Xem ra thực lực không thể khinh thường. Soạt soạt soạt. Chỉ thấy ba tấm thẻ bạc bản thẳng lên cây.

Ba tấm thẻ bạc này, trên mỗi tấm đều có bảy bộ xương khô, trông có vẻ cực kỳ khủng bố.

Bọn cướp ngây ngẩn cả người, ngay sau đó hoảng Sợ.

“Cái gì? Là Thất Sát đại nhân!”

Sau đó, ba người quỳ phịch xuống dập đầu.

“Bảy vị đại nhân, chúng tôi không biết bảy vị đại nhân đến đây nên làm chuyện có lỗi, tôi xin tạm biệt rồi biến mất trong vòng bảy dặm!”

Sau khi ba người dập đầu.

Thất Sát chưa kịp đáp lại thì đã oán hận nhìn Trần Khiêm rồi biến mất.

Trần Khiêm phớt lờ.

Sau khi nhìn bọn họ thì cúi đầu ăn tiếp.

Đám người đó lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, mắt lóe sát ý nhưng hiển nhiên người họ muốn nhằm vào không phải Trần Khiêm.

Ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, giống như: đang chờ đợi gì đó.

Quả nhiên. Một lát sau.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một cô gái đang chạy rất vội vã.

Giống như bị người ta đuổi giết.

Nhìn bảy người đang ngồi giữa giao lộ, cô gái dừng chân lại.

Sau đó tuyệt vọng.

Người phía sau cũng đuổi kịp. Đứng đầu là một chàng trai trẻ mặc trường bào.

“Ha ha ha, cô Chu Nặc, cô chạy đi, chạy nữa đi, sao. lại không chạy nữa?”

Thanh niên mặc trường bào cười lạnh, khoanh tay nhìn cô ta cười lạnh.

“Mã Tử Cường, nhà họ Mã các người tập kích nhà họ Chu chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ báo thù!”

Trong mắt của cô gái tên Chu Nặc hiện vẻ kiên quyết.

“Tốt lắm, tôi chờ cô báo thù đây, nhưng hẳn là chuyện hai ta nên giải quyết trên giường, thế nào? Theo. tôi về, đại chiến ba trăm hiệp với tôi, cô chết tôi sống, thế nào? Ha ha hai”

Câu nói dâm đãng hèn hạ này làm mọi người cười phá lên.

“Thứ khốn kiếp!”

Chu Nặc giơ tay muốn đánh trả, trông cô gái này đã là tu sĩ ngũ phẩm nhưng trước mặt Mã Tử Cường vẫn yếu hơn một chút, mới một chiêu đã ngã xuống đất.

Đúng lúc ngã ngay gần chỗ Trần Khiêm.

Cô ta cố gắng bò dậy, nhìn người ở hai bên đang xúm về phía mình.

Bỗng nhiên cô ta quay đầu nhìn Trần Khiêm như đang xin giúp đỡ:

“Anh trai này, anh có thể cứu tôi không?”

Chu Nặc nói.

Mà Trần Khiêm chỉ lo ăn nên không hề mở miệng. “Thì ra anh cũng là chó săn của nhà họ MãI”

Chu Nặc hoàn toàn tuyệt vọng.

“Tôi chẳng biết nhà họ Mã gì cả, tôi đến đây để làm việc, sao tự dưng tôi phải cứu cô?”

Trần Khiêm không biết hai nhà có ân oán gì, anh không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

Nghe cách ăn nói của Trần Khiêm, vừa bất phàm vừa bình tĩnh.

“Tôi xin anh đó, nhà họ Mã hại người nhà của tôi, khó khăn lắm tôi mới trốn thoát được, tôi muốn báo thù, chỉ cần hôm nay anh chịu cứu tôi thì sau này tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa nghe lời anh!”

Chu Nặc cắn răng khóc cầu xin.

“Không được, trong nhóm người này có hai cao thủ, tôi không muốn rắc rối thêm!”

Trần Khiêm lắc đầu.

“Anh”

Chu Nặc tức muốn chết.

Bây giờ là lúc sống chết then chốt của mình, người này ấy, nói anh ta là người xấu thì trông anh ta có vẻ giống chính nhân quân tử.

Nhưng nói anh ta là người tốt, mình đã cầu xin anh †a rất nhiều nhưng anh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mình.

Quan trọng là mặc dù người này còn trẻ nhưng khí thế không hề tầm thường, trông giống cao thủ.

Tất cả hy vọng của mình đang nằm trên người anh ta.

“Cô Chu Nặc, đừng giấy dụa nữa, đừng để tôi phải làm cô bị thương, ha hai”

Mã Tử Cường cười dữ tợn bước đến. “Khoan đã, Mã Tử Cường, cặp mắt chó của anh mù rồi à, chẳng lẽ anh không thấy chồng sắp cưới của tôi đang ở đây hay sao?”

Chu Nặc cắn môi, chỉ vào Trần Khiêm la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện