“Đúng vậy, bản đồ cơ quan Cốc U Minh là mấu chốt của Nguyên Tâm Thảo, bây giờ đã bị tôi cướp rồi nên thành đồ của nhà họ Mã chúng tôi, người anh em đã từng nghe danh nhà họ Mã chưa?”
Mã Tử Cường thấy rõ mình không phải đối thủ của Trần Khiêm.
Mẹ nó không biết Thất Sát kia đang trốn ở đâu nữa.
Nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
“Mình nói mà, mỗi lần mình đi theo bản đồ đến trước U Minh Cốc là lại thấy sương mù rất dày, xem ra mình đoán đúng rồi, ở đó có thiết lập một cơ quan pháp trận đặc biệt!”
Lúc này Trần Khiêm mới hiểu.
Mắt sáng ngời.
“Anh nói bản đồ đang trên người anh?”
Trần Khiêm vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy, người anh em, thực lực của anh không tệ nhưng thế lực của nhà họ Mã anh đi tìm hiểu một chút là biết. Hôm nay anh xúc phạm tôi thì tôi có thể tha thứ nhưng nếu anh muốn chạm vào bản đồ, tôi khuyên anh tốt nhất...”
“Bốp!”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì Trần Khiêm lại tát một cái làm cậu Mã ngã xuống đất.
Anh còn giãm chân lên mặt hắn ta: “Đúng là đi mòn gót mà không thấy đâu, tôi đã tìm thứ này suốt một tháng rồi, thì ra nằm trên người anh!”
“Anh... cuối cùng anh là ai?”
Mã Tử Cường hoảng sợ hỏi.
'Tên này không hề giống những người trên giang hồ, không biết tác phong thế nào.
Mình đã khai tên nhà ra mà anh ta không hề quan tâm.
“Tôi là ai không quan trọng nhưng quan trọng là tôi đã tìm được bản đồ rồi, tôi phải có nó, dù sao cũng do các người cướp mài”
Trần Khiêm cười lạnh lùng.
Nhìn túi đang vắt trên eo của của Mã Tử Cường.
Trần Khiêm giơ tay, cái túi bay vào tay anh.
“Tôi biết cách hái Nguyên Tâm Thảo, anh cứu tôi đi!”
Chu Nặc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng,
“Đồng ý!"
Trần Khiêm mỉm cười.
Anh cầm đồ rồi định đi.
“Mẹ nó, dám vô lễ với cậu Mã, muốn chết à!”
Mà Trần Khiêm mới vừa xoay người lại, soạt soạt soạt.
Bảy người bay đến.
Chính là Thất Sát.
Hơn nữa mới vừa tấn công, sát khí đã quanh quẩn. Sử dụng chiêu mạnh nhất.
Trần Khiêm vừa nhìn, không kịp tránh né.
Nên anh đá Mã Tử Cường lên chắn giúp.
Ầm ầm ầm!
Thất Sát công kích, muốn thu tay lại nhưng không kịp nữa rồi, đánh hết lên người Mã Tử Cường.
AI Gào thét thảm thiết.
Mọi người thấy chỗ ngực của Mã Tử Cường đã máu thịt hòa nhau.
“Cậu Mã!"
Bảy người đáp xuống đất, nhìn Mã Tử Cường đang phụt máu liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Sợ đến mức quỳ xuống đất.
Mã Tử Cường là con trai độc nhất của gia chủ nhà họ Mã. . truyện ngôn tình
Hiện giờ lại bị bảy người giết? Dù có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát được chết.
Chu Nặc nhìn Mã Tử Cường đang thoi thóp, vừa hả giận lại vừa sợ hãi.
“Chúng ta đi thôi!” Chu Nặc vội vã nói với Trần Khiêm.
Trần Khiêm thấy đã lấy được đồ nên lười đấu với Thất Sát, sử dụng thuật phi thân ngay.
Anh và Chu Nặc biến mất tại chỗ. “Cậu MãI!! Chúng tôi không cố ý!”
Bảy người quỳ xuống bên cạnh Mã Tử Cường, khóc. lóc thảm thiết.
“Nhanh... đi nhanh lên... đi mời ba tôi đến! Để ông ấy... cứu... cứu tôi!”
Mã Tử Cường run rẩy, máu văng tứ tung nhưng vẫn cố gắng nói...