.

Một tiếng hô giá vang lên, có lẽ Miêu nhân này quả thật có lực hấp dẫn rất mạnh, giá cả hô lên liên tiếp. Trong chốc lát, giá đã nâng đến ngoài 50 vạn.

A Băng viết trên tay A Ngốc, nói:

- Nếu như ngươi thật sự muốn cứu nàng, sẽ phải xuất ra giá không nhỏ, chút nữa thôi giá sẽ nâng lên rất cao đó.

A Ngốc do dự một chút, lần nữa giơ lên thẻ bài, hô:

- 100 vạn.

Toàn trường nhất thời xôn xao, tại trong mắt các khách quý ngồi đây, mặc dù Miêu nhân cũng coi như kỳ vật, nhưng cũng tuyệt không đáng giá đến 100 vạn kim tệ, thanh âm hô giá nhất thời biến mất.

Kim Sóng cao giọng hỏi ba tiếng, chỉ hướng A Ngốc nói:

- Hảo, thành giao 100v kim tệ. Miêu nữ này thuộc về khách quý số 36.

A Ngốc lấy ra một trăm vạn kim tệ, buông tay A Băng, đi lên trên đài, đưa cho Kim Sóng, trầm giọng nói:

- Nàng hiện tại thuộc về ta rồi chứ?

Kim Sóng gật đầu, mỉm cười nói:

- Cái lồng sắt này cũng tặng kèm cho ngài luôn. Nếu như ngài muốn xxx , có thể trước dùng mê hồn hương nhằm tránh xảy ra phản kháng.

Lời Kim Sóng nói nhất thời khiến cho đám khách quý phía dưới cười ầm.

A Ngốc sắc mặt càng thêm ngưng trọng, lắc đầu, nói:

- Ta nghĩ, ta không cần cái lồng sắt này.

Vừa nói, ngẩng đầu đi tới trước lồng sắt, hai tay thô báo bắt lấy khóa sắt, bạch quang chợt lóe, cường ngạnh sử dụng Sanh Sanh chân khí giải khai lồng sắt.

Miêu nữ cuộn mình ở trong góc, ánh mắt sợ hãi, thân mình run rẩy không ngừng.

A Ngốc dùng ngôn ngữ Tác Vực Liên Bang ôn nhu nói:

- Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, tin tưởng ta, theo ta, được không?

Miêu nữ nhìn A Ngốc ánh mắt chân thành thân thể dần dần thả lỏng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

A Ngốc thở dài một tiếng, hoàng quang chợt lóe rồi biến mất. Vòng sắt trên cổ Miêu nữ liền bị cắt đứt, dọa nàng giật mình. A Ngốc nhu hòa truyền âm nói:

- Tin ta, ta sẽ không làm ngươi bị thương, theo ta đi, sau khi rời khỏi đây, ta nhất định sẽ trả lại tự do cho ngươi, để ngươi trở lại thú nhân tộc.

A Ngốc trên tay phát ra bạch quang nhàn nhạt, Sanh Sanh chân khí tràn ngập năng lượng thần thánh xuyên thấu qua da thịt chui vào trong cơ thể Miêu nữ, dẹp đi sự hoảng loạn trong lòng nàng.

Miêu nữ rốt cuộc không hề bài xích nữa, cẩn thận từ từ hướng đến chỗ A Ngốc.

A Ngốc tiện tay vung lên, giật tấm khăn đỏ từ tay Kim Sóng quấn quanh thân thể Miêu nữ, thấp giọng nói:

- Tin tưởng ta.

Thân thể nhẹ nhàng phiêu nhiên quay lại chỗ ngồi của mình.

Biểu hiện của A Ngốc chẳng những khiến Kim Sóng trợn mắt há mồm, mà các vị khách quý khác cũng đều kinh ngạc không hiểu.

- Tiểu tử này là ai, trước kia như thế nào chưa từng thấy?

- Chắc là người mới của Ám Hào, nhìn trang phục hắn hẳn là ma pháp sư, nhưng hắn mới rồi sử dụng chính là ma pháp sao?

- Không biết được, bất quá, tu vi tiểu tử này tựa hồ không kém, vẫn là không nên trêu chọc mới tốt.

A Ngốc cũng không hề để ý đến lời những người đó nghị luận, ôm Miêu nữ hướng đến ghế salon. Nham Thạch kêu hai bạch y cô gái đứng lên, chuẩn bị sẵn chỗ, A Ngốc đặt Miêu nữ trên ghế, Miêu nữ thân thể mặc dù không bị hành hạ gì, nhưng tinh thần nàng tựa như rất bi thương, không ngừng run rẩy.

A Ngốc không ngừng truyền Sanh Sanh chân khí vào cơ thể Miêu nữ, ôn nhu nói:

- Đừng sợ, đừng sợ, hết thảy đều đã qua, ta nhất định sẽ để ngươi về nhà.

Miêu nữ đôi mắt to chớp chớp, vẫn như trước không rên một tiếng, thân thể cuộn mình trong tấm khăn đỏ. Sanh Sanh chân khí dễ chịu khiến tâm tình nàng dần dần vững vàng hơn. A Băng ở bên cạnh phía còn lại của A Ngốc nhìn Miêu nữ, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

- Nàng thật sự là hảo mệnh a!

Tựa như nhớ tới điều gì, Băng tâm tình có vẻ rất buồn bã.

A Ngốc quay đầu hỏi Băng:

- Nơi này không có toilet, ngươi có thể tìm giúp nàng quần áo mặc không?

Mới vừa rồi ôm được thân thể mềm mại của Miêu nữ khiến ý chí A Ngốc lần nữa được khảo nghiệm, hắn chung quy không thể cứ để Miêu nữ được quấn quanh bằng tấm vải đỏ được.

Băng gật đầu, hướng Miêu nữ nói:

- Ngươi theo ta đến đây đi.

Miêu nữ lắc đầu, nhắm mắt lại, dán chặt vào thân thể A Ngốc không chịu rời đi. Sanh Sanh chân khí cùng ánh mắt thiện lương của A Ngốc khiến Miêu nữ giống như bơ vơ giữa biển rộng vớ được thanh gỗ mục vậy, nhất quyết không chịu buông ra.

A Ngốc ngẩn người, hắn thật không nghĩ tới tình huống này. Khẽ thở dài, nói với Băng:

- Ta và ngươi cùng đi đi.

Nói xong, lần nữa ôm Miêu nữ, nói với Nham Thạch một tiếng rồi theo Băng ra ngoài đại sảnh.

Băng dẫn bọn họ đi tới một căn phòng, lấy ra một bộ y phục màu trắng giống nàng, hơi giật mình nhìn A Ngốc vẫn đang đứng đó, nói:

- Ngươi còn không tránh, chẳng lẽ muốn xem người ta thay quần áo sao?

A Ngốc cả kinh, vội vã đặt Miêu nữ ở một bên, nhưng Miêu nữ lại gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, nói gì cũng không chịu buông.

A Ngốc cười khổ nói:

- Ta không đi xa, ta ở bên ngoài chờ các ngươi, yên tâm đi. A Băng cô nương là người tốt, nàng sẽ không làm ngươi bị thương, mặc xong quần áo ngươi nhất định sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Miêu nữ có chút mê man nhìn A Ngốc, run giọng nói:

- Ta…..ta…sợ….ta….sợ.

Băng lắc đầu, nói:

- Quên đi, ngươi ở lại cũng không sao, nhắm mắt lại là được.

A Ngốc gật đầu, miễn cưỡng giựt lại vạt áo đang bị Miêu nữ gắt gao giữ lấy, đứng ở một bên nhắm hai mắt lại.

Trong chốc lát, thanh âm của Băng vang lên.

- Tốt lắm, ngươi có thể mở mắt rồi.

A Ngốc mở hai mắt, Miêu nữ trước mặt đã mặc vào y phục đồng dạng với Băng, ngượng ngùng cuộn mình trên giường, trừ bỏ hai cái tên trên đầu, bề ngoài nhìn không ra điểm khác người nào. Băng ngồi cạnh nàng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ. Nhất thời xuất hiện 2 mỹ nữ khiến hắn có chút ngây dại. Băng nói:

- Chúng ta cần phải trở về, bằng hữu ngươi vẫn còn đang chờ ngươi đấy.

A Ngốc lúc này mới phản ứng lại, hướng Miêu nữ nói:

- Có thể cho ta biết tên ngươi là gì không? Ta mua ngươi thật sự không có ác ý, đợi đến khi rời khỏi đây, ngươi lập tức sẽ khôi phục tự do. Trước đi theo ta nhé, có được không?

Miêu nữ nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói:

- Ta…ta gọi là Mễ Mễ.

A Ngốc nói:

- Vậy chúng ta đi thôi.

Cẩn thận kéo Mễ Mễ đứng lên, có lẽ kim giây còn chưa kịp nhúc nhích, Mễ Mễ mới vừa đứng lên, thân thể không khỏi thoáng một cái, ngã vào lòng A Ngốc. A Ngốc vội vã ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ôn nhu nói:

- Cẩn thận một chút, đừng để bị té.

Nói xong liền cầm tay Mễ Mễ đi ra ngoài.

Mễ Mễ thân thể tựa hồ áp vào cánh tay A Ngốc đi theo hắn ra ngoài.

Ở phía sau, Băng đáy mắt lóe lên tâm tình phức tạp, trong đó bao hàm nhiều nhất là sự ghen ghét.

Một lần nữa trở lại đấu giá sảnh, Mễ Mễ trước mặt nhất thời khiến Nham Thạch huynh đệ mắt sáng ngời, bộ dạng nàng nhu nhược khiến người ta tâm sinh ý nghĩ thương xót.

A Ngốc ngồi xuống chỗ cạnh Nham Thạch, Mễ Mễ kề bên hắn, có lẽ bởi vì A Ngốc mang đến cảm giác an toàn nên thân thể nàng đã không còn run rẩy nữa.

Mà lúc trước chỗ ngồi đó vốn là của Băng, nàng trong mắt toát ra một tia thất vọng, yên lặng ngồi ở một bên.

Đấu giá đài trống không, A Ngốc hỏi Nham Thạch:

- Đại ca, Tinh Linh xuất hiện chưa?

Nham Thạch lắc đầu:

- Phòng đấu giá Ám Hào thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt a! Ngươi vừa rời đi, vật phẩm tiếp đã được đưa lên đấu giá, tất cả đều là những vật trân quý khó gặp, giá bán ra đều muốn ngoải 50v kim tệ. Vừa rồi Kim Sóng nói đấu giá hội nghỉ ngơi, hẳn là sẽ rất nhanh bắt đầu nửa đoạn sau.

A Ngốc gật đầu, nhìn Miêu nữ bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Mễ Mễ, ngươi như thế nào lại tới đây chứ?

Nghe A Ngốc hỏi, Mễ Mễ tựa như nghĩ tới cái gì, thân thể chấn động, ngẩng đầu nhìn A Ngốc, đôi mắt màu xanh ngọc trong suốt rơm rớm nước, nói nhỏ:

- Ta thật sự có thể tin tưởng ngươi sao?

A Ngốc trịnh trọng gật đầu, nói:

- Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trả lại tự do cho ngươi.

Mễ Mễ gắt gao bắt lấy cánh tay A Ngốc, thấp giọng nói:

- Ta vốn tại Miêu nhân tộc có cuộc sống rất nhanh nhạc, chúng ta Miêu nhân tộc mặc dù là chủng tộc thú nhân yếu nhược, nhưng lại được Hổ nhân tộc bảo vệ, cuộc sống vẫn luôn an ổn, các huynh trưởng hổ nhân tộc đều luôn che chở bọn ta. Có một ngày, ta đang ở trong rừng chơi đùa, đột nhiên, một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, đem ta bắt vào lồng, từ đó cuộc sống của ta cũng bắt đầu thay đổi.

- Một đám hắc y nhân xuất hiện trước mặt ta, ta bị bọn họ dùng mê hương làm bất tỉnh, không biết qua bao lâu thời gian, mới thanh tỉnh lại. Khi tỉnh lại, đã ở trong cái lồng sắt kia.

- Nơi này loài người thật đáng sợ a! Bọn họ luôn dùng ánh mắt tham lam thèm muốn nhìn ta, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Ta sợ, ta thật sự rất sợ. Rời khỏi tộc nhân chắc hẳn sẽ chẳng có kết cục nào tốt đẹp cả. Ta vốn tưởng rằng chính mình sẽ chết, ngươi…ngươi thật sự có thể đem ta đưa trở về sao?

Nghe xong Mễ Mễ nói, A Ngốc không khỏi trong lòng thầm hận, nhất định là do đám Đạo Tặc công hội gây nên, bọn họ tại sao lại cứ thích bắt nạt người yếu nhược như vậy.

- Mễ Mễ cô nương, ta nhất định sẽ đem ngươi đưa trở về. Sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất lần nữa. Ngươi trước ngủ một chút đi, đợi đến khi tỉnh lại hết thảy đều đã tốt.

Sanh Sanh chân khí được A Ngốc khống chế nhẹ nhàng kích thích huyết mạch trong cơ thể Mễ Mễ. Mễ Mễ chậm rãi yếu đuối trong lòng A Ngốc, trầm lắng ngủ.

Băng nhìn Mễ Mễ trong lòng A Ngốc, không nói được một lời, lẳng lặng ngồi ở một bên. Nàng đáy mắt không chút hiển lộ tâm tình đã khôi phục vẻ lạnh băng như trước.

Lúc này, Kim Sóng cũng đã đi lên đài, tuyên bố đấu giá hội bắt đầu.

Từng kiện từng kiện đấu giá phẩm cổ quái không ngừng được hô giá qua lại, hiển nhiên không có một kiện vật phẩm nào phải lưu lại. Trong đấu giá phẩm đó, bao gồm cả thiên hạ chí độc Vô Nhị Thánh Thủy khiến máu nóng trong cơ thể A Ngốc dần dần sôi trào. Tại sao…tại sao tại Lạc Nhật đế quốc lại có thể để chuyện tình tà ác như thế ngang nhiên xuất hiện, bọn người kia chẳng lẽ không còn nhân tính nữa sao?

Minh Vương kiếm mặc dù tà ác, nhưng so với bọn chúng vẫn còn muốn thua kém hơn, trong thiên hạ thử hỏi tà ác nhất là gì, hẳn là lòng người mới đúng.

Không, ta nhất định không thể để những chuyện như thế này tái diễn nữa, có bao nhiêu nhân mạng vì lợi ích của các thế lực hắc ám mà thiệt mạng a!

Tận sâu trong nội tâm A Ngốc đã gieo xuống vững vàng hạt giống của sự cừu hận.

Rốt cuộc, đấu giá hội cũng đã tới hồi cuối, Kim Sóng vẻ mặt hưng phấn cao giọng nói:

- Hảo, hiện tại tiến hành đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng.

Một xe đẩy theo thanh âm tăng lên cũng dần đi lên đài. Kim Sóng nói:

- Kiện vật phẩm này trong đấu giá hội ngày hôm nay tuyệt đối là kiện vật phẩm trân quý nhất, các vị khách quý, đây là một cơ hội hiếm có, hy vọng mọi người có thể nắm chặt cơ hội này.

Nói xong, hắn mạnh mẽ rút tấm khăn che màu đỏ xuống, lộ ra một cái lồng sắt thật lớn.

A Ngốc ba người liếc mắt qua một cái đã ngay lập tức nhận ra, trong lồng sắt là một cô gái cuộn mình trong góc, chính là một thiếu nữ Tinh Linh Tộc.

Tay chân nàng đều bị thiết liên tỏa trụ, trên trán mang theo một cái đầu cô , trên đầu cô có một viên bảo thạch màu đen lấp lóe quang mang yếu ớt. Đôi cánh trong suốt rộng rãi sau lưng đem thân thể hoàn toàn bao bọc lại, bất quá bởi vì đôi cánh trong suốt nên bộ dạng lúc ẩn lúc hiện càng thêm kích thích. Đôi tai hơi nhọn biểu thị thân phận nàng, mái tóc dài màu xanh biếc che khuất gương mặt, nhưng bất kể là ai cũng sẽ không hoài nghi vẻ đẹp của nàng, bởi vì nàng chính là tộc nhân Tinh Linh Tộc.

Thiếu nữ Tinh Linh xuất hiện, nhất thời làm cho "Khách quý" Các thất kinh, thanh âm nghị luận không ngừng vang lên.

A Ngốc liếc nhìn Nham Thạch huynh đệ một cái, ba người đồng thời sinh ra cảm xúc hưng phấn, rốt cuộc cũng đã tìm được tộc nhân Tinh Linh Tộc.

Kim Sóng cất cao giọng nói:

- Mọi người hẳn là đều thấy được, không sai, trong lồng sắt chính là một cô gái Tinh Linh Tộc. Hơn nữa còn là một vị Tinh Linh ma pháp sư cấp bậc đại Tinh Linh, năng lực ma pháp của nàng đã được vị Luyện kim thuật sĩ tôn quý do chúng ta mời về chế trụ bằng một loại khí cụ, chính là chiếc đầu cô trên trán nàng. Có đầu cô này cùng thiết liên trên người nàng, loại này thân thể thiếu nữ Tinh Linh tộc tùy thời chủ nhân đến thưởng thức, mỹ nữ Tinh Linh tộc không thể dùng lời để hình dung được.

- Mức độ trân quý của nàng, ta tin tưởng tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Riêng đầu cô giá trị cũng đã hơn 10v kim tệ, cuối cùng kiện đấu giá phẩm thiếu nữ Tinh Linh tộc này để giá khởi điểm là một vạn kim cương tệ đi, thỉnh các vị khách quý ra giá. Mọi người có thể tuyệt đối yên tâm, thiếu nữ Tinh Linh này chúng ta đã kiểm tra qua, tuyệt chưa bị nhúng chàm bởi nam nhân nào.

"Khách quý" Các tựa hồ đều đã trở nên điên cuồng, người thứ nhất hô giá là 3v kim cương tệ. Giá cả không ngừng tăng mạnh, trong chốc lát, khi A Ngốc ba người vẫn còn đang ngơ ngác nhìn thì giá cả dĩ nhiên đã kéo đến lên tới 6 vạn kim cương tệ.

A Ngốc nhớ tới lời lúc trước A Băng nói, đột nhiên giơ lên thẻ bài, la lớn:

- Ta xuất 8 vạn kim cương tệ.

Cả trường đại sảnh náo loạn nhất thời an tĩnh, ai ai cũng hiểu được 8 vạn kim cương tệ đại biểu cho cái gì, chính là đại biểu cho 80v tử tinh tệ, 800 vạn kim tệ a!

Kim Sóng nhìn A Ngốc, mỉm cười nói:

- Hảo, khách quý số 36 ra giá 8 vạn kim cương tệ, không biết còn có vị khách quý nào tăng giá hay không. 8v kim cương tệ một lần, 8v kim cương tệ hai lần......

- Chờ một chút, ta xuất 10 vạn kim cương tệ.

Một thanh âm khàn khàn từ trong góc vang lên.

A Ngốc ba người ánh mắt không khỏi đồng thời hướng nhìn lại, người nọ đứng trong bóng tối không nhìn rõ được dung mạo, nhưng A Ngốc lại mơ hồ cảm giác được sự uy hiếp từ hắn. 10v kim cương tệ, đã là cái giá A Ngốc ba người không thể xuất ra nổi, nhưng đối mặt với tộc nhân Tinh Linh Tộc, bọn họ đã rơi vào tình thế bắt buộc.

A Ngốc do dự một chút, khom người quay lưng về phía A Băng, thấp giọng niệm chú ngữ Thần Long Chi Huyết, lam quang nhàn nhạt ánh lên hiện ra trên tay hắn Vạn tái Cự Linh Xà xà cân đem theo từ đỉnh Thiên Cương sơn. A Ngốc thúc dục công lực đến cực hạn, lợi dụng khí thế mạnh mẽ của Sanh Sanh biến chém rời chừng năm trượng xà cân, cao giọng hô:

- Ta xuất 9v kim cương tệ, gia tăng 5 trượng Vạn tái Cự Linh Xà xà cân.

Mặc dù hắn cũng không rõ lắm giá trị của xà cân, nhưng theo lời Thiên Cương kiếm thánh xà cân này độ cứng cỏi, tuyệt đối không dưới huyền thiết.

Kim Sóng ngẩn người, hắn biết rõ A Ngốc ba người có bao nhiêu tiền, khi hắn nghe được cái giá 10v kim cương tệ đã nghĩ rằng A Ngốc bọn họ tất nhiên sẽ phải lui bước, nhưng thật không nghĩ đến, A Ngốc dĩ nhiên lại hô lên cái giá này.

Hắn nhíu nhíu mày, nói:

- Khách quý số 36, chúng ta đấu giá hội chỉ lấy tiền mặt, xà cân của ngài có giá trị dường nào chúng ta cũng đều không chấp nhận.

A Ngốc cẩn thận đặt Miêu nữ trên ghế sa lon, đứng dậy, giơ lên Cự Linh Xà xà cân, nói:

- Xà cân giá trị nhiều ít bao nhiêu, ta cũng không biết chính xác, nhưng ta có thể trịnh trọng nói cho các vị biết, độ cứng cỏi của nó bất luận kẻ nào ở đây cũng đều không thể làm đứt đoạn.

Nói xong, hắn phi thân lên đài đấu giá, đứng bên cạnh lồng sắt giam giữ thiếu nữ Tinh Linh, trầm giọng nói:

- Thiếu nữ Tinh Linh này ta nhất định phải có được, nếu như ai có thể xuất ra giá hợp lý, ta có thể đương tràng bán xà cân này cho hắn. Giá khởi điểm một vạn kim cương tệ.

Dưới đài có người hỏi:

- Ai có thể chứng minh xà cân trong tay người là của Vạn tái Cự Linh xà? Nó chỉ là sinh vật tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

A Ngốc cau mày nói:

- Ta lấy danh dự mình ra cam đoan, xà cân này tuyệt đối là Vạn tái Cự Linh xà.

- Ai mà tin được chứ, danh dự ngươi đáng tiền lắm sao?

- Ta tin tưởng hắn, trong tay chính là xà cân của Vạn tái Cự Linh xà.

Một thân ảnh từ giữa đám khách quý đứng lên.

A Ngốc chăm chú nhìn lại, đúng là cao cấp Luyện kim thuật sĩ Thước Sóng đã gặp tại Thánh Quý lúc trước.

Thước Sóng hô lớn một tiếng, dẹp luôn sự ồn ào hỗn tạp do thanh âm nghị luận gây ra, trầm giọng nói:

- Thước Sóng ta tất cả mọi người hẳn đều đã biết, vị ma pháp sư trên đài này chính là trưởng lão ma pháp sư công hội. Ta tin tưởng với thân phận hắn, tuyệt sẽ không nói dối lừa gạt mọi người. Trưởng lão, ta xuất ra 2 vạn kim cương tệ mua xà cân này. Ta nghĩ, dùng nó để luyện khí hẳn sẽ rất tốt.

A Ngốc mỉm cười, hướng Thước Sóng gật đầu.

Nghe xong Thước Sóng nói, các vị khách quý dưới đài không khỏi nổi lên lòng nghi hoặc. Thước Sóng là khách thường niên của đấu giá hội, nơi này mọi người đều biết, luyện kim thuật sĩ ánh mắt vốn cực kỳ sắc bén, bất kể thứ gì Thước Sóng đã từng coi trọng trước đó, không cái nào không là tinh phẩm.

Gặp hắn ra giá, nhất thời có người hô giá theo, cuối cùng dĩ nhiên nâng lên tới 3 vạn kim cương tệ, được một phú thương mua mất.

Khi phú thương tiếp nhận xà cân Vạn tái Cự Linh xà từ trong tay A Ngốc, không khỏi có chút nói thầm, đồ vật này thật sự không biết có đáng tiền như vậy không?

A Ngốc nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, liền ngâm xướng:

- Hỡi hỏa nguyên tố tràn ngập trong thiên địa! Thỉnh ban cho ta lực lượng thiêu đốt của các ngươi, ngưng tụ thành cầu, hiện ở tay ta.

Một hỏa cầu màu lam xuất hiện trên tay A Ngốc, đột nhiên nóng rực khiến tên phú thương phải lui ra sau vài bước.

A Ngốc nói:

- Nhiệt độ hỏa cầu này cũng khá cao, ngươi thử xem đi.

Hắn vươn tay phải nâng hỏa cầu lên, giả bộ đi tới lồng sắt của thiếu nữ Tinh Linh. Thiếu nữ này giống hệt Miêu nữ khi nãy, cuộn tròn một góc, run rẩy không ngừng.

A Ngốc khống chế hỏa cầu bay lên, rất nhanh va chạm với lồng sắt, thổi phù một tiếng, hỏa cầu từ trên tay bay xuyên qua lồng sắt, rất nhanh chóng lồng sắt hóa lỏng.

A Ngốc vừa lại đi tới bên cạnh phú thương đang trợn mắt há mồm, cầm lại xà cân trong tay hắn, nung dưới hỏa cầu, nhưng tựa hồ như hỏa cầu không có độ nóng vậy, xà cân nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay A Ngốc, một điểm dấu hiệu hư hao cũng không có.

Phú thương mở to hai mắt nhìn, nói:

- Thật sự thần kỳ như vậy sao?

A Ngốc dập tắt hỏa cầu trên tay, trả lại xà cân cho phú thương, trên xà cân vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng cháy khi bị nung khiến phú thương cầm lấy mà phải quát to một tiếng, nhưng hắn trong lòng lại tràn ngập vui sướng, hiển nhiên đối với xà cân này phi thường hài lòng.

Thước Sóng dưới đài cũng vô cùng kinh ngạc, mới vừa rồi A Ngốc sử dụng mặc dù chỉ là một hỏa cầu thuật rất phổ thông, hơn nữa tựa hồ còn chưa dụng hết toàn lực, nhưng uy lực lại phi thường to lớn, ngoài nhiệt độ cao, khả năng khống chế cũng đã vượt qua hắn. Hắn trong lòng không khỏi có chút hối hận, tại sao bản thân lại không kiên trì lấy được xà cân kia cơ chứ.

A Ngốc chuyển hướng nhìn Kim Sóng, nói:

- Ta xuất ra 12v kim cương tệ, mua thiếu nữ Tinh Linh này.

Kim Sóng hơi giật mình nhìn A Ngốc, biểu hiện vừa rồi của A Ngốc làm hắn rung động thật lớn.

- Hảo, khách quý số 36 xuất giá 12v kim cương tệ, còn có người nào ra giá cao hơn không?

Thanh âm khàn khàn khi nãy không vang lên nữa, A Ngốc rốt cuộc cũng đã thành công đấu giá được thiếu nữ Tinh Linh.

Hắn hướng tới trước lồng sắt, hai tay dùng sức làm biến dạng lồng sắt, rồi nói với thiếu nữ Tinh Linh:

- Theo ta đi, ta sẽ không làm thương tổn ngươi.

Thiếu nữ Tinh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, nàng có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều so với Miêu nữ khi nãy, trong mắt lưu chuyển quang mang phẫn hận.

A Ngốc than nhẹ một tiếng, hoàng mang chợt hiện, thiếu nữ Tinh Linh tay chân thiết liên tất cả đều biến mất.

Kim Sóng tiến đến cạnh A Ngốc, nói:

- Khách quý, ngài tháo bỏ xiềng xích, không sợ nàng sẽ chạy trốn sao?

A Ngốc hừ một tiếng, không để ý đến hắn, cứ như vậy tiến vào lồng sắt, một tay giơ về phía thiếu nữ Tinh Linh.

Cửa lồng sắt rất nhỏ, thiếu nữ Tinh Linh mặc dù đã không còn bị thiết liên trói buộc, nhưng cũng chẳng thể nào lén trốn khỏi A Ngốc.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, đột nhiên, nàng cảm giác được toàn thân nhẹ bẫng, tựa hồ hết thảy đều thay đổi, tinh thần lực vốn bị giam cầm nay lại nhanh chóng hồi thăng.

Nàng mạnh mẽ mở mắt, phát hiện A Ngốc cũng không hề vồ lấy thân thể nàng, nguyên bản chỉ là chộp tới đầu cô trên trán.

A Ngốc trong mắt toát ra sự phẫn nộ, đầu cô này ẩn chứa không ít ma pháp năng lượng.

Kim Sóng và thiếu nữ Tinh Linh nhìn A Ngốc hai tay nắm chặt đầu cô dùng sức chà xát, bột phấn không ngừng từ trên tay A Ngốc đổ xuống, đầu cô đã biến mất.

Thiếu nữ Tinh Linh quên mất năng lực bản thân đã được khôi phục, đã có thể dùng Tinh Linh ma pháp công kích, hơi giật mình nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt này, không biết làm sao cho đúng.

Kim Sóng kinh hô:

- Ngài…ngài sao lại phá hủy đầu cô, năng lực Tinh Linh ma pháp…..

A Ngốc lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Sóng, từ trong lòng móc ra Tinh Linh Xuyến sớm đã trở nên trong suốt, đưa tới trước mặt thiếu nữ Tinh Linh, nói:

- Nhận ra nó chứ?

Thiếu nữ Tinh Linh nhận ra Tinh Linh Xuyến, nhất thời trong mắt quang mang đại phóng, năng lượng tự nhiên quen thuộc thật sâu kích thích nàng. Như đứa nhỏ lạc cha mẹ tìm lại được gia đình, tộc nhân không hề bỏ rơi mình, rốt cuộc cũng đã tới cứu mình. Nàng mạnh mẽ nhào vào lòng A Ngốc khóc rống thất thanh.

A Ngốc ôm thân thể mềm mại của nàng, dưới ánh mắt săm soi của mọi người đưa nàng về chỗ Nham Thạch huynh đệ, cùng Miêu nữ, nhìn thoáng qua Băng bên cạnh, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Không đợi Kim Sóng cùng các vị khách quý khác ở đây phản ứng lại, bọn họ đã rất nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, theo thang lầu xuống phía dưới.

Băng lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, cũng không có di động, tay nàng run rẩy không ngừng.

Kim Sóng đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi:

- Băng tiểu thư, ngươi làm sao vậy?

Băng trước mặt chủ nhân thì địa vị so với hắn cao hơn nhiều, cho nên hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Băng thân thể chấn động, đứng lên, lạnh lùng nói:

- Chủ nhân ở nơi nào?

Kim Sóng có chút khó khăn nói:

- Trước chủ nhân trở về Thành Chủ phủ đệ, hiện tại hẳn là ở ngay phụ cận câu lạc bộ đêm. Ngươi cũng biết, mấy người kia đối với chủ nhân trọng yếu phi thường, hiện tại hẳn là nên đi đối phó với bọn họ mới đúng.

Băng đáy mắt hiện lên một tia hàn mang, cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra phía ngoài.

Ra đến đại sảnh phòng đấu giá, A Ngốc phát hiện Băng cũng không có theo tới, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng thành công cứu được thiếu nữ Tinh Linh, hắn tâm tình phi thường tốt, gắt gao ôm trong lòng hai thân thể mềm mại, được sự hộ vệ của Nham Thạch huynh đệ, nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ đêm Ám Hào.

A Ngốc so với trước kia đã thanh minh hơn rất nhiều, hắn hiểu rõ, câu lạc bộ đêm Ám Hào ẩn giấu một thế lực khổng lồ phía sau, chỉ có hoàn toàn rời khỏi Hắc Ám thành, thiếu nữ Tinh Linh cùng Miêu nữ Mễ Mễ mới có thể chính thức được an toàn, nhưng bọn họ thật sự có thể thuận lợi rời đi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện