Đám người Lâm Phi đều không muốn chết, chỉ đành nhục nhã mà lập tức cúi xuống uống nước trong bể tắm.
Trên mặt Tiếu Thương Sinh cũng lộ ra nụ cười đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau.
Nước C€, khu vực gần tháp Trấn Long đã có vô số người đứng đó từ sớm.
Tòa tháp Trấn Long này đã được dựng nên từ nghìn năm trước.
Tòa tháp cao chừng ba trăm mét. Ẩn mình vào tầng trời cao.
Lúc này trên bục cao kia có mấy người đang bị bắt trói.
Đó chính là người thân của Trần Khiêm.
Ngay cả Tô Mộc Vũ cũng bị trói lên trên cột đá.
Trần Điểm Thương đã nói cho biết Tô Mộc Vũ tất cả. Tuy rằng, bây giờ Tô Mộc Vũ đã mất trí nhớ.
Nhưng cô vẫn biết rất rõ có một người đàn ông đã rất vất vả †ìm kiếm mình suốt bốn năm năm ròng.
Cô khát khao muốn biết, rốt cục thì người đàn ông đó có phải là bóng hình mơ hồ khắc trong tim mình kia không? Trần Điểm Thương, ông đã thiết lập biết bao cạm bãy cho Trần Khiêm rồi, nhưng mà Trần Khiêm không hề có ân oán gì với ông cả, vì sao ông phải đối xử với chúng tôi như vậy, đối xử với Tiểu Khiêm như vậy? Đừng giết Tiểu Khiêm được không?
'Trần Cận Đông vô cùng đau xót nhưng ông ấy vẫn cầu xin Trần Điểm Thương.
Vô dụng, có thể đây chính là số mệnh của các người, từ khi sinh ra các người cũng chỉ có ngần ấy giá trị thôi,
nhưng cũng bởi cái giá trị ấy đã đẩy các người bước đến đường cùng.
Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.
Thế nhưng Trần Điểm Thương, ông đừng quên, trước mặt ông còn có rất nhiều thế lực đang nhăm nhe đang muốn cắn xé ông. Tuy tôi không nhớ nỗi bản thân mình và Trần Khiêm đã trải qua những chuyện gì, càng không rõ ông muốn cướp thứ gì từ chỗ Trần Khiêm, nhưng tôi có thể tuyên bố rằng ông sẽ không có kết cục tốt đâu!
Tô Mộc Vũ lúc này cũng cả giận nói. Ha ha ha, các người sai rồi, hôm nay giết được Trần Khiêm rồi, các người nghĩ đi, Giới Vực còn có thể uy hiếp tôi sao?
Trần Điểm Thương ngửa đầu cười to.
Tích tắc sau, ánh mắt ông ta chợt đen thẫm lại.
Ông ta nhìn xuống phía dưới: "Hãy nhìn đi, cậu ta đã đến rồi!"
Trần Điểm Thương cười lạnh nói.
Đồng thời trong mắt ông ta cũng dâng lên sự dè chừng.
Dù sao thì ông ta cũng đã nếm thử năng lực của 'Trần Khiêm, đúng là mạnh mẽ không gì sánh được, nếu không nhờ nơi đây có đại trận Diệt Long, Trần Điểm Thương thật sự sẽ không tự tin đến vậy.
Ông đúng là rất đúng giờ đấy?
Trần Khiêm nhìn Trần Điểm Thương đang ngồi xếp bằng, thản nhiên cất lời.
Ngày hôm nay, phải đấu một trận sinh tử với người anh vô cùng kính trọng này, trong lòng Trần Khiêm khó tránh khỏi có chút khác lạ.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Trần Khiêm, hôm qua sau khi chúng ta đánh trận đó, khí huyết của tôi đã bị tổn thương, mới một hiệp mà tôi đã lép vế, đủ để nói rõ, cuộc chiến hôm nay, sẽ là một trận chiến khốc liệt!
Trần Điểm Thương mở mắt ra, nhìn Trần Khiêm nói tiếp: "Nhưng đừng tưởng rằng cậu có thể tự phụ vì đạo hạnh hơn người của mình, có thể muốn làm gì thì làm. Như trước đây tôi đã nói với cậu, thế giới này rất lớn, luôn luôn có những mặt mà cậu không thể nhìn thấy được. Ngày hôm nay, tôi không chỉ muốn lấy mạng cậu mà còn muốn tính mạng của toàn bộ người nhà họ Trần và người của Điện Huyền Dương! Lần này cậu có dám cược không? Nếu cậu không dám, ngay lập tức tự sát trước mặt tôi, nếu vậy tôi sẽ tha cho Điện Huyên Dương của cậu!"
'Trong mắt ông ta lóe lên sự lạnh lùng, phảng phất như không hề tức giận. Một loạt lời của Trần Điểm 'Thương khiến không khí xung quanh như lạnh đi vài độ.
Ồ? Hai chúng ta hẹn nhau đánh một trận chính là vì giải quyết ân oán, hơn nữa hôm qua ông cũng chẳng làm gì được tôi. Dĩ nhiên tôi cũng chắc răng ông đã chuẩn bị tỉ mỉ cho trận chiến này.
Thế nhưng đây chỉ là trận chiến giữa hai người chúng ta, ông đã yêu cầu tôi dùng tính mạng của toàn bộ người nhà họ Trần và Điện Huyên Dương ra làm tiên đặt cược, vậy nếu ông thất bại thì sao?
'Trần Khiêm nói khẽ: "Nếu ông thua, tôi không chỉ lấy tính mạng của mình ông thôi, mà tôi còn muốn tất cả nhà họ Trần của tu chân đều phải chôn theo ông, ông có ý kiến gì không?”
Nghe xong lời đó, đôi mắt Trần Điểm Thương sáng lóe lên.
Ông ta lạnh lùng nói: "Được, hôm nay tôi muốn xem xem rốt cuộc tài sức của cậu đến đâu."
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Trần Điểm Thương chợt chăm chú.
Trong tay ông ta bỗng xuất hiện một cây quyền trượng đen thui, giống như một cây pháp trượng quét ngang người Trần Khiêm.
Quyền trượng vốn chỉ dài nửa mét, khi Trần Điểm 'Thương tung về phía Trần Khiêm, bỗng lóe lên một bóng mờ, quyền trượng đột nhiên kéo dài ra hai mươi mấy mét.
Còn kèm theo một loạt ấm thanh vang dội.
Phi thẳng hướng Trần Khiêm.
Trận chiến lớn chính thức bùng nổ!!!