Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học.
“Trần Khiêm, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!”
Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Khiêm, sau khi ném một đồng xuống thì cất ví vào.
“Đúng rồi Trần Khiêm, xuống lầu tiện thì đi siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhé!”
Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Khiêm.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Khiêm làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt
người khác như vậy không?”
Bạn cùng phòng với Trần Khiêm không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Khiêm của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!”
Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.
Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:
Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!
“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”
Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.
Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.
Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.
Anh thật sự nghèo!
Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.
Ngoài những người bạn cùng phòng thì ở trường đại học. này Trần Khiêm gần như không có gì cả!
“Trần Khiêm, nghe Hoàng Mao nói cậu sẽ đi xuống phải không?”
Lúc này, từ phòng sát bên, một học sinh ăn mặc lộng lẫy đi ra.
Anh ta là Hứa Nam, là ký túc xá trưởng trong phòng Hoàng Mao, gia đình anh ta mở nhà máy, rất có tiền lại vừa
cao vừa đẹp trai, là thần tượng của rất nhiều sinh viên nữ.
Chỉ là anh ta luôn coi thường Trần Khiêm, bình thường nhìn Trần Khiêm một cái cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Khiêm không biết anh ta gọi mình làm gì. Trần Khiêm gật đầu: “Ừm, đi xuống!”
Hứa Nam cười nhạt, anh ta lấy một hộp Durex trong túi ra rồi ném cho Trần Khiêm:
“Vừa hay hôm nay một người anh em của tôi cần vào trong khu rừng nhỏ làm việc, cậu đưa chiếc hộp này qua cho cậu ấy đi. Này, đây là mười đồng!”
Hứa Nam là một cậu ấm đào hoa, thường ngày cũng hay hẹn các em gái ra ngoài.
Cũng có rất nhiều bạn bè xấu.
Có điều, Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ai bảo mình kiếm tiền bằng việc chạy vặt chứ.
Cầm lấy rồi xuống lầu, chỉ là, khi Trần Khiêm xoay người dường như nghe thấy tiếng cười như có như không của Hứa
Nam phía sau...
Trần Khiêm xuống lầu, chuẩn bị đưa Durex rồi quay lại lấy máy tính và nước cho Hoàng Mao.
Trong khu rừng nhỏ ngoài sân trường, Trần Khiêm biết đó là nơi hẹn hò nổi tiếng, được gọi là trại tập trung dã chiến.
Chẳng mấy chốc, Trần Khiêm đã đến nơi mà Hứa Nam nói.
Vừa nhìn đã thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên hành lang khu rừng cười nói.
Nhưng nương theo ánh trăng, khi Trần Khiêm nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ.
Anh sững sời Là Dương Hạ!
Mắt Trần Khiêm lập tức đỏ lên, Durex trong tay rơi xuống đất.
Dương Hạ là bạn gái Trần Khiêm, hai người vừa mới chia tay ba ngày và tất nhiên là Dương Hạ đá Trần Khiêm.
Khi chia tay, Dương Hạ nói muốn yên tĩnh một mình, kết quả mới ba ngày cô ta đã được hẹn tới đây!
Mà hiển nhiên sự xuất hiện của Trần Khiêm cũng khiến hai người chú ý.
Vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc.
“Trần Khiêm... sao lại là anh? Anh, anh... đừng hiểu lầm, em và Lục Thần đang...”
Dương Hạ hơi hốt hoảng nói, dù sao cô ta cũng còn biết chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Thần, tên con nhà giàu đứng bên cạnh buông Dương Hạ ra, nhìn hộp Durex Trần Khiêm làm rơi dưới đất, đứng dậy cười lớn:
“Mẹ nó, đúng là Hứa Nam biết cách làm trò thật đấy, tôi bảo cậu ấy đưa tôi hộp Durex, không ngờ cậu ấy là bảo cậu mang tới. Kích thích, đúng là kích thích!”
Lục Thần cũng là một cậu ấm nhà giàu, Trần Khiêm biết anh ta, là bạn bè xấu của Hứa Nam, nhà có vài nhà hàng, hằng ngày đều đi BMV 3 series đến trường.
Mà nghe Lục Thần nói, tay Trần Khiêm năm chặt thành quyền.
Thì ra là Hứa Nam cố ý chơi mình!
'Thậm chí, Dương Hạ chia tay với mình, vừa quay lưng đã đến với bạn của anh ta là Lục Thần. Trong chuyện này... có lẽ cũng không thiếu bóng dáng Hứa Nam!
“Hạ Hạ, anh biết em chê anh nghèo nhưng em có cần phải đến với loại người này không, em không biết anh ta đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi à?”
Trần Khiêm tức giận hét lên.
Anh rất yêu người con gái này, yêu chân thành.
Dương Hạ nghe lời quở trách của Trần Khiêm, cũng sốt sắng hẳn lên: “Trần Khiêm, mẹ nó anh nghĩ anh là mẹ tôi à? Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi muốn ở bên ai thì ở bên người đó, cần thăng nghèo mạt rệp như anh phải quan tâm sao?”
“Anh Thần có thể mua đồ trang điểm, mặt nạ cho tôi, mua cho tôi điện thoại Iphone, túi xách hàng hiệu, anh có thể không?”
“Hơn nữa... Dương Hạ cũng không kìm được cơn giận, nhìn Durex mà Trần Khiêm làm rơi dưới lẹ nó, anh cố ý đến khiến tôi mất hứng phải không? Cút ngay đi!”
“Bốp!” Nói xong, Dương Hạ tát Trần Khiêm một cái!
Lục Thần càng cười tươi hơn: “Haha, Hạ Hạ, đừng bảo cậu ta cút, để cậu ta ở lại đây xem đi!”
Dương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh Thần, em mà thấy thãng khố rách áo ôm này thì sẽ chẳng còn chút hứng thú nào cải”
Nói xong, cô ta tránh khỏi Lục Thần.
Trần Khiêm không biết mình ra khỏi khu rừng đó bằng cách nào, đầu anh hoàn toàn trống rỗng.
Tiền, suy cho cùng tất cả đều vì Trần Khiêm anh không có tiền!
“Hahahaha..."
Khi về đến cửa ký túc, Trần Khiêm bị đám bạn cùng lớp vây đầy cầu thang cười nhạo làm cho giật mình tỉnh lại.
Hứa Nam đang đứng đó ôm bụng cười, sắp cười đến xanh mặt.
Rất rõ ràng, Hứa Nam đã nói chuyện này cho tất cả các bạn cùng lớp.
“Haha, Trần Khiêm, vừa nãy đi đưa Durex đã nhìn thấy gì?
Hoàng Mao cười hỏi.
“Đệch, người đẹp Dương Hạ dáng người bốc lửa, nói không chừng khi đi thì Lục Thần đã bắt đầu rồi!”
Hứa Nam cười gắn.
Trần Khiêm nảm chặt tay, hai mắt đỏ lên, anh thật sự muốn giết Hứa Nam rồi đồng quy vu tận với anh ta!
“Vì sao?! Vì sao lại chơi tôi như vậy!!!” Trần Khiêm khàn giọng hét lớn.
Hứa Nam cười lớn: “Yo yo yo, mau xem này, thằng khố rách áo ôm nổi giận rồi, tôi sợ quái”
“Nói cho mày biết, thăng nghèo như mày là đứa mà tao coi thường nhất trong lớp này. Mày nghèo mày không có tội nhưng ai bảo mày có hàng quý làm gì, người đẹp Dương Hạ ở bên mày đúng là lãng phí, không bằng để anh em tụi tao chơi vài ngày...”
“Đúng rồi, mày vẫn chưa biết nhỉ? Mày theo đuổi Dương Hạ một năm nhưng người anh em Lục Thần của tao chỉ kết bạn Wechat một cái là nửa tiếng sau đã tán đổ rồi đấy, hahahal”
Mọi người đều đang cười, không ai quan tâm đến lòng tự trọng của Trần Khiêm anh!
“Tao liều mạng với chúng mày!” Trần Khiêm xông lên đẩy Hứa Nam.
Kết quả ngược lại, anh bị đám anh em của Hứa Nam đánh cho một trận!
Cuối cùng, Trần Khiêm được các bạn cùng ký túc kéo về phòng!
Năm trên giường, Trần Khiêm dùng chăn che kín mặt, khóc nức nở.
“Vì sao? Bọn họ đều bắt nạt tôi, chà đạp lòng tự trọng của tôi! Vì sao?III"
“Vì tôi nghèo, trong mắt họ, tôi không được coi là con người saoll!”
Trong lòng Trần Khiêm đấu tranh, hung hăng vò tóc mình, quãng thời gian ở bên Dương Hạ dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.
Không biết khóc bao lâu, khóc xong anh chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Có lẽ bóng đêm yên tĩnh, đen tối như vậy, mới là lúc anh bình thản nhất!
Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, Trần Khiêm biết, là ký túc xá trưởng không muốn gọi mình dậy, sau khi xảy ra chuyện tối qua, ở lại ký túc tốt hơn nhiều so với đến lớp học!
Chỉ là cầm điện thoại lên, Trần Khiêm phát hiện điện thoại mình có rất nhiều tin nhẳn và cuộc gọi nhỡ.
Điều làm Trần Khiêm ngạc nhiên là, những số này đều là số điện thoại nước ngoài.
Còn có một tin nhản chuyển khoản cho mình!
“[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản với số đuôi 107 của quý khách có số dư là 10.000.005 tệ...”
Nhìn dãy số này, đầu Trần Khiêm nổ “ầm” một tiếng, hoàn toàn ngơ ngác.
Mười triệu! Ai chuyển cho mình mười triệu?
Trần Khiêm gọi liên tục cho ngân hàng xác nhận, sau khi xác nhận không có gì nhầm lẫn thì lại càng ngơ ngác.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Vẫn là số điện thoại nước ngoài. Trần Khiêm lập tức nghe máy.
“Tiểu Khiêm, đã nhận được tiền chưa? Chị đây!” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Chị! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải chị và bố mẹ vẫn đang làm việc kiến tiền ở tiền nước ngoài sao? Lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tim Trần Khiêm sắp vọt đến tận cổ họng rồi.
“Khụ khụ, mặc dù theo ý ba thì vẫn muốn giấu em thêm hai năm nữa nhưng chị biết ở trường học em bị các bạn bắt nạt nên chị định ngả bài với em trước. Nhà chúng ta có tiền, hơn nữa sản nghiệp nhà họ Trần chúng ta trải rộng khắp toàn cầu, bên phía châu Phi em biết không? Nói thế này đi, tám mươi phần trăm mỏ vàng và dầu mỏ ở châu Phi đều là của nhà chúng ta!”
“Còn chưa kể những sản nghiệp ở Hoa Hạ và nước
ngo Ừng ực!
Trần Khiêm nuốt nước miếng, nếu không phải mười triệu này là thật thì đánh chết Trần Khiêm cũng không tin.
Chắc chắn sẽ cho rằng chị gái mình bị điên!
“Chị biết em không tin nhưng Tiểu Khiêm à, em cứ chấp nhận từ từ đi. Ban đầu chị cũng bị nuôi nghèo khổ như thế, bây giờ mới chậm rãi quen với cuộc sống giàu sang. À đúng rồi, sáng nay chị có gửi chuyển phát nhanh vài thứ đến trường cho em đấy, không cần quan tâm tiền đâu!”
“Không biết bây giờ vật giá ở Hoa Hạ thế nào, tóm lại mười triệu đấy em cứ tiêu trước đi, tháng sau chị lại gửi cho em!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Trần Khiêm mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Môi trường từ nhỏ của anh chỉ có một chữ “nghèo”! Nhưng bây giờ...
Mình không cần phải nghèo khổ nữa?